Chương 210: Tha thiết tìm đường kiếm tiền
"Đại nương, ta là chủ của Trà Trang Thúy Diệp, lần trước ngài mua lá trà ở Trà Trang chúng ta, ta đặc biệt tới hỏi thăm, xem ngài cảm thấy loại lá trà kia thế nào?" Tương Nghi cười cười đưa một cái bình nhỏ cầm trong tay ra: "Còn xin ngài nếm thử xem, mùi vị lá trà này có tốt hơn lần trước không?"
"Cô nương, đi vào đi vào, mau mau đi vào." Trên mặt Khố Nhĩ đại nương lộ ra thần sắc vui mừng: "Cô nương thật là có tâm, còn giúp chúng ta đưa lá trà tới."
"Đại nương mua lá trà của trà trang chúng ta, thì là khách nhân tôn quý của chúng ta, tự nhiên phải tới hỏi hỏi ý kiến khách nhân." Tương Nghi cười đi vào trong nhà với Khố Nhĩ đại nương, một bên lôi kéo chuyện nhà với bà: "Ở xứ lạ xa xôi, chỉ sợ là rất nhớ nhà? Ta cũng rời quê hương tới kinh thành, trong lòng rất nhớ quê nhà."
"Nhớ, sao lại không nhớ chứ?" Khố Nhĩ đại nương như biết được mình, nói liên tục: "Cô nương, chúng ta muốn về một chuyến thật là không dễ dàng, nếu không phải không sống nổi ở Bắc Địch, ai sẽ muốn tới đại chu này chứ?"
Nhà theo phong cách điển hình của kinh thành, hai bên là cây cảnh tu bổ rất chỉnh chu, chẳng qua là trong viện bỗng nhiên có mấy cái lều, vải đủ mọi màu sắc đặt trên giá, trên đó đan xen hình ảnh lạc đà tuấn mã, còn có thảo nguyên bích lục và con cừu trắng tinh, nhìn qua có vài phần phong tình dị vực.
Trong nhà chính có mấy người đàn ông ngồi, đang uống trà, bọn họ mặc áo bào lớn rộng thùng thình, có đủ loại râu, râu quai nón, râu dê, râu hai bên, thấy Khố Nhĩ đại nương mang mấy người Tương Nghi đi vào, tất cả mọi người chuyển ánh nhìn về Tương Nghi, trên mặt lộ ra vẻ kinh dị.
Khố Nhĩ đại nương đi qua, nói mấy câu xí xô xí xào với mấy nam nhân kia, lúc này trên mặt mọi người mới lộ ra mỉm cười, lão giả cầm đầu chỉ một cái đệm nói: "Cô nương mau ngồi."
Đám người Tương Nghi ngồi xuống, cười một tiếng với lão giả kia: "Các vị đại gia đại thúc đang uống trà? Là dùng trà của Trà Trang Thúy Diệp chúng ta sao?"
Lão giả cười gật đầu: "Còn không phải sao? Chúng ta thích nhất là uống trà sữa, lúc trước dùng trà xanh gạch nấu, chờ nước trà sôi lên mới hòa sữa bò vào khuấy, đến lúc nhất định lại múc ra uống. Chúng ta nghe nói Trà Trang Thúy Diệp của kinh thành kinh doanh trà ngon thượng phẩm, đặc biệt nhìn một cái, phát hiện có mấy loại trà vô cùng giống trà gạch xanh của chúng ta, chỉ là không có làm thành từng bánh trà, cảm thấy rất mới lạ, đặc biệt mua nhiều một chút về thử, sau đó phát hiện mùi Trà Trang các ngươi bán tốt hơn, cho nên lại cho người đi mua mấy lần."
"Thì ra là như vậy." Tương Nghi cười gật đầu một cái: "Hôm nay ta tới cửa bái phỏng chính là muốn tới hỏi, vị trà của Trà Trang Thúy Diệp thế nào, có vừa miệng không, nghe lời này của ngài, cũng yên lòng."
Khố Nhĩ đại nương nâng mâm trà đi tới, bên trên đặt vài chung trà, nóng hổi: "Cô nương, đại tẩu, mau mau tới nếm thử trà sữa của chúng ta."
Liên Kiều tò mò nhất, không đợi Tương Nghi lên tiếng, đã bưng chung trà lên, thấy lá trà bên trong không trong suốt một mảnh như bình thường, màu sắc hơi đục ngầu, cũng không nhìn thấy lá trà, không khỏi có vài phần ngạc nhiên: "Trong đây là trà thật sao!"
Khố Nhĩ đại nương cười thả mấy cái thìa nhỏ vào trong ly trà: "Lúc chúng ta nấu trà sữa sẽ vớt lá trà ra trước, bỏ qua một bên, lại thêm sữa bò tươi vào, nên nhìn không giống là lá trà các ngươi hay uống."
"Hóa ra là như vậy." Liên Kiều bưng chung trà nhìn một chút, dùng thìa múc một chút thả vào trong miệng nếm thử mùi vị: "Quả nhiên không tệ, có hương vị khác."
Phương tẩu ở một bên cười một tiếng: "Nhất định là Ca Lạp Nhĩ từng nói với ngươi trà sữa này mùi ngon, trong lòng ngươi cảm thấy tốt lắm, còn ta thì thấy sữa này có mùi khai, làm thế nào cũng uống không trôi."
Liên Kiều đỏ mặt một chút, chợt trấn định lại: "Không sai, Ca Lạp Nhĩ đã nói với ta về trà sữa này, nói là vừa thơm lại nồng, đáng tiếc hắn vẫn không lấy được sữa bò, cũng chỉ suy nghĩ một chút thôi."
"Ca Lạp Nhĩ?" Khố Nhĩ đại nương ngạc nhiên nhìn Liên Kiều: "Nghe tên này, giống như là người Bắc Địch chúng ta."
Liên Kiều liếc mắt nhìn Tương Nghi, không biết mình nên gật đầu hay nên lắc đầu, Tương Nghi thấy bộ dáng nàng thận trọng, biết nàng không muốn để lộ thân phận Ca Lạp Nhĩ ra gặp phiền toái không cần thiết, nàng nhìn Khố Nhĩ đại nương khẽ mỉm cười: "Đó là một bằng hữu của bọn ta, chẳng qua là hắn chưa bao giờ nói mình là người nơi nào, có lẽ là người Bắc Địch, có lẽ cũng không phải, ở trong mắt chúng ta, người Bắc Địch các ngươi và người Hồ, đều lớn lên hơi giống, phân không ra."
"Hóa ra là như vậy." Khố Nhĩ đại nương cười bưng chung trà lên, dùng thang thi không ngừng khuấy đều: "Lần tới mang bằng hữu ngươi tới ngồi một chút, ta làm trà sữa cho hắn...!"
Tương Nghi đem mở cái bình nhỏ đó: "Đại gia đại nương, các ngươi nhìn xem trà này, có phải tốt hơn trà làm trà sữa này không? Hôm nay ta mang mấy loại lá trà thượng phẩm đến, các ngươi nếm thử một chút, có phải tốt hơn loại trà ban đầu một chút?"
Khố Nhĩ đại gia cầm mấy miếng trà trong tay, lại thả vào trong miệng nhai nhai, lắc đầu một cái với Tương Nghi: "Trà này Diệp không bằng loại ta đang dùng."
Liên Kiều cả kinh biến sắc: "Đại gia, ngươi có nghĩ sai không? Trà này phải tốn mấy trăm lạng bạc ròng một cân đó."
Khố Nhĩ đại gia nghe nói cầm mấy trăm lạng bạc ròng một cân, vội vàng đưa mấy mảnh lá trà còn dư trong tay ra lại nhìn thật kĩ, bóp một lá đưa vào trong miệng ngậm, mặt đầy thần sắc kinh ngạc: "Trà này mà mấy trăm lạng bạc ròng một cân? Ta thấy còn chưa bằng thứ ta mua lúc đầu."
"Đại gia đại nương, ngươi cầm trà lúc đầui nươi mua ở Trà Trang chúng ta ra so thử xem, loại mà các ngươi nấu trà sữa, lá cây dài, lại hơi to, không tinh xảo mịn màng như loại này, dĩ nhiên là không so được loại trà này." Tương Nghi cầm một cây lá trà lên tinh tế nói: "Thưởng trà là phải phẩm ra thanh đạm ẩn chứa trong đó, phẩm chất loại trà kia không đạt tới trình độ yên lặng trí viễn này."
Khố Nhĩ đại gia nghe Tương Nghi nói, cười ha ha: "Cô nương, ta hiểu ý của ngươi, các ngươi là người tinh tế, chúng ta đều là người thô kệch, hoàn toàn không để ý nhiều như vậy. Bắc Địch chúng ta lạnh lẽo, tự nhiên phải uống nhiều trà nóng để mà ấm áp thân thể, đâu có vô ích từ từ đi phẩm thanh đạm trong đó ra? Thưởng trà cái gì, đều là chuyện người rảnh rỗi làm, đại quan quý nhân Bắc Địch chúng ta, trong nhà là dùng loại trà ngươi cầm, nhưng còn dân chúng, cũng chỉ uống chút trà thô với sữa, vừa có thể đỡ nghiện, cũng có thể nói là thưởng trà."
Khố Nhĩ đại nương nháy mắt một cái, cười hết sức sung sướng: "Chính là đạo lý này!"
"Hóa ra là như vậy." Tương Nghi thở ra một cái thật dài, chuyện buôn bán này, thật là có học vấn học không hết. Nàng bưng trà sữa thận trọng uống một hớp, một hương vị đặc biệt lan tràn ra từ đầu lưỡi, mang theo chút kham khổ của lá trà, nhưng lại có hương vị ngọt ngào không nói ra được, trà sữa này, đúng là có điểm khác biệt.
Người Bắc Địch đều thích uống trà sữa, nếu mình vận chuyển loại trà thô tới Bắc Địch bán, có thể cũng là một con đường phát tài mới không? Dương lão phu nhân đã từng nói với Tương Nghi, ánh mắt phải phóng xa ra, đừng chỉ thấy một tấc trước mắt, chỉ phải đưa ánh mắt ra bên ngoài đại chu—— Bắc Địch, đó cũng không phải đại chu mà?
"Đại nương, người Bắc Địch đều thích uống trà sữa này hả? Là mỗi ngày đều uống, hay là cách mấy ngày uống một lần?" Tương Nghi nhìn trà sữa nóng hổi kia, trong đầu tính toán, nếu người Bắc Địch cũng thích uống trà như đại chu vậy, cho dù chỉ là trà thô đưa đến biên giới Bắc Địch, một chuyến nhất định có thể kiếm một số lớn bạc.
"Chúng ta uống trà sữa cũng không nắm chắc được là mỗi ngày hay mấy ngày, cái này phải xem trong nhà có tiền dư không." Khố Nhĩ đại nương cười một tiếng, rất tự hào ưỡn ngực: "Giống nhà chúng ta, mỗi ngày đều uống hai lần."
"Vậy nhà bình thường thì sao?" Một ngày hai lần, cũng coi là dùng nhiều, nghe Khố Nhĩ đại thúc nói pha trà, là phải tách bánh trà ra, từng khối từng khối thả vào trong nước, chắc hẳn mỗi lần dùng trà đều nhiều hơn lúc dân chúng đại chu pha trà, bên trà thô qua Bắc Địch, đúng là một ý hay.
"Nhà bình thường thì mỗi ngày phải uống một lần, trừ phi trong nhà đặc biệt nghèo, cách ba bốn ngày uống một lần cũng có." Khố Nhĩ đại nương cười vỗ chung trà một cái: "Tháng mười một chúng ta phải hồi hương một chuyến, còn chuẩn bị đi Trà Trang các ngươi mua thêm nhiều lá trà một chút mang về tặng người kia."
"Đại nương để mắt Trà Trang Thúy Diệp chúng ta, Tương Nghi vô cùng cảm kích, lần tới ta nhất định để chưởng quỹ chiết khấu cho ngươi nhiều chút." Tương Nghi từ từ nhấp một miếng trà sữa, vẫn còn hơi không quen, nhìn Liên Kiều đã uống cạn sạch, đẩy chung trà của mình tới trước mặt nàng: "Có còn muốn uống không?"
Liên Kiều khoát tay một cái, hì hì cười một tiếng: "Ta không phải trâu, đâu thể uống nhiều như vậy."
Về phủ đã là xế trưa, Tương Nghi tự ý trở về Hoa Vũ Các, đẩy cửa viện ra, một trận gió thu thổi qua, trong sân lá rụng bay bay, từng mảnh khô héo, tựa như con bướm ngày xuân, nhưng lại lộ ra vắng lặng, ngẩng đầu nhìn, trong không trung một đàn thiên nga bay qua, ô ô ré dài, thật là ứng đoạn Nhạn kêu gió thu chi cảnh.
Tâm trạng khoái trá vừa nãy như cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi theo lá rụng đầy đất này, Tương Nghi từ từ đi về gian phòng của mình, sức lực toàn thân như có lẽ đã biến mất, không có một chút cảm giác muốn đứng lên. Phương tẩu thấy nàng như có tâm sự nặng nề, ân cần hỏi: "Cô nương, thế nào?"
Tương Nghi giả ra thần sắc trấn định, lắc đầu một cái: "Không có gì, ta chỉ cảm thấy hơi mệt thôi."
"Nếu cô nương mệt mỏi, qua bên kia nằm nghỉ ngơi, mỗi ngày đều phải đi kiểm tra trà trang thì mệt mỏi là đương nhiên, ngày mai ta và Liên Kiều đi xem là được." Phương tẩu an ủi nàng mấy câu, cất bước đi ra bên ngoài: "Nha đầu Liên Kiều này tại sao còn không lấy thức ăn trưa tới, ta đi xem một chút."
Tương Nghi kinh ngạc nhìn bóng lưng Phương tẩu, trong lòng một mảnh vắng vẻ.
Lúc trước miệng mình nói không quan tâm, nhưng khi chuyện này dần dần phát triển theo hướng nàng sợ hãi, cũng không làm nàng cảm thấy trong lòng bớt chua xót.
Gia Mậu, sang năm cũng sẽ không ở Dương phủ nữa, tay Tương Nghi nắm lấy trướng mạn treo trên giường, cuốn lụa mỏng kia thành một cuộn, sau đó từ từ thả ra, bên trên đều là nếp nhăn.