Theo sự giới thiệu của bạn cùng phòng thời đại học, Thái Thanh tìm đến dịch vụ tư vẩn quản lý tài sản cá nhân thuộc một ngân hàng có nghiệp vụ đầu tư tương đối nổi tiếng. Giám đốc là bạn của người bạn cùng phòng kia, vừa du học về, chỉ thích làm nghiệp vụ lớn, còn đối với những khách hàng thuộc dạng làng nhàng như Thái Thanh, anh ta cũng không để ý lắm. Anh ta liền giới thiệu cô cho một nhân viên nghiệp vụ khác.
“… Anh chàng này tuy là một thực tập sinh nhưng năng lực rất tốt, tầm nhìn đầu tư cũng rất ổn, sẽ không có vấn đề gì đâu. Hãy để cậu ta làm danh mục đầu tư cho cô.”
Thái Thanh cũng không hiểu danh mục đầu tư là gì, cô chỉ muốn kiếm thêm chút tiền mà thôi.
Giám đốc đưa Thái Thanh tới phòng tiếp đón rồi đi ra. Thái Thanh ôm túi của mình, ngồi trên xô pha. Trên bàn đặt một tách trà hương hoa vừa mới pha xong. Thái Thanh bỗng bị thu hút bởi mấy con cá vàng bơi trong bế, đang nhìn đến mê mẩn thì cửa phòng tiếp đón bị đẩy ra.
Một thanh niên trẻ tuổi bước vào. Cậu ta có gương mặt tuấn tú, dáng người cao ráo. Cậu ta mặc sơ mi, khoác thêm chiếc áo complê ở ngoài, cả người toát lên khí chất thanh nhã. Dưới cánh tay cậu ta còn kẹp thêm một tập tài liệu. Cậu ta nở nụ cười ấm áp.
“Chào cô Thái!” Cậu ta ngồi đối diện với Thái Thanh, lễ phép đưa danh thiếp. “Đây là danh thiếp của tôi.”
“Chào cậu! Chào cậu!” Thái Thanh ngay lập tức nở nụ cười đáp lại. Cô nhận danh thiếp, nhìn qua, bên trên viết tên của cậu thanh niên - Tả Vũ Lâm.
Thái Thanh nhìn danh thiếp, lại nhìn cậu thanh niên trước mặt, có cảm giác dường như trước đây đã từng gặp cậu ta ở đâu đó.
“Tại sao tôi lại thấy cậu trông quen quen nhỉ?” Thái Thanh gãi gãi đầu, đột nhiên vỗ mạnh vào đùi. “Ồ… nhớ ra rồi! Cậu trông rất giống… anh chàng minh tinh trẻ tuổi kia! Mà cậu ta… tên gì vậy nhỉ, tại sao tôi lại nhất thời không nhớ ra vậy?”
Thái Thanh còn đang vò đầu bứt tai nghĩ tên của anh chàng minh tinh gì đó thì cậu ta đã cười, nói. “Cô Thái, chúng ta quả thực đã từng gặp mặt.”
“Hả?”
Cậu thanh niên thong thả, từ đầu tới cuối vẫn luôn nhoẻn miệng cười, nhấn mạnh từng từ một: “Thanh thủy vũ lâm”. Cậu ta nhìn Thái Thanh đầy ẩn ý, trong lời nói phảng phất ý muốn trả thù: “Cô Thái, cô còn nhớ tôi không?”
4.
Sau ngày hôm đó, Tả Vũ Lâm thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của Thái Thanh. Từ khi làm cố vấn đầu tư cá nhân cho cô, cậu ta thường xuyên lấy cớ bàn bạc chuyện quản lý tài chính để hẹn cô ra ngoài gặp gỡ. Gặp nhau nhiều rồi, Thái Thanh cũng có phần lo sợ. Cô không kìm được lòng, lên án Tả Vũ Lâm qua điện thoại: “Năm xưa, tôi chưa từng làm chuyện gì vô nhân tính cả. Tại sao cậu lại cứ canh cánh trong lòng như vậy chứ? Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Cậu cứ luôn quái gở như vậy, tôi thực sự lo sợ đấy. Hãy để tôi được thoải mái đi!”
Vẻ khiếp sợ của Thái Thanh dường như lại khiến Tả Vũ Lâm vui vẻ. Cậu ta nói với cô bằng ngữ điệu vô cùng phấn khỏi: “Lẽ nào tôi không thể hẹn hò với em sao?”
Thái Thanh ngỡ ngàng đáp lại: “Cậu hẹn hò tôi làm gì? Định nghiên cứu gái già, đã li dị, suy sụp tinh thần, phóng túng hả?”
Tả Vũ Lâm cười, chỉ sửa lại một vài từ trong lời Thái Thanh vừa nói, hỏi vặn lại cô: “Thái Thanh, lẽ nào tôi không thể cứu vãn gái già, đã ly dị, suy sụp tinh thần, phóng túng hay sao?”
*
Lòng Thái Thanh thấp thỏm. “Tôi thấy tốt nhất là không cần đâu…”
Thời đại học, phòng ký túc của Thái Thanh có bốn người, chỉ có một người là đến từ tỉnh khác. Trong ba người còn lại, quan hệ giữa Thái Thanh và Chu Phóng là thân nhất. Họ không giao lưu nhiêu với cô nàng Mẩn Mẩn, người cùng thành phố còn lại, nhưng mỗi khi hai người họ có chuyện gì đến tìm cô ấy, cô ấy luôn tận tâm tận lực giúp đỡ. Đương nhiên, Thái Thanh và Chu Phóng cũng đối xử với cô ấy như vậy. Từ khi giới thiệu cố vấn quản lý tài chính cho Thái Thanh, Mẩn Mẩn vô cùng quan tâm tới việc này. Ngoài giới thiệu người ra, cô ấy còn bao luôn cả dịch vụ hậu mãi.
Vì chuyện đầu tư, Mẩn Mẩn đã mời giám đốc khách hàng và Thái Thanh cùng ra ngoài ăn cơm. Đối với lời mời này, giám đốc vui vẻ đồng ý, còn đưa Tả Vũ Lâm, người gần đây Thái Thanh đang tránh mặt đi theo.
Sau khi ngồi vào bàn, Tả Vũ Lâm thản nhiên chọn chỗ ngay cạnh Thái Thanh. Thái Thanh co người định chuyển chỗ, nào ngờ vừa định đứng lên thì phát hiện ra chiếc ghế mình ngồi nặng tựa nghìn cân, muốn đẩy cũng không đẩy ra được.
Cô cúi đầu nhìn thì thấy một chân của tên ngốc Tả Vũ Lâm này đã bắc ngang qua ghế cô, ấn chặt lên mặt ghế.
Thái Thanh ngước mắt, hằn học lườm cậu ta một cái. Anh chàng tỏ vẻ như thể không nhìn thấy, vẫn tủm tỉm cười, tiếp đó thong thả rót cho cô một tách trà, giả bộ trưng cầu ý kiến, hỏi cô: “Cô Thái, cô không ngại nếu tôi ngồi cạnh cô chứ?”
Thái Thanh nghe xong, mắt trợn ngược lên. Ngồi thì đã ngồi rồi, lẽ nào Thái Thanh còn có thể nói là cậu mau biến đi ư? Trước mặt mọi người, Tả Vũ Lâm giả như không có chuyện gì xảy ra. Thái Thanh thầm oán trong lòng.
Suốt bữa cơm, cả bốn người đều uống rượu. Ngoài Tả Vũ Lâm ra, ba người còn lại đều uống tới mức đầu óc quay cuồng. Nhìn thấy cậu ta tỉnh táo, còn cười nham hiểm trước mặt mình, Thái Thanh cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Bữa cơm kết thúc vui vẻ. Cô bạn cùng ký túc xá Mẩn Mẩn và giám đốc của Tả Vũ Lâm đều là người đã có gia đình, sau bữa ăn thì về nhà ngay trước giờ cấm cửa. Chỉ còn lại Tả Vũ Lâm chưa vợ con gì đưa Thái Thanh cũng không chồng con gì về nhà.
Mọi người đều tỏ ra yên tâm khi Tả Vũ Lâm nhận đưa Thái Thanh về nhà, bởi Thái Thanh đã uống tới mức bắt đầu nói năng linh tinh, ý thức không tỉnh táo rồi.
Thái Thanh hễ uống say là lại mượn rượu làm càn. Hai người vốn gọi một chiếc taxi về nhà, kết quả đi được nửa đường, Thái Thanh nhìn thấy bên đường có bán bóng bay, nằng nặc đòi xuống xe. Tả Vũ Lâm đành phải bảo bác tài dừng xe.
Thái Thanh bình thường không kiêng dè thứ gì, to gan lớn mật là thế, vậy mà khi nhìn thấy chùm bóng bay màu sắc sặc sỡ kia lại biểu hiện sự nhát gan ra mặt. Cô vừa muốn lại gần lại vừa không dám, quay đầu lại như thể để trưng cầu ý kiến của Tả Vũ Lâm vậy.
Tả Vũ Lâm khẽ thở dài. Giống như rất nhiều năm trước, cậu qua đó mua cho Thái Thanh một quả bóng bay.
Mặc dù quả bóng Tả Vũ Lâm mua cho cô vẫn có hình chú vịt Donald giống như năm xưa, xấu tới mức có phần hài hước, nhưng lúc Thái Thanh nhận được, trong ánh mắt cô vẫn tràn ngập niềm vui.