Chương 240: Từ Đại Sư.
Rất nhanh, Trần phù lại hướng Từ Huyền đặt hàng một ít vũ khí.
Từ Huyền lập tức bận rộn lên.
Sở dĩ hắn lựa chọn ở chỗ này luyện khí, một là có thể tinh tiến ma luyện tu vi, hai là vi báo đáp ân tình của Hạ đại sư.
Sau nửa tháng, Từ Huyền mời đến vài học đồ, hiệu suất gia tăng thật lớn.
Mỗi ngày đều có một số thu nhập linh thạch khách quan.
Theo danh tiếng truyền bá, cộng thêm Liệp Yêu Giả tìm được tiệm thợ rèn Hạ thị định chế đặt hàng, muốn rèn luyện vũ khí mình cần.
Lập tức nhiệm vụ luyện chế càng ngày càng nhiều, Từ Huyền chỉ tiếp nhận luyện chế thượng phẩm linh khí trở lên.
Ở trong quá trình luyện khí, Hỏa nguyên tinh khí trong cơ thể không ngừng tinh tiến, thiết chùy trong tay đánh tài liệu luyện khí, đồng thời phát huy lực lượng huyết nhục trong cơ thể hắn.
Ban ngày luyện khí, thân thể cùng Nguyên lực song trọng rèn luyện, buổi tối tu luyện tinh thần, tiến độ tu luyện của Từ Huyền, rất nhanh mà lại vững vàng.
Một bên tu luyện, một bên kiếm lấy linh thạch, cái này là thời gian nhàn nhã bực nào?
Từ Huyền xem chừng, tiếp tục như vậy hai ba năm, mình có thể nếm thử đi trùng kích đan đạo Tam Cảnh.
Một ngày này, Từ Huyền ở trong lò rèn, luyện chế một kiện cực phẩm linh khí.
Trái tim tinh thể hóa trong cơ thể, ở giữa hô hấp co rút lại, phóng xuất ra từng đạo Viêm Hỏa tinh khí tinh thuần, tiến vào ẩn mạch mật huyệt, xuyên suốt tứ chi bách hải.
Oanh!
Rồi đột nhiên, thân hình Từ Huyền khẽ run, chỉ cảm thấy trong cơ thể truyền đến một hồi nổ mạnh, hắn lại đột phá gông cùm xiềng xích một mật huyệt.
- Mới hai ba tháng, đả thông mật huyệt thứ mười hai.
Từ Huyền hơi có chút kinh hỉ.
Trong mấy tháng này, hắn mỗi ngày luyện chế vài món pháp bảo, buổi tối tu luyện, đêm khuya tu luyện tinh thần, tu vi tiến triển, so với trong tưởng tượng còn nhanh hơn.
- Lăng đại sư, Nhạc tiền bối, là thiếu niên này, hắn tiếp thu tất cả tài sản của Hạ đại sư, mà bản thân của hắn, cũng không phải là thân truyền đệ tử của Hạ đại sư.
Một âm thanh nữ tử hơi quen thuộc truyền đến.
Bên ngoài tiệm thợ rèn đi tới ba người, trong đó có một thiếu nữ vàng áo, vài tháng trước đã bái kiến.
Nàng cung kính để cho một vị lão giả áo vải cùng một nho sinh trung niên đi tới.
Từ Huyền căn bản không có ý định để ý tới thiếu nữ áo vàng, nhưng hắn đột nhiên cảm nhận được hai cỗ khí tức cường đại, khí huyết ngưng trệ, ánh mắt định dạng ở trên người lão giả áo vải cùng nho sinh trung niên kia.
Khí tức lão giả áo vải chất phác, làm cho người ta có một loại bao dung rộng lớn sâu như biển cả; nho sinh trung niên kia, đàm tiếu tự nhiên, như gió mát tiêu diêu tự tại.
Từ Huyền có thể khẳng định, hai người này đều là Ngưng Đan kỳ.
- Hai vị tiền bối có gì chỉ giáo?
Từ Huyền ôm quyền dò hỏi.
- Lão hủ Lăng Vũ Thanh.
Con mắt lão giả áo vải chăm chú nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.
- Nguyên lai là Lăng đại sư, Hạ đại sư từng nhắc qua ngài.
Từ Huyền bắt đầu kính nể, đại trận Hỏa Nhai phủ kia, là thủ bút của Lăng đại sư này.
Lão giả áo vải khẽ gật đầu, lại giới thiệu trung niên nho sinh bên cạnh:
- Vị này chính là Nhạc Trọng đạo hữu, Hạ đại sư từng vì hắn luyện chế qua một kiện Bảo khí.
Từ Huyền mỉm cười hành lễ, lại hỏi:
- Hai vị tiền bối quang lâm nơi đây, có gì chỉ giáo?
- Hừ, sắp chết đến nơi, còn dám giả bộ? Ngươi mưu hại Hạ đại sư, cướp lấy y bát cùng tài sản của hắn, hai vị tiền bối này, là tới lấy lại công đạo vì Hạ đại sư.
Thiếu nữ áo vàng lạnh lùng nói.
- Hừ, sắp chết đến nơi, còn dám giả bộ? Ngươi mưu hại Hạ đại sư, cướp lấy y bát cùng tài sản của hắn, hai vị tiền bối này, là tới lấy lại công đạo cho Hạ đại sư.
Ngữ khí thiếu nữ áo vàng hùng hổ dọa người, làm cho hào khí trên trận bỗng nhiên đông lạnh.
Lăng Vũ Thanh cùng Nhạc Trong, sắc mặt khẽ biến, không nghĩ tới thiếu nữ áo vàng sẽ xúc động như vậy, vừa lên tới là chất vấn "hung thủ".
- Mưu hại Hạ đại sư?
Trong lòng Từ Huyền phát lên một ngọn lửa vô danh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ áo vàng:
- Hạ đại sư đối đãi ta ân trọng như núi, Từ mỗ như thế nào mưu hại hắn? Ta xem hung thủ mưu hại Hạ đại sư... là ngươi!
- Cái gì!
Thiếu nữ áo vàng thiếu chút nữa tức điên, không chú ý hình tượng chút nào, run giọng chỉ vào Từ Huyền:
- Ngươi ngậm máu phun người! Không có bằng chứng, dựa vào cái gì nói ta là hung thủ mưu hại Hạ đại sư?
- Vậy sao? Ngươi lúc đó chẳng phải không có bằng chứng, chỉ định Từ mỗ là người mưu hại sao?
Từ Huyền lẽ thẳng khí hùng, trực tiếp gậy ông đập lưng ông.
- Ngươi......... Ngươi đạt được tài sản của Hạ đại sư, cho nên ngươi là hiềm nghi lớn nhất.
Thiếu nữ áo vàng khó thở mất đi lý trí.
- Hiềm nghi? Nói như vậy, ngươi vẫn là lăng không phỏng đoán!
Từ Huyền nói dứt lời, không hề để ý tới thiếu nữ áo vàng, phối hợp rèn sắt, bộ dáng khí định thần nhàn.
Hai vị Ngưng Đan kỳ Lăng Vũ Thanh cùng Nhạc Trọng, hai mặt nhìn nhau.
- Hừ, tiểu tử họ Từ, nếu như không có nhớ lầm, ngươi là Thiên Nguy bảng, bài danh mười chín Diệt tâm thiếu niên. Nhân vật nguy hiểm lai lịch không rõ như ngươi, đột nhiên tiếp cận cùng Hạ đại sư, khẳng định có ý đồ gây rối. Hôm nay có hai đại Ngưng Đan kỳ ở đây, nếu ngươi không xuất ra thuyết pháp, mơ tưởng dừng chân ở Thiên Xà trại?
Nữ nhân áo vàng nói đến đây, rất nhanh hướng hai đại Ngưng Đan cao nhân Lăng Vũ Thanh cùng Nhạc Trọng, quăng đi ánh mắt cầu trợ.
Trung niên nho sinh Nhạc Trọng kia, ho nhẹ hai tiếng:
- Hoàng Hinh tiểu thư, an tâm một chút chớ vội. Việc này chúng ta có thể chậm rãi hướng vị Từ huynh đệ này hỏi thăm, ít nhất phải tra ra hung thủ chính thức.
Lăng Vũ Thanh dò xét động tác Từ Huyền rèn sắt, sắc mặt lộ ra vài tia thẫn thờ, đột nhiên nói:
- Ta tin tưởng, vị Từ huynh đệ này, không phải hung thủ giết Hạ đại sư.
Lời vừa nói ra, thiếu nữ tên là Hoàng Hinh kia biến sắc:
- Đại sư sao có thể kết luận như thế?
Mà ngay cả Từ Huyền, cũng có chút giật mình trước phán đoán của Lăng đại sư.
- Ta cùng với Hạ đại sư tương giao vài thập niên, hôm nay xem động tác vị Từ huynh đệ này rèn sắt, phảng phất là bản thân Hạ đại sư. Nhiều năm như vậy ngươi là người duy nhất đạt được Hạ đại sư nhất mạch chân truyền.
Ánh mắt Lăng Vũ Thanh ấm áp, rơi xuống trên người Từ Huyền, lộ ra tình cảm đặc thù nào đó.
Trong nội tâm Từ Huyền bắt đầu kính nể, vị Luyện trận đại sư Lăng Vũ Thanh này, là bằng hữu mà Hạ đại sư cực kỳ tôn sùng.
Nhạc Trọng có chút ngạc nhiên, rất nhanh gật đầu nói:
- Xác thực nếu như Từ huynh đệ là hung thủ, như vậy nên mang theo tất cả tài sản của Hạ đại sư chạy trốn, cần gì lưu ở nơi đây?
Ngưng Đan cuối cùng là Ngưng Đan, tâm trí bọn hắn, tuyệt không phải một tiểu nha đầu có thể so sánh, dăm ba câu lại để cho Từ Huyền thoát khõi hơn phân nửa hiềm nghi.
Thiếu nữ Hoàng Hinh kia, sắc mặt lập tức đỏ bừng, có chút không biết làm sao, nhưng còn hận không cam lòng nhìn qua Từ Huyền.
- Hai vị tiền bối, mời đến.
Từ Huyền thấy bọn họ đều là người thông tình đạt lý, nên mời hai đại Ngưng Đan cao nhân đến, nhưng căn bản không để ý tới Hoàng Hinh.
- Hừ, nếu bổn tiểu thư không có một đáp án, hôm nay sẽ không dễ dàng ly khai.
Hoàng Hinh kia quệt mồm, theo hai vị Ngưng Đan tiền bối đi vào.
Lăng Vũ Thanh mỉm cười nói:
- Nha đầu Hoàng Hinh kia, là tiểu thư của Thiên Xà trại Hoàng thị gia tộc, gia gia của nàng, cùng bọn ta có chút tương giao sâu xa.
Trong nội tâm Từ Huyền giật mình, Hoàng thị gia tộc, ở trong Thiên Xà trại cũng là thế lực lớn bài danh Top 5, khó trách tiểu cô nương này có năng lượng lớn như vậy, có thể đồng thời mời đến hai vị Ngưng Đan cao nhân trợ trận.
Sau khi mấy người ngồi vào chỗ của mình, Lăng Vũ Thanh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi thăm nguyên nhân cái chết của Hạ đại sư.
- Thọ nguyên của Hạ đại sư còn thừa không nhiều lắm, vì luyện chế một kiện đỉnh phong chi tác, xả thân hiến tế mà chết.
Trên mặt Từ Huyền kìm lòng không được lộ ra kính ngưỡng.
- Điều này sao có thể! Ai nguyện ý vì làm một kiện pháp bảo, mà bỏ qua tánh mạng của mình.
Hoàng Hinh lập tức phản bác nói.
Trong mắt nho sinh Nhạc Trọng kia, cũng rất khó hiểu.
Từ Huyền giải thích nghe có chút gượng ép.
- Thì ra là thế.
Vẻ mặt Lăng Vũ Thanh nhớ lại, hít sâu một hơi:
- Lão phu tinh tường nhớ rõ, Hạ đại sư ở mấy năm trước từng nói với ta, hắn trước khi chết, nhất định phải luyện chế một kiện kiệt tác chấn thế, vì thế nguyện ý trả bất cứ giá nào, thậm chí kể cả tánh mạng.
- Luyện khí đại sư thế hệ này, lại xả thân hiến tế, không biết đỉnh phong chi tác cuối cùng của hắn, là pháp bảo bực nào?
Trên mặt Nhạc Trọng lộ ra một tia hứng thú.
- Đỉnh phong chi tác?
Trong nội tâm Hoàng Hinh khẽ động, ánh mắt sáng quắc nhìn qua Từ Huyền.
Từ Huyền thì hoàn toàn không có ý tứ để lộ đỉnh phong chi tác kia.
Hai vị Ngưng Đan kỳ, lập tức có chút thất vọng, Hoàng Hinh cũng là vẻ mặt hậm hực không cam lòng.
Luyện khí đại sư, xả thân hiến tế luyện đúc đỉnh phong chi tác, cái kia đủ để cho bất luận kẻ nào cũng sinh ra hứng thú, kể cả Đan đạo cường giả.
Bất quá, mấy người kia thấy Từ Huyền không có ý tứ đưa ra, nói chuyện với nhau một lát, cũng từng cái tán đi.
- Hi vọng Từ tiểu hữu, có thể đem y bát của Hạ đại sư, truyền thừa xuống dưới, cũng phát dương quang đại. Nếu có cái gì cần, có thể tùy thời đến tìm lão phu.
Trong giọng nói của Lăng Vũ Thanh tràn ngập quan tâm cùng cổ vũ.
Từ Huyền gật đầu, đưa mắt nhìn Lăng Vũ Thanh đại sư rời đi.
Hắn ẩn ẩn cảm giác, tu vi Lăng Vũ Thanh đại sư này, so với Ngưng Đan kỳ mà mình gặp trước kia càng thêm thâm bất khả trắc.
Sau khi chuyện này qua đi, Từ Huyền lại bắt đầu tiếp tục luyện khí.
Có lẽ Từ Huyền vốn chính là kỳ tài trời sinh luyện khí, theo thời gian chuyển dời, tốc độ hắn luyện chế vũ khí, càng lúc càng nhanh, phẩm chất càng thêm mượt mà.
Sinh ý tiệm thợ rèn, dần dần náo nhiệt.
Từ Huyền luyện chế vũ khí, một bộ phận trong cửa hàng bán ra, một bộ phận khác, lại để cho Trần Phù hỗ trợ bán.
Đương nhiên, Tu Giả tìm Từ Huyền chuyên môn định chế vũ khí, cũng là càng ngày càng nhiều.
Chuyên môn định chế vũ khí, Từ Huyền sẽ thu phí tổn cao hơn một chút, dù vậy, cũng có không ít Tu Giả, không quan phương xa ngàn dặm tới, cầu đại sư ra tay.
- Từ đại sư, xin ngài định chế cho ta một kiện linh khí thượng phẩm tiện tay...
- Từ đại sư, gia tộc bọn ta muốn luyện chế một ít Linh Khí cực phẩm, hi vọng quý cửa hàng có thể ra tay...
Cơ hồ mỗi ngày, đều có Tu Giả nối liền không dứt, trước tới mua hoặc là định chế vũ khí.
Từ Huyền cũng từ một Luyện Khí Sư vô danh bình thường, trở thành Từ đại sư có chút danh tiếng trong Thiên Xà trại.
Một ngày này, Hoàng Hinh thiếu nữ cùng thanh niên mày kiếm kia, lần nữa đi vào tiệm thợ rèn.
- Hộ vệ đội Hoàng thị gia tộc chúng ta, cần có một ít vũ khí thay thế, hi vọng Từ đại sư có thể giúp đỡ.
Thanh niên tất cung tất kính nói, thái độ cùng lần trước một trời một vực.
Hoàng hinh quệt mồm, không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền, so sánh với trước kia, cũng có biến hóa, nhưng bộ dáng có chút không phục. Trong nội tâm nàng thầm nghĩ:
- Ta đắc tội Luyện khí đại sư tuổi trẻ này, hắn hơn phân nửa sẽ làm khó.
- Các ngươi muốn kiểu dáng cùng yêu cầu gì, số lượng bao nhiêu...
Từ Huyền nhàn nhạt hỏi, giống như căn bản không có đem sự tình trước kia để vào mắt.
Thanh niên vội vàng trả lời:
- Thượng phẩm linh khí, chế thức phi kiếm.Đại sư có thể thiết kế cho chúng ta. Tài liệu chúng ta cung cấp, số lượng 120...
- Nhiều như vậy?
Từ Huyền có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một chút, rất nhanh báo ra giá cả:
- Luyện chế phí, mỗi kiện ba khối chính phẩm linh thạch!
- Cái gì, ba khối chính phẩm linh thạch?
Sắc mặt Hoàng Hinh đại biến, thở phì phì nói:
- Ngươi sao không đi ăn cướp đi!
Hoàng gia bọn họ, cung cấp tài liệu, mà Từ Huyền muốn làm chỉ là luyện chế, một kiện thượng phẩm linh khí, vay mà rút ra ba khối chính phẩm linh thạch!
- Hừ... Thu các ngươi ba khối linh thạch, đã là rất nể tình.
Trong nội tâm Từ Huyền thầm nghĩ, biểu hiện ra bất động thanh sắc, phối hợp luyện khí, cũng phân phó học đồ phía dưới các hạng công tác.
- Tốt, ta đáp ứng, hi vọng ngày sau có thể cùng Từ đại sư trường kỳ hợp tác.
Thanh niên ngẫm lại, cuối cùng vay mà gật đầu đáp ứng.
Trước dự chi một nửa phí tổn, chừng hơn 100 khối chính phẩm linh thạch, cái này đối với Từ Huyền mà nói, cũng là một số tài phú khách quan.
Đại sư là đại sư, phí luyện chế há là Luyện Khí Sư bình thường có thể so sánh?
Từ Huyền rất thảnh thơi thu hồi linh thạch, đưa mắt nhìn Hoàng Hinh kia nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hậm hực rời đi.
Thoáng chớp mắt, nửa năm thời gian trôi qua, thủ đoạn luyện khí của Từ Huyền càng ngày càng tinh xảo, linh thạch liên tục không ngừng đi vào.
Ở trong lúc này, tu vi của hắn cũng là từng bước kéo lên, nghĩ thầm ở Thiên Xà trại lại ngốc hai năm, thì có thể đạt tới Luyện Thần cửu trọng đỉnh phong, nếm thử trùng kích bình cảnh đan đạo.
Nhưng thời điểm Từ Huyền ý định tạm thời đóng cửa tiệm thợ rèn, tiềm tu một thời gian ngắn.
- Từ đại sư, một vị quý nhân của ta, nhờ ngài luyện chế một kiện pháp bảo.
Trần Phù đột nhiên tìm tới tận cửa nói.
- Ah? Hắn muốn luyện chế vũ khí gì?
Từ Huyền thấy bộ dáng hắn thần thần bí bí, không khỏi hỏi.
Có rất nhiều Tu Giả, bởi vì các loại nguyên nhân, định chế vũ khí đều là giấu diếm thân phận, chính mình cũng không ra mặt.
Loại sự tình này rất thông thường, Từ Huyền sẽ không hỏi qua, chỉ cần giao linh thạch, ta ra tay, mặc kệ thân phận đối phương.
- Hắn muốn luyện chế một kiện Bảo khí, cung cấp một số tài liệu.
Trần Phù dứt lời, còn lấy ra một túi trữ vật, giao cho Từ Huyền.
Từ Huyền tiếp nhận túi trữ vật xem xét, cũng giật mình động dung, tài liệu luyện khí trân quý trong này, không phải chuyện đùa, đủ để luyện chế một kiện Bảo khí.