Chương 30: Hôn lễ kinh hoàng
Buổi chiều hôm đó, tin thắng trận truyền tới, Diệu Dương đã chết rồi. Chiến thắng rất vẻ vang, thậm chí Bích Thanh Thần Quân còn chưa phải ra tay, Hải Dương đích thân mang thủ cấp của Diệu Dương tới. Thủ cấp bị mang đi thị chúng rồi treo ở bên ngoài cổng thiên cung phía nam, để răn đe và cảnh cáo với Ma Giới.
Tôi cũng nhân tiện cùng mọi người đi xem, đó là một cái đầu người đàn ông nom rất thanh tú được treo ở phía cao cao đằng xa, trên tóc vẫn nhuộm toàn máu trông rất bẩn thỉu, hai mắt nhắm nghiền, biểu hiện lúc chết có vẻ không đến nỗi hung ác cho lắm, ngược lại như một sự giải thoát.
“Chả có gì đáng xem, người chết đều có điệu bộ giống nhau.” Bích Thanh Thần Quân nắm chặt tay tôi, vừa đáp lễ những lời chúc mừng của các vị tiên bên cạnh vừa đi về Huyền Thanh Cung.
Mọi người thấy chúng tôi tay trong tay liền tỏ vẻ ngạc nhiên, thèm muốn, đố kị, nhưng nhiều hơn cả là sự coi thường. Bọn họ xì xào cười nhạo nói một con yêu quái hạ đẳng không xứng với Thần Quân, nhưng bỗng im bặt khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của Bích Thanh Thần Quân liếc nhìn.
Thực ra tôi cũng không thèm quan tâm tới lời nói của bọn họ, giống như anh ta, bản thân hằng ngày được sống vui là được rồi, mặc người khác có nói gì đi chăng nữa, dẫu sao tôi cũng không thích tiếp xúc với nhiều người.
Bích Thanh Thần Quân nói tôi hiểu rất chính xác, anh ta cũng không thích qua lại với nhiều người, sau khi kết thúc chiến tranh sẽ chỉ thầm lặng ở nhà đọc sách, gảy đàn, quan trọng nhất là giúp tôi trông con.
Tôi rất không hài lòng với suy nghĩ của anh ta: “Vì sao con lại là do chàng trông nom? Ta cũng làm được!”
Bích Thanh Thần Quân chỉ cười nhẹ nói: “Ta sợ nàng sẽ làm hư lũ trẻ.”
“Hồ đồ!” Tôi vỗ ngực bày tỏ, “Ta nhất định sẽ dạy dỗ chúng thật tốt, vả lại dù chàng có không đi chinh chiến đi nữa thì bình thường cũng phải truy bắt yêu quái! Lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy.”
“Ta có thể vừa ôm con vừa truy bắt yêu quái, dạy dỗ cũng cần phải thực tế.” Bích Thanh Thần Quân biểu hiện rất nghiêm nghị.
“Nếu như sinh ra hai đứa thì sao? Chàng vẫn tiếp tục cầm kiếm.”
“Vậy ta sẽ cõng sau lưng một đứa.”
Bọn Oa Oa đi đằng sau không nhịn được liền cười phá lên, Mạc Lâm nói sau này Bích Thanh Thần Quân sẽ là một người cha, người chồng tốt, còn tôi chỉ có thể giúp sức thôi. Tôi liền cảm thấy buồn chán khi bị tước mất quyền nuôi dạy con.
Cứ thế cười đùa nói chuyện, cuối cùng ngày đó cũng tới. Oa Oa và Cẩm Văn mới sáng sớm tinh mơ đã kéo tôi ra khỏi chăn, rồi thúc ép tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm. Bên ngoài có một đám nô tì trên tay cầm rất nhiều đồ nữ trang để trang trí lên trang phục cho tôi.
Ngay lúc đó, kháng nghị việc không dùng son, bột nước v.v… của tôi đã bị vô hiệu hóa ngay lập tức, đến Ngân Tử cũng không đứng về phía tôi. Anh ta không biết làm thế nào mà chui vào được đây, còn đeo lên tay tôi một chiếc xuyến có đính ngọc quý rất hiếm thấy. Sau đó còn tự nhận mình là một tiên nữ làm phù dâu cho tôi rồi xua đuổi mọi người ra ngoài, nói đàn ông không được phép vào phòng của tân nương.
Bích Thanh Thần Quân đã phải cẩn thận căn dặn tôi trước, nói hôm nay nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời. Làm tôi đành phải cắn răng chịu đựng sự dày vò từ đầu tới chân của đám tiên nữ được Cẩm Văn chỉ huy đó.
“Cô ta có đôi tai mèo, búi tóc không nên búi quá cao, vòng ra sau đầu sẽ đẹp hơn.” Một tiên nữa đang bận rộn dùng những chiếc trâm nhỏ để tết tóc cho tôi, đâm cả vào da đầu làm tôi đau đớn.
Một tiên nữ khác đang ướm ướm chiếc áo cưới màu đỏ chói bên trên có đính rất nhiều kim tuyến lên người tôi, tỏ vẻ chần chừ nói: “Thiên phục không có lỗ, cái đuôi cô ấy phải làm thế nào?”
“Nhét vào bên trong trang phục! Lễ cưới hôm nay không được để lộ ra ngoài!” Cẩm Văn đứng bên cạnh ra lệnh một cách quyết đoán.
Oa Oa đang chấm chấm vào một bản danh sách rất dài những đồ vật cần sử dụng, thấy tôi cụp tai xuống tỏ vẻ không vui, liền vội vàng an ủi: “Hôm nay tỷ hãy nhẫn nhịn một chút, có khó chịu thì cũng chỉ mặc một hôm nay thôi, không thể sơ sài được. Dẫu sao vì là lễ cưới của Bích Thanh Thần Quân nên Ngọc Hoàng sẽ đích thân làm chủ hôn lễ, tất cả thần tiên đều tới dự, đây là bộ mặt của Thiên Giới, không thể có sơ suất.”
Nói tới nước này rồi, tôi còn có thể làm gì được nữa, chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe lời bọn họ sắp đặt. Cẩm Nhàn đang bê mâm đựng trái cây bên trên có rất nhiều hạt sen và hoa bách hợp cũng tới xem tôi, liền ca ngợi: “Thật là một tân nương xinh đẹp.”
Tôi chỉ buồn rầu liếc nhìn đống hoa quả và món điểm tâm cô ta bưng trên tay mà không trả lời.
Mọi người ăn vài miếng điểm tâm rồi lại tiếp tục bận rộn giúp cái người có cái bụng đang sôi ùng ục vì đói là tôi mặc trang phục lên, ngọc quý trên người nhiều đến nỗi nặng trình trịch, làm tôi cảm thấy thật khó chịu.
Sau đó lại có một tiên nữ khác bước tới lớn tiếng thông báo: “Kiệu rước dâu đã tới, mọi người hãy nhanh tay lên.”
Tôi thực sự không hiểu: “Phòng sư phụ chẳng phải ngay bên cạnh sao? Còn cần tới kiệu rước làm gì?”
“Đây là nghi lễ, chỉ là rước đi vài vòng, thông báo với mọi người hôm nay tỷ là tân nương!” Cẩm Văn nói rồi sai người mang cái hình cụ mũ phượng ra… ngay ngắn nghiêm chỉnh đội lên đầu tôi, sau đó lại vội vàng kiểm tra lại từ trên xuống dưới: “Có phải là bỏ sót cái gì không?”
“Còn thiếu cái xắc.” Cẩm Nhàn cầm cái xắc nhỏ được thêu hình đôi cá chép ở bên cạnh lên đưa cho Cẩm Văn.
Cẩm Văn vội vàng đón lấy cái xắc rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, lại đưa cho bọn tiên nữ xác nhận xem không có vấn đề gì rồi mới đeo lên eo tôi. Sau đó mọi người vây lấy tôi rồi cùng đưa tôi lên kiệu hoa.
Kiệu hoa cứ thế đong đưa, hương thơm trong chiếc xắc tỏa ra ngào ngạt, thật giống như đang ngồi trong một chiếc nôi vậy. Làm người chưa tỉnh ngủ hẳn như tôi cứ gật gà gật gù mơ mơ màng màng, cũng may ở bên cạnh Oa Oa không ngừng khua khua tay để tôi tỉnh ngủ, đây mới thực sự là một bi kịch đang phát sinh.
Hành động của cô ta rất có hiệu quả, làm cho tôi trở nên tỉnh táo, không những vậy mà còn ngày một tỉnh táo hơn, càng tỉnh đầu óc càng cảm thấy hỗn độn, đến nỗi không kiềm chế được mình và bắt đầu cắn chiếc xắc đẹp trên eo lưng.
“Miêu Miêu, Miêu Miêu, tỷ làm gì vậy? Không thể cắn thứ này được!” Oa Oa tỏ vẻ nôn nóng.
“Không cắn… Không cắn…” Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại muốn cắn, miễn sao là được cắn, nóng lòng muốn nuốt trôi nó vào trong bụng, thế nhưng… Vì sao lại như vậy? Bình thường khi nhìn thấy đồ ăn ngon tôi cũng không mất kiềm chế như vậy…
“Theo Diệu Dương đại nhân xông lên!” Khi kiệu hoa đi tới gần cổng thiên môn phía nam, bỗng vang lên một tiếng thét kinh thiên động địa! Bên ngoài bỗng trở nên hỗn độn, tôi nghe thấy tiếng hí vang của con Kì Lân, nhìn thấy Bích Thanh Thần Quân cưỡi Yêu Khuyển Địa Ngục cũng đang hò hét giết lẫn nhau từ xa vọng tới. Bỗng phó tướng Hải Dương hét to: “Bỗng dưng có vài chục tên tàn quân của Ma Giới tới đây làm loạn, chỉ là một việc nhỏ, Thần Quân đại nhân không cần phải lo, hãy giao cho thuộc hạ đi giải quyết chúng!”
“Chúng nhắc tới Diệu Dương?” Bích Thanh Thần Quân lạnh lùng hỏi.
“Ông nội ngươi vẫn còn sống!” Một giọng nói vang vọng tới từ phía đông, “Mối thù giết đệ của ta! Hôm nay nhất định sẽ thanh toán sòng phẳng với ngươi!”
“Vậy thì cùng chết một lần, các ngươi hãy bảo vệ kiệu hoa.” Trong khoảnh khắc, giọng nói của Bích Thanh Thần Quân vang lên tận trời cao, dường như muốn tự tay đi lấy thủ cấp của chủ nhân giọng nói kia.
Tôi thì đang run rẩy trong kiệu hoa vì không còn kìm chế được sự phấn khích của bản thân, mùi hương của cái xắc xộc lên mũi, sự mê hoặc dần làm tôi mất đi lí trí. Miệng chảy dãi ra, sự vậy trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, sức lực dần yếu đi, ngón tay không ngừng kéo đi kéo lại làm xộc xệch trang phục, chỉ muốn điên cuồng bỏ chạy hoặc lăn qua lăn lại.
Oa Oa vội vàng ôm lấy tôi, vừa khóc vừa hét lên: “Miêu Miêu có chuyện rồi! Có chuyện rồi! Người đâu mau tới đây!”
Lí trí hoàn toàn mất đi, tôi vung tay tung ra một chưởng, dù rằng không dùng hết sức, làm cho người yếu ớt như Oa Oa bắn ra khỏi kiệu hoa rơi xuống đất, đến nỗi thổ ra huyết.
Mọi người xung quanh trợn mắt kinh ngạc, còn tôi liền nhoài người nằm ra đất lăn qua lăn lại, không ngừng duỗi thẳng hai chân, lấy móng cào cào, miệng liên tục kêu “Meo meo”, toàn thân như đang rất phấn khích, rồi lại lấy chân đạp loạn xạ về phía mọi người xung quanh, không để cho ai được tới gần.
Cẩm Nhàn vội vàng lao tới, không biết vì sao bỗng ôm tôi thật chặt. Cô ta có vẻ như rất mạnh mẽ, mạnh đến nỗi cảm giác như không phải là một nữ nhi. Khi tâm trí tôi vẫn đang mơ màng, cô ta liền nhanh nhẹn kéo tôi ra phía ngoài cổng thiên môn rồi cùng nhau nhảy xuống biển mây bên dưới.
“Miêu Miêu!” trong khi đang rơi xuống dưới, bỗng nghe thấy tiếng thét vang của Bích Thanh Thần Quân, dường như lúc nào đó tôi đã bắt gặp cảnh tượng này.
Cảm giác không trọng lượng bay trong không trung lúc này làm tôi như hồi tỉnh lại vài phần, quay đầu nhìn sang bên cạnh bỗng thấy biểu hiện của Cẩm Nhàn rất kì quái, cô ta cười rồi khẽ nói: “Ta mới chính là Diệu Dương”.
Chúng tôi không ngừng bay xuyên qua những đám mây, bỗng như cảm nhận được mối nguy đang tới gần. Không dễ dàng gì tôi mới tỉnh lại được, vội vàng bắt đầu ngọ nguậy cơ thể, cùng lúc cắn mạnh vào cánh tay của kẻ tự xưng là Diệu Dương đó, hòng thoát ra khỏi sự kìm kẹp.
Một tay Diệu Dương tóm lấy đôi tay tôi, còn tay kia móc ra một ít chất bột màu nâu rồi rắc lên đầu tôi, mùi vị của nó thật giống với mùi vị phát ra trong chiếc xắc lúc nãy. Làm tôi lại cảm thấy mình như ăn phải thuốc mê, toàn thân lại mê man đi, chẳng còn tí sức lực nào.
Thật đáng ghét! Tên súc sinh này lại dám sử dụng thuốc mê với tôi! Khi nghĩ tới Thần Quân sẽ không kiềm chế nổi bản thân, tôi lập tức dùng chiêu Phá Thiên Trảo tự đánh vào tay mình, định dùng sự đau đớn để làm hồi tỉnh lại tâm trí.
“Đừng gây ồn ào nữa, ta không muốn cùng chết với ngươi.” Lời nói của Diệu Dương rất lạnh lùng, vô tình. Hắn ta liền kề con dao vào cổ tôi, suýt chút nữa làm cổ tôi đứt làm hai.
Không gian trước mắt bắt đầu tối dần, phía đằng xa bỗng xuất hiện một con đại bàng to lớn bay tới, đón lấy hai người đang rơi xuống chúng tôi, rồi lại dang cánh bay về phía bắc.
Những giọt nước mát lạnh rơi xuống người tôi, trong ánh nến lập lòe ở một nơi tối tăm, tôi đang nằm trên nền đất lạnh lẽo, giống như vừa mới trải qua một giấc mơ rất dài, không biết vì sao tỉnh lại.
Khẽ cử động cánh tay, bỗng nghe thấy như có tiếng kim loại đang va vào nhau, chăm chú nhìn quanh, phát hiện mình đang ở trên một mỏm đá nằm trong một cái hang, phía trước mặt là dòng nham thạch nóng hầm hập đang chuyển động, phía trên có một cây cầu bằng thừng nối hai bờ với nhau. Chân tay và cổ tôi bị đeo vào những sợi xiềng xích bằng sắt lạnh lẽo. Phía xung quanh và trên nóc hang như được bao bọc bởi một chiếc lồng sắt kiên cố.
Trói chó cũng không trói chặt đến thế! Tôi cố sức kéo mạnh sợi xích sắt, nhưng phát hiện ra sợi xích này rất chắc chắn, dường như không cách gì có thể phá vỡ. Sua đó tôi bèn cúi đầu định dùng răng cố gắng cắn đứt nó.
Tôi cố sức cắn, mạnh đến nỗi suýt rụng cả răng ra, nhưng cũng chỉ để lại vài vết xước nhỏ trên sợi xích. Tôi chán nản đứng dậy, nhìn xung quanh nhìn xem có thể có cách nào phá sợi xích không.
Bỗng có tiếng bước chân đi tới, là Diệu Dương trong dáng vẻ của Cẩm Nhàn xuất hiện trước mặt. Biểu hiện của cô ta rất lạnh lùng, không thấy có một chút xao động nào.
Tôi ngửi thấy có mùi cá trong không khí, bèn hoài nghi hỏi: “Ngươi cuối cùng là cái thứ gì vậy? Trên người ngươi cũng có mùi giống với Cẩm Nhàn! Làm sao có thể là Diệu Dương!”
“À, ta quên mất, cái này cũng không cần thiết nữa.” Hắn bước lên phía trước vài bước, bỗng nhiên giơ tay lên kéo lớp da trên mặt ra, trong giây phút đó, lớp mặt nạ xinh đẹp của một người phụ nữ rơi ra khỏi mặt, thân hình cũng đột nhiên cao hơn gần một thước nữa, làm lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn khác. Bộ mặt mới này có vẻ giống với khuôn mặt trên chiếc thủ cấp treo ở cổng thiên môn mà tôi đã nhìn thấy, bộ tóc ngắn màu nâu, đôi mắt màu xanh lục, khuôn mặt thanh tú. Sau khi cởi chiếc váy dài ra, bên trong mặc một bộ đồ bó màu đen, thoạt nhìn rất giống với đứa trẻ đáng yêu ở gần nhà, duy chỉ khác một điều là biểu hiện lạnh như băng. Khuôn mặt hoàn toàn không để lộ chút sắc thái nào, trông rất đáng sợ.
Tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng lòng tự tôn lại không cho phép mình lùi bước, ngẩng đầu lên lớn tiếng hỏi, “Ngươi chẳng phải đã chết rồi sao?”
“Người chết là đệ của ta, là thế mạng.” Diệu Dương trả lời ngắn gọn, “Ta dùng người phụ nữ này làm vỏ bọc bên ngoài, lừa được rất nhiều người.”
“Ngươi… Ngươi giết muội muội của Cẩm Văn sau đó lột da để giả mạo làm cô ta?” Dần dần phát hiện ra chân tướng sự việc, tôi phẫn nộ chửi, “Cẩm Văn rất thương yêu muội muội! Ngươi làm như vậy cô ta sẽ rất đau khổ!”
“Cẩm Văn là một cô nương tốt, cũng may cô ta giúp ta lấy được Tiên Đơn, nếu không vết thương của ta còn lâu mới hồi phục.” Diệu Dương bước tiến tới, dùng đôi mắt xanh biếc đáng sợ đó nhìn chằm chằm vào tôi, rồi lạnh nhạt nói, “Nhưng đáng tiếc lại quá ngốc nghếch, thời gian dài như vậy mà lại không phát hiện ra là giả mạo.”
Cô ta dĩ nhiên nhìn không ra, bởi không có thời gian để nhìn kĩ. Suốt một thời gian dài toàn tâm toàn ý lo lắng cho bệnh tình của muội muội, tới đâu cũng chỉ cầu thần y để xin linh dược. Thậm chí còn không may bị đưa tới Huyền Thanh Cung, Oa Oa nói cô ta còn định hi sinh thân mình quyến rũ Thần Quân để đổi lấy Tiên Đơn, mặc dù tôi không hiểu thế nào là hi sinh thân mình, nhưng khi liều chết để ăn trộm Tiên Đơn, cô ta cam chịu bị trói lên trảm yêu đài, đó là một thứ cảm giác tuyệt vọng vô bờ bến, không phải vì bản thân, mà là vì muội muội.
Mỗi khi được Bích Thanh Thần Quân ban tặng cho thứ gì, cô ta đều xem xem thứ nào tốt nhất rồi sai người mang tới cho Cẩm Nhàn. Còn tự tay trồng thảo dược ở vườn hoa, hằng ngày khi trời còn chưa tỏ đã dậy để chăm bón, cũng là để giúp cho muội muội bồi bổ sức khỏe.
Thế nhưng… Người mà cô ta thương yêu nhất lại là giả mạo.
Không tiếp tục nghĩ ngợi nữa, lòng căm giận chưa từng có bỗng trào lên trong tôi, tôi liền cúi đầu không nói gì, chỉ đang tính toán làm sao có thể băm tên vô lại trước mặt ra thành từng mảnh, rồi mang cho Cẩm Văn chiên lên ăn.
“Bích Thanh Thần Quân phá hoại cơ ngơi mà ta đã dày công gây dựng”, Diệu Dương từ từ nói, “Lần này ta sẽ làm cho hắn thân bại danh liệt, sau khi chết cũng không ngẩng được đầu lên.”
“Ngươi cuối cùng là muốn làm gì?” Lời nói của tên vô lại trước mặt làm tôi dừng suy nghĩ, trong lòng cảm thấy hoang mang lo sợ.
“Điểm yếu lớn nhất của hắn là quá tự tin, hơn nữa tên phó tướng Hải Dương lại quá lỗ mãng, chỉ muốn được lập công, thế nên mới không nghĩ rằng ta đã để cho đệ của ta thế mạng”, Diệu Dương bỗng cười phá lên, “Hắn ta nghĩ rằng ta đã không còn đủ lực để phản công lại nữa, nhưng hắn đã lần, phải giả chết thì mới có cơ hội sống, ta sẽ không bao giờ để bản thân phải rơi vào bước đường cùng.”
“Làm sao ngươi lại có thể hại chết chính đệ đệ của mình?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Vì Ma Giới, hơn nữa hi sinh là vinh quang cho đệ đệ của ta.” Diệu Dương lạnh nhạt trả lời.
“Ngươi bắt ta tới đây để làm hại Bích Thanh Thần Quân đúng không?” Tôi cảm thấy có điềm xấu khi nhìn vào điệu bộ của hắn ta, suy nghĩ bỗng nhanh nhạy trở lại, “Lừa anh ta tới đây, sau đó sát hại? Nói cho ngươi biết! Ta dù có chết cũng không làm hại sư phụ!”
“Sai rồi, ngươi chỉ là công cụ để thị uy mà thôi”, Diệu Dương nở nụ cười, “Ta đã gửi chiến thư tới nói cho hắn biết ở đây đã có Cửu lôi liên hoàn chu tiên trận, hắn tới hay không tới kết cục đều như nhau.”
“Nghĩa là sao?”
“Nếu như hắn tới, Cửi lôi liên hoàn chu tiên trận ở đây sẽ giết chết hắn, nếu như hắn không tới, Ngọc Hoàng sẽ xét tội hắn, làm sao có thể tha mạng cho hắn được? Hình phạt nghiêm khắc sẽ chụp lên đầu hắn, ít nhất cũng bị tước bỏ binh quyền, giáng xuống trần gian, đối với một người cao ngạo như hắn thì giống như sống mà không bằng chết. Vậy nên hắn nhất định sẽ tới, hơn nữa sẽ tới một mình, mang theo sự tự tin chưa một lần chiến bại của mình tới để ứng phó với trận đồ này, như vậy chí ít cũng có một con đường sống.”
Sau khi hiểu được chân tướng sự việc, tôi không còn giữ được sự kiêu ngạo và lạnh lùng, hoàn toàn rơi vào trạng thái hoang mang, chỉ muốn quay về dắt theo Bích Thanh Thần Quân bỏ trốn, không để cho cái tên vô lại Ngọc Hoàng và Diệu Dương tìm thấy, sau đó tôi lại như ngây ngô cầu xin hắn: “Dẫu sao ta cũng chẳng có tác dụng gì, vậy hãy thả ta ra đi!”
“Ta đã hứa sẽ giao ngươi cho một tên tiện nhân, không được đi đâu.” Diệu Dương tươi cười, khẩu khí bỗng trở nên cứng rắn.
“Ai?” Tôi không tin tên vô lại trước mắt mình lại có người để kiêng nể.
Diệu Dương bỗng im lặng một hồi lâu rồi bỗng nhiên quay người bỏ đi. Khi thấy hắn đã đi khuất, tôi lại vội vã quay người tiếp tục nghĩ cách phá sợi xích. Bèn lôi chiêu Phá Thiên Trảo ra đánh lên sợi xích, sau một hồi ma sát cũng làm nó mòn đi một chút.
Xem ra chỉ có cách ma sát một thời gian mới làm đứt được sợi xích chắc chắn này, thế nhưng tôi lại chẳng còn nhiều thời gian, đành phải nghĩ cách khác.
Trong lúc đang ngẫm nghĩ, bỗng như có tiếng nói yếu ớ từ đâu truyền tới, tôi lập tức chuyển động đôi tai, kề tai xuống đất tập trung lắng nghe, chỉ sợ bị bỏ qua mất một thông tin nào đó có thể cứu mình.
Đó là lời nói chuyện của hai người đàn ông, dường như một trong hai người là Diệu Dương, còn giọng nói người kia cũng rất trong trẻo, chỉ là khẩu khí có hơi khác.
“Con mèo đó đã bị nhốt lại, lời hứa giữa hai ta đã hoàn thành, hi vọng ngươi sẽ không phá hỏng kế hoạch tới đây của ta.” Giọng nói Diệu Dương rất phẫn nộ.
Còn giọng nói kia lại rất cợt nhả: “Hành động lần này, bao gồm cả việc sử dụng Mộc Thiên Liễu cô đặc đều là kế hoạch của ta, ngươi sao lại vô tình trở mặt làm ta đau lòng như vậy?”
“Nếu như năm đó ngươi lùi bước thì Ma Giới đâu có ra nông nỗi này! Hơn nữa ngươi lại không màng danh vọng, trêu trọc cô nương khắp thiên hạ, đến nỗi sao nhãng việc chiến sự, quả thực là làm ta rất mất mặt!”
“Ngươi là cái đồ mù quáng vì Ma Giới! Vì đạt được mục tiêu mà đã giết chết người ta yêu thương là Cẩm Nhàn cô nương! Lại chưa từng cân nhắc tới kế hoạch của ta? Vả lại cái nơi cổ hủ như Ma Giới cùng với đám lão giả buồn nôn đó nên chết sớm đi! Không bằng sau khi giết Bích Thanh Thần Quân, nhân lúc danh tiếng lên cao, mọi người ủng hộ hãy mở rộng lãnh địa, tự tạo thế lực cho mình, sau này cướp lại Ma Giới, rồi tiến tới thống nhất thiên hạ.”
“Súc sinh! Là chiến tướng của Ma Giới cũng là một điều vinh dự, đấu tranh và hi sinh vì Ma Giới cũng là sứ mệnh! Làm sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy!”
“Chẳng phải tất cả đều là vì lòng tham của bản thân! Ta có thể chỉ mánh khóe cho ngươi, nhưng ngươi cũng không được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của ta!”
“Kể cả việc phong lưu ái tình của ngươi?”
“Ha ha, dường như cuộc sống sẽ rất tẻ nhạt nếu thiếu mỹ nhân và quyền lực, ngươi không thể cho ta thiên hạ, thì dẫu sao cũng phải cho ta phi tần chứ?”
Hai người họ bỗng im lặng, sau đó không lâu Diệu Dương bỗng tỏ vẻ phẫn nộ nói: “Phong lưu ái tình quá độ, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, không có lợi cho việc nâng cao võ công!”
“Là ngươi quá lo nghĩ rồi, ta sẽ chia bớt mỹ nữ cho ngươi, đừng có suốt ngày tỏ vẻ nóng giận với ta. Ngươi buồn rầu lo âu, ta cũng chẳng vui vẻ gì.”
“Ta không muốn nói chuyện với loại người như ngươi nữa!”
“Cũng vậy cũng vậy.”
Nghe bọn họ nói chuyện một hồi lâu như vậy mà cũng chẳng giúp ích gì được cho tôi, chỉ biết rằng Diệu Dương dường như có rất quan tâm tới một người, nhưng lại không biết người đó là ai, lẽ nào là người hắn ta thích?
Chiếc chuông trên cổ bỗng phát ra giọng nói khe khẽ, tôi bỗng như bừng tỉnh, tiếng nói này vẫn tiếp tục vang lên, tôi lập tức lặng lẽ khẽ gọi tên sư phụ vào trong chiếc chuông: “Chàng có đó không?”
“Ta có, tình hình nàng thế nào?” Bích Thanh Thần Quân như đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại để lộ ra sự lo lắng sốt ruột.
Tôi liền kể lại những lời mà Diệu Dương nói cho anh ta nghe, rồi căn dặn anh ta không được tới cứu tôi. Hãy đi cầu xin Ngọc Hoàng, đừng trừng phạt mình nghiêm khắc, miễn là tôi cũng không thể chết được.
“À…” Bích Thanh Thần Quân cười lên rồi tiếp tục hỏi, “Nàng có thể trốn thoát không?”
Tôi vội vàng nói bản thân nhất định sẽ tìm được cách trốn thoát, nói anh ta chớ nên quá lo lắng. Rồi lại đem kể câu chuyện đối thoại với người lạ mặt kia của Diệu Dương cho anh ta nghe, rồi nói phỏng đoán của bản thân, có thể người kia là một người rất quan trọng đối với Diệu Dương!
“Theo ta được biết… Diệu Dương đã không dứt áo ra đi”, Bích Thanh Thần Quân không trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi, chỉ im lặng một chút rồi lại căn dặn tôi, “Bất luận có chuyện gì xảy ra, nàng cũng phải nghĩ đến tính mạng bản thân trước, không được hành động thiếu suy nghĩ.”
Khẩu khí của anh ta rất nghiêm túc, làm tôi có chút sợ hãi liên tiếp gật đầu bảo đảm.
“Ái chà, ta đâu có dứt áo ra đi! Tuyệt đối không có làm chuyện đó!” Một giọng nói như chế nhạo vang lên, tôi phát hiện ra Diệu Dương đứng trên sợ dây thừng từ lúc nào không hay, đang mỉm cười nhìn tôi nói, “Miêu Miêu cô nương, ngươi nói chuyện xong chưa?”
“Cái gì mà nói chuyện?” Tôi có chút sợ hãi lùi lại phía sau vài bước, chỉ kịp nhìn thấy hắn bay người lên lộn vài vòng rồi bỗng hạ xuống bên cạnh tôi, sau đó lấy tay thi triển một phép thuật nào đó, cướp chiếc chuông trên cổ tôi xuống.
Diệu Dương cầm chiếc chuông quan sát kĩ một hồi, vừa nhìn vừa khen ngợi: “Đúng là một vật dụng hay, không biết làm thế nào có thể tạo ra nó được, sau này ta sẽ phải nghiên cứu mới được.”
Không giống! Thật không giống. Tên Diệu Dương này có gì đó không đúng! Khuôn mặt tuy rằng rất giống, nhưng giọng nói thì lại giống hệt như cái người lạnh lùng lúc nãy!
Tôi cảnh giác nhìn hắn, trông vẻ ngoài của hắn không làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, biểu hiện có vẻ giống như một đứa trẻ con, cũng nhã nhặn hơn nhiều, đang rất phấn khích khi nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của tôi.
“Ngươi là ai?” Tôi hỏi như đang thăm dò.
“Diệu Dương, còn có thể là ai chứ?” Hắn đột nhiên giấu chiếc chuông vào trong người, rồi giơ tay lên nghịch nghịch đôi tai tôi, lại xoa xoa lên đám lông mềm mại trên đó, còn tay kia thì nâng mái tóc dài của tôi lên, đưa lên trước mũi ngửi ngửi, sau đó tiến tới khẽ nói: “Ngươi hãy ngoan ngoãn, ta sẽ không làm hại tới ngươi.”
Tôi cúi xuống nhìn vào mắt hắn ta, sau đó bỗng nhiên nhảy tới, hung dữ cắn mạnh vào bả vai hắn, vì bất ngờ nên không kịp né tránh, làm cho máu trên vai hắn túa ra.
Phát cắn thứ hai không trúng bởi Diệu Dương đã bay lùi lại phía sau. Hắn nhìn tôi đang rất tức giận, sau một hồi bèn quay người khẽ ung dung nói: “Miêu Nhĩ Nương quả nhiên bất trị, ta sẽ từ từ dạy dỗ ngươi.”
“Ai khiến ngươi dạy dỗ ta!” Tôi mở to miệng chửi, “Cấm ngươi không được động vào ta! Tên vô lại đáng ghét!”
“Phải gọi là chủ nhân mới đúng”, Diệu Dương giơ tay lên vẫy vẫy tỏ vẻ không hài lòng, “Ngươi vẫn chưa hiểu phép tắc.”
“Ngươi đừng có nằm mơ! Cút!” Tôi tức giận vung chân tung ra một chưởng về phía hắn, nhưng đáng tiếc lại bị sợi xích giữ lại.
“Sự cao ngạo của Miêu Nhĩ Nương, thật là hung dữ.” Diệu Dương phấn khích lên khi thấy tôi phẫn nộ, hắn ta híp mắt vào nói, “Ta sẽ từ từ dạy dỗ nhà ngươi, cho đến khi ngoan ngoãn nghe theo lời ta, không còn dám phản kháng lại nữa.”
“Miêu Miêu là mèo! Có chết cũng không vâng lời nhà ngươi!” Tôi lớn tiếng chửi.
“Vậy tại sao ngươi lại nghe lời Bích Thanh Thần Quân?” Hắn nở nụ cười rồi hỏi.
“Sư phụ thích ta! Yêu thương ta! Ta thích anh ta!” Nghĩ tới sư phụ bỗng trong lòng tôi cảm thấy lo âu, cũng không biết anh ta bây giờ đang ra sao.
Diệu Dương lại tiếp tục nói: “Ta cũng thích ngươi.”
“Ngươi không phải là thích!” Tôi không nghĩ ngợi mà vội phản bác lại.
“Vậy thì đó là gì?” Diệu Dương hỏi.
Nhìn vào người xa lạ trước mắt, tôi nghĩ không ra câu trả lời, chỉ do dự nói: “Miễn sao không phải người như nhà ngươi!”
“Từ xưa tới nay, những người đàn ông có thế lực và quyền lực là để thu hút phụ nữ trao thân gửi phận, ta sẽ mạnh mẽ hơn Bích Thanh Thần Quân, thế lực của ta cũng sẽ lớn hơn hắn, cũng yêu thương ngươi hơn hắn”, Diệu Dương tỏ vẻ tự tin nói. “Ngươi hãy suy xét cho kĩ, cùng đi với cái tên sắp chết đến nơi kia sẽ không có triển vọng gì đâu.”
“Sư phụ sẽ không thể chết được!” Tôi phẫn nộ hét lên, rồi dùng những từ ngữ cay độc nhất mà mình từng biết để chửi rủa hắn, “Ngươi khốn nạn hơn cả một con chó! Xấu xí hơn cả một con chuột! Đểu cáng hơn cả Mạc Lâm! Đáng ghét hơn cả động đất!”
Diệu Dương bỗng cười phá lên, rồi rút ra một chiếc roi da: “Ta quên mất, cái kiểu mỹ nhân như ngươi thì đều phải dạy dỗ mới phục tùng.”
“Miêu Miêu không muốn bị đánh!” Tôi hoảng sợ khi nhìn thấy chiếc roi da, ánh mắt hoang mang sợ hãi, trên thế gian này sao lại có người biến thái như hắn chứ?
“Vậy thì gọi chủ nhân đi.” Diệu Dương nở nụ cười gian ác.
“Ta càng không muốn!” Tôi không thèm suy nghĩ rồi cự tuyệt cái yêu cầu buồn nôn của hắn.
Diệu Dương vuốt vuốt cằm nói: “Ngươi chỉ được chọn một thứ?”
“Không chọn! Một cái cũng không muốn!” Tôi thà chết không phục.
Khi lời nói của tôi còn chưa dứt thì một đòn roi đã trực bổ tới, đánh trúng eo tôi, y phục bị xé toạc ra, trên da hằn lên một vết roi đỏ như máu, mặc dù không bị rách thịt nhưng cảm giác đau đớn đang lan tỏa khắp thân thể. Đau đến nỗi làm tôi suýt chút nữa thì hét lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ đắc ý của tên vô lại trước mặt mình, tôi liền cố cắn chặt răng không kêu đau.
Tôi có sự kiêu ngạo của loài mèo, không vì bị đánh mà phục tùng như loài chó.
Những đòn roi lại tiếp tục đánh tới, rất tài tình đều trúng vào người tôi, làm cho y phục trên người trở nên rách nát, làm lộ ra không ít da thịt trên cơ thể. Ánh mắt Diệu Dương ngày càng phấn khích, hắn tiến tới lấy tay tóm lấy cằm tôi, làm tôi không có cách nào khép miệng lại, rồi hung bạo hôn lên môi tôi.
Tôi lập tức dùng đầu gối mình đá vào bụng hắn, nhưng lại bị tay kia của hắn giữ lại. Một cảm giác nhục nhã và buồn bã dâng lên trong lòng, tôi rút chân lại, chờ cho hắn như đang mất cảnh giác, rồi đột nhiên giẫm mạnh lên ngón chân hắn.
“Wao!” Diệu Dương ôm lấy ngón chân bị sưng phồng nhảy cẫng lên, lùi lại phía sau vài bước, hắn ta vặn người rồi nhìn tôi lắc lắc đầu, “Không ngoan cho lắm.”
“Meo wo… Ngươi chết đi!” Thấy mình phản công lại được, tôi có chút dương dương tự đắc, không nhịn được liền cười lớn.
Thấy tôi cười, hắn bỗng sững người ra, không lâu sau lại tỏ vẻ tự tin nói: “Ta nhất định sẽ làm ngươi phải phục tùng, dù có phải dùng thủ đoạn gì đi nữa.”
Tôi quay đầu nhìn ra phía khác không thèm quan tâm tới hắn ta.
Diệu Dương lại một lần nữa tiến lại gần, nhón tay vung lên trước mặt tôi một ít bột, cái mùi hương kì lạ đó lại xâm lấn vào trong cơ thể tôi, kích thích làm tôi mềm nhũn người ra, ngã nhào ra đất rồi lăn lộn giãy giụa.
“Meo woo… Meo woo…” Tôi cứ chốc chốc lại cong người lên, chốc chốc lại giãy giụa, còn nắm lấy tay Diệu Dương, không ngừng liếm liếm chất bột còn sót lại trên đó, thật giống như là đang bị làm cho mê hoặc.
Diệu Dương cuối cùng cũng cười, chờ cho toàn thân tôi mềm nhũn ra không còn tí sức lực nào, hắn mới đặt tôi nằm ra, rồi lấy tay sờ mó khắp cơ thể, làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu. Sau đó định cắn lên cánh tay hắn, nhưng lại không thể cử động được, chỉ nằm đó mê man bất động.
Tên vô lại đó cuối cùng định làm gì tôi? Tôi gắng ngẩng đầu lên mê man nhìn, chỉ thấy hắn ta đang cởi bỏ y phục trên người ra, dường như muốn làm cái việc sinh con với tôi.
Không muốn… Ta không muốn tên vô lại này! Trong lòng như muốn hét lên, tôi cố lắc lắc đầu để làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng hương thơm của Mộc Thiên Liễu một lần nữa lại làm tôi mê man đi.
Đột nhiên, biểu hiện của Diệu Dương bỗng rất khó hiểu, tay phải của anh ta đang tóm lấy cái tay trái đang lần mò trên ngực tôi rồi hất ra. Cánh tay trái sau khi bị hất ra liền hung tợn tung ra một chưởng về phía cánh tay phải, hay cánh tay cứ thế bắt đầu tự đánh lẫn nhau.
Hương thơm của Mộc Thiên Liễu bắt đầu nhạt dần đi, đầu óc tôi cũng dần dần tỉnh táo hơn, liền đứng bật dậy rồi lùi lại phía sau, đứng nhìn tên vô lại trước mặt đang đánh nhau với chính bản thân mình, còn tự mình tát vào đầu vào mặt mình.
“Ngươi không được phá rối việc riêng của ta!” Diệu Dương hét lên.
“Bích Thanh Thần Quân sẽ có thể tấn công bất kì lúc nào, vậy mà ngươi vẫn còn rỗi rãi để làm những chuyện như vậy!” Cũng là Diệu Dương hét lên.
“Có nhanh thì cũng phải đến ngày mai hắn mới tới.”
“Vậy hãy vận nội công để chuẩn bị nghênh chiến!”
“Cái đồ cuồng đánh nhau chết giẫm nhà ngươi!”
“Cái đồ cuồng sắc vô lại nhà ngươi!”
“Ta không định làm thật!”
“Ta không phải là mới ngày đầu tiên biết ngươi!”
…
Hai giọng nói cứ thế cãi cọ nhau, cãi lớn đến nỗi vang trời lở đất, cũng làm cho tôi ù ù cạc cạc chẳng hiểu chuyện gì. Một hồi lâu sau khi tự đánh nhau với mình, cái tên Diệu Dương mà gọi tôi là Miêu Nhĩ Nương kia cuối cùng cũng xuống giọng thỏa hiệp, hắn giận dữ quay người lại.
Mãi cho đến lúc này, tôi vẫn không hiểu cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì, vì sao lại có người tự đánh nhau với bản thân mình, còn đánh rất quyết liệt…
Không tiếp tục nghĩ tới tên biến thái này nữa, mau nghĩ cách trốn khỏi đây thôi. Sau khi thấy hắn vừa toét miệng cười vừa tự trách móc bản thân rồi đi khuất, tôi liền biến thành hình dạng mèo, định giãy giụa để phá xiềng xích.
Không ngờ chiếc xiềng xích này lại được yểm pháp thuật, mặc dù thân hình tôi đã biến thành nhỏ hơn nhiều, nhưng vẫn cứ cảm thấy chiếc vòng xích rất chặt. Tôi chỉ còn biết giữ nguyên hình dạng mèo của mình, lợi dụng lợi thế tứ chi rất mềm và nhỏ của mình để kéo chân ra khỏi cái xiềng xích.
Trong lúc kéo đến nỗi suýt trượt cả da chân ra, cuối cùng tôi cũng thành công khi kéo tuột xiềng xích ở hai chân trước ra. Lại cố gắng kéo tiếp cái xích ở hai chân sau, khi đang kéo sợi xích bên phía chân bên trái thì bỗng có giọng nói phát ra từ chiếc cầu treo bắc qua dòng nham thạch hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Hóa ra cái hang tưởng như không có người này thực ra lại đang có người theo dõi, làm tôi sợ hết hồn, lực kéo bỗng như mạnh hơn, không cẩn thận tôi đã tự làm trật khớp xương bên chân phải của mình, cảm thấy đau đớn không tả xiết.
Ôm lấy cái chân phải đau đớn nhưng tôi cố không rít lên, chỉ nhanh chóng biến trở lại thành người, giơ chiêu Phá Thiên Trảo lên, dùng móng vuốt vung về hướng đỉnh hang, làm cho chiếc xích ở phía trên đỉnh hang gãy ra, đất đá rơi xuống, suýt chút nữa thì rơi trúng đầu tôi.
Không kịp nghĩ ngợi, tôi liền vung móng vuốt lên tung ra liền hai chưởng công kích tên yêu quái cai ngục. Không ngờ rằng tên yêu quái đó chỉ nhẹ nhàng ấn tay xuống cái máy gì đó, lập tức chiếc cầu bằng dây thừng bắc qua dòng nham thạch bỗng thu lại.
Tôi nhìn xung quanh lại chỉ thấy dòng nham thạch đỏ rực, bỗng như thấy mình không còn biết nên tấn công vào đâu nữa. Từ phía xa nơi cửa hang bỗng vang tới giọng nói của Diệu Dương: “Ngươi đừng cố sức, không thể vượt qua được trận đồ này đâu.”
“Đồ súc sinh vô lại!” Tôi căm giận chửi, một lần nữa lại ngồi về chỗ cũ, cố gắng bẻ khớp chân trở lại bình thường. Nhưng đáng tiếc việc này chỉ có Ngân Tử trước đây giúp tôi làm, còn bây giờ dù có cố gắng thế nào tôi cũng không bẻ được khớp chân mình trở lại như cũ, chỉ làm cho đau đớn cắn chặt răng vào. Mối thù này nhất định tôi sẽ tính với Diệu Dương.
Tôi liên tục dùng Phá Thiên Trảo để ma sát vào chiếc xiềng xích trên cổ mình, hơi nóng của dòng nham thạch làm mồ hôi vã ra như tắm, rất khó chịu. Phải mất ba bốn canh giờ tôi mới mở được nó ra.
Nhưng mở được xiềng xích rồi thì cũng có tác dụng gì? Dòng nham thạch chia cắt chỗ tôi đứng với bờ bên kia xa như vậy, với chiếc chân đang bị thương này tôi không thể nhảy được tới bờ bên kia. Đến lúc này tôi mới thấy ngưỡng mộ đôi cánh của Ngân Tử, chỉ có đôi cánh đó mới giúp tôi thoát khỏi cái chỗ chết tiệt này.
Làm sao đây? Miêu Miêu hết cách rồi…
Tôi tuyệt vọng ngồi tựa xuống một tảng đá, nhìn về phía đằng xa đang bắt đầu tăng cường binh lính canh phòng, còn Diệu Dương đang mỉm cười khoanh tay đứng nhìn tôi. Trong lòng cảm thấy buồn bã, bỗng nhớ tới những hành vi thú tính của hắn lúc nãy, tôi liền nảy ra một suy nghĩ kì quái: Nói không chừng… Tôi có thể lừa hắn tới đây rồi giết chết hắn.
Trước khi lên kiệu hoa, phù dâu đã từng nói, khi người đàn ông làm chuyện sinh em bé đó thì nhất định phải cởi y phục của người phụ nữ ra. Bích Thanh Thần Quân khi làm chuyện đó cũng cởi y phục của Miêu Miêu ra. Hơn nữa Cẩm Văn bọn họ cũng từng dạy tôi những tư thế lạ lùng, nói đêm tân hôn sẽ rất hữu hiệu.
Hắn ta nói thích tôi, muốn có được tôi, vậy nếu tôi cởi bỏ y phục ra, hắn ta có tới làm cái việc sinh con với tôi không?
Nếu như hắn ta tới… Tôi có thể giết chết hắn ta không, để giúp cho Bích Thanh Thần Quân loại đại nạn này, tìm ra một con đường sống.
Khả năng thành công là bao nhiêu? Hắn có tới không? Tôi chẳng có chút bảo đảm nào, nhưng… Dù gì cũng phải thử, đằng nào y phục cũng rách nát cả rồi, có cởi ra thì cũng vậy mà thôi.
Hết tập 1