Tác giả : Diệu Hạnh
Chương 1
Qua cầu Rạch Miễu là Út Bi thấy ngay cơ ngơi của gia đình cô. Út Bi vừa chạy vào cổng nhà đã nghe tiếng của bé Cát Tường reo ầm:
- Ông nội ơi! Ba mẹ ơi! Cô Út về! Cô Út về!
Cát Tường đón Út Bi nơi cửa. Út Bi mỉm cười Cát Tường mừng rỡ:
- Chào cô Út!
- Chào Cát Tường của cô!
Út Bi dựng xe. Cô ôm bé Cát Tường.
Cát Tường hôn Út Bi:
- Cô Út rồi, thích thật!
Út Bi dí tay lên trán Cát Tường:
- Thích Út hay thích quà của Út!
Cát Tường cười toe toét, giọng ngây thơ:
- Con thích cả hai!
- Biết lắm mà!
Út Bi lôi ra một con búp bê kháu khỉnh. Cát Tường mở búp bê. Bé cười:
- Em bé đẹp quá!
Út Bi cầm búp bê:
- Bé còn biết khóc, biết cười, biết bò.
Cát Tường cười thành tiếng và vỗ tay:
- Thích quá! Thích quá!
Út Bi cũng vỗ tay theo cháu. Ông Khải lên tiếng:
- Về đến nhà! Chỉ hai cô cháu thôi sao?
Út Bi ngẩng đầu nhìn ông Khải:
- Thưa ba!
- Dữ hôn! Nhờ tôi lên tiếng mới được nghe tiếng thưa!
Cát Tường ôm ông Khải:
- Ông nội, cô Út, cho cháu em bé, nó biết khóc, biết cười, bò nữa!
- Vậy hả! Hèn chi thấy cô Út về là cháu quên cả ông!
Út Bi cười hì hì:
- Cát Tường! Ông nội ganh tị với cô Út đó!
Bé Cát Tường nhe răng cười, ôm ông Khải và nói nhỏ:
- Không có đâu! Cháu yêu ông nhất, cô Út đứng hạng nhì.
Út Bi ký nhẹ vào đầu Cát Tường:
- Hứ! Cát Tường nói gì?
Cát Tường xoa xoa đầu:
- Ông nội! Út đánh cháu!
Ông Khải cười:
- Để ông nội đánh cô Út!
Út Bi cười:
- Để Út chạy. Không thôi, ông nội đánh Út. Đau lắm!
Út Bi biến sau tấm màn. Bé Cát Tường vỗ tay:
- Cô Út bị ông nội đánh đòn. Lêu lêu ...
Giọng cười của bé làm nhà rộn lên.
Út Bi xuống bếp, cô cười:
- Bé Cát Tường lém lỉnh thật!
Bửu Bửu cười:
- Con bé đó, nó nịnh ba dữ lắm! Em về lần nữa là sẽ mệt với nó cho xem!
Hồng cười mỉm:
- Cát Tường lúc này biết nịnh lắm. Ở gần ai thì nó nịnh người đó!
Út Bi nhún vai:
- Anh chị thật khéo sanh đấy chứ!
Bửu Bửu trêu em:
- Anh chị sanh nó, nhưng tánh nó lại giống em đấy chứ.
Út Bi trề môi:
- Hứ! Em chẳng thèm nói với anh chị nữa đâu!
Út Bi quay lưng đi về phòng. Bỗng Bửu Bửu hỏi:
- Út Bi! Em về bao giờ đi?
Út Bi dừng chân đáp, nhưng không quay mặt lại:
- Dạ, em nghỉ được hai tuần!
Hồng vỗ tay:
- Vậy thì hay quá!
Út Bi vội quay lại hỏi:
- Có gì vậy, chị Ba!
Hồng nhìn Út Bi:
- Ở tỉnh Tiền Giang có tổ chức Festival trái cây tổ chức từ ngày 19/4 đến /4 là kết thúc. Ba đã đăng ký để giới thiệu đồ thủ công mỹ nghệ của công ty mình!
Út Bi nhăn nhó:
- Vậy là cực rồi. Học mệt muốn chết, định về nghĩ xả hơi. Ai ngờ ... Biết như vậy, em ở trên ấy luôn!
Bửu Bửu nghiêm giọng:
- Em có im đi không! Ai cũng lo sốt vó. Anh chị Hai đang lo, làm việc không ngớt tay. Giờ anh chị còn chưa biết đã ăn cơm chưa?
Út Bi tiu nghỉu bỏ đi, Bửu Bửu nhìn theo:
- Ở không riết rồi sinh hư!
Hồng ngăn:
- Anh đừng có nói vậy. Út Bi học mệt lắm chứ bộ!
Bửu Bửu lặng thinh. Hồng tiếp tục lau chiếc bàn còn ướt nước. Bửu Bửu nói:
- Em ngừng lại đi, ra xưởng xem mọi người làm xong cái bình trà chưa!
- Dạ!
Út Bi bới một tô cơm, ngồi ăn ngon lành.
Bửu Bửu cằn nhằn:
- Em là con gái, mà ăn uống không ngồi đàng hoàng được hay sao!
Út Bi buông gọn:
- Quen rồi!
Bửu Bửu:
- Ăn xong, rồi ra phụ với chị Ba!
Út Bi dài giọng:
- Biết rồi!
Bửu Bửu nhăn mặt:
- Con gái gì như con trai:
ăn thì ăn tô, nói chuyện thì cộc lốc.
Út Bi cười:
- Anh Ba! Lúc nãy anh nói Cát Tường, nó giống em đấy.
Bửu Bửu:
- Do đó, anh phải tránh Cát Tường ở gần em!
Giọng Cát Tường nũng nịu:
- Ba! Con không chịu đâu. Tối nay, con phải ngủ với cô Út!
Út Bi nháy mắt với Bửu Bửu. Cô nói:
- Cát Tường đừng lo. Tối nay, cô sẽ kể chuyện cho Cát Tường nghe nhen!
- Cám ơn cô Út!
Út Bi xoa xoa đầu Cát Tường:
- Con đi chơi! Để Út ăn cơm rồi ra xưởng phụ mẹ nghen!
- Dạ!
Cát Tường đi khỏi, Út Bi nhìn Bửu Bửu:
- Anh Ba! Cát Tường, nó đến với em đó nghen!
Bửu Bửu cười:
- Nó mê em như điếu đổ. Anh cũng đành chịu!
Út Bi cười hì hì:
- Mà giống em có sao đâu!
Bửu Bửu xua tay:
- Ăn cơm đi, ở đó nói hoài!
- À, mà anh Ba! Ba định giới thiệu những sản phẩm gì vậy?
Bửu Bửu nheo mắt:
- Đây là dịp chúng ta có thể giới thiệu những đồ truyền thống của nhà mình?
Út Bi cắm cúi ăn. Bửu Bửu tiếp:
- Ba đặt niềm tin vào đợt giới thiệu này, mong mặt hàng nhà mình phát triển mạnh hơn.
Út Bi im lặng. Bửu Bửu hỏi:
- Út Bi! Em có nghe không đấy!
Út Bi đáp cụt ngủn:
- Nghe!
Bửu Bửu nhún vai:
- Nói gì mà cụt ngủn!
Út Bi:
- Cụt ngủn thì sao!
Bửu Bửu cười:
- Thằng con trai nào mà nghe em nói chuyện, nó bỏ chạy dài.
Út Bi bật cười to:
- Hứ! Ai thèm!
Nói xong, Út Bi đặt tô lên bàn và bỏ đi. Bửu Bửu nhìn theo và lắc đầu:
- Không biết đến bao giờ mới dịu dàng?
Ông Khải bảo Út Bi:
- Còn một tuần nữa con phụ ba đánh bóng những món đồ cho thật kỹ.
- Ba! Chuyến này gian hàng của chúng ta đều những sản phẩm tinh xảo. Con tin chắc sản phẩm của chúng ta sẽ được mọi người biết đến.
Ông Khải cười:
- Ba cũng hi vọng sản phẩm của mình vươn ra cả thế giới.
Út Bi lau nhẹ nhàng những chiếc bình làm từ những gáo dừa. Út Bi soi mặt cô vào vỏ bình bóng lộn, cô cười:
Ba! Chiếc bình đã trở thành gương soi. Nếu không được tận mắt nhìn sản phẩm làm từ gáo dừa, chắc con chẳng tin đâu.
Cát Tường nghe Út Bi nói thế. Nó xích lại ngồi gần:
- Út! Cho con soi với!
Hồng nhìn Cát Tường ngăn:
- Đây không phải là đồ chơi. Con đứng xê ra!
Út Bi đưa hai tay lên mặt làm trò với Cát Tường. Cô nháy mắt:
- Mẹ nói đúng, nó mà có gì ông nội sẽ đánh Út và con cho xem!
Cát Tường le lưỡi:
- Biết rồi! Con ngồi xa nhìn Út làm, được không?
Út Bi xoa nhẹ đầu Cát Tường:
- Cát Tường của cô ngoan lắm.
Hồng nhìn con và Út Bi, cô cười:
- Chà! Có cô Út rồi thì con lại quên mẹ à!
Cát Tường lắc đầu:
- Mẹ bận, nên con không dám quấy rối mẹ!
Ông Khải gọi:
- Cát Tường lại đây với ông, để Út và mẹ làm việc!
Cát Tường vội đứng lên:
- Dạ!
Út Bi đưa tay lấy chiếc bình. Cô nói với Hồng:
- Chị Ba! Cái bình này mình làm chạm một chút hoa văn vào đây, em nghĩ sẽ đẹp hơn!
Hồng cầm chiếc bình ngắm nghía. Út Bi giải thích:
- Chiếc bình chỉ chạm một vài hoa văn ở nơi này, nơi này ...
Hồng ra chiều suy nghĩ một lúc, rồi lưỡng lự:
- Chị thấy đẹp, nhưng em nên hỏi ba xem!
Út Bi mang chiếc bình đến bên ông Khải, Hồng cũng đi theo. Út Bi hỏi:
- Ba! Ý con muốn chạm thêm một số hoa văn lên chiếc bình, ba thấy thế nào?
Ông Khải ngắm nghía, ra chiều suy nghĩ lung lắm. Một lúc lâu, ông hỏi:
- Con định thêm vào nơi nào?
Út Bi chỉ tay vào chiếc bình:
- Ở đây ở đây ... một vài hoa nhỏ thôi, nhưng con nghĩ chiếc bình sẽ bắt mắt hơn!
Ông Khải nhìn Út Bi và Hồng:
- Đâu hai đứa phác họa lên giấy cho ba xem đi! Nếu được, ba sẽ đồng ý.
Út Bi hí hửng. Hồng cũng giúp Út Bi.
Sau một lúc, Út Bi đã phác thảo xong, cô còn phác thảo luôn cả những chiếc tách.
Ngắm nghía, Út Bi hỏi Hồng:
- Chị Ba thấy thế nào?
Hồng mỉm cười:
- Chà! Đúng là nhà thiết kế có khác.
Út Bi vênh mặt:
- Thì tương lai em cũng là nhà kỹ sư chứ bộ!
Hồng cười:
- Tôi biết mà, cô kỹ sư.
Bửu Bửu nghe tiếng cười của hai người, liền dừng lại:
- Không lo làm, tụ lại nói chuyện, thì công việc đến bao giờ mới xong.
Út Bi cao giọng:
- Hứ! Người ta đang làm việc chứ chơi hồi nào?
Hồng đưa cho Bửu Bửu:
- Anh xem! Út Bi định vẽ thêm hoa văn trên các bình và tách. Anh xem như thế được không?
Bửu Bửu nhìn thấy rất lạ mắt. Anh hỏi:
- Thế em vẽ hay làm cách nào?
Út Bi:
- Vẽ bằng sơn thì không đẹp. Em định dùng những mảnh xà cừ hoặc dùng mảnh gáo dừa có màu khác để đính vào.
Ông Khải xen vào:
- Ba thấy ý tưởng của Út Bi tốt, nhưng khi đính vào bình phải láng, mịn, khi khách hàng sờ vào vẫn không biết.
Bửu Bửu gật đầu:
- Dạ, con cũng nghĩ như thế?
Ông Khải nói tiếp:
- Vậy con và Út Bi, Hồng ... Làm thử bên ngoài một miếng gáo dừa, xem có được không?
Khải và Út Bi gật đầu:
- Dạ!
Thế là mọi người bắt tay vào việc. Ông Khải lúc đến nhìn Út Bi, lúc nhìn Khải rồi Hồn, ông góp ý. Thế rồi sản phẩm họ làm xong. Mọi người cảm thấy đều hài lòng.
Út Bi đưa bộ tách cho Bửu Khánh:
- Anh Hai! Anh xem có đẹp không?
Khánh ngắm nghía:
- Đẹp! Ba, Út Bi giờ tiến bộ lắm! Ba xem!
Ông Khải:
- Hừm ... Ba xem rồi!
Út Bi mỉm cười. Bửu Khánh nói:
- Hay em làm vài thứ sản phẩm tùy theo ý thích của em xem!
Út Bi gật đầu:
- Dạ. Mà chỉ còn có ba ngày nữa, con sợ mình chẳng làm được gì.
Bửu Khánh động viên:
- Em không thử sao biết mình làm không được! Em làm chiếc bình hoa, hộp trang điểm ...
Út Bi gãi đầu, nhăn nhó. Ông Khải nắm chặt tay con:
- Ba tin con làm được!
Út Bi mỉm cười, tựa vào tay ông:
- Dạ, con sẽ cố gắng.
Bửu Khánh trêu:
- Ráng làm đi! Sau đợt này, ba sẽ gả chồng cho.
Út Bi trề môi, dài giọng:
- Hổng thèm!
Bửu Khánh nhếch mép cười nhẹ:
- Hổng thèm, chứ gả rồi lại chẳng chịu về thăm cha một lần.
- Hứ!
Ông Khải hiền lành:
- Có Nam Thuận chịu nổi nó thôi, chứ ai mà ưng nó.
- Ba! Con và Nam Thuận ...
Bỗng Bửu Khánh chỉ tay ra cửa:
- Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới kìa!
Út Bi liếc Bửu Khánh, cô hạ giọng:
- Ba này! Anh Hai nữa, không được nói lung tung nghe chưa!
Nam Thuận đi vào, anh chào mọi người:
- Cháu chào bác, chào anh. Ủa! Út Bi về hồi nào vậy, sao không sang anh chơi?
Bửu Khánh nháy mắt với Út Bi:
- Đâu có, Út Bi mới nhắc đến em đấy chứ!
Nam Thuận nhìn Út Bi, cười tươi:
- Nhắc đến anh việc gì vậy!
Út Bi:
- Thì nhắc vậy thôi!
Ông Khải lắc đầu và lảng sang chuyện khác:
- Nam Thuận! Ba con đã chuẩn bị đầy đủ chưa?
Nam Thuận giọng chậm rãi và lễ phép:
- Dạ, thưa bác, sản phẩm tương đối hoàn tất rồi ạ!
Ông Khải gật gù:
- Hai nhà liên kết lại, mở một gian hàng, phải cố gắng thật nhiều mới được!
Nam Thuận gật đầu:
- Dạ! Sản phẩm của bác chắc đã hoàn tất cả rồi!
Ông Khải gật gù và chỉ bộ tách của Út Bi làm:
- Cháu xem có đẹp không?
Nam Thuận ngắm nghía rồi khen:
- Đẹp lắm!
Bửu Khánh nhìn Út Bi:
- Của Út Bi làm đấy!
Nam Thuận vỗ tay:
- Út Bi hay thật!
- Út Bi được Nam Thuận khen hoài hén! - Bửu Khánh trêu.
Út Bi phụng phịu. Ông Khái la Bửu Khánh:
- Đừng trêu em nữa!
- Anh Hai đáng ghét lắm!
Nam Thuận nắm tay Út Bi thân mật:
- Út Bi chỉ anh cách làm đi!
Út Bi trề môi:
- Bí quyết của gia đình mà dạy cho anh hả!
Nam Thuận năn nỉ:
- Út Bi dạy anh với!
Út Bi chống nạnh hai tay lên hông:
- Nhưng anh Thuận phải gọi tôi bằng gì?
Nam Thuận mau miệng:
- Em muốn anh gọi gì cũng được!
Út Bi cao giọng:
- Gọi em là sư phụ, mà còn phải đãi sư phụ một cách hậu đãi thì sư phụ mới dạy!
Ông Khải lắc đầu, rồi bỏ đi vào nhà.
Bửu Khánh trêu:
- Sư phụ ở đó dạy học trò đi. Anh vào đây.
Nam Thuận cười:
- Em cảm ơn anh Khánh!
Quay sang Út Bi, Bửu Khánh hỏi:
- Sao Út Bi không cảm ơn anh!
Út Bi quay mặt đi nơi khác. Bửu Khánh cười khanh khách và bỏ đi.
Nam Thuận nhìn Út Bi:
- Bộ anh Khánh trêu em gì vậy?
Út Bi hét:
- Anh có im đi không?
Nam Thuận cười:
- Làm gì mà hét ghê quá vậy, làm anh giật cả mình!
Mặt Út Bi nhăn nhó:
- Đã bảo im rồi mà!
Nam Thuận biết Út Bi đang giận nên anh im lặng. Út Bi thấy mình cũng quá đáng nên dịu giọng, cô nói:
- Em xin lỗi anh Thuận!
Thuận cười, lắc đầu:
- Ủa! Mà sao em giận anh Khánh dữ vậy!
Út Bi nhíu mày:
- Đừng nhắc đến anh Khánh nữa. Bây giờ có học không?
Nam Thuận mau miệng:
- Có!
Út Bi nói:
- Bây giờ anh Thuận sẽ quan sát thao tác của em làm nghe!
Nam Thuận gật đầu:
- Ừ!
Út Bi ngước nhìn Nam Thuận:
- Có chỗ nào thắc mắc thì anh cứ hỏi!
- Hừm. Em cứ làm đi, anh xem!
Nam Thuận chăm chú nhìn theo từng động tác của Út Bi. Bàn tay của Út Bi thoăn thoắt.
Nam Thuận khen:
- Em làm nhanh thật!
Út Bi nhe răng cười, cô nói:
- Anh cũng làm thử xem!
Nam Thuận gật đầu. Anh làm từ từ, từ từ ...
Út Bi khen:
- Anh khéo tay lắm! Rất thông minh!
Nam Thuận cười khề khà:
- Tại thầy giỏi, trò mới giỏi!
Út Bi ngừng tay chăm chú nhìn Nam Thuận đang làm. Lâu lâu, Thuận ngừng tay hỏi:
- Út Bi! Sao Út Bi nghĩ ra được như vậy?
Út Bi giọng hơi chút tự cao:
- Tại Út Bi thông minh mà?
Nam Thuận chùng giọng:
- Ừ, nhờ Út Bi thông minh.
Út Bi hỏi:
- Nam Thuận chắc làm nhiều sản phẩm đẹp lắm?
- Hừm! Thuận cũng làm ra nhiều thứ lạ mắt lắm. Hay qua nhà mình chơi.
Út Bi:
- Hừm! Nhưng mình phải lau lại hết mấy đống đồ này!
Nam Thuận sốt sắng:
- Để Thuận lau phụ Út Bi nhé?
- Hừm!
Thuận và Út Bi vừa lau đồ vừa nói chuyện. Thỉnh thoảng, họ lại cười rộ lên.
Bửu Khánh lâu lâu nhìn về phía họ mà mỉm cười. Út Bi và Nam Thuận rất tự nhiên. Họ lấy nước sơn vẽ lên mặt rồi phá lên cười giòn. Giỡn như thế nào rồi cuối cùng, Nam Thuận cũng phải thua, mặt lúc nào cũng đầy vết sơn.
Rất đông, rất đông đoàn người đến dự buổi khai mạc Festival trái cây lúc 8 giờ ngày 19 tháng 4 năm 2010 tại đường Hùng Vương. Con đường được trang trí thật hoành tráng. Hình ảnh con rồng làm bằng chất graffiti dài 400mét thật ấn tượng và đặc biệt là bản đồ Việt Nam thật khổng lồ được trang trí bằng trái cây đặc trưng của từng vùng miền, thật đẹp mắt, các gian hàng được bày biệt thật sáng ... Út Bi bị ông Khải bắt mặc áo bà ba để chào hàng, cô bực mình lắm.
Hồng đã trêu Út Bi:
- Út Bi mặc áo bà ba trông đẹp lắm. Hay Út Bi đăng ký thi "Duyên dáng miệt vườn" đi.
Út Bi bực mình nhăn nhó:
- Em khổ muốn chết với bộ này, chị Ba còn trêu em nữa!
Thắm, người chị dâu thứ hai, mỉm cười:
- Em mặc đồ này ra dáng con gái lắm!
Út Bi càng bực mình hơn:
- Thì chẳng phải em là con gái chứ là gì?
Bửu Khánh trợn mắt nhìn vợ:
- Ở đó mà trêu nó. Nó nổi sùng, nó mà bỏ về chẳng ai chịu đứng chào hàng thì chết đó nghen!
Hồng nhìn Thắm le lưỡi, rồi im bặt.
Út Bi có vẻ lúng ta lúng túng với chiếc quần ống rộng. Mặt cô cáu lại, nhưng có khách hàng đến hỏi thì Út Bi nở nụ cười thật duyên.
Khách càng về khuya thì càng đông. Đúng 8 giờ, lễ khai mạc bắt đầu, mọi người bắt đầu đổ dồn về khán đài. Út Bi cũng háo hức muốn xem. Cô vờ ôm bụng:
- Chị Hai! Chị Ba! Em ... mắc ... quá. Em đi toa- lét một tí!
Hồng và Thắm chưa kịp phản ứng gì thì Út Bi đã biến đi theo dòng người.
Mười lăm phút ... ba mươi phút ... một tiếng trôi qua, chẳng thấy Út Bi.
Bửu Khánh hỏi Thắm:
- Út Bi đâu rồi em!
Thắm đáp lời:
- Út Bi nói đi vệ sinh ấy mà!
Bửu Bửu nhăn mặt:
- Nó bỏ đi xem lễ khai mạc, chứ đi vệ sinh cái gì mà hơn tiếng đồng hồ rồi không thấy quay lại!
Bửu Khánh cằn nhằn:
- Khách đông như thế này lại bỏ đi xem khai mạc. Con bé này thật là ...
Thắm nhìn chồng:
- Kệ nó! Nếu nó không về thì sao. Để nó đi chơi đi!
Bửu Khánh nhăn mặt:
- Lúc nào em cũng bao che cho nó!
Thắm không thèm trả lời. Cô quay sang mời khách. Khách vào gian hàng cô thật đông. Họ ngắm nhìn những sản phẩm làm từ gáo dừa, vỏ dừa ... có người thì mua những bánh kẹo làm từ dừa. Bốn người mà bán vẫn không hở tay. Ông Khải vừa mới đến, ông cũng phải phụ bán hàng.
Mãi một lát sau mới thấy Út Bi xuất hiện. Út Bi thấy ông Khải, cô hốt hoảng. Vội nép vào Hồng và hỏi nhỏ:
- Ba đến bao giờ?
- Lâu rồi!
Út Bi lấm lét, đứng bán hàng. Cô gói hàng cho khách cứ đổ tung ra ngoài.
Ông Khải trách nhẹ:
- Con làm gì mà gói đổ hàng hoài vậy!
- Dạ, con sẽ cẩn thận hơn.
Du khách thưa đi, vì họ đều tụ lại ở khán đài để xem bắn pháo hoa. Hồng nói:
- Ba, ngồi nghỉ!
Ông Khải ngồi xuống.
- Ờ! Ba không ngờ du khách đông đến thế.
Út Bi cười híp mắt:
- Đây là ngày hội lớn nhất mà, làm sao mọi người không đến dự chứ!
Bửu Khánh liếc Út Bi:
- Có cả người bỏ cả hàng mà đi xem hội nữa!
Út Bi cúi đầu. Ông Khải cười:
- Hồng, Thắm, Út Bi có đi xem pháo bông thì đi xem!
Cả ba đồng thanh:
- Ba cho tụi con đi xem pháo bông?
- Ừ. Đi đi! Lâu lâu mới có một ngày vui mà! Nhưng tội của Út Bi thì ba sẽ không tha đâu!
Út Bi mân mê tà áo, cô lí nhí:
- Dạ, con biết rồi!
Mọi người điều đứng im. Ông Khải hỏi:
- Rồi không đi xem à?
Cả ba người:
- Dạ đi!
Cả ba đi thật nhanh. Ông nhìn theo các con, mỉm cười. Rồi ông Khải đứng lên phụ bán hàng với Bửu Khánh, Bửu Bửu. Bửu Khánh cằn nhằn:
- Sao ba cho mấy người đó đi?
Ông mỉm cười:
- Kệ! Cho tụi nó đi xem một tí. Lâu lâu mới tổ chức một lần mà!
Bửu Khánh nhăn nhó:
- Nhưng ai bán hàng?
Ông cười.
- Giờ khách đều tụ họp đến đó để xem bắn pháo hoa hết rồi!
Ông Khải sắp xếp lại gian hàng. Bửu Bửu cũng giúp ông, anh nói:
- Đông người quá, ba hén!
- Ờ. Đây là dịp để những người nông dân học hỏi lẫn nhau, và họ tìm ra những giống cây lạ trong dịp này!
Bửu Bửu:
- Có khách nước ngoài nữa!
- Ừ, nhà vườn ta dịp này sẽ có dịp liên doanh với nước ngoài mà.
Bửu Khánh chen vào:
- Có như thế nông dân ta mới thay đổi được cuộc sống!
Bửu Khánh kéo ghế:
- Ba ngồi nghỉ đi!
Ông Khải cười:
- Để ba bước ra ngoài xem pháo bông đã!
Bửu Bửu cười:
- Pháo bông chưa có bắn mà!
Ông Khải nhìn đồng hồ:
- Cũng sắp rồi, để ba ra ngoài xem!
Bửu Khánh phụ họa:
- Con cũng xem nữa?
Bửu Bửu cười:
- Vậy mà lúc nãy anh mắng Út Bi.
Bửu Khánh tròn mắt:
- Anh đứng đây xem chứ có bỏ đi đâu!
Ông Khải cười:
- Con cũng ra xem cho vui!
Gian hàng của ông Khải được sắp đầu dãy hàng nên rất thuận tiện. Khách vắng, ba người ra đứng xem pháo bông. Pháo bông rất đẹp. Mọi người ai cũng thấy háo hức, vui vẻ.
Út Bi đưa tay quẹt mồ hôi trên trán. Cái tội hồi hôm bỏ đi xem hội, nên ông Khải bắt cô phải ở lại trông hàng hôm nay. Hồng và Thắm thì được về nghỉ.
Trời rất nóng bức, Út Bi xắn chiếc quần rộng thùng thình sát vào bắp chân.
Cô chép miệng:
- Làm thế này cho gọn!
Cô đứng lên xoay qua, xoay lại và thấy hài lòng về sáng kiến của mình. Bửu Bửu nhìn em, cười:
- Em ăn mặc cái kiểu gì vậy, Út Bi!
Út Bi mím môi cười:
- Anh Ba thấy có đẹp không!
Bửu Bửu trề môi và kéo dài giọng:
- Đẹp!
Út Bi phân bua:
- Ba ác thiệt, ba bắt em mặc áo bà ba mệt ơi là mệt!
Bửu Bửu nghiêm:
- Ngày mai, coi chừng ba bảo em mặc áo dài nữa đấy!
- Hứ! Nếu áo dài thì em sẽ lấy hai tà áo dài mà cột chùm lại luôn!
Bửu Bửu bật cười:
- Mà Út Bi này! Con gái mà mặc áo bà ba hay áo dài nhìn dễ thương chứ.
Dịu dàng ...
Út Bi le lưỡi:
- Em xin anh! Em chỉ thích mặt quần soọc cho nó gọn!
- Hừ! Trông giống con trai lắm! Em nên thay đổi cách ăn mặc đi!
Út Bi định tranh cãi với anh, nhưng vì có khách nên cô im. Bỗng Bửu Bửu gọi:
- Út Bi! Em vào nói chuyện với khách giúp anh!
Út Bi chạy vào. Thì ra đó là một vị khách nước ngoài. Út Bi nở nụ cười và đưa tay quẹt lấy giọt mồ hôi lăn dài trên má.
- Hi! (Chào!) - Hi! (Chào!) Vị khách nở nụ cười, im lặng. Út Bi giới thiệu cho khách nghe những sản phẩm của gian hàng mình, toàn tiếng Anh. Bỗng vị khách mỉm cười và nói:
- Cám ơn cô, cô giới thiệu hay lắm!
Út Bi bật cười hồn nhiên:
- Hóa ra, anh biết nói tiếng Việt. Sao không nói sớm, làm tôi vất vả nói tiếng Anh ...
Vị khách mỉm cười:
- Xin lỗi. Tôi nói tiếng Việt rành lắm, vì mẹ tôi là người Việt mà!
- Vậy à!
- Cô nói đây là sản phẩm làm từ gáo dừa, vỏ dừa?
- Dạ.
Út Bi cười mời mọc:
- Anh có muốn thử dừa dứa không?
Vị khách mỉm cười:
- Dừa dứa là thế nào?
Út Bi giải thích:
- Dừa dứa có nghĩa là nước dừa thơm mùi lá dứa. Rất thơm.
Vị khách mỉm cười:
- Tôi rất muốn thử!
Út Bi lấy trái dừa xiêm dứa. Cô chặt và đưa cho vị khách. Anh ta vừa uống dừa vừa đưa mắt nhìn Út Bi. Khách bắt đầu đông. Trời oi bức, nên mọi người đổ xô đến gian hàng cô để uống dừa. Út Bi chặt riết, mỏi nhừ cả tay. Đôi má cô đỏ hồng lên vì nóng. Những sợi tóc lòa xòa trước mặt trông cô thật đáng yêu. Vị khách lúc nãy vẫn ngồi đấy, đang ngắm nghía cô say sưa. Anh mỉm cười:
- Tôi muốn uống một trái dừa nữa!
Út Bi trợn mắt:
- Anh uống trái này là trái thứ tư đó!
Anh đáp tỉnh bơ:
- Tôi biết!
Út Bi cằn nhằn:
- Uống gì mà uống dữ vậy không biết!
Bỗng Út Bi la lên:
- Á!
Cô vội buông dao ra và ôm tay máu chảy ra. Anh khách Việt kiều nhanh chóng lấy bịch khăn giấy và nắm tay cô lau. Út Bi vội rút tay lại và xô anh:
- Tui hổng có cần anh lau. Định lợi dụng hả!
Anh ta luýnh quýnh, dù bị Út Bi xô ra, nhưng anh vẫn đứng lì và nắm tay Út Bi. Út Bi vung mạnh tay và hét lên:
- Ui da!
- Cô có sao không? Máu ra kìa!
Út Bi hét:
- Dang ra! Không cần anh lo!
Anh chàng giật mình trước tiếng hét của Út Bi. Anh nhìn theo Út Bi ngơ ngác. Bửu Bửu hỏi:
- Sao vậy, Út Bi?
Rồi anh quay sang anh chàng Việt kiều, hỏi:
- Anh đã làm gì em gái tôi?
- Tôi có làm gì đâu?
- Thế sao nó bỏ chạy?
Anh ta phân trần:
- Cô ấy bị đứt tay, tôi lấy khăn lau máu cho cô ấy, tự nhiên cô ấy bỏ chạy!
Bửu Bửu hỏi dồn:
- Rồi cô ấy có sao không?
- Tôi có thấy gì đâu, tôi lau máu cho cô ấy mà cô ấy có chịu đâu.
Bửu Bửu lo lắng, nhưng có một mình anh trông hàng nên đành chịu.
- Cái con này!
Rồi anh lắc đầu nhìn anh ta:
- Xin lỗi!
- Tôi cũng lo cho cô ấy, nhưng tôi giúp thì cô lại không chịu.
- Xin lỗi! Xin lỗi.
Bửu Bửu quay sang bán hàng, nhưng trong bụng cũng chẳng yên.
Đã là ngày thứ năm, Hồng và Thắm cứ thấy anh chàng người ngoại quốc nói sành tiếng Việt cứ lảng vảng trước gian hàng. Thắm nói với Hồng:
- Cái anh chàng này, mấy ngày nay cứ lảng vảng trước gian hàng mình vậy?
Hồng cười trêu:
- Hay là anh chàng để ý chị!
Thắm cười:
- Đồ quỷ! Nói tầm bậy tầm bạ, người ta nghe người ta cười thúi đầu.
Hồng cười. Thắm tiếp:
- Hay là anh chàng để ý em?
Bửu Bửu nghe và hỏi:
- Chị Hai nói anh chàng nào mà để ý vợ em?
Thắm cười và hướng mắt về phía Việt kiều. Bửu Bửu nhìn theo và mỉm cười gật đầu chào anh ta và anh ta chào lại. Hồng hạ giọng:
- Ủa! Anh quen hả?
- Anh ta đến tìm Út Bi đấy!
Anh ta bước lại gần Bửu Bửu:
- Cô Út có sao không?
Bửu Bửu cười:
- Nó không sao. Cảm ơn anh.
Anh cười và đưa gói quà:
- Anh cho tôi gởi cô Út!
Bửu Bửu đỡ lấy:
- Cám ơn. Hôm nào rảnh, anh sang nhà chúng tôi chơi!
Anh ta vẻ mặt mừng rỡ hỏi:
- Nhà anh ở đâu?
- Rất dễ tìm. Anh qua cầu Rạch Miễu quẹo phải khoảng hai cây số thấy bảng hiệu "Khải Hoàng" thì đó là gia đình của chúng tôi?
Anh mỉm cười giới thiệu:
- Tôi là Jim Nguyễn?
- Còn tôi là Bửu Bửu, anh thứ ba của Út Bi!
Hồng cười:
- Sao gọi cô Út là Út Bi!
Bửu Bửu cười:
- Thì gọi Út Bi thân thiện hơn!
Jim Nguyễn mỉm cười chỉ Hồng và Thắm:
- Còn hai chị đây là ...
- Đây là chị Hai. Còn đây là bà xã tôi!
Jim Nguyễn lịch sự:
- Em chào hai chị. Chào anh. Hẹn ngày gặp lại.
Jim Nguyễn lẫn vào đoàn người khuất bóng.
Thắm cười:
- Anh chàng nói tiếng Việt rành quá! Khá điển trai đấy chứ!
Hồng cười:
- Không lẽ anh chàng đó đã mê Út Bi nhà mình!
- Chà! Út Bi mà biết chắc nó cười vỡ bụng.
- Hứ! Út Bi nhà mình cũng xinh lắm chứ bộ!
Bửu Bửu chen vào:
- Ai mà thương nó là khổ, tính nó gàn bướng, lúc nắng, lúc mưa, ai mà yêu nó thì khổ. Chỉ có Nam Thuận mới chịu nổi tính khí của nó.
Thắm cười:
- Chú Ba có thấy Nam Thuận chiều chuộng cô Út nhà ta hết mức không?
Bửu Bửu:
- Thì em đã nói, chỉ có Nam Thuận mới dám yêu nó thôi!
Hồng cười:
- Không biết Út Bi nó có yêu Nam Thuận không? Em thấy Út Bi nó chỉ xem Nam Thuận như bạn thôi!
Bửu Bửu cười:
- Không lẽ hai đứa yêu nhau phải tỏ thái độ cho em thấy sao?
Hồng lúng túng:
- Nhưng thấy hai người yêu nhau có cử chỉ là lạ lắm khi đứng trước mặt mọi người. Còn đằng này thì ...
- Chà! Em trở thành nhà tâm lý học hồi nào vậy?
Thắm mỉm cười không nói gì. Cô cúi đầu. Bửu Bửu hạ giọng:
- Em cười gì?
Hồng cười chúm chím, không nói. Bửu Bửu cười:
- Anh biết rồi!
- Biết gì?
- Có phải em rút kinh nghiệm từ chúng mình không?
Hồng đỏ mặt, nguýt chồng và quay mặt nơi khác.
Bửu Bửu tiếp:
- Anh nói đúng rồi chứ gì?
Hồng nhìn quanh thấy không có ai nhìn, cô véo một cái vào vai chồng:
- Anh có im không?
Bửu Bửu rên:
- Đau anh!
Hồng cười tủm tỉm:
- Anh còn nói nữa, em sẽ véo nữa cho xem!
Bửu Bửu nháy mắt cười:
- Tối nay. Em sẽ biết tay anh!
Hồng đỏ hồng đôi má:
- Đáng ghét!
Và Hồng bỏ đi. Lúc ấy Nam Thuận ở gian hàng sát bên hỏi:
Út Bi đâu mà hôm nay em không thấy cô ấy vậy, chị Hai!
Thắm trả lời:
- Cô ấy chặt dừa cho khách con dao trượt trúng vào tay, nên mấy ngày nay cô ấy ở nhà!
Nam Thuận tỏ ra lo lắng:
- Út Bi có sao không, chị Hai?
Thắm lắc đầu:
- Chỉ trầy sơ sơ, nay đỡ nhiều rồi!
Nam Thuận gãi gãi đầu:
- Vậy chút nữa về, em ghé thăm Út Bi!
- Ờ!
Hồng cười:
- Thuận mà không săn đón kỹ cô Út, coi chừng có người mang cô ấy đi mất cho xem!
Nam Thuận lại gãi đầu, cười:
- Em đâu biết làm sao để giữ cô ấy. Cô ấy lên thành phố đi học thì biết bao nhiêu là bạn!
Thắm động viên:
- Thì Thuận cố mà giữ chân cô ấy.
Nam Thuận cười hiền lành và lắc đầu:
- Em nghĩ, chúng em mà có duyên với nhau thì dù Út Bi có đi đâu đi nữa, chúng em vẫn đến với nhau. Còn không duyên dù có cột chân cô ấy lại cũng không được!
Thắm cười:
- Chà! Lý luận ghê quá hén!
- Lý luận gì chị Hai, đó là điều hiển nhiên, ai mà không biết!
Gian hàng của Thuận có khách. Tiếng của Oanh gọi:
- Anh Hai ơi! Có khách!
Nam Thuận lật đật chào Thắm:
- Em về nghe chị Hai!
Thắm đáp:
- Ừ!
Nhìn theo Nam Thuận, Thắm lắc đầu chép miệng:
- Đẹp trai, nhưng hiền quá, chắc mất "ghệ" như chơi?
Rồi cô cúi xuống làm hết công việc còn lại.
Nam Thuận nhìn tay Út Bi:
- Út Bi! Em còn đau hết!
Út Bi nhìn quanh và hạ giọng:
- Hết đau lâu rồi, nhưng em ghét ra bán hàng lắm!
Nam Thuận ngạc nhiên:
- Ủa! Sao kỳ vậy?
Út Bi phụng phịu:
- Tại ba bắt em mặc áo bà ba, chiếc quần lè phè, mệt muốn chết!
Nam Thuận bật cười và sau đó nghiêm mặt lại:
- Mà anh thấy em mặc áo bà ba đáng yêu lắm, trông như là cô thôn nữ ấy!
Út Bi chu môi:
- Hứ!
- Anh nói thật đấy! Em mà đăng ký thi Duyên dáng miệt vườn. Em sẽ thi đậu là cái chắc!
Út Bi cười to:
- Ối trời! Em mà đậu hả? Nếu anh nói sớm, em đã đăng ký thi rồi!
Nam Thuận khẳng định:
- Anh nói thật đấy!
Thấy vẻ mặt thật thà của Nam Thuận, Út Bi nắm lấy tay anh:
- Em biết anh nói thật, nhưng em chỉ thích mặc quần soọc, nó vừa gọn, vừa khỏe nữa!
Nam Thuận vọt miệng:
- Nhưng không có nữ tính!
Út Bi hét lên và đưa tay đấm vào vai Nam Thuận. Nam Thuận bỏ chạy. Cô hét:
- Anh đứng lại! Nói đi nói lạ anh nói em giống con trai phải không!
Nam Thuận xua xua tay:
- Anh không nghĩ như vậy mà!
Cát Tường vỗ tay:
- Chú Thuận! Cô Út! Cho con chơi cút bắt với!
Nghe Cát Tường nói thế cả hai đều phì cười.
Nam Thuận kéo Cát Tường vào lòng anh:
- Nhóc! Vậy chú và con cùng bắt cô Út nhé, có chịu không?
Út Bi đưa tay dứ dứ:
- Cát Tường nghe lời chú Thuận, Út nghỉ chơi với con cho xem!
Cát Tường đang đắn đo. Nam Thuận cười:
- Cô Út sắp đi rồi, nếu con mà nghe lời cô Út thì sau này, đừng sang nhờ chú chỉ bài nghen!
Cát Tường sắp mếu. Bé nói:
- Con không biết theo ai cả!
Nam Thuận vội ôm Cát Tường:
- Thôi, thôi! Chú sẽ chơi với con mà!
Cát Tường nhìn Út Bi. Út Bi cười:
- Út cũng chơi với con, được chưa?
Cát Tường cười thật tươi:
- Vậy thì hay quá!
Bé vỗ tay. Cát Tường kéo tay hai người ngồi xuống ghế. Bé nói:
- Chú Thuận kể chuyện cho Út và con nghe đi!
Nam Thuận xoa đầu Cát Tường:
- Con nói Út kể đi. Chú sẽ kể cho con nghe khi không có Út. Con nói Út kể, Út nhiều chuyện hay lắm!
Cát Tường xoay sang Út Bi:
- Út kể cho con nghe đi Út.
Út Bi cười:
- Tối, Út kể. Giờ Út đang nói chuyện với chú Thuận.
Tiếng ông Khải gọi:
- Cát Tường vào ông bảo!
Cát Tường:
- Dạ!
Út Bi bảo:
- Con vào đi, ông nội gọi kìa!
Cát Tường ngần ngừ, nhưng lo ông Khải gọi lần hai, con bé đành phải chạy vào.
Nam Thuận đứng lên:
- Anh về! Tối nay là ngày cuối cùng, em có đi ra phụ bán hàng không?
Út Bi lắc đầu:
- Em giữ nhà. Ba đi!
- Ừ. Mà bao giờ em đi học?
- Ba ngày nữa em đi.
- Nhớ, chừng nào đi, qua gặp anh, anh có cái này cho em!
- Cái gì vậy! Nói cho em nghe đi!
- Bí mật!
Nam Thuận vọt xe biến mất. Út Bi quay vào nhà, ông Khải bảo:
- Con xuống bếp làm cơm đi, ba mang qua cho mấy anh và chị con.
Út Bi:
- Dạ!
Cát Tường đi theo Út Bi:
- Cô Út cho con theo với!
Út Bi cười:
- Xuống phụ cô nấu cơm!
Cát Tường chạy theo Út Bi. Hai cô cháu làm thức ăn. Cát Tường luôn hỏi chuyện. Út Bi cười:
- Cát Tường của Út giỏi quá! Cái gì cũng biết làm!
Út Bi nịnh Út Bi:
- Con giống Út đó! Út thông minh nên Cát Tường cũng thông minh?
Út Bi bật cười:
- Thôi bé ơi, đừng có nịnh Út quá! Út nổi gai ốc hết trơn!
Cát Tường cười toe toét:
- Đâu phải con nói, mà ai cũng nói vậy đó!
Út Bi cười:
- Biết rồi! Cát Tường có ăn cơm không?
- Ăn! Út cho con cái đùi con gà nghe Út!
Út Bi trề môi:
- Chà! Nãy giờ nịnh Út chắc chẳng qua là vì cái đùi gà chứ gì?
- Út này, nói xấu con hoài!
Út Bi dọn cơm và bảo Cát Tường:
- Con lên mời ông nội xuống dùng cơm!
- Dạ. - Rồi nó vừa chạy vừa gọi - Ông nội, ông nội ơi! Xuống ăn cơm, nội ơi!
Ông Khải quay lại:
- Ông đây này!
Cát Tường dùng tay bé xíu ôm lấy chân ông Khải:
- Nội! Nội xuống ăn cơm!
- Ừ!
Ông Khải cúi xuống bế Cát Tường. Cát Tường ôm cổ ông, con bé cười:
- Nội! Râu nội dài rồi kìa!
Ông cọ chòm râu vào má Cát Tường. Cát Tường cười:
- Ông nội làm cháu nhột quá!
Ông Khải cười:
- Ông cháu mình đi ăn cơm nhé!
- Dạ!
Tiếng cười khanh khách của Cát Tường làm căn nhà rộn hẳn lên.
Hai ông cháu ngồi vào bàn. Út Bi bới cơm vào chén:
- Con mời ba! - Rồi quay sang Cát Tường - Đây là đùi gà của con đây!
Cát Tường vỗ tay:
- Hoan hô Út!
Ông Khải nói:
- Con cũng ngồi xuống ăn luôn!
Út Bi lắc đầu:
- Ba và Cát Tường ăn đi! Để con soạn thức ăn đem qua cho các anh chị!
Chút con sẽ ăn sau.
Út Bi cầm đùi gà:
- Ông nội! Ông ăn đi, thịt ngon lắm!
Ông Khải cười:
- Ông ăn đây!
Hai ông cháu ăn thật ngon lành. Út Bi thì lúi húi múc thức ăn vào hộp.
Ông Khải ăn xong, nhìn đồng hồ. Đã gần 4 giờ. Ông vào tắm rửa và thay quần áo.
Út Bi cho tất cả các hộp thức ăn vào giỏ. Cô nói:
- Ba! Nhớ đưa cho Nam Thuận và Oanh. Con đã làm sẵn cho hai người đó luôn rồi!
- Ừ!
Út Bi dắt xe ra cho ba. Ông Khải dặn dò:
- Nhớ đóng cửa cẩn thận nghe con!
- Dạ!
Ông Khải cho xe chạy. Con đường tráng nhựa thẳng tắp. Ông cho xe lăn bánh trên chiếc cầu Rạch Miễu. Cầu cao và rất đẹp. Đây là chiếc cầu mơ ước của nhân dân tỉnh ông nói riêng và nhân dân các tỉnh lân cận, nói chung. Được đi trên chiếc cầu, ông thấy rất tự hào. Chính nó đã làm cho quê hương ông giàu đẹp hơn!
Chỉ một thoáng là đã sang tỉnh bạn. Nhìn đoàn xe đang hướng về lễ hội, ông thấy rất vui.
Tuy còn khá sớm, nhưng lễ hội đã đông người. Ông len lỏi cho xe chạy đến gian hàng của mình. Đến nơi, ông thở phào:
- Xe đông quá!
Bửu Khánh hỏi:
- Sao ba không báo Út Bi nó đi!
Ông Khải nói:
- Nó ở nhà với Cát Tường! Ba đi để xem hàng phụ các con!
Bửu Bửu đỡ lấy chiếc giỏ xuống và anh đưa cho vợ. Anh lật đật dựng xe.
Ông Khải nói:
- Út Bi có làm cơm cho Nam Thuận và Oanh, con bảo tụi nó qua ăn.
Bửu Khánh nói:
- Có bác Thành ở bên đó!
Ông Khải cười:
- Vậy để ba rủ ông Thành đi một vòng lúc chưa có khách đông.
- Dạ ....
- Con nhớ mang cơm qua cho Nam Thuận và Oanh!
- Dạ.
Bửu Khánh bảo Thắm:
- Em soạn giỏ và mang cơm qua cho Nam Thuận và Oanh!
Thắm soạn giỏ. Cô mang qua cho Nam Thuận. Thắm nói:
- Út Bi làm cơm cho Nam Thuận và Oanh đây.
Oanh cười:
- Chà! Út Bi làm đồ ăn chắc ngon lắm.
Thắm cười:
- Sao dám gọi tên chị dâu!
Oanh cười hì hì và nhìn Nam Thuận:
- Bao giờ Út Bi và anh Hai cưới nhau thì chắc lúc đó mới đổi cách xưng hô được!
Nam Thuận cười tươi:
- Út Bi mà nghe chị Thắm và Oanh nói chuyện này, cô ấy sẽ nhảy dựng lên cho xem!
Thắm cười:
- Cô ấy cái gì mà không chịu thì như vậy đó!
Oanh nhướng mắt:
- Hai người dám nói xấu chị dâu tương lai của tôi phải không?
Thắm cười tủm tỉm:
- Ghê chưa, bênh chị dâu tương lai chằm chặp.
Oanh nhún vai:
- Chị dâu em, em phải bênh. Chứ ai đời ... là lại đi nói xấu vợ.
Nam Thuận cười:
- Ơ cái con này, anh mà nói xấu Út Bi hả! Em chơi với Út Bi từ nhỏ, bộ đó không phải là tính cô ấy hay sao!
Oanh:
- Em sẽ mách với Út Bi cho anh Hai xem!
Thắm cười:
- Tôi thấy coi bộ Nam Thuận sẽ mệt với hai cô này thôi!
Thuận nhìn Thắm:
- Em biết lâu rồi, chị Thắm ơi!
Oanh cười:
- Biết như vậy thì tốt. Có Út Bi về thì đừng hòng mà ăn hiếp em!
Thắm mỉm cười:
- Hai anh em ở đó mà đấu khẩu với nhau. Chị đi đây!
Thắm quay đi, nhưng sực nhớ ra điều gì, chị quay lại:
- Nhớ ăn cơm cho nóng!
Oanh cười:
- Vâng!
Thắm về thì gặp Bửu Khánh cằn nhằn:
- Em qua bên Nam Thuận làm gì mà lâu vậy?
Hồng le lười nhìn Thắm. Thắm lặng thinh. Hồng kéo lại:
- Chị Hai ăn cơm?
Thắm cầm hộp cơm, cô hạ giọng:
- Cái gì mà anh Hai nhăn dữ vậy?
Hồng cười:
- Thì thấy vắng chị, anh Hai nhăn vậy mà!
Bửu Bửu nhìn vợ:
- Em giữ cái miệng của em đấy!
Thắm nheo mắt với Hồng:
- Thôi! Chúng mình ăn cơm đi, đừng nói nữa!
Bỗng Hồng nhìn Thắm, cười. Thắm hỏi:
- Gì mà cười vậy!
Hồng nói khẽ:
- Anh chàng mắt xanh lại đến nữa kìa!
Thắm cười:
- Anh chàng này coi bộ trồng cây si nhà mình rồi!
Bửu Khánh bực dọc:
- Ăn nhanh lên, rồi phụ bán, ở đó mà lo chuyện bao đồng. Khách đông rồi đó!
Thắm và Hồng ăn vội cho xong, nhưng mắt họ cứ len lén nhìn anh ta. Hồng cười:
- Đúng là cây si!
Thắm nói:
- Ăn đi, bị la nữa bây giờ!
Khách mỗi lúc mỗi đông. Hôm nay là ngày cuối cùng của ngày hội. Mặt mọi người hớn hở vì ngày hội dã thành công tất đẹp.
Út Bi đang ngồi gọt gáo dừa để cô làm lẵng hoa. Cô đang suy nghĩ làm thế nào cho bắt mắt, bỗng bé Cát Tường gọi:
- Út ơi! Có khách!
Út Bi buông gáo dừa và đứng lên nhìn ra ngõ. Cô ngạc nhiên hỏi:
- Ông ấy hỏi thăm ai vậy Cát Tường!
Cát Tường nói:
- Hỏi thăm Út đó!
Út Bi nói:
- Lạ hoắt! Út đâu có quen!
Cát Tường cãi lại:
- Đâu có! Chú đó nới quen với Út mà?
Út Bi nhướng mắt nhìn. Một lúc lâu, Út Bi mới vỗ tay:
- À, nhớ ra rồi.
Út Bi hất mặt:
- Anh đến đây làm gì? À, mà cám ơn món quà của anh!
Jim Nguyễn trố mắt nhìn Út Bi. Út Bi tròn mắt hỏi:
- Anh làm gì mà nhìn tôi dữ vậy? Bộ tôi lạ lắm sao?
Jim Nguyễn gãi đầu:
- Cô ở đây và cô hôm ấy giống như hai người.
Út Bi cúi xuống nhìn bản thân mình. Cô phát hiện mình đang mặc chiếc quần soọc và chiếc áo thun rộng thùng thình. Cô bật cười và hỏi:
- Lạ lắm hả? Chắc anh thất vọng lắm?
Jim Nguyễn mỉm cười lắc đầu:
- Không! Vì hôm đó cô mặc áo bà ba trông nó ngường ngượng thế nào ấy ...
Út Bi không cười nữa, ngạc nhiên hỏi:
- Bộ anh nhìn thấy được à!
Jim Nguyễn:
- Hôm ấy trông cô ngồ ngộ lắm!
Út Bi đỏ mặt. Jim Nguyễn hạ giọng hỏi thăm để chữa thẹn cho Út Bi:
- Mà tay cô đã hết chưa?
Út Bi gật đầu:
- Hết rồi! Anh ngồi đi, tôi lấy nước. À! Mà anh có muốn uống nước dừa không?
Jim Nguyễn xua xua tay:
- Thôi, thôi! Tôi không uống nước dừa đâu!
Út Bi cười:
- Bộ anh sợ tôi bị đứt tay à?
Jim Nguyễn mỉm cười vì Út Bi đã nói đúng suy nghĩ của anh. Út Bi vào trong nhà và trở ra, trên tay cầm trái nước dừa đã ướp lạnh. Cô đặt quả dừa xuống bàn:
- Anh uống đi!
Jim Nguyễn cúi xuống bế Cát Tường và hỏi:
- Cháu tên gì?
Cát Tường:
- Cháu tên Cát Tường!
Jim Nguyễn khen:
- Tên cháu đẹp mà lại có ý nghĩa!
Út Bi gọi Cát Tường:
- Cát Tường qua đây!
Cát Tường tuột khỏi tay Jim Nguyễn, chạy qua Út Bi. Jim Nguyễn hỏi rất thân mật:
- Cô Út! Cát Tường là con của Bửu Khánh hay anh Bửu Bửu:
Út Bi ngẩn người:
- Ủa? Sao anh rành nhà tôi dữ vậy!
Tiếng của Bửu Bửu vang lên:
- Chào Jim Nguyễn!
Jim Nguyễn vội đứng lên:
- Chào anh Bửu Bửu!
Bửu Bửu cười:
- Anh ngồi đi!
Bửu Bửu ngồi xuống, bé Cát Tường chạy đến bên anh. Anh vuốt tóc con hỏi:
- Con chào chú chưa?
Cát Tường gật đầu. Cát Tường vòi vĩnh:
- Ba, bế con đi?
Út Bi đứng lên đi vào. Một lúc, cô trở ra mang một ly nước:
- Anh uống đi, anh Ba.
- Rồi cô quay sang bảo Cát Tường:
- Cát Tường theo Út đi con!
Vừa xuống nhà dưới thì cô nghe tiếng ông Khải và Bửu Khánh nói chuyện, lâu lâu lại nghe tiếng cười rộ lên. Út Bi thắc mắc không biết họ nói gì mà vui dữ vậy. Ngừng một lúc lâu, ông Khải gọi:
- Út Bi đâu rồi!
Út Bi vội chạy lên:
- Thưa ba, ba gọi con!
Ông Khải cười khề khề:
- Con xuống làm cơm để đãi anh đi con!
Bửu Khánh cười:
- Nhờ Út Bi bị đứt tay, nên gia đình mình mới quen được anh Jim!
Út Bi quay mặt đi và trề môi:
- Hứ! Rảnh việc quá!
Bửu Bửu nghe tiếng cằn nhằn của Út Bi, nên anh hỏi:
- Em nói gì đó Út Bi!
Út Bi giật mình quay lại, chối phăng:
- Em có nói gì đâu!
Rồi cô vọt nhanh ra sau nhà. Hồng và Thắm hỏi:
- Nhà có khách hả Út Bi!
- Dạ.
Cát Tường ôm Hồng:
- Mẹ! Chú đó là người nước ngoài!
Hồng cười hỏi Út Bi:
- Có phải anh chàng trong ngày hội Festi- val trái cây phải không Út Bi!
Út Bi nhăn nhó:
- Anh ta rảnh việc thật!
Thắm trêu:
- Anh ta đi tìm Út Bi chứ gì?
Út Bi giãy nảy:
- Hứ! Người gì đâu thấy ghét! À, mà ba bảo chị Hai, chị Ba nấu cơm đãi khách!
Hồng nhướng mắt:
- Cô Út nấu cơm để đãi khách đi? Chị và chị Hai chỉ phụ thôi!
Út Bi phùng má:
- Hai chị mà không nấu, em bỏ luôn.
Hồng và Thắm hoảng hồn khi thấy Út Bi nói như thế. Hai cô vội đi làm. Út Bi lầm lì phụ hai chị. Thắm nói:
- Út Bi! Em làm tép rồi rang với nước cốt dừa đi!
Út Bi không nói, không rằng, cô lầm lũi làm. Hồng đến gần nhặt tép với Út Bi. Cô cười:
- Út Bi rang tép là ngon nhất.
Út Bi cười:
- Em rang tép đâu bằng chị Hai.
Thắm lắc đầu:
- Thôi đi cô! Hồng này! Mình nấu canh chua cá điêu hồng!
- Dạ. Vậy để em đi hái mớ bông so đũa, mình nấu như lẩu ăn cho nó ngon!
- Ừm!
Hồng đứng lên nhìn Cát Tường:
- Cát Tường đi với mẹ nghen!
Cát Tường gật đầu:
- Con đi lấy rổ mẹ nhé!
Hồng ôm hôn con:
- Con ngoan quá!
Cát Tường thích thú khi được mẹ khen, nên bé đi rất nhanh vào bếp. Hồng đưa cho Cát Tường cái rổ:
- Đây bé cưng!
- Con cám ơn bác Hai!
Hồng cúi xuống hôn lên trán Cát Tường:
- Con đi khéo nhé!
- Dạ.
Hồng cầm lấy rổ và bế con lên tay:
- Cát Tường của mẹ đáng yêu lắm! Mẹ con mình đi!
Út Bi đi rửa tép, xong để vào rổ cho thật ráo. Sau đó, cô vắt nước cốt dừa.
Và lấy chảo lên để ướp tép và bắt chảo lên bếp để rang. Út Bi cho lửa riu riu.
Thắm cạo cá thật sạch, cô khứa ra từng khía một và cắt lại cho gọn.
Út Bi nhìn:
- Chị Hai khứa cá khéo thật!
Thắm cười:
- Cô Út rửa cà và gọt cho chị Hai trái khóm.
Út Bi rửa cà rồi xắc thành miếng. Cô đặt vào rổ và gọt trái khóm. Út Bi hỏi:
- Chị Hai đã hái rau thơm chưa?
Thắm lắc đầu:
- Em hái rau giùm chị luôn đi!
Út Bi biến nhanh ra vườn. Chỉ một thoáng, trên tay cô có một mớ rau thật tươi. Vừa bước vào, Thắm đã réo:
- Út Bi! Cô lại coi chảo tép rang của cô đấy!
- Chết!
Út Bi rảo nhanh đến và cô dùng đũa đảo nhẹ lên:
- Một tí nữa là khỏi ăn luôn!
Thắm cười:
- Hên hén!
Út Bi hỏi:
- Chị nấu nồi canh xong chưa!
- Xong rồi. Chỉ chờ Hồng mang bông so đũa vào là xong.
Cát Tường reo hò:
- Bông so đũa đây!
Bửu Bửu và Jim Nguyễn bước xuống. Bửu Bửu ôm con:
- Cát Tường của ba giỏi quá!
Cát Tường khoe:
- Ba! Cơn và mẹ hái so đũa đấy!
- Ừ! Con giỏi lắm!
Jim Nguyễn xoa đầu Cát Tường:
- Bé Cát Tường qua đây chú bế một tí nè!
Cát Tường tuột khỏi tay bố, bé chạy sang Jim Nguyễn. Bé được Jim Nguyễn bế bổng lên:
- Cát Tường có thích chú bế như thế này không?
Cát Tường cười híp mí:
- Cháu thích lắm, chú Jim.
Bửu Bửu nói:
- Jim đừng có cưng quá, con bé sẽ hư cho xem!
Jim cười:
- Cát Tường đáng yêu lắm!
Cát Tường thỏ thẻ:
- Chú Jim, sao mắt chú xanh quá!
Jim cười:
- Tại mắt chú giống bố?
Cát Tường chăm chú nhìn Jim:
- Chắc cha của chú Jim mắt xanh lắm!
Hồng lắc đầu, rầy Cát Tường:
- Con không được hỏi linh tinh!
Jim lắc đầu:
- Không sao đâu chị, để Cát Tường muốn hỏi gì thì tùy thích.
Bửu Bửu bảo:
- Cát Tường theo mẹ đi con!
Cát Tường rời khỏi tay Jim, cô bé chào:
- Chào chú Jim!
Bửu Bửu mời:
- Chúng mình ra vườn chơi cho mát.
Giọng Thắm vang lên:
- Anh và anh Jim ra vườn một tí thì vào nghen. Cơm sắp chín rồi!
Bửu Bửu gật đầu.
Bửu Bửu và Jim đi khuất. Út Bi cầm vá canh quơ quơ:
- Thấy ghét! Đến làm gì làm cho mọi người phải cực khổ.
Cát Tường lay tay Út Bi:
- Cô Út ghét chú Jim à! Chú ấy dễ thương lắm đó!
Út Bi trợn tròn đôi mắt:
- Hứ! Mới gặp có một tí biết thế nào mà khen người ta!
Cát Tường xụ mặt. Hồng ôm con và dỗ dành:
- Con xụ mặt xấu lắm. Cô Út đang mệt, con lên nội chơi đi!
Cát Tường mỉm cười:
- Dạ!
Nói xong, Cát Tường chạy tìm ông Khải. Hồng nói với theo:
- Đừng chạy! Té bây giờ!
Cát Tường dừng lại và quay đầu nhìn Hồng, bé cười híp mí. Hồng mỉm cười:
- Đi từ từ thôi con!
Cát Tường đi khuất. Hồng cầm rổ bông so đũa đi rửa. Thắm nói:
- So đũa ngon quá!
Hồng cười:
- Dạ. Bây giờ thật sướng, muốn ăn cái gì cũng có!
Thắm gật đầu:
- Ừ. Thì thời đại khoa học tiến bộ mà em, muốn cái gì mà không có!
Hồng hỏi:
- Chị Hai! Chị nấu xong chưa?
- Rồi. Em và Út Bi lên dọn bàn đi.
Thắm:
- Dạ!
Thắm bước lấy chiếc khăn trên móc. Út Bi lên tiếng:
- Để em lau bàn!
Thắm trao khăn cho Út Bi:
- Ừ! Út lại bàn đi. Chị đi lấy chén.
Hồng hạ lửa xuống và nói:
- Thắm! Sẵn em rửa luôn cái nồi lẩu nghen!
- Dạ!
Hồng quay sang lấy bếp ga mini và đưa cho Út Bi:
- Út nè! Để bếp lên bàn đi!
Hồng đơm bún vào dĩa, Thắm sắp chén lên bàn. Rồi cô múc tép rang bày lên dĩa.
Cô chép miệng:
- Cô Út rang tép thật là khéo, trông ngon quá!
Hồng cười:
- Út mà rang tép thì nhất rồi!
Thắm cười cười:
- Hôm nay, anh chàng Jim sẽ khen Út Bi hết lời cho xem!
Út Bi lặng thinh. Hồng nhìn Út Bi:
- Út Bi này! Em ra mời ba, anh Hai anh Ba và chú Jim đi!
- Dạ!
Út Bi lên phòng khách, cô gặp ông Khải:
- Mời ba xuống dùng cơm!
Ông Khải đặt tờ báo lên bàn. Ông bảo Út Bi:
- Con ra mời Jim và anh Hai, anh Ba con đi!
Út Bi gãi đầu:
- Thì ba đi gọi đi!
Ông Khải hắng giọng:
- Ừ, để ba đi!
Ông Khải quay lưng nhưng dừng lại:
- Út Bi! Con đem vài lon bia nghen!
- Dạ.