Phần cuối và hết: Có bước chân trở về...
Trong cuộc sống có nhiều thứ quý giá hơn tiền bạc, một trong những thứ đó, chính là tình thương yêu.
Ngoài tình thân của những người ruột thịt chung dòng máu, ta có một thứ tình len lỏi chút buồn, chút vui, có sự đồng cảm, thấu hiểu, chia sẻ, theo thời gian trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống, đó là tình bạn.
Những người bạn thời mới lớn, thời con gái, những người bạn khi mới chập chửng trưởng thành biết đi làm, biết kiếm tiền đóng góp vào gia đình, phụ giúp một phần tảo tần cho cha mẹ, những người bạn trong thế giới ảo, nhưng tất cả đều là những mảnh ghép trong tâm hồn, nghĩa là trong khía cạnh nào đó, nó giúp con người tôi sống tròn vẹn hơn.
Gặp lại bạn bè, có người sau vài ba năm, có người gần ba mươi năm. Cảm giác thì nói sao bây giờ đây, khó mà diễn tả đầy đủ.
Những câu chuyện đẩy đưa, những ánh mắt trìu mến, vui buồn đều có cả, nhưng có cái rất chung nhau - Dễ dãi và yêu thương.
- XX...về hồi nào vậy?
- Khỏe không? Về rồi ở đâu?
- Mệt không, XX?
Khi biết mình về, tiếng phone reo, những dòng tin nhắn hiện lên, có khi đọc mà vui cả ngày.
- Thứ bảy này, ghé nhà chơi, tao cuốn chả giò đãi nha.
- XX nó ghiền cà phê lắm , YY... nhớ pha ngon ngon cho nó nghen...
Vì thời tiết và thức ăn thay đổi, nên sức khỏe tôi hay xảy ra những cơn choáng nhẹ, đều được sự chăm sóc và hỏi han.
- XX ăn cháo trắng với hột vịt muối nha...
- Khỏe chưa XX?
Hoặc chỉ là:
- Chị lúc nào cũng theo dõi bước chân em.
Không cần mỹ từ khách sáo, rất ngắn gọn mà tâm tình giữa người này với người kia cứ oằn oặn trao nhau.
Có phải, mái tóc càng bạc màu, lời nói càng chặt chẻ thương yêu.
Xin đừng ai hỏi tôi:
- "Sao không đi phép ở nơi nào khác mà cứ phải là Việt Nam?"
Vì tôi có sở thích là chuộng cái gì cũ kỹ. Mỗi lần, nhìn vào kiếng, biết mình chẳng đẹp, mà ngộ, chưa lần nào dám ước ao...
- "ước gì mình đẹp như người ta", "ước gì mình cao hơn tí nữa", "ước gì có đôi mắt to", "làn da mịn"...
Vì cổ lỗ xỉ hay vì nhút nhát tôi thích khép mình trong cái gì thuộc về mình nhiều hơn.
Cũng như mọi người, tôi thích sự bình yên, không phải vì cuộc đời vất vã hay lận đận, mà chỉ vì không muốn có những khoảng trống nào không có sự yêu thương trong đó. Đối với tôi, lúc ấy, trong khoảng trống ấy có cái hình dung, lòng người giống như là một chiếc lá sẽ bị quay cuồng, chông chênh dưới sức mạnh của cơn gió vô tình nào đó ập đến, lá sẽ không biết rơi về đâu, thật là tội nghiệp.
Ở Saigon hai ba bữa, ghé Bạc Liêu, Vĩnh Long rồi trở lại, trở tới, trở lui hai ba bận, suốt thời gian về phép.
Mặc dù, chỉ là những mẫu chuyện nhỏ và tiếng cười khúc khích nhưng tôi vẫn muốn nghe, muốn nhìn, và để mình có dịp thành một cánh chim, thênh thang dong ruổi trong một bầu trời bao la cò bay thẳng cánh, sông xanh màu lá, vi vu gió thổi, và cũng để cuộc trăm năm của một đời, mình được sống, đỡ phần nào nhớ nhung quê Mẹ.
Thú thật, tôi không có cảm tưởng mình là người lớn đâu, cho đến khi Mẹ mất, kể cả lúc đã có chồng, có con. Từ ngày không còn Mẹ, một mình tự học hỏi mọi thứ, chịu đựng, đương đầu với những hoàn cảnh khó khăn, éo le. Từ ấy, có lẽ tôi mới trở thành người lớn.
Thân phận mồ côi Mẹ, khiến tôi rụt rè, dậm chân tại chỗ nhiều hơn, không thích phiêu lưu mạo hiểm, vì nghĩ rằng sẽ không còn ai bên cạnh để lo lắng và chăm sóc mình nữa.
Mai đây, trời đang Xuân, Hạ, Thu hay Đông. Một mình bước về phía trước trong đám đông cuộc đời. Tôi, rồi sẽ nhớ những tình cảm chân thành, tha thiết của từng người.
"...Về phương Nam ngắm sông ngậm ngùi, thương những đời như lục bình trôi" Bài hát Điệu Buồn Phương Nam, luôn làm trìu trũi nỗi lòng những người con xa xứ, làm những giọt nước mắt nóng hổi tự động lăn xuống khỏi khóe mắt, lúc nào không hay.
Xa nhau rồi, tôi dường như vẫn nghe văng vẳng tiếng nói của bạn bè ở bên tai. Xa nhau, nhưng tôi còn có những bức hình, tuy không ai là người mẫu nhưng vẫn trầm trồ, hít hà khi nhìn qua. Những nụ cười, ánh mắt, khuôn mặt, tin nhắn... vẫn còn đó, đâu đây.
Mối quan hệ tình cảm nào trong cuộc đời cũng đều mang tính chất mong manh. Hai chữ vô thường luôn kề cận trong cõi ta bà. Bền chặt hay không, chỉ là những thước phim trong ký ức, càng xem càng thêm lưu luyến.
Sau những ngày gặp gỡ ở đây, rồi mọi người sẽ quay về với công việc đời thường, nhưng đâu đã là chấm dứt, nên mới gọi là nợ nhau. Nợ tình, nợ nghĩa. Một món nợ ân tình mà mỗi người đã vay, ngay từ ngày mở mắt chào đời.
Về, rồi đi tìm, tôi biết nhiều thứ đã mất đi rồi.
Tìm đâu vệt khói lam chiều chạy ngoằn ngòeo, uốn éo rượt đuổi theo áng mây trôi, tìm đâu cái hàng giậu mồng tơi ngăn giữa hai căn nhà hàng xóm, tìm đâu tiếng hò giã gạo đêm trăng, tìm đâu ra chiếc cầu ao ai ngồi giặt áo, tìm đâu tiếng đánh đàn trên bắc Mỹ Thuận, tìm đâu một chén cơm nguội và vài cái càng ba khía mằn mặn mà mình thường ngồi ăn vụn trong góc bếp với vài cây củi khô đang chờ người nhúm lửa.
Thời gian trôi, chuyện gì cũng có hồi kết thúc. Chuyến đi này, ngày mai là chấm hết. Đúng bốn tuần ở quê hương.
Thời gian tôi đang có mặt tại Saigon, một cơn bão có tên là Số 9 đã hướng về Việt Nam (Nam Trung Bộ). Gió mưa, bão bùng, sấm sét gầm gừ, rạch trời xẻ đất, liên tục suốt hơn tuần lễ, đã để lại cho người dân thêm phần ưu tư, lo lắng cho cuộc sống sau đó. Trong cái bất chợt, mình là chứng nhân, tôi lại càng thương quê mình nhiều hơn nữa.
Những gì nhìn thấy, dù chỉ là thoáng qua cũng làm tôi xúc động khi nhớ lại.
Hôm cuối cùng ở Saigon, khó ngủ quá, thế là thức. Trằn trọc suốt một đêm.
Những lời từ giã có sẵn, chỉ cần mở miệng là nói lên thành tiếng, nhưng thật kỳ lạ, có sức mạnh nào đó đã kiềm giữ nó lại. Vội gì mà nói, có phải không, tôi?
Tất cả những gì trong chuyến đi đều được cất vào bên trong trái tim rồi, dù không nói lên được trong giờ phút này, nhưng sẽ có dịp nhớ lại tất cả khi đã trở thành kỷ niệm, khi mọi chuyện đã qua đi.
Buổi sáng cuối cùng còn lại ở Saigon, trong tâm hồn tôi tựa như có giấc mơ nào đang vỡ vụn, nhưng tuyệt nhiên, không tìm thấy điều gì để có thể gọi là trách cứ và phiền muộn.
Sau khi về, tôi chắc chắn sẽ trở lại với công việc bình thường, nhưng trong tâm tư rồi sẽ có thêm niềm vui thầm lặng nữa.
Chỉ bằng một thời gian ngắn thôi, mà đã cho cuộc đời mình có thêm một ý nghĩa để hy vọng và tiếp tục sống.
Bất cứ sự yêu thương nào cũng sẽ cho con người thêm sức mạnh và sẽ đem đến cho con người sự cố gắng tối đa.
Cha Mẹ luôn là người đi sau, rày la, uốn nắn, chỉ dạy, dìu dắt mình.
Bạn bè luôn là người đồng hành trên con đường trần với muôn ngàn chuyện như ý và không như ý xảy ra hàng ngày.
Những chiếc máy bay sẽ làm cho thế giới bao la này nhỏ lại, nên ngày gặp lại sẽ không là mơ hồ, viển vông đâu, cứ mở rộng lòng thương yêu và chờ đợi. Nghĩ được vậy, niềm vui lại về theo từng ngày trong cuộc sống.
Thuvang