Chương 9: Cố sự của Ngô Tà
Sự việc xảy ra trong một buổi chiều đẹp trời, ở một quán cà phê mang phong cách Tây Tạng ven sông ở Giang Nam. Lúc đó thân phận của Ngô Tà cũng không phải là một kẻ trộm mộ, mà là một nhiếp ảnh gia tên là Quan Căn. Đương nhiên đây chỉ là ngụy trang để tham gia vào các hạng mục khảo cổ, tuy rằng hắn quả thực đã học chụp ảnh một thời gian rất dài vì chuyện này.
Quán cà phê này tên là “Khả Khả Tây Lý”, trên vách tường treo đầy màn che và thảm thêu mang phong cách Tây Tạng, quanh tường khảm nạm vài tấm kim cương Pháp Tướng cao cỡ nửa người. Góc tường còn có một lư hương lớn mạ vàng, thong thả bay ra hương trầm Tây Tạng. Nơi này dù là thị giác hay là mùi vị, phong cách Tây Tạng vô cùng rõ nét.
Nhưng Ngô Tà cũng không phải đặc biệt thích nơi này, ngoài cửa sổ là công viên ở kênh đào trên bờ sông, có thể thấy một ít mộc lâu mái cong kiểu thời Hán, ở trong quán cà phê phong cách Tây Tạng, nhìn ra ngoài cửa sổ là mái nhà cong kiểu Hán, khiến cho hắn thật sự không được tự nhiên, cái này cũng có thể là do khi hắn làm nhiếp ảnh, đối với sự phối hợp phong cách có mức yêu cầu gần như biến thái.
Bất quá hiển nhiên lần gặp mặt này chủ nhân cũng không thấy phiền với cái sự mâu thuẫn trên.
Đây là một cuộc gặp gỡ giữa bảy người, có hai nhà bình luận lâu năm, một người làm trong ngành xuất bản, một nữ tác gia, Ngô Tà, còn có hai nhà báo. Coi như đều có chỗ đứng trong xã hội. Thời gian gặp mặt định sẵn từ hai tháng trước, chủ yếu là vì nữ tác giả kia sắp bắt đầu sáng tác một tác phẩm về sa mạc. Thời đại này, sáng tác không còn là một cá nhân một mình làm hết mọi mặt, thường thường cùng lúc với khi tác gia bắt đầu sáng tác, mọi phương diện của kế hoạch đã được triển khai, thậm chí khi cô ở Cát Lâm hai tháng trước để sưu tầm dân ca, tin tức này đã trở thành tin tức được chú ý nhất vào lúc đó.
Gặp mặt từ 9 giờ sáng, nói liên tục cho đến tận buổi chiều, thật ra thì Ngô Tà cũng không biết rốt cục bọn họ bàn luận cái gì, nhà xuất bản, tác gia, nhà báo, nhiếp ảnh gia, toàn bộ đều là người không đáng tin cậy, trò chuyện một lúc trọng tâm câu chuyện đã lạc đề cả một ngàn hai trăm dặm.
Hắn cũng không tham dự vào cuộc thảo luận bao nhiêu, thứ nhất, công tác của hắn rất đơn giản nhẹ nhàng, không quan hệ lớn đến những kế hoạch kia, rốt cuộc hắn ở đây chỉ có nghĩa vụ dự thính mà thôi; Thứ hai, lực chú ý của hắn trong một khoảng thời gian rất dài đều tập trung ở trên người nữ tác gia kia. Bởi vì cô gái này có chút không tầm thường.
Tên cô là Lam Đình, một tác giả tự do. Chí ít trên danh thiếp cô đưa cho Ngô Tà viết như thế.
Có rất ít tác gia tự do làm danh thiếp cho mình, điều này làm Ngô Tà cảm thấy kỳ lạ. Bất quá cái tên này đối với hắn thật ra rất quen thuộc, mấy năm gần đây, cái tên này xuất hiện ở mọi loại tin tức báo chí, là nhân tài mới xuất hiện, Ngô Tà vẫn cho là tên của cô gần giống chữ Lan Đình..(Lan Đình là tên một công ty mỹ phẩm lớn ở Thẩm Quyến), vì vậy có ấn tượng sâu đậm.
Lam Đình thật ra khá xinh đẹp, mái tóc xoăn dài tự nhiên, một thân quần áo theo phong cách Bohemia, nhìn qua có phần mong manh yếu đuối, có một loại vẻ đẹp linh hoạt lại kỳ ảo rất ít gặp, tuyệt không giống hai người kia lôi thôi như lão quỷ. Hắn biết không ít tác gia, không phải xấu thì cũng tàn, nhưng đều là đàn ông. Xem ra nữ tác gia cùng nam tác gia đúng là không giống nhau.
Sở dĩ cô thu hút sự chú ý của Ngô Tà là bởi vì cô nhìn qua có phần không được tự nhiên, trên bàn mọi người trò chuyện rất thoải mái, thỉnh thoảng cười đến nghiêng ngả, nhưng cô vẫn bất động thanh sắc, rất ít cho ý kiến. Ngô Tà phát hiện tay cô, đang không ngừng vuốt tóc theo bản năng.
Học chụp ảnh phải nắm kiến thức tương đối về tâm lý học, nhất định phải biết dùng lời nói chỉ đạo người mẫu theo tình hình thực tế, mà khi buôn bán cũng cần loại năng lực sát ngôn quan sắc (đoán ý tứ thông qua lời nói và sắc mặt). Loại động tác nhỏ này, căn cứ vào kinh nghiệm của Ngô Tà, nhận định là giống như nội tâm đang hồi hộp và lo lắng.
Nhưng ở trong hoàn cảnh này, cô đang lo lắng cái gì? Hẳn là không phải đang lo lắng sách có bán chạy hay không, nếu có gì mập mờ với nhà xuất bản, cũng không thể lo lắng như vậy.
Ngô Tà không thể không ngạc nhiên, Vì vậy vẫn quan sát cô, có điều là ngoài những động tác này, cô không có biểu hiện gì khác.
Về sau Ngô Tà cũng thấy chán, cho rằng tác gia sẽ có một số tính cách cổ quái, Nabokov chỉ có thể sáng tác trên thẻ rộng ba tấc dài năm tấc, Pope chỉ có thể sáng tác khi đặt bên cạnh một cái hộp đựng táo thối, trong hiến pháp cũng không nói nữ tác gia không được lo lắng không duyên cớ. Vì vậy hắn cũng không để ý nữa, tuy rằng sự lo nghĩ của cô cũng làm hắn bị ảnh hưởng
Một bàn người nói suốt từ sáng, liên tục cho đến chạng vạng, lúc ăn cơm tối,mới coi là có kết quả ở vài giai đoạn. Bởi vì đã tương đối hoàn thiện , lại một cuộc thảo luận nữa, kế hoạch đã nhanh chóng được quyết định.
Đến cuối cùng, thật sự là ngồi nói chuyện phiếm, không còn gánh nặng tâm lý, bọn họ cũng thả lỏng, bắt đầu nói chuyện trên trời dưới biển, phong hoa tuyết nguyệt, lúc này, vào đêm, quán cà phê đông khách hơn, bầu không khí bắt đầu dễ hoà hợp, Ngô Tà cũng cảm thấy có tinh thần, nói đi nói lại, rồi cũng nói về sa mạc.
Ngô Tà nói mình rất thích sa mạc. Những sa mạc lớn ở Trung Quốc hắn đều đã đi qua. Cuối năm 2007, hắn có một trải nghiệm du lịch trong sa mạc. Khi đó hắn tham gia vào Bảo tàng Khảo cổ học Quốc gia viễn thám và trung tâm chụp ảnh trên không, ở A Lạp Thiện Minh có một hoạt động kết hợp với khảo cổ, phạm vi là sa mạc Ba Đan Cát Lâm….(Ba Đan Cát Lâm hay Badain Jaran, theo cách gọi của người Mông Cổ là sa mạc lớn thứ tư thế giới, trải dài từ tỉnh Cam Túc tới Khu tự trị Ninh Hạ Hồi, Khu tự trị Nội Mông Trung Quốc.).
Đây là một chuyến lữ hành đặc biệt thú vị, mặc dù sa mạc không có người ở, nhưng lại là thiên đường của nhiếp ảnh gia. Bầu không khí nguyên vẹn vốn có của nơi này làm cho người ta mặc sức đến nơi nào cũng cảm thấy hứng thú đặc biệt. Lúc đó người phụ trách của trung tâm nói một cau như thế này: “Sa mạc làm cho cậu bé biến thành đàn ông, làm phụ nữ biến thành bé gái.” Ngô Tà nói, hắn nghĩ những lời này rất có ý nghĩa.
Toàn bộ hành trình của hắn lúc đó hầu như là vừa đi vừa về trong biển cát hơn một ngàn km, phần lớn thời gian đều là đi bộ bước sâu bước cạn. Đi đi về về năm di chỉ thành cổ, chụp hơn hai ngàn tấm hình, trong thời gian hơn hai tháng, bên tai không có bất kỳ tiếng động nhức đầu nào. Loại cảm giác này giống như cả người được thanh lọc đến sạch sẽ từng lỗ chân lông.
Đương nhiên, loại cảm giác này vừa về đến thành phố lập tức biến mất, hơn hai tháng được thanh lọc thân thể, chỉ có vài giờ đã bị ô nhiễm trở lại, không thể không nói thành phố thật hung mãnh.
Trò chuyện về trải nghiệm này làm Ngô Tà rất vui vẻ, hắn nói rất nhiều, thao thao bất tuyệt. Họp mặt tiếp tục kéo dài tới tận hơn bảy giờ tối, mọi người mới giải tán. Lúc này sự việc Ngô Tà không nghĩ tới lại xảy ra.
Khi đó mọi người quyết định đi chung xe về: Nhà xuất bản có BMW series 7, có thể trực tiếp đưa người đẹp tác gia quay về khách sạn; hai lão đầu và nhà báo chuẩn bị vào club; Mà Ngô Tà hàn huyên cả một ngày đã hơi mệt, muốn đi dọc theo bờ Giang Nam để gió lạnh thổi bớt hơi nóng trên mặt mình rồi chuẩn bị về nhà.
Mùa đông ngày ngắn, trời đã tối, lúc này trên bờ Giang Nam khá vắng vẻ, hắn yên tĩnh đi mấy bước, chợt nghe sau lưng có người gọi hắn.
“Ngài Quan.”
Quay đầu nhìn lại, không ngờ lại là Lam Đình.
“Sao vậy, xe ông chủ cô hỏng rồi?” Ngô Tà nửa vô cùng kinh ngạc nửa trêu đùa mà hỏi thăm.
Cô đón gió, rất bất đắc dĩ cười cười, có phần ngượng ngùng nói: “Không phải, tôi chỉ không muốn ngồi xe, tôi muốn đi cùng anh một đoạn đường, có được không?”
Dáng người Lam Đình tương đối cao, hầu như xấp xỉ chiều cao của hắn, đèn đường chiếu lên áo dài tạo cảm giác mong manh gầy yếu, có phần động lòng người. Ngô Tà quay lại nhìn phía sau, xe BMW của nhà xuất bản đã nổ máy chạy đi.
Nếu như là thời đại học còn ngây thơ, đại khái Ngô Tà đã cho rằng số mình đào hoa, thế nhưng giờ đã từng trải, chỉ biết rằng loại tình tiết trong tiểu thuyết này nhất định không đáng tin. Suy luận một chút, có thể là cô không muốn ngồi xe, đồng thời thấy trong những người tham gia cuộc gặp thì hắn là người vô hại nhất, vì vậy mới đi dạo cùng hắn.
Tuy nhiên sự việc tiến triển về sau đã chứng minh sức tưởng tượng của Ngô Tà vẫn còn chưa đủ.
“Nghe anh vừa nói thì dường như anh đã ở sa mạc một thời gian dài?”
Lam Đình rất chủ động hỏi. Ngô Tà gật đầu nói: ” Cũng tương đối, khoảng hai ba tháng, hơn nữa khá đơn thuần. Chúng tôi đến khu vực không người chứ không đi lộ tuyến du lịch, vì vậy cảm giác rất có ý nghĩa.”
Cô chần chừ một chút mới nói: “Badain Jaran anh nói chính là nơi tôi sưu tầm dân ca, tôi đã ở đó ba tuần, vì thế nghe anh kể chuyện tôi nghe cũng cảm thấy hoài niệm. Chỉ là nghe hướng dẫn du lịch của chúng tôi nói, đây cũng chỉ tính là sa mạc nhỏ.”
Ngô Tà cười thầm, nhớ lại lúc đó có một đội người của bọn họ bị lạc đường đã vô cùng sợ hãi. Bốn vạn bảy nghìn ki-lô-mét vuông, sa mạc lớn thứ ba trong nước, đối với biển cát Taklamakan (là một sa mạc tạiTrung Á, trong khu vực thuộc Khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó có ranh giới là dãy núi Côn Lôn ở phía nam, dãy núi Pamir và Thiên Sơn ở phía tây và phía bắc) mà nói, quả thật quá nhỏ, thế nhưng đối với một con người cũng đã đủ lớn rồi.
Cô tiếp tục hỏi: ” Các anh ở Badain Jaran có từng đến nơi gọi là Cổ Đồng Kinh?”
Ngô Tà thoáng kinh ngạc, không ngờ đến cô sẽ hỏi đến địa danh này.
Ở Badain Jaran hắn năm lần bảy lượt nghe được người ta nói đến chỗ đó, có rất nhiều câu chuyện thần bí được lưu truyền ở địa phương về nơi ấy, ở trong khu vực không người của sa mạc Badain Jaran. Dân bản xứ chỉ giải thích duy nhất về nơi này là tốt nhất không nên đến, nơi đó không giống những vùng khác. Nhưng mà tại sao có cách nói này thì ai cũng không biết.
Kiểu giữ kín câu chuyện thế này cũng không phải là cố làm ra vẻ huyền bí, đây là tập tục lưu truyền từ xa xưa của họ. Giống nhau, đối với người làm khảo cổ mà nói, loại tập tục này hẳn là tôn sùng. Chính vì thế bọn họ đã không đến Cổ Đồng Kinh, dù sao một lần đi khảo sát đó đã phát hiện được đủ hiện vật để khởi động cho đề tài khảo sát tiếp theo.
Ngô Tà lắc đầu, cười khổ nói: ” Thật xấu hổ, kế hoạch của chúng tôi khi đó không có nơi đó, tuy trong đoàn của chúng tôi có người muốn đi xem một lần nhưng người dẫn đường của chúng tôi không muốn dẫn chúng tôi vào đó, cũng không biết là nguyên nhân do đâu.”
“Người dẫn đường của các anh từ chối yêu cầu của các anh?”
“Đúng vậy, cô biết đó, chúng tôi đến nơi không người, người hướng dẫn không giống với hướng dẫn viên trong công ty du lịch mà là người đứng đầu câu lạc bộ thám hiểm của địa phương, trong hành trình, anh ta có quyền lực lớn nhất, anh ta nói nơi đó không thể đi, chúng tôi cũng không thể phản bác.”
Lam Đình hít vào một hơi, nhìn Ngô Tà nhẹ giọng nói: “Các anh thật may mắn, thuê được một người dẫn đường tốt.”
Hắn kinh ngạc nhìn cô, nghe được ý bóng gió: “Lẽ nào cô đã tới nơi đó?”
Cô gật đầu, dừng một chút, ngừng bước đi, nhìn Ngô Tà: “Ngài Quan, tôi đã nghe rất nhiều bạn bè nhắc tới anh, nói anh đủ thận trọng, đáng tin, hơn nữa rất hiểu biết về nhiếp ảnh. Có một chuyện tôi vẫn muốn tìm người để hỏi, nhưng lại không muốn cho người khác biết. Chuyện này đối với tôi rất quan trọng, tô có thể tin tưởng anh không?”
Ngô Tà có phần khó hiểu, chậm rãi gật đầu, “Có chuyện gì vậy?”
Cô chần chừ một chút mới nói: “Khi ở Cổ Đồng Kinh, tôi đã gặp chút chuyện kỳ lạ.”
Ngô Tà nói với Lê Thốc khi hắn còn học đại học, thầy giáo môn triết học từng nói với hắn một câu thế này: ” Không có bất cứ sự việc gì trên thế giới này là vĩnh hằng bất biến, thứ duy nhất vĩnh hằng bất biến chính là ‘biến đổi’ .” Khi đó Ngô Tà cũng không hiểu được ý nghĩa của câu nói này, nhưng sau này khi bước vào xã hội, giữa nhưng dòng biến đổi nhanh chóng, hắn đã nhận ra câu nói này vô cùng chính xác.
Trong sự biến đổi của tất cả mọi sự việc ở đây, phần lớn sự tình người ta chỉ có thể đoán mà không có cách nào lường trước được, ví dụ như tình huống Ngô Tà gặp Lam Đình. Hắn đã nghĩ rằng hắn và cô chỉ là quan hệ hợp tác thông thường, không ngờ tới sẽ xảy ra tình huống làm hắn ngạc nhiên như thế này.
Hắn bắt đầu không rõ rốt cuộc cô có ý tứ gì, bọn họ gặp mặt ngẫu nhiên trong một cuộc họp mặt, tuy đây không phải là lần gặp đầu tiên nhưng hẳn là lần gặp mặt chính thức đầu tiên. Sau khi họp mặt xong cô bỗng nhiên tìm hắn, nói với hắn cô cũng đã đi qua sa mạc hắn từng đi, còn gặp chuyện kỳ quái nào đó.
Chuyện này có vẻ giống như mở đầu của tiểu thuyết kỳ bí. Chẳng lẽ cô đang thử nghiệm xem mở đầu tiểu thuyết của cô có sức hấp dẫn hay không sao? Ngoài ra còn có một chút trêu đùa không ác ý.
Tuy nhiên khi Ngô Tà nhìn nét mặt của cô, phát hiện cô rất nghiêm túc.
Người từng học nhiếp ảnh có một loại trực giác đặc biệt với biểu cảm của con người, bởi vì khi kỹ thuật chụp ảnh đến một trình độ nhất định, ống kính có thể nắm bắt được cái hồn bên trong sự vật. Những tác phẩm nhiếp ảnh bất hủ thường chụp được cả cái hồn của con người. Chính vì thế hắn có thể cảm giác được trong mắt cô hoàn toàn không có ý nghĩ đùa cợt nào.
” Là chuyện gì? “Ngô Tà hỏi, “Tôi là nhiếp ảnh gia, không phải là chuyên gia về sa mạc, không biết tôi có thể giúp gì cho cô không.”
Cô tiếp tục đi về phía trước: “Cũng vì thế tôi mới nhờ anh.”
“A?” Hắn ngẩn người, “Là vấn đề về nhiếp ảnh?”
Cô cười có phần miễn cưỡng: “Tôi cũng hy vọng chỉ là vấn đề về nhiếp ảnh…Bây giờ anh có thời gian xem giúp tôi một chút không? Chúng ta sẽ tìm một chỗ có thể nói chuyện.”
Ngô Tà nhìn đồng hồ đeo tay, tuy hắn rất mệt mỏi, bất quá hắn vẫn tương đối tự phụ với kỹ thuật chụp ảnh của mình, có người hỏi đến làm hắn có chút hư vinh muốn khoe khoang một chút. Vì vậy hắn cười cười, gật đầu.
Bên kia cũng nở nụ cười: “Thật tốt quá, chúng ta đi thôi, tôi nhớ rõ phía trước có một quán trà, chúng ta đến đó nói chuyện.”
Bọn họ cùng nhau đi tới, ông chủ quán trà là một người đàn ông trung niên mập lùn, có vẻ biết Lam Đình, khi mang trà lên cho bọn họ cũng mang theo một quyển sách của cô, tựa là “Sự sụp đổ của biển”. Lam Đình rất thuần thục ký tên, đồng thời tặng kèm một nụ cười. Rất tự nhiên, có thể nhìn ra cô đã quen loại quấy rầy thiện ý này.
Ngô Tà từng gặp rất nhiều người nổi tiếng, tuy hắn hiểu được sau khi một người trở nên nổi tiếng sẽ phải trải qua đủ loại phiền nhiễu không thể chịu đựng được, cuối cùng sẽ làm cho họ mang theo một nụ cười máy móc đối với bất cứ loại quấy rầy nào. Nhưng nụ cười của Lam Đình làm cho hắn ngẩn ngơ, bởi vì nụ cười này rất dịu dàng, không có chút giả tạo nào.
Sau đó Ngô Tà thấy cô lấy ra một bì thư, đem ảnh trong bì thư đặt xuống bàn.
Rất nhiều ảnh, hắn cầm lên xem, phát hiện kỹ thuật chụp chỉ ở mức sơ đẳng. Hiển nhiên người chụp ảnh chỉ là nghiệp dư, tuy nhiên lấy cảnh cũng coi như không tệ, phần lớn đều là bối cảnh sa mạc.
Trong thời gian hắn lật xem những tấn ảnh, Lam Đình kể lại ngắn gọn quá trình đi vào sa mạ của cô. Phương thức nói chuyện của tiểu thuyết gia không giống với người khác, cho dù là tùy ý nói vài câu cũng rất có ý nghĩa, khi cô nói xong Ngô Tà hơi có cảm giác ảnh chụp trên tay dường như sống động.
Khác với Ngô Tà, Lam Đình vào sa mạc trong một chuyến du lịch bụi với bạn bè, những điểm đi qua đều được trù định từ trước. Tuy rằng lộ tuyến nhìn như đi vào khu vực hoang vu không người ở, nhưng vẫn trong phạm vi sức người có thể khống chế, đồng thời bảo đảm được xe Land Rover có thể đến cứu viện trong vòng bốn giờ.
Hoạt động như vậy có xác suất gặp chuyện không may rất thấp, sự cố thông thường chỉ là vấn đề thể lực của các thành viên. Có một số cô gái có thể lực quá yếu ớt khi lặn lột đường xa dễ bị mất nước, không thể đến bệnh viện kịp thời sẽ dẫn đến suy kiệt nội tạng. Tuy nhiên người dẫn đường bây giờ ngày càng chuyên nghiệp có thể phụ trách cả chữa bệnh và chăm sóc, vì vậy loại tình huống này hiện tại đã rất hiếm gặp.
Một loại tình huống khác là người dẫn đường “chen ngang”, giữa đường lại đưa đến một nơi không có trong kế hoạch để kiếm thêm thu nhập, lần đó Lam Đình gặp phải tình huống này.
Nhóm bạn của Lam Đình có trình độ rất cao, khi xem ảnh chụp chung của bọn họ, Ngô Tà nhận ra trong đó có một người là người dẫn chương trình của đài Sơn Đông, một họa sĩ vẽ tranh minh họa. Nhìn được quan hệ giữa Lam Đình và họa sĩ minh họa kia có quan hệ rất tốt, rất nhiều tấm ảnh là của hai người chụp chung.
“Đây là Thao Thao, bạn tốt nhất của tôi.” Cô ngồi bên cạnh giải thích với Ngô Tà.
Lam Đình nói, trong quá trình lữ hành bọn họ có tổ chức liên hoan một lần, ở phía tây Badain Jaran khoảng 20 km, trong một thôn làng bỏ hoang tên là “Lư Hương Ba Lạp”. “Lư hương ba lạp” có ý nghĩa là lư hữu hương cách lý lạp , cơ bản là nơi để cho khách du lịch ở lại nghỉ ngơi dưỡng sức. Tuy kém xa Hương Ba Lạp (địa điểm ở Tây tạng) thần bí u nhã, nhưng so với không khí trầm lặng trong sa mạc thì có sức sống hơn.
Ở đây bọn họ đã gặp một đội ngũ, nhóm người đó có vẻ thất hồn lạc phách, hỏi ra mới biết nhóm người này vừa trở về từ Cổ Đồng Kinh. Khi đang nói tới chuyện này, người dẫn đường của bọn họ hỏi họ có muốn đi vào Cổ Đồng Kinh xem một lần hay không.
Đám người kia tuổi còn trẻ, lớn mật, không bị cản trở gì, hoặc vì mới đi được nửa hành trình, tất cả mọi người vẫn chưa mệt mỏi cho nên đã nhất trí đồng ý đi. Cổ Đồng Kinh cách nơi đó chỉ có 7 km, ngày hôm sau bọn họ chỉ tốn hai giờ đã đến, tuy vậy chỉ ở đó có 15 phút đồng hồ, bởi vì chỗ đó quả thật làm cho người ta có cảm giác rất không tốt.
Trong ký ức của Lam Đình, trong quá trình tiến gần đến Cổ Đồng Kinh, tim đập nhanh và căng thẳng không tự chủ được. Cô không thể giải thích được cảm giác này, giống như là một loại sợ hãi theo bản năng của thân thể. Sau khi vào sâu trong Cổ Đồng Kinh, cảm giác khó chịu càng mãnh liệt, loại cảm giác này giống như bị cảm nắng, hoảng hốt, vì thế cuối cùng họ chỉ chụp qua loa vài tấm ảnh rồi trở ra.
Trong nhưng tấm ảnh này cũng không có vấn đề gì, chỉ có vài ngọn núi đá thấp bé, bị phong thực trong sa mạc mài mòn thành những hoa văn xoắn ốc, bốn phía đều là cồn cát, đường cong mềm mại như lưng thần Venus. Ngô Tà đã từng xem qua ảnh chụp Cổ Đồng Kinh, biết đây chính là khu vực bên trong Cổ Đồng Kinh, chỉ không ngờ thật ra núi đá trong này phân bố thưa thớt như vậy. Từ trong bức ảnh của Lam Đình hắn cũng không nhìn ra nơi này rốt cuộc có cái gì đặc biệt.
Lam Đình nói với Ngô Tà, vào lúc ban đêm cô đã mơ rất nhiều ác mộng lộn xộn. Về sau cô đã suy đoán rất nhiều, có phảo là phong cảnh nơi đó làm cho người ta sinh ra những ám thị không tốt, hay có lẽ do những truyền thuyết của địa phương ảnh hưởng tới bọn họ, nhưng hình như đều không chắc chắn. Dù sao cũng có thể khẳng định, nơi này thực sự rất bất thường, hơn nữa cô tin rằng không phải chỉ mình cô có cảm giác này, mà cô thấy rất rõ, khi ở Cổ Đồng Kinh, sắc mặt của mọi người đều rất khác thường.
Đoạn đường về sau đã làm giảm bớt bất an khi đó, dần dần mọi người cũng không đem cảm giác kỳ quái này đặt trong lòng, cho tới tận khi Lam Đình trở về nhà, đem toàn bộ ảnh chụp đi rửa mới phát hiện ra vấn đề.
Khi nói đến đây, Lam Đình lại đưa cho Ngô Tà một xấp ảnh khác: “Những tấm này đều do tôi chụp sau khi ra khỏi Cổ Đồng Kinh, anh so sánh một chút, nhìn xem có thay đổi gì so với hình chụp lúc trước?”
Ánh đèn trong quán khá mờ, Ngô Tà quay về phía ánh sáng nhìn lại.
Nói thật là lúc đầu hắn cũng không nhìn ra những tấm hình này có vấn đề gì, bởi vì nói theo nguyên lý chụp ảnh, bản thân những tấm ảnh này không có bất cứ vấn đề gì, có lẽ là thủ pháp chụp hình có phần ấu trĩ, thế nhưng, đó không phải là ” vấn đề”, mà là “khuyết điểm”.
Hắn đem hai tấm ảnh đặt song song rồi tiến hành so sánh mấy lần, cuối cùng mới phát hiện vấn đề không ở bản thân tấm ảnh mà ở nội dung trên tấm ảnh.
Sau khi trở về từ Cổ Đồng Kinh, trong ảnh chụp của bọn họ thiếu một người.
Phát hiện trong ảnh thiếu một người đối với hắn thật không dễ dàng, bởi phần lớn những tấm ảnh này đều chụp trong buổi tối liên hoan cạnh lửa trại, vừa nhiều người lại lộn xộn. Mặc dù Ngô Tà có thể phát hiện điểm này là bởi vì trong tập ảnh trước hắn xem, có một số lớn là Lam Đình chụp chung với một cô gái khác, tuy nhiên ở tập ảnh này, vậy mà một tấm cũng không có.
“Người vẽ tranh minh họa kia đâu rồi?” Hắn hỏi, “Người đó tên là gì nhỉ?”
” Thao Thao.”
“À, đúng rồi, sao cô ấy không có ở đây? Giữa đường cô ấy tách ra sao?” Hắn nhìn Lam Đình hỏi, trong lòng có một cảm giác xấu, hắn nghĩ, không phải giữa đường bọn họ xảy ra chuyện gì chứ. Tuy nhiên trong ảnh cô cười rất vui vẻ, nếu như bạn tốt nhất của cô xảy ra chuyện, cô còn có thể cười tươi như vậy, hắn sẽ phải xem lại nhân cách của cô.
Lam Đình cắn cắn môi dưới, lại nói: “Cô ấy không đi đâu cả, cô ấy vẫn ở ngay trong đoàn.”
Hắn lại nhìn ảnh chụp, ra hiệu ‘không thể hiểu nổi’.
Lam Đình nói: “Có lẽ, nói chính xác hơn là, cô ấy ở ngay trong những tấm hình này.”
Hắn tiếp tục nhìn ảnh: “Ở đây không có cô ấy.”
“Có cô ấy, phần lớn trong hình đều có cô ấy, cô ấy là người rất thích chụp ảnh, lúc tôi chụp những tấm này, có nhiều lần lấy cô ấy làm trung tâm.”
Ngô Tà bỗng nhiên có phần hiểu được cô đang muốn nói gì, thế nhưng hắn không thể tin được,nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Cô tiếp tục nói: ” Tuy nhiên, sau khi tôi rửa những tấm hình này ra, tôi phát hiện, không ngờ cô ấy lại không có trong hình, thậm chí những tấm tôi khẳng định tuyệt đối là chụp cho cô ấy, cũng không hề có cô ấy.”
Hắn hít một hơi khí lạnh, nhìn lại những hình kia, suy nghĩ đầu tiên không phải là chuyện này không có khả năng mà là có phải Lam Đình đang đùa mình không.
Bình thường vẫn nghe nói tác giả viết tiểu thuyết bí ẩn sẽ viết đến mức làm cho chính mình tâm thần không bình thường. Lẽ nào Lam Đình viết bản thảo xong đã bị choáng ngợp, không phân biệt được hiện thực và huyễn tưởng khác biệt?
Thế nhưng hắn nhìn ánh mắt của cô, không nhìn ra một chút mê loạn nào.
“Có phải cô đã nhầm lẫn gì không, hay bạn của cô cố ý tránh ống kính? Trước đây tôi có xem một cuốn tiểu thuyết, trong đó có một người bạn mất tích, đến khi muốn tìm ảnh chụp của người đó để ra thông báo tìm người lại phát hiện người đó chưa từng lưu lại một tấm hình chân dung nào, trong tất cả ảnh chụp, người đó đều cố ý lảng tránh hoặc chỉ lộ sườn mặt.”
Ngô Tà nói, trước tiên hắn chỉ có thể cố gắng hết sức tin tưởng đây là thật để tránh kích động mà bỏ đi, “Cuối cùng bọn họ phát hiện, người bạn kia thực ra là một đặc công, đã được huấn luyện tránh mặt trong ảnh chụp.”
” Quyển tiểu thuyết đó chính là do tôi viết.” Lam Đình nhìn hắn, “Đây chẳng qua là tiểu thuyết, hơn nữa ở đây sườn mặt cũng không chụp được, anh muốn hoàn toàn né tránh được ống kính tương đối khó khăn.”
” Nhưng mà…”
Lam Đình bỗng nhiên dùng tay ra hiệu: “Ngài Quan, tôi biết anh không tin, tôi nói những chuyện này với anh cũng không phải muốn anh tin tưởng, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, trong nhiếp ảnh, trong tình huống nào sẽ xuất hiện loại hiện tượng này?”
Ngô Tà muốn nói là thời điểm nằm mơ, tuy nhiên vẫn là nhịn được, suy nghĩ một chút, lòng nói quên đi, hắn sẽ nói tới cùng, nghiêm mặt nói: “Người bạn đó của cô, bản thân cô ấy có bình thường không? Cô có thể thấy cô ấy không?”
“Đương nhiên. ” Cô gật đầu, “Bằng không tôi sẽ điên mất.”
“Lúc đó cùng ở với các thành viên khác, cô đã hỏi họ chưa? Ngay lúc ấy phải chăng mọi người đều thấy được Thao Thao?”
Lam Đình rất tĩnh táo nói: “Tôi đã hỏi, nhưng ấn tượng về đêm hôm đó của bọn họ đều rất mơ hồ, không người nào có thể khẳng định chắc chắn, đêm hôm đó Thao Thao đã ở cùng một chỗ với chúng tôi. Đây cũng là điểm làm tôi rất kinh ngạc.
Ngô Tà suy nghĩ một chút, nói: “Trên lý thuyết, máy ảnh chụp hình và tạo ảnh ở mắt người cùng một nguyên lý, vì vậy, mắt người có thể thấy vật gì thì máy ảnh cũng có thể chụp được. Hình bóng con người xuất hiện là bởi vì tia sáng chiếu xạ đến thân người, sau đó phản xạ đến dụng cụ cảm quang, muốn cho một người ở trong bức ảnh mà không nhìn thấy được, nhất định phải khiến cho chỉ mình người đó có ánh sáng phản quang trên người không có cách nào bị hấp thụ vào trong màn ảnh.”
Ánh mắt Lam Đình sáng lên: “Nói vậy là có thể?”
Ngô Tà khẽ lắc đầu: “Có một số ống kính đặc chủng mới có thể làm được điều này, ví dụ như, có một thời gian người ta xôn xao về loại máy ảnh xuyên thấu. Tuy nhiên loại màn ảnh này không có khả năng đạt hiệu quả xuyên thấu thân thể con người, bởi vì xuyên thấu qua quần áo chẳng qua là xuyên qua một lớp vải dệt đơn giản, mà cơ thể người là rất phức tạp, bao gồm khung xương, da dẻ, mỡ, bắp thịt. Nếu như có thể xuyên thấu cơ thể người như vậy thì phông cảnh sau lưng người ta, sách báo, bàn ghế, hạt cát và vân vân..cũng tương tự, có thể xuyên thấu, vậy thì sẽ chẳng chụp được cái gì. Huống hồ ống kính chỉ là loại thông dụng, nếu như không chụp được hình của cô ấy, nhất định cũng không chụp được hình ảnh của những người khác.” Hắn nói với cô chắc chắn như đinh đóng cột, “Vì vậy, loại hiện tượng cô nói, trong vật lý học không có khả năng xảy ra.”
Ánh mắt của Lam Đình lập tức ảm đạm xuống, lại thở dài, nhưng không có biểu hiện quá mức thất vọng.
Ngô Tà tiếp tục nói: “Những hình này nhìn rất bình thường, không có vấn đề nào cả, tôi nghĩ cũng không thể có sự can thiệp của người ngoài. Nếu không phải vì cô nói đến vấn đề thiếu một người vốn nên tồn tại, vậy chỉ có thể dùng linh học (tâm linh) để giải thích, vậy thì càng không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa cô cũng nói những người khác có mặt ngay lúc đó cũng không người nào có thể khẳng định chắc chắn Thao Thao ở ngay hiện trường. Vì vậy chỉ có thể là cô dã nhầm lẫn.”
Cô vén tóc ra sau tai, nhấp một ngụm trà nói: “Thật sự không có bất kỳ cái gì có khả năng tạo ra được hiệu quả này, cho dù vô cùng phức tạp?”
Ngô Tà lắc đầu: “Nhất định là cô đã nhầm.”
Lam Đình cười khổ: “Tôi cũng hy vọng là tôi đã nhầm, nhưng chuyện này tôi đã tự mình trải qua, không thể vì anh nói tôi đã nhầm mà có thể tự lừa gạt mình.”
Ngô Tà bỗng nhiên có cảm giác bị trêu đùa, thậm chí có phần tức giận. Hắn nhìn vẻ mặt thành thật của Lam Đình, nghĩ làm thế nào kết thúc chuyện này.
Lam Đình nói tiếp: “Ngài Quan, anh cũng đừng suy nghĩ, coi như tôi chỉ nói một chuyện tiếu lâm, bất quá tôi mong anh sẽ giúp tôi một chuyện, anh có thể liên hệ với bạn anh giúp tôi, tôi muốn đến Badain Jaran một lần nữa.”
Ngô Tà nhíu mày: “Một lần nữa?”
“Đợi khi có một đoàn lữ hành nữa phải mất rất lâu, anh vừa nói anh ở đó có quan hệ tốt, tôi muốn nhờ anh giới thiệu vài người đáng tin cậy đi cùng tôi. Tôi phải đến Cổ Đồng Kinh, Thao Thao ở nơi này đã làm chuyện gì, tôi cũng đã làm, không có lý do gì cô ấy gặp chuyện không may mà tôi lại vẫn bình yên vô sự, chỉ có một việc, cô đã làm nhưng tôi không làm. Ở Cổ Đồng Kinh có một tảng đá rất dốc, chúng tôi đều không dám leo lên, chỉ có một mình Thao Thao đã lên, vì vậy cái làm cho Thao Thao biến thành như vậy rất có khả năng có liên hệ với việc ngồi trên tảng đá đó,lần này tôi cũng muốn leo lên tảng đá đó để nhìn xem, rốt cuộc trên đó có cái gì, làm cho Thao Thao gặp phải chuyện này.”
Ngô Tà cho rằng hết sức không đáng tin cậy, cô vậy mà lại vì một vấn đề không giải thích được mà trịnh trọng xin mình giúp đỡ. Ngô Tà do dự một chút, lấy dũng khí nói: “Lam tiểu thư, tôi nghĩ, cô nên thử đi gặp bác sĩ tâm lý, sáng tác trong một khoảng thời gian dài có thể dẫn đến phán đoán sai lầm, tôi cũng đã trải qua quá trình này, tôi nghĩ cô có phần mất cân bằng.”
Vốn tưởng rằng Lam Đình sẽ tức giận, kết quả cô chỉ là thở dài, hình như lập tức mất ý nghĩ tiếp tục nói chuyện với Ngô Tà, sắc mặt có phần tái nhợt. Ngô Tà nhìn cô thu dọn chỗ hình, sau đó dùng thanh âm rất nhẹ nói: “Cám ơn ngài Quan, xin lỗi đã làm mất thời giờ của anh.” Nói xong đứng dậy rời đi.
Ngô Tà có phần không yên lòng, hỏi: “Có cần tôi đưa cô về không?”
Lam Đình lắc đầu, dường như suy nghĩ đã không còn để ý đến hắn. Ngô Tà suy nghĩ một chút, hỏi câu cuối cùng: “Được rồi, tại sao cô không đi hỏi trực tiếp Thao Thao xem cô ấy rốt cuộc đã nhìn thấy gì, cần gì phải tự mình quay lại sa mạc:”
Lam Đình đi ra khỏi quán trà, cũng không quay đầu lại, nói: “Đã không thể nữa rồi.”
Về đến nhà, Ngô Tà nghĩ lại toàn bộ câu chuyện một lần, luôn cảm thấy vô cùng không hợp lý.
Hắn nhớ tới trước đó hắn đi Badain Jaran đã từng xem qua vài tư liệu, trong những tư liệu đó chỉ có một cuốn tạp chí nhiếp ảnh của Pháp năm 1998 là có ảnh chụp Cổ Đồng Kinh, nơi đó chỉ có những mỏm núi đá chằng chịt cùng hoang mạc thấp trũng xen kẽ, không nhìn ra chỗ nào đáng sợ. Tuy nhiên ở một chú thích có nhắc tới Cổ Đồng Kinh làm cho người ta có một cảm giác đặc biệt kỳ quái. Trong tiếng Pháp có một từ hình dung được cảm giác này rất chuẩn xác, tuy nhiên khi phiên dịch thành tiếng Trung rất khó tìm được từ nào tương ứng, ý tứ đại khái là, ở nơi đó, người ta sẽ cảm giác được một số cảm giác gì đó mà ngày thường không cảm nhận nổi. Làm cho người ta sợ hãi chính là, nhiếp ảnh gia từng chụp tầm hình này đã tự sát ba năm sau đó. Đương nhiên, nhiếp ảnh gia trong nghề với người bình thường tự sát cũng không khác nhau, cho nên không có lý do gì mà đem chuyện này đối chiếu với những đồn đại về Cổ Đồng Kinh.
Kinh nghiệm ba mươi năm nhân sinh của Ngô Tà cho hắn biết, loại chuyện như thế này đều chỉ là một trò đùa quái đản, vì vậy hắn nhận định chuyện này là giả. Tuy nhiên xem biểu cảm của Lam Đình không giống như là đang trêu chọc người ta, tình huống có khả năng nhất là trạng thái tinh thần của cô không bình thường.
Loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên hắn gặp phải, ví dụ như một người bạn của Ngô Tà, hắn viết tiểu thuyết về một cuộc cách mạng, về sau đã bức xúc thừa nhận, viết tiểu thuyết là loại việc rất dễ làm cho tẩu hỏa nhập ma.
Ngô Tà muốn gọi điện thoại cho phía nhà xuất bản, nói cho hắn biết chuyện này. Dù sao quyền lợi là của bên đó, nhưng vừa nghĩ đến hắn đã đồng ý với Lam Đình, không nói chuyện này cho người khác, liền bỏ điện thoại xuống. Thế nhưng suy đi nghĩ lại hắn vẫn không yên lòng.
Hắn phải nói cho người thân cận với cô ấy biết để luôn chú ý đến cô, người này phải có quan hệ tốt với cô, có thể quan tâm đến cô, hơn nữa dù có biết bí mật này cũng không làm cho Lam Đình khó chịu. Tuy nhiên, hắn không hiểu biết gì về Lam Đình, tìm ai được đây?
Ngô Tà nhớ lại Thao Thao.
Là nữ nhân vật chính trong câu chuyện ly kỳ của Lam Đình, cô là bạn tốt của Lam Đình, cuộc hành trình vào sa mạc đó các cô đi cùng nhau, vô cùng thích hợp.
Ngô Tà có thể nhận ra cô trong ảnh, bởi vì cô là một họa sĩ minh họa rất nổi danh, vì vậy tìm được cô cũng không khó. Ngay sau đó, Ngô Tà tìm bạn của hắn để hỏi số điện thoại của Thao Thao.
Thế nhưng khi hắn hỏi bạn hắn về cái tên đó thì, bạn hắn rất trầm mặc.
“Cậu tìm cô ấy làm gì?” Bạn hắn chần chờ hỏi hắn, “Số của cô ấy tôi đã xóa vào chủ nhật tuần trước.”
Ngô Tà không thể làm gì khác hơn là kể vắn tắt lại tình huống, bạn hắn liền thở dài: “Quan, cậu thật sự không biết hay giả không biết? Loại chuyện như vậy tốt nhất không nên nói đùa.”
” Làm sao vậy?” Ngô Tà bỗng nhiên ý thức được có sự bất thường.
“Cô ấy đã tự sát, chủ nhật tuần trước.”
“Tự sát?”
“Tự sát, ở trong căn hộ của cô ấy vào chủ nhật tuần trước, tôi nghĩ bình thường cậu cũng xem tin tức chứ.”
Ngô Tà trầm lặng, nghe giọng của phía bên kia tuyệt không giống nói đùa. Hắn ý thức được đây là thật.
” Trên thế giới có rất nhiều người khác biệt, cách bọn họ phản ứng với sự vật không giống nhau, hắn không biết những người khác có thể tiếp nhận loại chuyện này hay không, thế nhưng với chính hắn là tuyệt đối không thể tiếp nhận. Nếu chuyện này thực sự xảy ra thì hắn không thể làm như nó không tồn tại.”
Ngô Tà nhìn Lê Thốc nói: “Đó là lí do mà tôi đi tìm tin tức về Thao Thao trên mạng. Cô thực sự đã tự sát ở căn hộ của mình, hơn nữa tin tức về chuyện này rất nhiều. Một tin có đăng hình ảnh trong gian phòng cô tự sát cho thấy trên tường dán kín ảnh chụp, cái này làm tôi lưu tâm. Tôi cũng đã tìm một vài thông tin về Cổ Đồng Kinh, nhưng cũng không có tin tức nào tương tự chuyện này. Mà về chuyện máy ảnh không thể chụp được hình ảnh của người, cũng chỉ có một, nhưng là vì máy ảnh bị hỏng.”
“Về sau Lam Đình thế nào?” Lê Thốc nghe đến nhập thần.
Ngô Tà thở dài: “Vốn là tôi định hẹn gặp cô nói lại chuyện này, kết quả đêm đó trở về cô đã mua vé máy bay, sáng sớm hôn sau đã rời đi. Về sau nghe được cô ấy đã đến Mông Cổ trong hai tuần lễ, sau khi trở về cũng tự sát.”
Lê Thốc nuốt nước miếng một cái: “Đây cũng quá bất thường rồi, lẽ nào khi cô ấy đi cũng không thể chụp được vào ảnh, sau đó cũng tự sát giống Thao Thao?” Nó nhìn Ngô Tà, phát hiện vẻ mặt của hắn rất nghiêm trọng, nghĩ biểu cảm đó không giống giả vờ. Là bởi vì Lam Đình tự sát mà hắn cảm thấy áy náy sao?
” Nếu như chỉ là nguyên nhân này, người như Lam Đình có thể dứt khoát đi vào sa mạc để tìm kiếm chân tướng, sẽ không tự sát dễ dàng như thế, vì vậy tôi đoán cô ấy đã gặp chuyện gì đó đáng sợ hơn nhiều. Đầu tiên tôi muốn mang theo máy ảnh để chứng thực, nhưng trong tang lễ không thấy được di thể của cô ấy, do đó cũng không thể nào biết được đến tột cùng là có phải cô cũng giống Thao Thao hay không. Nhưng trong di chúc cô để lại trước lúc chết có nói, nhờ người đưa cho tôi rất nhiều hình chụp, ảnh chụp từ Cổ Đồng Kinh trở về. Trong những tấm hình đó, có một vật kỳ quái.”
Nói xong Ngô Tà móc ra một tấm hình, đưa cho Lê Thốc.
Lê Thốc cúi đầu nhìn, dường như cũng không cảm thấy đau đớn từ cái lưng nữa, nó thấy đó là một tảng đá lớn trơ trọi trong sa mạc.
“Đây là một tảng đá?” Nó nhớ lại trong câu chuyện của Ngô Tà, Lam Đình từng đề cập tới, Thao Thao ở Cổ Đồng Kinh đã từng trèo lên trên một tảng đá.
“Cậu cũng nghĩ giống tôi, đây là tảng đá Lam Đình từng nói tới, cô ấy quay lại nhất định cũng là để tìm nó.” Ngô Tà thở dài, “Đúng ra tôi phải đi cùng cô ấy, nếu như tôi đi cùng cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy trèo lên tảng đá này.”
” Vì sao, ông biết đây là tảng đá gì sao?”
” Đây không phải là tảng đá.” Ngô Tà nói, “Đó là bộ phận trên mặt đất của một di tích lăng mộ cổ đại khổng lồ. Hơn nữa, nó hẳn là không phải một lăng mộ thông thường mà rất hiếm thấy trên thế giới, chỉ sợ là trên thế giới chỉ có duy nhất một lăng mộ loại này.”
Ngô Tà muốn nói lại thôi, hiển nhiên chưa hề giải thích tất cả câu nói vừa rồi, nhưng Lê Thốc không dám truy vấn, rốt cuộc lăng mộ loại này là loại lăng mộ nào? Nó nhìn Ngô Tà bỗng nhiên vừa bắt đầu dọn dẹp trên bàn, vừa hỏi nó: “Có muốn biết rõ hơn không?”
Lê Thốc gật đầu, Ngô Tà nói: “Tôi rất hiếu kỳ với lăng mộ này, vì vậy đã nghiên cứu trong một số tư liệu lịch sử, kết quả phát hiện được một số chi tiết trùng hợp rất kỳ quái, cậu tới đây xem đi.”