Ngoại Truyện: Dung Thị Tam Phòng (2)
Gia Mậu còn nhớ, kiếp trước phụ thân Dư Tam công tử còn là Lễ bộ Thượng thư, không nghĩ tới một đời này còn chưa leo lên.
Chỉ là vị Dư Tam công tử này lại không kém kiếp trước bao nhiêu, là công tử phóng đãng nổi danh kinh thành như cũ, không có tiểu thư đứng đắn nhà ai chịu xem trọng hắn, đáp lời với hắn, tất cả đều là những thứ mắt đào hoa sánh ra sóng xuân kia.
Thục Hoa đúng là một người trong đó.
"Hôm nay cô nương nhà chúng ta tự mình ra ngoài phủ, gặp Dư Tam công tử, Dư Tam công tử mời tiểu thư đi biệt viện của hắn ngồi một lát, nô tỳ nhiều mặt khuyên can không có kết quả, tiểu thư đi cùng dư Tam công tử đến biệt viện, nô tỳ thừa dịp bọn họ không chú ý trốn thoát, muốn về Hầu phủ kêu người đi cứu cô nương, không nghĩ tới ngẫu nhiên gặp Hứa đại công tử ở đầu đường."
Dung lão thái gia nghe Thục Hoa phóng đãng như vậy, tùy tiện một nam tử mời cũng có thể đồng ý, gương mặt già mắc cỡ đỏ bừng: "Về sau đến tột cùng là thế nào? Ngươi nói nghe rõ ràng một chút, không thể có chút giấu giếm!"
Tiểu Hà cắn chặt răng, cũng không để ý Thục Hoa ở bên cạnh hung dữ nhìn chằm chằm nàng, muốn nói một hơi cho xong: "Hứa đại công tử mang theo đầy tớ xông vào biệt viện Dư Tam công tử, trước cửa phòng đã nghe thấy tiếng tiểu thư la khóc, lúc đá văng cửa đi vào, cô nương và Dư Tam công tử kia đang ở trên giường..."
"Pằng" một tiếng, trên mặt Tiểu Hà bị trúng một cái bàn tay, Thục Hoa chỉa về phía nàng tức giận mắng: "Tiện tỳ này, vì sao thêu dệt vô cớ, chuyện rõ ràng không phải như vậy! Chẳng lẽ là trong ngày thường ta hơi nặng tay với ngươi, ngươi mới cố ý trả thù ta trong lúc này?"
Tiểu Hà bị Thục Hoa tát một cái làm cho trước mắt một mảnh choáng váng, lỗ tai vang lên ong ong, khóe miệng còn chảy ra máu tươi, nhưng nàng kiên định như xưa nói tiếp: "Lúc Nô tỳ chạy vào, cô nương bị trói ở trên giường, thân không mảnh vải, Dư Tam công tử cũng không mặc xiêm y bị Hứa đại công tử đá đến góc tường, trên giường có chút vết máu. Hứa đại công tử cứu cô nương ra thì mang theo một đầy tớ khác đi mất, tiểu thư và ta là vị đại ca này thuê xe ngựa đưa về phủ, người gác cổng có thể làm chứng."
Ngẩng đầu lên nhìn Thục Hoa một cái, khóe miệng Tiểu Hà lộ ra một tia tươi cười thê lương: "Cô nương, nô tỳ biết rõ nếu ta nói ra chân tướng, tất nhiên cô nương sẽ thân bại danh liệt, Tiểu Hà vốn không nên phản bội chủ tử, nhưng che giấu lương tâm đi vu hãm một người tốt, Tiểu Hà không làm được." Cắn chặt răng, đầu Tiểu Hà đụng tới bàn bằng gỗ đàn hương: "Nô tỳ cam nguyện chịu phạt!"
Một bóng dáng nhảy dựng lên, kéo Tiểu Hà lại, chỉ nghe một tiếng vang rất nhỏ, đầu Tiểu Hà vẫn đụng phải chân bàn, nhưng bởi vì bị người giữ chặt, cho nên cũng không đụng phải rất nặng. Nàng ngẩng đầu lên thấy được một khuôn mặt ân cần: "Đại thiếu gia!"
"Tiểu Hà, ngươi nói là lời nói thật hả?" Đôi mắt Gia Mậu nhìn thẳng nàng: " nếu ngươi nói ra chân tướng, vì sao phải tự tìm đường chết?"
Tiểu Hà ngã ngồi trên mặt đất, bụm mặt khóc lên: "Trong ngày thường cô nương không phải đánh thì mắng nô tỳ, nhưng nàng như cũ là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ vì mong lương tâm an ổn mà phản bội chủ tử, không còn mặt mũi nào sống trên đời."
Hứa Duẫn Vĩ chỉ Tiểu Hà nói: "Mọi người có nghe rõ nha hoàn này nói gì? Ta cũng không có bức nàng, ngàn vạn không cần lại trách đến trên đầu ta." Hắn khinh miệt nhìn Thục Hoa một cái: "Ngươi còn muốn vu oan đến trên người ta hả?"
Xuân Hoa giật mình mở to hai mắt, một tay sít sao bắt được xiêm y của mình, quả thực không thể tin được, Thục Hoa có thể vô liêm sỉ đến nước này. Tương Nghi duỗi một tay ra vỗ nhẹ bả vai của nàng, rất rất nhẹ nhàng: "Xuân Hoa, không sao."
"Tiện tỳ này, thế nhưng ngầm thông đồng với đầy tớ của Hứa đại công tử, vì vậy đến vu oan ta!" Thục Hoa chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, không biết nên biện hộ cho mình thế nào, lúc nàng thấy đầy tớ của Hứa Duẫn Vĩ ngồi xổm người xuống xem thương thế cho Tiểu Hà, nàng không do dự như vơ vét lấy cây cỏ cứu mạng,à nhảy dựng lên: "Tiện tỳ, ngươi ăn cây táo, rào cây sung, vu hãm trong sạch của ta, ngươi làm sao đối mặt với ta, làm sao đối mặt với Dung gia?"
"Dung tam tiểu thư, ngươi đừng tưởng rằng trong lòng ngươi là một mảnh phân lỏng, thì người khác cũng xấu xa như vậy." An Khánh thấy Tiểu Hà cũng không đáng lo ngại, chỉ là trán trầy da, lúc này mới đứng lên, nhìn thẳng Thục Hoa: "Ta và Tiểu Hà, thanh bạch, ngươi tự làm chuyện gì, trong lòng hiểu."
Dung đại phu nhân ở bên cạnh thấy một màn này, trong lòng tự nhiên biết rõ chân tướng, lúc này mới yên lòng lại. Xoay mặt nhìn nhìn Xuân Hoa, thấy sắc mặt nàng đã hòa hoãn, âm thầm gật đầu nhẹ, Xuân Hoa cũng không phải là người hồ đồ, trong đại sảnh này chỉ sợ ngoại trừ mẹ chồng nghe và tin một bên kia, không có ai tin tưởng lời Thục Hoa nói.
"Dung tam tiểu thư, ngươi lại làm om sòm chơi xỏ lá cũng vô ích." Hứa Duẫn Huy nhíu mày nhìn Thục Hoa khóc đến nước mắt như mưa, không có chút đồng tình nào, giọng nói lạnh lẽo như hàn băng: "Ngươi muốn chơi xỏ lá thì đi Dư phủ làm ầm ĩ, có lẽ Dư Tam công tử kia xem gương mặt này của ngươi, có thể thu ngươi làm tiểu thiếp thứ năm cũng không chừng."
Thục Hoa nghe nói như thế, khóc nức nức nở nở càng lớn.
Sao nàng có thể đi làm tiểu thiếp cho Dư Tam công tử? Cho dù là làm tiểu thiếp, cũng phải đi phủ trấn quốc tướng quân làm tiểu thiếp, gia thế nhân phẩm Hứa Duẫn Vĩ đều tốt hơn Dư Tam công tử kia nhiều.
Dư Tam công tử đã có tiếng xấu ở kinh thành, năm trước hắn cưới thê tử, lúc chưa lấy vợ đã có hai nha đầu nâng thành di nương trước, thành thân sau lại nâng hai người, một thê bốn thiếp, hậu viện tranh giành tình nhân không thể tách rời. Trong nhà đã là thê thiếp thành đàn, nhưng Dư Tam công tử lại một chút cũng không thỏa mãn, mỗi lần du yến, đôi mắt lúc nào cũng ngắm trong vòng quý nữ kinh thành, chỉ mong chờ có mấy đoạn diễm ngộ.
Ngắm tới ngắm lui, liếc tới tam tiểu thư Trường Ninh Hầu phủ.
Nghe nói này tam tiểu thư là thứ xuất, chỉ là bởi vì mẫu thân phù chính mới thành đích nữ, Dư Tam công tử thấy cặp mắt Thục Hoa, trong lòng biết rõ nàng là kẻ không an phận, vì vậy chầm chậm bày võng, đầu tiên là khom người nịnh nọt, để Thục Hoa cảm thấy hắn vô cùng săn sóc, nhu tình chân thành, chờ thời cơ đến, âm thầm động tay chân.
Hôm nay đầu đường căn bản cũng không phải là vô tình gặp gỡ, hoàn toàn là Dư Tam công tử cố ý gây nên, Thục Hoa không để ý lập tức tiến vào bẫy rập của hắn. Tuy nói Thục Hoa có chút ít phong lưu, dù sao cũng biết rõ trong sạch nữ nhi gia quan trọng, Dư Tam công tử không nghĩ tới Thục Hoa sẽ chống cự, vì vậy dùng sợi dây thừng trói chặt tay chân của nàng, lúc này mới thực hiện được. Vừa mới hợp nhau không bao lâu, Hứa Duẫn Vĩ đã xông vào, lôi hắn từ trên người Thục Hoa xuống, một chiếc roi đánh hắn đến nhừ người, đuổi hắn ra khỏi biệt viện.
Thục Hoa đau đớn mất trong sạch, về phủ không dám lên tiếng, chỉ có thể che mặt khóc trong phòng, Dung tam phu nhân nghe tiếng khóc con gái, đến hỏi thăm tình huống, nhất thời trợn mắt há mồm, nói không ra lời.
Nữ nhi không có trong sạch, đi nghị thân thế nào đây?
"Ngoại trừ Hứa Duẫn Vĩ kia trông thấy, còn có ai xem thấy không?" Dung tam phu nhân nhíu mày dự định thay nữ nhi: "Nếu chuyện như vậy truyền ra ngoài, con cũng không cần bàn chuyện lập gia đình, chỉ sợ trong phủ bên sẽ đưa con đến am ni cô làm ni cô."
Thục Hoa khóc đến đau lòng: "Mẫu thân, mau giúp con nghĩ cách, con không muốn đi am ni cô làm ni cô."
"Vậy con có bằng lòng đi làm thiếp cho Dư Tam công tử hay không?" Dung tam phu nhân thở dài một hơi, sao con gái cũng như nàng vậy, trước thành thân nắm bắt không được, đều rơi xuống phần làm thiếp.
"Làm thiếp cho Dư Tam công tử?" Thục Hoa nức nở rầu rĩ khóc đỏ tròng mắt: "Con thà rằng làm thiếp cho Hứa Duẫn Vĩ."
Hôm nay Hứa Duẫn Vĩ tới cứu nàng, giống như thiên thần trong mắt nàng, nói sau nàng thấy Hứa Duẫn Vĩ phong thái nhẹ nhàng, sớm đã ghen ghét Xuân Hoa, nếu mình chỉ có một con đường làm thiếp, đương nhiên chọn đi làm thiếp cho Hứa Duẫn Vĩ.
Dung tam phu nhân suy nghĩ một chút, gật đầu nhẹ: "Thục Hoa, con nghĩ đúng, Hứa Duẫn Vĩ là đại công tử phủ trấn quốc tướng quân, so với Dư Tam công tử kia, không biết tốt hơn bao nhiêu lần, nếu con có thể làm quý thiếp cho hắn cũng là lựa chọn không sai, về sau lại từ từ từng bước một, giấu tài, đến lúc đó lật đổ chính thê, rồi dẫm nàng thượng vị."
Chính thê, tự nhiên là Dung Xuân Hoa kia.
"Nhưng là... Làm thế nào mới có thể làm thiếp cho Hứa đại công tử?" Đôi mắt Thục Hoa sưng sưng hồng hồng: "Người ta chắc chắn sẽ không bằng lòng."
Dung tam phu nhân trên mặt lộ ra âm độc cười: "Nếu lúc ấy đã chỉ có hắn, con đổ thừa đến trên người hắn là được, hắn làm thế nào cũng không thể tự chứng trong sạch. Dư Tam công tử là sẽ không ngu xuẩn đi ra thừa nhận có quan hệ với con, đến lúc đó phủ trấn quốc tướng quân bị bức bách tình cảm, chỉ có thể cho con vào phủ làm thiếp."
"Nhưng, trong lòng Hứa đại công tử hiểu, có thể không..." Thục Hoa xoa xoa con mắt, có hơi thấp thỏm: "Hắn nhìn thấy Dư Tam công tử kia..."
"Nam nhân ai không háo sắc? Con xinh đẹp hơn Xuân Hoa nhiều, Hứa đại công tử kia là mắt bị mù mới không muốn con đi làm thiếp. Cho dù đến lúc đó trong lòng hắn có chút ý kiến, con ôn ôn tồn tồn hầu hạ hắn, mỗi ngày ăn mặc như đóa hoa, thời gian lâu dài, người có tâm địa sắt đá cũng sẽ hồi tâm chuyển ý."
Thục Hoa vốn nghĩ là mẫu thân kiến thức rộng rãi, hơn nữa nàng từ quý thiếp phù chính làm Dung tam phu nhân, cũng chứng minh biện pháp của nàng hết sức tốt, lau khô nước mắt hạ quyết tâm, chuẩn bị đổ thừa Hứa Duẫn Vĩ.
Nhưng, tuyệt đối không nghĩ tới Hứa Duẫn Vĩ căn bản chẳng thèm ngó tới mình, ở Bích Phương Uyển, Dung tam phu nhân dạy nàng, làm sao khóc thút thít mới lộ vẻ mảnh mai, làm sao mới có thể làm được tóc mai tán loạn mà không mất kiều mỵ, không nghĩ tới đây cũng không có dùng, trong mắt Hứa Duẫn Vĩ chỉ có Dung Xuân Hoa mặt to như mâm kia, đôi mắt sít sao nhìn nàng, sợ nàng phát giận.
Thục Hoa quỳ đến chân đã tê rần, trong lòng lại là thống khổ.
Nếu là sớm biết nha hoàn Tiểu Hà bên người nàng sẽ trở mặt, nàng nhất định phải thu mua tiện tì này thật tốt. Nhất định là bình thường mình đánh chửi nàng nhiều quá, trong nội tâm nàng không cam lòng, hôm nay mới nói ra tình hình thực tế.
Lần này nên làm cái gì bây giờ? Trong nhà biết rõ chuyện xấu này, chẳng lẽ mình phải làm thiếp cho Dư Tam công tử kia?
Thục Hoa tuyệt vọng nhìn Hứa Duẫn Vĩ, lớn tiếng khóc lên, lần này nàng không phải là dáng vẻ kệch cỡm, mà là vì sợ hãi tương lai mới khóc thút thít, nàng không muốn đi làm ni cô, nàng cũng không cần làm thiếp cho Dư Tam công tử!
Nàng ngẩng đầu lên nhìn nhìn mẫu thân ngồi ở một bên, thấy ánh mắt nàng nhìn Dung lão phu nhân trên chủ tọa, trong lòng hiểu ý của nàng, bò qua, mạnh mẽ ôm lấy chân Dung lão phu nhân, khóc sướt mướt nói: "Bà nội, bà nội, Thục Hoa không có nói dối..."
Tương Nghi khẽ lắc đầu, Thục Hoa làm như vậy, nhất định phải vu oan đến trên người Hứa Duẫn Vĩ, đến tột cùng có dự định gì?
Nha hoàn tiểu hà bên người nàng đã nói như vậy, Thục Hoa còn có thể dứt khoát phản bác sao? Người trong đại sảnh này ai là người ngu? Chẳng lẽ còn nhìn không ra đến tột cùng lời nói ai là thật lời nói ai là giả?
"Hứa đại công tử, Thục Hoa nhà chúng ta còn có thể chỉ lầm người sao? Nha hoàn kia trong ngày thường thường xuyên phạm sai lầm bị trách phạt, ghi hận trong lòng, vì vậy đi ra vu hãm nàng, ta tin tưởng Thục Hoa, nàng cho tới bây giờ chưa từng nói một câu nói láo nào." Dung lão phu nhân chậm rãi mở miệng, trong sạch Thục Hoa đã ném, đây đã là chuyện không thể vãn hồi, chỉ có thể nghĩ biện pháp làm đền bù lớn nhất.
Làm tiểu thiếp cho Hứa Duẫn Huy và làm tiểu thiếp cho Dư Tam công tử, hai người so sánh với nhau, tới phủ trấn quốc tướng quân sẽ tốt hơn chút ít, không nói Dư Tam công tử kia đã có bốn phòng tiểu thiếp, chỉ nói chính thê Hứa Duẫn Huy là Xuân Hoa, Thục Hoa là muội muội, tự nhiên sẽ được chút ít chăm sóc.
"Dung lão phu nhân lời này là có ý gì?" Tâm trạng Hứa Duẫn Huy vừa mới buông lỏng chút ít, đã nghe Dung lão phu nhân không mặn không nhạt nói một câu như vậy, lại nóng nảy lên: "Chẳng lẽ là muốn mạnh mẽ ép ta nạp Dung Thục Hoa làm tiểu thiếp sao?"
Dung lão phu nhân ngạc nhiên nhìn Hứa Duẫn Huy, vốn cho là mình là trưởng bối, Hứa Duẫn Huy sẽ không dám phản đối, chỉ biết ngoan ngoãn nghe bà phân phó, không nghĩ tới Hứa đại công tử này thế nhưng ương ngạnh như vậy, ngay cả trưởng bối cũng không để vào mắt!
"Hứa đại công tử, nói như thế nào ngươi cũng là cháu rể Trường Ninh Hầu phủ ta, ta nói chuyện, ngươi tự nhiên nên cung kính nghe mới phải." Dung lão phu nhân đè lên ngực, chỉ cảm thấy hơi không thở nổi: " Thục Hoa nhà chúng ta hiện tại đã rơi đến nước này, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn sao? Nâng nàng làm tiểu thiếp, chỉ là nhiều một người ăn cơm, chẳng lẽ trấn phủ quốc tướng quân ngay cả một bộ bát đũa cũng thêm không nổi?"
"Đây không phải là vấn đề thêm bộ bát đũa." Sắc mặt Hứa Duẫn Huy trầm trầm, hết sức là không nhanh nhìn qua Dung lão phu nhân: "Dung lão phu nhân nói như vậy, chẳng phải là buộc Duẫn Huy thừa nhận đã làm chuyện này? Duẫn Huy làm người lỗi lạc, việc ta làm tuyệt sẽ không thoái thác, nếu không phải ta làm, người khác muốn đổ thừa, cũng đổ thừa không đến trên người ta!"
"Phu nhân, chớ có nhiều lời!" Dung lão thái gia trầm mặt rống một tiếng, nhìn Hứa Duẫn Huy gật đầu nhẹ: "Hứa đại công tử tạm hồi phủ trước, nơi này đã không có chuyện của ngươi, Dung gia còn đa tạ ngươi che đậy chuyện này."
Dù sao vẫn là Dung lão thái gia thông tình đạt lý, Hứa Duẫn Huy chắp tay với Dung lão thái gia: "Đã như vậy, Duẫn Huy liền đi trước." Hắn quay mặt lại, đi đến bên cạnh Xuân Hoa, một tay thả cây trâm kia đến trong tay Xuân Hoa: "Xuân Hoa, Hứa Duẫn Huy ta là người thế nào, có lẽ giờ nàng không rõ lắm, về sau tự nhiên nàng sẽ biết rõ. Hứa Duẫn Huy ta là nam nhi đường đường chính chính, làm sao có thể làm ra loại chuyện không bằng heo chó này?"
Xuân Hoa nắm thật chặt cây trâm kia, nhìn ánh mắt Hứa Duẫn Huy chân thành, trong lòng có vài phần xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Trong lòng của ta hiểu."
Hứa Duẫn Huy nhếch miệng cười một tiếng: "Hiểu là tốt rồi, chúng ta nhất định phải tín nhiệm lẫn nhau."
Tương Nghi ở bên cạnh nhìn một đôi này, khẽ mỉm cười, thoạt nhìn Xuân Hoa gả cho một có nam nhân đảm đương, cả đời này cuối cùng là có chỗ dựa vào.
Hứa Duẫn Vĩ vừa đi, Dung lão thái gia nổi cơn thịnh nộ đứng lên, chụp bàn đánh ghế dựa: "Thật sự là thượng bất chính, hạ tất loạn!"
Vừa nghĩ tới lão Tam ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc, Thục Hoa chính là hắn và vợ lão Tam chưa thành thân đã có, cha nào con nấy, cha mẹ đều như vậy, chẳng trách sinh nữ nhi như vậy.
"Thục Hoa, việc này làm thế nào cho phải?" Dung lão phu nhân vội vàng kéo Thục Hoa đến bên cạnh, không hài lòng nhìn Dung lão thái gia một cái, không thấy Thục Hoa thành bộ dáng này, sao còn rống nàng? Khuôn mặt bà u sầu nhìn Thục Hoa nước mắt lưng tròng trước mắt, thấy đôi mắt nàng sưng lên cao cao, trong lòng cũng khó chịu: "Sao con lại không để tâm như vậy!"
Thục Hoa bụm mặt khóc thương tâm, vốn cho là vu oan đến trên người Hứa Duẫn Huy, hắn đối với mình có một tia tình ý, lại có bà nội ra mặt sắp xếp, tự nhiên hắn sẽ nâng mình đi làm tiểu thiếp, không nghĩ tới hắn dĩ nhiên là không kiêng nể gì cả như vậy, không chỉ chống đối bà nội, hơn nữa ngay cả nhìn cũng không nhìn mình một lần! Đời này của mình xem như xong rồi, ném trong sạch, Hứa Duẫn Huy lại không muốn nạp nàng làm thiếp, mình còn không biết sẽ rơi vào kết cục gì, trong nội tâm Thục Hoa nôn nóng lọt vào một mảnh cực độ khủng hoảng.
Dung lão thái gia nhìn Thục Hoa khóc sướt mướt, trong lòng vô cùng phiền chán: "Ngươi trời sinh tính không ở yên trong nhà, tự mình chạy ra ngoài làm loại chuyện này, còn có mặt mũi khóc nữa hả? Không bằng cầm sợi dây siết chết mình thì hết thảy thanh tịnh!"
"Lão gia, ngươi đừng hù dọa Thục Hoa!" Dung lão phu nhân nghe đau lòng, lé mắt nhìn Dung lão thái gia một cái: " Trong nha môn Dục nhi nhiều chuyện, An Nhu lại thường xuyên ngã bệnh, không có quản thúc nàng tốt, nhất thời sơ sẩy bị Dư Tam công tử kia xong chuyện..." Bà giơ tay xoa xoa nước mắt cho Thục Hoa: "Tỷ phu con đến tột cùng có làm loại chuyện đó với con hay không?"
"Ngươi còn che chở nàng! Ngươi còn đi hỏi nàng chuyện này? Duẫn Huy sao lại là loại người như vậy!" Dung lão thái gia thấy Dung lão phu nhân kéo Thục Hoa ở một bên, giống như gà mái che chở con, trong lòng tức giận, kéo Thục Hoa đến, liên tục tát lên mặt của nàng vài cái bàn tay, mặt Thục Hoa lập tức sưng lên, giống như bánh bao lên men vậy.
"Lão gia..." Dung lão phu nhân co ở một bên không dám đưa tay kéo Thục Hoa qua, chỉ có thể sợ hãi rụt rè nói: "Việc đã đến nước này, Duẫn Huy không muốn nạp Thục Hoa, chúng ta đi đưa tin cho Dư phủ, đưa Thục Hoa đi Dư phủ đi, dù gì cũng là quan chính tam phẩm, Thục Hoa cũng không thiếu ăn thiếu mặc."
"Đưa Thục Hoa cho người khác làm thiếp?" Dung lão thái gia thở hổn hển vỗ bàn bang bang: "Tiểu thư Trường Ninh Hầu phủ đi làm thiếp cho người khác, nói ra còn không cho người cười rụng răng? Phu nhân, về sau ngươi không có ý định ra ngoài dự tiệc? đến lúc đó quyền quý trong kinh thành đều châm biếm việc này, ngươi còn có mặt đi ra ngoài?"
"Người đâu!" Dung lão thái gia quát to một tiếng: "Kéo tam tiểu thư về phòng của nàng, khóa trái cửa lại, không cho phép nàng ra cửa! Cho hai người bà tử, mỗi ngày đưa ba lượt cơm cho nàng, đưa nước rửa mặt, còn lại không thể có người tiếp xúc nàng!"
Trước mắt Thục Hoa choáng váng, một tay bưng kín mặt ngạc nhiên nhìn Dung lão thái gia, thân thể lảo đảo run run cơ hồ muốn ngã xuống, Dung lão thái gia phân phó như vậy, ước chừng là nghĩ nhốt nàng, về sau nàng cũng không thể ra cửa, không thể tham gia yến hội, cũng không còn có xiêm y đồ trang sức tinh xảo để mang!
"Tổ phụ..." Mắt Thục Hoa rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nhìn Dung lão thái gia, nhưng Dung lão thái gia không chút động lòng, nhìn Thẩm ma ma đứng ở nơi đó xụ mặt xuống: "Còn không mau động thủ?"
Bà tử giữ cửa chưa bao giờ thấy ánh mắt Dung lão thái gia nghiêm nghị như vậy, hù dọa run rẩy người, vội vàng đi lên trước, mặc kệ Thục Hoa uốn éo người thế nào, vẫn kéo nàng đi: "Tam tiểu thư, ngươi yên tĩnh chút ít, tóm lại phải đợi lão gia hết giận, phu nhân ở bên cạnh nói mấy lời, lúc này mới thả ngươi ra."
Thục Hoa co quắp ngồi ở trên giường, nhìn những bà tử kia đi ra ngoài, nghe một tiếng "Két cạch", bên ngoài treo một cái khóa, Thục Hoa tuyệt vọng bổ nhào đến cửa, liều mạng đánh cửa phòng: "Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài!"
Vài bà tử ở bên ngoài thở dài, thấp giọng nói ra: "Tam tiểu thư, bọn nô tỳ không thể không nghe lời Lão thái gia, mong rằng ngươi thông cảm chút!"
" Kiếp trước Thục Hoa, đến tột cùng là rơi xuống kết cục gì?" Từ đại sảnh về, Tương Nghi hơi tò mò, lần này Thục Hoa bị Dung lão thái gia nhốt lại, chẳng lẽ là nhốt cả đời?
Gia Mậu suy nghĩ một chút, trong lúc rất nhiều chuyện hắn cũng không rõ lắm, còn nhớ chuyện tam thẩm nương tư thông với con hát bị lộ ra, chuyện Thục Hoa không phải là tiểu thư Dung gia bị vạch trần, tam thẩm nương nuốt vàng tự sát, Thục Hoa bị đưa đến am ni cô bên ngoài kinh thành, về sau không biết làm thế nào mà nàng đào thoát được, cuối cùng lại làm tiểu thiếp cho phu quân Cao Tường của Thu Hoa, cuối cùng chết thế nào, hắn cũng không nhớ rõ.
"Làm tiểu thiếp cho phu quân Thu Hoa muội muội!" Tương Nghi kinh hô một câu, quả thực không thể tin vào tai của mình: "Tứ muội phu sao có thể như vậy?"
"Đó là mẹ chồng Thu Hoa cố ý làm khó dễ nàng, nàng và Cao Tường vô cùng ân ái, Cao Tường căn bản cũng không để ý tới Thục Hoa." Gia Mậu đưa tay ôm Tương Nghi: "Nàng đừng lo lắng, tình cảm bọn họ tốt lắm."
"Kia kiếp này có thể giống kiếp trước không?" Tương Nghi lắc đầu: "Bất kể thế nào, làm tiểu thiếp cho Tứ muội phu, trong nội tâm Thu Hoa muội muội khẳng định không thoải mái, đây không phải là đang ngột ngạt nhau?"
"Vậy nàng cảm thấy nên làm thế nào?" Gia Mậu cười nhìn Tương Nghi một cái: "Nàng lại không thể thời thời khắc khắc nhìn xem Thục Hoa, nói không chừng ngày kia nàng ta sẽ chạy ra ngoài, chẳng lẽ còn làm như một số người, ngầm vụng trộm rót chút dược, nói với bên ngoài là bạo bệnh bỏ mình? Ta tin tưởng ông nội làm không ra chuyện như vậy."
"Không bằng..." Tương Nghi cúi đầu suy nghĩ một chút: "Không bằng khuyên ông nội, gả Thục Hoa cho dư Tam công tử, như vậy tâm tư tam thẩm nương cũng sẽ không thả tới bên chúng ta, tạm thời quản hôn sự Thục Hoa trước."
"Nhưng Dư Tam công tử không phải là đã có thê thất? Sao còn có thể dùng chữ gả?" Gia Mậu suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra tươi cười: "Nàng là nói, để Thục Hoa làm bình thê?"
Tương Nghi gật đầu nhẹ: "Mặc dù nói thân phận bình thê cũng không như chính thê, bình thường chỉ có nhà thương nhân mới có, nhưng ta nghe trước thành thân thì Dư Tam công tử có hai di nương rồi, chỉ sợ cũng là kẻ không hiểu quy củ. Trường Ninh Hầu phủ đúng là tân quý kinh thành, nếu là nói muốn đưa tiểu thư đi làm bình thê, Dư gia bọn họ sẽ phải đồng ý, nhiều nhất cầu khẩn chính thê Dư Tam công tử vài câu mà thôi."
"Ai, đúng là mặt mũi mất hết." Gia Mậu thở dài một hơi: "Thục Hoa một đời này, không an phận như cũ."
Tương Nghi cũng thở dài: "Phương pháp này của ta cũng không chu toàn, nếu thật sự xong việc, chính thê Dư Tam công tử, còn không biết có bao nhiêu ủy khuất, tính, còn là đừng nghĩ chuyện này, toàn bộ theo ông nội xử trí là được."
Bóng đêm dần dần đến, sương chiều màu tím nhạt tan hết, bốn phía một mảnh hắc ám, không bao lâu, một chiếc đèn lồng xuất hiện trong góc, kề bên vách tường từ từ đến bên cạnh sương phòng kia, Dung tam phu nhân đứng ở cửa, u buồn nhìn chằm chằm cửa phòng một lúc, mới vươn tay ra nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng hô: "Thục Hoa, Thục Hoa!"
Thục Hoa bổ nhào trên ván cửa, khóc rống lên: "Mẫu thân, mau cứu con ra ngoài!"
Dung tam phu nhân thở dài một hơi: "Thục Hoa, con chớ có sốt ruột, con mới bị ông nội con nhốt vào đến, rồi cũng sẽ thả ra thôi, người khác cũng sẽ không nhìn thấy con được, con cứ an tâm ở trong phòng mình một hồi đi."
"Mẫu thân, con sẽ không chết chứ?" Thục Hoa có vài phần tuyệt vọng, ngồi một buổi tối, đối mặt với chén đèn dầu, trong lòng suy nghĩ thật lâu, nàng nghĩ tới rất nhiều tin đồn nghe được trước kia, có một ít cô nương mất trinh tiết, bị đưa vào trong am làm ni cô, còn có những người bị người trong nhà đổ dán lên □□ sẽ chết, Thục Hoa càng nghĩ càng sợ hãi, bốn phía trống vắng, giống như hắc động thật lớn nuốt lấy nàng.
"Thục Hoa..." Trong lòng Dung tam phu nhân run lên, Dung lão thái gia sẽ không ác như vậy, nhưng đây cũng không phải là không thể nào chuyện đã xảy ra. Nàng nhỏ giọng nói: "Thục Hoa, con an tâm đi, chắc chắn sẽ không như vậy, coi như ông nội con lòng dạ ác độc, mẫu thân liều mạng cũng bảo vệ con."
Nữ nhi là sinh mệnh của mình, sao có thể ngồi nhìn mặc kệ? Ban đầu Dung tam phu nhân còn có hai phần bận tâm, chỉ là về sau người nọ liên tục không xuất hiện, xem chừng đã bị cha nàng đuổi ra xa xa, cả đời này cũng không có cách nào gặp lại nữa, giời cũng chỉ có một mối bận tâm là Thục Hoa.
Trấn an Thục Hoa xong, Dung tam phu nhân đứng ở cửa do dự một lúc, mới dẫn ma ma bên người lặng lẽ đi chủ viện. Dung lão phu nhân còn chưa nghỉ, thấy con dâu đến, gõ gậy: "An Nhu, mau mau đến ngồi."
Dung tam phu nhân nghe Dung lão phu nhân gọi nàng "An Nhu", trong lòng liền biết mẹ chồng tâm địa mềm muốn dự định cho Thục Hoa. Làm ra vẻ mặt mày ủ rũ nói: "Mẫu thân lần này làm sao đây? Thục Hoa đại khái là không ai thèm lấy."
"Ai, cũng không phải không ai thèm lấy." Dung lão phu nhân thấp giọng nói: "Con suy nghĩ một chút, không phải là có Thu Hoa sao?"
Dung tam phu nhân ánh mắt sáng lên: "Mẫu thân, ý của mẹ là?"
"Thu Hoa cùng Thục Hoa, sinh cùng một ngày, chỉ cách hai canh giờ." Dung lão phu nhân chậm rãi nói: "Ta đi khuyên bảo Lão thái gia, để ông ta gả Thục Hoa cho thấp môn tiểu hộ, hẳn là có thể thành."
Trên mặt Dung tam phu nhân lộ ra dáng tươi cười vui vẻ: "Đồng thời chúng ta cũng nghị thân cho Thu Hoa, đến lúc đổi thiếp canh, đổi chỗ hai người bọn họ, như vậy Thục Hoa sẽ gả cho nhà giàu."
Dung lão phu nhân gật đầu nhẹ: "Còn không phải như vậy? Trước ém chuyện này xuống, chờ phụ thân con hết giận, ta lại nói cho hắn, con đi bảo Thục Hoa đừng nháo, an phận ngây ngốc mấy ngày, đến lúc đó lại cho nàng đi ra."
Hai người thương nghị đối sách xong lúc này, Dung tam phu nhân mới vừa lòng thỏa mãn đi về, gừng càng già càng cay, biện pháp này của mẫu thân, quả thực cao tay.
Qua hai ngày, không thấy trong viện có động tĩnh gì, tiểu Hỉ kia cũng không có chuyện gì đến báo, Tương Nghi không khỏi cảm thấy kỳ quái, theo đạo lý, Thục Hoa bị nhốt, Dung tam phu nhân không nên là lòng nóng như lửa đốt, sao giờ một chút chuyện cũng không có? Trong này tất có kỳ quặc.
Xế chiều, mấy tỷ muội Xuân Hoa đến Duyệt Hoa Viên đến thăm Thừa Tuyên, không khỏi cũng nói tới chuyện Thục Hoa, Hạ Hoa tức giận nói: " Tam muội muội này thật là đáng ghét, sao lại muốn đổ thừa đại tỷ phu? Bản thân mình không an phận cũng thôi, còn giội nước bẩn loạn, Đại tỷ tỷ thiếu chút nữa trở mặt với tỷ phu."
Xuân Hoa hơi lúng túng: "Nào có trở mặt với hắn, chẳng qua là cảm thấy trong nội tâm không cam lòng mà thôi."
"Cũng may đại tỷ phu là chính nhân quân tử, mới không có để Tam muội muội thực hiện được." Hạ Hoa thở ra một hơi thật dài: "Hôm đó mẫu thân không để cho ta qua đại sảnh, nói cô nương chưa thành thân đừng đi quản những chuyện này, nhưng sau này ta nghe nha hoàn bà tử bí mật nói, trong lòng thật là tức giận, sao có thể như vậy đâu, cũng quá không tự ái."
Thu Hoa cúi đầu ngồi ở chỗ kia, yên lặng không nói, Thục Hoa phong lưu ở Giang Lăng cũng đã dần dần lộ manh mối, cũng không phải là trong khoảng thời gian ngắn mới có, chỉ là nàng không tiện mở miệng nói chuyện, đỡ phải mọi người cho rằng nàng ghen tị Thục Hoa.
"Thu Hoa, nghe người bên cạnh bà nội nói, giống như nghị thân cho muội rồi đó." Xuân Hoa cười hì hì chuyển đề tài, kéo tay Thu Hoa: "Muội mau bảo Cao Tường đến cầu hôn."
"Đại tỷ tỷ." Thu Hoa đỏ mặt lên, không lên tiếng, trong lòng một mảnh ngọt ngào.
"Ta thấy Cao Tường là người trung hậu thành thật, về sau trong nhà chắc chắn là Tứ muội muội định đoạt." Hạ Hoa khoác lên tay Thu Hoa, cười trêu ghẹo nàng: "Muội còn nhớ trước đây không? Cao Tường ở gần Dung gia chúng ta, khi đó hắn cũng đã hết sức nghe lời."
Vài người đang ở cười cười nói nói, nghe Kim Ngọc dưới hành lang cười hì hì hô một tiếng: "Đại phu nhân bình an."
"Ồ, mẫu thân sang đây xem Thừa Tuyên?" Xuân Hoa thật vui vẻ đứng lên, đi tới cửa đón Dung đại phu nhân vào: "Mẫu thân đúng là, một ngày có thể tới Duyệt Hoa Viên chừng mười chuyến lận, lần tới Thừa Tuyên hơi lớn, dứt khoát dời giường nhỏ đến chỗ mẫu thân quản lý, từ nhỏ đã nghe mẫu thân gảy bàn tính."
"Sao ta có thể làm như vậy, đại ca đại tẩu con sẽ oán giận ta." Dung đại phu nhân đi trước ôm Thừa Tuyên trêu chọc một phen, mới quay mặt lại, nghiêm túc nói: "Bọn nha hoàn đều đi ra ngoài."
Tương Nghi thấy sắc mặt Dung đại phu nhân, biết rõ bà bà có lời muốn nói, gật đầu nhẹ với Kim Châu, mang theo nha hoàn bên người các vị tiểu thư rút khỏi phòng đi.
"Mẫu thân, có chuyện gì khẩn yếu không?" Tương Nghi thấy ánh mắt Dung đại phu nhân đã rơi vào trên người Thu Hoa, tỉnh ngộ lại: "Mẫu thân là muốn nói việc bà nội nghị thân thay Thu Hoa muội muội? Lúc nãy Xuân Hoa đã nói qua."
Dung đại phu nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Không chỉ có chuyện này, lão phu nhân còn tính thay Thục Hoa cũng cùng nghị thân luôn."
Xuân Hoa có vài phần kích động, gần như nhảy dựng lên: "Mẫu thân, sao có thể nghị thân cho Thục Hoa? Mới nhốt nàng mấy ngày? Dù thế nào cũng phải khiển trách nàng!"
Chân mày Tương Nghi cau lại, lúc bắt đầu nàng cũng hơi hồ nghi, giờ càng cảm thấy có cái gì không đúng.
"Mẫu thân, nghe nói bà nội cực kỳ yêu thương Thục Hoa, nhất định sẽ muốn an bài một mối hôn sự thật tốt cho Thục Hoa, dù thế nào, cũng không nên an bài lúc này, dù sao cũng phải chờ qua ít ngày, xác định chuyện của Thục Hoa có thể ép xuống rồi nói sau, sao lại vội vội vàng vàng cấp nghị thân cho nàng chứ?" Tương Nghi nghi hoặc nhìn Dung đại phu nhân, lại nhìn Thu Hoa: "Nói sau, mặc dù Thục Hoa chỉ lớn hơn Thu Hoa vài canh giờ, nhưng dù sao mang chữ trưởng, dù thế nào cũng nên nghị hôn cho Thục Hoa trước, rồi nghị thân cho Thu Hoa, sao có thể đồng thời nghị thân chứ."
Sắc mặt Thu Hoa có chút trắng bệch, thân thể hơi phát run, trong mắt thoáng mất ánh sáng, bỗng nhiên ảm đạm xuống.
Dung đại phu nhân cong miệng: "Tương Nghi, vẫn là con nghĩ chu đáo."
"Đại bá nương, trong này nhất định là có cổ quái." Thu Hoa nhẹ nhẹ thở ra một hơi: "Con cảm thấy bà nội sẽ không tốt bụng như vậy, thế nhưng chủ động muốn nghị thân thay ta, huống chi còn mang thêm hôn sự Thục Hoa."
Tương Nghi cố gắng nghĩ tới lời Gia Mậu nói với nàng, giống như một đời này và tiền thế, thực sự hơi không giống, duy nhất giống nhau là Thục Hoa luôn đối nghịch Thu Hoa, một chút cũng không thay đổi.
"Mẫu thân, có phải là hoán thân hay không?" Tương Nghi do do dự dự nói ra ý nghĩ của mình: "Thu Hoa muội muội và Thục Hoa, sinh cùng một ngày."
Dung đại phu nhân tán dương gật đầu nhẹ: "Ta cũng có lo lắng này."
Nghe bà tử thu mua bí mật đến báo, Dung lão phu nhân hô một bà mối đến, nhìn danh sách nam tử chưa lập gia đình trong kinh thành, chuyên nhìn tiểu quan thất bát phẩm, dựa vào tính tình Dung lão phu nhân yêu thương Thục Hoa, chỉ sợ căn bản sẽ không cân nhắc loại gia đình đó, ít nhất cũng phải tứ phẩm trở lên, vì sao lần này sảng sảng khoái khoái nhìn trúng những gia đình kia, chỉ sợ tự có tính toán của bà.
Mặc dù Thục Hoa mất trinh tiết, nhưng chỉ cần Dư Tam công tử im miệng, kinh thành không người biết rõ, đến lúc đó nghĩ chút ít biện pháp che dấu một cái, có lẽ có thể hồ lộng qua, làm sao Dung lão phu nhân sẽ cam lòng cho Thục Hoa gả vào những nhà tiểu quan tiểu lại kia?
Sắc mặt Thu Hoa trong nháy mắt trắng toát, thân thể khẽ phát run, lúc nãy Xuân Hoa Hạ Hoa còn đang chúc mừng mình, bây giờ nghe Dung đại phu nhân nói vậy, thân thể giống như ngâm trong nước lạnh.
"Thu Hoa, con không cần phải lo lắng, chúng ta biết rõ dự định của bà, hết thảy cẩn thận, hẳn cũng sẽ không bị tính kế." Dung đại phu nhân thấy khuôn mặt Thu Hoa nhợt nhạt, vội vàng an ủi nàng: "Ta chỉ là muốn tới hỏi con, ngươi từ lúc hơn nửa năm trước con bày võng, vì cái gì còn chưa thu? Sớm đi vạch trần những chuyện kia, con cũng không cần chịu khổ như vậy."
"Đại bá nương, con..." Thu Hoa siết chặt khăn không có lên tiếng, mấy năm trước nàng có chút manh mối, hai năm qua Trân Lung Phường làm ăn tốt, mở chi nhánh bốn phía, tin tức càng linh thông, như vậy mới tìm được nha hoàn ngày xưa của Dung tam phu nhân, giờ chỉ cần tìm được Thụy Hỉ Ban, dụ trưởng ban kia đến kinh thành, chuyện này dễ làm.
Dung đại phu nhân thấy Thu Hoa than nhẹ không nói, có vài phần lo lắng, nàng cắn răng nói: "Thu Hoa, ta cho rằng trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm con nên cứng rắn hơn. Con tự mình ngẫm lại, mẫu thân con là bị ai hãm hại thành cái dạng kia? Thục Hoa làm bao nhiêu chuyện lòng dạ độc ác với con? Lúc đi thuyền ở Hàng Châu, Thục Hoa muốn đẩy con rơi xuống nước, trong chùa Bảo Tướng lại thiết kế hủy trong sạch của con!" Dung đại phu nhân dừng dừng, nhìn Xuân Hoa một cái, tức giận bất bình nói: "Đến kinh thành, nàng thế nhưng si tâm vọng tưởng vào phủ trấn quốc tướng quân chung chồng với Xuân Hoa, tâm tư của nàng có bao nhiêu ác độc! Nếu còn để nàng ở Trường Ninh Hầu phủ chúng ta, không biết còn có tai họa gì!"
"Đại thẩm nương, không phải con không muốn vạch trần bọn họ, chỉ là phải tìm được người nọ, nha hoàn bên người họ Cổ kia con đã tìm được, bà đỡ Trương cũng có tin tức, chỉ chờ gian phu kia lộ diện."
"Con biết hắn là ai?" Dung đại phu nhân có vài phần ngạc nhiên mừng rỡ: "Vậy thì nhanh đi tìm hắn ra."
Thu Hoa lắc đầu: "Cũng chỉ là đoán thôi, lúc ở Giang Lăng, có một lần sinh nhật Thục Hoa, tổ mẫu mời một gánh hát đến ca diễn cho nàng, chỗ đó có một cô nương tên Tiểu Đào Hồng, vô cùng giống Thục Hoa, khi đó Thục Hoa vì việc này còn giận chúng ta, nói chúng ta so sánh nàng với con hát, có lẽ đại thẩm nương còn nhớ rõ việc này."
Dung đại phu nhân kinh ngạc gật đầu nhẹ: "Chẳng lẽ cha Thục Hoa là một con hát?"
"Ban đầu con cũng không có lưu ý, chỉ là về sau tìm được nha hoàn của họ Cổ kia, rút củ cải mang ra bùn, nói Thục Hoa không phải là con của cha ta, là con của một con hát, lúc ấy con hát kia rất nổi danh ở Hàng Châu, họ Văn, về sau bị Cổ gia đánh cho một trận, cho một khoản bạc, bảo hắn cũng không thể đến Hàng Châu ca diễn." Thu Hoa xoắn khăn, có chút ít nôn nóng: "Một năm nay con đang tìm Thụy Hỉ Ban, muốn tìm họ Văn kia, cuốn hắn đến kinh thành."
"Thụy Hỉ Ban?" Tương Nghi trầm ngâm một tiếng: "Lúc ta ở Hoa Dương, đã từng nghe đoàn này hát diễn, nhưng lại không biết trưởng ban kia có phải họ Văn hay không."
"Thu Hoa, nguyễn ma ma của con không phải là quen với Bạch Hổ đường? Tương Nghi, còn có Phương tẩu kia, các con mau mau tra, có tên gánh hát, có dòng họ trưởng ban, lại biết rõ lai lịch của hắn, làm soa mà không tra được? Đại Chu cũng chỉ có một mảnh đất như vậy, làm sao lại lọt cá?" Dung đại phu nhân vui vẻ đứng lên, vỗ xuống tay: "Thụy Hỉ Ban nhất định đi đi lại lại nhiều ở Giang Nam, nhìn chòng chọc đi, tuyệt đối không thành vấn đề."
"Thiếu phu nhân!" Rèm cửa nhoáng một cái, Phương tẩu cất bước vào từ bên ngoài, phong trần mệt mỏi.
"Phương tẩu, ngươi đã trở lại!" Tương Nghi nhìn nàng một cái, thấy trong ánh mắt Phương tẩu lộ ra vui vẻ, nội tâm an định vài phần: "Có phải đã tìm được hay không?"
Phương tẩu gật đầu nhẹ: "Phải, tìm được Thụy Hỉ Ban, cái gì cũng ra cả, trưởng ban họ Văn, người Hàng Châu."
"Thực sao? Kim Châu, nhanh đi Vân Uyển đưa tin cho tứ tiểu thư, bảo nàng qua Duyệt Hoa Viên." Tương Nghi mừng rỡ, mắt tỏa sáng nhìn Phương tẩu: "Ta cũng biết là Phương tẩu ra tay nhất định có thể tìm được."
Phương tẩu cười cười: "Trên đường bằng hữu nhiều, lão Lô cũng có không thiếu bằng hữu, Nguyễn ma ma bên tứ tiểu thư, cũng không phải là chân tôm mềm, biết không ít người."
Tương Nghi mang Phương tẩu ngồi xuống, cười hì hì phủi phủi xiêm y thay nàng: "Phương tẩu đừng khiêm nhường, Nguyễn ma ma bên tứ tiểu thư kia, ở trong mắt người khác thấy lợi hại, nhưng xa xa không kịp ngươi! Ta sớm nghe bọn họ nói qua, ngươi và Nguyễn ma ma tỷ thí quyền cước, Nguyễn ma ma chỉ có thể ngăn cản ngươi vài chiêu."
"Chẳng qua là Nguyễn ma ma lớn tuổi mà thôi, ta trẻ tuổi, cũng hơi cậy mạnh chút." Phương tẩu cười cười: "Lần này Thụy Hỉ Ban đi rất xa, đến tận Phổ quận của Lĩnh Nam, vị phu nhân của trưởng ban vừa mới sinh con không lâu, cho nên Thụy Hỉ Ban nghỉ chân ở đó, đã có hơn một tháng không chuyển ổ. Nếu không phải do chuyện này trì hoãn, chỉ sợ bọn họ lại đi rồi, gánh hát này đi tới đi lui khắp nơi, không có chỗ đặt chân, thực là khó tìm."
"Còn không phải sao." Tương Nghi gật đầu nhẹ: "Có đôi khi tìm người, thật sự là khó xử, nếu là tìm thứ gì thì dễ xử lý, không nhúc nhích, tới đó cầm lấy là xong, nhưng người thì có chân, lúc nào cũng chạy loạn khắp nơi."
"Đại tẩu tìm ta?" Thu Hoa từ bên ngoài đi đến, Nguyễn ma ma đi theo phía sau, nhìn thấy Phương tẩu, ánh mắt sáng lên: "Phương tẩu, tìm được rồi sao?"
"Chẳng những tìm được rồi, hơn nữa đã phái người đưa tin qua." Phương tẩu nhìn Tương Nghi một cái: "Thiếu phu nhân, Thụy Hỉ Ban bọn họ đến kinh thành hát diễn, nếu kịp, không bằng chọn ngày hội bánh thang trăm ngày của tiểu thiếu gia."
" Hội bánh thang?" Tương Nghi suy nghĩ một chút, gật đầu nhẹ: "Cũng tốt."
Nàng đã nói qua chuyện này với Dung đại phu nhân, Dung đại phu nhân nghe nói Dung tam phu nhân tựa như cố ý ra tay với đứa cháu vàng ngọc của mình, tức giận đến lông mày dựng lên: "Tương Nghi, hội bánh thang này không thể không xử lý, ta muốn nhìn xem nàng ta có bao nhiêu bản lãnh, có thể ra tay dưới mí mắt của ta!"
Ban đầu Tương Nghi hết sức sợ Thừa Tuyên bị hại, nhưng Gia Mậu khuyên bảo nàng nói: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu chúng ta đã biết rõ nàng muốn ra tay, coi chừng tất cả là được. Thừa Tuyên do hai người chúng ta thay phiên ôm, ngay cả bà * cũng chẳng qua tay, ta xem nàng ta chuẩn bị dùng cách nào hại người!"
Dung đại phu nhân tán thành lời Gia Mậu nói: "Không bằng thừa dịp lúc này, vạch trần tiện nhân kia! Tương Nghi, dứt khoát mượn danh tiếng hội bánh thang, hô gánh hát kia đến trong phủ chúng ta ca diễn!"
Mmặc dù Tương Nghi lo lắng, nhưng Dung đại phu nhân và Gia Mậu đều nói như vậy, nàng cũng không có biện pháp, chỉ có thể coi chừng. Chỉ là bây giờ phủ trong là Dung đại phu nhân quản gia, cho dù có Dung lão phu nhân hỗ trợ, Dung tam phu nhân kia chỉ sợ là không có chỗ nhúng tay.
"Đại tẩu, nếu lộ chuyện kia ra ngoài trên hội bánh thang, chỉ sợ không tốt, với thanh danh Dung gia không tốt, cũng không coi là điềm lành với Thừa Tuyên, không bằng chận lại, ta đã nghĩ kỹ rồi, nhất định khiến bọn họ hiện ra nguyên hình!" Thu Hoa cảm kích cười với Tương Nghi: "Đa Tạ đại tẩu hỗ trợ!"
"Cám ơn cái gì, không phải nên làm sao?" Tương Nghi khoát tay áo với Thu Hoa, nếu đuổi tam thẩm nương kia ra khỏi phủ, vậy mình an tâm hơn nhiều, đề phòng người đề phòng nhất thời, sao có thể đề phòng một đời? Bên cạnh có một tiểu nhân âm hiểm như vậy, nàng ngủ cũng không yên ổn, sợ Thừa Tuyên sẽ bị hạ độc thủ.
Trong một nhà nhỏ của Phổ quận, tiền viện có không ít nam nữ, có người ngồi trên ngựa, có người giạng thẳng chân, có người cầm lấy □□ luyện giàn hoa, còn có mấy người đỡ tường y y nha nha luyện giọng, giọng kia ung dung dương dương tự đắc kia truyền ra rất xa, tựa như có thể xuyên phá mây trên trời.
Giữa sân đứng một nam tử, xem tuổi của hắn không hơn ba mươi, vóc người cao thẳng, một đôi mày rậm tung bay cơ hồ muốn nhập góc, con mắt to lớn, hơn nữa hết sức linh mẫn, tựa như có một vũng xuân thủy, tùy ý ngoái đầu nhìn lại song gợn lăn tăn, phảng phất ngậm vô hạn tình ý, khiến người ta không thể dời hai mắt của mình đi. Nam tử kia đứng ở nơi đó chỉ điểm một cô gái trẻ tuổi luyện hát khúc: "Chỗ này hát cứng nhắc chút ít, ngươi hát đào, nhất định phải mềm mại đáng yêu, muốn khiến người nghe diễn chỉ cảm thấy trong nội tâm ngứa không chịu nổi, như vậy mới có thể được nhiều tiền thưởng hơn."
"Trưởng ban, bưu dịch đưa một phong thư đến!" Cửa Tiền viện bị đẩy ra, một đại hài tử chạy vào giao một phong thư cho nam tử kia, nam tử kia kinh ngạc địa chỉ trên phong thư, nhíu mày: "Kinh thành gửi thư tới? Ta cũng không biết ai ở kinh thành!"
Xé mở một đầu thư, thì gặp bên trong có giấy tuyên gấp thật chỉnh tề, mở giấy ra, một tấm ngân phiếu tung bay rơi xuống đất. Nam tử kia khom lưng nhặt ngân phiếu lên, nhìn bên trên là một trăm, không khỏi nhướng mày, tươi cười ở khóe miệng thật sâu: "Đây là vị quan lại quyền quý nào? Chẳng lẽ là quen biết cũ?"
Nhìn lướt qua thư kia, chữ viết bên trên mạnh mẽ hữu lực, nội dung viết cực kỳ là đơn giản, hai năm trước nghe Thụy Hỉ Ban biểu diễn tại nhà, vô cùng kinh diễm, đến bây giờ nhớ mãi không quên, đặc biệt mời Thụy Hỉ Ban đi kinh thành hát biểu diễn tại nhà một tháng, đã thuê một tòa nhà ở ngõ Tây Thụ, không cần lo lắng vấn đề chỗ ở, ngân phiếu kèm theo thư, là phí di chuyển.
"Trưởng ban, chúng ta có đi hay không?" Nghe trưởng ban lớn tiếng đọc thư kia một lần, mọi người trong tiền viện đều hưng phấn không thôi, dừng chuyện trong tay lại vây quanh đến, trong mắt là thần sắc ước ao: "Kinh thành là một chỗ phồn thịnh!"
Trưởng ban nhìn nhìn mọi người, gật đầu cười: "Đi, tại sao không đi? Người ta đã thuê phòng ở cho chúng ta, ngay cả tiền xe cũng thanh toán, cho dù hát không nổi danh ở kinh thành, đi kinh thành vui đùa miễn phí một chút cũng tốt!" Cầm lấy ngân phiếu kia lại nhìn kỹ một chút, nụ cười trên mặt trưởng ban càng sâu: "Còn là ngân phiếu Tiền Trang Hối Thông, thoạt nhìn vị lão gia này là chủ nhân có tiền."
Ngày thứ hai, Thụy Hỉ Ban thu thập hành lý, mướn vài chiếc xe ngựa, ra roi thúc ngựa gấp rút lên đường, đi hơn hai mươi ngày thì đến kinh thành. Trưởng ban kia chiếu theo địa chỉ trên giấy viết thư, tìm được ngõ Tây Thụ, sờ từng nhà, đếm tới nhà thứ chín, mới thấy ký hiệu: Ở cửa có hai gốc cây hòe, đúng là làm quý, hoa hòe nở rất tươi tốt, từng chuỗi rơi xuống trên đầu cành, cánh hoa sung mãn như ngậm đầy chất mật, trên đóa màu tím nhạt còn đọng giọt sương trong trẻo.
Trưởng ban đi qua, giơ tay lên gõ cửa, bên trong truyền tới một tiếng nói: "Bên ngoài là ai?"
"Có người thay ta thuê tòa nhà này của ngõ Tây Thụ, hôm nay ta muốn chuyển vào." Trưởng ban nói lời này cũng không do dự, từ năm bảy tuổi thì hắn đã đi theo sư phụ lên đài hiến nghệ, vào nam ra bắc ba mươi năm, cũng không thiếu có quan lại quyền quý yêu mến Thụy Hỉ Ban mà bỏ vốn vì bọn họ thuê tòa nhà để hát biểu diễn tại nhà, cho nên lúc hắn gõ cửa eo ngực thẳng tắp.
"Két..." Một tiếng, cửa bị mở ra, phía sau cửa mặt lão nhân, ông đánh giá trưởng ban đứng ở phía trước một chút, cười hỏi: "Là Văn Ban Chủ của Thụy Hỉ Ban?"
"Đúng thế." Văn Ban Chủ mừng rỡ trong lòng, chắp tay với lão nhân kia: "Xin hỏi lão trượng xưng hô thế nào?"
"Lão họ Tiền, trong nhà đứng hàng thứ thứ ba, ngươi gọi lão là Tiền Tam đi." Lão giả kia ha ha cười một tiếng: "Chủ nhà dặn ta ở trong nhà này chờ Văn Ban Chủ mang theo Thụy Hỉ Ban vào kinh, ta đến ba ngày rồi, cuối cùng cũng chờ đến. Văn Ban Chủ, mau vào đi, một đường vất vả, mau mau nghỉ ngơi trước."
Văn Ban Chủ cười cười với Tiền tam, chỉ huy người Thụy Hỉ Ban mang đồ trên xe ngựa vào, Tiền tam bồi Văn Ban Chủ dạo trong tòa nhà, Văn Ban Chủ nhìn đến tâm hoa nộ phóng.
Tòa nhà không tính quá lớn, tốt ở chỗ có hai cái sân, sân trước có ba phòng, phía sau có tiểu viện độc lập, bên trong có một tiểu lâu hai tầng, trong vườn hoa và cây cảnh sum suê, hoàn cảnh thanh u, rất thích hợp ở lại. Tiền tam thấy Văn Ban Chủ vui vẻ ra mặt, cũng cảm thấy vui, gật đầu nói: "Văn Ban Chủ thích là được, ta đi về đưa tin cho chủ nhà trước, ngày mai tới nữa."
Văn Ban Chủ cười tủm tỉm đưa tiền tam đi, ngồi xuống bàn đá trước viện, bắt chéo chân nhìn người trong gánh hát bận rộn chuyển thứ này thứ kia vào, kinh thành này đúng là có khác với những nơi khác, chỉ một tòa nhà nhỏ cũng bố trí thanh u như vậy. Hắn quay đầu lại nhìn nhìn của bán nguyệt tương thong với hậu viện, bên môi hiện ra vẻ tươi cười, hậu viện kia, đúng là chỗ thích hợp hẹn hò, hát biểu diễn tại nhà một tháng ở kinh thành, nói không chừng đào và vai nam của Thụy Hỉ Ban cũng có thể leo lên mấy lão gia phu nhân, vậy thì tiểu lâu hai tầng kia có thể phát huy công dụng.
Con hát tuy nói cũng không phải tỷ muội thanh lâu, nhưng rất nhiều chỗ lại giống tỷ muội, bất đồng là thanh lâu bán rẻ tiếng cười là đường sáng, nhưng con hát thì ở trong bóng tối, hơn nữa gánh hát thông đồng không chỉ có các lão gia, cũng có phu nhân tiểu thư. Trong một gánh hát chỉ cần có vai nam lên được mặt bàn, thì không lo không có đường kiếm bạc. Năm đó Văn Ban Chủ là vai nam rất có danh khí ở vùng tô hàng, không chỉ có thể hát tiểu sinh, còn có thể hát võ sinh và diễn hí khúc, khi đó chỉ cần hắn vừa bước đài, thì nghe trong mâm khen thưởng phía dưới vang không ngừng, bạc phu nhân tiểu thư ném xuống một lần có thể thu non nửa cái mâm.
Nhưng giờ mình già rồi, phải bồi dưỡng vài nhận ca trong Thụy Hỉ Ban mới được. Ánh mắt Văn Ban Chủ đã rơi vào trên người mấy hài tử cách đó không xa, đào thì nâng con gái của mình và Tiểu Hồng Đào, nàng vô cùng xinh đẹp, người cũng cơ trí, dạy nàng ca diễn, chỉ cần dạy ba năm lần thì có thể còn nhớ rõ ràng rành mạch, vai nam có thể nâng kia Tiểu Bạch Ngọc, đứa bé kia lớn lên trắng nõn, đôi mắt trời sinh có thể câu tâm hồn người ta, so được với mình năm đó.
Ngày hôm sau tiền tam quả nhiên mang thư tới, mang đến ngân phiếu năm mươi lượng: "Văn Ban Chủ, từ nay trở đi đi phố Chu Tước biểu diễn tại nhà, đây là ngân lượng dự chi, chờ hát xong còn có năm mươi lượng tạ ơn."
Văn Ban Chủ cầm bạc trong lòng không ngừng mừng rỡ, một trăm lượng hát tại nhà một ngày, ở nơi khác chưa từng có chuyện này, thoạt nhìn kinh thành quả nhiên là dễ kiếm bạc. Huống chi ngoại trừ một trăm lượng bạc này còn có tiền thưởng, hoặc là vị đại gia có tiền kia coi trọng đào của Thụy Hỉ Ban, vậy thì có thể lợi nhuận một khoản thật tốt.
Tiền tam thấy Văn Ban Chủ cười đến thoải mái, ở một bên sờ râu ria nói: "Văn Ban Chủ, chủ nhà chúng ta nói Thụy Hỉ Ban các ngươi xướng kịch rất tốt, từ nay trở đi phải không chịu thua kém chút ít, lão gia thích nghe diễn trong kinh thành này nhiều, từ nay trở đi một lần là nổi tiếng, không thiếu được có người ùn ùn kéo đến mời Thụy Hỉ Ban các ngươi đi hát tại nhà."
Văn Ban Chủ nghe lời này lại vui vẻ, từ trên ngừng lấy ra một đĩnh bạc nhét vào trong tay Tiền tam: "Việc này còn không phải là dựa vào tam gia giúp ta sao? Từ nay trở đi phải đi phủ nào hát vậy?"
" phố Chu Tước, Trường Ninh Hầu phủ."