Chương 8: Buổi Tiệc
Quân Dao bước xuống nhà cô đi về phòng của mình rồi lặng lẽ đặt tấm di ảnh của ba mình lên bàn lấy khăn ra lau chùi cẩn thận rồi làm một nơi để thờ cúng ba mình, tiếng động mạnh vang lên, Trạch Hạo đá tung cánh cửa đi vào độc ác nói.
" Cô định trốn việc đấy à."
Quân Dao mệt mỏi nói.
" Tôi sẽ ra ngay."
Lúc này cô chỉ biết cam chịu vì bản thân cô đã không còn gì, xã hội này thật đáng sợ nhưng nó càng khiến cho Quân Dao điềm tĩnh hơn, cô đứng lên đi ra ngoài để làm việc, bây giờ cũng đã giữa trưa, hắn ra lệnh cho Quân Dao phải đi ra vườn nhổ hết đóng cỏ, cô phải hứng cái nắng gay gắt cơ thể bắt đầu mệt mỏi vì say nắng cô vẫn chưa ăn gì từ sáng đến giờ, Quân Dao đã vô cùng kiệt sức gương mặt cô đã trắng bệt đầu óc quay cuồng vì mệt mỏi, Trạch Hạo đứng trên lầu nhìn xuống trong lòng hắn bỗng có chút lo lắng cho cô.
Quân Dao không thể nào chịu đựng được nữa cô đứng lên định đi vào nhà uống nước nhưng bước đi lại loạng choạng một màu đen kéo đến Quân Dao đã ngất đi, Trạch Hạo nhìn xuống phía dưới thấy Quân Dao đã ngất xỉu hắn vội vàng chạy xuống bế cô đi vào trong, Trạch Hạo đặt Quân Dao xuống giường rồi nói lại với Liên Hoa.
" Đừng nói là tôi đã bế cô ấy vào đây."
Nói rồi hắn quay người rời đi để lại Liên Hoa ở đó chăm sóc cho Quân Dao, một lúc sao Quân Dao tỉnh giấc cô mệt mỏi ngồi dậy liền bị Liên Hoa buộc nằm xuống.
" Cô vẫn chưa khỏi hẳn đâu cứ nằm nghỉ ngơi đi."
Quân Dao yếu ớt nói.
" Là ai đã đưa em vào nhà vậy chị?"
Liên Hoa liền nói.
" Mọi người thấy cô ngất xỉu ngoài sân đã đưa cô vào đây."
Quân Dao cảm thấy sợ hãi nói.
" Để em đi nhổ cỏ trong vườn tiếp nếu không trạch Hạo sẽ không vui đâu."
Liên Hoa chậc lưỡi nói.
" Cô cứ nằm đó nghĩ ngơi đi tôi sẽ nhờ người khác làm đừng cố gắng làm gì sẽ càng bệnh thêm thôi."
Lúc này Quân Dao mới ngoan ngoãn nằm nghĩ cô đã ngủ một giấc rất dài kể từ lúc bước chân vào căn biệt thự này cơ thể cô đã ốm yếu và suy nhược đi rất nhiều vì không được ăn uống điều độ, trong căn nhà này chỉ có Liên Hoa là đối tốt với cô một chút, còn mấy người hầu kia luôn tìm cách gây khó dễ cho cô, phần ăn của Quân Dao luôn bị ném vào sọt rác hoặc bỏ đầu muối nhưng vì quá đói nên cô đầy nuốt nước mắt vào trong để ăn. Bọn họ xem cô như nơi để xả giận những khi bị quản gia chửi bọn họ luôn tìm đến Quân Dao để chửi mắng lăng mạ cô nhưng cô luôn chọn cách im lặng để sống cho qua ngày.
Sáng hôm sau vì được nghỉ ngơi đầy đủ nên Quân Dao đã khoẻ hơn nhiều cô thức giấc liền gắp chăn rồi vệ sinh cá nhân đi ra ngoài tiếp tục làm việc, mọi người đã rất tất bật vì hôm nay sẽ có một buổi tiệc được tổ chức ở biệt thự của Trạch Hạo là sinh nhật của hắn. Nhớ năm đó ngày sinh nhật của Trạch Hạo Quân Dao đã tặng hắn một chiếc cà vạt màu xám nhạt nhưng hắn lại vui vẻ đón nhận còn mang nó cả một tuần, bây giờ nghĩ lại cô chỉ biết cười gượng mọi thứ thật vô nghĩa khi đó chỉ là những lời nói giả dối của hắn để lấy lòng cô.
Quân Dao đang rất bận rộn trang trí dọn dẹp lại nhà cửa, một cô hầu nhìn thấy cô liền ngứa mắt đi đến mỉa mai.
" Làm gì mà làm việc hăng hái quá vậy, định nịnh hót thiếu gia để được lên giường với cậu ấy à."
Quân Dao không trả lời cô quay người rời đi nơi khác, cô hầu đó liền giở trò hất đổ bình sứ quý giá xuống vỡ tan tành Quân Dao giật mình quay lại cô ta liền đổ lỗi cho cô.
" Sao cô bất cẩn quá vậy cái bình này thiếu gia rất thích đấy."
Liên Hoa liền đi đến nói.
" Còn không mau dọn dẹp buổi tiệc sắp bắt đầu rồi có chuyện gì cứ để xong buổi tiệc rồi giải quyết."
Quân Dao cúi xuống nhặt mảnh vỡ lên rồi quét dọn nhưng trong lòng cô vô cùng lo sợ hắn sẽ nổi giận, Trạch Hạo sẽ không bao giờ tin những gì cô nói đâu hắn sẽ đem cô ra để tiếp tục hành hạ.
Màn đêm buông xuống khách mời đã đến đông đúc có cả mẹ của Trạch Hạo ngày cưới của cô và hắn bà ta chỉ ngồi đó nhìn con trai của mình trao nhẫn cưới cho Quân Dao điềm tĩnh không nói gì vì bà ta thừa biết Trạch Hạo đã có kế hoạch trả thù gia đình cô nhưng không hề ngăn cản.
Hôm nay bà ta còn dẫn theo một vị thiên kim tiểu thư nào đó đến trong cô ta vô cùng sang trọng và xinh đẹp, ngày trước Quân Dao đã từng được như thế nhưng bây giờ vai vế của một người hầu cô còn không xứng.
Trạch Hạo bước xuống nhà hắn khoác lên người bộ vest màu đen trong vô cùng tinh tế mái tóc được tém gọn đầy vẻ cuốn hút và nam tính, Quân Dao chỉ lẳng lặng đứng phía sau cô cảm thấy mình như là một hạt bụi giữ cuộc đời nghiệt ngã này, đến lúc đem thức ăn lên bàn Quân Dao được Liên Hoa giao cho nhiệm vụ này cô chỉ cúi đầu lặng lẽ cẩn thận đặt thứ ăn xuống bạn, một người đàn ông nhìn thấy cô liền lên nói hỏi Trạch Hạo.
" Đây chẳng phải là Quân Dao người cậu đã kết hôn hay sao."
Đó là Lâm Hải một người bạn của Trạch Hạo, hắn đi về phía đó liếc nhìn Quân Dao một cái rồi nói.
" Đúng nhưng đối với tớ kết hôn với cô ta chỉ để thoả mãn thú vui."
Mọi ánh mắt kính bỉ điều liếc nhìn cô.
Lâm Hải chậc lưỡi nói.
" Cậu độc ác thật đấy một cô gái xinh đẹp như thế này lại rơi vào tay cậu, hay là cậu nhường lại cho tớ đi."
Trạch Hạo cười nhếch mép nói.
" Đến khi nào tớ chơi chán thì sẽ nhường cho cậu."
Lâm Hải lắc đầu nói.
" Đúng là chẳng thương hoa tiết ngọc gì cả."
Quân Dao chỉ biết im lặng chịu đựng cho dù bây giờ cô có nói thì lời nói của cô cũng chẳng có giá trị trong buổi tiệc thượng lưu này, Quân Dao quay người rời đi đôi mắt của cô đã rưng rưng nỗi ô nhục này làm sao có thể làm cho cô ngừng đau đớn.
Mẹ của Trạch Hạo đưa một cô gái đến trước mặt hắn giới thiệu.
" Đây là Ngọc Triệu con gái của ông Ngọc Hưng cổ đông lớn của công ty chúng ta đấy hai đứa mau làm quen với nhau đi."
Trạch Hạo nhạt nhẽo gật đầu nói.
" Chào cô."
Rồi hắn rời đi nơi khác, một khi người hắn đã không thích thì hắn không muốn nói chuyện dù chỉ là nữa lời. Mẹ của Trạch Hạo cảm thấy không vui vì hành động này của hắn nhưng bản tính ngông cuồng của hắn khiến cho bà ta vô cùng mệt mỏi.
Buổi tiệc kết thúc cũng là lúc nữa đêm Trạch Hạo đã quá say hắn ta bước vào phòng bếp Quân Dao đang đứng rữa chén ở đó liền bị hắn túm lấy tay một chiếc đĩa rơi xuống sàn vỡ nát Trạch Hạo mạnh tay kéo cô đi mặc cho Quân Dao bị đạp trúng mãnh thủy tinh chảy máu, hắn chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình, Quân Dao bị hắn kéo mạnh tay đến đau đớn cô bất giác lên tiếng.
" Anh say quá rồi nên ngủ đi."
Trạch Hạo liền quát lớn về phía cô.
" Cô không có quyền gì ra lệnh cho tôi."
Quân Dao đành im lặng cô bị hắn kéo vào trong phòng của hắn những vệt máu có đầy khắp quãng đường đến phòng của hắn, Quân Dao thừa biết Trạch Hạo đang muốn làm gì nhưng cô không phải là công cụ tình dục cho hắn, từ sáng đến giờ vì mãi mê làm việc mà khiến cho cô vô cùng mệt mỏi bây giờ còn phải phục vụ hắn chuyện giường chiếu, quả thật Quân Dao đã không còn đủ sức, cô bị Trạch Hạo đè xuống giường hắn bắt đầu cởi bỏ bộ vest đang nằm trên người xuống, Quân Dao liền chóng cự ngồi dậy.
" Tôi còn phải đi quét dọn hôm nay không được nếu muốn thì anh hãy gọi người khác."
Trạch Hạo nghe Quân Dao nói liền tức giận đưa tay bóp lấy cổ cô, Quân Dao cảm thấy khó thở cô vùng vẫy nói.
" Buông tôi ra."
Gương mặt của Trạch Hạo vô cùng u ám hắn ta tức giận nói.
" Cô có quyền gì mà giám nói những lời đó với tôi, nếu tôi muốn cô cản được tôi sao."
Quân Dao bị hắn siết chặt cổ đến mức cô không thể nào thở được.
" Buông ra tôi khó thở quá."
Trạch Hạo lạnh lùng nhìn cô nói.
" Gọi người khác sao cô nghĩ mình có giá trị trong mắt tôi lắm hay sao."
Nói rồi hắn lôi Quân Dao ngồi dậy rồi xô mạnh cô ra lan can đóng cửa lại nhốt cô bên ngoài đó, mặc cho Quân Dao gõ cửa vang xin Trạch Hạo quay người rời đi, Quân Dao ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo cơn gió thổi qua khiến cho cõi lòng cô đau đớn bàn chân đã nhuộm một màu đỏ vì không được xử lý vết thương cầm máu, một lúc sao có tiếng bước chân đi vào cô chỉ nghe được những âm thanh rên rỉ của người phụ nữ Quân Dao không dám nhìn vào bên trong cô thừa biết hắn đã đưa người phụ nữ khác về để phát tiết, Trạch Hạo đang biến lời nói của cô thành hiện thực, Quân Dao ngồi co rúm ngoài hành lang lạnh lẽo cô nhìn lên bầu trời cao rộng kia những vì sao đang chiếu lấp lánh trên đó cô ước mình sẽ là một vì sao được bay tự đó trên cuộc đời này không phải lo lắng về điều gì nữa, xã hội này không cần một người như cô trong những lúc này bỗng nhiên trong đầu Quân Dao lại muốn chọn đến cái chết cô cảm thấy cuộc sống của mình vô cùng đau khổ ba mẹ cũng không chẳng ai muốn yêu thương cô nữa, Quân Dao chỉ biết ngồi gục đầu khóc nức nở.
Tiếng rên rỉ của cô gái đó đã kết thúc Trạch Hạo ném cho cô ta một sấp tiền rồi bảo cô ta rời đi hắn ngồi trong căn phòng nhìn ra ngoài lan can trong lòng bỗng dâng lên một sự thương xót, cách trả thù này của hắn quá tàn nhẫn đối với Quân Dao một người tổn thương lại muốn tổn thương người khác gấp trăm nghìn lần như một món nợ ràng buộc họ lại với nhau.
Trời đã bắt đầu lạnh dần một màng đêm kéo dài vô tận Quân Dao vẫn bị Trạch Hạo nhốt bên ngoài lan can cô cảm thấy vô cùng lạnh lẽo đây là lần đầu tiên cô bị nhốt ở bên ngoài vào buổi tối như vậy, sao này chắc chắn sẽ còn nhiều lần khác nếu cô giám chọc tức hắn.