Chương 1: Mười năm trước..!
Cứ tưởng sẽ không ai biết nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra chỉ là không biết nhanh hay chậm mà thôi, cuối cùng vào năm anh mười tuổi thì chuyện nɠɵạı ŧìиɧ của ba anh đã chẳng còn là bí mật, thậm chí đứa con riêng kia cũng chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi mà thôi.
Anh cũng nhớ rất rõ ngày hôm ấy là một ngày mưa, giông bão kéo đến sấm chớp đùng đùng nhìn cha mẹ đang to tiếng bên ngoài vì chuyện ba nɠɵạı ŧìиɧ lại còn có con riêng, dường như đã quá quen thuộc với tình cảnh này, trên mặt anh không hề có cảm xúc. Và như mọi lần người bỏ đi luôn là người đàn ông bội bạc kia còn mẹ thì ngồi lại một gốc mà khóc, có lẽ trong cuộc hôn nhân này bà là người đã sai hoàn toàn.
Khi đó bà cãi lời cha mẹ để lấy ông ta, bất chấp sự phản đối của họ bà vẫn một lòng lấy. Nhưng cứ tưởng bà sẽ được sống trong tình yêu của chồng mình nhưng không ngờ sau khi lấy được bà tính tình ông lại bắt đầu thay đổi dần đi.
Vậy mà giờ đây bà mới phát hiện ra sự thật này. Bà đúng là ngu ngốc mà. Nhưng cuối cùng anh cũng không bảo vệ được mẹ mình, vì uất hận nên chỉ sau một năm bà đã lâm bệnh nặng và ra đi. Khi đó anh vô cùng hận bản thân mình đã không bảo vệ được mẹ, và trong thâm tâm như có một sức mạnh nào đó thôi thúc anh báo thù cho mẹ mình.
Khi màn mưa trút xuống như máu đổ, hận người mà bản thân gọi là ba đã nhẫn tâm để người mẹ mà yêu anh thương nhất ra đi. Anh biết từ nay sẽ không còn ai yêu thương, lo lắng chăm sóc cho mình nữa, anh chỉ có thể tự bản thân mình yêu bản thân mình mà thôi.
Nhưng dòng đời xô đẩy để anh gặp cô, như một thiên thần mang đến cho anh một nguồn ánh sáng mới của tình yêu.
"Cho anh ạ". Cô bé đưa ra cho anh một cây dù và một viên kẹo. "Trời mưa ạ. Sẽ bị cảm lạnh, anh nên về nhà mình đi ạ". Cô bé nhe hàm răng trắng sáng đang thay răng sữa đưa viên kẹo cho anh.
"Này mày đi mau lên!!" Có một người phụ nữ gọi cô bé.
"Vâng ạ. Em đi nhé, anh về nhà đi ạ". Cô bé vội đi lại hướng người phụ nữ gọi cô bé.
"Em....tên gì vậy". Giọng anh khàn khàn vì trời mưa. Muốn biết tên cô bé.
Muốn bên cô bé này! Muốn cho cô bé đó tất cả hạnh phúc trên cõi đời này! Anh còn muốn rất nhiều thứ nữa.
"Mau lên. Em gái mày đang khóc nè, con kia". Người phụ nữ không kiên nhẫn gọi lại.
"Tuyết Thanh ạ". Cô bé vội chạy đi.
Thấy anh không cầm cây dù, nhét vào tay rồi chạy đi lại hướng người phụ nữ gọi cô bé, khi đó anh chỉ ngẩn ngơ nhìn theo cô bé đó. Nhìn theo thì thấy người phụ nữ đó đang dùng tay mình chỉ chỉ vào đầu cô bé, bà ta đang chửi mắng, trên tay bà ta còn ôm lấy đứa bé khoảng một hai tuổi. Cô bé im lặng cúi đầu nghe la mắng.
Hình như cô bé đó đã quen với sự la mắng đó, bà ta còn lấy tay dánh vào cô bé đó. Nhưng lại không khóc.
Anh chỉ muốn chạy đến để cô bé đó không bị đánh nữa, nhưng có lẽ sức lực đã không còn nữa. Trước khi mất đi ý thức, chỉ kịp nhìn thấy chiếc kẹp tóc của cô bé đã làm rơi. Vội nhặt lên rồi mất đi ý thức.
"Thiếu gia..! Thiếu gia" có người phụ nữ gọi anh.
Ba ngày sau
Khi tỉnh dậy xung quanh chỉ là một mùi thuốc sát khuẩn. Anh khẽ nheo mắt mình, là nằm mơ thấy cô bé đó sao!! Nhưng sao trên tay lại có một chiếc kẹp tóc này, điều này chứng tỏ anh không hề mơ mà là sự thật.
"Thiếu gia! Tỉnh lại rồi sao?" Có một người phụ nữ gọi anh.
"Sao tôi lại ở đây?". Anh vốn không thích ở bệnh viện. Càng không muốn nằm đây chút nào!
"Thiếu gia bị ngất ở ngoài đường, tôi đi tìm thiếu gia nên đã đưa vào đây. Cậu nằm đây được ba ngày rồi". Bà ta đỡ anh nằm dậy, rót cho anh một cốc nước.
"Ừm!" Anh nhận lấy. "Chiếc dù hôm tôi ngất bà có thấy không". Đồ của cô bé đó đưa cho anh, đương nhiên anh muốn giữ lại để tìm cô bé, khi đó anh còn đưa lại cho cô và nói tiếng cảm ơn.
"Dạ có!". Bà ta lấy nó ra ở phía cuối nơi tủ. "Tôi thấy nó ở bên cạnh thiếu gia, nên tôi đã đem đến đây".
"Ừm." Hiện tại năng lực anh chưa có, anh phải nỗ lực để có thể bảo vệ cô bé đó!
"Bà làm thủ tục xuất viện đi, chúng ta về nhà chính". Nhà chính của nhà họ Minh, từ khi mẹ bệnh cho lúc mất đến nay anh chưa từng về đó!
Tính ra bao lâu rồi mà anh chưa về???
Một tháng ba tháng hay hai năm, ha ha anh cũng không nhớ nữa. Nhưng vì cô bé đó anh phải sống thật tốt.
"Dạ??? Thiếu gia nói thật sao". Bà ta vô cùng ngạc nhiên từ khi phu nhân bệnh đến nay đã có hơn ba năm thiếu gia không hề về nhà chính, chỉ ở một căn nhà nhỏ ở ngoại ô cùng với phu nhân mà thôi. Giờ nghe thiếu gia nói muốn về nhà chính bà vui mừng vô cùng. Khi không có thiếu gia ở đó, hai mẹ con của người đàn bà kia đã xem đó là căn nhà của họ.! Chỉ là tình nhân của lão gia mà thôi!.
Anh không trả lời, chỉ nhìn chiếc kẹp tóc đó. 'Đợi anh đến bảo vệ em nhé' hôm đó anh nhìn thấy rõ ràng người phụ nữ đó mắng nhiếc cô bé rất nhiều, còn đánh cô bé nữa. Cô bé sống không hạnh phúc thì chính anh sẽ phải cố gắng để mang lại hạnh phúc đó.
"Đều tra cho tôi về một cô bé khoảng ba tuổi tên là Tuyết Thanh" anh nói.
"Dạ thưa thiếu gia. Tôi sẽ cho người đi làm ngay".
"Ừm". 'Đợi anh nhé cô bé. Anh sẽ một đời này bảo vệ em, chỉ yêu mình em! Cô bé em là nguồn ánh sáng đẹp nhất mà em đã mang lại cho anh.' Thầm hứa cả đời này cho dù có chết cũng phải bảo vệ cô thật tốt.
Tuyết Thanh! Tuyết Thanh.!!!!
Khi về đến nhà thì anh thấy người ba kính yêu đang chơi cùng với cậu con trai của mình.
"Sao con lại về đây?". Ba anh hỏi.
"Ồ!!! Vậy là tôi không nên về căn nhà này mà tôi đã sống hơn tám năm nay à". Vẻ mặt của anh hiện tại vô cùng bất cần đời.
"Không. Ý ba không phải như vậy". Ông ta vội xua tay. "Con về rồi thì tốt, Tiểu Lễ ".
Dù sao cũng là con của ông ta, cộng thêm nhà ngoại lại là gia tộc bề thế. Cậu con trai này về nhà thì sẽ giúp ít cho ông ta hơn.
Anh không trả lời, vốn đã định không về căn nhà này nhưng vì cô bé kia nên đành phải về mà thôi, cô bé sống tốt thì anh sẽ rất vui cho cô, nhưng nếu không thì anh phải tìm cách để cho cô bé đó sống tốt hơn. Ai bắt nạt cô bé, sẽ đều phải trả giá cho việc của họ làm!!!
"Anh với con rửa tay ăn trái...."cây. Lời bà chưa nói hết thì đã nhìn thấy Hoàng Lễ anh nhướng mày nhìn bà ta, sống tốt nhỉ?? Phải rồi mẹ anh mất thì bà ta sẽ là nữ chủ nhân mới của căn nhà này. Bà ta cứ tưởng nó sẽ không về đây nữa, nhưng sau gần ba năm thì nó lại về!!!
"Tôi sẽ về đây ở, phòng lúc trước của tôi ông cho người dọn đi". Hoàng Lễ đi lại sô pha ngồi rót cho mình một ly nước.
"Được! Được! Ba cho người dọn cho con. Người đâu, lên phòng của đại thiếu gia dọn phòng đi". Ông ta nói với người hầu.
"Dạ thưa ông chủ". Người hầu vội vàng làm ngay.
"Con về đây ở bao lâu???". Bà ta hỏi, vẻ mặt nhanh chóng khôi phục.
Anh không thèm trả lời bà ta, quay người bước lên lầu đi về phòng mình. Khi bước vào phòng thì thấy nơi gọi là phòng của mình nay đã thành phòng để đồ của đứa nhóc con kia. Đứa em cùng cha khác mẹ!!!.
"Đại thiếu gia ". Người làm hiện tại không biết phải làm thế nào!!!
"Ném hết ra ngoài, từ bao giờ nơi này thành nơi ở với nơi để đồ chơi của nó. Ném hết ra ngoài cho tôi. "Anh lạnh giọng ra lệnh, nếu như anh mà không về thì nơi này vốn không còn chỗ cho anh nữa đúng không??? Xem anh chết rồi à!!! Giỏi lắm. Xem anh trừng trị bọn họ như thế nào!!!
"Có chuyện gì vậy con trai". Ông ta thấy ồn ào bước lên hỏi.
"Đồ chơi của con?! Không cho dọn đi". Thằng bé đó la lên.
"Hoàng Lễ à, em con ở đây đã quen rồi, hay là con để phòng này lại cho em con được không, dì kiếm phòng khác cho con nhé". Bà ta không tin có ba nó ở đây mà ba nó không thể quan tâm.
"Nơi này là của tôi! Với lại..." anh vốn nhìn mọi thứ ở trong phòng này nghe bà ta nói vậy anh mới quay lại nhìn. "Với lại mẹ tôi chỉ có mình tôi là con trai mà thôi, không có em. Mong bà nhớ đều đó".
"Dì...". Bà ta tức vô cùng, thằng nhãi ranh. "Mình à. Hoàng Lễ nó". Bà ta đóng vai thành người bị hại.
Haha. Ông đây lười quan tâm với họ. Một người cha bất nhân bất nghĩa, một kẻ phá hoại gia đình người khác lấy làm niềm vui!!! Thật xứng đôi vừa lứa với nhau. Người ta nói nồi nào thì úp vung đó quả là không sai??? Tra nam thì luôn đi với tiện nữ. Không hơn không kém!!!
"Tiểu Lễ, Tiểu Doanh nó cũng là em con".
"Mẹ tôi chết rồi, chỉ có mình tôi." Thấy người làm đã dọn dẹp xong. "Đem sát khuẩn đến đi. Dọn cho tôi một căn phòng mới. Phòng người khác đã ở qua. Họ không sợ bẩn nhưng tôi sợ. Còn nữa, nếu tôi không có ở đây, nơi này mà ai bước vào. Thì đừng trách sao tôi không nói trước". Nhìn thẳng vào bà ta anh nói.
"Mẹ ơi! Con muốn ở phòng này". Thiên Doanh nói với bà ta. Nó túm lấy chân bà ta và la lớn lên. "Con muốn ở đây, kêu anh ta cút đi mẹ ơi".
"Biến đi". Ngón tay anh chỉ tay ra ngoài. "Khôn hồn mày im cho tao, mày mà la lên một lần nữa, là mày rớt từ nơi này xuống đến cầu thang đó".
Thấy Hoàng Lễ hung dữ quá, nên Thiên Doanh nhanh chóng im lặng. Đưa đôi mắt uất ức nhìn mẹ mình, tay còn kéo kéo váy bà ta.
"Con... mình à. Thiên Doanh nó muốn ở nơi này ". Bà ta nhẹ giọng nói.
Không đợi ba lên tiếng thì anh đã nhanh chóng lên tiếng. "Có lẽ bà không biết, khi mẹ tôi còn sống toàn bộ lầu ba này là của tôi, khi bà vào đây ba tôi không nói cho bà biết à, tôi mới đi hai năm không về nhà, có phải nơi này không dành cho tôi nữa đúng không ?"
"Không..không ý dì không phải như thế". Bà ta vội xua tay, ngay từ lúc bà vào nhà này, đúng là ông ta có nói toàn bộ lầu ba này là của anh, kêu bà ta lấy phòng cho Thiên Doanh ở nơi khác, nhưng căn phòng này là căn đẹp nhất nhà này, nên bà muốn để căn tốt nhất cho con của mình.
"Em chuẩn bị con Tiểu Doanh một phòng khác đi, còn nơi này vốn là của Tiểu Lễ". Ông nói.
"Ném hết ra ngoài đi". Đồ của tên nhóc con đó nhìn sao cũng thấy vô cùng chướng mắt. "Thu xếp phòng khác cho tôi chưa". Anh quay người lại hỏi người làm khác.
"Thưa đại thiếu gia, đã xong rồi ạ. Thím ba đang chuẩn bị một số đồ dùng cho đại thiếu gia ạ".
"Được rồi, sau khi dọn xong, nhớ diệt khuẩn tất cả cho tôi." Rồi anh bước qua người họ mà đi.
"Mẹ... con muốn phòng này thôi". Nơi này là của cậu ta.
"Con hỏi ba con đó". Bà ta cũng đang không được vui, bà phải xử lý gọn gàng thằng nhãi này mới được. Thiếu gia nhà họ Minh chỉ có thể là con của bà mà thôi.!!! Không ai được giành lấy!!!
"Ba". Thằng nhóc không cam tâm, trước đây cậu nhóc muốn gì được đó, nay lại phải nhường cho tên này. Cậu bé nằm vạ khóc nức nở!!!
"Dọn cho nhị thiếu gia một phòng mới đi". Rồi ông bước xuống nhà. Đau cả đầu, Tiểu Lễ nào giờ có bao giờ khóc với ông như vậy đâu??? Không lẽ ông đã sai khi đón hai người này về!!!!
"Ba...ba". Thằng nhóc đó gọi ông mãi, ông cũng mệt rồi nên cũng không quan tâm.