Chương 186: Hôn lễ
Ba tuần sau,
Tại sảnh khách sạn lớn nhất Giang Thành, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương của hoa tươi, bên cạnh đó là tiếng nhạc êm dịu.
Hôm nay chính là hôn lễ của Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương cùng Vương Giai Kỳ và Lăng Hạo Thiên.
Dĩ nhiên một sự kiện lớn như vậy không thể thiếu sự hiện diện của cánh truyền thông, dưới khán đài, các phóng viên đều đã chuẩn bị sẵn máy ảnh để chụp lại được những hình ảnh của hai cặp đôi.
Trong phòng trang điểm, Vương Giai Kỳ ngắm nhìn tạo hình của mình trong gương sau đó quay sang nhìn Bạch Lăng Diệp thở dài, "Ôi! mình có hơi hối hận khi tổ chức hôn lễ cùng với cậu rồi đấy!"
Bạch Lăng Diệp quay đầu nhìn cô, "Cậu nói vậy là có ý gì?"
Vương Giai Kỳ tiếp tục thở dài, "Cậu xem! Cậu xinh đẹp như vậy có phải tới lúc vào lễ đường sẽ cướp hết ánh hào quang của mình rồi không?"
Bạch Lăng Diệp cười cười, "Ha ha! Cậu cũng tự ti quá rồi đấy! Ngày hôm nay cậu cũng rất xinh đẹp, mình đâu thể cướp mất ánh hào quang của cậu chứ? Cho dù có toả sáng thì cũng là cả hai chúng ta cùng toả sáng mới phải!" Rồi cô nghiêm túc nhìn Vương Giai Kỳ khẽ đưa tay nhéo má cô ấy, "Còn có, vui vẻ lên đi! Đừng có suốt ngày thở dài, nếu không cháu mình sinh ra sẽ có khuôn mặt nhăn nhó đấy!"
"Này cậu sẽ làm trôi lớp trang điểm của mình mất! Còn nữa! Cậu còn nói mình, không phải trong bụng cậu cũng có một bảo bối nhỏ sao?"
Bạch Lăng Diệp hất tóc tự tin, "Mình giống cậu sao? Mình lúc nào cũng tự tin và vui vẻ nhé! Cho nên bảo bối của mình sinh ra chắc chắn sẽ không có khuôn mặt cau có!"
Nhắc tới bảo bối nhỏ trong bụng khuôn mặt Bạch Lăng Diệp liền trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, cô đã thai được hơn một tháng, bây giờ cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
"Này cậu suy nghĩ gì vậy? Sắp tới giờ rồi đấy!" Vương Giai Kỳ vừa được trang điểm lại quay sang nhìn cô.
Bạch Lăng Diệp hoàn hồn mỉm cười lắc đầu, "Không có gì!"
Lúc này Hàn Lạc Vi từ bên ngoài đi vào cô nhìn Bạch Lăng Diệp nói, "Chị dâu, hôm nay chị đẹp thật đấy! Chẳng trách anh trai em lại cứ đứng ngồi không yên giục em vào xem tình hình bên trong như vậy?"
"Này Lạc Vi! Cô đừng có mải nịnh nọt chị dâu cô mà quên mất tôi như vậy! Chẳng lẽ hôm nay tôi lại không xinh đẹp sao?" Vương Giai Kỳ ở một bên bĩu môi.
Hàn Lạc Vi vội vã quay về phía cô ấy, "Không có! Hôm nay cô cũng rất xinh đẹp! Hai người chính là cô dâu xinh đẹp nhất của ngày hôm nay!"
"Chị! Chị Giai Kỳ! Đã tới giờ rồi, hai người còn không ra thì chú rể của hai người sẽ đợi tới sốt ruột mất!" Tiếng nói của Bạch Tuấn Hiên vọng vào từ bên ngoài, ngay sau đó bóng hình của cậu cũng xuất hiện ở trước cửa phòng trang điểm.
Bạch Tuấn Hiên ở nhà thường chỉ mặc quần áo thoải mái và đồng phục, rất ít khi ăn mặc trang trọng, ngày hôm nay cậu đặc biệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen khiến cả người trở nên sáng ngời rất ra dáng một chàng thanh niên anh tuấn.
Bạch Lăng Diệp nháy mắt cảm thấy em trai mình dường như trưởng thành hơn rất nhiều, cô mỉm cười nhìn Vương Giai Kỳ nói: "Chúng ta mau đi thôi!"
Giờ lành đã tới, bên ngoài khách khứa cũng đã tập trung đông đủ.
Trên lễ đường, Hàn Trạch Dương và Lăng Hạo Thiên cùng mặc âu phục trắng chỉnh tề đang đứng nghiêm trang hướng về phía cửa ra vào. Nhan sắc của bọn họ khiến không ít khách mời nữ phải suýt soa ghen tị với cô dâu.
Ở trước cửa lớn, Vương Hoài Cẩn đang đứng chờ để đưa hai cô dâu tới cho hai người đàn ông ở trên lễ đường.
Bạch Lăng Diệp từ nhỏ đã mất cha, Vương Hoài Cẩn vẫn luôn coi cô như con gái của mình mà đối đãi, ngày hôm nay ông sẽ thay cha cô đưa cô vào lễ đường, giao cô cho người đàn ông mà cô yêu thương.
Vương Giai Kỳ bước tới ôm lấy cánh tay của ông.
Vương Hoài Cẩn quay qua nhìn Bạch Lăng Diệp mỉm cười đưa cánh tay còn lại của mình ra.
Bạch Lăng Diệp cảm kích nhìn Vương Hoài Cẩn, cô mỉm cười bước tới ôm lấy cánh tay kia của ông. Có lẽ cha cô ở trên trời cũng sẽ thấy vui cho cô.
Cửa lớn mở ra, ba người cùng bước vào lễ đường.
Mọi người lập tức chuyển ánh nhìn về phía họ, các phóng viên cũng nhanh chóng hướng máy ảnh về phía họ mà chụp lia lịa những tấm hình đẹp nhất. Ai nấy đều cảm thán trước sắc đẹp của hai cô dâu, quả nhiên trai tài phải đi đôi với gái sắc.
Trái với vẻ đẹp hồn nhiên ngây thơ của Vương Giai Kỳ, Bạch Lăng Diệp lại mang vẻ đẹp trưởng thành và quý phái. Cả hai tưởng như đối lập nhau nhưng lại bù trừ cho nhau, người này tôn lên vẻ đẹp của người kia.
Ngày hôm nay họ khoác lên người mẫu áo cưới đặt riêng, đeo trên người những bộ trang sức chế tạo tinh xảo, và hôm nay chính là ngày trọng đại của đời họ, ngày họ có được hạnh phúc.
Ánh mắt Hàn Trạch Dương từ lúc Bạch Lăng Diệp bước vào luôn không rời khỏi người cô, cuối cùng anh đã đợi được ngày này, ngày mà cô mặc áo cưới tới gả cho anh.
Lúc ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của Bạch Lăng Diệp, anh khẽ thì thầm một lên một câu, "Thật xinh đẹp!".
Âm thanh phát ra chỉ mình anh nghe được, nhưng Bạch Lăng Diệp dường như nghe thấy lời anh nói cô mỉm cười tự tin bước về phía anh với nụ cười tươi đẹp nhất.
Khi hai cô dâu đang từ từ tiến vào lễ đường, Lăng Hạo Thiên đột nhiên ghé sát bên cạnh Hàn Trạch Dương cười đắc ý, "Cậu xem hôm nay bảo bối nhà tôi thật xinh đẹp đúng không? Tôi đã chờ ngày này từ rất lâu rồi!"
"Cút! Hôm nay vợ tôi mới là đẹp nhất!" Hàn Trạch Dương nhàn nhạt nói một câu sau đó anh tiếp tục ngắm nhìn cô dâu của chính mình đang từng bước một tiến về phía anh.
Lăng Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, nhưng ánh mắt cũng nhanh chóng chuyển dời lên người của Vương Giai Kỳ, hôm nay cô ấy thực sự rất xinh đẹp, khiến cho anh cảm thấy thật xao xuyến.
Đến nơi, Vương Hoài Cẩn lần lượt đặt tay của Vương Giai Kỳ và Bạch Lăng Diệp lên tay của Lăng Hạo Thiên và Hàn Trạch Dương.
"Ta giao con gái ta lại cho con!" Vương Hoài Cẩn nghiêm túc nhìn Lăng Hạo Thiên nói, sau đó ông quay sang nhìn Hàn Trạch Dương, "Tuy Lăng Diệp không phải con gái ta, nhưng ta sớm đã coi nó như con ruột, bây giờ ta giao nó lại cho cậu!"
"Người yên tâm con nhất định sẽ chăm sóc tốt cô ấy!" cả Hàn Trạch Dương và Lăng Hạo Thiên đều đồng thanh lên tiếng.
"Tốt! Tốt!" Vương Hoài Cẩn gật gật đầu, "Như vậy thì ta yên tâm rồi!"
Hai cặp đôi cùng nhau quay mặt về phía sân khấu chuẩn bị làm lễ tuyên thệ trước mặt của người chủ trì hôn lễ.
Người chủ trì nhanh chóng có mặt, ông đi tới trước mặt hai cặp đôi và bắt đầu đọc lời tuyên thệ: "Anh Hàn Trạch Dương và anh Lăng Hạo Thiên, hai người có đồng ý ở bên cô Bạch Lăng Diệp và cô Vương Giai Kỳ cho đến hết cuộc đời này, cho dù giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay bệnh tật, nguyện suốt đời không rời không bỏ?"
"Tôi đồng ý!" Cả hai dõng dạc trả lời.
Người chủ trì lại quay sang nhìn Bạch Lăng Diệp và Vương Giai Kỳ, "Cô Bạch Lăng Diệp và cô Vương Giai Kỳ, hai người có đồng ý ở bên cô Bạch Lăng Diệp và cô Vương Giai Kỳ cho đến hết cuộc đời này, cho dù giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay bệnh tật, nguyện suốt đời không rời không bỏ?"
"Tôi đồng ý!" Cả hai cũng nhanh chóng dứt khoát trả lời.
"Vậy bây giờ tôi xin tuyên bố, hai cặp đôi chính thức trở thành vợ chồng! Xin mời hai cặp đôi trao nhẫn cưới cho nhau!"
Tiếng người chủ trì vừa dứt, Lục Hạo cùng Hàn Lạc Vi lập tức từ dưới khán đài bước lên sân khấu mang theo hai cặp nhẫn cưới.
Trước sự chứng kiến của người thân, bạn bè, họ lần lượt trao nhẫn cưới cho nhau.
Trao nhẫn cưới xong, bên dưới bắt đầu ồn ào, náo nhiệt. Mọi người ở dưới sân khấu bắt đầu hò reo vui vẻ, "Hôn đi! Hôn đi!"
Hàn Trạch Dương vừa nghe lập tức vén khăn trùm đầu của Bạch Lăng Diệp sau đó ôm lấy cô, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Thấy bạn thân của mình hoạt động nhanh nhạy như vậy, Lăng Hạo Thiên cũng không thua kém, anh nhanh chóng ôm lấy Vương Giai Kỳ sau đó hôn lên môi cô.
Người lớn bên dưới lập tức lấy tay che mắt những đứa trẻ con.
Lúc này bầu không khí thực sự rất náo nhiệt. Hai cặp đôi trên sân khấu lại dường như đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc của chính mình, giây phút này trong mắt bọn họ dường như chỉ có đối phương mà thôi.
Giờ phút được chờ đợi nhất có lẽ chính là lúc hai cô dâu tung hoa cưới, những nam nữ trẻ tuổi độc thân bắt đầu tụ tập, để bắt lấy bó hoa từ tay cô dâu.
Hàn Lạc Vi nhanh chóng kéo tay Lục Hạo, "Lục Hạo! Tới đây! Em muốn bắt hoa cưới!"
Lục Hạo nhanh chóng bị cô kéo vào đám đông.
"Mọi người chuẩn bị nhé! Chúng tôi bắt đầu đây!" Dứt lời, hai bó hoa từ trong tay hai cô dâu lập tức được tung về phía sau.
"A! Tôi bắt được rồi! Lục Hạo! Em thực sự bắt được rồi này!" Hàn Lạc Vi vui vẻ reo lên sau đó ôm chầm lấy Lục Hạo, bó hoa mà Vương Giai Kỳ tung ra đã được cô bắt lấy nhanh chóng.
Lục Hạo có chút xấu hổ khi được cô ôm, anh hơi ngượng ngùng nói, "Được rồi! Lạc Vi! Em bình tĩnh một chút! Đây là nơi đông người!"
Hàn Lạc Vi lập tức buông anh ra, xấu hổ đỏ mặt, cô vùi thẳng khuôn mặt vào trong lồng ngực của anh.
"A! Tôi cũng bắt được rồi!" Một người phụ nữ khác cũng lập tức reo lên.
Bạch Lăng Diệp vội quay đầu lại nhìn, tại sao lại là cô ấy? Vừa rồi cô cố ý ném bó hoa về phía Cố Thành, tại sao người bắt được không phải là anh?
Cô lập tức lướt qua, liền thấy vị trí đứng của Cố Thành đã dịch chuyển về phía sau một bước so với lúc cô ném hoa.
Bạch Lăng Diệp khẽ thở dài, xem ra số trời đã định, Cố Thành vẫn chưa thể thoát kiếp độc thân.
Hàn Trạch Dương đi tới bên cạnh cô cười hỏi: "Sao vậy? Anh thấy em thở dài!"
Bạch Lăng Diệp lắc lắc đầu sau đó dùng cánh tay ôm lấy cổ anh, dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh, "Không có gì! Chỉ là nghĩ, ông xã à! Hình như em còn chưa nói với anh rằng em yêu anh!"
Hàn Trạch Dương mỉm cười dịu dàng nhìn cô, "Cái đó không quan trọng! Quan trọng là anh cũng yêu em!
Hoàn