Chương 103: Ngoại Truyện 4- Nỗi lòng Phong Thanh Dương
Tôi chính là Phong Thanh Dương. Mọi người vẫn thường truyền tai nhau rằng Phong Thanh Dương chính là một con người tài giỏi, khí chất, đẹp trai thì có thừa, có thể được gọi là một con người hoàn hảo đi.
Nhưng mà có một điều là con người này lại vô cùng ghét phụ nữ, không! phải gọi là rất rất ghét.
Rất đúng, bọn họ nói không sai nhưng mà nguyên nhân chính đằng sau lại là cuộc hôn nhân của ba mẹ tôi.
Hồi nhỏ tầm khoảng 4, 5 tuổi có một lần bố mẹ tôi cãi nhau ba tôi có nói rằng.
"Lấy vợ khổ lắm con ạ! Phận làm trai 12 bến nước, mày nhìn sư tử cái nhà ta là biết rồi đấy"
"Anh nói cái gì!"
Mẹ tôi đứng sẵn từ khi nào, giống như có thể suất hiện mọi lúc mọi nơi. Bà nhéo tai ba tôi kéo xuống phòng khách tẩn cho một trận khiến ba tôi khóc không ra nước mắt.
Mà cũng đúng thật, hồi nhỏ hai bố con tôi nếu có ai hỏi đến sợ nhất là gì thì tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời chính là mẹ tôi...Phong phu nhân của hiện tại đây.
Lớn lên thì cũng nhờ vẻ ngoài đẹp trai nên không ít những cô gái ve vãn làm quen này nọ, nếu như là thằng bạn thân của tôi Hoắc Cẩn Minh thì có khi cười tít cả mắt, nhưng mà đối với tôi thật sự những trò yêu đương nhăng nhít này quá tầm thường, những cô gái đó suy nghĩ cũng cực kỳ nông cạn chung quy lại cũng chỉ vì cái vẻ ngoài và gia tài của gia đình tôi...Tôi chẳng hứng thú.
Sự nghiệp...sự nghiệp...sự nghiệp
Điều quan trọng phải nhắc ba lần, từ rất nhỏ tôi đã có suy nghĩ rằng chỉ có sự nghiệp trong đầu còn tình yêu chỉ là phù du mà thôi...
Nhưng cuối cùng thì...tôi cũng động lòng rồi bà con ạ.
Thật không thể tin nổi một con người 27 năm trời không có hứng thú với phụ nữ vậy mà đột nhiên lại bắt đầu để mắt tới cô gái kỳ lạ.
Hôm ấy tôi có một cuộc họp ở công ty nên về muộn, đang đi trên đường bỗng nhiên có một cô gái lạ xin đi nhờ xe mà nói đúng chính xác hơn là đang bị mấy bọn bắt cóc truy sát.
Ban đầu tôi cảm thấy khó chịu vì mỗi lần có người khác lên xe tôi là bệnh sạch sẽ lại tái phát, quái lạ thay lần này lại không có biểu hiện gì.
Lông mày tôi nhíu lại vẫn tức tối, thể hiện ra cái khí chất cao lãnh lạnh lùng như mọi ngày vẫn thường hay làm, nhìn cô gái lạ mặt bên cạnh đột nhiên tôi sững người...
Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ để ý phụ nữ nhưng rồi vì cô gái này lại ngồi được cạnh tôi nên mới có dịp nhìn mặt...
Gọi là cũng có chút nhan sắc, trong màn đêm những ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào khiến cho người con gái ngồi cạnh tôi trở nên thật ảo như trong mộng. Một cô gái thuần khiết lại không dùng phấn son loè loẹt như mấy cô gái tôi thường thấy, mặt mộc mạc nhưng lại có sức cuốn hút.
Không ngờ đến bản thân tôi lại chính là nạn nhân...
Chiếc xe phóng nhanh làm cho cô ấy ngã vào người tôi, khoảnh khắc cơ thể chạm nhau tâm trí như đờ đẫn. Đối với một người chưa bao giờ biết hưởng thụ cái sắc đẹp của phụ nữ bao giờ thì lúc này cảm xúc dâng trào lên chín tầng mây, trong một khoảnh khắc nào đó tôi lại nhầm khẳng định với bản thân rằng.
Phong Thanh Dương, cuối cùng mày cũng dính vào con đũy tình yêu rồi...ý trí của mày là cô gái này hay sao!
Sau khi cô ấy rời đi về nhà tôi tự trách bản thân tại sao lúc đó lại dễ dàng bỏ qua như vậy, giờ thì hay rồi.
Cứ nghĩ đến cô gái đã làm mình động lòng đêm hôm đó thì trong đầu vô vàn câu hỏi được đặt ra.
Không biết cô ấy là ai
Cô ấy ở đâu thế nhỉ
Rõ là mình thấy cô ấy rất đẹp cơ mà
Nhưng mà không ngoài sự mong đợi. Hôm đó công ty tôi đang tuyển nhân viên nghe nói là có một nhân viên mới vào công ty thì phải, bản thân tôi lại đang mang một nỗi lòng khó nói bước vào thang máy bất chợt tôi sững người.
Ban đầu cứ tưởng bản thân nhìn lầm nhưng hóa ra lại không phải. Cô gái đó chính là nhân viên mới của công ty tôi.
Hay đây chính là chân mệnh thiên tử của đời mình nhỉ...
Trong lòng vui như được mở cờ trong bụng nhưng cũng tỏ vẻ thật là bình tĩnh.
Cũng có chút thú vị
"Cho hỏi là anh làm ở bộ phận nào"
Chất giọng thanh thoát vang lên khi tôi và cô ấy đứng ở trong thang máy, ban đầu còn tưởng bản thân là đang nghe nhầm, nhìn cái bộ dạng lúng túng trông thật sự rất đáng yêu.
Nghĩ thầm trong lòng không biết cô ấy tên gì thì mới nhận ra là cô ấy chưa có thẻ nhân viên.
Không được, mày phải thật bình tĩnh, Phong Thanh Dương mày chính là người như thế nào chứ...Vớ vẩn, mày phải dữ vững lập trường của mình.
Sau khi lên phòng tôi không có hứng làm việc, trong đầu là một mớ hỗn độn không được sắp xếp thành sự việc gì, tôi với lấy chiếc khăn tắm đi vào phòng tắm luôn.
Trong lúc tôi đang đi tắm thì đột nhiên ở phía ngoài phòng làm việc có tiếng động lạ
Bình thường nếu có người vào thì đều gõ cửa và được sự cho phép của tôi.
Nghĩ tới mấy tệp hồ sơ quan trọng của công ty đang để trên bàn làm việc, không suy nghĩ nhiều tôi liền lấy chiếc khăn tắm vội vàng quấn quanh hông của mình để che đi chú họa mi nhỏ rồi bước nhanh ra ngoài.
"Là ai"
Nhưng điều đầu tiên tôi thấy lại làm tôi khá sốc
Là cô nhân viên mới của công ty đây mà...
Là cô ấy.
Lúc đó vì sợ bị đánh cắp hồ sơ quan trọng nên gương mặt của tôi khá đáng sợ nhìn cô gái kia đứng rụt rè cầm tách cà phê trên tay còn không vững.
Tôi đánh ánh mắt qua một lượt từ trên xuống dưới người cô ấy, gương mặt xinh đẹp cộng thêm cái sự nhút nhát tới đáng yêu kia thì tôi có chút buồn cười
Tôi nhận ra trên thân mình chỉ quấn vỏn vẹn một chiếc khăn tắm ngang hông, khuôn mặt cô gái nhỏ bắt đầu đó ửng lên khi nhìn thấy tôi
Lần đầu tiên đứng trước sự việc như vậy nhưng theo kinh nghiệm của thằng bạn thân kể lại lúc nó tán gái thì tôi cũng có chút kinh nghiệm, đến bên trêu chọc tiểu bạch thỏ nhỏ một chút.
Là quản lý Lục nhờ cô ấy đem cà phê lên phòng cho tôi nhưng cuối cùng thì tôi lại dọa cô ấy sợ chạy mất.
Tôi vốn là tổng giám đốc của công ty nên cũng có chút trò để bắt nạt, biết rằng chỉ là một nhân viên mới của công ty nhưng tôi cũng muốn thử nghiệm xem cô gái nhỏ này thú vị tới cỡ nào, cũng khá thông minh.
Vì cái thói quen ở công ty về trễ thường ngày không bỏ được nên mỗi lần làm xong công việc mãi tới tối muộn tôi mới là người cuối cùng ra khỏi.
Tối hôm đó cũng như thường lệ tôi bước từ thang máy ra thì đột nhiên lại thấy bóng dáng quen thuộc, đường thì tối tăm như vậy nhìn một cô gái lại đi có một mình bỗng lòng tôi rạo rực lên một cảm giác không yên tâm.
Tôi liền đánh chiếc xe Lamborghini của mình lại gần, lần này thì có vẻ như bản thân cũng có cơ hội để ghi điểm trong mắt người ta rồi nhỉ.
"Lên xe...tôi đưa cô về"
"Tổng...tổng giám đốc"
Cô ấy ngồi bên cạnh ghế phụ xe, gương mặt ửng hồng bờ môi căng mọng như chiếc kẹo ngọt cứ thôi thúc tôi muốn thử nghiệm hương vị của nó.
Tôi cúi sát lại gần khoảng khắc sắp chạm tới bờ môi nhỏ thì mới bất giác nhận ra hành động của mình thật sự không đúng đắn nên chỉ lấy tay kéo dây an toàn thắt vào cho cô ấy, tôi quay mặt đi có chút ngại rồi cố bình tĩnh làm mặt lạnh.
Không biết cô ấy có cảm tình với mình không nhỉ...
Phong Thanh Dương, mày đẹp trai ngời ngợi như thế này cô gái nào cũng mê, phải tự tin lên...
Hehe...nhưng mà trêu đùa cô ấy một chút xem sao
Sau nhiều lần bị tôi làm khó dễ về mấy vấn đề công việc cô gái nhỏ cũng vượt qua xuôn sẻ, không hổ danh là người mà Phong Thanh Dương tôi nhắm trúng, tài sắc vẹn toàn khá hài lòng.
Trong một khoảng khắc nào đó tôi chẳng thể nghĩ tới lời ba dặn, tôi không nghĩ là mình lại ghét phụ nữ.
Trong một khoảnh khắc nào đó khi ngắm nhìn cô ấy thì tôi đã nghĩ tới gia đình và những đứa trẻ.
Ôi...thật điên rồ, mày là tổng giám đốc, một con người lạnh lùng đấy.
Cuối cùng thì tôi cũng biết được tên của cô ây.
Trần Anh Thư
Một cái tên khá ấn tượng, nhưng mà mỗi lần ngắm nhìn nhan sắc thì tôi đắp chìm mãi không thôi.
Hay là mình chiếm đoạt luôn nhỉ...Không, phải làm cách nào để cô ấy thích mình chứ...Quyến rũ à, hay là dùng cái body sáu múi này nhỉ.
Tôi không dám chạm mặt nhiều vì mỗi lần gặp mặt lại sợ bản thân sẽ không kìm lòng được mà thổ lộ.
Hôm thằng bạn thân về nước có mời tôi đi uống rượu, tất cả đều bình thường không có gì bất thường cho tới khi tôi đau bụng, thế quái nào mà lại buồn đi vệ sinh ngay cái lúc đang lâm trận.
Nếu mà bỏ đi thì có anh em có cho rằng vì tửu lượng kém nên mới trốn tránh không! Nhưng mà buồn vệ sinh quá rồi, phải đi thôi.
Tôi nhanh chóng đi vệ sinh, vừa mới bước ra khỏi cửa phòng thì lại nghe thấy những tiếng động khác thường, ban đầu định bước đi luôn vì chẳng quan tâm lắm nhưng mà giọng hét thất thanh đó...
Trần Anh Thư
Trong đầu cũng chỉ có cái tên của cô ấy hiện ra.
Sao cô ấy lại xuất hiện ở nơi này được chứ nhỉ...Sau một hồi chiến tranh tâm lý thì tôi bước chân đến nơi phát ra âm thanh
Tôi khá bất ngờ, cô ấy đang bị một tên đàn ông thân hình to lớn cưỡng bức, lửa giận trong lòng tôi bùng cháy mãnh liệt khi nhìn thấy cảnh đó.
Chưa bao giờ tôi thấy bản thân khó chịu kinh khủng, chỉ cần chạm vào cô ấy một lần nữa thì sẽ không chắc chắn là bản thân tôi không giết người được
Tôi xông tới tẩn cho tên kia một trận nhớ đời rồi bế cô ấy rời đi.
Cuối cùng thì tôi đưa cô ấy rời đi, định đem cô ấy về nhà của cô ấy nhưng rồi tôi nhận ra bản thân chẳng nhớ địa chỉ, bằng một cách thần kỳ nào đó tôi lại lái xe về biệt thự riêng của mình.
Có vẻ như cô ấy đã bị bỏ thuốc, thân thì nóng ran lên ngồi không yên phận mà mò mẫm cơ thể tôi.
Tôi lại chẳng muốn bản thân trở thành kẻ xấu chút nào.
Nam nữ thụ thụ bất tương thân, giữa ranh giới đó tôi rất hiểu rõ.
Nhưng mà cuối cùng thì...
Tôi chịu được nhưng mà thằng em tôi có vẻ chịu không nổi rồi.
Thân trai 27 năm trong trắng lần đầu đụng chạm như thế này khiến cả cơ thể tôi như rơi vào vùng trời điên đảo thích thú.
Huống hồ người bên cạnh lại là cô gái mà tôi thích, một cô gái xinh như hoa như ngọc cũng muốn chiếm lấy tôi.
Anh Thư đưa bàn tay non nớt chạm nhẹ lên yết hầu đang trượt lên xuống của tôi khiến tôi kích thích tột độ.
Những hơi thở nóng ấm vương vấn men rượu phả vào mặt tôi, trong người trước đó đã uống vài cốc men say lại thêm kiểu này thì chỉ có thể làm ngay thôi.
Hay là mình làm chỉ...
Phong Thanh Dương mày phải tỉnh táo lại, không được làm càn.
Nhưng mà thằng em đã khó chịu quá rồi.
Mày phải chịu trách nhiệm với cô ấy.
Làm đã, tính sau.
Tôi nhanh chóng bế cô ấy đi vào bên trong căn biệt thự của mình, cơ thể nhỏ nhắn khá vừa tay, ôm được một lần cứ muốn ôm mãi, mùi hương phái nữ thoang thoảng vào mũi tôi rồi tôi khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Chất giọng khàn khàn vang lên.
"Em muốn thì tôi chiều"
Rồi xong, vào chuyện luôn... Phê pha một đêm tuyệt vời.
Vậy là hai chúng tôi húp nhau trong hoàn cảnh như thế này.
Đứng trước cô gái mà mình thích, nhìn vẻ mặt sợ hãi ấy tôi cũng không biết giải thích như thế nào cho hợp lệ. Phải làm sao để chịu tránh nhiệm được đây.
Tôi vẫn trưng cái bộ mặt lạnh lùng không có chút hối lỗi nào nói một câu xanh rờn.
"Là cô cưỡng chế tôi"
Rõ là tối hôm đó cô ấy cũng có ý định chiếm đoạt tôi mà nhỉ, đời trai của tôi cũng đáng giá chứ.
Cuối cùng tôi lại trói buộc cô ấy bằng một tờ giấy nợ 2 tỉ đồng
Phong Thanh Dương, mày thật ác độc
Không! Nếu mày mà bỏ qua dễ đang thì sẽ không có cơ hội lần sau
Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, ai bảo em xinh đẹp như vậy chứ.
Cô ấy lên làm trợ lý cho tôi, khoảng thời gian này tôi và cô ấy cũng tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
"Trần Anh Thư, em làm người yêu của tôi nhé"
"Yêu tôi đi, Trần Anh Thư"
"Anh Thư, tôi thích em"
Phong Thanh Dương tôi đứng trước gương ăn mặc chỉnh tề tập tỏ tình cả buổi trời vẫn không thấy ổn chút nào, càng nhìn cái bản mặt đẹp trai của mình thì tôi thấy chỉ cần dùng sắc đẹp tỏ tình là đủ.
Dù sao thì tôi cũng không muốn bản thân mình biến thành một con người thô lỗ, ăn người ta rồi thì phải có trách nhiệm.
Và cuối cùng thì...
"Cô làm người tình của tôi đi, tôi đưa cô về"
Mày đang nói cái quái quỷ gì thế hả Phong Thanh Dương, người tình cái con mẹ gì chứ.
Ngồi bên cạnh người mà mình thích lại đi nói cái câu trơ trẽn như vậy được à, nội tâm tôi thầm chửi bới bản thân mình.
Thôi thì phóng lao rồi thì phải theo lao chứ biết làm sao giờ.
Có điều là cô ấy cũng đồng ý với sự ép buộc của tôi.
Dần dần sau nhiều lần tiếp xúc tôi cảm thấy cô ấy cũng có tình cảm với mình, còn bản thân tôi lại như một thằng si tình hoàn toàn yêu cô ấy say đắm không thề nào rời xa.
Chỉ cần không thấy mặt một chút là tôi lại nhớ mong trông trờ tới phát điên rồi
Tôi muốn có không gian riêng với cô ấy, dành những điều tốt nhất của bản thân mình cho cô ấy và bảo vệ cô ấy.
Cuối tuần tôi nói đi công tác nhưng thật ra đều không phải, để mà nói đúng nghĩa đen là đi hẹn hò cùng nhau nhưng có lẽ cô ấy không đồng ý nên mới dùng đến cách này.
Nếu tối hôm đó cô ấy không dùng bản thân mình làm quà thì tôi vẫn chưa tin được người tôi yêu đã hoàn toàn thuộc về tôi.
Chuyện tình yêu của tôi và cô ấy cũng gặp nhiều biến cố như là hiểu lầm, một chút nóng giận bồng bột của đàn ông là không thể tránh khỏi vì vậy khi tôi nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc thì mới biết rằng gian nan chinh phục đã khó khăn nên đừng bao giờ vụt mất cơ hội.
Haha
Nhưng mà giờ đây cô ấy đã trở thành một nửa của cuộc đời tôi, cô ấy chính là vợ tôi, tuy nhiều lúc có chút khó hiểu nhưng tôi lại cảm thấy bản thân mình là một người đàn ông may mắn nhất trên thế gian này.
Tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, người mà tôi yêu nhất...Mãi mãi là như vậy, vì tôi biết cô ấy cũng yêu tôi.
Hết