Chương 127: Kết Đan (1)
Mỗi huyệt Tổ Khiếu, Khí Hải, Đan Điền đều có một hàn đan, tam đan hợp nhất chính là đánh vỡ sự cân bằng của ba huyệt, khiến cho Hàn Đan trong huyệt Tổ Khiếu trầm xuống dung hợp với Hàn Đan ở Khí Hải. Đây là bước dung hợp đầu tiên.
Nếu làm được bước này, bước tiếp theo là trầm xuống đan điền, cuối cùng là dung hợp với Han Đan của huyệt Đan Điền. Nếu thành công đem ba khỏa Hàn Đan hợp nhất thì có thể đột phá đến Kết Đan kỳ, chân chính hình thành kim đan với tỷ lệ thành công nhất định.
Vương Lâm tĩnh tọa ở trong thạch thất, không gian nơi này không lớn, âm hàn khí nồng đậm. Hai mắt hắn nhắm lại, thần thức tiến vào trong cơ thể, tâm thần chìm đắm trong huyệt tổ khiếu.
Bước đầu tiên hắn phải làm là ở trong cơ thể là bài trừ huyệt tổ khiếu, làm cho hàn đan của huyệt tổ khiếu trầm xuống.
Độ khó của tam đan quy nhất là rất lớn, trước đây Vương Lâm chỉ biết đại khái nhưng hôm nay hắn đã cảm nhận rất sâu sắc. Khó khăn này nếu dùng hai từ "rất lớn" để hình dung thì thật quá mức nhẹ nhàng, mà phải nói là cực độ khó khắn.
Chỉ vì phá trừ huyệt tổ khiếu, Vương Lâm đã tĩnh tọa mất một tháng. Một tháng qua, hắn chưa có tiến bộ gì. Bốn phía của huyệt tổ khiếu như có một cổ trở lực vô hình, mặc cho hắn công kích như thế nào đều không thể lay động mảy may!
Yêu cầu của việc tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết đó là ba huyệt tổ khiếu, khí hải, đan điền lần lượt toái liệt ba lần để kết thành hàn đan. Một lần lại khó khăn hơn một lần. Lần đầu tiên có thể nói là khó khăn, lần thứ hai là rất khó khăn, thì lần thứ ba phải nói là vô cùng khó khắn. Hiện tại công việc của Vương Lâm phải làm chẳng khác nào là lần thứ tư toái liệt huyệt tổ khiếu, do đó độ khó có thể nghĩ. Công kích nhiều lần mà không được, Vương Lâm cải biến phương pháp. Hắn không công kích mà chạm rãi mài mòn. Theo thời gian, tầng vô hình kia dần dần hư bạc đi không ít.
Tuy nhiên, sự đau đớn do lấy linh khí của cơ thể không ngừng ma sát thì
vượt xa khả năng tưởng tượng của người thường. Cho dù là văn chương cũng không thể diễn tả nổi. Mỗi lần ma sát, thân thể Vương Lâm đều run rẩy, đau đầu kịch liệt, mồ hôi đổ như mưa. Quần áo hắn mặc trên người từ khi hắn bắt đầu tĩnh tọa vẫn chưa thay lần nào.
Nếu không có nghị lực rất lớn thì chuyện tam đan hợp nhất quyết không thể hoàn thành được. Tuy nhiên, cái Vương Lâm không hề thiếu lại chính là nghị lực. Năm đó, tham gia khảo nghiệm để tiến nhập Hằng Nhạc Phái nghị lực của hắn đã khiến người ta phải động dung, trên thềm đá dẫn lên Hằng Nhạc phái chắc vẫn còn để lại hai đạo huyết ngân.
Nếu không phải tư chất của hắn có điểm khuyết thiếu thì bằng vào nghị lực của hắn lúc đấy đã có thể được Hằng Nhạc phái xem trọng tiến hành bồi dưỡng trọng tâm. Hiện tại điều này cũng đã theo Hằng Nhạc phái tan thành mây khói!
Nghị lực của Vương Lâm thật kinh người, với sự thống khổ khó có thể tưởng tượng hết được của hắn, rốt cuộc huyệt tổ khiếu đã tan biến sau 3 tháng thời gian.
Một khỏa hàn đan màu lam, to bằng chừng nắm tay từ vị trí của tổ khiếu từ từ trầm xuống. Theo nó trầm xuông là một tia tinh mịn như một sợi tơ nhỏ cũng lan tràn ra, trải dài khắp cơ thể của Vương Lâm.
Mỗi khi hàn đan trầm xuống một tí, những sợ tơ này lại dài ra một tí, lúc hàn đan dừng lại ở bên ngoài huyệt khí hải. Vương Lâm thở sâu, không chút do dự lại bắt đầu ma sát lần thứ hai.
Lại ba tháng nữa trôi qua, trong huyệt khí hải vang lên âm thanh ba ba, rồi tiêu tán không còn. Cùng lúc đó, hai hàn đan va chạm chạm mãnh liệt vào nhau. Vương Lâm chỉ cảm thấy thân thể "oanh" lên một tiếng, một cỗ lực lượng kinh khủng sinh ra từ sự va chạm của hai hàn đan bùng nổ điên cuồng trong cơ thể hắn Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, không một chút huyết sắc, cổ họng đắng lên, phun ra một ngụm máu tươi. Búng máu vừa xuất hiện đã lập tức biến thành sương lạnh, bàm vào vách đá, hình thành bông tuyết màu đỏ.
Sau khi phun ra búng máu, Vương Lâm lấy từ trong túi trữ vật ra tám khối hạ phẩm lịnh thạch. Sau khi được xuất ra, tám khối này va chạm với nhau, hóa thành linh phấn, chiếu theo một quỹ tích nào đó dừng ở bên ngoài cơ thể hắn, tạo thành một phù văn quỷ dị.
Phù văn này lóe lên rồi biến mất. Ngay lúc đó, hắc sắc phi kiếm từ túi trữ vật phóng ra, vòng quanh Vương Lâm một vòng rồi phiêu phù giữa không trung. Hư ảnh ma đầu hiện ra ở trên thân kiếm.
Đầu tiên nó liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, trên mặt lô ra vẻ do dự, nhưng rất nhanh, thần thức của Vương Lâm giấu trong cơ thể hắn phát huy tác dụng, ý niệm cắn trả trong đầu hắn vừa hiện lên đã lập tức tiêu thất, đành đứng thủ hộ bốn phía cho Vương Lâm.
Vương Lâm làm xong hết thảy, đầu ong lên, ngả xuống mặt đất. Trước khi hôn mê hắn còn kịp bày thêm một trận pháp phòng ngự.
Nói đến trận pháp này, trước đó Vương Lâm đã bày mấy trận pháp thuấn di đơn giản, dùng khi có chuyện cấp bách xảy ra. Ma đầu ở một bên nhìn quanh bốn phía, lại trộm nhìn Vương Lâm đã ngã xuống đất, đáy lòng lại rục rịch, thầm nhủ:
- Ta có nên liều mạng với hắn không? Hắn hẳn không phải là giả bộ… Ah, thật khó biết! Hắn quả thật rất giảo hoạt… Ai, rốt cục có nên liều mạng không đây. Nếu mà thất bại thì hậu quả… Ma đầu không kìm được rùng mình một cái, vội vàng đem ý niệm trong đầu để sang một bên.
Một ngày sau, ý nghĩ này lại chậm rãi chiếm hết tâm tư của hắn, ánh mắt hắn lóe lên, nhìn Vương Lâm, đáy lòng lại nổi lên:
- Cùng hắn liều mạng? Đây là thời cơ tốt nhât! Nếu bỏ qua, về sau lão tử có lẽ không còn cơ hội nào nữa… Ah, không được, tên Vương Lâm này rất gian xảo, làm sao hắn lại không phòng bị ta chứ? Hắn trước khi hôn mê sao còn đem ta phóng thích ra? Ai, thật khó lý giải!
Ma đầu lắc đầu một cái thật mạnh, hung tợn nhìn Vương Lâm, tiếp tục nghĩ:
- Ta không ngốc đâu, ngươi cứ tiếp tục mà giả bộ nữa đi!
Ý nghĩ liều mạng lại bị hắn gác lại!
Lại qua một ngày, ánh mắt ma đầu này lại ngóng nhìn Vương Lâm, nội tâm lại rục rịch, hắn gầm lên một tiếng, lại thầm nhủ:
- Liều mạng, chết thì hết, có vẻ như không phải hắn đang giả bộ, liều mạng, liều mạng, liều mạng!
Hai mắt hắn đỏ ngầu, thân hình nhanh chóng lao ra, đánh về hướng Vương Lâm. Trận pháp phòng ngự đối với hắn không có tác dụng, bị ma đầu trực tiếp xuyên qua, bổ thẳng vào người Vương Lâm.
Nhưng ngay sau đó, ma đều thảm thiết liên tục kêu lên, thân mình thoát ra những làn khói nhẹ, có dấu hiệu tiêu tán, hắn nhanh chóng lui về phía sau, thảm hại nói:
- Biết ngay hắn là một tên giảo hoạt, làm sao có thể không lo lắng bị ta cắn trả khi phóng xuất ta ra được. Hắn lưu lại thần thức trong ta lúc nào? Sau này ta sẽ tồn tại ra sao….aaa?!
Ma đầu dậm chân đấm ngực, không ngừng kêu lên. Trải qua việc này, ma đầu ngoan ngoãn an phận, ngồi ở một góc, nhìn vách tường đối diện, trong lòng đầy bi phẫn!
Ngày thứ ba Vương Lâm thanh tỉnh, ngồi dậy. Cười khổ một tiếng, hắn biết bản thân mình đã xem thường độ khó khăn của tam đan hợp nhất. Mấu chốt là ở chỗ hai viên hàn đan khi dung hợp đã sinh ra cỗ hàn khí có tính hủy diệt!
Hàn khí này không thể phát tiết ra khỏi cơ thể nếu không dung hợp sẽ thất bại. Nhưng nếu không phát tiết ra ngoài thì hắn không thể chịu đựng nổi. Sắc mặt Vương Lâm âm tình bất định, trầm mặc suy tư.
Căn bản là thân thể hắn không thể chịu đựng được hàn khí nhưng Vương Lâm không giải thích được là những vị tiền bối trước hắn khi tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết làm thế nào để tam đan hợp nhất được. Như Tư Đồ Nam, hắn cũng tu luyện Hoàng tuyền thăng khiếu quyết, vậy hắn thành công như thế nào?
Vương Lâm khổ sở suy nghĩ mà mãi không ra, hơn nữa Tư Đồ Nam cũng chưa bao giờ đề cập qua chuyện này.
- Làm thế nào để thân thể mình có khả năng chịu đựng được hàn khí kinh khủng như thế?
Vương Lâm thì thào nói, sau một lúc than vãn, ánh mắt nhìn về phía ma đầu đang ngồi một đống trong góc.
Sau khi thấy Vương Lâm thanh tỉnh, ma đầu này vẫn cẩn thận trộm nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn quét sang, thân mình lập tức run lên. Hắn vội vàng nói:
- Ta luôn không có điểm lơi lỏng, luôn hộ pháp bên người ngươi.
Vương Lâm duỗi bàn tay ra, bắt lấy ma đầu ném vào trong kiếm, đứng lên nhảy ra khỏi thông đạo, ly khai thạch thất.
Ở ngoài phòng Lý Mộ Uyển, Vương Lâm hướng vào bên trong nhìn lại. Lý Mộ Uyển đang đang ngồi dựa vào bàn đá bên cạnh đan lô, hơi thở đều đều, đang ngủ say. Mái tóc như tơ lụa của nàng tùy ý xõa xuống, mấy sợi tóc vòng qua tai, làm lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, hồng hào, nhưng không phải như đã qua trang điểm mà nhan sắc như vốn có của nó.
Nàng mặc trên người một bộ quần áo màu tím làm tôn lên làn da trắng nõn nà của mình, làm cho người ta không kìm được, tim đập thình thịch. Lúc này bên đan lô thoát lên những đám khí màu trằng nhè nhẹ, cảnh tượng này làm cho người ta liên tưởng tới bức tranh tiên nữ.
Hơn nữa, gian thạch thất này được Lý Mộ Uyển bố trí tỉ mỉ, nàng treo rất nhiều những cây dây leo màu xanh đậm lên vách tường, không biết là nàng lấy từ nơi nào về, nó làm tăng thêm mấy phần cảm giác về một bức tranh động lòng người.
Một cỗ dược hương mơ hồ truyền đến, Vương Lâm hít sâu một hơi, đầu óc lại thấy thêm thanh tỉnh.
Nhìn một lúc, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn về phía
thạch thất tiếp theo, một nửa thạch thất này gieo trồng rất nhiều dược thảo, nửa khác thì để đặt một số tài liệu không phải dùng để luyện đan.
Nửa cái đầu lâu của giao long cũng đặt trong đó.
Thi cốt của giao long rất dài, nhất là đầu lâu củ nó lại lớn. Nếu dùng toàn bộ để bố trí Cửu Ly Thi Cốt trận thì có chút lãng phí nên Vương Lâm đã bảo Lý Mộ Uyển giữ lại một ít.
Phân phó xong việc này thì hắn mới bắt đầu tiến hành tam đan hợp nhất!
Nhìn gần nửa đầu lâu này, Vương Lâm trở nên trầm ngâm. Đầu lâu này lộ ra một cỗ tử khí, nhìn qua thì không giống xương cốt, mà lại giống như một loại tinh thể nào đó. Chắc đây là do cấu tạo thể chất đặc thù của cơ thể giao long hình thành nên.
Vương Lâm quan sát một lúc, đột nhiên tâm thần khẽ động, xoay người lại.
Lúc sau, Lý Mộ Uyển ánh mắt nhập nhèm, ngáp dài một cái, đi ra thạch thất, kinh ngạc liếc nhìn Vương Lâm, vẻ buồn ngủ lập tức biến mất.
Tâm tình của Lý Mộ Uyển mấy ngày qua chậm rãi biến đổi, nàng thường hay miên man suy nghĩ, sợ Vương Lâm đối với nàng nổi lên thú tính. Dù sao những người tu luyện Tử Chú thuật thường am hiểu thái bổ nguyên âm.
Nhưng sau, nàng phát hiện Vương Lâm gần như luôn bế quan khổ tu. Lý Mộ Uyển trước vẫn cho rằng ca ca Lý Kỳ Khánh của mình đã cực kỳ chăm chỉ tu luyện rồi nhưng sau khi biết Vương Lâm thì hai từ "chăm chỉ" lập tức được chuyển dành cho Vương Lâm.
Dưới con mắt của nàng, Vương Lâm đã có tu vị Trúc Cơ đại viên mãn, tiến thêm một bước đó là Kết Đan kỳ. Nhưng Lý Mộ Uyển biết rằng muốn đột phá đến Kết Đan kỳ đâu phải là chuyện dễ dàng. Ở Hỏa Phần quốc mấy ngàn năm qua, người Kết Đan nhanh nhất, mười bảy tuổi Trúc cơ đại viên mãn, nhưng cũng phải dùng đến hơn ba mươi năm sau mới có thể kết đan thành công.
Người này chính là thủy tổ của Hỏa Phần quốc, một vị Nguyên Anh kỳ tu sỹ, đem Hỏa Phần quốc từ cấp 2 thăng lên cấp 3 tu chân quốc.
Nhưng nàng nhìn tướng mạo của Vương Lâm, nhiều nhất cũng chỉ mới hơn 20 tuổi. Muốn Kết Đan trong thời gian ngắn là tuyệt không có khả năng. Lúc trước Vương Lâm nói rằng sau khi kết đan sẽ đưa nàng rời khỏi nơi đây, đáy lòng nàng cười khổ mãi. Nàng nghĩ rằng chờ được đối phương kết đan thành công thì đã mấy chục, thậm chí mấy trăm năm sau. Đáy lòng còn đối với Vương Lâm sinh ra một tia châm chọc, tưởng là lưu nhân không bằng nói thẳng ra, cứ cố làm ra vẻ huyền bí.
- Ngươi luyện công gặp bình cảnh sao?
Lý Mộ Uyển do dự một chút, hai mắt nhìn Vương Lâm, nhẹ nhàng hỏi. Hồn huyết của nàng bị đối phương nắm giữ, nếu đối phương đưa ra yêu cầu gì quá phận, nàng không biết bản thân mình nên lựa chọn như thế nào. Vấn đề này nàng từ lâu luôn tự hỏi bản thân mình. Hôm nay, thấy đối phương nhíu mày, không khỏi nghĩ đến việc tu luyện Tử Chú thuật thường xuyên cần hấp thu tam khí nếu không công pháp sẽ trì trệ, không tiến được, rất dễ dàng xuất hiện bình cảnh. Nàng tính toán rằng sau khi trở lại đối phương đã bế quan đến mấy thàng. Mấy tháng này chưa biết mùi đàn bà, chưa giết người, hiện tại có lẽ Tử Chú thuật đã đến bình cảnh.
Vương Lâm cũng không biết suy nghĩ trong lòng Lý Mộ Uyển, nhìn đối phương gật gật đầu.
Lý Mộ Uyển trong lòng run lên, lùi về sau vài bước, sắc mặt tái nhợt. Nàng trốn tránh một lúc cuối cùng âm thầm cắn răng nói:
- Ngươi… Ta chỉ đáp ứng luyện đan cho ngươi. Nếu là… ta…ta chết cũng không chấp nhận.
Thanh âm của nàng vừa có chút oán giận, vừa có chút trách móc.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn qua Lý Mộ Uyển một cái, xoay người nhìn về cái đầu lâu, bình thản nói:
- Cái đầu lâu của giao long này sao lại có nhan sắc như thế?
Giao long toàn thân là kịch độc, xương cốt biến thành màu tím thì có gì lạ đâu! - Nàng cắn cắn đôi môi đỏ mọng, hạ giọng nói.
- Toàn thân là độc?
Vương Lâm ngẩn ra, đánh giá cẩn thận cái đầu lâu này.
- Trong cơ thể của giao long khi còn sống chứa đầy kịch độc. Nếu tử vong thì độc tố lại cải biến thân thể, biến thành chí bảo. Trong sách cổ có
ghi "giao sanh thân độc, giao tử thân bảo". Cốt tủy của giao long là độc nhất, nhưng cũng là tối trân quý nhất.
Lý Mộ Uyển thanh âm ngày cành lạnh, biểu tình dần trở nên bình đạm.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đầu lâu này, cũng không nói câu nào, trên mặt âm tình bất định, trở nên suy tư. Một lúc lâu sau, trong miệng hắn thì thào tự nhủ:
- Một thân đầy chất độc… Kịch độc ẩn chứa trong cơ thể của giao long sao tự thân nó lại không bị ảnh hưởng gì…?
Một tia linh quang đột nhiên xuất hiện, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, Vương Lâm vừa tưởng là đã rõ ràng nhưng không ngờ vẫn mê mang không hiểu.
Lý Mộ Uyển lãnh đạm liếc mắt nhìn sang, thấy mặt mày đang nhăn nhó, lộ ra nét suy tư, không kìm được nói:
- Giao long này khi còn sống trong cơ thể chứa toàn là độc tố, huyết nhục xương cốt, tạng phủ, thậm chí ngay cả nước bọt đều ẩn chưa kịch độc, tự nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng bởi chất độc đó… Ý niệm trong đầu Vương Lâm lại lóe lên, càng lúc càng rõ ràng. Ánh mắt hắn phát sáng, mày giãn dần ra, cuối cùng bỗng nhiên cười lên sảng khoái. Tay hắn vung lên, đầu lâu của giao long được hắn thu vào trong túi trữ vật.
- Nếu cơ thể ta không thể chịu được hàn khí thì biến toàn thân chỗ nào cũng là hàn khí, từ đó tự nhiên là có thể chịu đựng được.
Vương Lâm thở sâu, xoay người lại nhìn Lý Mộ Uyển, bước nhanh về phía nàng.
Lý Mộ Uyển sắc mặt trở nên tái nhợt, lùi nhanh về vách động, thân hình run rẩy, lộ vẻ sầu thảm, đang muốn tự đoạn tâm mạch. Đột nhiên Vương Lâm
nói:
- Ngày ta Kết Đan thành công sẽ là ngày đưa ngươi trở lại Lạc Hà Môn!
Nói xong hắn không quay đầu lại, xoay người đi ra khỏi động phủ, ra khỏi đại trận, nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng đâu cả.
Lý Mộ Uyển hoàn toàn ngây dại. Trong đầu nang giờ là một mảnh hỗn loạn, đủ loại ý niệm tuôn ra như suối chảy, cuối cùng ngồi sụp xuống đất bên vách động.
Vương Lâm toàn lực triển khai thổ độn thuật, hướng về phía Thi Cốc. Vừa rồi Lý Mộ Uyển nói ra câu đó làm tan đi mây mù trong đầu hắn. Giờ đây hắn có thập thành nắm chắc có thể làm cho tam đan dung hợp.
Hắn đẩy nhanh tốc độ, ba ngày sau đã đến bên ngoài thi cốc, theo con đường đã quen thuộc đi vào một đường đi thẳng từ sơn cốc thứ nhất đến sơn cốc thứ mười ba. Đứng trước sơn cốc mười bốn, hắn hít thật sâu, kiên định bước vào.
Ở trong sơn cốc mười bốn, mặt đất có một tầng băng màu lam, Vương Lâm dẫm trên mặt đất, một tia hàn khí từ dưới chân truyền lên, tiến vào trong thân thể hắn. Vương Lâm không chút do giẫm chân phải xuống, sử dụng thổ độn thuật trầm cả thân mình xuống lòng đất.
Theo cơ thể trầm xuống, âm hàn khí càng thêm nồng đậm. Ước chừng hạ xuống được trăm thước, Vương Lâm không thể không dừng lại, thân thể hắn dĩ nhiên đã đông cứng lại. Với khổng lồ âm hàn khí của nơi này chỉ cho phép hắn xuống đến đây. Nếu hắn xuống thêm chút nữa thì không chỉ có thân thể, cho dù là linh hồn, thần thức đều có thể bị đóng băng trong nháy mắt.
Về phần dưới đáy cốc này có gì huyền diệu, Vương Lâm cũng không rảnh đi dò xét. Hắn hết sức bảo trì tim đập, chậm rãi hoạt động thân mình thành tư thế khoanh chân ngồi.
- Tam đan không dung hợp được thì thề không xuất cốc!
Vương Lâm trong lòng tự nhủ, nhắm chặt hai mắt lại.
Xuân qua thu đến. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhoáng một cái mà đã ba năm trôi qua!
Thiên tai của hỏa thú tại Hỏa Phần quốc buộc tứ cấp tu chân quốc phải phái người đến giải quyết! Cuối cùng ba Hóa Thần kỳ cao thủ, tiêu hao mất 9 ngày mới hoàn toàn thu phục được tất cả các hỏa thú, đem chúng tế luyện với nhau, luyện ra một trung phẩm linh cấp hỏa thú mang về tứ cấp tu chân quốc.
Cấp bậc của linh thú có cách phân chia rất rõ ràng, chia làm 4 giai vị:
dị, linh, hoang, tiên . Mỗi giai vị lại chia làm ba phẩm cấp: hạ, trung, thượng.
Hỏa Linh thủy tổ bị Nghịch Thiên hạt châu hấp thu, mới chỉ có thể coi như vừa bước vào cấp bậc hoang thú, nếu ứng theo giai vị sắp xếp là thượng phẩm linh cấp đỉnh. Con cháu của nó đều chỉ là hạ cấp linh gia mà thôi. Chênh lệch giữa ba cấp thượng, trung, hạ là rất lớn. Nếu không phải Hỏa Linh thủy tổ kia đang trong giai đoạn suy yếu thì căn bản không có khả năng dễ dàng bị thôn phệ như thế!
Phải biết rằng một thượng phẩm linh cấp đỉnh là tương đương với Hóa thần đại viên mãn. Hai phẩm cấp trung, hạ tương ứng với Nguyên Anh đại viên mãn và Kết Đan đại viên mãn.
Con giao long đã chết kia chính là một con trung phẩm linh thú.
Hỏa thú thiên tai mặc dù đã được trừ diệt, nhưng Hỏa Phần quốc thật sự không thể giải quyết được khô nóng linh khí trong đất nước, chỉ có thể chờ thời gian trôi qua mà thôi. Dùng thời gian để chậm rãi trung hòa linh khí khô nóng này.
Chiến đấu với Tuyên Vũ quốc thì vẫn tiếp tục nhưng những trận đấu có hơn trăm người tham gia đã rất ít khi phát sinh, chủ yếu là các trận chiến nhỏ của mấy chục người mà thôi. Dần dần, Hỏa Phần Minh vững vàng trạm ổn, chiếm giữ khoảng một phần ba, nhưng sau đó cũng không còn lực mà tiến tới đành ổn định dừng lại.
Còn chiến đấu giữa tu sĩ hai nước thì từ sinh tử chiến đã biến thành chiến trường để đệ tử hai nước luyện tập, lấy kinh nghiệm chiến đấu.
Những trận chiến trước đây, đối với những đệ tử chết trận mà nói là tình huống bất đắc dĩ.
Lại nói, sau khi Vương Lâm trụy hạ dưới trăm trượng của đệ thập tứ cốc, hắn như lão tăng ngồi nhập định. Tim hắn ngày càng đập chậm lại. Theo đó cực âm hàn khí theo mọi vị trí toàn thân tiến nhập vào cơ thể, khuếch tán đến bên trong cả huyết nhục.
Chậm rãi, cực âm khí tích lũy ngày một nhiều. Nửa năm sau, huyết nhục trên thân thể, tứ chi đã biến thành mầu lam, có dấu hiệu kết tinh hóa.
Trong nửa năm này, tổng số lần tim hắn đập chỉ có chín triệu tám trăm ba mươi bảy nghìn năm trăm bốn mươi ba lần, thân thể hắn trầm sâu xuống một trăm tám mươi trượng.
Lại qua nửa năm, lục phủ ngũ tạng của thân thể hắn cũng bị cực âm khí xâm nhập hoàn toàn. huyết nhục tứ chi đã xuất hiện kết tinh. Hai tay hắn thầm chí đã biến thành tinh thể màu lam, cảm giác như chỉ cần gõ nhẹ đã có thể vỡ vụn.Nửa năm này, số lần tim đập chỉ còn bốn trăm tám mươi bảy nghìn năm trăm năm mươi chín lần, thân thể hắn đã trầm xuống bảy trăm ba mươi trượng.
Lại qua nửa năm tiếp theo, tinh thể lan tràn hết tứ chi, toàn bộ chân tay đã có màu lam tinh thể, thậm chí xương cốt bên trong cũng đã có thể nhìn thấy được rõ ràng. Thân thể hắn cũng bắt đầu dấu hiệu kết tinh. Tim đập đã hạ xuống ba nghìn tám trăm sáu mươi lăm lần, thân hắn trầm xuống một nghìn bốn trăm sáu mươi trượng.
Đến nửa năm tiếp, thân thể hắn ngoại trừ đầu ra toàn bộ biến thành lam tinh, tim hắn đã bị đóng băng, không còn đập nữa, lúc này hắn đã cách mặt đất ba nghìn sáu trăm bảy mươi hai trượng Hai năm qua đi, giữa năm thứ 3, đầu của Vương Lâm chậm rãi biến thành lam tinh. Lúc này toàn bộ hơi thở sinh mạng của Vương Lâm đã hoàn toàn biến mất, chân chính luyện đạt yêu cầu của Hoàng tuyền thăng khiếu quyết - hoàng tuyền chi cảnh.
Thân thể hắn trầm xuống đến bảy nghìn chin trăm bảy mươi chín trượng, xuất hiện ở một thế giới màu lam, ở đây dày đặc xương cốt to lớn của linh thú. Những linh thú này không biết vì sao mà ở nơi tại cực âm nhưng thân thể của chúng vẫn đang tiêu tan, chỉ lưu lại nơi đây tạo thành cốt hải mà thôi.
Vương Lâm ở bên trong cốt hải, lẳng lặng tĩnh tọa nửa năm, hắn dùng một tháng để tim khôi phục, đập trở lại, dùng hai tháng để khôi phục thần thức, dùng ba tháng mới cảm ứng được ba viên hàn đan Sau khi Hàn Đan của huyệt Tổ Khiếu và khí hải chậm rãi dung hợp cùng một chỗ, hàn khí mang tính hủy diệt lại xuất hiện. Tuy nhiên hàn khí lần này không thể so với cực âm khí bên trong cơ thể của Vương Lâm được, nó
quá nhỏ bé không đáng kể.
Dễ dàng để cho hai hàn đan dung hợp một chỗ, không thể phân ra được nữa, dần ngưng kết thành nhất thể.
Ngay sau đó, hàn đan đã dung hợp tiếp tục tràn xuống huyệt đan điền. Bên ngoài huyệt đan điền có một tấm chắn vô hình, ngăn trở thời gian gần nửa nén nhang, liền lập tức tan rã. Hàn đan trầm xuống, va chạm với đan điền hàn đan, một cỗ hàn khí có mật độ cực cao, còn gấp hơn mười lẫn cỗ hàn khí trước đó xuất hiện, nhưng vẫn còn kém hơn mật độ cực âm khí bên trong cơ thể Vương Lâm một chút. Ba viên hàn đân hoàn toàn dung hợp, giao hòa cùng một chỗ.
Chẳng qua màu sắc của nó bây giờ không còn là màu vàng mà là màu xanh đậm của tử khí!
Vương Lâm không biết vì hắn có Nghịch Thiên châu, cực cảnh linh lực nên tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết cũng có chút khác biệt. Mức độ khó khăn mà hắn vượt qua chỉ có thể nói là có chút khó khăn mà thôi.
sở dĩ Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết được coi là pháp quyết có tốc độ kết đan nhanh nhất bởi vì phản lại các pháp môn khác, đầu tiên lấy hàn đan dung hợp thành đan phôi, lại lấy linh lực trùng kích, cuối cùng tiến hóa thành kim đan, bước vào Kết Đan kỳ.
Hắn hiện tại đã hoàn thành hơn phân nửa chỉ còn phải dùng linh khí trùng kích. Tuy nhiên không thể dễ dàng thành công Kết Đan kỳ như vậy. Bước cuối cùng này cũng có tỷ lệ thất bại nhất định.
Tam đan hợp nhất, một khi đan phôi đã thành thì bước tiếp theo chính là dung hợp với thân thể. Nếu không sinh ra bài xích thì có thể sử dụng linh lực để công kích, thần thức nuôi dưỡng, kết thành Kim Đan, tiến vào Kết Đan kỳ.
Linh lực tấn công cần thiên ly đan gia tăng xác suất thành công, Vương Lâm bỗng nhiên mở ra hai mắt, thân thể hắn từ hạ bộ bỗng nhiên xuất hiện một vết rách. Vết rách này càng lúc càng lớn, rồi nhanh chóng trở nên dày đặc toàn thân.
Theo từng cử động của thân thể hắn, vết rách này lan ra với tốc độ càng lúc càng nhanh, có mấy chỗ bong ra từng mảng. Vương Lâm chậm rãi đứng lên, toàn thân run lên mãnh liệt, những vết rách nhỏ như bị trận gió lớn cuốn qua rơi xuống ào ào.
Quần áo trên người hắn cũng bong ra, hóa thành tro bụi tiên tan không còn, chỉ để lại giao long nội giáp có chút tàn phá trên người.
Vương Lâm lẳng lặng đứng tại chỗ, lại nhắm hai mắt. Một lúc sau mở ra, hai đạo hàn mang xuất hiện, hai tay bất giác nắm chặt. mặc dù tam đan hợp nhất mới chỉ coi như tiến một chân vào Kết Đan kỳ nhưng Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết của hắn đã đại thành.
Một đoàn ngọn lửa màu xanh lam theo đan phôi tản ra theo kinh mạch chảy xuống đầu ngón tay phải. Lúc này lam hỏa tầm ba tấc vô thanh vô tức xuất hiện đầu ngón tay, lặng lẽ thiêu đốt.
Nó tản mát ra không phải là nhiệt lượng mà là hàn khí! Đoàn lam sắc băng diễm này chính là tinh túy của Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết – Hoàng tuyền chi viêm!
Hoàng tuyền băng diễm vừa xuất hiện, một tầng tinh thể màu lam rất dày dưới chân Vương Lâm tản mát ra bạch khí, có dấu hiệu tan ra. Tay phải Vương Lâm huy động, băng diễm lập tức biến mất, bạch khí cũng tiêu tán.
Lúc này lam tinh đã lộ ra một điểm lõm xuống.
Uy lực của băng diễm làm Vương Lâm thất kinh, nhìn qua xung quanh, từ túi trữ vật lấy ra một bộ quần áo thay vào. Hăn nhìn vào đống xương cốt của linh thú một lúc, rơi vào trầm tư. Một nén nhang sau, hắn khoanh chân ngồi xuống, vỗ túi trữ vật, đầu của con giao long từ bên trong bay ra.
Ánh mắt Vương Lâm chớp động nhìn cái đầu giao long, hắn sắp tới muốn đến Nam Đẩu thành để đổi lấy lò luyện đan để khiến cho Lý Mộ Uyển luyện chế thiên ly đan. Tuy 3 năm nhoáng cái mà qua nhưng dựa vào một tia liên hệ với hồn huyết, Vương Lâm biết Lý Mộ Uyển cũng không có gì nguy hiểm.
Tuy nhiên, nhìn thấy vô số thú cốt bị đóng băng xung quanh, ý tưởng của Vương Lâm có chút thay đổi. Luyện khí thuật của Chiến thần điện yêu cầu trọng yếu nhất chính là phiên ưng lô.
Lần đó sau khi thất bại, trong tay hắn cũng không có thêm đầu của con linh thú nào nữa. Lúc trước hắn để Lý Mộ Uyển giữ lại đầu giao long cũng là tính toán để luyện chế phiên ưng lô, chẳng qua giữa chừng lại vì sự việc tam đan hợp nhất mà trì hoãn. Hơn nữa tâm lý của Vương Lâm cũng không nắm chắc, nếu thất bại thì phải tìm kiếm linh thú đầu lâu khác để luyện chế, qua lãng phí sức lực.
Nhưng hiện tại hắn đã phát hiện ra cốt hải này rồi, ý tưởng đó lại xuất hiện trở lại. Hắn hít một hơi thật sâu, trong đầu nhớ lại luyện khí ngọc giản viết về phương pháp chế tác phản ứng lô. Một lúc sau hắn xuất ra ngọc giản nhìn lại một lần.
Hắn vỗ nhẹ hai tay với nhau, sau đó duỗi ra thì trong lòng bàn tay đã dần xuất hiện ba đường linh tuyến. Gương mặt Vương Lâm lộ vẻ ngưng trọng, hai tay đồng thời hướng về phía trước vẩy ra, linh tuyến lập tức bay lên.
Hai mắt hắn nhìn không chớp, hai tay lại tạo thành chữ thập, cứ liên hoàn vòng đi vòng lại, Dần dần, linh tuyến trước người ngày càng nhiều, càng dày đặc, cuối cùng hình thành một đạo linh trù, phát ra từng đạo ánh sáng trong suốt.
Làm xong hết thảy, Vương Lâm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bước đầu tiên kéo tơ làm kén để chế tác phiên ưng lô đã hoàn thành. Hiện tại cần khảo nghiệm xem lô phôi có thể hay không chịu đựng được linh tơ luyện chế.
Hắn điểm vào đầu giao long, linh tơ hóa thành một dải lụa nhanh chóng quấn vào đầu giao long. Vương Lâmngưng thần tĩnh khí quan sát thật kỹ những biến hóa xảy ra. Chỉ thấy linh trù chậm rãi thâm nhập vào bên trong đầu lâu, làm cho màu tím của đầu giao long dần nhạt đi.
Nhưng chỉ một lát sau, từ bên trong chiếc đầu lâu giao long đột nhiên phát ra âm thanh "ca ca", tiếp theo tại nơi linh trù đang bọc lấy nó xuất hiện các vết rách. Cuối cùng toàn vộ nó vỡ ra hóa thành các mẩu xương, chỉ để lại linh trù gữa không trung, phát ra từng trận linh lực dao động.
Vương Lâm than thầm một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng. Ánh mắt hắn đảo qua, nhảy lên giữa không trung, bắt lấy linh trù, nhanh chóng lao vào một chỗ thật nhiều thú cốt. Thú cốt ở đây có cái dài đến năm, sáu mươi trượng, xương cốt tản mát màu trắng xám, đầu lâu của nó cũng rất lớn, so với cái đầu lâu của giao long vừa bị hắn làm hỏng thì cũng tương đương.
Trong nháy mắt, linh trù dung nhập đã xuyên qua thú cốt. Vương Lâm ngẩn ra, lại nếm thử 1 phen, linh trù không bị ngăn trở, xuyên hẳn qua thú cốt.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào thú cốt, ánh mắt lóe lên, thú cốt này bị một tầng băng tuyết màu lâm bao lấy, nhìn qua giống như là thủy tinh.
Tay phải hắn xuất ra một trảo, niết trên xương nó, hơi dùng sức, bên trong xương phát ra tiếng ca ca nhưng vẫn không gãy.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, vung tay lên, hoàng tuyền băng diễm theo ngón tay tràn ra. Vừa mới tiến nhập vào trong thú cốt, từng đợt bạch khí đã phát tán ra. Băng diễm càng đến gần thì bạch khí thoát ra càng nhiều, bao vây lấy màu lam tinh thể, sau đó chúng nhanh chóng tiêu tan với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cuối cùng toàn bộ biến mất, lộ ra bạch cốt thú bên trong.
Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, cầm lấy linh trù ấn xuống phía dưới. Lúc này linh trù đã trực tiếp quấn lấy đầu lâu.
Nhưng chừng thời gian đốt nửa nén nhang qua đi, màu sắc của thú cốt đã biến đổi ba lần rồi nổ tung, vỡ thành tro tàn. Linh trù thoát ra, sợi tơ cũng ít hơn trước, linh lực cũng dần yếu nhược.
Hai hang lông mày của Vương Lâm nhăn lại, chế tác phiên ưng lô khó khăn nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn. Người nắm giữ luyện khí thuật của Chiến Thần điện thật rất ít, là bởi vì liên quan trực tiếp đến phiên ưng lô này.
Người bên ngoài chỉ sợ là muốn có một linh thú đầu lâu đã phải là cực kỳ may mắn rồi, nhưng chế tác phản ứng lô điều kiện cần là có linh thú đầu lâu, điều kiện đủ là phải có đầu lâu cứng rắn của linh thú. Nếu linh thú chết đã lâu, dùng đầu lâu của nó thì tỷ lệ thành công sẽ giảm đi.
Đương nhiên nếu có được hoang thú đầu lâu, mặc cho đã chết lâu hay mới, tỷ lệ thành công liền tăng lên rất nhiều.
Bởi vậy, khó khăn cũng tăng lên. Khi giao long vừa chết, Vương Lâm tự tin nếu là lập tức luyện chế thì xác suất thành công sẽ lớn hơn một chút, nhưng lúc ấy tâm tư của hắn lại không đặt vào việc luyện khí, chỉ nghĩ mau chóng kết đan.
Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng. Mắt nhìn cốt hải vô tận, nơi này có bao nhiêu linh thú xương cốt thì hắn cũng không tính ra được.
- Ta không tin nhiều như thế này linh thú cốt cũng luyện chế không được một phản ứng lô!
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, hai tay kết thành chữ thập, luyện ra linh tơ.
Sau khi bổ sung vào linh trù, lại khống chế nó đặt lên một thú cốt khác.
Một nén nhang sau, thú cốt lại vỡ vụn.
Liên tiếp như vậy, chính Vương Lâm cũng không biết được hắn đã phá nát bao nhiêu thú cốt. Chỉ biết rằng hắn đã hơn trăm lần bô sung linh trù.
Khuôn mặt hắn càng lúc càng nặng. Cuối cùng, Vương Lâm nhảy lên, đứng ở giữa không trung, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, sau đó đem linh trù bỏ ra.
Linh trù liên hóa thành một trận quyển phong, chuyển động bên ngoài thân thể Vương Lâm.
Hai tay hắn không ngừng kết ấn thành chữ thập, vung ra. Mỗi lần như thế sẽ có một ít linh tơ xuất hiện, dung nhập vào bên trong linh trù. Sau đó, theo tốc độ ngày càng nhanh cua Vương Lâm, linh tơ dung nhập liên tục vào trong linh trù, làm nó nhanh chóng phát triển.
Bên ngoài thân thể hắn, linh trù cũng xoay càng lúc càng nhanh, hình thành một đại quyển phong. Vương Lâm vẫn không dừng tay, sử dụng toàn thân linh lực luyện hóa ra linh tơ, sau đó uống vào mấy ngụm linh khí dịch thể, lại luyện hóa tiếp.
Thời gian dần trôi qua, bên ngoài thân thể hắn, linh trù quyển phong càng lúc càng lớn, đã khuếch tán đến hơn trăm trượng bên ngoài.
- Chắc vẫn chưa đủ!
- Vương Lâm nhìn vào phạm vi của cốt hải, thầm nhủ, lại uống thêm linh dịch, tiếp tục chuyển hóa. Cứ thế, quyển phong đã hóa thành một đại quyển phong rộng ngàn trượng. Vương Lâm hít sâu một hơi, khẽ quát một tiếng, hai tay nâng lên, thần thức buông ra khống chế linh trù quyển hạ xuống phía dưới. Cùng lúc đó băng diễm lại tùy ý phóng ra.
Chỉ nghe thấy tiếng rầm rầm liên tục. Trong phạm vi nghìn trượng lấy hắn làm trung tâm, thú cốt như thủy triều, hất lên tầng tầng tro cốt. Tro cốt liên miên không dứt, không có xương cốt nào có thể chống lại, tất cả đều hóa thành tro bụi, gia nhập vào trong cốt lãng.
Bên trong đó còn chứa vô số bạch khí, theo thời gian tích tụ, cực kỳ đồ sộ. Sau khi bạch khí tán đi, trong vòng nghìn trượng trống rỗng, không còn vật gì! Hắn lại cắn răng, lấy ra linh dịch, lại luyện chế ra nghìn trượng linh trù, hướng về một phía khác hướng đến.
Cốt lãng quay cuồng, bạch khí lãng đi, đồng tử trong mắt Vương Lâm co lại, chỉ thấy một tiểu thú cốt ở trong phạm vi nghìn trượng này.
Vương Lâm lộ ra thần sắc vui mừng, thân mình trầm xuống, lập tức phóng đến bên cạnh tiểu thú cốt, ngưng thần nhìn qua. Đây là một khối thú cốt bình thường, nhìn cũng không ra có gì thần kỳ.
Thú cốt này có màu bạc, khá tinh tế, nhìn qua trông cực kỳ bình thường.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải đưa lên, linh trù như bị một bàn tay vô hình bắt lấy, hướng về tiểu thú đầu lâu hạ xuống.
Màu sắc của đầu lâu này lập tức biến hóa, một lần, hai lần, bà lần… Sau khi biến đổi đến chín lần, đầu lâu rắc một tiếng, tách ra khỏi xương sống, phiêu phù khỏi mặt đất.
Linh trù đã hoàn toàn dung nhập vào trong nó. Sau khi biến hóa nhan sắc 9 lần, nó biến thành dạng một cái bát, từng trận linh lực dao động từ bên trong thoát ra.
Vương Lam hút đến tay, bắt đầu nhìn kỹ. Luyện khí thuật của Chiến Thần Điện có lai lịch rất thần bí. Nghe đồn là tổ tiên của Chiến Thần Điện cũng là người phát hiện Thiên Đạo thuật. Hậu nhân sau này tách riêng ra tu luyện, hao phí rất nhiều tâm tư để nghiên cứu luyện khí thuật, lúc này mới chỉnh lý, đem phiên ưng lô trong luyện khí thuật chia làm thập phẩm.
Phẩm bậc càng cao thì hiệu quả càng tốt. Phẩm bậc khác nhau thì phương pháp cũng khác nhau. Tại khi chế luyện ra phiên ưng lô thì nhan sắc của nó biến hóa mấy lần là đại biểu cho cấp bậc của nó!
- Cửu phẩm!
Vương Lâm thì thào tự nói, đáy lòng có chút tiếc nuối. Tốn hao nhiều khí lực như thế, lại sử dụng cả thần bí cốt hải này nữa, không ngờ không thể luyện chế ra thập phẩm phiên ưng lô.
Tuy nhiên, cửu phẩm còn hơn là không luyện chế ra được. Vương Lâm lại xuất ra luyện khí ngọc giản, ngưng thần xem xét.
Vương Lâm cũng không biết dù là điện chủ hiện tại của Luyện khí điện thuộc Chiến Thần Điện với tu vị Nguyên Anh kỳ cũng chỉ có một phiên ưng lô lục cấp mà thôi, còn lại chỉ có thêm vài cái dưới tam phẩm.
Sở dĩ cái của Vương Lâm là cửu phẩm và vì có liên quan trực tiếp đến thú cốt nhìn như bình thường kia. Đó là một khối hoang thú thú cốt cực kỳ hiếm thấy trong cốt hải.
Sau khi hoang thú tử vong, xương cốt của nó so với các linh thú khác cũng không có gì khác biệt. Nếu không phải có nghiên cứu thì không dễ dàng phân biệt được.
Tâm thần của Vương Lâm theo ngọc giản thu hồi. Hắn ngưng thần trầm tư
một lát, luyện khí thuật của chiến thần điện chú ý ba quá trình. Phân biệt là: điều, dung, hợp.
Vương Lâm ngưng thần tĩnh khí, mắt cũng không chớp một cái, lấy từ trong túi trữ vật ra một ít tài liệu, lần lượt ném vào trong phiên ưng lô.
Những tài liệu này đều được ghi trong ngọc giản, Vương Lâm trước đó đã nhớ kỹ. Cũng chính là tìm thấy trong túi trữ vật: Kê Huyết thạch dưới sự thúc dục của linh lực đã tạo ra nhiệt độ rất cao.
Tử Nguyệt đằng, là một loại thực vật, cùng với Thiên Cương mộc dưới sự tác dụng của linh lực sẽ phân giải ra.
Thiên Cương mộc, một loại tài liệu có mộc thuộc tính, có tác dụng ăn mòn.
Ba loại tài liệu này, tuy số lượng không nhiều lắm nhưng trong túi trữ vật hắn vẫn có, đủ dùng cho luyện khí. Khi hắn vẫn chưa có luyện khí ngọc giản, những tài liệu lấy được từ Vực Ngoại chiến trường này hắn cũng không biết để làm gì. Nhưng hiện tại, hắn đã hiểu đây là những tài liệu luyện khí cơ bản, cũng hiểu biết thêm một chút về chúng.
Đem Tử Nguyệt đằng ném vào trong phản ứng lô từng đoạn một, hắn đều dùng thú cốt bên trong phá toái, đồng thời sử dụng linh lực thâm nhập, dung hợp vào nó. Theo tử nguyệt đằng cho vào mỗi luc một nhiều, một cỗ niêm trù tử sắc dịch thể dần dần tích lũy ở trong phản ứng lô.
Nhìn chằm chằm vào phiên ưng lô, Vương Lâm lẩm bẩm, dường như đang tính toán cái gì đó. Một lúc sau, ánh mắt hắn lóe lên, bắn một giọt máu của mình thả vào trong lô.
Trong nháy mắt, trong phản ứng lô thoát ra một vài bọt khí. Vương Lâm không chút hoang mang phát ra một chút thần thức, ngưng tụ trên phản ứng lô, linh lực nhẹ nhàng rót vào.
Trong ngọc giản đã tỉ mỉ giới thiệu về tác dụng của phiên ưng lô rằng loại thủ pháp luyện khí này là kiếm tẩu thiên phong, dùng phiên ưng lô làm vật dẫn, thông qua nó, luyện khí sư có thể khống chế, thay đổi tài liệu bên trong.
Vương Lâm thở sâu, do dự một chút nhanh chóng xuất ra thiên cương mộc, nhẹ nhàng bóp nát rồi thả vào trong phản ứng lô.
Tử sắc dịch thể liền thoát ra một đám bọt khí, tản ra một mùi hương gay gay mũi. Sau đó Vương Lâm xuất ra khối kê huyết thạch ném vào trong lô.
Làm xong hết thảy, khuôn mặt hắn trở nên ngưng trọng, bấm tay niệm chú, phóng ra vài đạo linh quang, dần cùng dịch thể trong lô ngưng kết thành một thể, hình thành một tử sắc viên cầu.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, tay phải vung lên, viên cầu phân làm hai nửa, một nửa nổi lên, một nửa chìm vào trong phản ứng lô.
Dưới sự khống chế của Vương Lâm, nửa viên cầu bên trên chậm rãi bay lên cao. Vương Lâm trầm ngâm một lát, đặt hai tay lên mi tâm và ngực, hơi dùng sức, một ngụm tử phủ linh khí trong cơ thể bị bức ra, bắn vào trong viên cầu.
Bước đầu tiên của Luyện khí thuật Chiến Thần Điện đến đây coi như hoàn thành. Bước thứ hai là dung.
Bước dung này cần có khí phôi. Vương Lâm vỗ vỗ túi trữ vật, đem một loạt thanh phi kiếm to nhỏ phóng ra. Tổng cộng là có ba mươi lăm thanh, chúng đồng thời lơ lửng ở giữa không trung trong không trung.
Vương Lâm chỉ vào một thanh phi kiếm trong số đó, nó lập tức bắn ra, đâm vào viên cầu. Mũi kiếm chậm rãi hoài tan, cuối cùng cả thanh phi kiếm đều bị dung vào.
Kế tiếp, ba mươi tư thanh phi kiếm, dưới sự khống chế của Vương Lâm cũng lần lượt dung vào trong viên cầu. Cuối cùng viên cầu phát ra ánh sáng bảy màu chói mắt.
Toàn bộ quá trình này tiêu tốn khoảng hai canh giờ. Trong thời gian này, Vương Lâm vẫn hết sức chăm chú. Lúc này hắn không những không thả lòng, ngược lại càng thêm ngưng trọng. Nhìn chăm chú vào viên cầu, tù túi trữ vật hắn lại đem ra một thanh hắc sắc phi kiếm.
Có thể nói thanh phi kiếm này đã luôn cùng chung hoạn nạn với Vương Lâm.
Từ lúc đạt được đã uống máu Đằng Lệ, rồi cùng hắn quyết chiến Quyết Minh cốc, đến khi thần thức tan biến bị Tư Đồ Nam mang đi, thân kiếm cũng bị phá toái, chỉ có kiếm linh vì được Vương Lâm huyết luyện nên mới có thể tồn tại trong thần thức của hắn.
Sau đó, Vương Lâm tìm cho nó một số phôi thể nhưng hiệu quả đều không được tốt. Phôi thể hiện tại của nó, dưới vài lần thuấn di tiến công đã có một chỗ bị lõm xuống, nhìn rất chật vật, sắp chịu không được nữa.
Tay phải Vương Lâm bắt lấy phi kiếm, bàn tay vuốt nhẹ trên thân kiếm.
Một tiếng kiếm minh từ trong thân kiếm truyền ra, sau đó một đạo hư ảnh bóng kiếm chậm rãi phiêu khởi trên thân kiếm, lơ lửng trước người Vương Lâm. Cùng lúc đó, ma đầu ở trong phi kiếm cũng lao ra, phiêu phù một bên, ngơ ngác nhìn bốn phía, cũng không biết đang nghĩ cái gì?!
Vương Lâm thở thật sâu, bàn tay mở ra, viên cầu kia lập tức phi đến.
Hắn cắn chặt răng, tâm niệm vừa động, hư ảnh trên phi kiếm lập tức lao vào trong viên cầu.
Thần thức của Vương Lâm nháy mắt tràn ra, bao lấy viên cầu. Bước cuối cùng của luyện khí thuật - hợp - đã được hắn bắt đầu triển khai.
Thời gian chậm rãi trôi qua, viên cầu chậm rãi bị kéo dãn ra, dần dần đọng lại. Không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe một tiếng rồng ngâm từ bên trong nó phát ra. Một luồn ánh sáng trong suốt phát ra, lưu quang bốn phía thủy tinh phi kiếm, chậm rãi biến ảo trước mặt Vương Lâm.
Phi kiếm này vừa hiện, một đạo linh lực lốc xoáy cũng lập tức xuất hiện, bên người Vương Lâm vòng vo một lúc rồi nhập vào trong phi kiếm. Nhìn thủy tinh phi kiếm hồi lâu, Vương Lâm lại há miệng ra. Thủy tinh phi kiếm hóa thành một đạo thủy tinh hào quang bay vào trong miệng hắn.
Ma đầu ngẩn ra, xoa tay cười nói:
- Này… Ngươi nuốt nó vào thì ta biết ngụ ở đâu?
Vương Lâm ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, hữu thủ vung lên, giao long cân từ trong túi trữ vật bay ra. Hắn hướng về phản ứng lô vẫy tay, nửa viên cầu đang chìm trong đó lao ra, ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Long cân lập tức bay vào trong viên cầu.
Sau khi tế luyện, viên cầu này ngày càng nhỏ lại, cuối cùng hóa thành long cân. Chẳng qua lúc này long cân đã biến thành kim hoàng sắc. Vương Lâm nhìn ma đầu một cái, ma đầu lập tức chui vào trong long cân này.
Tay phải thu lại long cân, Vương Lâm ngưng thần nhìn một chút rồi cất vào trong túi trữ vật. Hắn ngẩng đầu lên nhìn vách động màu lam tinh, tay phải vung lên, hoàng tuyền băng diễm xuất hiện, chân hắn đạp mạnh, thân mình nhanh chóng bay đi.
Với thế như chẻ tre, từ mấy ngàn trượng dưới lòng đất phóng lên. Tốc độ của hắn quá nhanh, lại có lực phá hoại kinh khủng của hoàng tuyền băng diễm, làm cho toàn bộ mặt đất rung động. Một số tu sỹ đang ở trong cốc tìm thú cốt sắc mặt đại biến, kinh hoàng vội bay khỏi nơi này. Mặt đất càng lúc càng chấn động mãnh liệt.
Có mấy tu sỹ tinh mắt lập tức nhìn a ở phương hướng đệ thập tứ cốc truyền ra một trận nổ vang, một bóng đen bắn lên cao, nháy mắt bay vào mê vụ phía trên, biến mất không thấy.
Hồi lâu sau những tu sỹ này vẫn nghi hoặc nhìn về phía đó, đủ loại phán đoán chậm rãi truyền ra. Thậm chí có tin đồn trong thi cốc có một khối vạn năm thi thể. Khối thi thể này lúc đó đột nhiên thức tỉnh mới khiến cho thi cốc kịch liệt rung động. Bóng đen phá không bay lên kia thực chất chính là khối thi thể này đã hóa thành tinh.
Sau khi bắn ra, Vương Lâm vẫn không dừng lại, nhanh chóng hướng về phương nam bay đi. Dựa theo tin tức thu được từ Tang Mộc Nhai, Nam Đấu Thành nằm ở phía nam, cách Thi Cốc chừng ba mươi vạn dặm.
Vương Lâm biết mình luyện khí đã tiêu hao mất một ít thời gian, cho nên hắn tăng nhanh tốc độ. Trong lòng hắn bây giờ chỉ có một ý niệm đó là nhanh chóng kiếm được lò luyện đan để nhanh luyện chế thiên ly đan.
Hai ngày hai đêm sau, trong ánh mắt của Vương Lâm xuất hiện một tòa thành trì thật lớn màu đen. Tòa thành này rất lớn, từ xa nhìn lại cũng không thể thấy hết giới hạn. Đây là Nam Đẩu thành, một trong chín trăm chin mươi tám tòa thành lớn của Tu Ma hải.
Sở dĩ nó có tên là Nam Đẩu thành là vì chủ thành tên là Nam Đẩu, có tu vị Nguyên Anh kỳ, dưới trướng cao thủ vô số. Có thể nói hắn là nhất phương bá chủ.
Trên cơ bản, trong tu ma hải nội, nếu có được một tòa thành tức là đại biểu cho một thân phận nhất định. Thành chủ chắc chắn là một nhân vật hiển hách. Dưới thành chủ có nhiều môn phái lớn nho. Những môn phái này có thực lực không đồng nhất nhưng đều kém xa uy nghiêm của thành chủ.
Cũng may là Nam Đẩu thành chủ từ năm trăm năm trước đã mất tích, trong phạm vi trăm vạn dặm giống như quần long vô chủ, khiến cho các môn phái lớn nhỏ có điều kiện phát triển, nên mới có thể hình thành nên những môn phái lớn như Đấu Tà phái.
Nam Đẩu thành trở thành một thành vô chủ trong Tu Ma hải, bị mấy môn phái lớn cùng nhau quản lý. Tuy nhiên, Nam Đẩu thành thuộc một vùng hẻo lánh, tài nguyên cằn cỗi, linh mạch khuyết thiếu nằm ở rìa của Tu Ma hải. Nguyên Anh kỳ tu sĩ thường sẽ không đến những nơi này. Do đó đây là nơi không có Nguyên Anh kỳ tu sĩ trong vòng trăm vạn dặm xung quanh.
Còn Kết Đan tu sĩ thì nơi này có rất nhiều.
Từng có người đoán rằng, nếu nơi này có thể xuất hiện một vị Nguyên Anh kỳ thì đương nhiên sẽ trở thành chủ nhân mới của Nam Đẩu thành.
Trong năm trăm năm qua, nơi này cũng không phải không có Nguyên Anh kỳ tu sĩ muốn chiếm cứ. Nhưng được một thời gian thì không chịu được cảnh linh khí thiếu thốn và hoàn cảnh cằn cỗi nơi này mà buông tha rời đi.
Dần dần, nơi này cũng không có Nguyên Anh kỳ lai vãng đến. Dù sao Tu Ma hải có đến gần một ngàn thành trì, làm sao mà phải ở cái nơi khỉ ho cò gáy như Nam Đẩu thành này.
Lúc này đây, Nam Đẩu thành bị Tru Thiên giáo, Diệt Hồn môn cùng với Thiên Nhất đạo giáo liên hợp quản lý. Đấu Tà phái dù có tư cách nhập chủ nhưng dưới sự liên hợp của ba nhà cũng khiến môn phái này không thể tiến vào nửa bước.
Dù sao tam phái quản lý và tứ phái quản lý cũng có sự khác biệt rất lớn.
Cũng không ai thiển cận ngồi nhìn Đấu Tà phái tiêu diệt một môn phái khác để thế chỗ. Ở điểm này, ba phái kia vẫn luôn thống nhất với nhau.
Sau khi giao nộp mười khối hạ phẩm linh thạch để có được lệnh bài nhập thành, Vương Lâm vội vàng đi vào Nam Đẩu Thành. Mục tiêu của hắn là Luyện Khí các ở thành đông.
Luyện khí các có ba tầng, theo mỗi tầng tăng lên, pháp bảo càng trân quý thêm mấy phần. Khi Vương Lâm đến nơi này, tầng một có bảy tám tu sỹ đang cùng mấy tên tiểu nhị cò kè mặc cả.
Vương Lâm trước khi tiến vào thì lấy từ trong người ra một chiếc khăn
đen dùng để che mặt. Khi vào bên trong hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, tầng một lấy kiếm làm pháp bảo chính, đa số không phải là kiếm tầm thường, chúng đều được đạt trong những hộp nhung. Hai bên của hộp nhưng đều có phong ấn, để ngăn kiếm khí thoát ra ngoài.
Ngoài ra, ở giữa của tầng một, còn có một cột bằng thủy tinh hình trụ.
Bên trong xếp ba thanh phi kiếm theo hình tam giác. Mũi kiếm hướng lên trên và lay động.
Ba thanh kiếm này phát ra ánh sáng rực rỡ lúc ẩn lúc hiện. Nhìn thấy Vương Lâm đang chăm chú nhìn vào chiếc trụ thủy tinh. Một tên tiểu nhị đi tới, hắn khoảng hơn hai mươi tuổi. Khuôn mặt rất thông minh, hắn đi đi lại lại như muốn tìm hiểu Vương Lâm. Dùng khăn che kín mặt, đây là một điều bình thường. Nhiều khách nhân luôn không muốn người khác nhìn thấy diện mạo thật của mình, nên mới ăn mặc như vậy. Về tu vi của đối phương Luyện Khí tong có phương pháp để nhận biết, nhưng hắn càng xem trong lòng càng thấy cổ quái. Hắn dung bí thuật để dò xét thì thấy tu vi của đối phương lúc là Kết Đan kỳ, khi lại thấy là Trúc Cơ hậu kỳ viên mãn.
Tên tiểu nhị này trong lòng mặc dù kinh hãi, nhưng bên ngoài tỏ ra bình thường, không có gì khác lạ. Hắn nói một cách lễ phép:
- Tiền bối, thích thanh phi kiếm nào?
Vương Lâm không nhìn nữa, quay lại quan sát tiểu nhị. Vương Lâm liếc mắt một cái liền thấu hiểu hắn tu luyện được ngưng khí kỳ. Hắn thấn sắc bình thản nói:
- Quý các có bán lò luyện đan không?
Tiểu nhị mỉm cười gật đầu, nói:
- Tiền bối, nhìn khắp cả thành Nam Đấu này nếu bán lò luyện đơn thì chỉ có mỗi nhà chúng tôi. Loại vật dụng này không phải ai cũng có thể mua được. Nếu như tiền bối cần, thì xin hãy theo tại hạ lên tầng hai.
- Vương Lâm bình thản, cất bước theo hắn lên tầng hai. Tiểu nhị đi trước
vài bước, vừa đi vừa chỉ dẫn. Khi bước lên cầu thang. Ánh mắt Vương Lâm nhìn chếch sang một đạo sĩ đang mặc cả ở dưới tầng một. Trầm ngâm một lúc, rồi bước lên lầu.
Khi lên đến tầng hai. Tiểu nhị đi về phía một người trung niên đang ngồi trên ghế mây ở bên phải của căn phòng, nói thầm với người này mấy câu.
Sau đó đi xuống lầu.
Người kia mặt nhẵn không có một sợi râu nào, hai mắt sáng như sao thỉnh thoảng đảo qua đảo lại. Hắn đứng bật dậy nói:
- Ngài muốn loại lò luyện đan như thế nào xin hãy nói!
Vương Lâm thầm đánh giá tu vi của hắn thì thấy đây là Trúc Cơ đại viên mãn. Trong lòng thầm nhủ, Luyện Khí Các phân làm ba tầng, tầng thứ nhất là Ngưng Khí kỳ, tầng thứ hai là Trúc Cơ kỳ, tầng thứ ba chẳng phải là sẽ có Kết Đan kỳ trấn thủ sao?
Hắn bình thản nói:
- Có thể mang ra đây cho tại hạ xem qua được không?
Người kia cười ha ha. Chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, nói:
- Xin mời ngồi. Tại hạ sẽ đi lấy cho ngài xem.
Hắn liền rót một ly trà, đặt lên bàn. Rồi sau đó đi vào sau tường, giơ tay lên vỗ vào vách tường ba cái.
Tiếp theo đó từ bên trong xuất hiện ba mỹ nữ mặc cung sa đi ra, trên tay mỗi người đều bưng một chiếc mâm bằng bạch ngọc. Bên trên mỗi chiếc mâm phân biệt đều có một chiếc hộp gỗ hình vuông.
Ba chiếc hộp này kích thước như nhau, nhưng trên mặt có vẽ những hoa văn khác nhau, hơn nữa ở bên ngoài ba hộp gỗ đều được gián những phong ấn khác nhau.
Ba thiếu nữ lần lượt đi đến trước mặt Vương Lâm, ánh mắt nhìn vào hắn, không ngừng nhìn vào chiếc áo choàng đen của hắn.
Người trung niên kia, cầm lấy một chiếc hộp, đặt lên bàn. Nói:
- Các hạ, đây là đan lô do Thanh Cương Nham cùng Huyền Vụ Tinh ở sâu trong Tu Ma hải dung hợp lại tạo thành, Chiếc đan lô này phải luyện chế mất bảy bảy bốn mươi chin tháng mới chế ra được. Hàng tam phẩm.
Nói xong, hắn mở chiếc hộp gỗ ra, chiếc hộp mở ra để lộ ra bên trong vô số lò luyện đơn to nhỏ khác nhau.
Vương Lâm bình thản, lúc đầu khi Lý Mộ Uyển nhắc đến lò luyện đan. Đã từng nói đến, chiếc lò luyện đan mà cô mang theo chỉ là hàng nhị phẩm, chỉ khi đạt được hàng tứ phẩm mới có thể đảm bảo không xuất hiện biến cố lớn khi luyện Thiên Ly đan.
Nhìn qua một cái,Vương Lâm không nói không rằng. Người trung niên kia cười, khẽ vẫy tay một cái, những chiếc hộp gỗ trên bàn lập tức biến mất, quay trở lại chiếc đĩa bạc trên tay ba thiếu nữ. Hắn lướt qua người thiếu nữ thứ hai. Với tay nắm lấy chiếc hộp trong tay người thiếu nữ thứ ba, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Cười nói:
- Đạo hữu chắc muốn chế trân phẩm đan dược. Đây là do chín mươi chín hạ phẩm nội đan linh thú mà luyện chế ra Bách Thú Linh lô. Dùng nó để chế tạo sẽ có một tỷ lệ lớn để hấp thu đan khí của linh thú làm tăng phẩm chất của đan dược.