Hầm Mộ - Trường Lê

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 15: Bí Mật Của Người Chết

— Đây là thẻ gửi đồ của Co.opMart trong trung tâm thương mại gần đây thì phải…?

Lý hỏi tiếp :

— Thẻ gửi đồ là sao cơ..? Bồ nói rõ hơn một chút nữa đi.

Tiên thở dài, khẽ lắc đầu Tiên đáp :

— Bồ đúng là ếch, vậy mà cũng không hiểu nữa, đúng là học thì giỏi những những thứ khác chẳng biết gì..? Chắc bồ chưa đi siêu thị lần nào phải không..?

Lý gật đầu :

— Ừ, mình còn chưa vào trung tâm thương mại lần nào luôn….Ở nhà toàn mẹ mình đi chợ thôi mà.

Tiên cầm lấy tấm thẻ của Lý rồi nói :

— Cái này thực ra cũng không ai chú ý mấy đâu…Mình thấy quen là bởi vì tuần trước mình có vào siêu thị mua ít đồ lặt vặt, mà chỉ ở trong siêu thị mới có….Lúc đó đi học về nên vẫn còn đeo cặp sách. Vào trong siêu thị họ có quy định gửi túi xách. cặp sách ở bên ngoài. Họ có những tủ đồ để giữ đồ cho khách, khi bồ giao đồ cho họ, họ cho vào tủ khóa lại rồi đưa bồ cái thẻ này. Lúc nào ra, muốn lấy đồ thì bồ đến quầy đưa họ thẻ, họ sẽ mở tủ có số đó trả lại đồ cho bồ….Hiểu rồi chứ..? Chán thật, trong đó còn nhiều trò chơi hay lắm, cả phim nữa…Hôm nào tui phải dẫn bồ….đi…

Tiên chưa nói hết câu, thì Lý lấy lại tấm thẻ rồi hỏi :

— Có phải trung tâm thương mại TD plaza gần đây phải không..?

Tiên gật đầu lia lịa vì thấy Lý rất vội vàng, Lý nói tiếp :

— Cảm ơn bồ nhiều lắm, giờ tui phải đi có chút việc….Bồ về sau nhé, tui đi đây.

Dứt lời, Lý đeo vội chiếc cặp rồi chạy khỏi cửa hàng Lotteria. Lên xe đạp Lý đạp như bay trong sự ngơ ngác của Tiên, Tiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Tiên vớ lấy cốc coca rồi đưa lên miệng uống, Tiên lẩm bẩm :

— Nó bị sao vậy trời, cứ như là ma đuổi ấy. Thôi kệ, ăn nốt rồi về..

Đạp xe đến trước TD plaza, nói đúng ra thì từ nhà của Lý đến đây cũng không xa. Nhưng quả thật đây là lần đầu tiên Lý đến chỗ này. Còn đang ngơ ngác không biết phải để xe ở đâu thì Lý thấy một vài người đi xe máy xuống bên dưới tầng hầm. Lý đi theo họ, gửi xe xong cô cũng đi theo những người đó bước vào TTTM, trong đầu Lý nhớ lại những lời mà Tiên nói ban nãy :

“ Thẻ gửi đồ của Co.opMart, là siêu thị….Mình phải tìm siêu thị để hỏi, nếu đúng đây là tấm thẻ gửi đồ ở đó thì chắc chắn, bác Công muốn mình lấy được thứ này.”

Nhìn đồng hồ đã là 2h30 chiều, TTTM này khá lớn, có lẽ phải đến 5-6 tầng, mỗi tầng đều rất rộng….Đang đảo mắt nhìn quanh thì có một người tiếp thị sản phẩm ra mời chào Lý dùng thử sản phẩm của họ, tiện đây Lý hỏi người tiếp thị :

— Chị ơi, chị cho em hỏi….Siêu thị Co.opMart ở đâu vậy ạ..?

Cô gái tiếp thị tươi cười rồi đáp :

— Em đi lên trên tầng 3 nhé, thang máy ở phía bên tay phải.

Lý cúi đầu cảm ơn rồi lại tiếp tục chạy, lên đến tầng 3, đi được chục mét thì Lý nhìn thấy tấm bảng hiệu Co.opMart ngay bên phía đối diện. Lý mừng rỡ, đứng trước cổng vào cũng có nhân viên bán hàng. Không ngần ngại, Lý đưa tấm thẻ ra cho nhân viên rồi lễ phép hỏi :

— Chị cho em hỏi, đây có phải là thẻ giữ đồ của siêu thị mình không ạ..?

Chị nhân viên gật đầu :

— Đúng rồi em, nếu em muốn lấy đồ thì sang bên quầy đối diện kia nhé.

Lý quay lại đằng sau thì quả thật, ở đây có một dãy các tủ dùng để đựng đồ, Lý đi sang phía bên kia, người đang đứng ở quầy giữ đồ là một anh thanh niên ăn mặc bảnh bao. Lý không biết liệu khi đưa tấm thẻ này ra người ta có cho cô lấy đồ hay không..? Bởi dù sao tấm thẻ này cũng không phải của cô, nhưng Lý vẫn đánh bạo đứng trước quầy, làm vẻ mặt bình tĩnh, Lý nói :

— Anh ơi, cho em lấy đồ.

Anh thanh niên đang xem sổ sách nghe thấy khách gọi thì vội đáp ;

— Thẻ của em đâu..? Số bao nhiêu nhỉ..?

Lý khẽ móc túi lấy chiếc thẻ rồi đưa cho anh thanh niên, anh ta cầm tấm thẻ nhìn nhìn rồi mỉm cười :
— Số 36 à..? Đợi anh một chút nhé.

Lý thở phào vì mọi chuyện dường như đều trôi qua êm đềm….Cô hướng mắt theo dõi từng cử chỉ, hành động của anh thanh niên.

“ Cạch…Cạch “

Tiếng mở khóa tủ đồ vang lên, Lý chăm chú cố gắng thở thật chậm xem bên trong cái tủ đó rốt cuộc có thứ gì. Và rồi anh thanh niên lấy ra một cái cặp da màu đen, loại cặp mà dân công sở hay dùng. Tiến lại về phía quầy, trước khi đưa đồ cho Lý, anh ta hỏi :

— Cặp này của em phải không..?

Lý nhanh trí đáp :

— Là của bố em, bố em xách đồ nên bảo em đi lấy giùm.

Nghĩ cũng có lý, hơn nữa gửi đồ ở siêu thị trước nay chỉ cần có thẻ đúng với số tủ là được. Vậy nên Lý được nhận chiếc cặp từ tay anh nhân viên giữ đồ kèm theo một nụ cười niềm nở.

Cầm chiếc cặp trên tay, Lý nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại. Đã 3h chiều, quá tò mò, Lý không thể đợi đến lúc trở về nhà mới mở ra xem, dừng xe trước một công viên, Lý ngồi xuống ghế đá. Cô nuốt nước bọt bởi nếu đúng như những gì được chỉ dẫn, thì đây chính là thứ mà bác Công muốn cô tìm. Tuy nhiên, liệu rằng mở chiếc cặp ra xem có đúng hay không..?
“ Giúp…bác….với…”

“ Chỉ…có…cháu…mới…giúp…được..bác..thôi.”

Lý nhớ lại những lời nói đêm hôm trước, cô tự nhủ :

— Bác Công muốn mình giúp điều gì đó…Những chỉ dẫn của bác ấy đã đưa mình đến với chiếc cặp này. Bác ấy muốn mình giúp đỡ, đã đi đến đây rồi, mình phải tiếp tục thôi.

Không chần chừ nữa, Lý quyết định mở chiếc cặp….Khi chiếc cặp được mở ra, bên trong mấy ngăn Lý thấy có đựng một tập dạng hồ sơ, một máy ghi âm, một usb….Mở tập hồ sơ ra thì Lý giật mình, bên trong hồ sơ là những bức ảnh được chụp lén. Và người bị chụp lén đó chính là bác Ngà, vợ của bác Công…Những bức hình chụp cảnh bác Ngà đi chơi, đi ăn, thậm chí là đi vào cả nhà nghỉ. Chỉ có điều, người đàn ông trong những bức ảnh chụp cùng bác Ngà lại là một người khác, không phải bác Công. Xem hình thì Lý đoán người này chỉ tầm 26-28 tuổi. Vẫn còn rất trẻ, tiếp tục xem những hình khác, Lý mặt đỏ tía tai, những bức hình đằng sau là những bức hình chụp cảnh giường chiếu của bác Ngà với người đàn ông kia. Tuy có mờ hơn những bức ảnh chụp trước đó, nhưng trong ảnh là hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang quấn lấy nhau. Lý đã hiểu ra mọi vấn đề : Bác Ngà là người phụ nữ nɠɵạı ŧìиɦ.
Nhưng chuyện này liệu có liên quan gì đến việc bác Công bị tai nạn chết hay không..? Vẫn còn chiêc máy ghi âm và usb, Lý run run mở máy ghi âm lên nghe….Những cuộc nói chuyện của bác Ngà với nhân tình đều được ghi lại, còn usb, không cần xem nhưng Lý cũng có thể đoán được trong này lưu những gì….Những bức ảnh giường chiếu kia hình như được lấy ra từ trong video quay lén.

Chưa hết, trong tập hồ sơ, ngoài những bức ảnh đó ra vẫn còn một thứ nữa. Một lá thư viết bằng tay được gấp làm 4. Không có phong thư, dường như đây là một lá thư viết vội :

“ Ngày….tháng…năm…

Các con của bố, bố đã rất đau đớn khi viết ra những dòng này. Bố dã từng nghĩ, chỉ cần cố gắng làm việc, cố gắng hết sức để đem lại cho tất cả mọi người trong gia đình có một cuộc sống đầy đủ thì gia đình ta sẽ luôn hạnh phúc. Các con cũng đã lớn, cũng đã tự đi được trên đôi chân của mình. Bố năm nay đã hơn 50 tuổi, quá nửa cuộc đời vật lộn xã hội, lẽ ra đây là lúc bố được nghỉ ngơi. Và thực tế bố cũng đang làm như vậy. Thế cho nên, bố muốn giao lại công ty cho các con cùng nhau quản lý. Hai năm nay, mẹ các con luôn than phiền việc bố không quan tâm đến gia đình, bố thương bà ấy, đúng là trong giai đoạn chuyển giao bố đã rất bận bịu. Nhưng thật đau đớn, sự thật tàn nhẫn, bi kịch của gia đình ta chính là những thứ trong chiếc cặp này. Mẹ các con, người vợ mà bố thương yêu đã phản bội lại bố từ 3 năm trước. Chắc hẳn các con sẽ nhục nhã lắm khi nhìn thấy những bức ảnh này, bởi bố cũng như vậy. Người vợ đoan trang, hiền thục, có học thức, lúc nào cũng nói đạo lý, phép tắc, luôn giữ hình ảnh đạo mạo đã làm những việc như cầm thú mỗi khi bà ta đi gặp người tình trẻ.
Phải mất 3 tháng, thám tử mới chứng minh được điều này là sự thật khi mà bố vẫn không dám tin, vẫn cho rằng tất cả chỉ là vu khống. Nhưng bố không trách bà ấy, cách đây 2 tháng, bố và bà ấy đã nói chuyện, bà ấy đã khóc lóc rất nhiều, xin bố tha thứ và hứa sẽ không gặp lại gã thanh niên kia nữa. Nhưng rồi mọi chuyện vẫn tiếp diễn. Sống đến quá nửa cuộc đời, đây là vết thương khiến cho bố cảm thấy đau đớn và tồi tệ nhất. Bố muốn tâm sự, chia sẻ chuyện này với các con, nhưng bố lại không thể nói…..Bố viết ra những lời này như một cách khiến bố thấy được trút hết ra. Bố quyết định sẽ ra nước ngoài một thời gian, bố cần tĩnh tâm lại, sau khi trở về hi vọng bố sẽ biết mình cần phải làm gì…”

Lá thư được viết trước khi bác Công chết 1 ngày….Lý rùng mình, toàn thân cô nổi da gà bởi cô vừa nghĩ đến một giả thiết đáng sợ : Cái chết của bác Công có liên quan đến người vợ của bác ấy… bác Ngà.
“ Vù….ù….ù….”

Bất chợt một cơn gió thổi qua khiến lá thư bay tới chiếc ghế đá cách đó vài mét. Có một cô gái đang ngồi nghe nhạc ở đó, Lý vội cho tất cả mọi thứ vào trong cặp rồi chạy theo nhặt lại lá thư. Lá thư rơi xuống ngay chân cô gái kia, cô ta nghe nhạc rất lớ, tuy đeo phone nhưng bên ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc.

Bất chợt cô ta cúi xuống nhặt bức thư rồi đưa cho Lý, nhưng miệng cô ta mấp máy :

“ Đưa…nó…cho….Thành..”

“ Giúp…bác….với…”

Lý sững người, bởi giọng nói mà cô gái vừa phát ra là giọng của bác Công. Nhận lại lá thư từ tay cô gái, Lý đứng chôn chân ở đó…..Cô gái kia tháo tai nghe, cô ta quát :

— Này, con bé kia….Mày đang đứng chắn mặt tao đấy….Có chuyện gì..?

Lý giật mình, cô ta hình như không nhớ hành động mà mình vừa làm….Lý vội xin lỗi rồi quay lại ghế đá ban nãy mình ngồi. Lý suy nghĩ :

“ Đưa nó cho Thành……Chẳng phải đó là con trai cả của bác Công hay sao…? “
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 16: Bi Kịch Của Một Gia Đình.

Tại khu resort Mai Châu ( Hòa Bình ), đội thợ của Chính vẫn đang làm việc khá bận rộn, dù rằng gần như tất cả những hạng mục trong dự án đã hoàn thiện, chủ thầu cũng đã rời khỏi đây cùng người của mình. Nói tóm lại, toàn bộ khu nghỉ dưỡng đã được xây dựng xong, chỉ chờ ngày đưa vào hoạt động. Riêng đội của Chính được giữ lại với lý do còn một vài chỗ cần tu sửa và họ cần một đội thợ xây làm được việc.

Tất nhiên đi kèm với đó là một khoản thưởng khá hậu hĩnh đúng như những gì mà ông Vương đã hứa trước đó. Vừa nhận được thưởng, lại vừa có thêm công việc, chế độ đãi ngộ cũng rất tốt. Đội thợ không còn phải ngủ lán, ngủ lều tạm nữa mà tất cả được cấp 2 căn homestay rộng rãi. Trong đội, ai cũng nghĩ có được sự ưu ái như vậy là nhờ Chính, một người mà trong 1 tuần gần đây có mối quan hệ khá thân thiết với ông Vương.

Lúc này cả đội đang theo sự chỉ đạo của Chính, đó là dọn dẹp sạch sẽ khu vực chòi gác, nơi mà trước đây dùng để cho người có nhiệm vụ trông coi khu chứa vật liệu. Một người trong nhóm hỏi Chính ;

— Anh này, không biết ông Vương định làm cái gì ở đây mà lại kêu chúng ta dọn dẹp sạch sẽ chỗ này nhỉ..?

Chính nhìn tay thợ bằng ánh mắt lạnh vô hồn, Chính nói :

— Đừng hỏi nhiều, chỉ cần làm theo yêu cầu là được. Sau khi dọn xong xuôi, bắt đầu đào xuống khoảng 5 tấc, nếu thấy có dấu hiệu gì của nền móng cũ thì lập tức dừng lại ngay.

Dứt lời, Chính đi xung quanh khu vực đó để kiểm tra những người khác. Chính đi khỏi, Tân bèn nói với tay thợ ban nãy :

— Anh có thấy ông Chính lạ lắm không..?
Tay thợ đáp :

— Ừ thì cũng có chút chút, nhưng chắc là dó áp lực công việc thôi. Mà này, tao vẫn không hiểu tại sao dọn sạch rồi mà lại đào xuống 50cm, lại còn tìm nền móng gì gì là sao nhỉ..?

Tân trả lời :

— Anh có nghĩ chúng ta đang tìm một thứ gì đó không..?

Tay thợ hỏi lại :

— Tìm gì là tìm cái gì..?

Tân nói nhỏ :

— Em cũng không biết, nhưng nghe cứ như kiểu mấy cái phim mà người ta tìm đồ cổ ấy….Kiểu như khai quật di tích gì đó.

Tay thợ nhìn Tân rồi gật gù :

— Mày nói có lý à nghen, giờ tao mới chú ý, cách mà ông Chính ông ấy khoanh vùng khu vực này lại rồi cắt cử người từng vị trí….Đúng là có chút gì đó bí hiểm….Thêm nữa, tự nhiên ông chủ kia lại thưởng cho chúng ta mỗi người một khoản không nhỏ, trong khi tiền công vẫn đầy đủ, mà chúng ta có làm được gì đâu…?

“ Đét “

Tay thợ vỗ mạnh vào đùi rồi ồ lên :

— Thôi đúng rồi, có khi nào, tay Chính này với ông chủ kia tình cờ phát hiện được ở đây có thứ gì đó, như kho báu chẳng hạn…..Nên là họ mới đi tìm, hoặc ở chỗ này có di tích cổ, biết đâu ấy nhỉ…? Thế nên để giữ bí mật, ông Chính mới để chúng ta lại….He he he, có khi quả này lại trúng mánh….Biết đâu tìm được thứ gì đó, chúng ta cũng có phần thì sao….Mày nói làm tao thấy hồi hộp quá, để lát phải nói với mọi người mới được.

Tân cũng có suy nghĩ như vậy, tuy nhiên Tân lại không cho rằng ở đây có kho báu, vàng bạc hay thứ gì giá trị. Điều mà Tân đang nghĩ đến đáng sợ hơn nhiều, bởi câu chuyện về ma nữ không đầu, cũng như vết chân in bên ngoài cửa chòi đến nay hãy còn ám ảnh trong tâm trí của Tân. Không tự nhiên mà ông Vương kia lại muốn mọi người đào bới nơi này, ngay tại cái chòi mà thằng Hào đã phải vãi cả cứt ra quần do ma quỷ hù dọa. Liệu dưới lòng đất này có vàng bạc hay chỉ là những thứ kinh dị mà lẽ ra con người không nên tìm kiếm. Thái độ của Chính mấy ngày hôm nay cũng là nguyên nhân khiến cho Tân lo lắng. Làm việc ở đây đã hơn nửa năm, nhưng trước đó ngay đến cả tên chủ thầu Chính có khi còn chẳng biết, vậy mà chỉ sau lần ông Vương đến đây xem xét, Chính đã trở thành người thân quen của ông ta. Đó cũng chính là cái ngày câu chuyện ma của thằng Hào bắt đầu. Không lẽ mọi thứ chỉ là sự trùng hợp…..

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của Tân mà thôi, không có gì chứng minh cả.

Bất chợt Tân thấy lạnh người, bởi từ đằng trước, Chính đang ngoái đầu lại nhìn về phía Tân. Tân vội vàng tiếp tục công việc, ánh mắt của Chính khiến cho Tân thấy nổi da gà. Giữa rừng núi hoang vu này, cảnh sắc tuy rất đẹp, nhưng đâu đó vẫn chứa đựng những điều khiến cho con người ta nơm nớp lo sợ.

Chính vẫn đứng đó nhìn về phía Tân :

— Hừm…

Tại Hà Nội.

Lý đang trên đường đạp xe trở về nhà, bên trong cặp sách của Lý là chiếc cặp da của bác Công. Ban nãy Lý nghe thấy chị gái kia nói :

“ Hãy đưa nó cho Thành “

Anh Thành là con trai lớn của bác Công, bác Công có tất cả ba người con, anh Thành lớn nhất xong đến chị Như, người con nhỏ nhất năm nay cũng học lớp 9. Bác Công lớn hơn bố Lý 4 tuổi, còn bác Ngà kém bác Công 2 tuổi. Gia đình bác Công trước nay luôn được coi là gia đình có nề nếp, thành đạt, bác Công cũng là một người rất tốt. Bác tuy bận rộn nhưng trong khu vực có công việc gì bác cũng đều ủng hộ nhiệt tình. Lý có nghe bố mẹ kể, ngày nhà Lý mới chuyển đến đây, bác Công hàng xóm đã giúp đỡ gia đình Lý khá nhiều. Vậy nên người dân xung quanh đây ai ai cũng nể bác Công cả.

Chẳng vậy mà đám ma của bác rất đông người đến viếng. Anh Thành, con lớn của bác Công cũng đã lấy vợ và ra ở riêng từ lâu, chị Như cũng không sống chung với bố mẹ, chỉ có cậu con trai út là ở với vợ chồng bác Công mà thôi.

Đạp hết sức để về nhà, bởi một điều gì đó thúc đẩy Lý rằng phải đưa cái cặp này cho con trai bác Công trước khi người ta đưa bác Công đi chôn. Hôm qua bà Nhung có nói, chiều nay gia đình sẽ đưa bác Công đi chôn vì còn đợi người nhà ở bên nước ngoài về. Đêm qua, bác Công cũng có nói 1 câu :

“ Bác không còn nhiều thời gian nữa. “

Mẹ Lý cũng kể khi bác Công chết ở bệnh viện, bác co giật mất một lúc rồi chết mà không nhắm được mắt. Có lẽ nào đó là do bác Công vẫn còn uất ức, vẫn còn có điều oan khuất chưa được giải tỏa. Và có thể, tất cả đang nằm trong chiếc cặp mà bác công gửi ở siêu thị trong trung tâm thương mại gần nhà.

Về đến nơi, tiếng kèn trống chuẩn bị đưa quan tài bác Công lên xe tang đang vang lên đầy bi thương. Mọi người đứng khá đông khiến cho Lý không thể chen lên đằng trước được. Tiếng khóc mỗi lúc một lớn hơn khi mà quan tài bác Công đang được người ta khiêng lên chiếc xe tang hai màu đen trắng. Và kia, người phụ nữ đang gào thét đến khàn cả tiếng, hai bàn tay bà ta cào cấu, bám víu vào quan tài đầy đau đớn chính là bác Ngà, vợ của bác Công, nhìn bác Ngà lúc này như người điên, người dại :

— Đừng mang chồng tôi đi….Hu hu hu…..Mình ơi, mình mất rồi….Tôi biết phải làm sao.

Và Lý nhìn thấy, người đang cố đỡ mẹ mình dậy chính là anh Thành, anh Thành đầu đeo khăn tang trắng, mắt ướt đẫm lệ, có lẽ anh đau khổ vì việc bố ra đi đột ngột là một phần, phần còn lại khiến cho anh thắt quặn cả tim chính là việc mẹ mình ba ngày hôm nay đau đớn vật vã đến thương tâm như vậy. Nhìn cảnh tượng đó ai ai cũng xót xa.

“ Phải đưa cái cặp cho anh Thành, nhưng đưa bằng cách nào đây..? Mình làm như vậy liệu có đúng không..? Rồi gia đình họ sẽ ra sao khi biết tất cả những sự thật này…”

Lý vẫn chưa biết phải làm sao..? Bởi dù thế nào đi nữa việc này khiến cho Lý cảm thấy khó xử. Nếu như cô đưa cái cặp cho anh Thành, khi đó mọi chuyện vỡ lở, rồi bố mẹ cô sẽ truy hỏi cô lấy cái cặp đó ở đâu, không chỉ bố mẹ cô mà cả gia đình bác Công sẽ tìm cô để tìm hiểu mọi chuyện. Liệu rằng mọi người sẽ tin cô đây là do bác Công muốn như vậy, hay sẽ chửi cô là kẻ phá hoại gia đình người khác.

“ Ò…e…tí….te…Cheng….cheng…”

Tiếng kèn đám ma não lòng…

“ Mình ơi….sao tôi khổ…thế này…”

Tiếng bác Ngà đang khóc lóc kêu gào….

Tất cả cứ vang lên văng vẳng trong đầu Lý…..Cuối cùng, quan tài của bác Công cũng đã được đưa lên xe…..Bác Ngà phủ phục ôm cả cái quan tài khóc nức nở. Còn anh Thành, anh Thành đang tiến về phía Lý.

“ Bíp…bíp..”

Lý giật mình quay lại bởi tiếng bíp của chiếc xe oto đỗ ngay sau lưng cô. Là xe của anh Thành, có lẽ anh Thành sẽ đi oto đến nơi chôn cất bố mình trước.

Núp người lại, Lý không muốn bị nhìn thấy.

“ Cạch “

Vừa mở cửa xe thì Thành dừng lại, anh đi về phía capo, có thứ gì đó được để trên nắp capo, ngay chỗ cần gạt nước. Đó là một chiếc cặp da, Thành nhặt lấy chiếc cặp, có kẹp một tờ giấy, Thành khẽ đọc :

— “Bác Công gửi cho anh “. Cái này là sao vậy ta…?

Lý đứng nấp ở cách đó một đoạn, nhìn thấy anh Thành đã cầm chiếc cặp rồi ngồi vào trong oto……Nhưng đã 5 phút, mặc cho xe tang đã di chuyển ra bên ngoài đường lớn, mặc cho dòng người đưa tiễn bác Công nối đuôi nhau than khóc, buồn bã thì chiếc xe đó vẫn không nổ máy.

Lúc này chỉ có tiếng gào khóc của bác Ngà vang vọng mà thôi :

“ Hu hu hu….Mình ơi, mình chết tức tưởi quá…..”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 17: Sát Phu

2 ngày sau…..9h sáng tại Mai Châu Resort, khu vực đào bới mà Chính đang giao việc cho đội thợ của mình.

“ Cục “

Tiếng xẻng của một tay thợ vừa chạm trúng một thứ gì đó khá cứng. Ban đầu anh ta nghĩ đó chỉ là một hòn đá, nhưng không phải vậy, sau khi đào tiếp viền xung quanh thì tay thợ nhận ra ko phải chỉ có một hòn, mà chúng là nhiều hòn đá được liên kết lại với nhau thành một đường thẳng, ngày hôm trước, trong lúc ăn cơm, cả đội thợ có nghe một người trong nhóm nói về việc dường như chủ sở hữu nơi này muốn đào tìm một di tích cổ gì đó.

Tay thợ vội vàng chạy tới chỗ Chính rồi thông báo :

— Anh Chính, anh Chính…..Đúng như anh nói, ở đây có vết tích như kiểu nền móng cũ. Anh lại đây mà xem…

Chính nhanh chóng tiến lại chỗ mà tay thợ đang chỉ, không chỉ Chính mà tất cả những người trong đội cũng tò mò không kém. Trong đó có cả Tân, người luôn dè chừng trong tất cả mọi chuyện. Sau khi xem xét một hồi, Chính nói với mọi người :

— Tiếp tục đào theo dấu tích này, mọi người nhớ nhẹ tay một chút, phát hiện ra điều gì phải thông báo cho tôi ngay.

Tân nhìn Chính hỏi :

— Nhưng rốt cuộc thì anh cũng phải nói cho chúng tôi biết chúng tôi đang làm gì chứ..? Chuyện này đâu còn liên quan đến việc xây dựng nữa.

Chính lừ mắt nhìn Tân, nhưng câu hỏi của Tân có vẻ như cũng là thắc mắc của cả đội, Chính chưa kịp mở lời thì một giọng nói vang lên từ phía đằng sau khiến cho cả đội ngước lên nhìn, đó chính là ông Vương cùng tay quản lý resort, ông Vương vừa cười vừa nói :

— Mọi người đang làm việc chăm chỉ quá nhỉ..? Tôi vừa nghe thấy có ai đó thắc mắc gì về công việc phải không..?

Chính lập tức cúi gập người chào, cả đội thợ cũng chào theo. Ông Vương nhìn xuống khu vực đang được đào bới, tất nhiên là ông ta cũng thấy vết tích bằng đá vừa được người của Chính tìm thấy, ông Vương gật đầu rồi khẽ nói tiếp :
— Tôi đến đây cũng là để giải thích khúc mắc đó cho mọi người.

Ban đầu chưa rõ ràng nên tôi chưa muốn nói vội. Nhưng nay có vẻ như đúng là chúng ta đã tìm được chút gì đó, vậy để tôi nói luôn.

Trước tiên, những người đang làm việc ở đây đều là những người mà tôi thấy tin tưởng, việc tôi thưởng cho mọi người cũng là để khích lệ tinh thần làm việc của mọi người. Không giấu gì các vị, tôi là một người rất tin vào những chuyện tâm linh.

Bên cạnh đó tôi cũng là một doanh nhân, kinh doanh khá nhiều lĩnh vực. Mọi người đều là thợ xây chắc chắn ai cũng biết, khi xây dựng trên một mảnh đất, điều đầu tiên cần làm đó chính là xem phong thủy. Tôi đã đổ rất nhiều tiền vào khu resort này, thế nên để chuyện làm ăn được thuận lợi, tôi cần phải xem xét tất cả những gì có liên quan đến mảnh đất.

Mọi người nên nhớ, nơi chúng ta đang đứng là vùng đất được mệnh danh là nhiều ma quỷ nhất Việt Nam. Và đương nhiên lời đồn đại đó không phải là không có căn cứ. Khi tiến hành xem xét nơi này, tôi đã phải nhờ rất nhiều thầy phong thủy ở khắp mọi nơi đến để làm lễ, cúng bái……Những tưởng mọi chuyện đều êm xuôi thì sau khi dự án đi vào hoàn thiện, bắt đầu có một vài chuyện khó giải thích….

Và rồi, tôi được cảnh báo, trong khu resort của mình vẫn còn một nơi chưa được sắp xếp ổn thỏa về mặt động thổ, nơi này vẫn còn chướng khí, nếu không giải quyết nhanh chóng thì công việc của tôi sẽ đổ bể.

Tất cả mọi người đứng lắng nghe ông Vương nói một cách đầy chăm chú. Ông Vương nói không sai, nhắc tới Hòa Bình là người ta nghĩ ngay đến những câu chuyện kỳ bí mang màu sắc tâm linh đa dạng. Hơn nữa, thân làm thợ xây, 10 người thì 9 người cho rằng việc đầu tư, xây dựng ở một nơi rừng núi, hoang sơ như thế này thì việc tin vào những điều đó là chuyện nên làm. Chưa nói đến ông Vương là người làm ăn lớn, lại rất tín.

Ông Vương tiếp tục :

— Có lẽ một vài người ở đây sẽ cười tôi, cho là tôi mê tín….Nhưng đây là việc mà tôi cần phải làm. Thế nên mặc dù Resort đã hoàn thiện, tất cả đã có thể đưa vào hoạt động, nhưng tôi vẫn chưa mở cửa. Lòng mà bất an thì tâm trí không thể làm được chuyện gì..Có phải không nào, nơi mà mọi người đang đứng đây được cho là di tích của một đền thờ.

Vì một lý do nào đó đền thờ này đã bị sập, sau mấy chục năm những gì còn sót lại đã bị vùi dưới lớp đất rừng, đá rừng……Và đây chính là điều mà thầy phong thủy đã nói đến. Tôi muốn mọi người tìm lại được vết tích của đền thờ ấy, nếu chính xác nơi đây có nền móng xưa cũ, thì sau khi dọn dẹp xong….Tôi sẽ mời thầy về để xây dựng lại nơi này thành một nơi thờ cúng, cũng là một chỗ để khách du lịch có thể đến cầu nguyện, nhang khói.

Nghe ông Vương nói quá đỗi đi vào lòng người, nhóm thợ bàn tán :

— Ra là vậy…Đúng là một người vừa có tâm lại vừa có tầm. Thế mà chúng ta cứ suy nghĩ đi đâu đâu.

Tay thợ hôm trước nói chuyện với Tân khẽ huých Tân rồi nói :

— Đấy, tất cả đều là do mày….Chưa gì đã nói người ta đào bới tìm kiếm gì mờ ám.

Tân ngớ người ra, đúng là Tân có nghi ngờ, nhưng Tân không nói với ai về chuyện đó cả. Mà quả thực thì ông Vương kia cũng đang tìm di tích của đền thờ nào đó còn gì. Khẽ lắc đầu ngán ngẩm bởi nhìn cả đám thợ lúc này ai cũng xun xoe, nịnh hót để lấy lòng ông chủ. Mà cũng đúng thôi, khoản tiền thưởng mỗi người 10tr mà Chính mới phát cho từng người hai hôm trước đã giải thích vì sao mọi người lại nể ông Vương đến như vậy.

Ông Vương tiếp tục :

— Còn tại sao tôi lại giao việc này cho mọi người, đó cũng bởi thầy nói tôi với cậu Chính đây hợp tuổi, cậu ta sẽ giúp tôi trong việc làm ăn trở nên thuận lợi. Cậu ấy cũng nói người của mình ai nấy đều thật thà, chăm chỉ, tâm tốt….Tôi tin cậu ta, công việc này cần những người có tâm như vậy. Mọi người yên tâm, sau khi công chuyện xong xuôi, tôi sẽ thưởng cho mọi người hậu hĩnh. Resort vẫn chưa đi vào hoạt động nên mọi người cứ tự nhiên. Chỉ cần làm việc cho cẩn thận là được.

Ông Vương dứt lời cũng là lúc tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay. Ai nấy nhìn nhau mừng thầm, bởi ông Vương mà hứa thì ông ta chắc chắn sẽ thực hiện. Chính ra hiệu cho mọi người quay lại làm việc, Tân len lén nhìn về phía ông Vương, ánh nhìn của Tân bị Chính bắt gặp, Chính nói :

— Sao vậy, cậu còn gì thắc mắc sao..?

Tân ấp úng :

— Ơ…dạ…không…không có gì…Em quay lại làm việc đây.

Chính cũng đi theo ông Vương, bước vào phòng của ông Vương, đóng cửa lại, Chính nói :

— Thưa ông chủ, liệu để bọn chúng đào bới như vậy có sợ chúng sẽ phát hiện ra điều gì không..?

Ông Vương mỉm cười :

— Đừng nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, ngay cả ta lúc này dù có tìm được hầm mộ cũng chưa chắc đã biết cách để bước vào đó đâu. Ngươi nên nhớ, bất kể nơi nào bị trấn yểm, nơi đó chắc chắn sẽ tồn tại những cơ quan gây chết người, thậm chí là một lời nguyền độc ác. Hãy cứ để bọn chúng thay ta đào bới, ngươi phải theo dõi sát xao, có vấn đề gì xảy ra lập tức thông báo để ta dự liệu.

Chính cúi đầu đáp :

— Vâng, thưa ông chủ.

Chính đi ra ngoài để quay lại khu vực đội của mình đang làm việc. Lúc này ông Vương tiếp tục mở quyển sách cũ kỹ kia ra, nhìn vào đó ông Vương đăm chiêu suy nghĩ :

“ Tại sao khi viết đến Hầm Mộ thì quyển sách này lại bị xé mất một trang. Đến bây giờ thì ta đã có thể khẳng định sẽ tìm được nó. Nhưng nếu không cẩn thận, ngay cả bản thân ta cũng phải mất mạng. Không thể nào có chuyện ra vào Hầm Mộ một cách dễ dàng được. Cách đặt yểm những linh hồn người chết bị chặt đầu khiến cho chúng mãi mãi không được siêu sinh, linh hồn vất vưởng xung quanh khu vực Hầm Mộ đã chứng minh nơi này không phải tầm thường. Có nghĩa là việc mở Hầm Mộ còn ẩn chứa nguy hiểm hơn rất nhiều. Vùng đất này đã bị nguyền rủa, rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì…? Khốn kiếp thật, sư phụ Đường dù khi đã nhắm mắt xuôi tay, ông ta vẫn một mực không chịu tiết lộ bất cứ chuyện gì. Thậm chí phải sau khi ông ta chết 2 năm, ta mới có thể tìm được quyển sách cùng với bức thư này. Nhưng người duy nhất biết về bí mật khủng khϊếp ấy là Đường sư phụ cũng đã chết. Liệu phải chăng, trang sách bị xé kia là do ông ta làm….? Nhưng tại sao ông ấy lại giấu ta chuyện này..? Thật đáng giận…..Khốn kiếp…”
[…….]

Tại Hà Nội, đã trôi qua 2 ngày kể từ hôm Lý bí mật chuyển cái cặp đó cho anh Thành, con trai cả của bác Công. Chiều ngày hôm đó gia đình bác Công cũng đã đưa thi thể bác đi chôn cất. Vì chôn vào buổi chiều nên khi mẹ Lý ( bà Nhung ) trở về nhà cũng đã khá muộn. Bởi ngày đưa bác Công đi chôn, mẹ Lý cũng đi cùng vì là hàng xóm sát nhà. Tối hôm ấy khi bà Nhung về nhà, ông Điền cũng hỏi han vợ xem chuyện chôn cất ra làm sao thì bà Nhung đáp :

— Nghĩ cung khổ, bình thường tôi thấy toàn chôn sáng, mỗi bác Công này lại chôn vào buổi chiều. Thấy bảo trong ngày hôm nay là phải chôn, không thì làm sao làm sao ấy. Thế nên đưa ra huyệt, còn phải chăng đèn cho đội chôn cất họ hạ huyệt. Chết rồi cũng vất vả, bác ấy sống tốt, có tâm, có đức thế mà sao ông trời lại hành vậy không biết.

Lý cũng muốn hỏi nhưng sợ mẹ lại lo lắng nên cô im lặng, cô chờ đợi xem liệu rằng khi chôn cất bác Công có xảy ra chuyện gì, hay đại loại là người nhà bác Công có ai nói gì hay không, tuy nhiên không thấy bà Nhung kể gì cả.

Kể từ hôm đó đã 2 ngày trôi qua, bên phía nhà bác Công im ắng đến lạ thường, có vẻ như cái chết của bác Công khiến cho ngôi nhà trở nên u uất, lặng lẽ hơn. 2 ngày qua Lý cũng không còn nhìn thấy hiện tượng gì lạ nữa, cũng chẳng còn thấy bác Công.

Chiều hôm nay, sau khi đi học về thì Lý thấy ngay khu nhà mình có rất đông người tụ tập, nhìn lại Lý còn thấy bên ngoài có cả xe cảnh sát đang dừng đỗ. Người trong xóm đổ xô ra xem, họ tụ tập ngay trước cổng nhà bác Công dò xét điều gì đó.

Và rồi, từ bên trong nhà, hai anh công an đi ra trước, họ đưa tay rẽ đám đông sang hai bên :

— Nào nào. mọi người làm ơn tránh ra cho chúng tôi thi hành nhiệm vụ.

Kế sau đó là hai người mặc cảnh phục khác đang mỗi người một bên dong một người phụ nữ ra bên ngoài. Người phụ nữ bị dong đi đó không ai khác chính là bác Ngà. Bác Ngà bị công an đưa đi với gương mặt cúi gằm xuống mặt đất, đôi dép từ chân bác Ngà bị kéo lê trên mặt dường rồi rớt ra ngoài.

Những người công an đưa bác Ngà đi qua người Lý, rồi họ mở cửa xe đẩy bác vào bên trong. Chiếc xe cảnh sát hú còi rồi đi mất, cổng nhà bác Công cũng ngay lập tức được đóng lại. Lý chầm chậm dắt xe về phía nhà mình, khi đi ngang qua nhà bác Công, Lý nghe thấy những người hàng xóm đang bàn tán :

“ Thật là ghê gớm, không dám tin là cô ta làm như vậy luôn. “

“ Đấy thấy chưa, cứ nghĩ nhà cao cửa rộng, giàu có mà đã sướng.”

“ Đúng là oan nghiệt, khổ thân ông chồng.”

Một người khác nói :

“ Vậy là con mụ này nó gϊếŧ chồng thật hả mọi người..? “
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 18: Sự Đa Nghi

Lý phải lách qua đám đông đang tụ họp trước cổng nhà bác Công để đi vào bên trong nhà mình. Đúng lúc đó thì mẹ Lý, bà Nhung cũng đang định đi ra ngoài, thấy con về, bà Nhung nói :

— Về rồi hả con, đi vào trong nhà nhanh đi.

Xong xuôi bà Nhung cũng vội đóng cổng lại, ông Điền đi làm vẫn chưa về. Nhà chỉ có hai mẹ con, Lý thì cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra bên phía nhà bác Công. Nhưng có vẻ như bà Nhung không muốn nói cho con gái hoặc cũng có thể là bà Nhung không biết gì. Nghĩ vậy nên Lý cũng không hỏi, tuy nhiên trong bữa cơm, câu chuyện về gia đình bác Công tiếp tục được bàn tán, và lần này là ông Điền hỏi :

— Bà này, chuyện đó có thật không..?

Bà Nhung thở dài khẽ đáp :

— Tôi cũng không rõ lắm, nhưng công an đến tận nhà bắt đi như thế thì chắc không phải bình thường rồi. Nhà bên đó đóng kín cửa từ chiều tới giờ, không thấy ai ra ngoài luôn.

Ông Điền đáp :

— Tôi có người bạn làm trong ngành, phụ trách quận này luôn….Lúc mới nghe tin tôi cũng có gọi điện hỏi han thì được biết cái chết của bác Công không chỉ đơn giản là bị tai nạn đâu. Đến bây giờ người ta vẫn chưa bắt được kẻ lái xe đâm bác ấy ngày hôm đó. Nhưng….mà…

Bà Nhung gặng hỏi chồng :

— Nhưng sao..?

Ông Điền khẽ nói tiếp :

— Nhưng ông bạn tôi nói, người đưa chứng cứ cho công an để điều tra lại là người nhà của bác Công. Là ai thì ông ấy không nói.

“ Cạch “

Đang ngồi ăn thì Lý bất chợt làm rơi một chiếc đũa xuống bàn, vội vàng nhặt lên, Lý vẫn chăm chú nghe ngóng câu chuyện mà bố đang kể. Thấy con có vẻ lạ, ông Điền không nói gì thêm, dẫu sao chuyện này cũng chẳng hay ho gì, nhất là lại xảy ra ở ngay bên nhà hàng xóm.

Cả nhà biết ý nên chỉ tập trung vào ăn cho xong bữa. Ăn tối xong, như thường lệ, Lý đi lên trên tầng học bài, bà Nhung dọn dẹp, ông Điền ngồi uống nước, xem tin tức trên tivi. Khoảng 8h tối, khát nước, Lý đi xuống tầng 1 để lấy ly nước đá, thấy bố mẹ không còn ở phòng khách nữa. Tiến về phía tủ lạnh thì Lý nghe thấy giọng bố mẹ đang nói chuyện bên trong phòng ngủ, cửa phòng ngủ vẫn mở he hé.

Lý nghe thấy tiếng của mẹ mình :

— Thật đúng là không thể tin nổi, sao chị ấy lại dám làm như thế được cơ chứ.

Biết bố mẹ đang bàn tán về chuyện nhà bác Công, Lý cũng tò mò muốn nghe xem rốt cuộc bác Ngà tại sao lại bị công an đưa đi, Lý tiến lại gần cánh cửa rồi đứng nép bên ngoài nghe ngóng, bên trong ông Điền chép miệng :

— Tôi nghe mà cũng sốc luôn đấy. Tuy mới chỉ là điều tra ban đầu, nhưng công an họ đặt ra nghi vấn bà Ngà này có dính líu đến việc thuê người gϊếŧ chồng mình. Mà đáng nghi ở chỗ, tay bồ trẻ kia hiện nay cũng đã trốn mất. Mà phải nói, dân tình không biết nghe hơi nồi chõ ở đâu mà họ phán cũng chuẩn lắm nhé.

Bà Nhung gật đầu :

— Thì đấy, lúc công an đến đưa chị Ngà đi là bên ngoài người ta đã bàn tán rồi. Có người còn bảo, lúc bác Công chết, người ta đã nghi ngờ là bị gϊếŧ chứ không phải tai nạn. Rồi còn bảo nhìn chị Ngà có tướng sát phu.

Ông Điền gạt đi :

— Ôi dào, miệng thiên hạ nói thì biết thế nào mà lần. Có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến chuyện bác Công chết là do bị vợ hãm hại. Khi ông bạn tôi nói, bà Ngà này có quan hệ tình cảm ngoài luồng tôi còn không dám tin.

Nhưng vợ đã nɠɵạı ŧìиɦ mà còn tìm cách gϊếŧ chồng thì ác nhân, thất đức quá. Mà mấy cái thông tin này, bà đừng có đi ra ngoài kể với ai đấy nhé. Rách việc đấy, biết thì biết vậy thôi.

Bà Nhung đáp :

— Ông nghĩ tôi bị điên hay sao mà đi buôn chuyện này. Ông thấy lạ chứ tôi thì thấy bình thường, đàn bà mà, khi đã hết tình nghĩa thì cạn tàu ráo máng lắm. Thế nên các cụ mới bảo giàu tình cảm nhất cũng là đàn bà, mà độc địa, thâm hiểm nhất cũng là đàn bà.

Ông Điền cười cười :

— Bà cũng là đàn bà đấy nhé….Tự nói mình à..?
Bà Nhung quát :

— Đấy là đang nói đến những loại đàn bà lăng loàn, bồ bịch….Chứ tôi khác, sống với nhau mấy chục năm ông còn không hiểu à…?

Ông Điền vội xin lỗi :

— Tôi đùa thôi, chứ vợ chồng mình cũng trải qua biết bao nhiêu cực khổ, vất vả lắm mới có được mụn con gái, cuộc sống hiện tại cũng ổn định…..Chứ tính ra, giàu có quá cũng chưa chắc đã là hay. Tôi chỉ mong tôi với bà có sức khỏe để chăm lo cho cái Lý. Mình cũng không còn trẻ nữa mà con nó hãy còn bé quá.

Lý lặng lẽ bước lên tầng trên, vậy là đúng như những gì Lý suy nghĩ. Quả thực cái chết của bác Công còn nhiều uẩn khúc, chính vì vậy mà linh hồn của bác luôn vất vưởng bên ngoài cổng nhà mình.

Tuy thực hư ra làm sao vẫn cần bên công an họ điều tra, nhưng việc bác Ngà nɠɵạı ŧìиɦ với bồ trẻ mà khi chồng chết, bác vẫn khóc như chết đi sống lại khiến cho Lý cảm thấy rùng mình vì sự giả tạo của một con người. Nếu bác Ngà thực sự là người chủ mưu trong cái chết của bác Công thì thật đáng kinh sợ.

Tại Hòa Bình, 2 ngày hôm sau trời mưa rất lớn…..Mọi công việc bị hoãn lại do mưa nặng hạt. Mấy ngày qua cũng đã làm việc vất vả nên cả đội của Chính cũng coi như đây là một dịp để nghỉ xả hơi. Trời mưa tầm tã khiến cho ông Vương cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Không phải ông ta lo vì không nhanh chóng tìm được Hầm Mộ, điều khiến ông ta mất ăn, mất ngủ chính là dù suy nghĩ đến mọi khả năng thì ông Vương vẫn chưa tìm được nguyên nhân trang sách kia bị xé.

Trong khi đó, đám thợ xây dường như vẫn yên ổn. Chưa có ai gặp phải bất trắc hay bị làm sao, lớp đất rừng khá cứng, cộng thêm việc phải làm việc nhẹ nhàng, cẩn thận nên sau cái hôm phát hiện ra những gờ đá được liên kết thì đội của Chính tiếp tục theo dấu vết đó đào bới. Quả thực khu vực cái chòi ấy có kết cấu của việc xây dựng, có nền móng. Công việc đang vào guồng thì trời bắt đầu đổ mưa thông 2 ngày.

Cả đội đang ngồi trong phòng đánh bài thì bên ngoài có tiếng gõ cửa :

“ Cộc…Cộc..”

Một người nói với Tân :

— Ê Tân, không chơi đứng dậy mở cửa xem ai..? Có khi ông Chính ông ấy về.

Tân làu bàu :

— Cửa có khóa đâu, anh Chính mà về thì anh ấy tự mở chứ gõ làm gì.

Tân mở cửa ra thì đó là tay quản lý resort, anh ta đi cùng một người nữa mặc đồ của nhà bếp. Tay quản lý cười rồi nói :

— Mr. Vương muốn chiêu đãi mọi người một số món ăn Trung Hoa có trong thực đơn của nhà hàng sau khi hoạt động. Sếp nói mọi người cần ăn uống bồi dưỡng để có sức còn làm việc. Nào, nào….Đồ ăn còn nóng hổi, mọi người dùng đi nhé.

Nói rồi tay quản lý ra hiệu cho đầu bếp đưa thức ăn vào bên trong. Đội thợ vô cùng cảm kích trước thịnh tình của ông Vương. Đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời thợ xây nay đây mai đó của họ được chủ đối xử tốt đến như vậy. Được ở trong homestay tiện nghi, đẹp đẽ, được thưởng hậu hĩnh, giờ lại còn được phục vụ những món ăn thượng hạng. Cả đội dừng chơi rồi không ngần ngại mà ăn ngấu nghiến, thấy Tân ngồi đó nhìn mà không ăn, một người hỏi :

— Sao thế, không ăn à…? Ngon lắm đấy, mấy món này không phải lúc nào cũng có mà ăn đâu.

Tân cũng phải công nhận một điều, mùi thơm bốc ra từ những đĩa thức ăn bằng bạc sang trọng vô cùng hấp dẫn. Nhưng chẳng hiểu sao, Tân luôn có suy nghĩ bất an về những thứ quá mức hậu hĩnh mà ông Vương cho đội thợ.

“ Ục…ục…ục…”

Nghĩ là một chuyện, tuy nhiên cái bụng đói đang sôi ùng ục lại là chuyện khác. Một người khác trong đội thợ nói tiếp :

— Lại mà ăn đi này, còn nhiều lắm….Ăn này rồi trưa nay không ai nấu cơm nữa đâu. Nhanh lên…

Trước sự mời gọi của mọi người, lại thêm phần đói, đồ ăn lại quá hấp dẫn….Tân tém nước bọt rồi cũng tiến lại chỗ mọi người đang ăn. Nhưng khi Tân vừa cầm bát lên thì anh nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu :

“ Đừng….ăn..”

Tân hơi khựng lại, nhưng sau đó thì không nghe thấy gì nữa. Mọi người giục :

— Ăn đi chứ, cái thằng này….mày làm sao đấy.

Và rồi Tân cũng gắp những món ăn Trung Quốc đó vào bát rồi thưởng thức. Quả thực đây là lần đầu tiên trong đời Tân được ăn ngon đến như vậy. Đồ ăn thực sự rất ngon, cả dội thợ vừa ăn uống vừa cười nói vui vẻ. Lúc đó Tân chợt nghĩ :

“ Có lẽ mình đã quá đa nghi rồi, người ta đối xử tốt với mọi người như thế, mình cứ suy nghĩ nhỏ nhen chẳng phải quá tiểu nhân hay sao…”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 19: Điều Dại Dột

Buổi tối hôm đó, bên ngoài tuy mưa đã ngớt tuy nhiên trời vẫn chưa tạnh hẳn. Nằm bên trong phòng, một vài người đã ngủ, còn Tân vẫn thao thức, mặc dù lúc này cũng đã gần 10h tối. Đội thợ của Chính có tất cả 5 người, căn phòng mà mọi người đang ở khá rộng rãi với 2 giường đôi, Chính thì không ở cùng với mọi người. Có thể vì một lý do đặc biệt nào đó mà Chính ở riêng.

Khi được hỏi thì Chính giải thích, đó là do công việc của anh với ông Vương đôi lúc cần bàn bạc. Hơn nữa việc chỉ có 2 giường ở thêm một người nữa có phần bất tiện và ông Vương có nói, hiện tại resort chưa đi vào hoạt động nên mọi người cứ thoải mái, tự nhiên.

Nằm chung giường với Tân là anh Hưng, một người đã theo đội của Chính khá lâu, anh Hưng cũng đã ngoài 30 tuổi. Trong đội thì Tân là người trẻ tuổi nhất, Tân cũng mới gia nhập vào đội của Chính được 8 tháng nay, đây cũng là công trình thứ 2 mà Tân được đi theo. Thấy Tân trăn trở, giở hết bên này sang bên nọ, anh Hưng hỏi :

— Làm sao đấy, khó ngủ à….? Mấy hôm nay mày có chuyện gì phải không..? Thấy cứ thui thủi một mình, tiền lương, tiền thưởng mới nhận sao mà buồn thế..?

Tân đáp :

— Em xin lỗi, em làm anh không ngủ được à..?

Anh Hưng cười :

— Anh cũng đã ngủ đâu, buổi tối ăn nhiều quá nên giờ hơi tức bụng. Thế mày làm sao..? Công việc vất vả quá à…? Hay là đi xa lâu quá nên nhớ nhà, nhớ người yêu.

Tân im lặng mấy giây rồi khẽ nói :

— Anh cứ trêu em, mọi người còn có nhà, có người thân để nhớ chứ em thì….làm gì có ai.

Anh Hưng thở dài, câu hỏi của anh Hưng chỉ là đùa vui, nhưng anh chợt quên mất, hoàn cảnh của Tân rất đáng thương. Anh Tân nói :

— Con trai mà cứ ủ rũ thế sao được….Chẳng phải bây giờ đã khá hơn cái hồi đầu chú mày đến xin việc còn gì. Phải có chí tiến thủ chứ. Nhắc mới nhớ, cái hôm đầu mày đến hỏi xin làm, nhìn nhếch nhác, đôi dép tổ ong thì đứt cả quai, áo thì rách, tóc thì dài….Nhìn như thằng mới móc từ cống lên, chẳng giấy tờ, chẳng có ai quen thuộc. Thế mà lão Chính cũng dám nhận mày vào. Nhưng lâu dần, giờ khá hơn rồi, công việc cũng đã quen, nhìn mày cũng chăm chỉ nên tuy không nói nhưng trong đội ai cũng thương mày lắm đấy.

Tân khẽ cười :

— Vâng, em biết ơn các anh nhiều lắm. Nhất là anh Chính, bên ngoài bỗ bã vậy chứ anh ấy rất tốt. Em là trẻ mồ côi, bố mẹ mất từ nhỏ, sống với bà nội. Bà em cũng muốn em ăn học như người ta nhưng gia cảnh khó quá, cố lắm em cũng chỉ học được đến lớp 9. Hồi mới nghỉ học, em đi xin việc không đâu người ta nhận vì nhỏ quá. Hai bà cháu nương tựa vào nhau, 3 năm sau thì bà em mất. Cái lần em đến chỗ các anh là lúc đó bà em mất được mấy tháng rồi.

Ngày mai, ngày mai là giỗ đầu của bà em đấy anh ạ.

Anh Hưng nói :

— Ra vậy, chẳng trách mày cứ trằn trọc không ngủ được. Những mình làm công trình nên phải theo, thôi đừng suy nghĩ nữa….Hay để mai anh bảo mọi người làm mâm cơm để mày cúng bà. Có lòng là được, chắc các cụ cũng không trách cứ gì đâu. Mày năm nay mới có 18-19 tuổi đầu mà nghĩ được như thế là quý lắm đấy. Đến như anh đây, đi làm xa đến ngày cúng, ngày bái của ông bà anh còn chẳng nhớ.
Tân đáp :

— Thôi, em không dám làm phiền mọi người đâu. Em chỉ tiếc không ra mộ thắp cho bà được nén nhang, cỏ lả chắc mọc cũng cao lắm rồi. Nửa năm nay chứ ít gì, nhưng em cũng đang tính đợt này xong công trình, em sẽ tích cóp tiền lại để sau khi sang cát cho bà, em sẽ xây cho bà một ngôi mộ bằng đá hoa, xung quanh trát xi măng cỏ sẽ không mọc được. Có như thế em mới yên tâm đi làm, gì chứ mồ mả là phải cẩn thận.

Anh Hưng phì cười :

— Bố mày, thanh niên mà nói chuyện cũng mê tín phết nhỉ. Thường thường anh thấy bọn trẻ như mày mấy cái chuyện mồ mả này chẳng đứa nào nó quan tâm đâu. Thằng này đúng là có hiếu.

Tân tiếp :

— Không giấu gì anh, em là em cũng tin vào tâm linh lắm…..Tại ngày còn sống bà em cũng kiểu như thầy bói mà….Mà nói thầy bói cũng không phải, bà em xem cho người ta không lấy tiền. Mà không phải người nào bà cũng xem, ngày đó em thấy mọi người cũng hay đến nhờ bà em lắm. Họ bảo bà em xem đúng, lại còn cao tay.
Anh Hưng ngạc nhiên :

— Mày nói thế nào, nếu mà như thế thì bà mày phải giàu lắm. Chỗ anh mấy tay thầy bói toàn đi xe oto, nhà 2 tầng, lúc nào cũng có đệ cầm tráp theo sau.

Tân lắc đầu :

— Không, bà em không lấy tiền của ai cả. Em có hỏi thì bà bảo, nghiệp bà phải gánh, phải làm phúc trả nợ cho đời. Nếu nhận tiền của người ta thì con cháu sau này phải chịu khổ sở. Thế nên bà chỉ nhận đồ lễ, hoa quả, bánh trái mà người ta đem đến, mà cũng không nhận hết, bà nhận 1 phần, còn lại trả cho họ bảo đem đi tán. Nhưng có lẽ cũng chính vì vậy mà khi bà mất, người dân quanh đó mỗi người một chút lo đám ma, lo chôn cất cho bà.

Anh Hưng như bị cuốn vào câu chuyện của Tân, anh gật gù :

— Ừm, cũng đúng….Mấy người xem bói, có căn số nọ kia tính khí bất thường lắm. Nhưng nghe mày nói anh thấy bà quả thật là người tốt. Hôm nay mày kể anh mới biết, bảo sao mày vừa nhát ma lại hơi tí là tâm linh nọ kia.
Tân nói thầm :

— Em không biết mọi người thế nào, chứ em thấy ma rồi đấy…..Thế nên không tin không được anh ạ.

Anh Hưng hơi lạnh người bởi câu nói của Tân, anh đáp :

— Mày đừng có điêu…Ma quỷ gì ở đây..?

Tân nói :

— Em thề, em nói điêu sét đánh em chết….Mà hồn ma em nhìn thấy chính là bà của em. Hôm chôn cất bà xong, đêm đó chính mắt em nhìn thấy bà đứng ngay cạnh tủ, bà còn chỉ tay vào trong tủ rồi bảo em mở tủ lấy ra mà dùng. Tuy lúc tỉnh lại hơi mơ hồ, nhưng mà em mở tủ ra thì thấy trong đó có cái túi nhung mà bà hay đựng tiền, bà để trong cái hộp đựng kim chỉ. Trong túi có 2tr của bà để dành…..Đấy anh bảo, nếu không phải hồn ma của bà em hiện về chỉ thì sao em biết được phải không..? Mà nhé, lúc nào em cũng có cảm giác như bà em đang ở cạnh em vậy…..Có điều sau lần đó thì em không nhìn hay mơ thấy bà lần nào nữa.

Nghe xong anh Hưng chợt thấy nổi da gà, lúc này cũng đã gần 11h tối, resort nằm giữa rừng núi, lại còn là đất Hòa Bình….Gần giữa đêm, bỗng nhiên thằng quỷ này lại kể chuyện ma, anh Hưng hơi rén, dù cho có không tin đi chăng nữa mà nghe nó thề độc thế kia bố ai chẳng sợ, anh Hưng đánh trống lảng :

–Thôi, thôi….Đi ngủ, sắp nửa đêm rồi…..Tự nhiên nói chuyện với mày giờ thấy ghê quá. Ngủ đi, chắc mai tạnh mưa là lại làm tiếp đấy. Mẹ, không biết có ngủ được không đây.

Mặc dù nói vậy nhưng quay đi quay lại, chỉ 10 phút sau Tân đã nghe thấy tiếng ngáy của anh Hưng…..Trong phòng lúc này chỉ còn mỗi Tân là người duy nhất còn thức. Tân nói lẩm bẩm :

— Bà cho cháu xin lỗi, ngày giỗ của bà mà cháu không về được. Bà tha lỗi cho cháu bà nhé.

Màn đêm buông xuống, không gian càng lúc càng tĩnh lặng. Bất chợt, Tân nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng bước chân của ai đó. Cả tiếng mở cửa nữa, phòng của đội thợ nằm sát bên phòng của Chính. Tiếng mở cửa là của phòng bên cạnh, nhưng chẳng lẽ giờ này Chính còn đi đâu.

Mặc dù rất sợ, nhưng mấy ngày qua Tân luôn tò mò về những sự việc diễn ra với anh Chính. Đối với Tân, anh Chính vừa là thầy, vừa là chủ, mà cũng là ân nhân nữa. Thời gian qua anh Chính giúp đỡ cho Tân rất nhiều, biết hoàn cảnh của Tân nên mặc dù không quen biết, anh Chính vẫn nhận Tân vào đội cho Tân làm việc. Mấy hôm nay Tân nhận thấy thái độ của anh Chính có phần khác lạ. Ít khi anh xuất hiện cùng mọi người trong bữa cơm. Mà hành động của anh Chính cũng luôn thần thần bí bí.

Mở hé cánh cửa sổ, Tân len lén nhìn ra bên ngoài…..Đúng là anh Chính, anh ta vừa mở cửa phòng rồi cầm đèn pin đi về hướng khu vực đào bới ban sáng. Đã gần nửa đêm, anh Chính còn định đến đó làm gì…?

— Không được, chắc chắn phải có điều gì đó khiến cho anh Chính trở nên mờ ám như thế này. Không thấy không sao, giờ lỡ thấy rồi….mình phải đi theo anh ta mới được.

Tiếng ngáy của những tay thợ đang say giấc đang vang lên trong phòng. Nhưng vẫn có một kẻ tò mò chưa ngủ.

“ Cạch “

Cánh cửa phòng khẽ khép lại, chính bản thân Tân cũng không hiểu tại sao lúc ấy Tân lại dám bước ra khỏi phòng để một mình đi về hướng khu vực đào bới mà theo ông Vương, đó là nơi một đền thờ bị chôn vùi dưới lớp đất đá.

Nhưng dù có là lý do gì đi chăng nữa thì sau đêm hôm ấy, Tân đã phải sống một cuộc sống luôn nơm nớp lo sợ, một cuộc sống đầy hoảng loạn, trốn tránh và có thể Tân sẽ phải chết bất cứ lúc nào.

“ Réc….Éc….éc……Cú…..cú….ú…..”

Màn đêm phủ xuống nơi rừng núi hoang vu……Bóng tối vô tận như chực nuốt chửng lấy những kẻ tò mò khốn khổ.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 20: Hiểm Họa Khôn Lường

8h sáng ngày hôm sau, ông Điền đang ngồi uống cà phê tại phòng khách thì bà Nhung vừa đi chợ về, hớt hải chạy vào trong nhà, trên tay bà Nhung cầm một tờ báo, là báo mới của ngày hôm nay. Đặt cái giỏ xách xuống ghế, bà Nhung nói vội vàng :

— Này ông ơi, báo….báo sáng…nay….này. Ông….đọc…đi.

Ông Điền nhìn vợ rồi đáp :

— Làm gì mà thở hồng hộc như ma đuổi thế. Được ngày nghỉ phép mà nhìn bà tôi cũng thấy mệt. Báo thì ngày nào họ chẳng để ở hòm thư trước nhà….Có gì mà lạ.

Bà Nhung vừa thở vừa nói :

— Ông mở đến….phần An Ninh Thủ Đô ấy….Người ta….người ta…viết về cái chết của bác Công kìa….Đọc…đi, công an…họ…điều tra….ra rồi.

Ông Điền giật mình, mới chỉ qua chưa được 2 ngày, không lẽ phía công an lại điều tra nhanh đến thế. Nhưng nghĩ kỹ lại ông Điền thấy chuyện này cũng không phải là lạ. Bởi khi công an đến tận nhà đưa vợ bác Công là bà Ngà đi thì chắc chắn họ đã phải nắm trong tay chứng cứ gì đó rồi. Bên cạnh đó, nghiệp vụ trong điều tra của công an Việt Nam trước những vụ trọng án có liên quan đến gϊếŧ người rất giỏi. Với lấy tờ báo, ông Điền mở ngay đến mục An Ninh Thủ Đô. Ngay đầu chuyên mục là dòng tits được in đậm : Ác Phụ Gϊếŧ Chồng – Khi Phụ Nữ Nɠɵạı ŧìиɦ.

Ông Điền đeo vội cái kính vào rồi bắt đầu đọc :

“ Ngày….tháng…năm….Trên địa bàn thành phố, quận X đã xảy ra một vụ tai nạn cực kỳ nghiêm trọng. Nạn nhân trong vụ tai nạn là giám đốc công ty Z đã tử vong ngay sau khi được đưa đến bệnh viện. Sau khi thu thập chứng cứ tại hiện trường xảy ra vụ tai nạn, phía công an kết hợp với cảnh sát sát giao thông khu vực phát hiện thấy nhiều dấu hiệu khả nghi, biển số xe thu được qua camera gần hiện trường là biển số giả. Tuy nhiên tài xế gây ra tai nạn đã bỏ trốn ngay sau đó. Cùng với thông tin cung cấp của người dân, cũng như qua xác minh những điểm nghi vấn, đội trưởng đội hình sự quận X đã phát hiện được nhiều bằng chứng có liên quan đến cái chết của giám đốc C.

Nỗ lực hết mình để phá án, vào 16h ngày…tháng…năm….Công an điều tra đã đưa ra kết luận. Cái chết của ông C không phải là do tai nạn. Ông C đã bị sát hại bởi một kế hoạch tinh vi, tỉ mỉ được lên từ trước.

Với những bằng chứng trong tay và nghiệp vụ của mình, phía cảnh sát đã bắt tạm giam bà N.T.N, là vợ của ông C. Tại cơ quan công an, bà N đã khai nhận tất cả, bà N đã nɠɵạı ŧìиɦ từ năm…..cho đến gần đây thì bị chồng phát hiện. Ông C và bà N đã nói chuyện với nhau để tìm cách hòa giải, và ông C cũng yêu cầu bà N không được gặp lại người tình. Tuy nhiên, với tâm lý lo sợ chồng sẽ phát giác chuyện này cho gia đình và người thân, lại thêm việc quá nghe lời người tình trẻ.

Ngày….tháng…năm….bà N đã cùng người tình lên kế hoạch để gϊếŧ chồng. Nhưng phải làm sao cho thật giống một vụ tai nạn, tránh sự nghi ngờ từ phía công an, và nếu ông C chết như một vụ tại nạn thì số tiền bảo hiểm mà bà N nhận được sẽ là vô cùng lớn.

……………….Công an đang ráo riết truy lùng kẻ đã được bà N thuê để gϊếŧ chồng mình……”
Ông Điền dừng lại, ông khẽ gấp tờ báo rồi tháo kính ra, ông lắc đầu :

— Thật đáng sợ, sự thật không biết có đúng như những gì mà tờ báo viết hay không, nhưng nghĩ đến việc bà ta lên kế hoạch gϊếŧ chồng một cách tỉ mỉ, tinh vi như vậy tôi thấy rùng mình.

Bà Nhung ngồi xuống đáp :

— Tôi cũng thế, đọc đến đoạn chị ấy khai rằng đã lên kế hoạch gϊếŧ chồng từ hai tháng trước. Nhất là chi tiết, chị ta cho người theo dõi chồng trong từng đường đi nước bước, xác định thói quen hàng ngày của chồng, thậm chí là giờ giấc mỗi ngày bác Công đi đâu làm gì, và rồi kẻ đã lái xe đâm chết bác ấy đã ra tay trên đoạn đường ngã tư oan nghiệt. Cùng là phụ nữ, nhưng sao mà chị ta lại có thể độc ác đến như vậy. Tiền bạc cũng đâu phải thiếu thốn, con cái cũng đã lớn và thành công….Chị ấy còn một cậu con trai nhỏ, lẽ ra chị ấy phải làm gương cho các con mới đúng chứ…Đằng này, vì một gã đàn ông mà đang tâm đánh đổi tất cả, còn dám gϊếŧ cả chồng.
Ông Điền suy luận :

— Báo đưa tin thế này có thể không đúng hẳn 100%, nhưng tôi nghĩ những thông tin trong nội bộ gia đình như vậy chắc chắn là người trong gia đình đưa ra. Đã đến mức này thì mọi chuyện không phải đơn giản nữa. Không biết là ai đã làm chuyện này nhưng thật khổ cho bác Công. Chắc có lẽ ngay cả khi chết, bác ấy cũng không dám nghĩ mình lại bị gϊếŧ bởi người vợ gắn bó mấy chục năm qua.

Đột nhiên bà Nhung nổi da gà, bà nhớ lại câu chuyện hôm bên đám ma mà người nhà bác Công có kể, trước lúc chết, bác Công lên cơn co giật, chảy máu mồm, chết rồi mà mắt không nhắm được. Bà Nhung ấp úng :

— Đúng rồi….bị chết oan uổng như thế bảo sao không nhắm mắt, xuôi tay mà ra đi được.

Bầu không khí nặng nề bao trùm cả phòng khách, ai cũng thấy thương tiếc cho người đàn ông bạc mệnh. Cái chết của bác Công nghĩ kỹ thì quá đau đớn, quá tàn nhẫn….Sau khi mất rồi, gia đình bác Công bây giờ còn phải đối mặt với hiện thực kinh khủng hơn, kẻ chủ mưu gϊếŧ bác Công lại chính là bà Ngà, người vợ của bác và là người mẹ của ba người con. Đúng là bi kịch tang thương của một gia đình.
Vợ chồng ông Điền mải chăm chú vào tờ báo mà không nhận ra, từ sớm đến giờ, Lý đã đứng ở chân cầu thang nghe hết tất cả mọi chuyện. Tuy không quá bất ngờ bởi chính Lý cũng nghĩ bác Công chết là do bác Ngà, nhưng bỗng nhiên Lý chảy nước mắt. Lý đã hiểu tại sao linh hồn người đàn ông khốn khổ đó lại lang thang nơi con ngõ trước cổng nhà, tại sao đôi mắt của bác Công lại u uất và buồn bã đến như vậy.

Thấy con đi xuống bà Nhung nói :

— Con dậy rồi à, hôm qua mẹ thấy con học muộn quá nên không lỡ gọi. Mẹ có mua đồ ăn sáng rồi đây, con ăn chút nhé.

Lý khẽ đáp :

— Dạ thôi, con có hẹn ăn sáng với bạn, tiện thể bọn con còn trao đổi đề cương nữa….Giờ con đi đây.

Ông Điền không muốn con suy nghĩ nhưng chuyện bên nhà hàng xóm, ông khẽ cầm tờ báo rồi để xuống phía dưới hộc bàn. Ông cười nói :

— Ừ đúng rồi, con cũng nên ra ngoài cho thoải mái. Đây, bố cho tiền đi ăn với bạn đây.

Lý nói mình vẫn còn tiền tiêu vặt, nhưng ông Điền cứ dúi vào tay con. Chào bố mẹ, Lý cầm quyển tập rồi bước ra ngoài, bà Nhung nói với chồng :

— Con bé sắp thi, ông đừng nói gì về chuyện nhà bác Công cho nó nhé.

Ông Điền đáp :

— Tôi biết rồi, chỉ sợ sát nhà….không giấu được. Mà mấy hôm nay con bé có biểu hiện gì lạ không..?

Bà Nhung trả lời :

— Không, tôi chỉ thấy nó học nhiều hơn bình thường…..Từ hôm đeo chiếc vòng không thấy con bé nói thấy gì lạ nữa.

Nói đến chiếc vòng, ông Điền mới hỏi :

— Nãy có thấy con nó đeo vòng không nhỉ..?

Bà Nhung đáp :

— Chắc có chứ, hôm nọ tôi có nói với nó mà….Mà ông ăn sáng đi này.

Vừa bước ra khỏi cổng thì Lý thấy đang đi về phía mình ai như anh Thành, quả đúng như vậy….Đó chính là anh Thành, con trai lớn của bác Công, anh Thành đội cái mũ lưỡi trai che nửa khuôn mặt, có lẽ anh không muốn ai đó nhòm ngó, bàn tán về gia đình anh. Đi đến gần Lý, anh Thành nhìn Lý rồi mỉm cười :
— Chào cô bé, lâu lắm rồi không gặp….Em là con của vợ chồng chú Điền phải không..?

Lý ngượng ngùng đáp :

— Dạ…dạ vâng…Em chào anh…Em…rất lấy làm tiếc….vì…bác..Công….mất.

Thành nói :

— Ừm, cảm ơn em….Anh cũng mới ra mộ bố về. Thôi, anh vào nhà đây.

Nhìn dáng vẻ ủ rũ của anh Thành, Lý biết anh đang rất đau khổ, nụ cười của anh không có chút gì là vui vẻ. Khi anh Thành đang loay hoay mở khóa cổng thì Lý nhìn thấy ngay phía sau anh là hình bóng mờ mờ của bác Công. Vẫn là chiếc áo màu cảm, quần vải đen đó, chỉ có điều hình ảnh bác Công lúc này không còn được rõ ràng. Bác đang đứng ngoài ngoài cổng. Trong khoảnh khắc, Lý nghe được giọng bác Công nói với mình :

“ Cảm…ơn…cháu…”

Bất giác, Lý có một cảm nhận rất lạ, Lý suy nghĩ trong đầu :

“ Bác có muốn nói gì với anh ấy không..? “
“ Cạch “

Tiếng khóa cửa vừa được mở ra, anh Thành ngay lập tức quay lại đằng sau bởi một giọng nói quen thuộc :

“ Thay bố chăm sóc cho em con nhé, nó còn nhỏ dại lắm. “

Anh Thành như người mất hồn, sau lưng anh là Lý, nhưng rõ ràng anh vừa nghe thấy giọng nói của bố mình, Thành ú ớ :

— Bố….là bố phải không..?

Lúc ấy Lý cũng rùng mình, toàn thân Lý như vừa có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Lý thấy choáng váng, suýt chút nữa cô ngã xuống đất, may có anh Thành đỡ lại. Quyển tập Lý đang cầm rơi xuống rồi mở bung ra. Cúi xuống nhặt quyển tập lên cho Lý, Anh Thành hỏi :

— Vừa rồi em có nghe thấy tiếng của bố anh không..?

Lý toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt hơi tái, nhưng cô vẫn cố gượng cười rồi đáp :

— Em không, chỉ có anh với em ở đây thôi mà….Xin lỗi anh, tự nhiên em thấy chóng mặt quá.
Thành thoáng buồn, có lẽ anh đã nghĩ quá nhiều thành ra hoang tưởng, nhưng Lý hỏi lại :

— Bố anh nói với anh điều gì à..?

Thành gật đầu, chẳng hiểu sao, nhìn cô gái nhỏ nhắn này Thành lại thấy ấm áp, quen thuộc đến lạ thường, ở Lý có điều gì đó khiến cho Thành thấy nhẹ lòng hơn. Lý nở một nụ cười hiền dịu, cô nói :

— Nếu vậy, anh hãy cố gắng làm như lời bác ấy nói nhé. Em tin bác ấy luôn bên cạnh anh và mọi người. Nhìn thấy mọi người vui vẻ, hạnh phúc bác ấy cũng sẽ yên lòng hơn.

Nghe xong mấy câu nói của Lý, Thành khẽ rơi nước mắt, anh cũng không hiểu tại sao mình lại khóc một cách vô thức như vậy.

“ Bác Công gửi cho anh “

Đột nhiên Thành nhớ đến mảnh giấy viết kẹp phía ngoài chiếc cặp mấy ngày trước. Nét chữ đó sao mà giống với nét chữ mà vô tình Thành nhìn thấy khi quyển tập của Lý rơi xuống đất như vậy. Thành mấp máy môi định hỏi :
— Có…phải…em…

Nhưng rồi anh dừng lại, anh nhìn Lý khẽ cúi đầu :

— Cảm ơn em, anh biết ơn em về tất cả.

Lý ngại đỏ mặt, lần đầu tiên cô được một người hơn tuổi cúi đầu cảm ơn, Lý cười ngượng rồi vội lên xe đạp đạp đi khỏi con ngõ, đến lúc này Lý cũng không nhớ là hôm nay mình quên không đeo chiếc vòng trầm.

Tuy nhiên, cô lại cảm thấy tinh thần vô cùng nhẹ nhõm, có vẻ như Lý đã làm được một điều gì đó vô cùng tốt đẹp. Dù thế nào đi nữa, Lý năm nay cũng chỉ mới 16 tuổi, suy nghĩ có chín chắn, nhưng cuối cùng Lý vẫn chỉ là một cô gái ngây thơ trong sáng. Vô tình cô phát hiện ra được khả năng của bản thân, và nhờ có khả năng đó cô đã giúp cho linh hồn bác Công hàng xóm hóa giải được oan khuất. Cô gái nhân hậu vẫn đang vui vì việc tốt mình đã làm được, tuy nhiên cô không biết được rằng…..khả năng của cô cũng chính là sự nguy hiểm đe dọa đến cuộc sống. thậm chí là tính mạng của cô sau này.
[…….]

Tại Mai Châu ( Hòa Bình ), tay quản lý đang dọn dẹp lại bàn làm việc của ông Vương trong lúc ông Vương đang dùng bữa sáng. Bất chợt anh ta thấy một bức ảnh rất cũ, bức ảnh không có màu, chỉ có hai màu đen trắng để ngay ngắn trong một chiếc hộp nhỏ. Tuy nước ảnh đã phai nhưng vẫn khá rõ. Trong ảnh là hình một người đàn ông và một người phụ nữ, họ mặc trang phục dân tộc. Người phụ nữ khá xinh đẹp, còn người đàn ông mang những nét giống như người Trung Quốc.

Tay quản lý giật mình bởi giọng nói của ông Vương :

— Đừng động vào bức ảnh đó, nếu hư hại gì cậu có chết cũng không kiếm lại được đâu.

Tay quản lý rụt tay lại ngay lập tức, hắn ta run run nói :

— Bức ảnh này quý…đến vậy ạ..thưa sếp..?

Ông Vương lừ mắt :

— Đó là bức hình duy nhất mà tôi có về bố mẹ mình.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 21: “Khổ…Thân…Cháu…Tôi“

— Này, Tân….Tân ơi…Dậy đi làm thôi, thời tiết hôm nay đẹp rồi. Ban nãy ông Chính có bảo, mấy hôm trước mưa nên đất mềm hơn, tranh thủ mà làm cho xong rồi còn về nhà….Tân ơi.

Anh Hưng gọi đến mấy lần nhưng Tân vẫn nằm đắp chăn trùm kín cả người, Tân không đáp lại. Thấy lạ anh Hưng mới khẽ chạm vào người Tân thì thấy Tân đang run lên bần bật. Lo lắng Tân bị làm sao anh Hưng quay lại nói với mấy người cùng phòng :

— Mọi người, hình như thằng Tân bị ốm rồi….Nó đang sốt rét hay sao ấy..?

Tất cả chạy vội lại xem, khẽ lật tấm chăn ra, họ thấy Tân đang toát mồ hôi đầm đìa, nhưng hai hàm răng cứ nghiền lại, cơ thể Tân co quắp cứ như lạnh lắm. Anh Hưng sờ tay vào trán thì Tân giật mình thu người lại. Một người nói :

— Nó bị sốt rồi, khổ thân….Tôi có đem thuốc hạ sốt theo đây, nhưng mà phải cho nó ăn cái gì đã mới uống thuốc được. Loại này khá nặng, không ăn là không uống được đâu. Uống thuốc xong ngủ một giấc là sẽ đỡ hơn.

Anh Hưng gật đầu :

— Còn mấy gói cháo ăn liền, để tao đi pha cho nó, mày lấy thuốc đi. Tối qua thấy nó trằn trọc mãi không ngủ được, mà hôm nay còn là giỗ đầu của bà nội nó nữa. Ốm đau thế này thì còn đi làm sao được.

Mọi người đang bàn tán thì cửa phòng mở, Chính bước vào gắt :

— Sao giờ này còn ở đây, không nhanh chân chuẩn bị đi làm đi. Trong ngày hôm nay là phải dọn dẹp chỗ đó cho xong đấy. Chậm tiến độ quá rồi, bên ông Vương bảo đôi, ba ngày nữa là thầy thợ bên Trung người ta sang làm lễ rồi lập đền thờ đấy.

Anh Hưng khẽ nói :

— Anh Chính này, thằng Tân nó bị ốm…..Anh cho mọi người ra đó trước, tôi ở lại nấu cho nó bát cháo rồi cho nó uống thuốc xong tôi ra ngay.

Chính đi lại nhìn, thấy Tân đang nằm co quắp, người đổ mồ hôi, Chính cau mày :

— Hừ, đúng cái lúc cần người thì lại đổ bệnh. Thôi được rồi, mọi người đi làm đi. Hưng ở lại rồi lát ra sau.

Tất cả vội vã làm theo lời Chính, khi trong phòng chỉ còn có 2 người, đột nhiên Hưng thấy Tân lại càng run sợ hơn. Pha cho Tân gói cháo gà, Hưng nói :

— Này, dậy ăn một chút đi rồi còn uống thuốc.

“ Hư..hư…hư…”

— Lạnh….lắm….đắp…cho…em…cái…chăn….Ông ta…đi chưa…?

Hưng kéo chăn đắp lên cho Chính rồi hỏi lại :

— Ông nào…? Ý mày là ông Chính hả…? Đi rồi, ông ấy cũng không nói gì đâu, ốm tha già thải…Mày thế này cũng đâu có làm được gì. Mà dậy ăn đi, cháo anh để đây, thuốc với nước cũng ngay bên cạnh, ăn xong uống vào. Giờ muộn rồi, anh phải ra đó ngay không hôm nay sợ không xong được. Cố mà khỏe, sắp được về rồi…..Cố gắng nhé.

Nhìn đồng hồ đã quá muộn, Hưng vội đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng. Còn lại một mình Tân nằm trên giường. Mọi người ai cũng nghĩ Tân bị ốm, bị sốt….nhưng thực ra không phải vậy. Đúng là Tân đã bị sốt rét, nhưng bên cạnh đó Tân còn đang sợ hãi bởi những điều mà anh đã thấy đêm ngày hôm qua. Cơ thể vẫn không ngừng run lên vì sợ, nhất là lúc nãy, lúc mà Chính bước vào trong phòng.

Tân nhớ lại cảnh tượng đáng sợ lúc đó……

12h đêm hôm qua…..

Len theo con đường mòn, Tân lần theo ánh sáng đèn pin phía trước. Và đúng như Tân dự đoán, giữa đêm, Chính đã đi ra khu vực đào bới được cho là di tích của một ngôi đền thờ cổ đã sụp đổ.

“ Cục..Phập…Phập..”

Xung quanh bốn bề tối đen như mực, những tiếng động bắt đầu phát ra. Ở bên dưới hố, Chính đang ra sức đào tìm một thứ gì đó. Tân im lặng không dám thở mạnh, nằm sát xuống một bụi cây cách đó một đoạn, Tân chăm chú hướng đôi mắt về phía Chính rồi quan sát. Tân không hiểu tại sao Chính lại ra đây vào lúc nửa đêm để đào bới thế này.

Ánh sáng đèn pin giúp cho Tân nhìn thấy gương mặt của Chính khi đó vô vùng đáng sợ, ánh mắt Chính trắng dã không có lấy một chút lòng đen, khuôn miệng thì luôn ngoác ra cười nhe hai hàm răng trắng ởn. Đó không phải là hình ảnh bình thường của Chính mà Tân biết. Hay nói cách khác, nhìn Chính lúc này không giống một con người, hai cánh tay nổi gân xanh lét, Chính cứ thế đào bới, và dường như chuyện này làm cho Chính vui sướng, tiếng cười của Chính vang lên trong màn đêm :

“ He…he…he….He…he…he “

“ Hi…hi…hi….he…he…he…”

Nhìn Chính, nghe điệu cười ấy Tân bỗng chốc nổi da gà, lạnh toát toàn thân. Tân biết mình đang phạm phải sai lầm khi đã mò theo Chính đến tận chỗ này. Quá sợ hãi, Tân buột miệng nói rất nhỏ :

— Anh…ta….làm…sao…vậy..?

Câu nói tưởng chừng chỉ như một lời nói thì thầm, nhưng ngay lập tức từ dưới hố, Chính dừng tay lại, không đào bới nữa, Chính hướng đôi mắt trắng ởn đầy man rợ về hướng bụi cây nơi mà Tân đang nằm núp ở đó xem trộm. Đó cũng là lúc Tân nhận ra mình đang đối mặt với nguy hiểm. Bản năng cùng với nỗi sợ thúc đẩy Tân phải ngay lập tức bỏ chạy khi mà Chính đã bắt đầu đi từ dưới hố lên, trên tay Chính là cái cuốc sắc lẹm ánh lên màu trắng bạc khi ánh đèn pin chiếu vào.

“ He…he…he….Ở…đó…à…? “
Điệu cười man rợ của Chính khiến Tân sợ đến toát mồ hôi hột. Nhưng ngay lúc đó, không hiểu vì sao cơ thể Tân như bị đông cứng, cổ họng bị bóp nghẹn, tứ chi không cử động được, miệng cũng không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào. Chỉ có đôi mắt là Tân vẫn đang nhìn thấy Chính còn cách bụi cây tầm vài bước chân nữa.

Càng nhìn gần, khuôn mặt của Chính lại càng kinh dị, nước da trắng bệch, cái miệng cười ngoác, cùng với đôi mắt như của người chết. Tân nằm trong bụi chỉ cách Chính độ 1 bước chân nữa. Nhưng lạ thay, Chính đứng ngay đó, rõ ràng là hắn đang nhìn vào bụi cây nhưng rồi hắn láo liêng nhìn xung quanh một lượt, Tân nghe thấy hắn nói chuyện với ai đó, mặc dù lúc này ngoài Tân ra thì hắn chỉ có một mình :

— Ông chủ, không thấy ai cả.

Ngước mắt nhìn lên trên, Tân thấy gương mặt Chính đã trở lại trạng thái bình thường. Nhưng khó hiểu ở chỗ, tại sao Tân nằm ngay bên dưới chân mà Chính không nhìn thấy.

“ Roạt….Roạt..”

“ Vụt..”

“ Éc…éc…”

Từ phía lùm cây bên cạnh, có vẻ như vừa có một con lợn rừng nhỏ lao vụt ra. Chính bước sang bên đó rồi tiếp tục nói một mình :

— Chỉ là một con lợn rừng, thưa ông chủ.

Ngay sau đó, Chính thu dọn đồ đạc rồi cầm đèn pin rời khỏi khu vực đào bới. Sau khi Chính đi khỏi thì Tân mới từ từ cảm nhận được cơ thể của mình, Tân đã có thể thở nhẹ, nhưng cảm giác ớn lạnh ban nãy vẫn khiến cho Tân thấy rùng mình, buốt óc. Vừa khẽ cựa mình định đứng dậy thì một lần nữa cơ thể Tân cứ như đang bị ai đó ghìm lại, và một giọng nói vang lên trong đầu Tân :

“ Đừng….cử…động….cháu…sẽ…bị….hắn…ta…phát…hiện…”

“ Khổ….thân…cháu….tôi…”

Tân bàng hoàng nhận ra đó chính là giọng nói của bà nội, nhưng tại sao Tân lại nghe thấy giọng nói của bà, bà nội đã chết cách đây 1 năm rồi cơ mà….Tân nói như mếu :

— Bà nội….là bà nội….phải không..?

Giọng nói quen thuộc đó đáp lại :

“ Bà…đây….tại…sao….cháu…lại….vướng…vào…chuyện…này…? “

“ Hắn….sẽ…..gϊếŧ…cháu….mất…”

“ Nằm….yên…ở…đây…cho….đến…khi….qua…giờ…Dần…mới…được….trở…về..”

“ Khổ…thân…cháu….tôi…”

Tân nghe bà nói như vậy thì bật khóc, Tân hỏi :

— Vậy cháu phải làm sao bây giờ hả bà….Mà hắn….kẻ bà đang nói có phải người vừa nãy không..?

“ Qua…giờ…Dần…mới….được…quay…về..”

Đó là những lời cuối cùng mà Tân nghe được từ bà nội. Suốt một đêm nằm bên ngoài trời, giữa rừng núi hoang vu…..Đó cũng là lý do khiến cho Tân bị sốt nóng, sốt rét khi trở về….Nhưng điều đáng sợ hơn chính là Tân đã nhìn thấy thứ mình không nên nhìn.

Khuôn mặt của Chính đêm qua là khuôn mặt của ma quỷ, anh Chính mà Tân biết đã không còn nữa. Đêm qua nhờ có hồn ma của bà nội che mắt nên Chính không nhìn thấy Tân lúc ấy. Nhưng bà nội có nói :

“ Hắn….sẽ…gϊếŧ…cháu…mất..”

Như vậy có nghĩa là nguy hiểm vẫn còn. Nhìn đồng hồ đã 11h trưa, gượng dậy, Tân vội vàng thu dọn đồ đạc với ý định rời khỏi chỗ này. Đã có quá nhiều điều bất bình thường đang xảy ra ở đây, đầu tiên là hai tên gác khu vật liệu nhìn thấy ma không đầu cũng ở khu vực cái chòi, sau ngày hôm ấy ông Vương xuất hiện, và rồi Chính cũng trở nên khác lạ, tiếp đó đêm hôm qua, tận mắt nhìn thấy Chính như con quỷ sống…..Và còn lời cảnh báo từ bà nội, Tân không thể ở lại đây được nữa.

Vơ vội vài bộ quần áo vào trong cái túi du lịch đã cũ sờn, Tân vừa thở vừa run :

— Không được…mình…mình…phải….đi khỏi..đây thôi.

Nhưng khi Tân đang dọn đồ thì…

“ Cạch “

Cánh cửa phòng bất chợt mở ra…….
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 22: Công Việc Hoàn Thành

— Này, tỉnh rồi đấy à…? Mà mày đang làm gì đấy..?

Tân giật mình quay lại, người vừa mở cửa phòng là anh Hưng, không chỉ có anh Hưng mà cả đội cũng đều quay về, hôm nay mọi người nghỉ trưa hơi sớm. Tân vội đáp :

— Mọi..người..về rồi…ạ….Em đang thu…dọn…lại…đồ..đac một chút.

Bước vào phòng, ai nấy cũng đều hớn hở, mặt mũi lộ rõ vẻ vui mừng. Anh Hưng nói :

— Thằng này tưởng ốm mà tỉnh thế nhờ, có phải chú mày biết cả đội đã xong việc và chuẩn bị rời khỏi đây rồi chứ gì..? Thảo nào gấp quần áo nhanh thế….ha ha ha.

Tân ngơ ngác vẫn chưa hiểu ý anh Hưng đang nói là gì, một người khác ngồi phịch xuống sàn nhà rồi cười :

— Xong xuôi hết rồi, tưởng mưa mấy hôm sẽ gây trở ngại, ấy thế mà lại thuận lợi. Đất mềm, dễ đào, mà cũng lạ, sao chỗ đó lại có thứ đó được nhỉ..?

Tân vội hỏi :

— Thứ đó..? Là thứ gì vậy anh..?

Người kia đáp :

— À, hôm nay mày không đi nên không thấy….Chúng tao đang đào thì chạm phải một vật cứng lắm, tưởng đâu chỉ là hòn đá tảng bình thường, nhưng sau khi bới rộng ra xung quanh thì thấy đúng là đá, cơ mà hơi lạ lạ, nó là đá xanh, nhưng trông như một cái nắp đậy miệng giếng mà ngày xưa các cụ hay đổ bê tông ấy. Đoán vậy chứ không biết có phải không..?

Tuy nhiên không xê dịch nó được, dùng đủ mọi cách nó cũng không nhúc nhích. Lúc sau ông Vương đến, ông ấy bảo mọi người dừng tay lại. Dùng nước rửa sạch bùn đất trên phiến đá xanh ấy thì có mấy dòng chữ bằng tiếng Trung hay chữ Nho gì đấy, hỏi thì ông Vương chỉ bảo đây đúng là dấu tích của đền thờ, chữ trên phiến đá có ý nghĩa nói về thần linh mà thôi. Xong ông ấy nói mọi người xong việc rồi, phần còn lại ông ấy sẽ tự lo.

Anh Hưng tiếp tục :

— Thế cho nên, tối nay chúng ta sẽ được ông Vương mở tiệc chiêu đãi, sáng mai cả đội sẽ về sớm….Anh Chính đang đi nhận tiền công với tiền thưởng rồi. Chú mày may nhé, lúc ốm thì cũng xong việc.

Tân cũng đang có ý định bỏ đi, thấy mọi người kể lại việc sáng nay, Tân hỏi :

— Các…anh…đào bới thấy thứ như vậy mà không sợ sao..?

Anh Hưng đáp ;

— Ban đầu thì cũng sợ, bởi phiến đá đó hơi lạ lạ, nhưng nghĩ lại mình làm việc cũng là vì mục đích xây dựng lại đền thờ, dọn dẹp rác rưởi chứ có động chạm gì đâu. Với lại bọn anh đây cũng không tin vào mấy chuyện bùa yểm, ma quỷ gì đó.

Quan trọng bây giờ là, sắp có tiền rồi…

.Ở lại chưa đầy 1 tuần vừa được thoải mái, lại vừa có một khoản khá. Nghe nói, ông Vương sẽ thưởng còn nhiều hơn lần trước đó.

Tối nay ăn tiệc mừng công nữa nhé. Ha ha ha.

Nhìn vẻ mặt của mọi người ai ai đều phấn khởi, cũng đúng thôi. Cuối cùng thì công việc ở nơi này cũng đã hoàn thành.

Đây cũng là lần đầu đi nhận công trình mà mọi người được thưởng nhiều đến như vậy. Nhưng sao Tân lại bất an đến lạ lùng, sau đêm hôm qua, Tân rất lo lắng với những điều mà bà nội đã cảnh báo. Liệu có chắc rằng tất cả đều sẽ trôi qua tốt đẹp hay không..?

Thấy Tân đờ đẫn, anh Hưng vỗ vai nói :

— Thế sức khỏe sao rồi, tối nay có uống rượu được không..? Mà thanh niên gì yếu thế, đêm qua lúc 2h sáng, anh tỉnh dậy đi vệ sinh thấy mày vẫn nằm ngủ ngon lành. Chẳng thấy rên la hay run rẩy gì.

Tân tròn mắt :

“ 2h sáng, không thể nào, lúc đó mình vẫn còn đang nằm trong bụi cây, phải đến 5h sáng mình mới quay về phòng. Khi đó mọi người vẫn còn ngủ cơ mà. “
Tân hỏi lại :

— Thật…hả anh..?

Anh Hưng ngạc nhiên :

— Thật chứ sao không..? Mày nằm cạnh tao mà tao lại không biết à..? Hơn nữa tầm đó ông Chính còn đứng bên ngoài cửa soi soi đèn pin vào bên trong, chắc là điểm danh quân số. Nhìn ông ấy tao giật cả mình, tao còn bảo để cho mọi người ngủ, xong ông ấy mới về phòng. Đêm hôm lần mò như con ma.

Tân nuốt nước bọt ừng ực, khoảng thời gian mà anh Hưng đang nói trùng khớp với thời điểm Chính đi từ khu đào bới về. Nhưng tại sao lại có chuyện Tân nằm trong phòng lúc đó được. Điều này là sao..? Tân khẽ rùng mình suy nghĩ :



“ Bà nội..? Liệu đó có phải là bà nội..? Bà nói mình không được quay về trước giờ Dần….Bà biết điều gì đó, bà biết tay Chính sẽ kiểm tra phòng ngủ, nếu không thấy mình hắn sẽ nghi ngờ….Vậy có nghĩa là, người mà anh Hưng nhìn thấy lúc 2h sáng chính là hồn ma của bà nội hóa thành mình. Tiếp đó, lúc mình nằm ngay dưới chân của tay Chính nhưng anh ta không nhìn thấy, cũng là do bà nội đã giấu mình đi. Chuyện ma giấu mình từng nghe không ít, bà nội từng kể, ngày bé có lần mình nằm trên giường nhưng bà không thấy đâu. Biết mình bị ma giấu, bà phải khấn vái rồi thắp hương, lúc sau mới thấy mình vẫn nằm trên giường…..Có nghĩa là đêm qua bà nội đã cứu mình. “
Là một người hay có những suy luận logic, mặc dù chuyện hồn ma hiện về với nhiều người là chuyện phi lý, nhưng với Tân thì không. Tân hoàn toàn tin vào những gì mình đã thấy, đã nghe…..Đúng lúc đó, Chính bước vào….Trên tay Chính là những cái phong bì đựng tiền công cũng như tiền thưởng của cả đội những ngày vừa qua. Chính nói :

— Mọi người đông đủ rồi chứ..? Lẽ ra sau khi về tôi mới tính công rồi thanh toán cho mọi người. Nhưng đây là công việc phát sinh, vậy cho nên khoản này sẽ đưa luôn. Ngoài tiền công mấy ngày qua ra thì mỗi người được ông chủ thưởng thêm cho 15tr. Nhưng có một yêu cầu đó là công việc ở đây mọi người phải giữ bí mật. Bởi lẽ việc đào bới di tích không xác định là việc chính quyền nghiêm cấm. Nhưng do công việc làm ăn muốn thuận lợi, ông Vương đã buộc phải làm vậy. Mọi người hiểu ý tôi chứ…?
Cả đội thợ đồng thanh :

— Chúng tôi hiểu mà, mấy cái này mà để mấy ông quan biết thì mệt mỏi lắm. Chúng tôi sẽ không nói gì đâu.

Bất chợt Chính hỏi Tân :

— Sao cậu nhìn tôi ghê thế, mặt tôi có dính gì à..?

Tận vội vàng cúi mặt xuống, nãy giờ Tân đang nhìn chằm chằm vào Chính, Chính của bây giờ hoàn toàn khác với Chính của đêm qua. Tại sao một con người lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy. Chính phát phong bì cho từng người rồi nói thêm :

— Tối nay có tiệc chiêu đãi, xong xuôi sáng ngày mai đội chúng ta sẽ về dưới xuôi. Mọi người thu dọn đồ đạc chuyển dần lên xe là vừa. Có gì mai chỉ việc khởi hành thôi….Tối nay lấy sức mà nhậu nhẹt cho thả ga.

Hưng cười cười :

— Thế anh cũng về luôn hả..?

Chính đáp :

— Tất nhiên rồi.

Hưng nói :

— Thấy anh được ông Vương trọng dụng như vậy tôi còn nghĩ anh sẽ ở lại đây giữ một chân quản lý hay thư ký cho ông ấy luôn chứ.
Cả đội nghe xong ôm bụng phá lên cười vì ai cũng nghĩ Hưng đang trêu Chính, trừ Tân…..Nhìn Chính tuy không còn đáng sợ như đêm qua, nhưng Tân vẫn có cảm giác gì đó lạnh gáy. Chính không nói năng gì mà bỏ đi ra ngoài, anh Hưng ngạc nhiên :



— Ơ, nói thế mà hình như ổng giận. Mà thôi kệ, đồ đạc, xe pháo của ổng còn ở đây…Có muốn quay lại thì cũng phải đem về hết đã chứ. Nào nào, đếm xem được bao nhiêu….Thưởng tận 15tr, kinh khủng thật….Lắm lúc tao cứ nghĩ ông Vương này thuộc dạng thừa tiền hay sao ấy.

Một người khác nói :

— Cũng không phải tự nhiên mà thưởng lớn thế đâu. Này nhé, đúng như ông Chính vừa nói. Việc chúng ta khai quật, đào bới phát hiện thứ lạ lùng mà không báo chính quyền là phạm tội đấy. Chưa kể ông Vương này là người Trung Quốc, các ông không biết trên đất ta có rất nhiều nơi bị trấn yểm, thậm chí có người từng đào được cả đống vàng mà người Tàu chôn dưới đất. Chưa biết phiến đá đó có ý nghĩa gì, nhưng mà giờ nghĩ lại tôi mới thấy thằng Tân nó nói đúng, chúng ta liều….Nghe trấn yểm sông Tô Lịch chưa, có kẻ đào bới ở đó rồi phát điên mà chết, hay những câu chuyện về đào được của mà dân Tàu yểm, đào lên mở ra một cái hộc máu tươi luôn….Người Trung Quốc chúng nó thâm lắm, có khi ông này mượn tay chúng ta đào bới, lỡ như có làm sao thì chúng ta lãnh hậu quả trước..
Anh Hưng tắt luôn nụ cười trên môi, Tân ấp úng :

— Đúng…đúng đó…Bà em ngày xưa cũng có nói đến mấy cái này.

Hưng chép miệng :

— Thế cho nên mấy hôm nay mày cứ lo lo sợ sợ phải không..? Mà thôi đi, chúng mày toàn đặt điều linh tinh, giờ xong việc rồi có ai làm sao đâu. Ông Vương còn mở tiệc chiêu đãi trước khi chúng ta về…..Lăn lộn bao năm với cái nghề này rồi, đi khắp đất nước rồi, đã đâu mà chủ người ta đối xử tốt thế chưa, không cảm ơn được một câu còn nghi ngờ….Dân Tàu nó mà thâm thì dân Việt lại mang tính ghen ghét, đố kỵ. Ma với chả quỷ, yểm với chả bùa…..Mẹ, không có tiền mới chết chứ ma quỷ chó gì.

Thấy Hưng có phần gay gắt, không ai nói gì nữa….Mà cũng đúng, dù sao thì tiền cũng nhận rồi, lại còn là một khoản lớn. Bỏ qua chuyện ban nãy, cả đội lại cười nói rồi bảo nhau dọn đồ để sáng mai về dưới xuôi.

Tân ban nãy có ý định bỏ đi trước, nhưng giờ muốn đi cũng không được….Vả lại ngày mai tất cả sẽ quay về, qua đêm nay nữa thôi…..

Gần 12h đêm…..Tiếng gõ cửa phòng của ông Vương vang lên :

“ Cộc…Cộc..”

— Vào đi – Ông Vương nói.

Người vừa bước vào không ai khác, đó là Chính, ông Vương mỉm cười rồi nói :

— Tất cả đã ngủ say rồi chứ..?

Chính trả lời :

— Đã đi ngủ hết, thưa ông chủ.

Trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ, ông Vương khẽ đứng dậy từ chiếc ghế bành, tiến lại sát Chính, ông ta thì thầm vào tai Chính những câu gì đó mà chỉ có mình Chính biết. Nghe xong, Chính nhoẻn miệng cười man rợ :

— He he he….hi hi hi…..Tôi sẽ làm như vậy….He he he….he he he.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 23: Chuyến Xe Quay Về.

2h sáng, mắt Tân vẫn thao láo, Tân không dám ngủ….Mặc dù cả ngày hôm nay không xảy ra chuyện gì lạ, đầu giờ chiều Tân cũng thấy cơ thể khỏe hơn, buối tối bữa tiệc diễn ra linh đình, cả đội được thưởng thức những món ăn mang hương vị Trung Quốc rất đặc trưng được chế biến bởi đầu bếp chuyên nghiệp. Mọi người ai nấy đều vui hết mình, ai cũng uống nhiều bởi ngày mai họ sẽ quay về nhà sau một khoảng thời gian đi công trình khá dài. Trong bữa tiệc, Tân cố gắng quan sát biểu hiện của Chính, nhưng lạ thay Chính hoàn toàn bình thường, đã có lúc Tân nghĩ, có lẽ nào những gì mà Tân nhìn thấy đêm qua chỉ là sản phẩm của sự hoang tưởng.

Lúc đó, đang ngây người thì Chính bước tới gần Tân rồi cụng chén :

— Sao rồi cu em, ốm khỏe hẳn chưa..? Uống với anh mày một chén, mừng cho công việc của chúng ta đã hoàn thành tốt đẹp. Dô một cái cho khí thế nào..

Tân tròn mắt ngạc nhiên, đây đúng là anh Chính mà Tân biết, một người nhìn bề ngoài có vẻ sỗ sàng, nhưng thực chất lại là một người rất tốt, biết quan tâm đến anh em trong đội. Nhưng sao đêm qua anh ta lại đáng sợ như ma quỷ như vậy, nghĩ đến thôi mà Tân vẫn còn rùng mình. Chính ngạc nhiên :

— Làm sao đấy, vẫn mệt à…?

Hưng đi lại đáp :

— À chắc hôm nay là ngày giỗ đầu của bà nội nó, ở xa không về làm cơm cúng cho bà được, chắc thế nên nó hơi buồn.

Tiếp đó là một giọng nói khiến cho Tân rùng mình, là giọng của ông Vương :

— Hôm nay là ngày giỗ đầu của bà cậu sao..? Chết thật, đúng ra như thế cũng phải có chút đồ rồi cậu thắp nén hương sau đó mời bà về chứ.

Hưng hỏi :

— Ông chủ Vương coi bộ cũng rành mấy cái này lắm ha..

Ông Vương cười :

— Chuyện này hầu như ai cũng biết mà. Vậy mà các cậu không nói tôi sớm, để tôi giúp cho là xong.
Nhìn Tân, ông ta tiếp tục :

— Nhưng cũng đừng lo, ngày mai các cậu về rồi, vào ngày giỗ đầu, linh hồn của người đã chết sẽ được về 3 ngày. Vậy nên sau khi quay về nhà, cậu nhanh chóng làm cơm, ra mộ làm lễ rồi thành tâm khấn vái mời bà về cũng được. Vì giỗ đầu vẫn trong kỳ tang chế nên nhớ là phải mặc đồ tang, thành tâm cầu khẩn đấy nhé.

Hưng càng nghe càng ngạc nhiên, thấy vẻ mặt của mọi người như vậy nên ông Vương tiếp :

— Xem ra ở đây toàn những người không tín mấy nhỉ..? Chuyện này là chuyện người sống phải làm cho người đã khuất thể hiện sự báo hiếu, tưởng nhớ và mong linh hồn người đã khuất sẽ phù hộ, độ trì cho con cháu, người thân trong gia đình. Sau khi một người chết đi thì ta phải lưu ý đến 3 ngày giỗ quan trọng, đó là Giỗ Đầu. Giỗ Hết và Giỗ Thường. Vậy nên tôi mới nói giỗ đầu quan trọng, làm không cẩn thận còn bị người chết quở ấy chứ.

Chính vỗ vai Tân rồi gật đầu :

— Yên tâm, mai anh sẽ chạy sớm…Phận con cháu, với lại cũng không phải mình bỏ bê, chắc bà cũng không trách móc gì đâu.

Cảm giác của Tân lúc đó vô cùng lẫn lộn, Tân nhìn Chính rồi nghĩ :

“ Hay là đêm qua mình nhìn nhầm, đó biết đâu không phải anh Chính thì sao..?”

Tàn tiệc, ai nấy đều say mèm, tinh thần thoải mái, ăn uống no say cho nên trở về phòng vào lúc 10h tối, tất cả mọi người đều lăn ra ngủ, đồ đạc đã được thu dọn từ chiều, sau khi thức dậy, sáng mai cả đội sẽ quay về Hà Nội.

Nghĩ vẩn vơ, vậy mà cũng đã 3h sáng…..Quá giấc khiến cho Tân không ngủ được nữa, 2 tiếng nữa sẽ khởi hành. Kim đồng hồ cứ kêu tích tắc, thời gian trôi qua thật chậm….4h sáng, mọi thứ vẫn bình thường, Tân khẽ thở phào nhẹ nhõm :

“ Có khi là do mình lo nghĩ quá nhiều rồi, thôi, có lẽ cũng nên dậy rồi đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo.”

Nghĩ vậy, dù trời vẫn còn rất tối, bởi đây là trong rừng, Tân bước xuống giường đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Cố di chuyển thật khẽ tránh gây tiếng động kẻo mọi người thức. Vào nhà vệ sinh, Tân khép cửa lại rồi mở nước cúi mặt xuống rửa mặt. Đang khẽ táp nước vào mặt thì Tân nghe thấy có tiếng nói phía sau lưng mình :

“ Khổ…thân….cháu….tôi….”

Giật mình Tân ngẩng mặt lên, nước vẫn còn chảy tong tong trên mặt, nhìn vào gương Tân thấy có bóng người đang đứng ngay phía sau lưng của mình, nhưng đó chỉ là một cái bóng trắng mờ mờ dưới ánh đèn vàng của nhà vệ sinh. Lạnh sống lưng vì sợ, nhưng đó là giọng của bà nội nên Tân lập tức quay lại phía sau, miệng lắp bắp :

— Bà…bà ơi…Là bà phải không..?

Tuy nhiên, phía sau không thấy ai cả, nhìn vào gương lúc này cũng không thấy cái bóng phía sau lưng mình đâu nữa. Thẫn thờ đến sững cả người thì Tân giật thót mình bởi một cái vỗ nhẹ vào lưng, Tân hét lên :

— Á….

Vừa hét, Tân vừa lùi lại, Tân đụng trúng thứ gì đó phía sau :

— Thằng điên này, làm tao giật cả mình….Vỗ nhẹ mỗi cái mà mày cũng hét lên được.

Là anh Hưng, anh Hưng cũng vừa bước vào nhà vệ sinh….Do mải suy nghĩ và vẫn còn đang hoang mang nên Tân không chú ý, cho đến khi anh Hưng vỗ vào người thì Tân mới giật mình hét lên. Tân thở hồng hộc :

— Là…anh à…? Anh làm em sợ quá.

Anh Hưng gạt Tân sang một bên rồi đứng trước bồn cầu, vừa đi tiểu anh Hưng vừa nói :

— Tao mới bị mày dọa chết khϊếp đây này…Mà mày dậy sớm thế…Sắp về nên không ngủ được à..?

Nhìn thấy anh Hưng, Tân cũng cảm thấy đỡ sợ hơn….Tân đáp :

— Vâng, em dậy sớm để xem còn thiếu gì không..? Cũng gần 4 rưỡi đến nơi rồi….5h là đi phải không anh..?

Anh Hưng rửa tay rồi gật đầu :

— Ừ, thôi ra gọi tất cả dậy….Chuẩn bị xong còn lượn, mẹ hôm qua uống thế mà cũng say phết.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh Hưng khua tất cả dậy. Tuy nói là 5h khởi hành về Hà Nội nhưng rồi cũng phải gần 6h tất cả mới lên xe. Nhìn mọi người vẫn bình an, không chỉ vậy ai cũng hớn hở, cả đêm qua lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng rồi đến tận sáng hôm nay, mọi thứ vẫn bình thường….Đặc biệt hơn, tuy chỉ là một đội thợ nhỏ, vậy mà không hiểu sao đích thân ông Vương lại ra tiễn mọi người. Ông ta bắt tay từng người một rồi cúi đầu cảm ơn.

Xong xuôi Chính hỏi lại tất cả một lần nữa :

— Còn quên gì không..? Tôi lái xe đi rồi đừng ai bảo quay lại lấy đồ nữa nhé. Nhanh nhanh còn về cho thằng Tân nó còn làm giỗ cho bà.

Hưng cười cười :

— Gớm, ông lo cho nó hay là ở nhà vợ đợi thì có….Sốt ruột quá thì nói ra, cứ đổ cho người khác.

Chính ngượng quá đáp :

— Nhanh mẹ lên, không tôi bỏ ở lại đấy.

Hưng càng trêu :

— Ái chà, đại ca làm gì căng thế….Biết là mỗi đại ca có xe rồi, nhưng đưa đi mà không đưa về không được đâu nha….ha ha ha.

Lên chiếc xe 7 chỗ của Chính, chiếc xe chuyên dùng để đưa cả đội đi nhận công trình. Đúng 6h sáng, sau khi cả 5 thành viên trong đội thợ xây đã yên vị, Chính nói :

— Về thôi nào….Lại thêm một nơi nữa in dấu chân của chúng ta….Ka ka ka.

Chiếc xe dần dần khuất theo con đường vòng vèo nhiều khúc cua. Ông Vương đứng đó khẽ mỉm cười, ông ta nói :

— Đi nhé….He he he.

Tay quản lý đúng cạnh đó khẽ hỏi :

— Tại sao sếp lại tận tình với đám thợ này như vậy….Tôi thấy bọn chúng làm việc cũng đâu phải gì xuất sắc lắm.

Ông Vương nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý :

— Vậy sao…? Chúng đã làm rất tốt rồi.

— Xây cho nhà cao…cao….cao….mãi…..Ôi….xinh đẹp….tổ…quốc…

Tiếng hát đang được tất cả ngân nga trên chiếc xe 7 chỗ. Cả Tân cũng đang hát theo mọi người, vui mừng trước thành quả đạt được thời gian vừa qua. Lại thêm cảm giác sắp được trở về nhà nên ai nấy đều hồ hởi. Chính đang lái xe cũng không quên hòa ca cùng tất cả. Sau khi rời khỏi Resort, Tân thấy Chính không có biểu hiện gì bất thường.

Xe chạy được khoảng 20km thì đột nhiên Tân thấy Chính có gì đó không ổn, đang nói chuyện thì Chính dừng lại. Ngồi bên cạnh ghế lái là Hưng, thấy sắc mặt của Chính hơi cau có, Hưng vội hỏi :

— Này….có chuyện gì vậy….?

“ Bim….Bim…”

Phía góc cua đường đi lên, đang có tiếng còi xe báo hiệu inh ỏi………
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 24: Cái Chết Của 5 Người.

“ Vù “

Chiếc xe tải đi từ hướng đối diện lao ngang qua khiến cho tất cả mọi người trên xe phải hốt hoảng, nhưng may thay không có vấn đề gì xảy ra. Chính chửi thề :

— Con mẹ nó, thằng óc chó nào lái xe ngu vậy…Nó không biết đây là khúc cua à..?

Hưng hỏi lại :

— Mà sao nãy mặt ông lại ngẩn ra vậy..?

Chính đáp :

— Thì đây này, nhìn kim báo bình xăng kìa.

Hưng tặc lưỡi :

— Sao lại thế được nhỉ, hôm qua kiểm tra xăng vẫn báo đầy cơ mà..?

Chính nói :

— Cần gì hôm qua, lúc mới lên xe thấy vẫn đầy…..Mà quái nào bây giờ lại báo gần cạn. Chẳng lẽ xe để mấy tháng nay nên hỏng hóc gì rồi.

Đi thêm khoảng 2km nữa thì thấy có một cây xăng, cũng là trạm dừng chân. Chính lập tức đánh xe vào trong rồi quay lại nói với mọi người :

— Xuống nghỉ ngơi, đi vệ sinh hay ăn uống gì một chút đi. Để tôi cho xe vào đổ xăng, tiện kiểm tra qua một chút.

Nghĩ cũng hợp lý, vì sáng đi sớm nên chưa ai ăn gì, anh Hưng nói với Tân :

— Thôi, chỗ này có bán đồ ăn….Vào làm bát phở đợi ông Chính xem xe xôi thế nào rồi về. Chắc cũng không lâu đâu…Đi nào.

Tân cùng mọi người gật đầu rồi xuống xe. Mỗi người gọi một tô phở, lát sau phục vụ bê ra, vừa ăn mọi người vừa mói chuyện. Bỗng dưng Tân thấy bụng hơi đau đau, Tân nhăn mặt nói :

— Sao bỗng dưng em đau bụng quá, em đi vệ sinh chút nhé.

Hưng đáp :

— Ừ, đi nhanh đi rồi còn chuẩn bị về. Ông Chính quay lại rồi kia.

Tân vội chạy đi, Chính ngồi xuống ghế rồi cũng gọi một bát mỳ tôm, Hưng hỏi :

— Xe làm sao vậy..?

Chính đáp :

— Chẳng sao cả..Mẹ, vào bảo đổ đầy bình xăng, quái nào thằng đổ xăng nó bảo xe anh xăng còn đầy, đổ chẳng bao nhiêu.

Một người hỏi :

— Ủa, vậy sao nãy anh bảo báo hết xăng.

Chính vừa nhai nhồm nhoàm vừa lắc đầu :

— Thế nó mới quái lạ, rõ ràng lúc lái xe tôi còn thấy kim báo chỉ vạch đỏ, mà có cả Hưng nó nhìn thấy. Nhưng vừa rồi thằng đổ xăng bảo vậy, lên xe nổ máy thì đúng là kim báo vẫn đầy bình. Thế có trêu ngươi không chứ..?

Hưng thở dài :

— Lạ thật nhỉ, có khi kim xăng bị hỏng cũng nên….Cơ mà đầy bình là tốt rồi….Chứ hình như qua đoạn này phải mấy chục cây nữa mới về đến thành phố, chỉ sợ hết xăng giữa đường mới là chết.

Chính cười :

— Yên tâm, giờ chạy một mạch về cao tốc là thoải mái.

Xì xụp hết bát mỳ tôm chưa đầy 5 phút, Chính lấy tăm xỉa răng rồi hỏi :

— Mọi người đây còn thằng Tân đâu..?

Hưng đáp :

— À nó đi vệ sinh, chắc tí quay lại bây giờ ấy mà. Mà này, hôm nay sầm trời thế nhỉ..? Như sắp mưa ấy.
Chính gật gù :

— Ừ, thời tiết mấy hôm nay hơi thất thường….Cũng không vấn đề gì, thôi, đợi nó ra rồi mình lên xe luôn.

Hưng nhìn về phía xe đang dừng đỗ, Hưng đáp :

— Kia rồi, nó lên xe trước rồi kìa….Chúng ta cũng ra xe thôi.

4 người đứng dậy rồi bước về phía chiếc xe 7 chỗ. Lên xe Hưng thấy Tân đã ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chính nói :

— Đủ rồi phải không, giờ về nhé….Nhanh khôngmưa, có đoạn đường bẩn lắm.

Hai người ngồi hàng ghế sau đáp :

— Anh cứ chạy đi, có khi chúng tôi làm giấc xong tỉnh dậy về đến Hà Nội là vừa. Hôm qua uống nhiều giờ vẫn còn ong ong đầu.

Một người nhìn sang bên Tân nói :

— Nhìn mặt mày cũng tái lắm đấy, ngủ đi một lúc cho nó đỡ mệt.

Tân im lặng không nói gì, chiếc xe tiếp tục khởi hành trên con đường quay về Hà Nội. Đúng như Chính nói, trời bắt đầu tối sầm lại và nổi gió…..Và khi xe lăn bánh đến đoạn BOT Hòa Bình- Hòa Lạc cũng là lúc trời đổ mưa tầm tã.

Qua trạm thu phí, Chính nói với Tân :

— May mà về đến đây mới mưa, khoảng 30km nữa là về đến Hà Nội rồi.

Hưng nhìn ra bên ngoài trời rồi khẽ đáp :

— Khiếp thật, cơn mưa to quá….Đi đường núi mà gặp cơn mưa này thì nguy hiểm lắm. Trời đất tối đen mù mịt, sợ thật.

“ Rào….Rào….Vù….Vù…Vù…”

Những hạt mưa nặng trĩu táp thẳng vào kính trước khiến cho cần gạt nước dù có gạt nhanh hết mức có thể cũng không tránh khỏi tình trạng nước mưa đang khiến cho tầm nhìn bị hạn chế cũng như tấm kính nhòe đi.

Hưng nhìn sang Chính nói :

— Mưa lớn thế này hay là táp vào bên lề đường một chút rồi đợi ngớt hãy đi tiếp.

Nhưng Chính không trả lời, thậm chí lúc này Hưng còn thấy Chính đang dần dần tăng tốc.

“ Bộp…Bộp..”

Cơn mưa càng lúc càng dữ dội, mặc dù đang là ban ngày nhưng do trời âm u, lại thêm mưa to….Một số xe chạy hướng ngược chiều đã phải pha đèn cảnh báo. Thấy Chính bỏ ngoài tai lời nói của mình, Hưng quay sang nhìn rồi quát lớn :

— Này, anh bị điên à…? Mưa lớn như thế này mà anh vẫn chạy 80km/h…..Giảm tốc độ lại đi….Này….này…..Anh Chính…..Anh có nghe tôi nói không đấy.

Nhưng thứ mà Hưng nghe thấy lúc này chỉ là một điệu cười man rợ :

— He he he…He he he….Nhìn…rõ…mà….rõ…lắm….he he he….he he he.

Vội quay về phía sau, Hưng nói lớn :

— Mọi người….mọi người dậy mau….Không…ổn….rồi…Sao…l…ạ…i…..

Chính như một kẻ điên rồ, hắn đạp chân ga, chiếc xe đang lao trên đường cao tốc với tốc độ 100km/h……Và rồi, dưới màn mưa tầm tã, khi tất cả mọi người đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì phía trước mặt họ có ánh đèn chớp nháy liên tục, cùng với đó là tiếng còi vang lên hỗn loạn.

Khi mà Hưng cùng những người còn lại chỉ còn biết hét lên :

— KHÔNG……KHÔNG……………..

Thì kẻ đang cầm vô lăng lại cười một cách điên dại :

— He he he….Chết….hết….đi…..He he he…

“ Rầm “

Trong khoảnh khắc cuối đời của mình, tất cả những con người có mặt trên chiếc xe 7 chỗ ấy có lẽ chỉ cảm nhận được sự lạnh buốt từ những hạt mưa nặng trĩu đang rơi xuống cái cơ thể nát bét, không còn nguyên vẹn đầy máu đang hòa lẫn vào nước mưa trên đường cao tốc……Chiếc xe đang trên đường về Hà Nội, nhưng đau đớn thay không ai trên chiếc xe đó có thể về đến nhà được nữa.

Vụ tai nạn kinh hoàng trong cơn mưa đã khiến 5 người chết một cách đầy thảm khốc.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 25: Ký Tự Trên Nắp Hầm Mộ

“ Cộc…Cộc..”

— Vào đi. – Ông Vương lên tiếng.

Bước vào trong là tay quản lý Resort, hắn ta đem trà đến cho ông Vương như một thói quen hàng ngày vào lúc 10h sáng. Đặt bình trà lên bàn, quản lý khẽ nói :

— Dường như vắng đội thợ ấy nơi này cũng lặng lẽ đi một chút, phải không sếp.

Ông Vương ngồi xuống nhấp ngụm trà rồi hỏi lại :

— Quản lý Mẫn này, cậu theo ta được bao lâu rồi nhỉ..?

Tay quản lý cúi đầu trả lời :

— Dạ thưa sếp, năm nay tôi 34 tuổi…Từ khi còn nhỏ tôi đã theo sếp rồi. Chỉ có điều mọi người nhìn vào ai cũng nghĩ tôi nhiều tuổi hơn sếp, trong khi thực tế thì sếp lớn hơn tôi tận 1 giáp.

Ông Vương mỉm cười :

— Vậy là cũng đã hơn 30 năm rồi, nhiều khi nghĩ lại ta vẫn thường nhớ đến hồi chúng ta còn nhỏ. Cậu luôn theo ta trong từng bước chân, cả những lần cậu đứng ra chịu đòn từ đám lớn hơn, cho tới tận bây giờ cậu vẫn thay ta quán xuyến tất cả công việc.

Mẫn nói :

— Thưa sếp, đó là trách nhiệm và cũng là bổn phận của người nhà họ Đường. Cha tôi đã nói, suốt đời này tôi phải theo sếp để hầu hạ, và đến đời con tôi sau này cũng sẽ như vậy. Người nhà họ Đường luôn coi đó là một niềm vinh dự.

Ông Vương liếc mắt nhìn Mẫn, ông ta tiếp :

— Ta rất tiếc về cái chết của Đường sư phụ, nói gì đi chăng nữa, tất cả những thứ ta đang có ngày hôm nay đều là nhờ công lao của Đường sư phụ. Tuy nhiên cho đến tận cuối đời, Đường sư phụ vẫn không hề nói cho ta biết một chút gì về cái chết của bố mẹ ta. Dường như Đường sư phụ còn giấu ta rất nhiều chuyện….Mẫn, cậu là con trai của ông ta…..Có bao giờ ông ta kể cho cậu chuyện gì về gia thế, cũng như quá khứ của dòng họ Vương chứ..?

Mẫn lặng lẽ đáp :

— Thưa sếp, ông ấy chưa bao giờ nói với tôi những chuyện như vậy. Sếp nghĩ xem, một người trung thành với gia tộc họ Vương như ông ấy, đến sếp ông ấy còn không nói thì chắc hẳn phải có một lý do nào đó. Nếu điều đó đã là bí mật thì sao tôi có thể biết được chứ. Ông ấy chỉ nói với tôi một điều, cũng là duy nhất khi ông còn sống, đó là : Phải luôn bên cạnh sếp và thực hiện mọi yêu cầu, dù có phải chết.

Ông Vương thấy Mẫn nói không sai, quả thực để mà nói thì người nhà họ Đường luôn rất trung thành với họ Vương. Đường sư phụ không nói ra những điều đó có thể là do cha của ông Vương đã ra lệnh như vậy.

Nhưng sau khi Đường sư phụ chết, ông Vương đã tìm được một vài di vật được cho là của cha mình để lại. Và sau mấy năm tìm hiểu, ông Vương đã đến mảnh đất này, nơi đươc cho là ẩn giấu một Hầm Mộ. Ông Vương tin rằng, khi nào ông ta tìm được Hầm Mộ, quá khứ về cái chết của bố mẹ ông sẽ sáng tỏ, Hầm Mộ chắc chắn còn có một bí mật nào đó vô cùng khủng khϊếp.

Bởi các mốc thời gian mà ông Vương nắm được cho thấy, thời điểm ông Vương được Đường sư phụ đưa đi cũng chính là lúc một ngôi làng tại đây biến mất.

Bức hình đen trắng chụp cha mẹ ông là một bằng chứng khẳng định rằng, cha của ông Vương đã từng ở ngôi làng này. Bởi mẹ của ông Vương vốn dĩ là một người phụ nữ người Việt Nam, bà là người dân tộc thiểu số. Mất nhiều năm, nhưng ông Vương vẫn chưa thể có lời giải đáp cho những thắc mắc của mình. Tại sao cha mẹ ông lại chết, tại sao ngôi làng này lại biến mất, liệu có phải ngôi làng đã xảy ra một chuyện gì đó vô cùng khủng khϊếp khiến cho cha mẹ ông cùng toàn bộ dân làng phải bỏ mạng, và để bảo vệ tính mạng cho ông, cha mẹ ông Vương đã ra lệnh cho Đường sư phụ đưa ông quay về Trung Quốc để trốn.

Xâu chuỗi lại toàn bộ những lý giải trên thì đó là điều hợp lý nhất. Điều này cũng giải thích cho việc, tại sao Đường sư phụ lại không muốn kể cho ông Vương về chuyện quá khứ, phải chăng nếu ông Vương quay về đây thì sẽ phải đối diện với nguy hiểm. Ngoài cách phân tích đó ra, ông Vương không còn sự lý giải nào phù hợp. Mấu chốt vẫn nằm tất cả trong quyển sách cũ kỹ đó, một quyển sách ghi chép những bùa chú, tà thuật của gia tộc họ Vương….Nhưng nếu chỉ có thế thì mọi chuyện đã không đi xa đến mức này, phần cuối của quyển sách đã ghi chép về Hầm Mộ. Và trớ trêu thay, bút tích về Hầm Mộ đó lại chính là của cha ông Vương. Nhưng tại sao, trang cuối cùng của quyển sách, cách để vào Hầm Mộ thì lại bị xé mất.

Người giữ quyển sách này chính là Đường sư phụ, giả dụ nếu Đường sư phụ có ý định giữ quyển sách đó lại cho riêng mình thì toàn bộ bí thuật, bùa phép, toàn bộ tinh hoa của gia tộc họ Vương ở trong đó ông ta sẽ không truyền dạy lại cho ông Vương. Đằng này, những gì ông Vương học được từ Đường sư phụ chính là những thứ được ghi chép trong quyển sách….trừ Hầm Mộ.

Điều này chứng minh rằng, ngay cả Đường sư phụ cũng không muốn ông Vương tìm hiểu về phần cuối của quyển sách. Có thể nói, nếu vấn đề chỉ là tiền và quyền lực thì chỉ với những bí thuật tà đạo trong quyển sách đã có thể giúp một người có những thứ đó. Mọi thứ ông Vương đang sở hữu chính là bằng chứng sống về điều này.

Vậy câu hỏi mà ông Vương luôn băn khoăn đó chính là : Gia tộc họ Vương, đặc biệt là cha ông, tại sao cha ông lại đến Việt Nam và sống một cuộc sống nơi rừng núi như thế này, trong khi ông thừa khả năng có được tiền tài, danh vọng…..Điều gì khiến cho cha ông đánh đổi tất cả như vậy..?

Câu trả lời tuy mơ hồ nhưng lại hợp lý : Khi một con người đã không còn mơ nghĩ đến khái niệm tiền bạc, quyền lực….thì có nghĩa họ muốn một thứ gì đó mà vật chất không thể mua được.

Gia tộc họ Vương là một gia tộc sở hữu những bí thuật, bùa phép nghịch thiên, họ có thể điều khiển âm binh, điều chế độc dược, bùa mê thuốc lú nhằm sai khiến con người….Vậy thứ mà cha ông Vương tìm kiếm ở đây là gì…?

Câu hỏi này chỉ có Hầm Mộ mới có thể giải đáp.

Đã đi đến tận đây, không thể dừng lại được nữa…..Bên ngoài trời đã tạnh mưa, quản lý Mẫn khẽ mở cánh cửa sổ cho không khí bên ngoài tràn vào. Một mùi hương của rừng lan tỏa khắp căn phòng kèm theo hơi ẩm của nước, của đất. Mẫn khẽ nói :

— Thời tiết đẹp rồi thưa sếp.

Ông Vương đứng dậy rồi nói :

— Đi theo ta, ta muốn cho cậu xem thứ này.

Sau cơn mưa, những tia nắng bắt đầu len lỏi qua từng tán cây của khu rừng. Ông Vương và Mẫn lúc này đang đứng trước khu vực đào bới của đội thợ đã rời khỏi đây sáng ngày hôm nay.

Dưới hố đất bị đào bới là những dấu tích của một nền móng xưa cũ. Và điểm nổi bật nhất chính là phiến đã xanh hình tròn lúc này đang hiện ra rõ mồn một, bởi sau cơn mưa lớn, nước mưa đã cuốn trôi đi lớp bùn đất bám dính trên bề mặt phiến đá. Mẫn tròn mắt ngạc nhiên, Mẫn hỏi ;

— Sếp….đây…đây là…cái gì….vậy…?

Ông Vương nhìn chăm chăm vào phiến đá rồi khẽ đáp :

— Đây là bí mật mà cha cậu đã cố gắng che giấu….Đồng thời nó cũng là bí mật của cha ta. Chỉ có điều, ta và cậu có lẽ đang cố gắng tìm hiểu và khai quật một thứ vô cùng nguy hiểm. Trong thần thoại Hi Lạp có một sự tích về “ Chiếc Hộp Pandora “ cậu biết chứ.?

Mẫn nuốt nước bọt rồi trả lời :

— Pandora, người phụ nữ đầu tiên của thế giới loài người, vì sự tò mò của mình đã mở chiếc hộp mà thần Zeus tặng làm quà cưới, mặc dù trước đó ông đã cảnh báo không được mở chiếc hộp dù bất cứ lý do nào. Nhưng Pandora đã làm ngược lại điều đó, kết quả thiên tai, bệnh dịch, chết chóc đã tràn lan ra toàn thế giới khiến cho hầu như những sinh vật sống đều phải chết.

Ông Vương cười lớn :

— Ha ha ha…Cậu có vẻ rất thuộc thần thoại Hi Lạp thì phải. Chính xác là như vậy, so sánh có hơi khập khiễng, nhưng bên dưới phiến đá này cũng ẩn chứa một sự nguy hiểm gần giống như vậy. Và cha cậu, Đường sư phụ có vẻ như cũng không muốn ta tìm đến đây…..Nhưng cậu có biết vì sao Zeus lại căn dặn Pandora không được mở hộp không..?

Đó là bởi vì ông ta biết, bản chất của con người chính là sự tò mò, càng cấm con người càng làm….Sự tò mò đó đã được hình thành từ khi con người chỉ là cục đất sét. Và Zeus chắc chắn, khi ông ta càng cảnh báo, thì Pandora sẽ càng tò mò….Ta cũng như vậy, cha cậu không nói, nhưng chính vì sự giấu diếm đó đã thôi thúc ta tìm đến đây. Cuối cùng ta đã tìm được nó, đây chính là Hầm Mộ.

Mẫn bất chợt rùng mình, Mẫn nói :

— Vậy tại sao sếp lại muốn tôi nhìn thấy điều này..?

Ông Vương cười :

— Vì cha cậu người đi theo cha ta biết về nó, sẽ thật đáng tiếc nếu như ta chỉ giữ cho riêng mình. Ta muốn cậu là nhân chứng sống cho việc này. Hai ta sẽ cùng tìm ra sự thật, cũng như bí mật của Hầm Mộ….Tuy nhiên có thể chúng ta sẽ phải chết đấy, bởi cách đây hơn 40 năm, một ngôi làng ở chính nơi chúng ta đang đứng đã biến mất…Liệu có phải do Hầm Mộ hay không thì ta không biết, có điều ta vẫn muốn mở nó ra.

Mẫn nhìn phiến đá xanh mà bất giác run sợ. Nhưng khi Mẫn còn đang không biết phải làm gì thì ông Vương đã nhảy xuống hố. Mẫn vội vàng nói :

— Sếp cẩn thận….Tôi sợ rằng nơi này…có….

Ông Vương đáp :

— Đúng là nơi này tích tụ nhiều chướng khí, nhưng lạ một điều lại không có cơ quan hay thứ gì trấn yểm. Nhưng phiến đá này lại không thể bị dịch chuyển. Thoạt nhìn nó rất giống với một cái nắp đậy, vậy mà dù có dùng sức cũng không lay động. Nếu có cơ quan mật thì đám thợ xây đã chết cả rồi.

Lúc này Mẫn mới nhận ra một điều, thì ra ông Vương trả công hậu hĩnh, kèm theo đãi ngộ đặc biệt cho đám thợ xây là vì bọn chúng đang phải liều mạng làm một công việc có thể chết bất cứ lúc nào. Hơn nữa bản thân ông Vương cũng là một người nắm những bí thuật, kỳ môn, độn giáp trong tay….Nếu như có gì không ổn ông ta đã phát hiện ra rồi. Nghĩ vậy, Mẫn cũng nhảy xuống dưới hố.

Trước mặt ông Vương là phiến đá xanh, đứng gần phiến đá lúc này ông Vương mới nhìn thấy trên bề mặt phiến đá có khắc những ký tự kỳ lạ. Không phải tiếng Trung, cũng không phải tiếng Việt, đúng hơn những ký tự này giống như những chữ tượng hình đầy khó hiểu. Nhưng bên dưới những ký tự đó là hai dòng chữ Trung Quốc, và một cái lỗ nhỏ, Mẫn khẽ đọc :

“ Mạo Phạm Cấm Mộ – Linh Hồn Tiêu Tán “

“ Nguyền Rủa Đến Chết “

Mẫn run giọng nói :

— Sếp….nếu như cố mở nó ra….sẽ chết….đấy.

Mẫn không nói thì ông Vương cũng đã biết điều này. Hai dòng chữ Trung kia đương nhiên ông Vương hiểu. Nhưng đó không phải mấu chốt, mấu chốt ở đây chính là những ký tự kỳ lạ kia cùng với lỗ chìa khóa. Ông Vương khẽ đưa tay lên cổ nắm lấy mặt dây chuyền, ông ta rùng mình bởi mặt dây chuyền mà ông đang đeo chính là chìa khóa để tra vào lỗ kia, lúc này nó cũng đang có phản ứng với nắp Hầm Mộ.

Tuy nhiên như vậy vẫn chưa đủ, bởi nếu không giải mã được những ký tự kia mà làm liều đồng nghĩa với việc tìm cái chết. Quan sát thật lâu, ông Vương khẽ cau mày, bởi ông vừa thấy những ký tự đó rất lạ, nhưng cũng rất quen.

Chắc chắn ông Vương đã từng được nhìn thấy nó ở đâu rồi.

Đột nhiên ông Vương cười phá lên :

— Ha ha ha….ha ha ha…Thì ra là như thế…? Ta đã hiểu rồi…..Ha ha ha….Ha ha ha.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 26: Cổ Thuật.

Đêm hôm ấy, khi gần như khu resort đã tắt đèn tất cả các phòng, tất cả đang chìm dần vào bóng tối hoang vu của núi rừng. Màn đêm yên tĩnh đến mức người ta có thể nghe thấy cả tiếng nước chảy róc rách từ con suối cách đó vài trăm mét. Tuy nhiên giữa sự tĩnh lặng của bóng đêm, vẫn có một con người không ngủ.

Đó chính là ông Vương, chủ sở hữu khu Resort cũng là người đang trên đường khám phá bí ẩn về một nơi được gọi là Hầm Mộ.

“ Phù….Phù…”

Một tay khẽ phủi đi lớp bụi bẩn còn bám trên bề mặt phiến đá xanh, ông Vương soi đèn dầu lên mặt đá rồi khẽ mỉm cười :

“ Dùng máu để mở – Vương Tộc “

Đó là ý nghĩa của những ký tự tượng hình kỳ lạ kia, ông đưa tay lên cổ rồi giật mạnh sợi dây chuyền.

“ Phựt “

Trong tay ông Vương là chiếc chìa khóa có hình dạng vừa khít với cái lỗ trên bề mặt phiến đá :

— Nơi này tạo ra dành cho người nhà họ Vương, chìa khóa là rất quan trọng, nhưng nếu như không phải huyết mạch của họ Vương thì sẽ không thể mở nó được. Những ký tự này là ký tự tượng trưng cho huyết thống của người trong gia tộc. Ký ức ngày còn nhỏ của ta tuy có xáo trộn, nhưng may mắn thay ta vẫn nhận ra đây là một biểu tượng mà bất cứ người nào thuộc gia tộc họ Vương đều phải biết.

Ông Vương nhớ lại lúc còn nhỏ, cha ông từng nói :

“ Huyết thống của Vương tộc rất quan trọng, nếu khi người họ Vương gặp nhau, để xác định người còn lại có phải người trong gia tộc hay không, họ sẽ dùng ký tự riêng của Vương tộc. Những ký tự này có nghĩa là “ Máu của gia tộc họ Vương“.

Lúc đó ông Vương có thắc mắc :

“ Tại sao họ Vương chúng ta lại phải dùng ký tự riêng vậy cha..? “
Nhưng cha ông Vương không trả lời, ông chỉ nói :

“ Con chỉ cần nhớ rõ những gì ta dạy, và đặc biệt chuyện này không được để người ngoài biết. Nó sẽ gây nguy hiểm cho con.”

Vậy nên ngay khi nhìn thấy những ký tự trên phiến đá, ông Vương đã có cảm giác được nhìn thấy ở đâu đó rồi. Tóm lại, Hầm Mộ này được tạo ra là để dành cho người mang trong mình dòng máu của gia tộc họ Vương.

Lập tức ông Vương tra chìa khóa vào lỗ, nhìn kỹ thì trên phiến đã còn có những viền rãnh nhỏ, những rãnh đó bắt nguồn từ dòng ký tự lạ kia rồi kết thúc ở ngay lỗ chìa khóa. Không ngần ngại, ông Vương dùng dao rạch đầu ngón tay trỏ của mình rồi nhỏ máu rơi xuống dòng ký tự kia. Chuyện lạ bắt đầu xảy ra, những giọt máu của ông Vương như bị một lực hút từ phiến đá hút xuống, máu bắt đầu len lỏi vào từng rãnh chạy dọc xuống lỗ tra chìa khóa, chúng tụ lại ở một điểm duy nhất.

“ Cạch “

Sau khi máu chảy đến lỗ tra chìa khóa thì chiếc chìa khóa đó tự dưng xoay sang nửa vòng.

“ ̀m… ̀m…”

“ Cục…..Cục…Cục.”

Ông Vương cảm nhận thấy mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển, kèm theo đó là tiếng động lục cục phát ra từ phiến đá. Và rồi phiến đá khẽ dịch chuyển như thể có người đang đẩy nó về phía trước.

“ Kịch “

Sự di chuyển của phiến đá dừng lại để lộ ra một cái hố đen tối om. Ngay khi cái hố đó lộ ra, một âm thanh gai người từ dưới hố vọng lên đầy ghê rợn :

“ Hú…..Hú…..ú……Hư….hư…”

Kèm theo đó là một luồng hơi lạnh toát như băng từ dưới hố phả lên mặt đất. Nhưng đối với ông Vương, một người mang huyết mạch của gia tộc họ Vương, bản thân ông cũng là người nắm giữ những bí thuật về trấn yểm, bùa phép. Cho nên trước khi đến đây, ông Vương cũng đã có chuẩn bị.

Cầm trên tay chiếc đèn dầu, ông Vương bắt đầu đi xuống cái hố đen ngòm, tối thui ấy. Những bước đầu tiên có hơi chật hẹp vì miệng hố chỉ vừa đủ cho một người. Tuy nhiên càng bước xuống sâu thì bậc thang càng được mở rộng. Dưới ánh đèn dầu leo lắt, ông Vương khá kinh ngạc khi nhận ra bên dưới lòng đất này là một hang động tự nhiên. Bàn tay của con người chỉ là những bậc thềm lên xuống kia mà thôi.

“ Tong…Tong “

Nước từ phía trên hang động nhỏ xuống, khi bàn chân ông Vương đặt xuống nền đá trơn trượt, ông Vương ước chừng mình đã đi xuống lòng đất khoảng độ 20m, khác với đoạn đường đi xuống, nơi này lại vô cùng khô ráo và lạnh buốt. Ánh đèn dầu không đủ soi sáng khu vực hang động, thậm chí nó còn yếu đi bởi gió lùa vào từ miệng hang . Soi đèn vào vách hang, ông Vương phát hiện ở trên vách có những cây đuốc được treo ở đó. Đáng ngạc nhiên khi mà châm lửa, những cây đuốc đó vẫn cháy. Rút một cây đuốc ra thay cho đèn dầu, ông Vương châm lửa toàn bộ những cây đuốc có trên vách hang. Lúc này cả hang động bừng sáng.

Nhưng khi ánh sáng được thắp lên cũng là lúc ông Vương thấy hoảng hồn, trên vách hang không chỉ có những cây đuốc, mà còn có rất nhiều những cái sọ người, cái thì treo lơ lửng, cái thì được gắn vào những gờ đá nhấp nhô. Số lượng sọ người thật khó để có thể đếm được ngay lúc này.

Dưới ánh lửa của những cây đuốc đang rực cháy, ông Vương thấy hang động này không lớn, nó không có nhiều ngóc ngách mà chỉ là một cái hang thẳng tuột. Những chiếc sọ người ở đây giải thích cho việc tại sao phía bên trên mặt đất lại có một hố xác, khi đào hố xác đó phát hiện rất nhiều xương người, tuy nhiên không có sọ người. Bởi vì những chiếc đầu đó đã bị chặt và để ở dưới cái hang này.

“ Róc….Rách….Róc…Rách..”

Ông Vương nghe thấy tiếng nước chảy đâu đó ở trong hang, đúng hơn, tiếng nước đang chảy phát ra từ đằng trước. Theo ánh đuốc, ông Vương tiếp tục đi sâu vào bên trong. Càng bước vào thì tiếng nước chảy lại càng rõ hơn.

Vừa đi, ông Vương vừa thắp sáng những ngọn đuốc hai bên vách hang…..Và đây, ông Vương dừng chân lại trước một cánh cửa bằng đá, là loại đá xanh giống như phiến đá chắn lối đi vào Hầm Mộ. Cánh cửa này nhẵn thịn, không có lỗ khóa, cũng không có ký tự riêng biệt, nhưng nó có những rãnh giống như phiến đá tròn trên kia. Và tất nhiên, nó cũng chỉ mở ra khi có máu của người họ Vương nhỏ vào.

“ ̀m…. ̀m… ̀m…”

Sau khi nhỏ máu vào rãnh, phiến đá từ từ dịch chuyển sang một bên. Ông Vương khẽ nuốt nước bọt, toàn thân ông ta run lên vì suиɠ sướиɠ, đương nhiên là xen lẫn cả sự hồi hộp, tò mò. Bởi đây chính là điểm cuối cùng của hang động, hay nói cách khác, đằng sau phiến đá kia chính là nơi ẩn chứa toàn bộ những bí mật về Hầm Mộ. Một nơi mà lúc này ông Vương đã có thể chắc chắn rằng, nơi này do chính cha của ông, một người thuộc gia tộc họ Vương tạo ra.

Và Hầm Mộ không phải là chiếc hộp Pandora đem lại tai ương, bất hạnh cho những kẻ tò mò mà đây là nơi dành cho người của gia tộc họ Vương khám phá những bí ẩn được chôn vùi trong suốt gần nữa thế kỷ. Không, xét về dấu tích, nhũ thạch khi đặt chân xuống đây, ông Vương biết, cái hang này đã có từ hàng trăm năm, thậm chí là hai ba trăm năm trước.

Sự phát hiện này đồng thời đã giúp ông Vương trả lời câu hỏi : Tại sao cha ông lại từ bỏ tất cả để sang Việt Nam, và sống tại một nơi hoang vu, hẻo lánh như thế này…?

Câu trả lời rất có thể chính là vì hang động nằm dưới lòng đất mà ông đang đứng.

Bước qua cánh cửa đá, với ánh sáng của ngọn đuốc đang cầm trên tay, huơ lên một vòng rồi nhìn xung quanh…..Bốn bề đều là vách hang tự nhiên, tiếng nước chảy róc rách ban nãy ông Vương nghe được là từ một khe nước nhỏ ngay bên trong hang. Trong này không có đuốc, nhưng trên mặt bàn bằng đá kia có một chiếc đèn dầu loại lớn. Thắp đèn lên, ông Vương treo cố định ngọn đuốc vào vách hang rồi run run đôi bàn tay nhặt quyển sách đang mở dang dở trên bàn đá, lướt qua một vài trang trong đó, ông Vương rùng mình gấp quyển sách lại, miệng khẽ đọc:

“ Cổ Thuật “

Ấn tích bên ngoài quyển sách khiến cho ông Vương vô cùng kinh ngạc. Quyển sách cấm này theo như những gì ông Vương biết thì nó có xuất xứ từ giữa đời nhà Thanh. Nói cách khác, cho đến nay, quyển “ Cổ Thuật “ này đã hơn 200 năm tuổi. Trong xuyên suốt lịch sử Trung Hoa từng có ghi chép : Cổ Thuật là nỗi ám ảnh của các bậc đế vương.

Đó là lý do vì sao “ Cổ Thuật “ được liệt vào mục sách cấm. Những ai dám nghiên cứu hay truyền bá những cấm thuật này ra ngoài, kẻ đó sẽ mắc tội chết. Tại sao quyển sách này lại nằm ở đây..?

Không chỉ có vậy, nơi này còn có những ghi chép đặc biệt khác, cùng với đó là những đồ dùng cần thiết cho để cho một thầy bùa luyện phép, tế đàn sai khiến âm binh, đỉnh đồng, lư vàng, lư bạc, lò dùng để luyện đan thuật, vàng bạc, đá quý…..

Rất nhiều những thứ mà hiện nay đã thất truyền. Và chưa hết, nằm trong góc cùng của Hầm Mộ còn có một chiếc quan tài bằng đá, không biết trong quan tài đá đó chứa đựng xác của ai.

Tuy nhiên, tất cả những thứ này cũng không thể so sánh với quyển sách mà ông Vương đang cầm trên tay : Cổ Thuật.

Là một kẻ chuyên về tà phép, lại là người mang huyết mạch của gia tộc họ Vương thì “ Cổ Thuật “ chính là điều ao ước với bất kỳ một phù thủy tà đạo nào. Giờ thì ông Vương đã hiểu vì sao, cha ông lại tạo ra một nơi mà chỉ có Vương tộc mới vào được. Người của Vương tộc thì an toàn, còn những kẻ ngoại tộc nếu cố gắng mạo phạm, cái chết là điều không thể tránh khỏi.

Ông Vương cười man dại :

— Ha ha ha…..Ha ha ha….Báu vật…..ta đã tìm thấy báu vật.

Tiếng cười vọng khắp Hầm Mộ, phía bên trên gió cũng đang bắt đầu thổi mạnh. Phía những lùm cây rậm rạp khẽ vang lên những âm thanh sục sạo, tiếng cành cây nhỏ bị đạp gãy bởi bước đi có thể là của một vài con lợn rừng.

“ Roạt….Roạt….Roạt “

“ He….he….he….Hi…hi…hi…He..he…he..”

Đâu đó khẽ vang lên một điệu cười ma quái, đầy ghê rợn……..3h sáng……
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 27: Kẻ Sống Sót.

Sáng hôm sau, Mẫn đem điểm tâm cho ông Vương. Bước vào phòng nhưng không thấy ông Vương đâu. Đang ngơ ngác thì Mẫn giật mình bởi giọng nói đằng sau lưng :

— Cậu đứng đây làm gì vậy..?

Là giọng của ông Vương, Mẫn vội đáp :

— Xin lỗi sếp, tôi mang điểm tâm sáng cho sếp….Nhưng gõ cửa mấy lần không thấy ai trả lời, thấy cửa không khóa…nên….tôi vào.

Ông Vương cười :

— Ra vậy, tôi vừa đi ra ngoài một chút….Để ở trên bàn đi, tôi cũng thấy hơi đói rồi. Cảm ơn cậu.

Mẫn quan sát thấy ông Vương có chút gì đó lạ lạ, quần áo có chút lấm lem, nhất là gấu quần, có vết bùn bẩn, trong khi đó đôi dép trong khách sạn thì lại rất sạch. Trên tay ông Vương đang cầm một cái túi gì đó, bên trong đựng vật giống như hình vuông.

Thấy Mẫn có phần ngập ngừng, ông Vương hỏi :

— Sao vậy..? Có chuyện gì à..?

Mẫn bối rối :

— Không sao thưa sếp….Sếp dùng đi cho nóng.

Ông Vương gật đầu rồi ngồi xuống, vừa ăn ông vừa nói :

— Tôi có chuyện này muốn giao cho cậu, trong ngày hôm nay, cậu hãy quay về Trung Quốc, tìm một tay thợ giỏi chuyên xây dựng đền thờ. Tôi muốn làm một ngôi đền nhỏ khu vực phiến đá xanh. Và khi thợ đến đây, tôi sẽ trực tiếp chỉ đạo cần phải làm gì.

Mẫn đáp :

— Chuyện tìm thợ không khó, nhưng liệu như vậy có ổn không..? Chẳng phải sếp nói chỗ dó rất nguy hiểm hay sao..? Hơn nữa để người khác biết liệu có xảy ra vấn đề..?

Ông Vương cười :

— Đừng lo, chính vì muốn giữ bí mật nên mới cần cậu tìm người bên Trung Quốc. Chúng ta cũng không thể để nó trơ trơ như vậy được. Cần phải xây dựng nhanh chóng….Thêm vào đó là những nơi như thế này cũng cần có một chỗ để thờ cúng, nhang khói. Cứ làm theo lời tôi dặn là được.

Mẫn cúi đầu vâng dạ, đúng lúc đó trên tivi đang phát bản tin sáng. Cô biên tập viên đang đưa tin :

“ Sáng ngày hôm qua trên đoạn đường cao tốc Hòa Bình – Hà Nội, khu BOT Hòa Lạc đã xảy ra một vụ tai nạn đặc biệt nghiêm trọng. Một xe oto 7 chỗ đã mất lái đâm thẳng vào xe tải đang lưu thông từ hướng ngược chiều. Va chạm quá mạnh đã khiến cho 5 người tử vong tại chỗ. 4 người trên xe oto 7 chỗ và tài xế xe tải. Nguyên nhân vụ việc được cho là do trời mưa lớn, tầm nhìn hạn chế, đường trơn trượt….Mọi người nên lưu ý lái xe khi trời mưa….”

Kèm theo đó là những hình ảnh về biển số của hai chiếc xe và một vài hình ảnh hiện trường. Mẫn ú ớ :

— Sếp…chiếc xe đó không phải là xe của đám thợ xây rời khỏi đây sáng ngày hôm qua hay sao…?

Ông Vương có vẻ như không mấy ngạc nhiên về chuyện này, Mẫn nói tiếp :
— 5 người chết…

Ông Vương buột miệng nói :

— Thì đám thợ đó có tổng cộng 5 người mà. Hơn nữa chắc gì đã là xe của bọn họ.

Mẫn suy nghĩ một lát rồi khẳng định :

— Không đâu, tôi nhớ rất rõ biển số xe đó….Nhưng có một điều hơi bất bình thường.

Ông Vương nhíu mày :

— Bất thường là sao..?

Mẫn đáp :

— Chẳng phải sếp nói đám thợ có tổng cộng 5 người hay sao..? Nhưng tin họ đưa chỉ có 5 người chết.

Ông Vương cau lại, ông ta khẽ gắt :

— Thì 5 người chết đúng rồi còn gì..

Mẫn lắc đầu :

— Tính cả lái xe tải mới là 5 người…..Bản tin cũng vừa nói trên xe 7 chỗ có 4 người chết…Như vậy nghĩa là 1 người…

“ Cạch “

Ông Vương bất chợt thả chiếc muỗng xuống đĩa thức ăn. Đôi lông mày đang dần cau lại, khuôn mặt ông Vương lộ rõ vẻ tức giận, điều mà rất ít khi một người điềm tĩnh như ông Vương thể hiện ra ngoài. Trong lúc Mẫn vẫn đang chăm chú vào bản tin thì ông Vương đưa tay xuống bấm độn, miệng lẩm nhẩm đọc :

— 1..2…3…4…Sao lại như vậy…? 1….2…..3….4…..Tại sao lại chỉ có 4 người….Còn 1 đứa nữa đâu…? Không thể nào….

Mẫn quay lại định nói gì đó, nhưng thấy nét mặt của ông Vương rất khó chịu nên Mẫn không dám nói. Im lặng một hồi, Mẫn mới khẽ hỏi :

— Sếp…dùng…xong chưa…ạ…?

Ông Vương nghiến răng đáp ;

— Bê ra ngoài….Nhanh lên.

Mẫn lúc này chỉ biết im lặng và làm theo, đây là lần đầu tiên Mẫn thấy ông Vương có thái độ như vậy. Cửa phòng đóng lại, còn một mình bên trong, ông Vương nắm chặt bàn tay lại, đôi mắt long lên sòng sọc, hai hàm răng đang nghiến vào nhau kèn kẹt, ông Vương trợn mắt khẽ nói :

— Tại sao…? Tại sao lại không thể tìm ra tên còn lại….Rõ ràng tất cả bọn chúng đều đã ăn phải bùa của ta…..Cái chết của chúng đã được định sẵn, chúng phả chết vì chúng là những kẻ biết về bí mật của nơi này…..Nhưng rốt cuộc, tại sao chỉ có 4 người…..

Dù cho tên còn lại có may mắn thoát khỏi vụ tai nạn vì một lý do nào đó thì ít nhất ta cũng phải cảm nhận được sự hiện diện của hắn….

Đằng này, hắn biến mất như chưa từng xuất hiện. Ta đã sai ở đâu sao…? Bùa yểm của ta không thể nào không có tác dụng. Khốn kiếp, chỉ cần một tên còn sống, đồng nghĩa với việc nơi này vẫn còn trong tình trạng bất ổn. Chỉ cần hắn bép xép với một ai đó thì bí mật sẽ không còn là bí mật nữa.

Không được, phải nhanh chóng xây dựng đền thờ để che mắt những kẻ dòm ngó. Kẻ còn sống kia, ta sẽ tìm hiểu sau….Trúng bùa của ta thì ngươi sẽ không thoát được đâu. Chỉ vì ngày hôm qua quá chú tâm đến Hầm Mộ mà ta đã sơ ý.

Chẳng lẽ tên đó có người bảo trợ….?

10h tối cùng ngày. tại một nhà nghỉ thuộc quận Gia Lâm – Hà Nội.

“ Cộc…Cộc…Cộc..”

— Tôi mang mỳ lên đây.

“ Cạch “

Cánh cửa khẽ mở hé ra, Tân nhìn ra bên ngoài rồi mới yên tâm mở cửa phòng. Người đang bê bát mỳ tôm lên phòng là bà chủ nhà nghỉ. Bà ta nói :

— Khϊếp, cậu cứ như là tội phạm trốn nã ấy nhỉ..? Cứ lén lén lút lút, mà cậu không muốn ra ngoài à..? Từ tối qua đến giờ chưa thấy cậu ra ngoài.

Tân chỉ đáp lại :

— Cảm ơn cô, để đó cho cháu được rồi.

Đóng cửa phòng lại, Tân ngấu nghiến ăn bát mỳ tôm pha vội. Vừa ăn, đôi bàn tay của Tân vừa run lên từng chập. Nước mắt dàn dụa, Tân cứ thế khóc đã gần như cả ngày hôm nay.

— Mọi người….mọi người….chết cả….rồi….Hu…hu…hu…

Vừa khóc Tân vừa nhớ lại buổi sáng ngày hôm qua khi mọi người đánh xe vào trạm dừng chân…….Khi đó :

— Anh Hưng, em đau bụng quá…Em đi vệ sinh một chút rồi quay lại.

Hưng đáp :

— Ừ, đi đi…

Lúc đó Tân vội vàng đeo túi rồi chạy đi tìm khu vệ sinh. Bụng khá đau nên Tân chọn một buồng đi nặng rồi chốt cửa ngồi trong đó. Phải mất gần 10 phút mới giải quyết xong, thì đột nhiên lúc đó chẳng hiểu sao cánh cửa phòng vệ sinh Tân đang ngồi lại kẹt cứng…..Không mở được cửa, bên ngoài lúc đó hình như cũng không có người, Tân gọi nhờ giúp nhưng không ai hồi đáp. Sợ mọi người đợi lâu nên Tân mới lấy điện thoại ra gọi, quái lạ hơn, điện thoại không có sóng.

Vật lộn bên trong nhà vệ sinh phải đến 10 phút sau, khi mà Tân đang tính bỏ cuộc thì cánh cửa tự động bung ra.

Nhào ra bên ngoài Tân thấy mấy người đang đi tiểu, thấy Tân họ giật mình cứ như không ai nghĩ bên trong phòng đó có người. Nhìn đồng hồ Tân biết mình đã đi hơi lâu, co chân lên chạy đến chỗ mọi người ngồi ban nãy thì lúc này không còn ai nữa, cả chiếc xe của anh Chính cũng đã chạy từ bao giờ.

Tân lắp bắp :

— Không phải chứ, mình còn chưa lên xe cơ mà. Chẳng lẽ họ bỏ mình ở lại thật sao..?

Ngay sau đó trời bắt đầu đổ cơn mưa rào nặng hạt. Cũng may Tân có tính cẩn thận, số tiền mà Tân được thưởng 2 lần gần đây Tân đều giữ bên mình. Hỏi han một lúc Tân biết từ đây về Hà Nội chỉ còn khoảng hơn 60km nữa. Tân thở dài :

— Thôi vậy, đợi tạnh mưa sẽ bắt xe khách hoặc gọi taxi về vậy, không thể ngờ bọn họ lại bỏ mình ở lại đây luôn.

Điện thoại lúc này cũng đã hết pin, trời mưa càng lúc càng lớn, một vài xe khách đang dừng ở đây không dám chạy. Bởi mưa mù trời, không nhìn thấy gì cả. Nhưng khi cơn mưa ngớt, Tân cũng tìm được một chiếc xe khách trên đường chạy tuyến về Hà Nội thì bất giác Tân nghe thấy cuộc nói chuyện của bác tài cùng người phụ xe :

— Tai nạn rồi, xe trước vừa mới thông báo….Qua BOT Hòa Lạc -Hòa Bình vừa xảy ra tai nạn, xe 7 chỗ đâm vào xe tải ngược chiều…Chết cả.

Người phụ xe hỏi :

— Mưa như thế mà còn cố đi thì cũng sợ….Nhưng phải đi thế nào thì mới vậy được chứ..? Chẳng lẽ tài xế nó bị điên hay sao mà phóng bạt mạng lúc trời mưa được nhỉ..? Có biết biển số không tối làm con đề..?

Bác tài nghĩ nghĩ một lúc rồi trả lời :

— Nãy có hỏi, 30E- 05713 thì phải.

Tân rùng mình, toàn thân nổi da gà sau khi nghe thấy biển số xe mà bác tài vừa đọc. Bởi đó chính là biển số xe của anh Chính…….
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 28: Giấc Mơ Gặp Bà Nội.

Đã 12h đêm, Tân ngồi trong góc giường co ro, khẽ kéo cái chăn lên che người lại. Bên ngoài lúc này chỉ còn vang vọng thi thoảng tiếng còi của một vài chiếc xe tải chạy ban đêm. Đêm qua Tân không chợp mắt được chút nào cả, có lẽ đêm nay cũng sẽ vậy. Nhưng Tân không ở một mình, Tân biết, trong căn phòng này vẫn còn có một người nữa….

Đó chính là hồn ma của bà nội, chỉ có điều Tân không thể nhìn thấy bà mà thôi. Tuy nhiên không hiểu sao Tân lại nghe được giọng nói của bà.

Nói cách khác, bà nội luôn bên cạnh Tân. Tân thoát chết là nhờ bà nội. Thử nghĩ lại mà xem, nếu lúc đó Tân không đau bụng, nếu lúc đó cánh cửa phòng vệ sinh không bị kẹt thì há chẳng phải Tân cũng đã chết trong vụ tai nạn cùng 4 người kia hay sao. Mọi thứ là do hồn ma của bà nội thay đổi để cố gắng cứu lấy tính mạng của đứa cháu tội nghiệp.

Sau khi biết về cái chết của nhóm thợ xây, ngay lập tức tin vào những dự cảm không lành mấy ngày qua của chính bản thân mình.

Tân run rẩy nói :

— Lời nguyền, họ đã bị nguyền rủa….Vì đã đào bới nơi đó lên….Cả cháu cũng vậy phải không bà..?

“ Tích…tắc…Tích…tắc..”

Kim đồng hồ bên trong căn phòng khẽ chuyển động. bất chợt Tân nổi da gà, không nhìn thấy nhưng Tân có thể cảm nhận được một thứ gì đó dị thường đang ở đây. Cảm giác gai người, lành lạnh giống hệt lúc Tân nằm trong bụi rậm nhìn trộm Chính đào bới khu vực mà ông Vương yêu cầu, hay như đêm qua khi Tân nghe thấy giọng nói của bà nội…..Điều đó cho Tân biết, bà nội đang ở đây. Và đúng như vậy, sau khi hỏi xong câu hỏi đó, trong đầu Tân xuất hiện một giọng nói quen thuộc :

“ Họ..và..cháu…đều…đã….bị…bỏ…bùa….”

“ Đừng….tắt….đèn…”

“ Khổ…thân…cháu…tôi…”

Từ hôm qua, sau khi ngồi trên xe khách nghe được thông tin về vụ tai nạn. Kể từ lúc đó Tân không còn nhớ gì cả, thậm chí là khi ở trong nhà nghỉ này Tân còn thấy hoang mang, bởi Tân không rõ mình đã vào đây bằng cách nào.

Cho đến khi gặp bà chủ nhà nghỉ Tân mới biết, mình vào thuê phòng lúc 3h chiều. Bà chủ còn bảo, nhìn Tân sắc mặt xanh xao như người ốm, Tân chỉ lặp đi lặp lại câu nói :

“ Cho một phòng “

Lúc Tân đi xuống bà chủ còn bảo, lẽ ra không cho Tân thuê vì biểu hiện có phần kỳ quái. Nhưng nhà nghỉ cũng không có khách, hơn nữa nhìn Tân khá mệt mỏi nên bà ta quyết định cho thuê. Những điều đó Tân không hề nhớ, cả buổi tối hôm ấy Tân lo sợ, đã có lúc Tân muốn gọi điện cho Chính hoặc anh Hưng với hi vọng chuyện mà Tân nghe thấy trên xe khách chỉ là nhầm lẫn. Nhưng điện thoại không còn pin, nhà nghỉ cũng không có loại sạc đó. Và bản tin thời sự buổi tối đã khẳng định một điều, chiếc xe oto 7 chỗ bị tai nạn trên đường cao tốc khiến 5 người chết ngay tại chỗ đó chính là xe của anh Chính.

Cho đến đêm, khi Tân vẫn đang gục đầu khóc lóc thì lại một lần nữa Tân nghe thấy tiếng bà nội :

“ Đừng…tắt…đèn..”

“ Không…được…nghe…điện…thoại..”

“ Hắn…sẽ…tìm….thấy….cháu….đấy…”

Ngay sau lúc đó Tân cố gắng hỏi lại bà nội nhưng không thể nghe thấy gì nữa. Cả đêm hôm qua Tân thức trắng……Mọi thứ mông lung, rắc rối, tuy nhiên cái chết của 4 người thợ trong đội là sự thật, Tân sợ hãi nhận ra đó không phải là tai nạn. Thứ gì đó đã gϊếŧ chết họ, và Tân chỉ may mắn sống sót bởi sự bảo vệ từ hồn ma của người bà quá cố.

Những điều mà Tân suy nghĩ, xâu chuỗi khoảng thời gian qua là có cơ sở. Mr. Vương, người đàn ông đó chính là kẻ đã gây ra cái chết của tất cả mọi người. Ngay lần đầu gặp mặt, Tân đã cảm nhận được nơi ông ta có chút cổ quái.

Rồi tại sao ông ta lại chú ý đến khu vực cái chòi ma quỷ ấy. Mọi thứ bắt đầu kể từ khi câu chuyện về ma nữ không đầu của thằng Hào xuất hiện.

Rồi cũng từ đó, Chính thay đổi, khu vực cái chòi được đào bới, xới lộn…..Kết quả họ phát hiện ra một phiến đá bí ẩn, ngay từ khi chọn đội của Chính….Lão Vương đó đã muốn gϊếŧ chết tất cả, bởi vì, Tân và những người trong đội là những con tốt thí vô tình biết về một điều cấm kỵ.

— Lão ta là một con quỷ….Hu….hư…hư..

Đau xót cho cái chết của những người trong nhóm, nước mắt Tân cứ thế rơi không kìm được. Tân đã khóc như vậy cả đêm hôm qua, ánh đèn trong phòng vẫn bật sáng trưng, và rồi Tân cũng không thể mở mắt được nữa, hàng mi nặng trĩu, đôi mắt thâm quầng, tinh thần, thể xác đều đã quá mệt…..Tân thϊếp đi lúc nào không biết, nhưng lạ thay, khi nhắm mắt lại, Tân thấy mình đang đứng trong một khoảng không toàn sương trắng bao phủ. Đang quay người cố nhìn xem mình đang ở đâu thì Tân quay lại bởi giọng nói của bà nội :

“ Khổ thân cháu tôi “

Đúng là bà nội rồi, lần này không giống như những lần trước, Tân thấy rõ ràng hình ảnh của bà nội. Bà vẫn mặc bộ quần áo bằng vải lanh màu xanh dương nhạt giống như lúc bà còn sống. Đã 1 năm nay, kể từ ngày bà mất, đây là lần đầu tiên Tân được thấy hình ảnh của bà rõ đến như vậy. Từ trong màn sương trắng, bà nội từ từ bước đến gần Tân, Tân cũng mếu máo chạy lại phía bà. Tân vừa nói vừa nấc :

— Bà…bà…ơi….Cháu nhớ…bà lắm.

Bà nội mỉm cười hiền hậu :

“ Cháu của bà, thời gian qua cháu đã phải chịu nhiều cực khổ rồi “

Tân hỏi :

— Có phải cháu cũng chết rồi phải không bà..?

Bà nội lắc đầu :

“ Không….nhưng cháu đang gặp nguy hiểm. Bà đang cố gắng để nói với cháu những điều này, hãy nghe và nhớ cho thật kỹ. “

“ Cháu và bọn họ đã bị hắn ta yểm bùa…Hắn đã sai âm binh gϊếŧ chết tất cả những người ăn phải bùa yểm của hắn. Bà không biết tại sao hắn lại làm như vậy, nhưng chắc chắn việc cháu còn sống sẽ gây nguy hiểm đến cho hắn bằng một cách nào đó. Và hắn sẽ tiếp tục tìm cháu, hắn sẽ gϊếŧ cháu…”

Tân buồn rầu đáp :

— Vậy cứ để hắn gϊếŧ cháu đi….Chết rồi cháu sẽ gặp được bà, gặp được mọi người. Những người thân bên cạnh cháu ai cũng đều đã chết….Vậy cháu còn sống làm gì nữa, bố mẹ cháu chết khi cháu còn nhỏ, bà cũng bỏ cháu đi, ngay cả những người thợ xây cưu mang, giúp đỡ cháu cũng đã chết…Vậy cháu còn sống để làm gì.

Tân cúi đầu đau khổ, nhưng Tân cảm nhận được bàn tay của bà nội đang khẽ xoa lên mái tóc của mình, bà nội khẽ nói :

“ Cháu phải sống chứ, bố mẹ cháu chẳng phải đã hi sinh sự sống của mình để cứu cháu hay sao, bà tuổi già sức yếu, sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình, nhưng kể cả khi đã chết rồi bà vẫn dõi theo cháu hàng ngày, còn những người thợ xây kia, họ là những người tốt, chính vì họ muốn cháu sống tốt hơn nên đã nhận cháu, dạy dỗ cháu những gì họ biết….Nếu cháu không muốn sống nữa há chẳng phải cháu đang phụ công sức, phụ sự yêu thương mà tất cả chúng ta dành cho cháu hay sao..? Hãy sống tốt, sống thay phần của chúng ta nữa. Cháu ngoan của bà..”

Tân rơi nước mắt, Tân thút thít như một đứa trẻ :

— Nhưng, chẳng phải bà nói hắn sẽ tìm gϊếŧ cháu sao..? Rồi cháu cũng sẽ giống như 4 người kia mà thôi.
Giọng nói ấm áp của bà nội vang lên :

“ Đúng là như vậy, nhưng bà sẽ bảo vệ cháu….Không biết là bao lâu, nhưng bà sẽ bảo vệ cho cháu tránh khỏi hắn ta như cách mà bà đã đưa cháu đến đây. Hãy nhớ những lời bà dặn, ban ngày cháu tuyệt đối không được nhắc đến “

ma “ ... “ quỷ “... “ âm binh “... “ dịch bệnh “....

Ban đêm cháu không được tắt đèn khi đi ngủ, phải để đèn sáng. Không được dùng điện thoại…Bởi những thứ đó sẽ giúp hắn nhận ra cháu đang ở đâu. Bà sẽ dùng linh hồn của bà để bảo bọc cho cháu…Bởi bà cũng là người đã chết, âm binh của hắn cũng không thể thấy cháu khi bị linh hồn bà che khuất. Có một điều này cháu cần phải làm ngay, vì linh hồn của bà không thể lưu lại dương gian quá lâu, nếu không bà sẽ trở thành quỷ đói. Bởi vậy, muốn ở lại bà cần phải có một vật để nương gửi hồn phách.

Và vật này phải là vật đã gắn bó với bà gần như suốt cuộc đời…Cháu hãy quay về nhà, phía sau ảnh thờ của ông nội có một chiếc hộp nhỏ, hãy lấy vật trong cái hộp đó và luôn giữ theo bên mình….”

“ Khổ thân cháu tôi “

Bàn tay của bà nội đang đặt trên đầu Tân dần dần tan biến….Tân nhìn theo hình ảnh của bà cũng đang hòa vào màn sương trắng bao phủ xung quanh….Tân cố gắng chạy theo để níu bà lại nhưng trước mặt chỉ còn là hư ảo. Nước mắt chảy thành dòng, Tân hét lên :

— Bà….bà ơi….Bà…đừng…đi.

“ Pim….Pim…Pim…”

Tiếng còi xe bên ngoài đường khiến cho Tân mở mắt choàng tỉnh dậy. Trời đã sáng, ánh nắng đang khẽ xuyên qua tấm mành cửa mỏng tanh chiếu vào bên trong phòng. Tân có thể nghe thấy tiếng nói của những người đi đường, tiếng xe nổ máy….Những điều mà Tân vừa thấy chỉ là một giấc mơ.

Nhưng đó là một giấc mơ có thật…..Tân vẫn còn có thể cảm nhận thấy sự ấm áp từ bàn tay của bà nội vương trên tóc mình. Mơ nhưng lại không phải là mơ, Tân trấn an lại tinh thần rồi bước xuống giường. Những lời bà nội nói trong mơ như giúp Tân có thêm nghị lực sống :

— Đúng vậy, mình phải sống…Phải sống vì những người yêu thương mình. Không được bỏ cuộc…

Thu dọn lại căn phòng nghỉ, Tân đội mũ lưỡi trai rồi đi xuống tầng dưới, bà chủ nhà nghỉ cũng đang dọn dẹp. Tân nói :

— Cho cháu trả phòng.

Bà chủ nhìn Tân khẽ cười :

— Nhìn sắc mặt cậu hôm nay có vẻ tươi tỉnh hơn nhiều đấy. Của cậu tính ra là 2 ngày….400 nghìn, với ba bát mỳ tôm 60 nghìn….460 nghìn tất cả.

Trả tiền xong Tân cảm ơn bà chủ rồi quay lưng đi ra ngoài. Vừa bước được mấy bước thì Tân thấy bà chủ nhà nghỉ hét toáng lên :

— Ối giời ôi….

Tân quay lại thì thấy bà ta đang nhìn chăm chăm về phía Tân mà toát mồ hôi hột, Tân hỏi :

— Chuyện gì vậy ạ..?

Bà chủ nhà nghỉ lắc đầu nguầy nguậy :

— Không….khôn…g……không có…có gì….Cậu….đi…nhanh…cho.

Tân bước ra khỏi nhà nghỉ, bà chủ kia lập cập vội vàng đi lấy gạo, lấy muối rồi rải khắp trước cửa nhà, miệng lẩm bẩm :

— Con lạy cô hồn, con lạy chư phật thần linh…..Tại…tại…sao lúc đó mình lại…thấy đi sau nó có một cái bóng…được…cơ chứ…..Nam mô a di…đà phật….Ngay từ…đầu nó bước vào…đây là…đã thấy có…gì không ổn rồi…Nam mô a di đà phật….
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hầm Mộ - Trường Lê

Postby tuvi » 28 Sep 2022

Chương 29: Cái Chết Của Cô Nữ Sinh

Giờ ra chơi, trong khi các bạn đã rời khỏi lớp để giải tỏa sau hai tiết học căng thẳng thì Lý vẫn như thường lệ, cô ngồi lại trong lớp ôn lại bài và chuẩn bị sách vở cho tiết học sau.

“ Kịch “

Lý ngẩng mặt lên nhìn, thì ra là Tiên bạn thân nhất của cô vừa đặt chai nước C2 trên mặt bàn rồi nói :

— Uống đi này, bồ không còn hứng thú nào khác ngoài việc học à..? Học nhiều cũng tốt nhưng đôi lúc phải vận động, thư giãn một chút chứ. Hay là sợ mất danh hiệu học sinh đứng đầu của lớp…?

Lý cười nhẹ, cô khẽ trả lời :

— Đồ khùng, bồ biết mình không phải vậy mà. Mỗi người có một cách thư giãn riêng, đối với mình thì ôn bài cũng là một cách để thư giãn. Cảm ơn bồ về chai nước, hi hi, hôm nào khao lại bồ sau nha.

Tiên thở dài, cô lắc đầu ngán ngẩm bởi có nói bao nhiêu lần thì Tiên cũng không thể cãi lại được Lý. Nhìn nhìn một lúc Tiên thấy Lý có cái gì đó là lạ, cầm tay Lý giơ lên, Tiên hỏi :

— Ủa, bồ mới mua vòng à..? Lần đầu nhìn thấy đấy.

Lý đáp :

— Mình có mua đâu, của bố mẹ mình cho ấy chứ. Cũng đeo mấy hôm nay rồi, nhưng chắc tại bữa trước mặc đồng phục dài tay lên bồ không thấy đó.

Tiên chép miệng :

— Haizzz, nhìn bồ đeo cái vòng này như của người già ấy. Nhìn đúng như bà cụ non, cơ mà từ trước đến giờ có khi nào thấy bồ đeo vòng hay trang sức gì đâu…Sao tự nhiên lại thay đổi phong cách thế…?

Lý ngượng ngùng nói :

— Đúng là như vậy, nhưng là quà của bố mẹ nên không đeo cũng ngại với bố mẹ lắm. Chứ thật sự đeo vòng tay, hoa tai, trang sức mình thấy rất vướng víu…Làm gì cũng cảm thấy không thoải mái. Mà…mà…nhìn…già thật à..?

Tiên cười :

— Ừ, già khú luôn ấy….Mấy cái vòng này chỉ dành cho các bà, các mẹ đeo thôi….Màu nâu nâu, lại còn xen hạt trắng đục…..Nhìn quê chết đi được ấy. nếu bồ thích hôm nào tui dẫn bồ đi đến cửa hàng phụ kiện, nhiều mẫu đẹp, cute, mà trẻ trung hợp với tuổi chúng mình lắm.

Lý hơi đỏ mặt, chẳng trách lúc ngồi trong lớp, thằng ngồi bên cạnh cứ nhìn vào tay Lý rồi tủm tỉm cười. Hóa ra là do chiếc vòng tay, Lý ấp úng đánh trống lảng :

— Thôi, bồ về chỗ đi…Chuẩn bị vào lớp rồi kìa.

Đúng lúc đó tiếng trống báo hiệu đã hết giờ ra chơi vang lên. Tiên vội vàng chạy về bàn của mình, còn Lý, dù sao đi nữa Lý vẫn chỉ là một cô gái mới bước qua tuổi 16. Nghe bạn nói như vậy Lý thấy có chút xấu hổ, cô đưa tay xuống ngăn kéo bàn rồi nhẹ nhàng tháo chiếc vòng ra cho vào trong balo.

Còn một điều nữa mà mấy ngày hôm nay Lý có phần thắc mắc, đó là sau khi chuyện của bác Công giải quyết xong, Lý cũng không còn thấy gì lạ nữa. Kể từ hôm gặp anh Thành ngay trước cổng đến giờ, Lý chưa một lần nhìn thấy hồn ma của bác Công xuất hiện. Điều này làm cho cô gái tuổi mới lớn, thích khám phá, ưa tò mò có chút hụt hẫng, bởi vài ngày trước Lý đã có lúc cảm thấy tự hào về khả năng đặc biệt của mình.

Lý thầm nghĩ :

“ Chắc có lẽ mình chẳng có khả năng gì cả. Chuyện của bác Công có lẽ chỉ đơn giản vì mình là hàng xóm của bác ấy mà thôi. “

Kết thúc buổi học sáng, lúc này đã là hơn 11h trưa. Lý đang sắp xếp sách vở thì Tiên chạy lại nói :

— Hết giờ rồi, tụi mình đi ăn trưa xong hãy về.

Lý trả lời :

— Ừ, như vậy cũng được. Sớm mẹ mình cũng nhắn tin hôm nay mẹ đi có việc, giờ về nhà cũng ăn có một mình à. Thế đi ăn Spaghetty nhé..?

Tiên gật đầu đồng ý luôn, hai cô bạn thân ghé vào cửa tiệm Lotteria quen thuộc. Trong lúc ăn, Lý thấy Tiên đang chăm chú nhìn vào điện thoại đọc cái gì đó, Lý bèn hỏi :

— Này, không ăn nhanh nguội hết bây giờ…Mà bồ xem cái gì say sưa thế..?

Tiên vừa nhai vừa đáp :

— Trong group kín “ Những Cái Chết Bí ̉n “ sáng nay có đăng một bài, mà bài này nói về trường của chúng ta đấy. Đọc cmt thì thấy, cứ đến ngày này hàng năm, nick này lại viết một status nhắc lại cái chết của cô gái đó. Đọc thấy ly kỳ lắm, bài viết được mọi người trong hội quan tâm khá nhiều. Ơ nhưng mà, trường mình có người tự tử chết thật sao…?

Sao không nghe thấy ai nói gì nhỉ..?

Theo như người đăng bài, vụ việc này đã xảy ra từ 5 năm trước. Vậy cũng đúng, chúng ta mới nhâp học được 1 năm nay….Mà cũng không biết đâu được, người đăng bài cũng chỉ dùng nick ảo. Có khi lại tung tin đồn nhảm hạ thấp uy tín của trường mình cũng nên.

Lý hỏi :

— Bồ mà cũng thích độc mấy cái thể loại đó à..?

Tiên cười :

— Nhưng người viết kể rõ chi tiết lắm….Cứ như người này chứng kiến ấy, đây nhé, có cả địa điểm, vị trí, tả cảnh quan xung quanh không sai chút nào luôn. Còn ghi rõ lớp 12-A1, khóa 2012-2015 này.

Vuốt vuốt điện thoại, Tiên tiếp tục đọc cho Lý nghe nội dung bài viết :

— “ Nữ sinh Trần Thanh Trúc, học sinh lớp 12-A1 đã nhảy từ trên sân thượng tầng 5 của trường THPT X vào chiều tối ngày…tháng….năm…”

Tức là ngày hôm nay đấy…” Cái chết đã gây xôn xao tất cả mọi người bởi xác nạn nhân sau khi cắm đầu xuống đất đã gần như nát không còn có thể nhận dạng. Phía công an đã kết luận đây là một vụ tự tử do những nhân chứng trong trường như thầy cô giáo bộ môn, bạn bè cùng lớp đều nói trước khi tự tử, tình trạng tâm lý của Trúc bất ổn định. Cô hay có biểu hiện buồn rầu, không hòa đồng với các bạn. Nhà trường cũng cho biết thêm, điểm số của Trúc thời gian đó giảm sút rõ rệt. Trúc hay bỏ học không lý do, và đến chiều tối ngày….tháng…năm….Sau khi nghe thấy tiếng động lớn, một giáo viên đã thét lên thất thanh khi thấy xác nữ sinh nằm trên vũng máu với cơ thể bị dập nát phần đầu, chân tay gãy rời….”

Ghê thật đấy…..Không dám tin, nhưng có cả tên, cả lớp, lại chỉ đích danh trường mình….Chưa hết, còn một điều này nữa.

Lý nãy giờ cũng bắt đầu bị cuốn vào câu chuyện của Tiên, Lý hỏi :

— Sao nữa..? Bồ kể tiếp đi.

Tiên đọc :

— Người viết bài này còn nói, cái chết của cô gái tên Trúc đó còn chứa những uẩn khúc không rõ ràng, thứ nhất ngày hôm đó lớp của Trúc không có giờ học thêm. Nếu như không có tiết học thì tại sao Trúc lại đến trường vào thời gian đó, nhưng phát hiện trong cặp sách của Trúc lại có sách vở môn Toán.

Tiếp đó nữa là trong tay thi thể Trúc, người ta thấy cô ấy đang nắm một sợi dây chuyền làm bằng vàng trắng. Cuối cùng lời nói của bố mẹ nạn nhân đều khẳng định con mình không hề có dấu hiệu bất ổn tâm lý và việc học của con vẫn rất tốt. À còn một điều này, nếu theo như lời người đăng bài thì trong hôm nay hoặc ngày mai, trường chúng ta sẽ xuất hiện một sự việc kỳ lạ……

Trong trường sẽ có dòng chữ được viết bằng máu “ Tôi Vẫn Còn Sống “.

Sự việc này đã diễn ra trong 2 năm qua, tuy nhiên mỗi năm, dòng chữ đó lại xuất hiện ở những nơi khác nhau. Này, còn có cả ảnh chụp luôn….Nãy mạng kém không load được, Lý, bồ nhìn xem..

Tiên vội đưa điện thoại cho Lý, quả đúng như vậy, dòng chữ “ Tôi Vẫn Còn Sống “ được viết bằng loại sơn hay mực đỏ như máu trong bức ảnh đầu tiên là ngay sân trường, nơi được cho là xác của Trúc rơi xuống khi tự tử, còn bức ảnh thứ 2 chính là bức tường trước cửa ra vào của lớp 12-A1. Hai địa điểm này chính xác là trong trường của Lý. Xem thêm vài tấm ảnh nữa, cả Tiên và Lý đều ngạc nhiên khi người đăng bài còn đưa cả ảnh của cô gái tên Trần Thanh Trúc khi còn sống và đang mặc đồng phục của trường.

Tiên nuốt nước bọt, Tiên khẽ nói :

— Vậy đúng là thật rồi….Thật không ngờ trường chúng ta lại xảy ra chuyện này luôn. Ly kỳ quá đi mất, tui phải tìm hiểu chuyện này mới được….Để đọc coment xem có biết thêm gì được không..?

“ Lại đào mộ à…?”

“ Đến hẹn lại lên. “

“ Người ta đồn trường đó có ma…..Sau khi cô gái kia chết thì bảo vệ trường đó đã phải nghỉ việc mấy người. “

“ Chuyện này tôi có nghe kể nè…Chỉ có điều bài đăng ra bên ngoài đều bị xóa ngay sau đó. Ngôi trường đó toàn học sinh giỏi, lại con nhà giàu, vậy nên mọi thông tin đều bị giấu kín.”

“ Bài này rồi cũng sẽ bay màu ngay thôi…”

Tiên vừa đọc vừa nói ;

— Tại sao một chuyện hấp dẫn như thế này mà đến giờ mình mới biết chứ….Bỗng nhiên lại mong đến ngày mai quá…Không biết dòng chữ đó có xuất hiện không nhỉ..? Mà nhìn chị Trúc này công nhận xinh thật đấy, thời đó cỡ bà này phải hotgirl trong trường chứ chẳng đùa. Tự dưng chết uổng thế không biết.

Thấy Lý im lặng nãy giờ, Tiên huých tay hỏi :

— Bồ đang suy nghĩ gì vậy..? Sợ quá rồi à..?
Lý khẽ đáp :

— Nãy bồ nói cô gái đó học lớp 12-A1 phải không..?

Tiên đáp :

— Ừ, đúng rồi….Mà sao..?

Lý nói :

— Hôm nay, cô giáo chủ nhiệm cũng hẹn các cán bộ lớp có mặt ở lớp đó lúc 7h tối, sau khi lớp học thêm của khối 12 kết thúc. Cô muốn phụ đạo thêm phần đề cương ôn tập cho bọn mình trước, sau đó mình có trách nhiệm hướng dẫn cho cả lớp sau.

Tiên thắc mắc :

— Không phải trùng hợp vậy chứ, bao nhiêu lớp sao lại chọn đúng lớp 12-A1..?

Lý giải thích :

— Cũng dễ hiểu thôi, buổi tối chỉ có khối 12 học thêm, lớp đó là rộng rãi nhất…Sau khi dạy xong cô tận dụng luôn phòng để dạy bọn mình là đúng mà.

Tiên sốt sắng :

— Tối nay bồ cho tui đi với….Tui cũng muốn đến trường xem thử…Nhé…nhé…

Lý ngập ngừng :

— Như vậy có được không..?

Tiên gật đầu lia lịa :

— Sao lại không được chứ, bồ chỉ cần dẫn tui vào trường thôi….Tui đi cùng bồ là được mà. Tự dưng tôi tò mò về câu chuyện này quá.

Lý hỏi :

— Bộ bồ không sợ ma sao..? Bài viết đó chẳng phải có nói đến mấy chuyện kỳ dị là gì..?

Tiên cười :

— Hì hì, trên đời này làm gì có ma…Nhìn những bức ảnh đó tui lại nổi máu trinh thám. Nếu “ con ma “ đã viết chữ lên tường đó có thật, tui sẽ bắt nó. Vậy nhé, giờ về thôi, tối nay tôi sẽ đến đón bồ.

Lý cũng đành phải nghe theo, cô đáp :

— Ừ….ừm….vậy đi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,924
Posts: 94112
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 27 guests