Chương 1094: Lật tay diệt địch
- Côn Đồ! Các ngươi làm cái gì?
Cừu Nguyên dừng công kích, đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức giận dữ hét.
- Ha ha, ngươi gọi là Côn Đồ đúng không, làm tốt lắm, sau khi chuyện thành công, ta nhất định sẽ tường thuật công lao của ngươi cho phụ thân đấy.
Côn Đồ không nói, nhưng nam nhân mắt ưng bật cười ha hả nói.
- Đa tạ đạo hữu nói tốt.
Côn Đồ nghe vậy vui mừng, nam nhân mắt ưng lấy lòng, chắp tay thi lễ.
- Côn Đồ, ngươi... Thì ra Minh Long tộc các ngươi sớm đã cấu kết cùng hung thú Thao Thiết!
Giây phút này làm sao Cừu Nguyên còn không rõ, cả giận nói.
Sắc mặt La Tố cũng rất khó coi, phất tay dẫn lĩnh tộc nhân bay đến gần Cổ Man tộc, cách xa Minh Long tộc.
- Cấu kết? Minh Long tộc chúng ta và Thao Thiết đều có huyết mạch thần long thượng cổ, vốn coi là đồng tông đồng nguyên, lần này chẳng qua chỉ là cộng ngự ngoại địch mà thôi. Các ngươi và Thạch Mục, Diệu Không không phải cũng là cấu kết đó sao.
Côn Đồ liên tục cười lạnh, hưng phấn vô cùng.
Chỉ cần ngày hôm nay có thể giết Thạch Mục và Diệu Không, Cừu Nguyên, La Tố cùng mọi người dĩ nhiên cũng không chạy thoát kết quả bỏ mình, chỉ cần trừ đi những người này, Minh Long tộc liền có thể hoàn toàn tiêu diệt hai tộc, thống nhất toàn bộ Tu La tinh vực.
Đây cũng là nguyên nhân hắn quyết ý liên thủ cùng Cửu Thủ Thao Thiết.
Vừa nghĩ đến điều này, Côn Đồ không khỏi kích động, thân thể khẽ run rẩy.
Cừu Nguyên và La Tố đều không phải là người xuẩn ngốc, thấy thần tình của Côn Đồ, nhanh chóng cũng nghĩ đến điều đó.
Hai người liếc nhau, càng trở nên lo lắng bất an.
- Côn Đồ, hung thú Thao Thiết sát lục Minh Long tộc các ngươi không biết bao nhiêu tộc nhân, không ngờ ngươi lại chó vẩy đuôi mừng cừu địch của bổn tộc, thật là buồn cười.
Cừu Nguyên xoay động nhãn châu, châm chọc nói.
Côn Đồ cứng đờ nụ cười, trên mặt mang một tầng sương lạnh, âm trầm đáng sợ.
Lời Cừu Nguyên, dường như đang chọt trúng nỗi đau đớn trong lòng hắn.
Những Minh Long tộc khác biểu tình cũng mất tự nhiên.
Vào thời khắc này, Côn Đồ đột nhiên giật mình, một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn, chính là nam nhân mắt ưng.
Côn Đồ rúng động thân hình, lập tức mở miệng nói:
- Thao Thiết đại nhân thần uy có một không hai, tung hoành hoàn vũ, có thể dưới trướng là vinh hạnh của Minh Long tộc chúng tôi, chút chuyện nhỏ trước kia không đáng để nhắc tới. Các ngươi đi theo Thạch Mục và Diệu Không, muốn đối nghịch cùng Thao Thiết đại nhân, đó mới là hành vi tự tìm đường chết.
Nam nhân mắt ưng nghe lời này, lúc này thần tình mới hòa hoãn.
- Cẩn thận một chút, tên Nhân tộc kia thần thông cực kỳ lợi hại, chớ khiến cho hắn thoát vây.
Nam nhân mắt ưng nhìn 12 Thiên Yêu Phiên biến thành lồng giam màu đen, nhắc nhở.
“Đạo hữu yên tâm.” Côn Đồ tràn đầy tự tin.
12 mặt yêu phiên hợp lực bày ra Thiên Yêu đại trận, chính là vài vị Thần cảnh hậu kỳ liên thủ, đừng mơ tưởng thoát vây.
Trước khi tinh vực không xảy ra kịch biến, bằng vào 12 mặt Thiên Yêu Phiên kia, Minh Long tộc gần như càn quét toàn bộ Tu La tinh vực, chỉ cần bị Thiên Yêu đại trận bao phủ, từ trước giờ chưa có ai trốn thoát.
Huống chi, lúc này hắn đã dùng bí thuật kích phát yêu lực bản nguyên Thiên Yêu đại trận, kích phát uy lực của Thiên Yêu đại trận đến cao nhất.
Tuy rằng khó tránh khỏi thương tổn tới 12 Thiên Yêu Phiên, nhưng để có thể vây khốn được Thạch Mục, tranh thủ được thời gian, hoàn toàn là đáng giá.
Hắn ngẩng đầu nhìn sâu trong bạch quang.
Thời khắc này bạch quang đã có thể thấy một mảnh bóng đen rõ ràng, dường như một con cự thú vô cùng to lớn, chiếm cứ ở nơi nào.
Dường như đang bay nhanh cắn nuốt chung quanh bạch quang, không ngừng phồng lớn lên.
Nam nhân mắt ưng vừa cùng đại hán mũi dài thi pháp gia cố quang cầu màu trắng dưới chân, ánh mắt cũng nhìn bóng đen sâu trong bạch quang, trên mặt lộ ra sắc thái vui mừng.
Bọn họ thân là thú con của Cửu Thủ Thao Thiết, có thể cảm ứng được rõ ràng khí tức Cửu Thủ Thao Thiết đang từ từ trở nên cường đại, hiển nhiên luyện hóa dòng sông thời gian đã đến thời điểm khẩn yếu nhất, không bao lâu liền có thể thành công.
Tình hình phía trước, dĩ nhiên Cừu Nguyên và La Tố sẽ không nhìn thấy được, trong lòng hai người khẩn trương, nhưng lập tức đều hiện ra ngoan sắc, sau đó không hẹn mà cùng bay vụt tới đánh giết Côn Đồ.
Ánh sáng xanh mi tâm Cừu Nguyên đại thịnh, vèo vèo vèo, liên tiếp bắn ra mười mấy chùm tia sáng màu xanh, đánh tới Côn Đồ.
Năm ngón tay La Tố trắng thông nhất trảo, năm đạo phi kiếm màu trắng từ người hắn bay ra.
Trong phút chốc, tiếng xé gió vang lên!
Năm thanh phi kiếm mơ hồ, tầng tầng kiếm ảnh màu trắng đột nhiên hiện ra, biến thành một mảnh màn kiếm cự đại, đè Côn Đồ xuống.
Tình thế hiện giờ hai người đều hiểu, không cứu Thạch Mục và Diệu Không ra, ngày hôm nay bọn họ tuyệt không sinh lộ.
Tuy nhiên, cứu Thạch Mục hay là Diệu Không, hai người không hẹn mà cùng lựa chọn nghĩ cách cứu viện Thạch Mục.
Những người Cổ Man tộc và Tu La chu tộc khác dĩ nhiên cũng lập tức đi theo tộc trưởng.
Pháp bảo bí thuật quang mang các màu hội tụ vào một chỗ, tạo thành một quang mang hồng lưu cự đại, đánh tới Minh Long tộc.
Côn Đồ mắt thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, nhưng không hề kinh hoảng.
Hắn phất ống tay áo một cái, một tòa tiểu sơn pháp bảo màu đen hiện ra, hắc quang lóe ra chói mắt, nhanh chóng phồng lớn lên, trong chớp mắt biến thành một tòa cự phong nghìn trượng, bụng núi nổi lên một tầng phù văn màu đen, xem ra không thể phá vỡ.
Ầm ầm!
Pháp bảo hồng lưu hung hăng đánh vào trên tiểu sơn màu đen, tiểu sơn màu đen chấn động kịch liệt, phù văn lập lòe, nhưng nhanh chóng bị đánh vỡ, bụng núi bị đánh ra từng hố to, vô số đá vụn rơi xuống, nhưng vẫn ngoan cường ngăn cản.
Món pháp bảo cuối cùng hung hăng đụng vào ngọn núi, bị đánh bay ra ngoài.
Tiểu sơn màu đen thời khắc này xem ra thê thảm không nỡ nhìn, bị hung hăng chém đứt đi một tầng, linh quang mờ đi.
Côn Đồ cảm nhận thương tiếc trong ánh mắt, vội vàng phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, tiểu sơn màu đen nhanh chóng rút nhỏ, bay trở về trong tay áo của hắn.
Trên người hắn nhoáng lên hắc quang, muốn làm cái gì.
Vào thời khắc này, lồng giam màu đen dưới thân hắn chợt lắc động kịch liệt, bên trong truyền ra một tiếng nổ nặng nề.
Lồng giam màu đen ngưng đọng thực chất, quang mang chớp lóe liên tục một bên, run rẩy kịch liệt, sau đó rắc, nhất thanh thúy hưởng, bất ngờ nổi lên từng vết nứt như mạng nhện.
Côn Đồ chấn dộng thân thể, sắc mặt trắng nhợt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi nhỏ.
Những người Minh Long tộc khác đều giống như nhau, thân thể đại chấn, máu tươi trong miệng cuồng phún.
- Không thể nào!
Côn Đồ khẽ nhếch miệng, thần tình không thể tin, lạc giọng quát.
Đây chính là Thiên Yêu đại trận, làm sao có thể
Cừu Nguyên cùng mọi người phóng nhào tới, mắt thấy cảnh này, sắc mặt cũng đại biến, nhưng lập tức trở nên mừng rỡ như điên.
- Nơi này không cần các ngươi, các ngươi quấn lấy hai người kia, cứu Diệu Không đạo hữu.
Một âm thanh từ trong lồng giam màu đen bình thản truyền ra, chính là giọng của Thạch Mục.
Cừu Nguyên cùng mọi người ngẩn ra, lập tức đáp ứng một tiếng, dừng thân hình, xoay người đánh tới hai người nam nhân mắt ưng.
Hai người nam nhân mắt ưng cũng chú ý tới tình huống biến hóa bên kia, kinh hãi vô cùng, nhưng bọn họ cần phải trấn thủ quang cầu màu trắng, thời khắc này Diệu Không cũng điên cuồng tấn công ở bên trong, không hề hạ đi trợ giúp Côn Đồ nơi này.
Cừu Nguyên cùng mọi người phóng vọt tới, hai người vội vàng lẩm bẩm thật nhanh, đại kỳ đen trắng nhoáng lên quang mang, bạch quang chung quanh lập tức tụ đến.
Bất quá lần này ngưng tụ thành một quang thuẫn như lân phiến mặt màu trắng, liên tiếp khảm hợp lẫn nhau, tạo thành một vòm hộ tráo hình cầu màu trắng lớn hơn, bao phủ hai người, tính cả quang cầu màu trắng dưới thân ở bên trong.
Ầm ầm!
Cừu Nguyên cùng mọi người công kích đánh vào hộ tráo màu trắng, quang mang các màu nổ tung, vòm hộ tráo chấn động kịch liệt, nhưng nhất thời không vỡ vụn.
Hai người nam nhân mắt ưng thời khắc này không còn bình tĩnh như lúc trước, tràn đầy kinh hoàng.
Cừu Nguyên cùng mọi người cũng may, tuy rằng nhiều người, nhưng bọn họ vẫn có biện pháp ngăn cản, nếu Thạch Mục phá trận ra, hết thảy chỉ sợ chuyện còn lớn hơn.
Chẳng qua những chuyện này bọn họ đều biết, nhưng không có bất kỳ biện pháp nào.
Bên kia, sau khi Côn Đồ kinh hô, lập tức chống thương thế, khoanh chân ngồi xuống, mở miệng liên tiếp phun ra vài hớp tinh huyết, dung nhập vào trong lồng giam màu đen.
Vài hớp tinh huyết phun ra, sắc mặt Côn Đồ càng trắng hơn, thoáng như giấy trắng vậy, một tia huyết sắc cũng không có.
Bất quá hắn không để ý đến tình huống thân thể, hai tay kháp động như bánh xe, bên ngoài thân hắc quang đại thịnh, theo từng đạo pháp quyết, toàn bộ ngấm chìm vào trong lồng giam.
Những người Minh Long tộc khác cũng lập tức khoanh chân ngồi xuống, cùng Côn Đồ phun ra tinh huyết, gia cố đại trận.
Trên lồng giam màu đen nổi lên một trận hắc quang, vết nứt mạng nhện chậm rãi khôi phục.
Ầm ầm!
Không đợi vết nứt mạng nhện khôi phục bao nhiêu, lại một tiếng nổ trầm đục.
Lồng giam màu đen lần nữa kịch liệt, vết nứt mạng nhện lập tức khuếch trương gần nửa.
Côn Đồ cùng mọi người chấn động thân thể, trong miệng lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, thi pháp bị sức mạnh cắt ngang.
Một số người Minh Long tộc tu vi hơi thấp liên tiếp bị thương, chân khí trong cơ thể đã thấy đáy, mặt mày không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Không được bỏ qua, tiếp tục thi pháp, quyết không được để cho Thạch Mục thoát ra!
Côn Đồ rống lớn.
Nhưng không đợi hắn làm gì, lồng giam màu đen lần nữa lắc lư chấn động mãnh liệt.
Lần này chấn động mãnh liệt hơn xa so với hai lần trước, vết nứt mạng nhện trên lồng giam màu đen đột nhiên biến sâu, trung tâm vết nứt ầm ầm tan vỡ, lộ ra một lỗ lớn đen thui.
Máu tươi cuồng phún trong miệng Côn Đồ, thân thể lay động, ngã ngồi trên mặt đất.
Liên tiếp bị thương, hắn tuy tu vi thâm hậu, rốt cục cũng không chịu nổi.
Những người Minh Long tộc khác đều giống nhau, suy sụp ngã xuống đất, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Một luồng sáng vàng từ bên trong bắn ra, đáp xuống ở phụ cận, hiện ra thân ảnh của Thạch Mục.
Thạch Mục bất ngờ kích phát lực huyết mạch, biến thành một vị hình thái Viên Hầu màu vàng, cao mười mấy trượng, Phiên Thiên côn trong tay toát ra vạn đạo kim quang, ngưng tụ thành một cuộn sóng màu vàng, nhộn nhạo chung quanh.
Hiện tại tu vi của Thạch Mục so với năm đó cùng Thiên Đình đại chiến càng tinh tiến thêm, thôi thúc Phiên Thiên côn càng thêm như cá gặp nước.
Hắn cúi đầu nhìn Côn Đồ và mọi người, ánh mắt vô cùng băng lãnh.
- Chạy mau, phân công nhau chạy trốn, có thể trốn từng người một!
Sắc mặt Côn Đồ đại biến, toàn thân hắc quang đại thịnh, bay về phương xa, đồng thời miệng quát to, ngay cả Thiên Yêu Phiên cũng bất chấp thu hồi rồi.
Những người Minh Long tộc khác ngẩn ngơ, lập tức bay vụt tứ tán.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, cánh tay vung lên.
Phiên Thiên côn mơ hồ biến mất không thấy.
Ngay sau đó, một tiếng sấm sét giữa trời quang!
Côn Đồ cùng mọi người đỉnh đầu kim quang vạn trượng, một đạo côn ảnh màu vàng khoảng nghìn trượng, từ trên trời đáp xuống, dường như Kình Thiên cự côn nện xuống vậy.
Ông!
Một cổ quang lãng màu vàng từ Kình Thiên cự côn tản ra, ngưng tụ thành một lĩnh vực màu vàng, trong nháy mắt tràn ngập ra.
Côn Đồ cùng mọi người lập tức bị lĩnh vực màu vàng bao phủ, lập tức thân hình dừng phi độn, sắc mặt đại biến.
Côn ảnh màu vàng vô tình rơi xuống, chôn vùi tất cả mọi người!
Một tiếng nổ trời long đất lở, hư không kịch liệt rung động, tạo thành từng đạo không gian sóng gợn cự đại mắt thường có thể thấy được, đi nhộn nhạo chung quanh.
Từng đạo kim quang nổ tung, phun ra chung quanh, một hồi lâu thở bình thường lại.
Kim quang tiêu tán, một thi thể tàn phá đáp xuống, chính là Côn Đồ.
Những người Minh Long tộc khác, bất ngờ cũng không thấy thi thể, hiển nhiên bị Phiên Thiên côn Kinh Thiên Nhất Kích, hoàn toàn biến thành hư vô.
Chỉ có Côn Đồ tu vi cao thâm, nhục thân vô cùng cứng rắn, miễn cưỡng giữ lại, nhưng mà tất cả sinh cơ của hắn bị vỡ nát toàn bộ, Thần Hồn cũng biến mất.
Trữ Vật Pháp Khí trên người hắn cũng bị làm vỡ nát, thật đáng tiếc.
Cái lồng giam màu đen cũng bị Phiên Thiên côn tác động đến, bất ngờ vỡ toạt ra, biến thành 12 mặt Thiên Yêu Phiên.
Linh quang màu đen trên 12 mặt Thiên Yêu Phiên mờ đi, nhưng có vẻ như không có gì đáng ngại.