CHƯƠNG 32
Maureen cười trìu mến với Tool khi nó đi cà nhắc ra khỏi chuồng gia súc. Nó mở cửa xe tải và cố lách mình vào sau tay lái.
“Ổn không?” Bà nắm lấy tay nó.
Nó đặt hai lõi đạn đã biến dạng vào tay bà. “Cái bị rỉ sét đến từ cái chỗ mà bà đã biết rồi đó,” nó nói. “Còn cái mới hơn thì đến từ dưới cánh tay con.”
Sau khi ngó qua hai lõi đạn, Maureen nói: “Ta tự hào về con, Earl. Chắc phải đau dữ lắm hả?”
Nó bảo cũng không đau mấy. “Hên là thằng mổ hơi bị nghề.”
“Nhưng chuyên môn của ổng là… mổ gia súc đúng không?”
“Con gì mà nuôi được thì nó mổ hết á,” Tool giải thích cho Maureen hiểu: muốn mổ lấy vết đạn ra ở bệnh viện bình thường thì phải thông báo chính quyền phiền hà lắm. Bác sĩ thú y thì khỏi, nằm lên mổ luôn.
“Thôi, quan trọng là mấy viên đạn đó không còn làm phiền mình nữa,” Maureen nói. “Từ đây không còn phải chịu đau nhức khó chịu nữa rồi.”
“Đúng rồi. Giờ đến lượt bà đó.”
“Ta đang ổn mà Earl.”
“Nào, nói thật đi,” nó nói.
“Đang nói thật đó chứ, ta cảm thấy thiệt sảng khoái khi được ra ngoài hít thở khí hời.”
“Vậy chờ con lái xe đi ra khỏi cái chỗ khỉ ho cò gáy này đã.”
“Nào, cảnh vật ở đây quá lộng lẫy,” Maureen nói, “ngay cả cứt bò cũng quá dễ thương với ta. Cám ơn con nha Earl. Cám ơn vì đã mang đến cho ta sự tự do. Cám ơn vì đã giải cứu ta khỏi Ấp Thiên Đường.”
Rồi bà kéo nó lại gần, hôn chùn chụt vào má nó.
“Thôi mà,” Tool biết mình đang đỏ mặt vì mắc cỡ.
Không một ai cản tiếng nào khi nó đưa Maureen ra khỏi khu an dưỡng. Không một ai dám cản thì đúng hơn.
Sáng nay, Maureen đã thức từ sớm, ngồi ngay ngắn trên giường, để túi xách lên đùi chờ sẵn.
Tháo ống truyền tĩnh mạch quăng qua một bên, Maureen tự mình đi vào nhà tắm. Cởi trả bộ đồ bệnh viện, rồi bận lên người chiếc áo váy màu xanh tím nhạt. Chải lại mái tóc, đánh chút son môi, dặm tí má hồng, rồi bà để lại vài dòng cho từng đứa con gái một, bảo chúng nó chớ lo.
Đến giờ ăn sáng thì mụ y tá từ địa ngục có ghé qua, nhìn Maureen như thể đang nhìn một mụ già gàn dở. Mụ y tá mỉa mai vài câu, bảo sáng nay sao mà dễ thương thế, sao mà xinh thế, rồi giũ cái gối sột sột, cứ cố kéo Maureen nằm xuống để chích thêm một mũi.
Nhưng Maureen quyết không nằm xuống. Bà chống trả quyết liệt, khiến mụ y tá phải gọi hỗ trợ. Cuối cùng thì hai gã bảo vệ ục ịch, non choẹt xuất hiện. Cái đứa ục ịch hơn chụp lấy hai tay trong khi đứa kia túm lấy hai chân, con y tá thấy Maureen bị khống chế thì nhếch mép cười đắc ý, cho thuốc vào ống tiêm để chuẩn bị chích.
Đúng lúc đó thì Tool xuất hiện, người bóng lưỡng mồ hôi, tấm thân bồ tượng to như voi ma mút đứng choán hết cái cửa ra vào. Đôi giày làm việc thô cứng dưới chân, áo yếm trên người xộc xệch, làm lộ ra mấy miếng băng bó tạm bợ. Hai cánh tay và cổ của nó ướt nhẹp, đám lông đen xoăn tít bện lại, nhìn từ xa dám tưởng một hình xăm công phu.
“Bỏ tay ra khỏi người bà ấy,” nó ra lệnh lạnh tanh.
Hai thằng bảo vệ không rét mà run, vội buông Maureen ra và lảng đi liền.
“Không có gì đâu, Polly,” bà trấn an con nhỏ y tá đang run như cầy sấy. “Cháu tôi đó mà, ở Hà Lan mới qua. Cái đứa mà có lần tôi nói với cô ấy.”
Tool bước tới, ôm lấy Maureen, nhấc bà ra khỏi giường và đi ra khỏi cửa, bước xuống sảnh, đi ngang qua bàn tiếp tân, xuyên qua cánh cửa đôi và đến đường lái xe. Ở đó nó đã đậu sẵn con siêu bán tải F-150 màu đỏ táo. Mới mua ngay hôm trước chứ đâu, trả 33.641 đô tiền mặt cái rẹt.
Trả món tiền đó xong, ngồi tính toán vật vã một hồi, Tool mới ra đáp số: vậy là còn hơn 456.000 đô trong cái vali Samsonite.
Cái vali cũng sẽ thừa chỗ cho miếng dán thứ 31 mà nó vừa chôm tại một cửa hiệu thuốc tây giảm giá ở Boynton Beach. Thuốc này không phải cho nó, mà cho Maureen.
“Đẹp quá vậy!” Bà thốt lên khi vừa nhìn thấy chiếc xe tải. “Mà cao quá, chắc phải bắc cái thang mới lên nổi.”
“Thang thủng gì,” Tool nói, rồi nó long trọng ẵm bả đặt vào ghế phụ. Ghế bọc da xịn, chỗ ngồi thoải mái có dư chỗ để chân, dàn lạnh ngon lành cành đào, lại còn có nguyên khoang chở hàng bao rộng, dư sức cho Tool chất mớ thánh giá trên đường cao tốc. Trước khi tới đây, nó đã cẩn thận chất từng cây một lên chiếc xe này. Làm xong thì trời đã gần sáng.