Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 09 Mar 2022

CHƯƠNG 22


Karl Rolvaag nói: “Sáng nay trông bà dễ thương ghê, Nellie.”
“Nghe mấy gã đê tiện như ông khen, tôi thà treo cổ còn sướng hơn. Ông nghe tin về Pinchot khốn khổ chưa?”
“Nghe rồi,” thanh tra nói. “Họ tìm thấy nó chưa?”
Bà Shulman cứ nghiêng đầu sang trái rồi sang phải, cố nhìn vào bên trong căn hộ của Rolvaag.
“Pinchot khốn khổ không có ở đây đâu, bà Nellie.”
“Vậy cho tôi ngó qua một chút thì có phiền không?”
“Phiền chớ bà,” Rolvaag không muốn bà ta thấy cái bồn nuôi hai con trăn giờ đã trống trơn.
Bà càu nhàu: “Tôi sẽ không bỏ qua việc này đâu, ông dám bắt cóc một chú chó nhỏ tội nghiệp để thỏa thú vui bệnh hoạn. Dám ông còn quay video và tung lên mạng nữa!”
Cái bà già dở hơi này, Rolvaag thầm nghĩ.
“Tôi không đem chó của Bert Miller làm bữa ăn cho lũ trăn đâu,” anh nói, suýt nữa bồi thêm: Nhưng thỉnh thoảng cũng có tai nạn.
Bà Shulman nói: “Sao biết được. Rõ ràng ông rất thích nghe tiếng lũ chuột bé nhỏ rên xiết trong đau đớn. Một con Pomeranian mà rên thì còn vui cỡ nào!”
“Đấy là một cáo buộc vô căn cứ.” Thanh tra cố nén một cái ách xì. Bà Nellie Shulman xài nước hoa gì mà mùi y như mấy bông hoa chết úng.
“Vậy tại sao ông không cho tôi vô? Hôm nay là sáng Chủ nhật, lòng hiếu khách của ông đâu rồi?”
“Bởi vì bà đã gọi tôi là tên đê tiện,” Rolvaag nói.
“Thì đúng ông là thế còn gì. Bất cứ kẻ nào nuôi rắn đều là phường đê tiện, bệnh hoạn cả,” bà ta cố lẻn vào nhưng thanh tra đã hạ vai xuống và chặn lại.
“Nhà Miller đang đau khổ vô cùng!” Bà nói.
Không cần những lời này thì Rolvaag đã cảm thấy tồi tệ lắm rồi. Anh đã bỏ ba tiếng đồng hồ để sục sạo gần như toàn bộ khu căn hộ Sawgrass Grove, nhưng chỉ tìm được mỗi một con rắn racer đen hung hãn. Và nó đã xực anh một phát ở ngón tay cái bên trái.
“Tôi thấy ông lảng vảng bên ngoài cả ngày hôm qua,” bà Shulman nói, “rõ ràng là để tìm thêm mấy con chó nhỏ ngon lành cho lũ trăn.”
“Nellie, dạo này bà lại uống lộn thuốc à?”
Bà chọc ngón tay vào khóa thắt lưng của anh. “Đừng nghĩ mình là cớm rồi muốn làm gì thì làm. Lầm to rồi. Chúng tôi sẽ đá đít ông ra khỏi căn hộ này như đã từng đá đít Neville, mà Neville còn là thầy trợ tế trong nhà thờ đấy!”
Gordon Neville, một kỹ sư đường cao tốc về hưu, đã bị đuổi khỏi Sawgrass Grove sau một trận shuffleboard tục tĩu ngoài giờ với hai cô nàng mà ông gặp tại buổi vật lý trị liệu ngoại trú ở Imperial Point.
“Chúng tôi đã đuổi ổng đi được, thì ông chúng tôi đuổi tốt,” bà Shulman thề.
Rolvaag đóng sập cửa trước mặt bà hàng xóm. Đang trên đường vào phòng ngủ, anh nghe tiếng sột soạt sau lưng. Anh hy vọng một trong hai con trăn đi lạc đã trở về, nhưng hóa ra vẫn là Nellie, bà đã nhét thêm một tờ rơi vào khe cửa. Vị thanh tra cầm tờ giấy lên và ngán ngẩm nhìn tấm ảnh.

TÌM MÈO LẠC!
Pandora đáng yêu của chúng tôi.
Mèo xiêm mắt xanh, cổ đeo vòng thạch anh.
Rất dễ nhận dạng: bàn chân phải có bảy ngón!
Nếu thấy, vui lòng trả về cho gia đình Mankiewiczs ở Sawgrass Grove 17-C.
Phần thưởng: lòng biết ơn vĩnh cửu của chúng tôi!


Mình làm gì được bây giờ? Rolvaag tự hỏi. Lũ trăn đâu có đặt bẫy được như bọn gấu.
Công cuộc lùng sục của Rolvaag đã thất bại, giờ chỉ ngồi chờ cho lũ trăn tự xuất hiện. Thanh tra đã sớm quyết định sẽ không mang hai con thú cưng tới Minnesota, thời tiết ở đó là cực hình của lũ bò sát nhiệt đới. Nhưng để chúng nhởn nhơ ở Sawgrass Grove thì không chỉ nguy hiểm cho lũ thú nuôi trong khu căn hộ, mà chính chúng cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nhiều người hàng xóm lớn tuổi khu này tỏ ra đồng cảm với bà Shulman, họ sẽ chẳng thèm kiên nhẫn kêu người tới tóm lũ trăn. Một cây cào vườn hoặc đầu dưới của cây gậy chống chân là đủ để con trăn lên thớt.
Rolvaag ăn sáng qua loa, tắm rồi soạn đồ đi qua đêm. Trong hành trang có tấm bản đồ khu vực nông nghiệp Everglades. Người cung cấp tấm bản đồ này cho anh là Marta, sếp của Charles Perrone tại sở quản lý nước. Bà đã giúp anh đánh dấu màu đỏ những đoạn đường đất và đê mà ngài Tiến sĩ Perrone vẫn thường đi lại để lấy mẫu thử nước thải. Dù bản đồ không cung cấp danh tính các chủ sở hữu nông trại gần khu vực ngập nước này, Rolvaag vẫn dùng bút chì khoanh vùng ước lượng những khu thuộc Nông trại Hammernut.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 09 Mar 2022

Thanh tra không ngạc nhiên khi thấy sự tương quan giữa vùng bút chì và vùng kẻ đỏ, nhưng anh cần phải tận mắt kiểm tra. Trước khi rời khỏi nhà, anh mở cửa nhìn ra sân vườn, với chút hy vọng mong manh là biết đâu lũ trăn biết tự tìm đường về nhà.
*
“Sao sáng giờ anh trầm ngâm dữ vậy?” Joey nói. “Dù bình thường anh cũng không nói nhiều mấy.”
Từ cửa sổ nhìn ra vịnh, họ thấy Rose đang vung mái chèo loạn xạ trên con kayak. Lật úp hai lần rồi đó chứ, nhưng nhất định tự học không cần ai giúp.
Stranahan nói: “Anh đã lấy mái chèo đập chồng em tối qua. Lẽ ra anh phải nói cho em biết mới phải.”
“Đừng cắn rứt quá. Nó rất giỏi chọc điên người khác mà.”
“Thậm chí anh đã nghĩ đến việc giết nó,” Stranahan nói.
“Vậy hả? Em nghĩ về việc ấy suốt.”
“Khác nhau mà em.”
“Em biết,” Joey nói. “Em chỉ tưởng tượng thôi. Còn trước đây anh đã từng làm luôn rồi.”
“Ừa.”
“Và anh cứ trằn trọc mãi về việc đó.”
“Mãi đến gần đây anh mới ngủ thẳng giấc được.”
“Chúng ta sẽ không giết Chaz hay làm điều gì đó tương tự. Chính anh đã nói vậy mà.”
Joey đặt lên môi Mick một nụ hôn, vừa đủ để làm anh choáng nhẹ. Rồi cô nói: “Cái này là để cám ơn anh trút giận hộ em. Anh xứng đáng có một huy chương.”
“Chưa quá muộn để thoát ra khỏi chuyện này. Hay mình trình báo cảnh sát thôi.”
“Em chưa muốn làm thế.”
Rose lại bị lật thuyền lần nữa, và Đầu Đất hăng hái bơi ra giúp. Bọn mòng biển và nhạn biển đang kêu ỏm, vậy mà vẫn nghe tiếng cười sang sảng của Rose khi cô cố giúp con chó vụng về vô bờ.
“Vụ này có thể khiến cả đám tụi mình banh xác,” Stranahan nói, hầu như nói với chính mình.
Joey xiết chặt tay anh: “Mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát mà anh.”
Stranahan không còn dám chắc. Danh sách người trong cuộc - bao gồm cả anh - đều vô kỷ luật, và trong một chừng mực nào đó đều có bất ổn về tâm lý. Nảy sinh tình cảm với Joey là ví dụ sống động nhất: nó không hề có trong kế hoạch, nhưng Stranahan vẫn đâm đầu vào. Tình cảm càng tăng thì anh lại càng khao khát đập cho ông Tiến sĩ Charles Perrone kia phải mửa mật (và lý tưởng nhất là mửa ra lời thú tội). Stranahan cứ tự nhủ là mình phải bình tĩnh.
Joey nói tiếp: “Em biết là anh cũng đang nghĩ về tụi mình nữa. Ý em là tương lai của mình.”
“Thật xui xẻo, lý lịch của anh đã nói lên tất cả.”
“Nào, rõ ràng là em chưa từng ở cạnh ai như anh cả,” cô nói. “Nhưng em cá là anh cũng chưa từng yêu một ai như em.”
“Rõ ràng là vậy.”
Tối hôm trước, anh đố cô và Rose viết ra được tên của tất cả các thành viên của nhóm The Beatles. Trước đây, anh vẫn dùng trò này để kiểm tra mấy cô gái nhỏ tuổi hơn, ai không viết được thì thôi loại luôn từ vòng giữ xe. Kết quả Rose viết được ba trên bốn người, nhưng Joey Perrone thì đúng hết. Cô bảo nhờ coi một cái show của BBC phát trên History Channel. Đêm hôm ấy cô rảnh quá, vì Chaz bận bù khứ với lũ bạn ở quán bar thoát y.
Stranahan buộc phải mỉm cười, vì làm sao còn quay đầu được nữa. Từ lúc Joey xuất hiện, anh không còn làm chủ được mình, và có lẽ còn cảm thấy hạnh phúc. Một ngày nào đó cô sẽ rời khỏi đảo này, như tất cả những người phụ nữ trước đó, và anh sẽ trở lại kiếp sống chậm chạp, yên bình cạnh con chó, chiếc thuyền và bộ đồ câu đã mòn. Cứ như vòng xoay của số phận, dễ đoán y hệt những lớp sóng ngoài kia.
Joey thúc nhẹ anh và nói: “Thôi nào Mick. Em nghe thấy tiếng anh nghiến răng.”
“Xin lỗi em.”
“Thư giãn nào, nghe không?” Cô cởi bộ đồ bơi trên người và kéo anh vào phòng ngủ. “Đó là lệnh,” cô nói.
*
Trong giấc mơ, Chaz Perrone thấy mình bị một con cá sấu tấn công. Con quái vật dài tới bốn mét rưỡi và có hai cái đầu, một cái đang xực chân bên trái và cái kia xực chân bên phải, cứ như là đang thi coi cái đầu nào táp tới háng trước vậy. Khi Chaz bừng tỉnh, nó sợ hãi đến mức rên thành tiếng. Và ở dưới chân giường, thằng Tool đang đứng im re, không bộc lộ một xúc cảm nào.
“Chỉ là ác mộng thôi,” Chaz nói, tự trấn an. Người ướt sũng mồ hôi, nó mong đó là hệ quả của giấc mơ hãi hùng, chứ không phải là một cơn sốt do nhiễm virus miền tây sông Nile. Đêm qua trước khi đi ngủ, nó đếm được tới 34 vết muỗi chích trên mặt, và bây giờ mỗi vết chích ấy nhức nhối cứ như trúng độc.
Tool nói: “Má mày đang chờ trong điện thoại.”
“Chúa ơi, giờ là mấy giờ mà gọi? Nói bả tao gọi lại sau.”
“Mày tự đi mà nói, thằng khốn. Má mày đó nha, trời đất ơi.”
Chaz đã nhìn ra sự thay đổi đầy đe dọa của thằng Tool sau khi rời LaBelle. Ngẫm lại nó thấy có khi mình bậy thiệt, ai lại đi rủa nó ngay trước mặt Red Hammernut chứ.
Rời khỏi phòng, Chaz cầm ngay điện thoại lên và nghe một câu hỏi quen thuộc từ Panama City.
“Có gì mới không, con trai?”
“Không mẹ ơi.”
“Con vẫn ổn chứ?”
“Dạ hông mẹ. Có ngày nọ ngày kia mà,” Chaz trả lời giọng chua chát. Đến giờ, nó vẫn diễn vai đau thương, mất mát.
“Đừng có tuyệt vọng chứ con.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 09 Mar 2022

“Mẹ à, đã chín ngày rồi. Không một ai có thể sống sót trên đại dương lâu thế mà không có thức ăn hay nước uống.”
“Hãy tư duy tích cực nào,” bà nói.
“Mẹ à, làm ơn đi.”
“Con chưa coi phim Cast Away à?”
Chaz Perrone tặc lưỡi. Mối quan hệ của mẹ con nó đã tan vỡ từ những năm mười tám đôi mươi, không phải vì bà đi thêm bước nữa với Roger, tay cựu phi công dở người. Bà đã nhận ra (và còn bình luận suốt) về việc con trai mình là một ca dậy thì thất bại. Danh sách những tính từ mà bà tả thằng con mình gồm: lười nhác, tự mãn, thiếu chí tiến thủ và mất khả năng nói thật. Nó bỏ ngoài tai những lời nhận xét của bà mẹ, bảo chỉ có điên mới đi nghe lời khuyên hướng nghiệp của một người tính tiền mòn mông ở Target. Sau khi Chaz nhận bằng Tiến sĩ tại Duke, bà mẹ mới nghẹn ngào xin lỗi vì đã trót nghi ngờ con mình. Nó ì xèo dằn dỗi không thèm tha thứ cho mẹ. Nhưng trên thực tế, nó chưa bao giờ coi cảm xúc của bà vào đâu, dù mắng chửi hay an ủi nó đều chẳng thấy xi nhê gì.
Nó thường xuyên gọi điện về hỏi han, nhưng chỉ xem đó như một hành động từ thiện. Ngược lại, bà mẹ đi đâu cũng tự hào hết cỡ vì đứa con trai độc nhất đã dùng kiến thức khoa học tài ba của mình để cứu Everglades thoát khỏi sự tàn phá của con người. Bày đặt tự do dân chủ, thật là thảm hại. Bà cũng rất thích Joey nữa, càng thêm một lý do nó hết muốn nói chuyện lúc này.
“Phép màu thỉnh thoảng vẫn xảy ra,” mẹ nó nói. “Roger và mẹ cầu nguyện cho con dâu mình mỗi đêm.”
Chaz thở dài: “Joey đi rồi mẹ à. Họ sẽ không tìm ra cổ đâu.”
“Hay con thử đi tìm một nhà ngoại cảm coi sao?”
“Không. Hay mẹ thử đi khám thần kinh đi?” Chaz cúp máy. “Bà khùng,” nó gầm gừ.
“Không ai nói chuyện với má mình vô lối như vậy hết.” Lại là thằng Tool, nó đứng thù lù ngay cửa như một đống gạch.
Chaz dại dột bảo nó chớ có xen vào chuyện riêng của mình. Và thế là Tool lao tới, nhấc bổng nó lên và dí vào tường. Chaz đã chuẩn bị tinh thần mềm xương rồi, nhưng Tool kéo tóc và dựng nó đứng thẳng lên.
“Bây giờ mày phải gọi lại ngay cho má mày,” nó nói, đặt điện thoại vào tay Chaz. “Gọi lại và nói xin lỗi. Nếu không tao đạp cho dập dái.”
Chaz lật đật làm theo và xin lỗi vì quá hỗn hào. Đấy tất nhiên là một việc làm khó khăn, nhưng còn hơn là bị thằng Tool cho một trận nhừ tử.
“Không sao đâu, Charles. Ba má hiểu mà,” bà trấn an nó. “Con đang căng thẳng quá thôi.”
“Dạ, mẹ không biết con mệt cỡ nào đâu,” nó nói.
“Mà con đã thử uống cây Thánh John1 chưa? Hồi đó Roger xài đỡ nhiều lắm.”
1. St. John’s Wort là loài cây có hoa vàng được dùng để pha trà, làm thuốc viên hay thuốc mỡ, nhằm điều trị nhiều vấn đề về sức khỏe, bao gồm rối loạn tinh thần, đau dây thần kinh và sốt rét. Thảo dược này còn được sử dụng như một chất an thần. Ngày nay, St. John’s Wort được sử dụng nhiều nhất để điều trị trầm cảm.
“Tạm biệt mẹ,” Chaz nhẹ nhàng cúp máy.
Tool lôi Chaz vào bếp và đặt nó ngồi trên ghế. “Tối hôm qua mày đi đâu đó?” Tool hỏi.
“Gặp bạn thôi.”
Chaz đang lựa thời cơ nói cho Tool nghe sự thật, là nó đã ra ngoài và thủ tiêu một mạng người đầy lạnh lùng, đầy hiệu quả. Nghe xong có khi con khỉ đột này sẽ không dám động tay động chân mình như hồi nãy. Nhưng nó vẫn còn e dè, bởi vì rõ ràng Red Hammernut sẽ không tán thành việc nó tự động trừ khử Ricca Spillman. Chaz có cảm giác Red không hề tin nó thực hiện bất kỳ nghĩa vụ gì, ngoài vụ bịa ra mấy mẫu thử nước thải.
Tool nói: “Mày đã lái xe ra khỏi đường lộ. Vì bánh xe còn đầy bùn.”
“Tao và bạn tao đi vòng vòng không được sao?” Chaz nói.
“Mày không được phép đi đâu mà không có tao hết.”
“Nhưng lúc đó mày đang ngủ, và còn ngáy như đầu máy xe lửa.”
“Khẩu súng đâu rồi?” Tool hỏi.
“Sao tao biết được?”
Tool túm ngay cổ Chaz: “Tao hỏi cây súng chết tiệt đâu?”
“Trong ba lô,” Chaz hổn hển.
“Vậy cái ba lô chết tiệt đâu?”
“Trong xe,” Chaz đưa ngón tay chỉ ra lối đậu xe trước nhà.
Tool buông tay và đi ra cửa. Chaz xoa cổ, thầm tán dương bản thân tối hôm qua đã cẩn thận phi tang vỏ đạn và còn chùi sạch sẽ khẩu.38 sau khi hành động. Khi Tool trở lại, nó không hề tỏ ra nghi ngờ chuyện khẩu súng đã bị dùng. Thằng lông lá đặt khẩu súng lên bàn bếp, và hỏi một câu đầy điềm tĩnh:
“Mày đã bắn ai?”
Chaz bắt đầu run, Tool vả vào mặt nó: “Phun ra, nhóc con.”
Rõ ràng mối quan hệ giữa hai đứa đã có sự thay đổi lớn. “Mày không được phép tẩn tao như vậy,” Chaz than phiền. “Mày là vệ sĩ của tao mà, trời ơi.”
Tool nắm đầu của Chaz lắc lắc: “Hết rồi. Giờ thì nói tao nghe mày đã bắn ai? Tao ngửi thấy mùi thuốc súng, đốc-tờ à, và tao biết mày đã làm gì.”
Rồi xong, Chaz nghĩ. “Mày nhớ con nhỏ lái chiếc Ford nhỏ màu xanh không? Cái người đến đây hồi tuần trước ấy?”
“Tao nhớ. Mày bảo là y tá trị liệu đau buồn gì đó.”
“Đúng rồi. Nó đã gây ra chuyện tầy huầy nên tao phải giải quyết”
“Thật không?” Tool hỏi.
“Nó tên là Ricca. Tao tin chắc là nó đã thông đồng với thằng chó tống tiền tụi mình. Nó chính là cái con mà mày đã thấy ở Flamingo.”
Tool nhăn trán: “Đâu có giống đâu.”
“Trời tối mà, mày bảo nó còn đội nón nữa.”
“Ừa, nhưng không phải nó đâu.” Tool nhớ lại người phụ nữ lái chiếc Ford màu xanh, lùn và đậm người. Còn con nhỏ đội nón thì cao và ốm hơn.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 09 Mar 2022

“Nghe tao đi,” Chaz nói. “Tao cần mày phi tang cái xe của nó rồi dọn dẹp căn hộ nó ở. Mình sẽ làm giống như nó hết tiền nên trả nhà.”
Tool nhìn Chaz đầy khinh bỉ: “Mày giết luôn hai con nhỏ mà mày từng ngủ. Mày bị gì vậy?”
“Coi nào. Mày có giúp hay không?”
Tool lấy một chai Mountain Dew ra khỏi tủ lạnh và tu một hơi: “Tao không còn là vệ sĩ của mày nữa.” Tool nhắc lại: “Từ bây giờ, tao là người giám sát mày. Red nói vậy đó. Nghĩa là tao có thể đập mày nếu như mày không chịu làm theo những gì tao biểu.”
“Giám sát ư?” Chaz lặp lại yếu ớt. Cái này còn ghê hơn những gì nó sợ. “Tao sẽ gọi cho Red liền. Mình phải làm rõ chuyện này.”
Tool thảy điện thoại di động của mình cho Chaz: “Phím tắt của ổng là 1. Bấm đi.”
Red Hammernut tỏ ra thông cảm, nhưng không bộc lộ cảm xúc gì. Lão bảo rất thấu hiểu cảm xúc của Chaz, nhưng áp lực của thằng tống tiền buộc ông O’Toole phải giữ một vai trò chủ động hơn. Chaz bắt đầu nhận ra: thằng cô hồn sẽ không còn bảo vệ mình nữa mà đang giam cầm mình. Phải, nó đã bị tống giam tại nhà.
Red Hammernut vui vẻ nói thêm: “Thư giãn nào, con trai. Sau khi tụi mình xử lý xong thằng chó chết tham lam kia, mọi thứ sẽ về lại như cũ.”
Chaz nghi lời hứa đó quá. Nó hỏi: “Thế ông sẽ trả tiền cho nó chứ?”
“Trả chứ, đừng có lo.”
Sau khi Red nói tạm biệt, Chaz trả lại điện thoại cho Tool. Thằng Tool hỏi: “Sao mày không nói vụ mày đã giết thêm một con nữa.”
Chaz quay mặt đi: “Ờ, tại tao quên.”
“Đừng bước chân ra khỏi nhà mà không có tao. Nghe chưa?”
“Tuân lệnh,” Chaz nói, hy vọng thằng Tool sẽ không nghe thấy sự mỉa mai trong giọng mình. Nhưng không, Tool lập tức dộng một cú vô đầu nó và yêu cầu nó phải tuyệt đối phục tùng.
Chaz co rúm người, đưa tay lên che đầu. Nó đang ốm và còn bị đập cho nhừ tử, đầu tiên là thằng khốn tống tiền và bây giờ là tên người rừng lông lá. Đời nó chưa bao giờ thương tích tả tơi đến thế sau cái đêm quá chén rồi trượt chân té cầu thang ở trường nữ sinh bên Durham.
“Tha cho mày đó,” Tool nói, rồi đi ra vườn hồng thêm một cây thánh giá. Nó nhổ cây này ở Cao tốc 27 trên đường từ LaBelle trở về.
Chaz cố làm một ly cà phê để trấn tĩnh. Nó chẳng phải mẫu người hay suy tư, chiêm nghiệm nhưng ngay lúc này nó buộc phải rà soát lại những sự kiện đã diễn ra mấy ngày qua. Rõ ràng sự tín nhiệm của Red Hammernut dành cho nó đã rớt thảm hại. Không biết Red có còn giữ thỏa thuận cũ hay không nữa. Để dụ Chaz nhận lời bịa đám số liệu, Red đã hứa sẽ cho Chaz một vị trí ngon lành trong Nông trại Hammernut - chuyên viên sinh học, lương khủng, văn phòng to, thư ký tóc vàng dâm đãng, nói chung là mọi thứ nó muốn. Thỏa thuận là vậy, còn ăn nhậu bắt tay chắc kèo lắm kia mà.
Vậy mà giờ đây… có vẻ như Red đang đổ vấy cho Chaz mọi tội lỗi, từ vụ tay thanh tra lắm chuyện rình mò đến thằng tống tiền đòi ói ra nửa triệu đô. Tất nhiên nếu không hất vợ xuống biển thì đã không xảy ra những việc ấy. Nhưng làm sao nó ngờ được giữa đêm khuya thanh vắng lại có một đứa chứng kiến hết mọi chuyện?
Nếu Red vì chuyện này mất niềm tin ở nó thì thật là bất công quá. Bất công hơn khi giao nó cho một thằng mọi rợ như Tool quản lý. Xem xét mọi việc kỹ càng, Chaz thấy rõ ràng Red đã coi thường mình, không khác gì bà mẹ ruột khinh miệt nó mấy năm trước. Nó dám cá là Red sẽ rút lại những nhận định vội vàng của lão nếu biết chuyện đêm qua ở Loxahatchee. Chaz xử lý Ricca nhẹ như không. Red sẽ phải ấn tượng, thậm chí còn nể luôn ấy chứ.
Nhìn Tool trồng thêm một cây thánh giá ở trong sân, Chaz chột dạ nghĩ đến việc Red bắt đầu xem mình như một món nợ thay vì một tài sản.
Và nó thừa biết một người như Red sẽ làm gì với những món nợ của mình!
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

CHƯƠNG 23


Joey và Mick Stranahan đã đứng đợi một lúc lâu trước khi chiếc chuyên cơ của Corbett Wheeler hạ cánh tại Tamiami. Người anh trai của Joey bước ra với chiếc áo khoác dài màu đen, mái tóc màu hung vàng xổ ra dưới cái mũ da rộng vành, cùng hàm râu có vẻ không được chăm chút mấy. Anh chống chiếc gậy được dân câu cá ưa chuộng. Cao hơn Stranahan hẳn năm phân, Corbett Wheeler bắt tay đầy ngụ ý về mối quan hệ nhạy cảm của đôi bên. Rồi anh dùng cánh tay gân guốc xoay em gái mấy vòng cho đến khi cô cười khúc khích. Trên đường về Dinner Key, anh vui vẻ khoe mấy tấm hình Polaroid chụp Celine, con cừu lai Coopworth-East Friesian, sống sót ngoạn mục sau căn bệnh thối chân kinh khủng. Và từ đó, nó trở thành con vật lai giống xịn nhất trong đàn của Corbett.
“Con bé nhìn cưng ha?” Anh hăng hái nói.
Mick và Joey quyết định xem đó là một câu hỏi tu từ. Corbett Wheeler quay sang tâm sự thêm với Stranahan: “Đây là những tạo vật hiền lành nhất trái đất. Nghe hơi lập dị nhưng tôi thích ở cạnh chúng hơn đồng loại mình.”
Stranahan bảo anh hoàn toàn hiểu được điều đó.
“À, không phải dạng gần gũi biến thái đâu nhé, nói kẻo anh hiểu lầm,” Corbett nói thêm đầy nghiêm túc. “Không tin anh hỏi Joey ấy.”
Cô phụ họa: “Đúng rồi. Corbett vẫn mê gái. Ảnh kết hôn đâu ba hay bốn lần ấy, anh nhỉ?”
Người anh trai gật đầu ra chiều hối tiếc, “Ừa, nhưng cũng chẳng ai sống chung nổi. Tôi tôn sùng sự cô độc.”
“Vậy anh sẽ thích mê cái đảo của tôi cho xem,” Stranahan nói.
“Ừa, nhưng trước tiên cứ lên thuyền đã.”
“Anh của em xịn quá,” Joey nói.
Corbett Wheeler tháo mũ ra: “Miễn là em vui, cục cưng.”
Sau màn mua sắm nhiệt tình tại Galleria Mali hết ba tiếng, họ đứng ở gần đuôi cánh quạt con M.V. Sun Duchess. Con tàu khổng lồ đang neo tại cảng Everglades, đợi mặt trời lặn. Anh trai của Joey nhìn qua thanh chắn trên boong, dùng cây gậy chỉ xuống: “Chúa Toàn Năng ơi, anh không thể tin là từ trên này ngã xuống mà em không chết.”
“Em chuyển tư thế thành động tác lặn,” Joey giải thích. “Bốn năm trong đội bơi của trường đại học đã cứu em.”
Stranahan để ý thấy cô hơi ngại ngần khi đứng gần mạn du thuyền. Anh hỏi thì cô bảo mình vẫn ổn: “Cũng hơi sợ một chút thôi, nhưng không sao đâu anh.”
“Tụi mình không nhất thiết phải làm việc việc này,” anh nói.
“Sao lại không chứ.”
Vẫn nhìn xuống mặt nước, Corbett Wheeler huýt sáo: “Là anh thì có lẽ đã tèo rồi.”
“Nếu là anh thì đời nào anh cưới cái đứa sẽ đẩy mình xuống biển,” Joey nói.
Anh trai rụt vai: “Quan hệ của loài người luôn phức tạp mà. Nên anh chuyển sang chơi với động vật cho lành.”
Stranahan quan sát cuộc diễu hành miên man nào là tàu kéo, tàu chở hàng và tàu đánh cá. Nếu được ngồi trên con thuyền nhỏ của mình mà lướt trên những làn sóng va đập ngoài kia có lẽ sẽ thú vị.
“Anh thuê nguyên cái du thuyền này hả?” Anh hỏi Corbett Wheeler.
“Thuê một đêm à?”
Joey hỏi hết bao nhiêu tiền, và Corbett bảo cô đừng quan tâm. “Một trong mấy cái động cơ trên thuyền đang bảo dưỡng, nên thấy anh đề nghị, tụi nó mừng hết lớn. Ngày mai họ sẽ cho thuê boong Commodore làm quán bar!”
Joey đội mũ bóng chày và đeo mắt kiếng để không bị thủy thủ đoàn nhận ra. Đọc báo cô biết Chaz đã cung cấp hình ảnh của cô cho tất cả thành viên trên tàu sau cuộc mất tích.
Tay cô cầm một cặp túi shopping to đùng. “Mick, anh sẵn sàng chưa?”
“Hay làm một ly cocktail trước nhỉ?” Anh hai của Joey vui vẻ gợi ý.
“Amen.” Mick Stranahan nói.
*
Tool ngồi xuống cạnh giường bệnh của Maureen và thì thầm: “Bà ơi.”
Mắt bà mở he hé. Khi bà mỉm cười, Tool để ý thấy môi của bà khô và nứt nẻ. Nó bất giác lo âu: không biết có phải bà trúng thực vì ăn thịt cá sấu do nó chế biến đêm trước không.
Nó hỏi: “Mấy cái này là gì vậy?”
Một ống thở oxy được cắm thẳng vào lỗ mũi bà. Một túi nhựa đầy chất lỏng treo cạnh lan can giường, phía trên là một ống dẫn đi vào tĩnh mạch, từng giọt xuống đang nhỏ xuống tay.
“Ta vừa qua một cú nặng con à,” bà nói yếu ớt.
Tool cố nuốt xuống, nhưng thấy nghèn nghẹn cổ. Nó nhìn xuống hộp giấy bạc trên đùi mình. “Con mang cho bà một miếng bánh chanh của Key.”
“Cám ơn, Earl. Để ta ăn sau nhe.”
“Rốt cục là chuyện gì vậy?” Nó lo âu hỏi.
“Không có gì đâu con, bệnh tình nó vậy mà.”
“Nó vậy? Vậy là sao?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

Maureen nói: “Thì lúc lên lúc xuống đó Earl. Có ngày kia ngày nọ.”
Bà vươn tay, vuốt đám lông rậm rạp trên tay nó. Nó bấu vào thành giường chặt đến mức mấy ngón tay trắng nhợt ra.
“Công việc vệ sĩ của con sao rồi,” bà hỏi. “Kể ta nghe về cuộc gặp quan trọng đêm hôm trước đi.”
Tool nói: “Thôi bà nghỉ ngơi đi, đừng nói chuyện nữa.”
Nó đặt hộp bánh lên tủ đầu giường và vớ lấy cái điều khiển TV Nó chuyển kênh liên tục cho đến khi tìm thấy một show về động vật.
Chương trình đang nói về bọn bồ nông trắng, nó nghĩ Maureen sẽ thích xem. Tool nhớ bà từng kể hồi trước khi vào viện, bà rất thích ngắm bọn chim chóc. Bà còn khoe có lần nhìn thấy một con chim gõ kiến cánh đỏ, cùng loại với gõ kiến đầu đỏ gần như đã tuyệt chủng. Bởi vậy Tool tin chương trình gì có chim chóc là bà sẽ thích.
Đúng thật, vì vừa nhìn thấy là Maureen đã ngẩng đầu lên, kê cái gối cao hơn để xem cho rõ. Bà nói: “Con có nghe không, Earl? Bọn nó bay từ Canada sang tận vịnh Florida. Lũ bồ nông trắng này ngầu thật.”
“Dạ, quá ngầu,” Tool nói.
Maureen bắt đầu ho, một cơn ho dữ dội làm thằng Tool phát hoảng. Nó đỡ bà dậy, vỗ vào giữa bả vai, nhưng chỉ làm cho bà rên rỉ thêm. Nó nhẹ nhàng đặt bà nằm xuống gối. Nghe tiếng ho của Maureen, một y tá bước vào phòng và hỏi nó đang làm gì ở đây.
“Không có gì đâu. Cháu tôi ấy mà,” Maureen nói, cố lấy lại hơi thở.
Y tá là một phụ nữ nhỏ con người Latin, cô vật lộn tìm kiếm mối liên hệ giữa bộ dạng to lớn dị thường và chiếc áo blouse trắng mà nó đang mặc.
“Nó là bác sĩ đó,” Maureen nói thêm.
“Ôi thật ư?” Y tá hỏi lại.
“Thật. Từ Hà Lan về.”
Khi người y tá rời đi, Maureen nói: “Thông thường ta không thích nói dối. Nhưng không bảo thế, con nhỏ sẽ gọi bảo vệ tới.”
Tool hỏi: “Con cháu của bà đâu? Sao họ không đến thăm?”
“Mấy đứa con gái ta sống tận Coral Gables ấy, xa lắm. Tụi nó còn phải chăm con nữa. Ta hay đến thăm chúng vào kỳ nghỉ.”
“Xa gì mà xa,” Tool nói. “Ra xa lộ đi phát tới ngay mà. Ít ra cũng phải tới thăm vào cuối tuần chứ.”
“Con có cần thêm thuốc không?”
Vất vả lắm Maureen mới xoay mặt vào tường được. Áo bệnh nhân hở phía sau lưng, lộ ra nước da xỉn màu, nhợt nhạt. Tool nhận ra mấy miếng dán fentanyl đều đã bị gỡ bỏ. Bà nói: “Cứ lấy đi.”
“Họ tháo nó đi rồi.”
“Ồ,” bà quay lại và nhìn vào mặt nó. “Ta xin lỗi, Earl. Có lẽ họ đã lột nó ra sau khi quyết định tiêm cho ta liều morphine.”
Bà hướng mắt về túi dịch. “Họ tăng liều lên để ta không làm phiền bọn y tá. Mà có phiền gì đâu, bọn nó suốt ngày ngồi nói xấu chồng và đọc National Enquirer.”
Tool nói: “Con không cần thêm miếng dán. Con chỉ đến thăm bà thôi.”
Đấy là sự thật, vì nó đột nhiên thấy nhớ bà quá. Đấy là một cảm xúc chết tiệt mà nó không ngờ tới.
“Ta nghĩ vẫn còn một miếng trong ngăn kéo,” Maureen nói. “Con lấy đi.”
Quả nhiên còn một miếng, vẫn nằm trong giấy bọc. Chuyện quái gì thế này, Tool suy nghĩ về thứ cảm xúc của mình. Nó bỏ vào túi áo.
“Earl ơi?”
“Dạ.”
“Con có tâm sự hả? Chuyện gì thế?”
“Dạ đâu có,” Tool nói.
“Con có mà, chàng trai trẻ. Nói ta nghe đi.”
Tool đứng dậy. “Bà ngủ đi,” nó quyết định sẽ không kể về việc Perrone đã bắn con bồ và những chuyện còn lại. Maureen sẽ không thể nào hiểu được, mà nó cũng không muốn làm bà phiền lòng.
Một lần nữa, bà với lấy tay nó. “Không bao giờ là quá muộn để chọn một hướng đi mới. Người ta bảo quay đầu là bờ đó. Hãy hứa là con sẽ suy nghĩ về việc đó.”
Nó nói: “Bà sẽ khỏe lại thôi. Tụi bác sĩ sẽ cho liều mạnh hơn. Con sẽ lo liệu chuyện đó.”
Maureen khép mi mắt lại. “Nghe lời ta nhe, Earl. Con chỉ nên nghĩ về chính bản thân mình. Đời trôi nhanh kinh khủng, và mỗi thời khắc lãng phí là một tội ác.” Bà cố mở một con mắt xanh biếc ra nhìn nó. “Và mọi tội ác đều là một thời khắc lãng phí.”
Tool hứa với bà sẽ tránh xa những rắc rối. “Còn sẽ làm xong việc sớm, rồi trở về nhà.”
“Nhưng mà sao ta có linh cảm xấu quá,” bà nói.
“Đừng mà, bà. Bà đừng có lo.”
Trời ơi, sao mà nó thấy khó chịu quá, khó chịu vì cứ phải bận lòng vì một người đàn bà hoàn toàn xa lạ. Bà ta không giống một chút nào với mẹ nó, một người mẹ nóng tính, ồn ào, chửi như hát hay. Nhưng nhìn Maureen chùm chăn lên tận cằm, sao mà nó cảm nhận một nỗi quan hoài y hệt, một cảm giác mất mát nặng nề y hệt hồi mẹ nó trở bệnh.
“Mà con đã đi mổ chưa vậy?” Maureen hỏi.
“Chưa nữa. Dạo này con bận quá.”
Bà lấy những ngón tay khẳng khiu của mình chụp lấy chùm lông tay của nó và ghì cho đến khi nó la lên.
“Earl à, con không thể cứ đi lòng vòng với một viên đạn dưới mông. Nó sẽ ảnh hưởng đến tướng mạo của con đó.”
Tool kéo tay mình ra. “Con sẽ đi mổ sớm, con thề đó.”
“Đó có thể là khoảnh khắc thay đổi đời con,” bà nói. “Họ gọi đó là sự thức tỉnh, hoặc chí ít là thanh tẩy.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

Nó đoán hai từ vừa rồi là thuật ngữ chuyên môn về phẫu thuật gắp đạn ra khỏi người. Và nó hứa với Maureen sẽ lên lịch mổ ngay sau khi nghỉ công việc vệ sĩ.
“Cuối tuần này còn quay lại,” nó hứa.
Bà nhìn nó ấm áp. “Con có cầu nguyện không, Earl?”
“Dạ cũng lâu rồi con chưa ạ,” nó thừa nhận. Mới có ba mươi năm chứ mấy.
“Ừa, không sao.”
“Thôi, con đi nha.”
“Mỗi lúc niềm tin bị lung lay, ta đều nhìn lên bầu trời xanh cao rộng và chiêm nghiệm sự hiện hữu của Chúa. Hãy tưởng tượng mà xem, một con chim có thể bay ngàn dặm từ Manitoba đến Key West. Bay vào mỗi mùa đông!”
Tool xoay người về phía TV. Một bầy bồ nông trắng như tuyết đang bay, cất cánh từ bề mặt gợn sóng của đầm lầy. Nó tưởng tượng thấy lũ chim như một bờ biển trắng đang vỡ ra thành từng mảnh và bay theo làn gió.
“Một ngày nào đó, con phải tận mắt chứng kiến cảnh này,” Tool nói.
Rồi cánh tay của Maureen tuột khỏi tay nó. Nghe hơi thở nặng nhọc kia, nó biết bà đã mệt quá mà thiếp đi. Nó chưa đi, mà ngồi lại xem cho hết chương trình rồi tắt TV. Lúc rời khỏi phòng, người y tá rảo bước theo và hỏi nó có thật là cháu của Maureen không.
“Tôi chẳng thấy hai người có gì giống nhau cả,” y tá nói.
“Vâng, tôi là cháu nuôi mà,” Tool nói.
“Thế à. Và ở Hà Lan ông làm dược sĩ à?”
“Không, là bác sĩ,” nó khẳng định.
“À.”
Con quỷ cái nhiễu sự, Tool thầm nghĩ rồi chui vào trong chiếc Grand Marquis. Tưởng dễ bẫy ông lắm à!
Cách đó mười lăm dặm, tại Trung tâm bảo tồn động vật hoang dã Loxahatchee, một người đàn ông chột mắt đang lột da xác con rái cá. Gã cao lớn, hai bàn tay to bè và làn da nâu như yên ngựa. Gã mặc quần yếm, mang giày quân đội, đội một chiếc mũ tắm màu đục và diện chiếc áo phông mòn thấy vải có in hình cái lưỡi thè ra dâm dục, Râu của gã bện lại, lấm tấm bạc, lại điểm thêm màu xanh của mớ bèo khô vương trên ấy. Gã trông cổ quái và tưng tửng, nhưng động tác lại thuần thục như quân nhân hoặc vận động viên. Trên thực tế, gã từng là cả hai.
Con rái cá bị một kẻ săn trộm giết chết vài giờ trước đó. Kẻ đi săn không hề biết mình đang bị gã chột theo dõi. Gã dễ dàng tước vũ khí của y, lột y trần truồng, lấy cỏ dại cột cổ tay và mắt cá tên thợ săn rồi ném đương sự ngay miệng hang cá sấu.
Ricca Spillman đã chứng kiến tất cả điều đó.
Con nhỏ đang lạc trôi trong một trạng thái lơ mơ. Đã hai ngày rồi, vậy mà nó cũng không dám cả quyết là gã chột mắt kia có tồn tại thật không, và phải chăng chính gã đã cứu mạng nó.
Gã thông báo họ sẽ cùng chén con rái cá đã chết, chứ bỏ xác nó ngoài kia cho lũ diều hâu thì phí quá. Con nhỏ hỏi về số phận của tên săn trộm, gã đáp: “Nếu tụi cá sấu không thịt nó thì có thể tôi sẽ ra cắt dây trói và thả nó đi. Còn tùy vào thái độ của nó.”
“Vậy còn tôi thì sao?”
Gã không trả lời, lưỡi dao lóe sáng khi gã khéo léo lóc thịt con rái cá khỏi bộ lông dày ẩm ướt. Sau khi lột da con vật, gã nói: “Kể lại tôi nghe chuyện thằng bồ coi.”
Ricca kể lại chuyện của Chaz Perrone trong khi gã nhóm lửa. Thịt rái cá có cái mùi lạ quá, nhưng vì đói lả nên con nhỏ vẫn xơi tất. Gã kia thì ăn sạch sẽ mọi thứ trên chảo, còn nhai cả xương rôm rốp. Rồi gã đá đất tơi dập lửa, chùi tay dơ lên đít quần yếm và dùng chính bàn tay ấy bồng Ricca lên.
“Chân cẳng sao rồi?” Gã hỏi và lê bước chậm chạp qua những bụi rậm.
“Đỡ nhiều rồi. Mình đang đi đâu đây, Đại úy?”
Gã đội mũ tắm đã yêu cầu cô gọi mình như vậy.
“Có một cái trại khác ở gần đây,” gã bồng Ricca nhẹ hẫng như một cái gối bông.
Con nhỏ hỏi: “Bao giờ tôi mới được về nhà?”
“Giọng cô em nghe êm quá. Làm tôi muốn sà vào vòng tay cô ngủ một giấc.”
“Ông sẽ dẫn tôi về đúng không? Làm ơn đi?”
“Xin lỗi,” gã đáp, “nhưng tôi không thể đến gần đường quốc lộ. Đừng có hỏi tại sao, xe cộ làm tôi mất hứng.”
Chỗ cắm trại tiếp là một khu đất trống nhỏ cạnh mấy cây cọ lùn. Gã đặt Ricca lên mặt đất, tiệp tục nhóm lửa, hâm cà phê. Từ một túi xách vải có ghi Bưu Điện Hoa Kỳ, gã rút ra tập thơ.
“Oliver Goldsmith1,” gã nói.
1. Oliver Goldsmith (1728-1774) là nhà thơ người Ireland, ông sống trong đói nghèo và thường xuyên đau ốm. Goldsmith đã trải qua nhiều công việc tay chân trước khi nhận thấy mình thật sự say mê và có năng khiếu viết văn cũng như dịch thuật, ông củng cố danh tiếng của mình bằng các tác phẩm The Vicar of Wakefield, The Deserted Village, hay vở kịch she Stoops to Conquer.
Ricca nhướn chân mày khó hiểu. Gã mở quyển sách ở trang đánh dấu, đặt lên đùi con nhỏ, nói: “Đọc lớn lên nào.”
“Đọc hết luôn hả?”
“Khổ đầu thôi.”
Với niềm đam mê thơ ca dừng lại ở Green Eggs and Ham1, nó lẩm nhẩm đọc khổ đầu tiên:

Khi cô gái đang yêu khờ dại
Bỗng nhận ra mình bị dối lừa
Làm sao mắt khỏi sa mưa
Nước nào gột rửa tội tình trần ai


Khi con nhỏ đọc lớn khổ thơ trên, gã đàn ông đội mũ tắm mỉm cười nhẫn nại.
“Nghe đọc là biết không mê văn thơ gì rồi,” gã nói.
“Ông nhà thơ này đang nói về tội tình gì vậy? Tôi không thấy tội lỗi gì, chỉ thấy bực bội…”
“Cũng dễ hiểu. Vì thằng chó đẻ đã bắn cô.”
“Và nó nói dối nữa. Về tất cả mọi thứ.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

Rồi gã vớ lấy tập thơ và bỏ lại vào túi vải thô.
Ricca nói: “Tôi khao khát muốn được trả thù. Ông sẽ giúp tôi chứ?”
Người đàn ông gỡ con mắt thủy tinh ra khỏi hốc mắt, chùi nó bằng mép áo phông. Gã nghe thấy mấy tiếng súng nổ cách khoảng nửa dặm, liền lội nước qua đám cỏ cưa lẫn bùn phân, nửa chạy nửa bơi. Tới nơi thì kẻ cầm súng đã đi mất, chỉ còn lại cặp đèn hậu màu đỏ mờ dần phía triền đê. Ricca lúc ấy đang tuyệt vọng bám vào bụi hoa súng để không bị chìm. Gã chột tìm được vị trí của con nhỏ nhờ tiếng hớp không khí mỗi lần cô trồi được môi và mũi lên mặt nước. Dẫu cả người run rẩy và vết thương thì đang chảy máu, nó vẫn chống lại sự tiếp cận của gã, vì nghĩ gã là một con thú dữ trong đầm lầy.
“Xin lỗi, nhưng tôi không giúp được. Tôi cũng đang gặp một vấn đề cá nhân rất nghiêm trọng,” gã nói.
“Ý ông là sao?”
1. Sách trẻ em của Dr Seuss đã được xuất bản tám triệu bản trên thế giới.
“Trước tiên, tôi cứ nghe bài Midnight Rambler của Eydie Gorme và Cat Stevens văng vẳng trong đầu mình, cả ngày lẫn đêm. Tôi biết đấy là một bài nhạc đồng quê rất hay, nhưng có lúc tôi muốn cắt phéng cuống họng của mình cho rồi. Chỉ cần một giờ đồng hồ lặng yên là quá đủ,” gã nói giọng đăm chiêu.
Ricca hết dám mở miệng. Cái lỗ trống hoác nơi con mắt bị hư nom như một cái hang đen ngòm đáng sợ.
“Nhưng ghê nhất là tôi cứ bị ảo giác gần như liên tục,” gã tiếp tục. “Thí dụ, tôi cho là ở ngoài đời cô không có gì giống Lady Bird Johnson.”
“Là ai vậy?” Ricca hỏi.
“Phu nhân của đời Tổng thống thứ 36. Chính ông ta đã buộc tôi phải tham chiến ở Việt Nam,” gã giải thích. “Với tôi, cô giống y hệt bà ấy. Nghe có vẻ vô lý, nhưng tôi quả thực thấy vậy. Cô rõ ràng trẻ hơn nhiều, có tàn nhang và tóc lại xoăn nữa. Vậy mà nhìn cô, tôi chỉ thấy Lady Bird.”
“Ông biết mình cần gì không? Một bác sĩ.”
Gã đàn ông chột mắt mỉm cười, và Ricca ngỡ ngàng nhận ra trước khi trở nên điên loạn, người này hẳn phải rất đẹp trai. Vì ngay lúc này đây, con nhỏ còn nhìn thấy gã có chút quyến rũ.
Gã nói: “Hẳn là tôi sắp chết.”
“Không có đâu, Đại úy.”
“Vào lúc khác, có lẽ tôi sẽ muốn tóm lấy cơ hội này,” gã nói, “cơ hội săn lùng gã bạn trai bạc bẽo của cô, lôi nó tới đây nói chuyện phải quấy. Tôi sẽ không trả thù kiểu sách vở, mà dạy cho nó thế nào là sinh tồn. Cô phải hiểu, chỉ có một công thức để sống sót trên hành tinh này, và những đứa như Chad…”
“Chaz nha,” Ricca nói.
“… sẽ vô dụng nếu như không có vớ sạch, chỉ nha khoa và máy điều hòa. Tên thợ săn hạ đẳng mà tôi bắt trói sáng nay còn có kỹ năng sống tốt hơn Chaz, đúng không?” Gã ngoáy tai. “Trời ơi cái giọng hát kinh khủng kia, nó không chịu dừng.”
“Tôi có nghe gì đâu.”
“Tuần trước là David Lee Roth và Sophie Tucker. Lũ cá trong kênh rạch này có lẽ đã nhiễm thủy ngân cả rồi,” gã rướn người và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa ít lâu. “Cô nói thằng bồ làm việc ở đầm lầy này hả?”
“Đúng rồi. Nó thử mức độ ô nhiễm của nước thải nông trại.”
“Vậy mà tôi chưa bao giờ chạm mặt nó,” gã cười và lấy con mắt thủy tinh nhét lại vào hốc mắt. “Tôi chỉ có thể bồng cô đến phía kia của đầm lầy. Ở đó, một người bạn của tôi sẽ lái xe đưa cô về lại thành phố.”
“Rồi sao nữa?” Ricca hỏi.
“Còn tôi sẽ đi về phía tây,” gã đưa cho cô một tách cà phê. “Bữa trước đói quá, tôi đã ăn sạch một con rắn lục. Bình thường tôi có bao giờ đụng đến lũ bò sát đâu, nhưng bản năng thôi thúc mạnh mẽ quá. Tôi đã tóm lấy con vật bé nhỏ ấy, và đột nhiên tôi thấy gương mặt của Henry Kissinger đang nhìn mình, còn lè lưỡi vào mặt mình nữa. Kissinger chết tiệt!”
Ricca Spillman cũng chưa từng nghe đến cái tên này nốt, nhưng con nhỏ vẫn lịch sự hỏi: “Vậy ông làm gì với nó?”
“Tôi nhai đầu nó, tất nhiên,” gã nói, “Và nướng giòn bộ vảy của nó trong dầu cải. Ý là tôi đang trải qua một giai đoạn tồi tệ trong cuộc sống. Tôi thực sự không thể ở gần cao tốc, hay đám đông, mà nói chung là loài người. Tôi cầu mong Chúa sẽ giúp cô, chứ tôi là không giúp được rồi đó.”
Ricca nói: “Cũng được. Vậy tôi sẽ tự tìm cách.” Nó tự hỏi câu chuyện con rắn có phải là một bài học thần bí nào đó không.
Cứ như thể đọc được ý nghĩ của con nhỏ, gã nói: “Hãy đi theo tiếng lòng của mình, cưng à. Đơn giản vậy thôi.”
“Tôi đang cố đây.”
Dập lửa xong, người ẩn sĩ xốc con nhỏ lên và băng qua đầm lầy. Một tiếng đồng hồ đi bộ dưới cái nắng chang chang, nhưng gã tuyệt không hổn hển một chặp nào cho đến khi tới được bờ đê. Một con Jeep dính đầy bùn đã đậu sẵn trên mặt đường. Một người đàn ông trẻ hơn đang chờ sau vô lăng. Anh ta đội mũ len sát đầu, đeo kính râm, nhìn khẩn trương, căng thẳng.
Đại úy hôn lên trán Ricca và bảo con nhỏ phải cẩn thận với cái chân bị bắn.
Con nhỏ hôn trả lại và nói: “Cám ơn đã cứu mạng.”
Người đàn ông chột mắt chào kiểu nhà binh: “Đấy là vinh dự của tôi, thưa bà Johnson.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

CHƯƠNG 24


Tiến sĩ Charles Regis Perrone ngồi sau vô lăng chiếc Hummer, con xe lắc lư xuống triền đê với tốc độ nhanh khủng khiếp. Cứ chốc chốc nó lại thò đầu ra ngó lên bầu trời ken đặc trực thăng. Đó là cảnh tượng quái đản nhất mà nó từng thấy, trực thăng vần vũ trên trời Everglades cứ như đám chuồn chuồn khổng lồ sặc sỡ.
Chaz có cảm giác mình như nhân vật mà Ray Liotta đóng trong Goodfellas, chạy vòng quanh như một gã mất trí với súng ống đầy mình, tự hỏi chiếc trực thăng đuổi theo mình là thật hay tưởng tượng. Chỉ có điều trong phim, cảnh rượt đuổi diễn ra trên nền nhạc của Harry Nilsson, còn ở đây thì Papa Thorogood đang gầm gừ bên tai, hỏi rốt cục nó yêu ai.
Đấy là một bản nhạc lý tưởng để vừa nghe vừa lái xe, nhưng giờ Chaz không còn tinh thần thưởng nhạc. Nó đang trên đường ra thực địa để tiếp tục lấy mẫu nước, và tâm trạng đang rất kích động. Nó đang cố tìm một lời giải thích khả dĩ cho sự hiện diện của đám trực thăng này: màu xanh dương, xanh lá, đỏ, trắng, và một chiếc màu xanh dương nữa…
Có lẽ một thợ săn hoặc một ngư dân nào đó bị mất tích, Chaz nghĩ. Nhưng mấy chiếc này đâu phải kiểu trực thăng cứu hộ - chúng rõ ràng là trực thăng tư nhân, giống với chiếc Bell 206 mà Samuel Johnson Hammernut vẫn dùng để di chuyển tới lui trên mấy cái trang trại của mình. Lúc Chaz vừa ký hợp đồng làm việc, Red đã cho nó đi một vòng tham quan. Chiếc trực thăng hạ thấp xuống khi đi ngang qua mấy cánh đồng phân thửa. Từ trên không, Chaz nhìn thấy rõ ràng dòng chảy của nước ô nhiễm, những con kênh màu vàng nâu, dẫn nước thải từ nông trại Hammernut đi thẳng xuống trung tâm trọng yếu Everglades. “Nhà xí của Chúa,” Red đã nói như thế. Cặp kính phi công khiến lão trông như một con ruồi giấm phê thuốc. Tiến sĩ Charles Perrone cũng cười hô hố xun xoe, nhưng không phải là không đồng tình. Nó thì quan tâm đếch gì đến đầm lầy phía bên dưới, hay việc đầm lầy ngập ngụa trong đống phân bón triền miên.
Mẹ nó, Chaz nghĩ, lại thêm một chiếc nữa!
Chaz cứ chăm chăm nhìn vào chiếc trực thăng sọc đỏ đến độ suýt nữa rớt khỏi con đê. Cú sốc quá mạng làm thằng Tool giật mình thức giấc. Nó lầm bầm: “Ê chậm lại thằng chó.”
Chaz khẩn trương chỉ ngón tay lên trời: “Mày nhìn kìa!”
“Một chiếc trực thăng. Rồi sao?”
“Một chiếc đâu ra, một đống!”
Tool hắt hơi, rồi dùng cánh tay lông lá rậm rịt chùi mũi.
“Chắc đang có quay phim.”
Chaz lại quét mắt lên trời một lượt nữa, đầu cứ xoay tới xoay lui. Nó làm thằng Tool nghĩ tới cảnh một con thằn lằn kiếm ăn.
Tool nói: “Mày lái cho đàng hoàng. Xe rớt xuống nước là tao bóp nát đít trước khi mày kịp chìm.”
“Nhưng lỡ tụi nó đang dí theo mình thì sao?” Chaz hỏi.
“Làm gì có chuyện đó.”
“Trời ơi, tao nghiêm túc đó. Mày thấy chiếc trực thăng màu xanh không? Ngay sau lưng mình luôn! Nhìn gương chiếu hậu đi.”
Tool đang phê vì tác dụng của miếng thuốc dán, nó trả lời mà mắt vẫn lim dim, có vẻ chuẩn bị ngủ thêm giấc nữa. “Trực thăng bình thường thôi mà. Tao cá với mày luôn.”
Chaz đậu xe trên bờ đập, vất vả mang đôi ủng lội nước, cầm cây gậy đánh golf quật thẳng vào mặt nước đục ngầu. Nó đếm được bảy chiếc trực thăng trên đầu, mỗi chiếc đều bay vòng vòng ở những độ cao khác nhau. Quả quyết đám trực thăng này đang theo dõi mình, nó ráng tiến hành lấy mẫu thử một cách bình thường, ra điều bố chẳng quan tâm đâu. Đột ngột chiếc trực thăng xanh dương hạ độ cao, lởn vởn ngay trên đỉnh đầu làm nó mém tè ra quần.
Khi thằng Tool thức giấc, Chaz đang chạy ngược lại trên con đê. Những chiếc hực thăng đã mất dạng.
“Đưa tao điện thoại,” Chaz nói.
“Chi vậy?”
“Tao phải gọi cho Red.”
Tool ném cái điện thoại cho Chaz. Người nó đang ướt nhẹp mồ hôi và ngập tràn tức giận. Chaz quay phím tắt đến văn phòng ở LaBelle và yêu cầu được nói chuyện với ông Hammernut.
“Ông đâu? Đi câu cá à? Xuất sắc,” Chaz cáu kỉnh nói với thư ký của Red.
Tool nở một nụ cười lờ đờ. Trời này mà câu cá thì thích phải biết. Nhưng Chaz thì đang cáu tiết.
“Mày kết nối tao với hộp thư thoại của ổng.”
“Gọi lại sau cũng được mà,” Tool khuyên.
“Không, không, chuyện này đéo chờ được. Red hả? Red, Chaz nè. Nghe tôi nói cho rõ nhe: sáng nay tụi tôi vừa đi ngang qua cái đập thứ hai thì trên trời bỗng dưng có cả đống trực thăng - tôi chẳng biết tụi nó là ai, từ đâu tới và cái đéo gì đang xảy ra. Nhưng tôi biết ông là người duy nhất đủ tiền thuê cả đám trực thăng như vậy… nên tôi nói ông nghe này, hãy cẩn thận. Hãy thật, thật cẩn thận. Ông không muốn chuyện gì tồi tệ xảy ra với tôi đúng không? Ông muốn tôi vui vẻ, bình tĩnh đúng không? Nhưng bây giờ tôi hoàn toàn cảm thấy ngược lại đó - mẹ nó, máy ngắt rồi.”
Chaz tức giận đến mức thở hổn hển. Tool lấy lại cái điện thoại và nói: “Nhóc con, mày quẫn trí rồi.”
“Mày muốn tao như vậy đúng không? Đó là kế hoạch bí mật phải không?”
Chaz lại đưa đầu ra khỏi con Hummer và hồi hộp nhìn lên trời. Bầu trời sáng và trong veo, chỉ trừ một con kền kền đơn độc đang bay về phía mặt trời.
* * *
Joey Perrone vẫn nhớ thằng chồng rất mê phim Goodfellas, nên mới nghĩ ra cái trò trực thăng đó chớ. Corbett rất khoái và hưởng ứng ngay kế hoạch ấy. Anh hào phóng gọi ngay dịch vụ cho thuê trực thăng và mua luôn một gói hai mươi ba ngàn đô từ tài khoản bạch kim của mình. Joey không thích bay, vì còn ám ảnh bởi những gì đã diễn ra với cha mẹ mình, nhưng Corbett thuyết phục cô là sẽ vui ra phết. Bọn trực thăng là đỉnh của đỉnh, anh nói.
Và công nhận là… đỉnh thật. Con Bell Ranger màu xanh nhạt đón họ từ đảo, bay tầm thấp qua vịnh và hướng tới bờ biển. Corbett xí ghế ngồi kế phi công; Joey ngồi phía sau với Mick Stranahan, hai tay ghì chặt lấy tay trái của anh. Mick chỉ cho cô thấy Stittsville, nơi anh từng sống; rồi tới Key Biscayne, South Beach và những hẻm núi cao dọc Collins Avenue. Chiếc trực thăng gầm lên và lướt qua vùng ngoại ô ken đặc xa lộ. Joey thấy khúc giao lộ liên bang đang bị chặn ở cả hai đầu vì một tai nạn. Ngay trung tâm của đám kẹt xe, đèn cấp cứu xanh đỏ chớp nháy liên tục.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

Corbett xoay người trên ghế, cất cao giọng nói to để át tiếng cánh quạt. “Em gái à, anh không có ý xúc phạm, nhưng thà thọc kim vào não còn hơn sống ở một chốn như thế này.”
Một lát sau, khi phi công chuyển hướng bay về phía bắc, Joey thấy anh trai mình rú lên kinh hãi trước cảnh miền tây Broward County. Khu dân cư mới mọc lên như bị lở loét từ mọi hướng, hàng ngàn hàng vạn khối bê tông san sát nhau, cứ như thể người ta có thể bước từ nóc nhà bên này sang nóc nhà bên kia. Khu nào không có nhà thì cũng là cao ốc văn phòng, trung tâm mua sắm và mấy cái siêu thị ô tô khổng lồ. Từ Toyota đến Chryslers, cái nào cũng chiếm cả héc ta đất, đang phơi mình dưới ánh mặt trời. Chỉ có một con đê mảnh khảnh chia cắt cánh rừng bê tông của loài người với vùng Everglades.
“Cũng còn may là tụi nó chừa lại một, hai cái hồ cho tụi nhỏ,” Joey nói. Mick lắc đầu buồn bã. “Hồ đá em ơi,” anh nói. “Sâu cả trăm mét. Họ đã nạo vét để khai thác nguyên liệu xây dựng.”
“Nhưng hồi trước chỗ này là gì? Trước khi đám này mọc lên?” Corbett chỉ về phía bên kia của con đê.
“Chỗ đó á?” Mick nói. “Từng là con sông hoang dã nhất hành tinh.”
Corbett buông lời châm biếm. “Tôi mới thấy cái cây kìa,” anh trai của Joey la lên. “Thề có Chúa. Một cái cây thiệt.”
Một lúc sau, cảnh ngổn ngang của đô thị đã nhường chỗ cho thảo nguyên ẩm ướt, nhấp nhô như lúa mì ngập trong làn gió xuân. Dấu vết của loài người biến mất, dẫu thỉnh thoảng vẫn thấy một chiếc thuyền đáy bằng, lọt thỏm giữa thiên nhiên bao la. Stranahan phát hiện ra ba con nai đang tìm chỗ trú ẩn dưới một tán cây. Và Joey chợt nhận ra đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy những động vật hoang dã từ khi chuyển tới Florida, nếu không tính lũ gấu mèo thinh thoảng lục tìm thức ăn trong thùng rác trước nhà. Cô vẫn luôn tò mò về Everglades, nhưng Chaz không đời nào dẫn cô đi ra thực địa, bảo làm thế là sai luật nhà nước. Nó cũng chưa bao giờ kể cho cô nghe về thiên nhiên ngoài kia, ngoại trừ việc phàn nàn về lũ rắn và côn trùng. Giờ đây được tận mắt chứng kiến tất cả, cô mới kinh ngạc làm sao. Trời ơi, tại sao một nhà Sinh vật học như Chaz lại có thể thờ ơ trước quang cảnh tuyệt vời này?
Như vậy là quá rõ ràng, nó có phải nhà Sinh vật học chi đâu. Nó đã lạnh lùng phản bội lại thiên nhiên như phản bội Joey. Nó đã bán linh hồn mình - cái con lợn tham lam mà cô trót cưới - để hàng tấn hóa chất độc hại ngày đêm bơm vào nguồn nước lấp lánh. Với một kẻ đã đánh mất linh hồn như nó, đầu độc một nơi chốn và giết chết một con người nào có gì khác nhau.
“Em nhìn kìa,” Stranahan nói.
Những chiếc trực thăng khác đã đến, sáu chiếc tổng cộng, bay theo chiều kim đồng hồ, tạo ra những vòng tròn đồng tâm. Cứ như một show diễn. Joey quay sang Corbett và nói: “Một mình anh thu xếp hết ấy à. Thật sự quá đỉnh!”
Chiếc Hummer màu vàng của Chaz Perrone quá nổi, chẳng cần nhìn đám bụi bốc lên từ con đê thì đã có thể phát hiện từ xa. Stranahan đưa cho Joey một cặp ống nhòm, cô nhìn thấy mái tóc của thằng chồng rối bù trong gió khi nó nhoài đầu ra cửa xe và ngó lên trời.
“Coi bộ nó không vui mấy,” cô tường thuật, khiến ông anh cười nắc nẻ.
Trên điện đài trực thăng, người phi công kiểm tra lần nữa đường bay và độ cao của mấy chiếc khác trong đoàn. Một chiếc Cessna từ văn phòng cảnh sát trưởng Palm Beach xuất hiện. Một trung sĩ tên Robinson hỏi về lý do hoạt động của nhóm trực thăng này. Phi công của chiếc Bell xanh nhạt lập tức trả lời là cả bọn đang diễn tập cho một cảnh quay mới trong phim James Bond. Lời nói dối hấp dẫn tạo hiệu ứng tức thì: chiếc Cessna đổi hướng bỏ đi. Chính quyền miền Nam Florida xưa nay vẫn luôn hỗ trợ hết mình các đoàn phim. Họ thậm chí còn chặn mấy cái cao tốc để cảnh đua xe của đám ma cà rồng tuổi teen được quay đi quay lại, miễn là hiệu ứng phim đạt như mong muốn.
Khi Chaz đậu con Hummer và đeo ủng bước xuống nước, Joey rất muốn hù nó một phen. Nhưng rốt cục chính ông anh Corbett mới là người bảo phi công hạ thấp nhất có thể. Chiếc trực thăng hạ xuống, vừa đủ để Chaz không thể nhìn thấy ai đang ngồi phía trên. Nhưng thằng nhỏ sợ đến độ không dám ngó lên. Cả đám buồn cười khi nhìn thấy nó lóng ngóng lấy mẫu thử, còn ráng giả bộ không thấy bóng của chiếc trực thăng ngày càng chà bá ngay trên đầu mình.
“Thôi đủ rồi,” Joey hô, và phi công cho trực thăng lên cao trở lại.
Chiếc trực thăng tiếp tục lượn vòng vòng ở một khoảng cách xa hơn, để cho mấy chiếc khác thay phiên nhau hạ độ cao. Cứ như thế cho đến khi Chaz lấy xong mẫu thử và chạy thục mạng về chiếc Humvee.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

“Em đoán xem thằng ấy đang nghĩ gì?” Corbett hỏi.
“Chắc là không có gì vui rồi,” Joey nói.
Mick Stranahan nói: “Hãy chờ cho đến khi nó đọc tin trên báo.”
Sau khi trở lại đảo, họ bắt đầu câu cá trên chiếc Whaler. Stranahan câu được nhiều cá đuôi vàng và anh chiên theo kiểu Cuba cho bữa tối. Ăn xong, Corbett châm một điếu xì gà còn Joey thử cái váy lụa của Michael Kors mới mua tại Galleria. Mick mở một chai vang Úc. Cả ba ngồi cạnh nhau và ngắm mặt trời lặn. Đầu Đất thì ngả cái đầu bự xự của nó lên đùi Joey.
“Anh nên nói gì vào thứ Năm đây?” Corbett hỏi. Anh đang soạn điếu văn cho buổi lễ tưởng niệm.
“Anh cứ nói em là một cô em gái tử tế và đáng yêu thôi,” Joey nói.
“Thôi nào. Tụi mình phải sáng tạo hơn chớ.”
Stranahan nói: “Anh cứ nói cổ là một con cọp. Lúc nào cũng sẵn sàng cấu xé.”
Corbett ngoác miệng cười: “Ý hay đó.”
“Nói cổ có ý chí mạnh mẽ và một trái tim bao dung.”
“Một trái tim ngu ngốc thì có,” Joey nói.
“Không đúng,” Mick chạm vào tay cô.
“Anh sẽ nói em là một người duy tâm,” Corbett nói.
Joey cau mày: “Là từ đồng nghĩa của ngây thơ đúng không?”
“Hay là khen cổ có cặp giò rất được,” Stranahan nói.
“Ờ ha, cũng có lý,” Corbett cười nắc nẻ.
Joey bịt tai lại: “Hai anh thôi đi.”
Thời gian gấp rút, nên Corbett không kịp thu xếp một dàn hợp xướng. Anh tạm hài lòng với một bộ ba đánh guitar. “Họ hay biểu diễn cho lễ mi-xa ở Lighthouse Point. Mấy vị linh mục bảo họ đánh được lắm.”
Joey nói: “Lỡ Chaz không tới thì sao?”
Corbett hất cằm và thổi ra một vòng khói. “Nó sẽ tới thôi. Nó thừa biết không tới thì sẽ bất lợi thế nào mà.”
Stranahan tán thành. “Bây giờ nó đang sợ gần chết, đi sai một nước nào cũng đi đời. Giờ nó đâu còn cách nào khác, ngoài đóng trọn vai tuồng thằng chồng đau khổ vì mất vợ.”
“Chúa ơi, em cũng muốn tới đó quá,” Joey nói.
Stranahan giật mình nhìn cô. “Đừng có mơ. Em đã hứa rồi mà.”
“Em có thể hóa trang để không ai nhận ra mà.”
Anh trai cô chen vào ngay: “Joey à, đây không phải là show The Lucy. Cái thằng ấy đã cố giết em đấy.”
Joey im lặng trong một chốc, nhấp rượu và vuốt ve cái cổ mượt của Đầu Đất. Mặt trời đã lặn ở phía chân trời, và bầu trời trên vịnh Biscayne đã chuyển từ vàng sang hồng rồi tím. Joey tự hỏi thằng chồng sẽ mặc đồ gì đến buổi lễ. Rồi nó sẽ ngồi ở đâu. Nó sẽ nói gì với bạn bè của cô. Liệu nó có để ý tới Rose ngay tức thì không…
Tất nhiên nó phải để ý tới Rose.
“Chà, đây là một buổi hoàng hôn đẳng cấp thế giới,” Corbett nói, ném điếu xì gà xuống nước. Tiếng xèo xèo cũng đủ làm con Doberman giật mình. Corbett huýt sáo và con chó trèo lên đùi anh.
Stranahan cũng đứng dậy. “Vào trong xem lại video đi.”
Corbett nhấn mạnh là đoạn phim mượt hơn mong đợi, dù chỉ quay có một lần. “Hai em đóng phim truyền hình được luôn đó.”
“Khoan, em vừa nghĩ tới việc này,” Joey đứng dậy, phủi váy. “Lỡ thằng Chaz muốn nói gì đó ở lễ tưởng niệm thì sao? Lỡ nó nổi hứng và bước lên phát biểu thì sao?”
“Tất nhiên là nó sẽ phải phát biểu rồi,” Corbett nói. “Anh đã để lại tin nhắn vào trong hộp thư thoại của nó. Anh bảo nó có năm phút trên bục để mô tả em như một thiên thần. Anh còn dặn là nó phải nói cho hay vào.”
* * *
Gallo chỉ vào cái lọ trên bàn làm việc của Karl Rolvaag rồi nói: “Đấy là mẫu nước tiểu tởm nhất mà tôi từng thấy.”
Rolvaag giả vờ cười khúc khích: “Nước tiểu gì? Nước thường mà sếp.”
“Sau khi chảy qua cái gì, một con trâu bị bệnh à?”
“Nước từ Everglades,” thanh tra đã muốn giấu cái lọ này trong ngăn kéo bàn làm việc, để tránh cuộc trò chuyện kiểu này. Thường thì Gallo ăn trưa phải hơn cả tiếng, nhưng hôm nay bị con bồ cho leo cây rồi chứ đâu.
Gallo nhìn vào chất lỏng bên trong cái lọ với thái độ ghê tởm. “Chúa ơi, bên trong còn có cả cứt và côn trùng nữa kìa.”
“Đúng rồi,” Rolvaag nói.
“Tôi có thể hỏi tại sao cái quỷ này xuất hiện ở đây không?” Không giống như những thanh tra khác, Rolvaag chưa từng nói dối trước mặt sếp Gallo, ngay cả những việc nhạy cảm nhất. Nhưng lần này, anh quyết định khác.
“Cho lũ trăn của tôi ấy mà. Nước từ vòi ra nhiều hóa chất quá,” Rolvaag nói. “Nào phờ-lo nào cờ-lo, không tốt cho sức khỏe tụi nó.”
“Mấy con trăn uống cả cứt vào người à?” Gallo hỏi đầy ngờ vực. “Anh quả là một ca khó đó Karl, không có ý xúc phạm đâu. Có ai chăm vật nuôi mà phải lấy nước dơ và chuột sống để cho nó dùng bữa không hả?”
Thanh tra rụt vai. Nói thật cho Gallo lúc này không có ích lợi gì cả. Ông ta sẽ bảo chuyến đi thực địa của Rolvaag chỉ tổ phí thời gian. Nhưng Rolvaag biết nó không phí chút nào. Nhờ có bản đồ của Marta, Rolvaag đã định vị được một điểm lấy mẫu thử gần nông trại Hammernut. Tại đó anh tháo giày, đi chân không xuống đám cỏ đuôi mèo, lấy ba lọ ra hứng đầy thứ nước có màu như bia sống. Rồi anh gửi cho một người bạn là giáo sư ở Đại học Florida Atlantic. Mẩu thử lấy đại của Rolvaag lần lượt cho kết quả vượt xa quy định pháp luật theo thứ tự là 317, 327 và 344 ppb. Con số này tất nhiên trái ngược hoàn toàn với những báo cáo đến từ Tiến sĩ Charles Perrone, tức là chỉ 9 ppb.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

Rolvaag chưa vội chia sẻ kết quả này lẫn những kết luận của anh cho các đồng nghiệp của Perrone. Trong lúc khéo léo tránh né câu hỏi của họ, anh nhận ra những người này sẽ chẳng thèm rỏ một giọt nước mắt nếu như hai tay của Chaz bị tra vào còng. Thanh tra không nói gì thêm về cuộc điều tra của mình, vì có thể kết quả gian dối mà Chaz bịa ra không liên quan gì đến cái chết của người vợ. Nếu di chúc của Joey là thật, Chaz có thể giết cô ta thuần túy chỉ vì tiền. Mà ngay cả khi di chúc là giả, Chaz vẫn có thể giết vợ vì cả tá lý do hình sự khác.
Giải thích vụ bịa thông số nước thải với sếp Gallo thì chỉ tổ nhận lại một cái nhìn thờ ơ hoặc những chất vấn ngờ vực. Kiểu gì sếp cũng sẽ bảo một động cơ phức tạp như vậy làm sao có thể mang ra khởi tố một vụ giết người. Dẫu vậy, việc Charles Perrone gian dối thông số về Everglades là một thông tin rất có giá trị với Karl Rolvaag. Nó khiến lời cáo buộc tống tiền của Chaz bỗng trở nên rõ ràng hơn, bởi vì cứ tưởng tượng xem Samuel Johnson Hammernut sẽ khổ sở thế nào nếu thông tin này lọt ra ngoài. Liên minh ma quỷ của lão và nhà Sinh vật học mà lộ ra thì thiệt hại vô vàn, cả về tài chính lẫn chính trị. Không chỉ chịu trừng phạt nặng nề từ chính phủ, bản thân việc mua chuộc nhân viên nhà nước cũng bị khép vào trọng tội và lão sẽ phải vào tù. Ngay cả khi Red Hammernut thoát khỏi cáo buộc, công chúng vẫn sẽ không tha thứ và uy tín công ty coi như đi đời nhà ma. Rolvaag tin là gã tài phiệt cứng cỏi kia sẽ làm mọi thứ để bảo vệ chính mình, không chỉ trước tay tống tiền mà còn trước Chaz Perrone. Lòng trung thành của nó sẽ tan như bọt nước ngay khi cánh cửa xà lim đóng lại.
Khi Gallo hỏi vụ điều tra tới đâu rồi, Rolvaag nói: “Không phấn khởi mấy, tôi đang rối về vụ di chúc của bà Perrone. Anh trai thì nói là giả. Không may là một trong hai chuyên gia về chữ viết tay của tôi cũng nói thế.”
“Nghĩa là có kẻ dựng vụ này lên để bẫy à?”
“Có thể lắm sếp. Chaz ít người hâm mộ lắm.”
Rolvaag hắt hơi. Hôm nay sếp Gallo dở chứng xức dầu thơm, có điều ông ta dùng bình xịt như là vòi chữa cháy ấy.
“Chà, xui quá nhỉ,” Gallo. “Tôi tưởng trúng mánh rồi cơ.”
“Tôi cũng vậy.”
“Vậy giờ mình khép hồ sơ này lại được rồi phải không?” Gallo hỏi đầy hy vọng.
“Trừ phi có manh mối nào lộ ra, vì thật tình tôi cũng không biết phải làm gì,” Rolvaag nói. Trên thực tế anh biết chứ: ngồi yên và chờ đợi thôi.
“Không lý gì tiếp tục đâm đầu vào tường,” anh nói thêm.
“Anh đã làm hết sức rồi,” Gallo nói.
“Cám ơn sếp.”
“À nhân tiện, Karl nè, tôi đã nhận đơn xin nghỉ của anh. Tôi đã xé nó và ném vào thùng rác.”
Rolvaag nói: “Không sao sếp. Tôi in nhiều bản lắm.”
“Nào, anh thôi vụ này đi được không?
“Tôi nghỉ, sếp à. Nghiêm túc đấy.”
“Rồi đi đâu, Edina, Minnesota? Rời Florida luôn?”
“Thật lòng là tôi không thể chờ thêm sếp à.”
Thêm một con chó nữa, lần này là một con poodle nhỏ, vừa mất tích tại Sawgrass Grove. Rolvaag biết bọn trăn nhà mình không có sở thích ăn uống liền tù tì, nhưng cũng đâu thể loại trừ khả năng này. Rõ ràng có thứ gì đó đang rình mò đám thú cưng của hàng xóm anh, và hai con trăn là nghi phạm hàng đầu. Thanh tra định gửi nặc danh ngân phiếu một nghìn đô cho mỗi gia đình có thú bị mất tích. Hành động này sẽ khiến tâm trí anh nhẹ nhõm hơn, và tài khoản ngân hàng của anh cũng… nhẹ đến không còn gì.
“Anh có tương lai xán lạn ở đây,” Gallo nói.
Rolvaag ráng nhịn cười.
“Người ấy đã chú ý đến hiệu suất làm việc của anh,” Gallo chêm giọng thân mật. Người ấy ở đây là cảnh sát trưởng.
“Tôi tưởng đâu ổng rất cáu tôi vụ đi thẩm vấn Hammernut,” Rolvaag nói.
“Đâu có, trời ơi, Karl. Ổng làm vậy chỉ để không bị hoạnh họe. Chứ ổng là fan của cậu, tin tôi đi.”
Thanh tra chưa từng nghĩ đến việc cảnh sát trưởng là “fan” của mình, thành ra cũng chẳng động lòng tí ti.
Gallo nói: “Chúa ơi, tôi phải làm cái giống gì để anh đổi ý hả? Đừng có nói với tôi phải phải kết án Charles Perrone nha.”
Rolvaag mỉm cười. “Sếp đừng lo.”
Vị thanh tra đã chấp nhận sự thật là Perrone sẽ không bao giờ bị khép tội giết vợ, bất chấp sự thật gần như rành rành là nó đã xô vợ xuống biển. Thứ duy nhất cứu Rolvaag khỏi tâm trạng chán chường chính là mấy cái lọ đựng chất lỏng trên bàn kia, nước đầm lầy nhiễm loại phân bón hóa học độc hại nhất. Việc Chaz Perrone chà đạp lên một nơi thiêng liêng như Everglades chỉ vì tiền cho thấy sự bất lương thiên bẩm của nó. Và việc phát hiện ra tội ác của nhà Sinh vật học này càng khẳng định nghi ngờ của Rolvaag là đúng: thằng này mà nhà khoa học cái gì, thật là mỉa mai.
Không cần phải làm gì cả, bởi vì Charles Regis Perrone rõ ràng sẽ banh xác.
Viên thanh tra chưa từng chắc chắn về điều gì hơn thế. Sau khi xếp lại những thông tin mà mình có được, Rolvaag nhận ra mình không cần tốn thêm thời gian nào để khép tội Chaz Perrone, vì kiểu gì nó chẳng đi đời.
Chaz là một kẻ đã chết. Chấm hết!
Vì cái thói kiêu căng và bốc đồng, nó sẽ bị Samuel Johnson Hammernut xử đẹp. Ngay cả khi Rolvaag có muốn can thiệp đi nữa, anh cũng sẽ chỉ trì hoãn một việc không thể tránh khỏi.
Đúng như ông anh vợ đã nhận định - Chaz Perrone là một thằng chó vô lại. Một khi lo sợ tội ác của mình sắp bị phanh phui, Perrone kiểu gì cũng sẽ quay sang cắn chủ, đồng thời cố xóa dấu vết phạm tội. Và còn ai có thể nhìn ra viễn cảnh ấy sớm hơn chính chủ của nó, Red Hammernut, kẻ đã thuê nhà Sinh vật học trẻ tuổi vì chính sự hèn nhát và dối trá? Red Hammernut có thể nghe mùi phản bội từ cách xa cả dặm, dễ gì lão chịu ngồi yên mà chờ.
Karl Rolvaag giờ đã có thể rời Nam Florida cùng với sự bình an, thậm chí là thỏa mãn. Chaz Perrone có thể sẽ không bị kết tội giết vợ, nhưng chắc chắn nó sẽ bị trừng phạt.
Chỉ còn một chút gút mắc liên quan đến quy trình hàng tháng của American Express. Trong mười hai ngày kể từ khi Joey Perrone mất tích, có ai đó đã sử dụng thẻ tín dụng của cô để thuê một chiếc Chevrolet Suburban, đã thế còn mua một đống giày, đồ trang điểm, mắt kính thời trang và vô số quần áo, trong đó đó một bộ bikini của Burberry. Rolvaag không tin là Chaz Perrone bất cẩn đến thế (cũng như có gu thời trang đến thế). Nhưng cũng có thể một trong những con bồ của nó đã tìm thấy cái thẻ vàng AmEx của Joey ở nhà Chaz và lấy ra quẹt đại.
“Không thể tin là anh đã dọn hết đồ luôn rồi,” Gallo phàn nàn. Ông vẫn đang gác chân lên bàn của Rolvaag. “Tôi không thể tin là anh cạn tàu ráo máng đến vậy.”
Thanh tra mỉm cười hối lỗi. “Tôi nhớ tuyết quá sếp à,” anh nói.
Một chuyến viếng thăm cuối cùng đến Đồi cát Tây Boca Giai đoạn II. Rồi anh sẽ gọi U-Haul đến dọn đồ.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

CHƯƠNG 25


Charles Perrone nói: “Tao đéo đi đâu hết.”
“Red nói khác à nha.” Tool đang dựa lưng vào tủ lạnh, gặm khô bò và tu chai Mountain Dew cỡ đại.
“Tao đéo quan tâm Red nói gì!”
Tay phải của Chaz đang cầm tờ Sun-Sentinel. Nó cuộn tờ báo lại rồi vung vẩy như khua cái ống nước. Ở trang cáo phó có bản tin về việc anh trai của Joey tổ chức một lễ tưởng niệm tại nhà thờ St. Conan’s vào sáng thứ Năm. Tất cả bè bạn, người thân của Joey đều được mời đến để “ôn lại kỷ niệm lúc sinh thời và ca ngợi tinh thần yêu đời của người vắn số”.
Tha cho tao đi mà, Chaz nghĩ. Nó đã nhìn thấy tấm hình trên bản tin, chụp Joey lúc mới mười tám.
Và bây giờ thì điện thoại treo trên tường đang reo. Đó là một tin nhắn thoại, từ gã khùng New Zealand. Corbett yêu cầu nó phải viết một điếu văn dài năm phút.
“Mày nên để tâm lời dặn của Red,” Tool cảnh báo.
“Vậy sao?”
Dù tinh thần suy sụp cỡ nào đi nữa, Chaz vẫn tràn đầy niềm tin là bản di chúc mà Rolvaag mang đến là thật. Nghĩa là nó sẽ thừa hưởng 13 triệu USD từ Joey. Khi ấy nó sẽ giã từ Samuel Johnson Hammernut trong một nốt nhạc và cả đời không bao giờ đặt chân đến đống cứt mang tên Everglades nữa.
Tool nói: “Ông nói nếu như mày không đến dự lễ tang của chính vợ mình, người ngoài họ nói chết.”
“Tao đéo quan tâm đến người ngoài. Tao không đi.”
Chaz vẫn còn ám ảnh với tiếng ù ù của trực thăng, chỉ có điều bây giờ đầu óc nó không còn mường tượng ra cảnh rượt đuổi trong Goodfellas nữa mà đã chuyển sang cảnh khỉ bay trong The Wizard of Oz. Ấy vậy mà lão Red Hammernut vẫn im re trước cáo buộc của Chaz ở triền đê. Thái độ khó chịu ấy càng làm nó căng thẳng hơn. Từ ngày xô vợ khỏi tàu Sun Duchess, nó đã phải hứng chịu quá nhiều: thằng bệnh hoạn đột nhập nhà, gã thanh tra quỷ quái, nhân chứng nay biến thành kẻ tống tiền lưu manh, vụ bê bối với Ricca, và bây giờ là cả một đội trực thăng bí ẩn.
Kế hoạch của Chaz bây giờ là cố thủ bên trong khu vực Đồi Cát lầy Boca Giai đoạn II cho đến khi cái thế giới chết tiệt ngoài kia không còn làm phiền nó nữa.
“Tao sẽ không đến lễ tưởng niệm,” nó đáp lại với giọng thách thức.
Tool đậy nắp chai Mountain Dew lại, từ từ bước đến chỗ Chaz và lấy cái chai to đùng nện nó. Còn đang lồm cồm bò dậy thì Chaz bị bồi thêm cú nữa. Cú này đã làm vỡ cái chai nhựa, một dòng nước xanh có ga xịt đầy mặt Chaz. Tool lôi nó dậy từ sàn nhà và nói: “Có người bấm chuông cửa. Ra đuổi họ đi.”
Chaz gập đầu dữ dội, khuỵu đầu gối xuống và quẫy đạp như một con cua sắp chết dưới bàn bếp.
Tool thở dài: “Trời ơi, tao ước gì được tét đít mày như bọn nông dân thu hoạch cà chua ngày xưa.”
Rồi nó bước ra mở cửa. Viên thanh tra đang đứng chờ, tay cầm một chiếc cặp táp. Tool hất đầu mời vào.
“Ông Perrone có nhà không?” Karl Rolvaag hỏi.
“Ở trong bếp,” Tool xoay đôi giày đế cao, hướng về phòng ngủ để đánh một giấc nữa.
Viên thanh tra tìm thấy Chaz đang cuộn người run rẩy dưới cái bàn. “Một ngày tồi tệ nhỉ?” Anh hỏi.
“Bị đau bao tử ấy mà,” Chaz nhẹ nhõm vì khả năng nói xạo của mình vẫn chưa hề suy suyển.
Rolvaag ngồi xuống sàn cạnh nó, “Có mấy thắc mắc mà tôi phải hỏi ngay.”
“Trước giờ vẫn vậy mà,” Chaz liên tục dụi mí mắt bỏng rát.
“Vợ của ông có một cái thẻ của American Express.”
“Đứa nào chẳng có cái thẻ ấy.”
“Vậy cái thẻ của Joey đâu?” Thanh tra hỏi.
“Tôi nói với anh rồi mà. Tôi dọn hết đồ của cô ấy đi rồi. Tất tần tật,” Chaz nói. “Để bất kỳ vật nào trong nhà cũng đau lòng hết. Cái thẻ tín dụng ấy có lẽ nằm trong mấy cái xắc mà tôi đã vứt đi.”
“Chính xác là cái nào? Có phải cái mà cổ đã dùng trên tàu?”
“Làm sao tôi biết được? Tôi quăng hết mà.”
“Có khi nào thẻ và bằng lái xe của cổ bị trộm không?” Rolvaag hỏi.
Chaz duỗi người chậm chạp và từ từ ngồi dậy. Nó đang nghĩ về mấy cuộc đột nhập trước đây, nếu kẻ xông vào nhà tình cờ nhìn thấy mấy cái thùng trong gara và thó cái thẻ AmEx của Joey thì chẳng phải là điều tốt sao?
“Sở dĩ tôi hỏi là vì sau khi vợ ông mất tích, cái thẻ vẫn được mang ra dùng nhiều lần,” thanh tra nói.
“Không phải tôi rồi đó!”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

“Toàn là đồ của phụ nữ thôi, son phấn, quần áo này nọ.”
Giờ thì Chaz thật sự ngạc nhiên. Và nó hy vọng thanh tra thấy điều đó.
“Có khi nào bạn của vợ ông dùng thẻ? Hoặc bạn của ông không chừng?” Rolvaag hỏi.
Chaz biết tỏng tay thanh tra muốn ám chỉ điều gì: lũ gái gú của nó. Nó nói: “Làm sao mà tụi nó giữ thẻ của vợ tôi được? Tôi bị thiểu năng hay gì?”
Vẻ mặt của Rolvaag cho thấy hoàn toàn có khả năng này.
Chắc là thằng tống tiền rồi, Chaz nghĩ. Mà hay là Ricca ta? Còn ai có thể vào nhà nó và thó cái thẻ American Express của Joey chứ?
“À. Còn thằng O’Toole?” Chaz nói giọng hào hứng.
Viên thanh tra cười nhẹ: “Tôi không dám nghĩ đến cảnh ông ta mua một bộ bikini của Burberry. Nhưng ai biết được nhỉ?”
“Ừa, có khi nó có bồ thì sao?” Chaz nói, thầm nghĩ: khi ấy mặt trời mọc đằng tây không biết chừng.
“Ông biết không? Tôi đoán thẻ của Joey bị trộm khi bọn tôi còn trên tàu,” Chaz nói giọng hào hứng. “Mấy nhân viên trên tàu đều có chìa khóa tổng để vào mọi phòng mà.”
Rolvaag thừa nhận đấy cũng là một khả năng. “Nhưng dù gì đi nữa, ông cũng nên báo để American Express họ hủy thẻ đi.”
“Ờ, rõ ràng rồi,” Chaz nói, mặc dù sau đó nó hoàn toàn mặc xác việc ấy. Thời gian rảnh rỗi, nó thấy mình mơ mộng về những em xinh tươi eo ót, da rám nắng làm việc trên tàu Sun Duchess. Không biết em nào trong số đó đang nằm dài trên một bãi biển ở Aruba, trên người là bộ hai mảnh của Burberry.
* * *
Khi Rolvaag trở lại văn phòng thì thấy sếp Gallo chặn ngay cửa. “Anh trai bà Perrone đang ở đây, ăn vận như đang đi thử vai cho quảng cáo Outback.”
Corbett Wheeler đang đứng ở khu vực chờ, tám chuyện với một người phụ nữ mảnh khảnh, răng thưa, đứa con nghiện ngập của bà này vừa chôm mấy cái túi khí trên tàu tuần dương cảnh sát. Wheeler đội mũ rộng vành, áo khoác dài kiểu cao bồi, chống một cây ba toong đủ bự để làm cột hàng rào. Sau khi Rolvaag bước đến và giới thiệu bản thân, Wheeler liền đưa cho anh một chiếc phong bì lớn màu nâu.
“Di chúc của em gái tôi,” anh nói. “Hàng thật đấy.”
“Cùng về bàn làm việc của tôi nói chuyện nhé. Ông muốn làm tí cà phê không?”
Trong lúc anh trai của Joey nghiên cứu cuốn sổ in ảnh các tội phạm thì Rolvaag nghiên cứu kỹ bản di chúc. Văn bản này ghi rõ sẽ chia tài sản của Joey cho nhiều quỹ từ thiện và những nhóm bảo tồn khác nhau. Phần chia lớn nhất thuộc về HỘI BẢO TỒN ĐỘNG VẬT HOANG DÃ. Rồi thanh tra lấy bản di chúc được gửi đến văn phòng mình trước đó ra, thận trọng so sánh hai chữ ký. Mặc dù chúng không trùng khớp hoàn toàn, nhưng vẫn không đủ khác để kết luận chữ ký trong bản di chúc mới hơn là giả.
Corbett Wheeler cầm cuốn sổ in ảnh tội phạm lên và hỏi: “Ủa mấy người này là ai?” Biểu hiện trên gương mặt anh giống như một nhà nhân chủng học vừa phát hiện ra một tộc người mất tích.
“Lũ trộm cướp lừng danh,” Rolvaag đáp.
“Ồ, ngầu vậy. Trong này toàn dân có tiếng tăm à?”
“Chỉ là những kẻ làm ăn quanh các bãi biển. Chúng tôi còn có thêm bốn cuốn khác, lũ ấy thì quy mô toàn quốc.”
Corbett Wheeler đóng quyển sổ lại. “Cái người phụ nữ khi nãy tôi đứng nói chuyện ấy, con trai cổ được in hình trong này không?”
“Nếu chưa có thì sẽ sớm có thôi.”
“Trời ơi. Sao ông có thể làm việc này mỗi ngày mà không phát điên vậy?”
“Thực ra tôi chuẩn bị chuyển về Minnesota.”
“Mừng cho ông. Ở đó không có tội phạm à?”
“Có chứ, nhưng tội phạm ở đó hoạt động theo mùa,” Rolvaag nói. “Nhiệt độ xuống âm hai mươi thì còn trộm nào chịu khó nhập nha nữa. Cầm cây xà beng nạy cửa thôi là đủ đóng băng mấy ngón tay rồi.”
Anh đặt hai bức di chúc cạnh nhau trên bàn, để anh trai của Joey có thể thẩm định chữ ký.
“Tôi không phải chuyên gia,” Corbett Wheeler nói. “Nhưng cái của ông nhìn như hàng nhái.”
“Nếu vậy thì rõ ràng là nhái loại một.”
“Thì thằng Chaz Perrone nó có dư thời gian để tập luyện mà.” Corbett Wheeler thừa biết tờ di chúc giả này là sản phẩm của thằng em rể tương lai Mick Stranahan. Chính Stranahan đã ký nhái, dù hết sức kỹ lưỡng nhưng vẫn cố tình để lộ ra những nét bất hoàn hảo. Corbett đang đóng rất tốt vai của mình.
“Joey không đời nào để lại một xu nào cho Chaz. Cứ tin tôi đi.”
“Tôi ước gì mình có thể tin được,” thanh toa nói.
“Nghĩa là anh vẫn chưa có đủ chứng cứ để tóm nó.”
Corbett Wheeler nhún vai. “Tệ nhỉ. Nhưng ông biết gì không? Tôi là người đặc biệt tin vào nhân quả.”
Câu nói ấy làm Rolvaag nghĩ ngay đến tính mạng của Chaz, giờ đang ngàn cân treo sợi tóc trong tay Red Hammernut. Nhưng anh không nói ra suy nghĩ này. “Ông có phiền không nếu tôi đến buổi tưởng niệm?”
“Chiều mai. Tôi mời ông,” Corbett Wheeler chồm đến gần hơn. “Kẻ góa vợ sẽ có một bài điếu văn đấy.”
“Thật nóng lòng được nghe.”
Anh trai của Joey đứng dậy và bắt tay Rolvaag thật nhiệt thành. “Cám ơn ông đã cố gắng suốt thời gian qua.”
“Đáng tiếc là vụ này quá khó.”
“Những gì diễn ra trên tàu không phải là tai nạn, xin hãy tin tôi. Cái thằng hạ cấp ấy đã xô em gái tôi xuống biển.”
Rolvaag nói. “Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng chứng minh được lại là chuyện khác.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: Vẫy Vùng Giữa Vũng Lầy - Carl Hiaasen

Postby bevanng » 10 Mar 2022

Anh dẫn Corbett Wheeler trở lại khu vực chờ, nơi ấy giờ đã có một nhóm Hướng Đạo Sinh. Rolvaag từng là một hướng đạo viên hồi còn là thiếu niên ở Twin Cities. Kỷ niệm đáng nhớ nhất là anh suýt nữa mất ngón tay cái trong lúc cố dựng một cái cột gỗ totem.
“À. Ở Minnesota có trang trại nuôi cừu không?” Corbett Wheeler nói.
“Tôi nghĩ là có chứ.”
“Thử nuôi đi, Karl, nếu nghề cảnh sát làm anh cảm thấy quá chán chường. Lũ cừu là một biểu tượng toàn cầu về sự ngây thơ thánh thiện đó.”
Khuyên xong, anh trai của Joey Perrone giơ cao cây ba toong, dùng nó mở cửa rồi rời khỏi đồn cảnh sát.
* * *
Sau vài bận ngủ với Mick Stranahan, Joey đi đến kết luận rằng hóa ra trải nghiệm tình dục với Chaz Perrone không tuyệt vời như cô vẫn nghĩ. Dù Mick không dai sức và hùng hục như một cỗ máy (Chaz chính xác là kiểu này), anh lại chu đáo, dịu dàng và táo bạo hơn nhiều. Với Joey, đấy quả là một chân trời mới. Mick không bao giờ có màn lén nhìn cặp mông đang gồng của mình trong gương, không có màn hô hào thể hiện tính đực, cũng không có màn tự tán dương mỗi khi về đích. Những cái ôm ghì siết của Chaz chỉ khiến Joey cảm giác mình như một món phụ tùng khiêu dâm mà Chaz đặt mua trên mạng. Với Mick, cô thật sự tham gia vào cuộc truy hoan, là một người tình thật sự của anh. Cơn cực khoái Chaz mang đến kịch liệt như động đất, nhưng rồi nó ngay lập tức muốn nghe cô ngợi khen, nó thích được “điểm cao” hơn là trải nghiệm sự thân mật. Trong khi đó với Mick, những cơn cực khoái không kém phần mãnh liệt, đã vậy dư vị lại càng ngọt ngào gấp bội, vì anh không bao giờ cần cô chấm điểm. Đâu chỉ vì anh lớn tuổi hơn và ít tôn sùng bản thân mình hơn Chaz. Mà vì anh thực sự đáng yêu và tử tế. Anh biết cách hân thưởng những khoảnh khắc bên nhau.
Và bây giờ, Joey đang gối đầu lên ngực anh. “Anh Corbett thật dễ thương khi để bọn mình bên nhau cả buổi chiều.”
“Một quý ông, một người thông thái,” Stranahan ngái ngủ đáp lại.
Corbett Wheeler đã lái con Boston Whaler đến Virginia Key. Từ cảng sẽ có một chuyến xe dịch vụ đưa anh đến Fort Lauderdale để gặp thanh tra Rolvaag. Joey định đưa cho anh chìa khóa chiếc Suburban đậu ở Coconut Grove, nhưng anh bảo không cần. Lỡ mà có va chạm trên đường, chắc anh đánh người ta tàn phế mất.
Chiếc thuyền vừa khuất tầm mắt, Joey và Mick đã trèo lên giường và quấn nhau cho tới giờ. Họ ôm nhau sung sướng không rời, ngay cả khi một cơn gió mạnh thổi ngang qua vịnh, đập vào cánh mấy cánh cửa sổ bằng gỗ đã cong vênh và hắt mưa vào bên trong.
“Em có thể sống ở đây cả đời,” cô nói khi mặt trời bắt đầu ló dạng trở lại, “tất nhiên là nếu người ta mời em ở lại.”
Stranahan nói: “Cứ xem như là em đã được mời đi, nhưng trước tiên em phải suy nghĩ đã.”
“Anh không muốn em sao?”
“Hơn mọi thứ trên đời. Nhưng ở đây đâu có nhiều thứ để làm. Có những người cần nhiều hơn một cơn gió biển và một buổi chiều đẹp.”
“Ý anh là cần thêm mấy em nữa chứ gì?” Joey nói.
“Trời ơi, ở đây anh còn không có ăng ten chảo để coi TV”
“Vậy nha người ơi. Chúng ta chốt vụ ở lại.”
Stranahan ôm cô chặt hơn và hôn lên sống mũi, nói: “Cứ suy nghĩ đã, được không em?”
“Thôi đi ông già.”
“À, anh quên khen em. Hôm nọ em dám lên lại chiếc du thuyền ấy, thiệt sự dũng cảm lắm.”
Joey bảo anh đừng đánh trống lảng. “Nhưng phải thừa nhận, anh mặc cái áo khoác xanh trông sexy kinh khủng.”
“Một thời khắc lịch sử,” anh nói, “sẽ không bao giờ lặp lại.”
“Ô. Em trân trọng sự hy sinh đó.”
“Còn em nhìn sexy kinh khủng trong bộ váy ngủ đó.”
“Anh già mất nết,” Joey nói.
Trở lại Sun Duchess rõ ràng là một trải nghiệm căng thẳng và kỳ dị. Boong tàu thấp hơn chỗ mà Chaz đã ném cô xuống biển, nhưng từ trên nhìn xuống vẫn sợ hãi y chang như vậy. Joey vẫn ngạc nhiên là mình vẫn toàn thây sau khi rơi xuống nước. Chưa bao giờ là một tín đồ tôn giáo, nhưng sau đêm đó, cô bắt đầu tin vào sự hiện diện của một Đấng Toàn Năng.
“Thỉnh thoảng em vẫn có cảm giác bàn tay Chaz đang chụp cổ chân mình.”
“Ước gì anh có thể khiến em quên đi,” Stranahan nói.
“Tay nó lạnh lắm, cứ như đã ngâm trong một thùng nước đá vậy,” cô nói. “Mick à, kế hoạch thông minh của chúng ta sẽ thành công chứ? Vì giờ chính em cũng không còn chắc chắn nữa.”
“Đến giờ bỏ cuộc vẫn còn kịp mà em. Theo những gì anh thấy trên ca nô, nó suy sụp dữ lắm rồi.” Stranahan nhẹ nhàng xoay Joey lại. Rồi anh chống tay và nhìn cô từ trên xuống. “Ngay sáng mai mình có thể đi gặp vị thanh tra kia. Xử tiếp vụ này ở tòa thôi.”
Cô xoa đầu anh: “Em không mạo hiểm được. Chaz nó gian xảo lắm.”
“Cũng có thể nó đã lừa anh.”
“Giả sử trong bồi thẩm đoàn có mấy vị nữ,” cô nói, “nó sẽ tìm cách rù quến họ để xử công bằng cho nó. Em là nhân chứng sống đây.”
Stranahan nói: “Rồi. Vậy mình đâm lao thì phải theo lao thôi.”
“Vâng.”
Nói thế, chứ trong bụng Joey vẫn lo. Thằng chồng sẽ làm gì khi phát hiện cô vẫn sống sờ sờ? Sẽ tìm cách thoát ra khỏi cáo buộc giết người? Lẩn trốn? Gục xuống ăn vạ như trẻ con? Lên một cơn đau tim?
Hay sẽ tấn công cô?
Không thể dự báo được phản ứng của Chaz, nhưng Joey biết chính xác mình định nói gì; những câu hỏi cô cứ canh cánh bên mình sau cái đêm dài dạt trôi trên biển. Cô tin là chính cơn giận đã giữ cho mình không gục ngã suốt những giờ phút ấy, nó cho cô sức lực để bám chặt lấy kiện cần sa - giận Chaz, và giận cả mình vì đã lấy một thằng mạt hạng.
“Em có nói anh về vụ thơ thẩn chưa nhỉ?” Cô hỏi Stranahan. “Cái đêm cầu hôn, tụi em đang ăn tối ở căn hộ của em thì nó móc ra một bài thơ tình. Nó bảo do chính tay nó viết. Và em, một con tóc vàng đầu đất cổ điển, đã tin như vậy.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,802
Posts: 14209
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 9 guests