Một buổi sáng, trong bữa điểm tâm, sau một chốc có vẻ trầm tư, Diana bỗng hỏi anh: “Các kế hoạch của anh có gì thay đổi không?”
- Không thay đổi và không thể thay đổi được. - Anh trả lời, rồi báo luôn cho chúng tôi biết ngày rời nước Anh đi viễn xứ của anh đã được cố định vào năm tới.
- Thế còn Rosamond Oliver? - Mary gợi nhắc. Hình như cô đã buột miệng nói ra, vì ngay sau đó, cô đã vội có một cử chỉ như để rút lại lời nói. Đang cầm quyển sách trên tay - vừa ăn vừa đọc vốn là một thói quen không hay của anh - St. John bèn gấp sách lại và ngẩng mặt lên:
- Cô Rosamond, - anh nói - sắp làm lễ cưới với ông Granby, một trong những người có nhiều giao thiệp nhất và được đánh giá cao nhất ở S. Và là cháu thừa kế của Ngài Frederic Granby. Tôi được cha cô ấy cho biết tin từ hôm qua.
Hai cô em nhìn nhau, rồi nhìn tôi. Cả ba chúng tôi sững sờ nhìn anh, nhưng anh vẫn thản nhiên như không.
- Cuộc hôn nhân ấy có vẻ hơi vội, - Diana nói - vì họ chưa thể biết nhau lâu được.
- Chỉ mới hai tháng thôi, họ quen nhau trong một cuộc dạ hội ở S. hồi tháng mười. Nhưng không vì thế mà cuộc hôn nhân gặp phải trở ngại. Trong trường hợp môn đăng hộ đối như thế, đương nhiên chẳng cần gì phải chờ đợi lâu. Chỉ cần cái dinh thự mà Ngài Frederic cho họ được sửa sang xong là họ sẽ tổ chức đám cưới.
Lúc gặp St. John ngồi một mình, tôi đã hỏi xem cái tin đó có làm anh buồn không, nhưng có vẻ như anh chẳng cần sự thông cảm của ai. Thái độ của anh khiến tôi chưng hửng và thậm chí còn cảm thấy ngượng vì câu hỏi của mình. Hơn nữa, tôi đã mất thói quen trò chuyện với anh. Sự kín đáo và lạnh lùng hơn bao giờ hết của anh khiến tính thẳng thắn cởi mở của tôi bị đông cứng lại. Anh không giữ lời hứa đối xử với tôi như các em gái anh, và luôn tạo ra khoảng cách phân biệt giữa anh và tôi - điều hoàn toàn không có lợi cho sự phát triển tình cảm thân thiết của anh và tôi. Nói tóm lại, dù đã được nhận là một người em họ và đã được sống với anh dưới một mái nhà, nhưng tôi lại cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi còn lớn hơn so với những ngày anh biết tôi chỉ là một cô giáo trường làng. Nhớ lại mình đã có lần được anh thổ lộ tâm tình, tôi bỗng thấy rất khó hiểu cái bộ dạng lãnh đạm của anh bây giờ.
Trong trường hợp ấy, tôi không thể không ngạc nhiên khi thấy anh đang ngồi dán mắt vào quyển sách trước mặt bàn, bỗng dưng ngẩng lên nói với tôi:
- Jane ạ, cô thấy rồi đấy, cuộc đấu tranh đã kết thúc và đã đạt được thắng lợi.
Giật mình vì bị hỏi như vậy, tôi không thể trả lời ngay. Sau một lúc do dự, tôi mới dám nói:
- Nhưng anh có chắc mình không rơi vào địa vị của những kẻ đi chinh phục giành được chiến thắng bằng một giá quá đắt không? Liệu anh có thân tàn ma dại khi giành thêm được một chiến thắng như vậy không?
- Tôi nghĩ là không, mà kể cả là như vậy thì điều ấy cũng chẳng có nghĩa gì nhiều. Tôi sẽ chẳng bao giờ được kêu gọi để giành một thắng lợi khác nữa. Cuộc đấu tranh đã được quyết định, con đường tôi theo giờ đã rõ ràng. Tôi ơn Chúa về điều ấy!
Dứt lời, anh lại quay về với những trang sách và sự lặng lẽ của mình.
Sự vui vầy bên nhau của chúng tôi (nghĩa là của Diana, Mary và tôi) rồi cũng lắng dần xuống, ai nấy lại trở về với những thói quen và công việc học tập hàng ngày. Và St. John cũng có mặt ở nhà nhiều hơn. Anh ngồi cùng phòng với chúng tôi, có khi là hàng giờ. Trong lúc Mary vẽ, Diana giở cuốn bách khoa toàn thư ra đọc (khiến tôi không khỏi ngạc nhiên và khâm phục), và tôi đánh vật với tiếng Đức, thì anh lại nghiên cứu một cẩm nang huyền bí, một ngôn ngữ phương Đông nào đó mà anh thấy là cần thiết cho các kế hoạch của mình.
Ngồi ở một góc riêng, anh có vẻ rất bình thản và chăm chú, nhưng cặp mắt xanh lơ của anh lại thường hay rời quyển sách văn phạm xa lạ, lơ đãng nhìn đi chỗ này chỗ khác, và thỉnh thoảng còn nhìn chúng tôi chằm chằm bằng ánh mắt dò xét quan sát. Nếu chẳng may bị bắt gặp, anh lập tức nhìn đi chỗ khác, nhưng chỉ được một lúc lại thấy anh đưa mắt về phía bàn chúng tôi. Tôi không hiểu anh có ý gì, cũng không biết tại sao anh thường hay tỏ ý hài lòng về một việc mà tôi thấy là chuyện nhỏ, ấy là việc tôi đến thăm trường Morton hàng tuần. Và tôi còn thấy lạ hơn nữa là mỗi khi gặp ngày thời tiết không thuận lợi, như tuyết rơi, mưa to, gió lớn, đến nỗi các em gái anh khuyên tôi nên ở nhà, thì anh lại luôn phớt lờ đi và trái lại còn khuyến khích tôi đi làm nhiệm vụ.
- Jane không phải là người yếu đuối như các cô vẫn tưởng. - Anh thường nói - Cô ấy có thể chịu đựng được gió núi, mưa rào hoặc vài bông tuyết rơi như bất cứ ai trong chúng ta vậy. Cô ấy đủ khỏe mạnh và dẻo dai để đương đầu chịu đựng những thay đổi của thời tiết, sức cô ấy có khi còn hơn nhiều kẻ lực điền ấy chứ.
Thỉnh thoảng từ trường trở về nhà, cũng có lần tôi cảm thấy thực sự thấm mệt vì mưa gió, nhưng chẳng bao giờ dám than vãn, vì tôi biết nếu làm vậy thế nào cũng khiến anh phật ý. Trong mọi trường hợp, nếu tôi cứ tỏ ra chịu đựng bền bỉ thì anh sẽ hài lòng, còn nếu làm ngược lại thì chỉ khiến anh khó chịu.
Tuy nhiên, cũng có một buổi chiều tôi buộc phải ở nhà vì bị cảm lạnh thực sự. Các em gái anh phải đi thay tôi tới trường Morton. Tôi ngồi đọc cuốn Schiller, còn anh thì tiếp tục mày mò với cái tiếng phương Đông huyền bí nào đó. Lúc thôi học dịch để chuyển sang làm bài tập, tôi đã bất giác nhìn về phía anh và bắt gặp cặp mắt xanh lơ của anh đang chăm chú nhìn tôi. Không hiểu anh quan sát tôi từ lúc nào, ánh mắt anh dữ dội và lạnh lùng quá, khiến tôi bỗng cảm thấy mình bị mê hoặc như đang ngồi trong phòng cùng với một cái gì đó thật kỳ dị.
- Jane này, cô đang làm gì thế?
- Đang học tiếng Đức.
- Tôi muốn cô bỏ tiếng Đức và chuyển sang học tiếng Hindi.
- Anh không nói đùa chứ?
- Không nói đùa, vì tôi rất cần cô làm như thế. Tôi sẽ nói để cô hiểu tại sao.
Rồi anh bắt đầu giải thích rằng Hindi là thứ ngôn ngữ mà chính anh đang học, nhưng khổ một nỗi cứ học trước lại quên sau, nên bây giờ nếu có một học trò cùng ngồi học thì sẽ thuận lợi cho anh hơn nhiều, anh sẽ có dịp thường xuyên xem lại những kiến thức cơ bản nhất để ghi nhớ trong đầu. Anh đã cân nhắc mãi để lựa chọn giữa tôi và hai cô em gái, nhưng cuối cùng đã quyết định chọn tôi vì thấy tôi có thể ngồi học lì nhất trong ba người. Tôi có thể chiếu cố nhận lời anh không? Có lẽ tôi cũng chẳng phải hy sinh dài dài, vì chỉ còn ba tháng nữa là anh ấy đi rồi.