Nếu Em An Lành, Đó Là Ngày Nắng
Bạch Lạc Mai
Nếu em an lành, đó là ngày nắng - Bạch Lạc Mai, là một trong số những tựa sách khá mong chờ trong năm nay. Vẫn với lối viết văn nhẹ nhàng, tản mạn, như có như không, tác giả Bạch Lạc Mai trong Nếu em an lành, đó là ngày nắng chia sẻ cho chúng ta về cuộc đời của một người tài nữ tên Lâm Huy Nhân - người mà như tác giả mô tả “một cô gái, đã từng đi qua những ngày tháng Tư nhân gian, thầm hẹn ước với mùa hạ sen nở”.
Nói về cuộc đời của cô gái này, ngoài những thành tựu về cả về sự nghiệp văn học lẫn kiến trúc, tác giả tập trung phần lớn câu chữ để miêu tả về một mối tình, một người đàn ông có ảnh hưởng có lẽ là vô cùng lớn đến tình cảm của Lâm Huy Nhân. Người đàn ông đầu tiên, tuy không phải cuối cùng, cũng không phải là người theo suốt cả cuộc đời Lâm Huy Nhân, nhưng lại là người quan trọng nhất.
“… Có người nói, yêu một tòa thành là vì trong tòa thành đó có người mình thích. Kỳ thực không phải, yêu một tòa thành, có lẽ là vì một phong cảnh sinh động trong thành, vì một câu chuyện cũ tuổi thơ ngây, vì một căn nhà cũ quen thuộc. Hoặc là, chỉ vì chính tòa thành đó. Giống như yêu một người, có lúc không cần bất cứ lý do nào, không có tiền duyên, không liên quan trăng gió, chỉ là yêu thôi…”
Mối tình của Lâm Huy Nhân và Từ Chí Ma xuất phát từ sự đồng điệu trong tâm hồn. Đó là mối tình đẹp nhất, khắc cốt ghi tâm nhất trong cuộc đời Lâm Huy Nhân nhưng cũng là mối tình oan trái nhất trong cuộc đời. Vì sao ư? Vì Từ Chí Ma khi đem lòng yêu Lâm Huy Nhân đã là người có gia đình. Một câu chuyện tình ngang trái là thế, éo le là thế, tình yêu vốn đâu có lỗi. Tình cảm của con người từ xưa đến nay luôn là thứ bền chặt nhất, nhưng cũng là thứ mong manh nhất. Ngàn đời xưa đến nay, không ai có thể mạnh miệng khi nói đến tình yêu, cũng không ai có thể tự tin vỗ ngực khẳng định cả đời chỉ yêu một người nếu như chưa đi hết con đường hồng trần đầy chông gai. Huống hồ, cuộc hôn nhân của Từ Chí Ma đâu có xuất phát từ tình yêu, gặp và yêu Lâm Huy Nhân nên tính là lỗi lầm hay là duyên phận?
“… Dọc đường, tôi đã đi lướt qua rất nhiều duyên phận, và tất thảy những duyên phận đã có cũng lần lượt biến mất. Không phải vì tôi không biết trân trọng, mà có những duyên phận đã được định sẵn ngắn hay dài. Khi đến như sương, khi đi như sét, không níu kéo được, rốt cuộc cũng chỉ là vẻ đẹp tồn tại trong sát na mà thôi…”
Đứng trước một mối tình như họa với Từ Chí Ma, một Lâm Huy Nhân khi đó mới 16 tuổi có lẽ cũng băn khoăn, cũng bối rối lắm. Lựa chọn nghe theo trái tim, bỏ mặc mọi dị nghị của thế gian hay sống theo lý trí? Và rồi một người con gái như tác giả đã miêu tả “Cô không để cho bản thân yêu đến mức hèn mọn, yêu đến mức không biết phải làm sao…” đã lựa chọn ra đi, lựa chọn nghe theo lý trí của mình.
Đọc đến đây, bản thân tôi vẫn luôn tự hỏi, liệu quyết định rời đi của Lâm Huy Nhân năm đó là đúng hay sai? Sau đó, cuộc hôn nhân của Từ Chí Ma vẫn không thể vãn hồi. Đó cũng là điều đương nhiên, trái tim một con người khi đã có sự thay đổi thì không thể vãn hồi, cũng không đáng vãn hồi. Mọi sự vãn hồi sẽ là không công bằng cho đôi bên.
“… Thế gian thật sự có rất nhiều mối nhân duyên kỳ diệu, nhiều cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên khó có thể tả thành lời, sống giữa hồng trần bận rộn, mỗi ngày đều có tương phùng, mỗi ngày đều có ly biệt. Rong ruổi trong biển người mênh mang, thường sẽ có những cảnh đi lướt qua nhau như thế này: Một người nào đó đi vào tầm nhìn của bạn, trở thành phong cảnh khiến bạn rung động, còn anh ta lại không hề biết trên thế giới này, có một người là bạn. Hoặc có lẽ, bạn đã lạc vào phong cảnh của người khác, nhưng không biết trên đời này từng có một người như anh ta…”
Cuộc sống qua từng trang văn của Bạch Lạc Mai bỗng trở nên thật đơn giản. Mọi chuyện nhân sinh đều chỉ như bèo lá hợp tan, mọi thứ đều là duyên phận, chúng ta - vốn chỉ là những sinh linh bé nhỏ cố gắng đi hết tháng ngày không cần phải níu kéo quá nhiều. Người đến là duyên, người đi là phận. Cũng giống như Từ Chí Ma và Lâm Huy Nhân, về sau gặp lại nhau vẫn có thể nhìn nhau mỉm cười, vẫn có thể hàn huyên tâm sự như những người bạn tâm giao. Tuy rằng, sau này mỗi người đều tự tìm cho một những mối nhân duyên mới, đều có những con đường riêng, nhưng trong một phần nào đó của tâm hồn, vẫn có một góc nhỏ dành cho nhau. Thế có lẽ đã là hạnh phúc rồi.
“… Sau này, họ biết, là vì yêu, vì đã yêu nên mới như thế. Chỉ có yêu mới nghe gió thì mềm mại, ngắm mưa lại sinh tình, chỉ có yêu mới “Nhìn hoa hoang dại sầu rơi lệ, chim kêu hoảng sợ hận biệt ly”; cũng chỉ có yêu, mới hi vọng trà vĩnh viễn đừng lạnh, đêm vĩnh viễn đừng đến. Rất nhiều cảm xúc đó, có lẽ chỉ người từng thực sự yêu mới có thể hiểu một cách sâu sắc. Đã yêu thực sự rồi, rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều cách làm, rất nhiều tâm trạng, đều không thể tự chủ, khó lòng khống chế…”
Tuy Lâm Huy Nhân là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến đổ vỡ cuộc hôn nhân của Từ Chí Ma, nhưng một cuộc hôn nhân nếu đã không được xây dựng trên cơ sở tình yêu, thì cũng không có lý do để níu giữ “Nói cho cùng, hồng nhan không có lỗi, không có ai làm liên lụy đến ai, cũng chẳng có ai phụ bạc ai. Có duyên thì tương phùng, cùng nhau đi một chặng non nước, đến ngày mệt mỏi chán ghét đó, hy vọng mỗi người đều có thể mỉm cười nói biệt ly…”
Cuộc đời của Lâm Huy Nhân không dài cũng chẳng ngắn, những người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời Lâm Huy Nhân cũng không nhiều, chẳng ít, nhưng ai ai cũng hết mực một lòng với Lâm Huy Nhân. Bằng cách này hay cách khác, đều có những cách thức rất riêng của mình để bên cạnh Lâm Huy Nhân.
Cũng giống như những cuốn sách trước, cách hành văn của Bạch Lạc Mai giúp chúng ta có một cái nhìn khác về cuộc đời, một cái nhìn nhẹ nhõm, thanh thản hơn. Mỗi ngày trôi qua, chúng ta cũng chỉ như những lữ khách bước đi trong chốn hồng trần ấm lạnh. Mỗi người, mỗi sự việc, đều không cần suy nghĩ quá nhiều, bình thản suy nghĩ, bình thản cố gắng. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tất cả đều đã có duyên phận, mỗi người chúng ta đều không thể làm gì khác ngoài việc bình thản đón nhận, bình thản giải quyết để đi tiếp trên con đường mà chúng ta phải đi.
“… Mỗi một lần biến cố đều là bước ngoặt của nhân sinh. Một đời này luôn có những người như thế, là hòn đá bạn buộc phải ném xuống khi qua sông, là mồi lửa mới bạn cần phải nhen khi đun trà, là ngọn đèn đường chiếu sáng ban đêm cho bạn quay về, nhưng những người này sau cùng lại trở thành khách qua đường, đến chính bản thân mình, có một ngày cũng phải trả lại sinh mệnh cho tháng năm…”
Đúng vậy, chẳng phải cát bụi rồi cũng sẽ trở về với cát bụi sao? Đi hết con đường nhân gian, mỗi người khi bỏ hành lý xuống đều sẽ trở về với cát bụi. Vậy thì hà cớ gì phải mang nặng bất cứ chuyện gì? Tất cả rồi cũng sẽ chỉ như mây khói, điều quan trọng là sống cuộc đời mà mỗi người mong muốn, trân trọng hiện tại, buông bỏ những gì nên buông bỏ để dù có được hay mất, trong tâm chỉ cần “Nếu em an lành, đó là ngày nắng” đã là đủ rồi…
Bạch Lạc Mai tên thật là Tư Trí Tuệ, sống ở Giang Nam, đơn giản tự chủ, tâm như lan thảo, văn chương thanh đạm.
Cẩm Phong đã xuất bản:
- Năm tháng tĩnh lăng, kiếp này bình yên
- Gặp lại chốn hồng trần sâu nhất
- Duyên