Chương 4: Bùa người
Nơi Cô Đồng Linh dẫn Hồng Ngọc tới nằm núp sau những dãy nhà cao tầng đồ sộ, sâu trong một con ngõ trên đường Thụy Khuê, đó là một khu tập thể được xây từ những năm 80, với lối kiến trúc cũ kỹ, và không gian sinh hoạt chật hẹp, nhìn từ ngoài vào tổng thể giống một cái chuồng chim cỡ đại. Hai người đưa nhau lên tầng ba, qua hết dãy hành lang dài hun hút, Cô Đồng Linh dừng chân trước cửa căn hộ cuối cùng, bắt đầu lấy chìa khóa tra vào ổ loạch xoạch.
Dọc đường có xảy ra một chuyện ngoài dự liệu, khiến cho Hồng Ngọc dù trong lòng hoang mang nhưng một câu cũng không dám hỏi, cô là sợ mình lỡ lời sẽ làm người kia phật ý, giáng cho một đạo bùa thì cô cũng tiêu đời. Chẳng là vừa rồi Cô Đồng Linh có bị quệt xe ngã ra đường, tại lúc đó đường xá đông đúc quá, bà ta đi trước một con xe bốn chỗ, đến đoạn tắc không đi được mà người trong xe vẫn cố len lên, kết quả là tông vào xe của Cô Đồng Linh, khiến bà ta xước tay chảy máu. Hồng Ngọc lúc đó đang đi bên cạnh, thấy có va chạm thì lập tức tấp vào lề rồi chạy lại dựng xe cho bà ta lên, quay trước quay sau đã nghe thấy tiếng hai bên xô xát, người đàn ông lái xe xửng cồ lên:
- Tự nhiên dừng giữa đường bà điên à?
- Nói năng cho hẳn hoi – Cô Đồng Linh vừa ôm vết thương vừa cự lại – Đường đông mà đi như ăn cướp vậy, bị mù hả?
- Mẹ kiếp, xước xe tao rồi – Người đàn ông không nghe bà ta nói, sờ sờ mui xe một chút, sau đó chỉ vào chỗ bị tróc sơn, gân cổ lên nạt nộ – Thế giờ mày muốn thế nào?
- Thế nào nhìn thì biết, tay tao bị xe mày tông rách, đã không được một câu xin lỗi còn chửi tao, mày chán sống rồi phải không? - Cô Đồng Linh đổi giọng, Hồng Ngọc đã tính vào can, nhưng lại bị thái độ hổ báo của bà ta dọa cho sợ.
Tình hình lúc đó rất náo nhiệt, một đoạn đường bị hai người làm cho tắc nghẽn, vài người dân hiếu kỳ cũng đứng lại xem, người ta nhìn về phía gã đàn ông lái xe con, sau lời thách thức của Cô Đồng Linh mặt gã đỏ gay như gà trọi, đoán là sẽ có ẩu đả nổ ra. Quả nhiên, gã đàn ông lao tới đạp đổ xe của Cô Đồng Linh, trong đám đông có người xuýt xoa, chứng kiến cảnh tượng đó mặt bà ta tối sầm lại, tay ngay lập tức rút từ trong túi ra một tờ giấy màu vàng, nhìn thoáng qua thì có vẽ loằng ngoằng hình thù gì đó. Bà ta đập bàn tay đầy máu cùng lá bùa xuống mui xe của gã đàn ông, lúc nhấc bàn tay ra, ai nấy đều thấy trên mặt giấy đã in một bàn tay máu, gã đàn ông nhìn hành động kỳ quái vừa rồi, lại chửi đổng:
- Con mụ điên này, mày làm gì xe của tao đấy?
- Nội trong ba ngày tới, chỗ này – Bà ta chỉ vào vị trí tờ giấy vàng dán lên – Sẽ bị đâm nát, tao báo trước cho mày biết, coi như cho mày một con đường sống.
Hồng Ngọc lúc đó rất bối rối, cô vừa dựng xe cho bà ta lên, nghe thấy mấy lời kia cũng hơi chột dạ, bà ta có phải nổ quá rồi không, gì mà như mấy câu nguyền rủa vậy? Nói ra được mấy lời như vậy trước đám đông, Cô Đồng Linh này không thấy ngượng mồm sao, nhìn mặt gã đàn ông kia rõ ràng là đang nghĩ bà ta điên rồi. Dứt lời có vẻ Cô Đồng Linh đã định rời đi, nhưng nghĩ ra điều gì lại quay lại nói tiếp:
- Nếu mày gỡ nó ra – Đúng là gã đàn ông vừa lầm bầm chửi vừa định gỡ tờ giấy vàng đó xuống thật, nhưng nghe bà ta nói gã liền dừng tay – Mày dùng tay nào tao phế mày tay đó, mày không tin thì cứ thử gỡ nó đi, rồi mai quay lại đây tìm tao.
Lần này nói xong thì bà ta đi hẳn, để mặc gã đàn ông đứng nhìn tờ giấy vàng, thái độ nghiêm trọng của bà ta khiến gã phải do dự, nhưng không thể vì một vài lời hăm dọa hoang đường mà gã sợ không dám giật nó xuống. Bà ta vừa đi thì gã đàn ông nhổ đánh toẹt một bãi nước miếng xuống đường, sợ cái đếch gì mà sợ, gã giật mảnh giấy ra vo tròn trong tay rồi ném đi, coi như vừa rồi gặp phải một mụ điên nói nhảm.
Hồng Ngọc so với gã đàn ông kia còn hoang mang hơn nữa, cảm giác con người này có gì đó rất đáng ngờ, cô cứ lẳng lặng đi theo bà ta, đường cũng không tính là xa, lại đông người qua lại, vì thế mà cô có phần lơ là cảnh giác. Nhưng tới khi đi vào dãy hành lang khuất sáng, mắt thấy rõ ràng cửa phòng hai bên đều khép chặt, nhưng hễ hai người bước qua liền nghe thấy tiếng kẽo kẹt rất khẽ. Hồng Ngọc ngoái lại nhìn, không biết từ lúc nào bên khe cửa đã ló ra nửa khuôn mặt người, con mắt còn đang hau háu nhìn theo cô. Gió từ đâu bỗng lùa vào gáy, giống như có ai đó thổi vào cổ cô, cảm giác lành lạnh rờn rợn khiến cô rùng mình, Hồng Ngọc bất giác sờ lên cổ, vừa đi vừa lấm lét nhìn quanh, sau không nhịn được liền hỏi:
- Đây là đâu vậy?
- Đây là nhà tôi - Cô Đồng Linh quay sang nhìn cô đáp, vẻ mặt đã ôn hòa như trước, cùng lúc cửa phòng mở ra, bên trong vậy mà rất sáng sủa.
Lời đồn về bà cúng này không sai, trong nhà bà ta treo rất nhiều lồng chim, ánh sáng từ hai chiếc cửa sổ chắn song mở lớn chiếu vào, làm cho cả căn phòng bừng bừng sức sống, không gian rất sinh động. Có điều, không có con chim nào trong lồng cả. Hồng Ngọc nhìn quanh quất, kia đều là lồng rỗng, thảo nào mà từ lúc bước vào cô không nghe thấy tiếng chim hót. Đang lấy làm lạ, bỗng từ một góc tối trước mặt cô ánh lên hai đốm sáng xanh lét như ma trơi, vừa chớp mắt hai đốm sáng đã bay sang góc bàn, nhanh đến độ cô chỉ kịp rú lên một tiếng, thì nó đã ập đến trước mặt.
Ngàoooo
Hóa ra là một con mèo lông ngắn đen tuyền, nó ngửi ngửi cô, lông bỗng dựng đứng, mặt lộ ra vẻ hung ác, nó gào mồm lên đe dọa. Nhưng ngay lập tức con mèo bị Cô Đồng Linh túm lấy, bà ta vỗ về nó, lại nhìn cô cười nói:
- Nó đã ăn hết những con chim tôi nuôi – Tay bà ta chỉ mấy cái lồng chim rỗng, tiếp – Dù tôi đã treo lên rất cao, nhưng nó vẫn tìm cách vồ chim để ăn, con mèo này sắp biến thành ma rồi.
Lời này bà ta nói ra khiến cô không khỏi rùng mình, bộ dạng khi nãy của con mèo kia còn đáng sợ hơn cả ma nữa, thậm chí nó còn muốn ăn cả cô luôn không biết chừng. Mà bà ta thích chim như vậy, tại sao lại để con mèo kia ăn hết chúng, Hồng Ngọc cảm thấy bà cúng này hành vi không rõ ràng, giống một kẻ lừa đảo hơn là một người làm về tâm linh, việc bà ta đưa cô về đây cũng rất đáng ngờ, có khi nào sẽ bắt cóc cô bán cho lò mổ lấy nội tạng không?
Cô Đồng Linh liếc qua liền biết Hồng Ngọc đang nghi ngờ mình, bà ta đặt con mèo sang một bên, rót một cốc nước đưa cho cô, thản nhiên nói:
- Chẳng phải cô đang tìm cách trả thù cho bố ư, sao, giờ nghĩ lại rồi à, không cần tôi giúp nữa chứ?
- ... Cái đó... tất nhiên là tôi cần – Hồng Ngọc bị nhìn trúng liền lúng túng đáp – bà muốn tôi làm gì?
- Trước hết cứ kể đầu đuôi chuyện của cô cho tôi nghe, cách thì thực ra tôi có nhiều lắm - Bà ta vừa nói vừa ra hiệu cho cô ngồi ở phía đối diện.
Hồng Ngọc kể ngắn gọn lại một lượt, từ chuyện cưới chạy tang, sau đó bố cô tỉnh lại thần kỳ như thế nào, rồi chuỗi ngày sống như cực hình tại nhà Văn Phi ra sao, cuối cùng là bố cô bị hắn làm cho tức chết. Lời còn chưa dứt, cô đã nước mắt ngắn nước mắt dài, giọng cũng nghẹn ngào không nói liền mạch được. Cô Đồng Linh cũng xem như là hiểu hết rồi, không cần cô kể tiếp nữa, bà ta hỏi:
- Vậy chính xác là cô muốn trả thù những ai?
- Tất cả bọn chúng! – cô nói mà như hét lên.
Cô Đồng Linh chưa từng thấy ai quyết liệt như vậy trước đây, bà ta đã gặp nhiều trường hợp trả thù tình rất tàn khốc, nhưng không đến mức triệt để như vậy. Qua giọng điệu có thể thấy cô đã bất lực thế nào mới phải cầu cứu người ngoài thế này, thậm chí là đặt niềm tin vào một người không quen không biết, bị dồn đến nước đó thì phải nói là rất đáng thương. Với ý chí như hiện tại, cô sẽ đi được đến đâu của công cuộc trả thù? Cô Đồng Linh thầm nghĩ, hiếm khi có được một người bán mạng vì thù như vậy, xem ra không giúp thì sẽ rất có lỗi với lương tâm.
- Được, vậy tôi có một combo có thể giúp cô xử lý vẹn toàn tất cả những vấn đề trên. Có điều cô phải chuẩn bị tâm lý, quá trình sẽ kéo dài một thời gian đấy.
- Combo là gì?
- Tôi là người làm về tâm linh, như cô biết thì tôi sẽ không dùng những cách bạo lực thông thường để áp dụng vào việc này, công cụ mà tôi sử dụng là bùa chú.
- Vậy ý bà là một combo bùa chú? Như thế nào?
- Đáng ra tôi sẽ chỉ giúp cô đoạt lại những gì cô đáng được nhận thôi, nhưng thử nghĩ mà xem, những thứ đó cô có cần không? Một người chồng như vậy, một gia đình như vậy, cô cần không?
- Không!
- Chính thế, cô là muốn chúng phải trả giá cho những chuyện mà chúng đã gây ra, nhưng cái gì cũng phải có trình tự, chúng đã giày vò cô suốt một thời gian dài, nếu chỉ một dao mà giết đi thì sẽ không thỏa đáng với cô. Nghe này cô gái, nếu cô đã khao khát trả thù như vậy, thì phải làm cho thật triệt để, phải từng bước khiến cho những kẻ đó chịu đau khổ gấp trăm lần, thậm chí là khiến chúng không dám trở lại làm người, nếu có kiếp sau. Cô đã có ý tưởng nào cho chuyện này chưa?
Hồng Ngọc không đáp, cô cơ bản là không theo kịp lời bà cúng kia nói, ý tưởng cho việc trả thù ư? Nghĩ rồi cô bèn lắc đầu, mọi thứ hiện vẫn rất mơ hồ.
- Vấn đề bây giờ là cô nên bắt đầu từ đâu? – bà cúng bắt đầu hướng cô đi vào chi tiết - Nền tảng là một bước quan trọng vì từ đây cô sẽ phát triển được những bước tiếp theo, nếu là tôi thì tôi sẽ bắt đầu từ việc bản thân bị mất niềm tin.
- Mất niềm tin? Có phải là lần đầu tiên tôi phát hiện ra hắn ngoại tình với người phụ nữ kia trước lễ cưới?
- Nói đúng ra, thì đó là việc ngoại tình của chồng cô, vì nó mà cô chán ghét hắn, cũng vì nó mà hắn muốn đuổi cô đi, đây chính là nguồn gốc của mọi vấn đề phát sinh sau này, phải cắt đứt được nó trước tiên.
Vừa nói Cô Đồng Linh vừa đứng dậy, bà ta đi quanh nhà một lát, sau đó trở lại bàn để xuống trước mặt cô một cái túi vải nhỏ, màu xám không có họa tiết. Để cô cầm lên xong bà ta mới hỏi:
- Cô đoán xem trong đó chứa cái gì.
- Một miếng sành hình chữ nhật và một hạt bàng khô? – cô nắn nắn
- Thứ cô sờ thấy là mảnh sành, đó là tro cốt người chết trộn với đất bùn hầm mộ, đem nung lên, cái đó gọi là Phách. Còn hạt bàng khô kia, thực ra là một đoạn lòng của người, cái đó gọi là Tâm. Phách và Tâm nghĩa là thể xác bên ngoài và nội tâm bên trong, đây là một loại bùa của người Malay, tên là Bùa Người.
Nghe mà Hồng Ngọc sửng sốt cả lên, cô lập tức đặt cái túi xuống bàn, không đợi cô kịp phản ứng, Cô Đồng Linh đã nói tiếp:
- Đừng sợ, thứ này không nguy hiểm – bà ta trấn an cô - Bùa Người sẽ gián tiếp thực hiện mong muốn của cô. Người Malay còn coi đây là bùa may mắn, tôi chỉ cải biến một chút, khiến nó trở lên hữu ích với cô hơn thôi.
- Bùa này dùng thế nào?
- Cô lấy hai món đồ thiết thân của hai người đó, gì cũng được, để vào trong một cái chậu, đổ ngập nước và thả bùa này vào. Trước khi đi ngủ cô hãy ngâm tay trong chậu nước đó, xong lại đặt chậu nước vào gầm giường, để một con dao dưới gối, như vậy là yên tâm ngủ rồi. Bùa Người có hiệu lực trong vòng 30 ngày, cô sẽ phải tốn sức một chút, nhớ tuyệt đối không được để ai nhúng tay vào chậu nước đó, chỉ cần làm theo chỉ dẫn của tôi thì chắc chắn sẽ thành công. Hết 30 ngày thì quay lại đây, tôi sẽ chỉ cho cô tiếp theo phải làm gì.
- Sẽ không ảnh hưởng đến tôi chứ? – cô do dự hỏi.
- Tuyệt đối không, cô cứ coi đó như bùa may mắn là được – bà cúng đảm bảo.
- Tôi vẫn thấy việc này không cần thiết, bọn họ dan díu với nhau không liên quan đến tôi, việc gì tôi phải hao phí tâm tư vì họ, tôi cũng đâu có ghen tuông gì chuyện đó – nghĩ không thông, cô liền nói.
- Có thể bước này đối với cô không quan trọng, nhưng cô nên nhớ đây là cách của tôi, mọi đường đi nước bước trong này tôi đều đã tính toán kỹ càng, việc trả thù có thành công hay không chỉ còn phụ thuộc vào bản lĩnh của cô tới đâu thôi. Tôi không chỉ nghĩ cho cô, mà còn hi vọng cô thành công, vì vậy sẽ không làm gì hại đến cô cả, nếu cô vẫn không tin tưởng vào những lời này của tôi, vậy coi như tôi chưa nói gì, cô cũng chưa từng thấy vật này – Cô Đồng Linh vươn tay thu lại túi bùa.
- Tôi tin! – Hồng Ngọc lập tức giữ lấy cái túi, ánh mắt bỗng kiên định hẳn lên.
- Phải như vậy – Cô Đồng Linh dịu giọng nói – cô cũng không cần quá căng thẳng, chơi bùa quan trọng nhất chính là cái tâm, tâm cô đã vững thì trời có sập cũng không lay chuyển được, tự khắc việc sẽ như ý mình thôi.
Bùa chú vốn dĩ chưa từng liên quan đến cuộc sống của cô trước đây, cô cũng không mong muốn sẽ có ngày này, vẫn là do số phận đưa đẩy, nếu thực sự đã an bài rồi vậy cô cũng chỉ còn cách thuận theo mà sống. Nghĩ vậy cũng không đúng, dựa vào đâu mà một cái túi như thế này có thể thay đổi được hai con người, chỉ trong một thời gian ngắn khiến họ từ bỏ nhau, cô vẫn mơ hồ không tin, nếu thực sự bùa chú có năng lực vô biên như vậy, thì những kẻ nắm giữ được chúng sẽ chẳng khác gì nắm giữ vận mệnh của người khác.
- Bùa này có giá bao nhiêu? – hẳn là nó sẽ không rẻ, Hồng Ngọc tự nhủ.
- Khi nào cô thành công tôi sẽ tính tiền một thể, cô còn nhiều việc phải làm hơn là nghĩ về giá của nó đấy – bà ta xua tay đáp – hãy cân nhắc kỹ những gì tôi nói, một khi đã bước chân vào thì không thể rút ra nữa đâu. Bùa chỉ là công cụ thôi, quan trọng là ở lòng người có kiên định hay không.
Cô cầm túi bùa trở về, trong lòng tính toán, nghe nói bùa chú không phải thứ gì tốt đẹp, lần này vập vào nó, là lành hay dữ thì chưa rõ, cô lại là người ngoại đạo, một chút kiến thức tâm linh cũng không có, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn thấy không ổn. Thời gian áp dụng túi bùa này cũng khá dài, tới 30 ngày, ai biết được quá trình có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không, vả lại Cô Đồng Linh kia hành tung đáng ngờ, có thể còn ý đồ khác đằng sau nữa, thôi thì lợi bất cập hại, trên đời cô ghét nhất làm việc không rõ ràng, vẫn là không theo thì hơn.
Nghĩ nửa ngày, hôm sau đi làm về, Hồng Ngọc liền chạy xe qua Thụy Khuê để trả lại túi bùa cho bà cúng. Đi đến đoạn đường xảy ra va chạm chiều qua, cô thấy có đám đông đang vây quanh một người, nhìn kỹ thì hóa ra là gã đàn ông hôm qua tông vào xe của Cô Đồng Linh. Gã lăn lộn dưới đất, có vẻ rất đau đớn, hình như một bên tay bị thương, đi cùng gã có hai người đàn ông nữa, họ đang hỏi những người xung quanh xem có biết người hôm qua va chạm với gã ở đâu không. Nghe nói gã đã gỡ lá bùa đó ra, sau khi về nhà thì bên tay kia liền mỏi rã rời, qua một đêm tay gã hóa thành tím ngắt, cả cánh tay cứng đờ không thể cử động được, đi khám thì bác sĩ không tìm ra bệnh, gã nghĩ chỉ có thể là do những lời người đàn bà đã va chạm với gã lúc chiều qua gây ra.
Bà ta hẹn gã ở đây, chắc chắn biết gã sẽ xảy ra chuyện nhưng lại không thấy đến, Hồng Ngọc nhìn người đang lăn lộn dưới đất, cánh tay người đó đã tím đen, không biết có phải đã bị phế rồi không. Cô rời khỏi đám đông, trong lòng xoay chuyển, quả thực bà ta có khả năng đó, chỉ với một tờ giấy mà có thể hại người khác ra nông nỗi này, túi bùa bà ta đưa cho cô hẳn là phải linh nghiệm không kém. Chỉ cần nghĩ tới việc lũ người khốn nạn kia bị hại thê thảm, ruột gan cô liền hưng phấn lạ thường, cô siết chặt lấy cái túi, hạ quyết tâm theo cách này tới cùng.
Tối hôm đó, Hồng Ngọc quay về căn hộ chung cư, Văn Phi có bóng gió về chuyện ly hôn, nhưng cô gạt đi, bảo hắn giờ nhà cô đang có đại tang, đợi qua 100 ngày của bố sẽ tính tiếp. Hắn không muốn đôi co với cô nên bỏ ra khỏi nhà, chắc chắn là đi đến chỗ người phụ nữ kia, đợi một lát không thấy hắn quay lại, cô liền mở cửa vào phòng hắn. Muốn lấy đồ thiết thân của hắn không khó, cô tùy tiện chọn một cái áo bất kỳ là được, tiếp theo là đồ thiết thân của người phụ nữ kia, cô ta không để lại vật gì trong phòng hắn, kiểu này phải nghĩ cách khác.
Hôm sau Hồng Ngọc xin nghỉ làm, cô tới xưởng của nhà hắn đợi, gần trưa thì hắn bắt đầu rời đi, cô lập tức bám theo, tới một cửa hàng chăm sóc sắc đẹp, cô nhìn thấy người phụ nữ từ bên trong chạy ra, hai người họ đưa nhau đi ăn trưa. Gần 1h chiều hắn lại đưa cô ta về spa kia, trông quần áo đồng phục cô ta mặc Hồng Ngọc đoán đây là nơi người phụ nữ đó làm việc. Trong lòng đã có toan tính, cô đi đến một nơi, gặp một người, nói vài câu, trao cho người đó một ít tiền, hẹn tối làm xong việc sẽ trả nốt chỗ tiền còn lại. Sắp xếp đâu vào đấy, cô đến quán cà phê đối diện spa ngồi đợi, thẳng đến hơn sáu giờ chiều, trời đã nhá nhem tối, cô mới thấy người phụ nữ kia rời khỏi nơi làm việc.
Cô ta đi trên một chiếc vespa màu đỏ, Hồng Ngọc cầm điện thoại lên gọi, đầu dây bên kia nhận điện, người đó đã ở ngã tư phía trước đợi, cô lập tức lên xe đi vòng sang đường khác. Người phụ nữ vừa đi qua ngã tư, bỗng từ phía sau có một chiếc xe máy phóng tới, trên xe có hai người bịt khẩu trang, người ngồi sau giật lấy cái túi xách mà cô ta đang đeo, còn dùng kéo cắt quai của túi. Người phụ nữ kia bị hành động đó làm cho giật mình, cô ta loạng choạng tay lái rồi ngã ra đường, vừa kịp hô cướp thì hai kẻ đó đã lao vút đi, biển số xe cũng đã che kín, đến khúc ngoành tiếp theo thì chúng rẽ ngang rồi đi mất hút.
Xe máy của hai tên cướp vòng vào một con ngõ, bên trong là Hồng Ngọc đã đợi sẵn, cô đưa nốt chỗ tiền lúc trước thỏa thuận cho chúng, hai kẻ đó nhanh chóng rời đi. Lúc mở túi xách thấy những đồ có giá trị bên trong đều đã bị lấy mất, cô cũng không bất ngờ, cơ bản là những cái đó cô không cần, thứ cô cần là cái túi xách mà người phụ nữ kia luôn đem theo bên mình, có vật này rồi kế hoạch của cô mới chính thức bắt đầu.
Tối hôm đó, chồng cô có lẽ đang ở bên an ủi người phụ nữ kia, cô ngồi trong phòng mình, ném hai món đồ vào trong chậu, đổ nước ngập hai thứ đó, sau mới lấy túi bùa ra, trong đầu nhớ lại cảnh gã đàn ông với cánh tay bị tím đen đau đớn, cô nghiến răng thầm rủa một tiếng, cuối cùng thả túi bùa vào trong nước. Ngoài tưởng tượng của cô, vài giây sau từ cái túi thôi ra một màu đỏ thẫm, rất nhanh cả chậu nước đều bị nhuộm đỏ, nước còn sánh lại nhìn như một chậu đầy máu. Đỏ đến chói mắt, cô nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ phải cho tay vào đó mà tự nhiên cô ớn lạnh, nhưng kỳ quái là càng nhìn cô lại càng muốn khuấy thử nó, giống như bị màu đỏ ấy hút hồn, không cách nào cưỡng lại được.
Vừa cho tay vào nước, cảm giác lạnh lẽo lan từ đầu ngón tay tới mu bàn tay, sau một lát vẫn không thấy có gì khác biệt, cô liền yên tâm. Ngâm thêm vài phút, cô bắt đầu ngáp ngủ, bình thường giờ này cô chưa buồn ngủ, có lẽ do mấy ngày nay mệt mỏi nên muốn ngủ sớm hơn, cô liền rút tay ra khỏi chậu, vẩy cho ráo nước rồi lau qua khăn một chút. Đến lúc đó mới để ý là nước này có một mùi rất lạ, cô chưa từng ngửi qua, không thơm nhưng rất dễ chịu. Cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh, chuẩn bị nốt những bước còn lại xong, vừa đặt mình xuống giường, cô liền chìm ngay vào giấc ngủ.
Người phụ nữ của Văn Phi tên là Lý Thị Hoa. Cô ta lúc sẩm tối bị kẻ gian cướp mất túi sách, trong cơn hoảng loạn không làm chủ được tay lái, Thị Hoa lao vào xe bên cạnh, kết quả chân bị thương nặng, phải đưa vào viện cấp cứu. Nghe nói lúc ngã còn đập đầu xuống đường nên hôn mê bất tỉnh, trên người lại không có giấy tờ thành ra phải đợi tới tối hôm đó cô ta tỉnh dậy gọi cho Văn Phi, bấy giờ hắn mới biết tin. Vừa thấy hắn đến, Thị Hoa đã khóc ầm lên, trách hắn lúc đó không tới đón nên mới để xảy ra cơ sự này. Văn Phi nhìn khuôn mặt sưng vù của Thị Hoa, chậc lưỡi nói:
- Đen thôi, đỏ quên đi. Em như vậy thì tới đây không cần đi làm, cứ ở nhà anh nuôi là được, yên tâm.
Lại nói vết thương ở chân Thị Hoa khá nghiêm trọng, là bị móc vào giá để hàng của xe máy, tuy không dài nhưng rất sâu, bác sĩ phải khâu mười ba mũi, còn dặn cô ta tuyệt đối không được đi lại trong một tuần tới. Điều này cô ta cũng tự biết, cái chân đó chỉ cần nghĩ đến đã nhức tới óc rồi, đừng nói là động vào, Thị Hoa vì thế giận cá chém thớt, cứ nhè mặt Văn Phi mà xả, nói tới sùi cả bọt mép. Hắn ban đầu còn dỗ dành ngọt nhạt, về sau thì chỉ im lặng, cô ta đang đau đến phát điên, hắn biết nên mặc kệ, chính là cứ để cô ta nói tới chán thì thôi.
Thẳng đến khuya, Thị Hoa truyền hết một chai nước biển, y tá đưa cô ta ít thuốc, hẹn hai ngày sau đến khám lại rồi cho về. Vừa ra khỏi phòng đồng hồ liền điểm 12h, trong viện vắng lặng như tờ, dãy hành lang sáng trắng im phăng phắc, nếu để ý chỉ nghe thấy tiếng bước chân đơn độc chậm dãi vang lên. Văn Phi đẩy xe lăn về phía cầu thang máy, nãy giờ không thấy Thị Hoa nói gì, hắn dừng bước cúi xuống hỏi:
- Em sao vậy?
- Anh... anh có nghe thấy tiếng gì lạ không?
Mặt Thị Hoa lộ vẻ hoang mang, vừa rồi ở trong phòng cô ta vẫn thấy bình thường, nhưng sau khi ra khỏi cửa liền có cảm giác bất an khó tả. Không biết có phải do ánh sáng ở đây làm cho lóa mắt hay không, mà sau mỗi lần chớp mắt cô ta đều thấy hiện ra một cái bóng bất đồng, hoặc đang đứng hoặc đang nhoài người trên sàn nhà, nhưng tổng thể chỉ như một đường viền vừa thấy đã biến mất, cô ta cho rằng mình bị mất máu nên thị giác có đôi chút ảnh hưởng. Và dù đã cố trấn an bản thân song cảm giác bồn chồn ấy vẫn không qua đi, thậm chí nó còn tăng lên sau khi cô ta vô tình nghe được một tiếng động lạ. Ngay lập tức Thị Hoa bị thứ âm thanh đó thu hút, rõ ràng là ngoài hai người ra cô ta không thấy có ai đi lại trên hành lang, nhưng thứ âm thanh lọt vào tai lại cho thấy, nó đang tiến đến, rất gần.
Sệt sệt sệt...
Từng hồi ngắt quãng, nghe vừa có cảm giác nặng nề lại vừa ướt át, giống như ta kéo lê một vật đang không ngừng chảy nước trên nền bê tông, đó là tiếng sàn sạt bị bóp méo, đều đặn ngừng lại, đều đặn lê đi. Thị Hoa tim đập thình thịch, cô ta còn đang mơ hồ không rõ mình nghe thấy gì, nhưng linh cảm đã trỗi dậy mạnh mẽ, đột nhiên cô ta ngửi thấy có mùi tanh trong không khí. Đang hoang mang thì Văn Phi dừng bước, nghe cô ta nói đến tiếng động lạ, hắn ngó quanh giây lát, lắc đầu đáp:
- Không, có tiếng gì lạ đâu.
Thị Hoa cũng nín thở nghe ngóng, đúng là im ắng thật, giống như hết thảy đều biến mất sau khi hai người dừng lại, nhưng vậy vẫn không khiến cô ta thoải mái hơn, lẽ nào lời đồn bệnh viện thường xuất hiện ma lúc nửa đêm là có thật? Cô ta từng nghe người khác kể, vì có nhiều người chết oan nên ma trong bệnh viện là loại ghê rợn nhất, nó kéo theo một cái bao dứa lớn, bên trong nhồi đầy xác người, đêm đêm đi quanh hanh lang, với vệt máu tưới đẫm nền đất, đáng sợ hơn cả là bất cứ ai bắt gặp nó đều sẽ chết không toàn thây, trở thành một phần trong đống xương thịt bầy nhầy mà nó kéo theo. Không biết chừng âm thanh kia chính là của con ma đó, Thị Hoa thầm sợ hãi, hít thở cũng trở lên dồn dập. Tâm trạng khó nói càng khiến cho sắc mặt của cô ta thêm kì dị, Văn Phi nhìn không ra cô ta bị gì, chưa kịp hỏi cô ta đã gắt:
- Anh còn đứng ngây ra làm gì, về nhanh đi!
Văn Phi rảo bước đẩy xe lăn về phía cầu thang máy, hắn vừa đi Thị Hoa liền nghe thấy tiếng sền sệt truyền đến, hắn đi càng nhanh thì âm thanh đó càng gần, giống như đuổi theo sau lưng hai người vậy. Không những thế trong mắt cô ta cùng lúc lại hiện ra tới bốn năm cái bóng, vẫn mờ mờ ảo ảo như cũ, nhưng tư thế đồng nhất, đều đang nhào tới chỗ cô ta mà vồ lấy. Sợ tới độ cô ta không dám chớp mắt, thẳng một đường trợn muốn lòi cả con ngươi khỏi tròng. Rất nhanh đã tới cầu thang máy, Văn Phi bấm nút, cầu thang bắt đầu đi từ tầng một lên. Không đúng, hai người đã dừng lại mà sao tiếng sền sệt kia vẫn đuổi theo không dứt, Thị Hoa nghe mà toàn thân bủn rủn, cô ta cắn môi nhìn số tầng từ từ thay đổi, trong đời chưa bao giờ biết chờ đợi lại có lúc đáng sợ như vậy.
Ting!
Cửa thang máy vừa hé ra, Thị Hoa đã vùng dậy lao vào trong, đột ngột đến mức Văn Phi cũng bị giật mình, hắn còn chưa kịp đỡ liền thấy cô ta ngã đánh huỵch một cái xuống sàn. Thị Hoa cố sức ngồi dậy, lúc quay lại nhìn, đập vào mắt cô ta là một vệt máu đỏ thẫm kéo dài trên sàn nhà, tới bánh xe lăn thì đọng thành vũng lớn, nhưng không hề thấy con ma nào ở đó, ngay lập tức cô ta gào lên:
- Đóng cửa thang máy lại!
Văn Phi không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, hắn còn định đẩy xe lăn vào nhưng bị Thị Hoa giữ lại, cô ta đã sợ tới lắp bắp không thành lời, mặt trắng bợt như vôi. Hắn đành đóng cửa thang máy, dùng lời lẽ ôn hòa xoa dịu cô ta, nhưng Thị Hoa đã sớm không nghe thấy hắn nói gì, cô ta vẫn luôn tìm kiếm nó, và chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi trước khi cửa thang máy đóng lại, cô ta liền thấy được. Mặt trong tháng máy đối diện với cửa có phủ một lớp kính mờ, Thị Hoa vô tình nhìn lên mặt kính mờ đó, thấy ngoài cô ta và Văn Phi còn có một bóng trắng nữa, hình ảnh phản chiếu nhòe nhoẹt, chỉ biết khi cửa đóng lại thì bóng trắng kia đang vươn tay vào trong thang máy, bàn tay đó vừa cầm bao dứa nên năm ngón đều đỏ đòng đọc những máu.
"Cách" một tiếng rất khẽ, Thị Hoa kinh hoàng nhìn lại cánh cửa đã khép chặt, đầu cô ta như muốn nổ tung, ở một bên cánh cửa vậy mà vẫn kịp in lại bốn ngón tay máu! Thị Hoa sợ tới rụng rời tay chân, cùng lúc Văn Phi bên cạnh lay lay vai cô ta, khiến cô ta lập tức òa lên thảm thiết:
- Ma, có ma... nó đi theo em, anh...anh nhìn đi, nhìn kia kìa...
- Em bị gì vậy? Thôi, đừng sợ, anh biết rồi, ma quỷ đâu ra, nào nào – Văn Phi vừa trấn an cô ta, vừa áp chế cơn bấn loạn mà cô ta tạo ra.
Thị Hoa giãy giụa tới lúc cửa thang máy mở ra, nghe "ting" một tiếng khiến cô ta giật bắn người, ngay lập tức hắn đưa cô ta rời khỏi bệnh viện. Cho tới khi vào xe Thị Hoa vẫn chưa thôi lải nhải những điều hoang đường, cô ta luôn mồm nói tới ma quỷ với vẻ mặt hoảng sợ, gần như ép buộc Văn Phi phải tin vào những gì cô ta nói, trong khi hắn hoàn toàn không nhìn thấy những thứ đó. Hắn có thể thuận theo cô ta mọi việc, nhưng riêng chuyện điên rồ này thì không, Văn Phi kiên nhẫn trấn an tinh thần cô ta, vừa là để khiến Thị Hoa bình tĩnh lại, vừa là để bản thân hắn không bị những lời đó làm cho dao động. Hắn cho rằng một phần do không khí lạnh lẽo trong bệnh viện đã làm cô ta liên tưởng linh tinh, và phần khác là do cơn đau từ vết thương ở chân gây ra, quá đau cũng có thể sinh hoang tưởng được.
Về tới chung cư nơi Thị Hoa sống, cô ta vốn dĩ có một người con trai ba tuổi với chồng, nhưng đứa trẻ đã được đón sang nhà ông bà nội chơi, Văn Phi gửi xe xong thì đưa cô ta lên phòng. Quả nhiên rời khỏi bệnh viện liền dễ thở hơn hẳn, cảm giác hồi hộp cũng không còn, Thị Hoa ngẫm lại thì những cảnh tượng đáng sợ lúc đó đều giống như trong tưởng tượng của cô ta. Tức là từ khi cô ta nghe thấy tiếng động khả nghi, tự nhiên trong đầu hiện ra hàng đống những thứ ma quỷ, cô ta là nhặt từ trong đó ra một câu chuyện, tiếp theo diễn biến xảy ra đúng như suy nghĩ của cô ta. Thị Hoa ngờ ngợ hết thảy đều là tự mình dọa mình, thoạt nghĩ đến là vết thương trên đầu lại đau, cả người bứt dứt, cô ta lại làu bàu trách Văn Phi, lúc này còn tâm tư mà ăn với uống, mà đi cũng rõ lâu nữa!
Vừa nhắc tới hắn, bên ngoài phòng khách liền có tiếng động, Thị Hoa đoán là hắn đã về, không nhịn được cô ta gọi vọng ra:
- Đi gì mà lâu thế?
Không có tiếng trả lời. Thị Hoa nhoài người nhòm qua khe cửa khép hờ, cảm giác được bước chân ai đó đang đi lại bên ngoài, cô ta toan gọi thêm tiếng nữa. Nhưng vừa há miệng, cửa phòng lại từ từ mở ra, nó mở một cách chậm dãi, giống như có ai đẩy từ bên ngoài, xong đột ngột dừng lại. Nhưng, đâu có ai ở đó, Thị Hoa nghẹn họng trân trối, khoảng trống trước mặt bỗng nhiên trở lên đáng ngờ. Cô ta cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của ai-đó trong phòng mình, tất cả các giác quan đồng loạt căng thẳng. Thị Hoa lạnh cả người, cô ta rùng mình đưa mắt nhìn khắp phòng, toàn thân co thành một đống rút về đầu giường, cái chân đau khiến cô ta nhận ra mình không thể bỏ chạy, cũng không còn chỗ nào để trốn, chỉ đành bất lực chịu đựng nỗi sợ hãi vô hình kia.
Nó là cái gì? Có phải như trong những câu chuyện mà Thị Hoa vẫn đọc, nó là oan hồn một người bị giết, máu me đỏ lòm từ trên xuống dưới, thậm chí không có đầu, hoặc toàn thân nát bấy, tới đây để đòi mạng? Nghĩ mà Thị Hoa tim đập thình thịch, nếu đột ngột hiện ra một thứ hình hài ghê rợn như vậy trước mặt, e rằng tim cô ta sẽ vỡ ra mất, và nếu Văn Phi không về đúng lúc đó, chắc Thị Hoa sẽ cứ để cho những suy nghĩ chìm trong ma mị đến mụ người. Hắn vừa mở cửa đi vào, từ trong phòng ngủ đã nghe thấy tiếng hét thất thanh, tưởng cô ta làm sao hắn mới vội vã chạy vào, chỉ thấy Thị Hoa chùm chăn quá đầu, người quắp vào như con tôm, vừa gào vừa khóc không nghe ra cái gì.
Văn Phi hỏi han Thị Hoa, cô ta bám riết lấy hắn, nói trong phòng có ma, hắn trước giờ không tin vào chuyện ma quỷ, bác sĩ đã kiểm tra cho cô ta, thần kinh không chút sứt mẻ, chắc đây là đang muốn làm nũng hắn. Văn Phi dỗ dành Thị Hoa ăn một chút rồi ngủ để lấy sức, có hắn ở đây thì không phải sợ bố con thằng nào hết. Nói mãi Thị Hoa mới xuôi theo, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác, suốt đêm cô ta ngủ trong nơm nớp lo sợ, mê man tới sáng không tròn giấc, cứ nhắm mắt là cảm giác ai đó đi lại trong phòng liền hiện ra, thành thử có muốn cũng không thể ngủ thêm được.
Sáng ra Văn Phi phải trở về xưởng làm việc, hơn nữa chuyện Thị Hoa bị ngã xe đã truyền tới tai nhà chồng, mẹ chồng liền sang nhà chăm nom cô ta, tiện đem theo đứa nhỏ về, Văn Phi vì thế không thể thường xuyên qua thăm được nữa. Lại nói, ban ngày Thị Hoa hoàn toàn bình thường, mọi sinh hoạt diễn ra thuận lợi, nhưng hễ đêm xuống cô ta lại bị hành hạ bởi hàng loạt chuyện kỳ lạ trong nhà. Những tiếng bước chân quanh quẩn khắp phòng, chỉ cần áp tai xuống gối, Thị Hoa liền nghe thấy rõ mồn một, mấy lần cô ta hỏi mẹ chồng nằm cạnh có nghe thấy không, bà ấy đều nói là không, nhưng sao cô ta lại nghe thấy? Gần như Thị Hoa phải mở mắt cả đêm, thậm chí không chỉ bước chân, cô ta còn nghe được cả tiếng đồ đạc xê dịch, và cửa phòng đong đưa, tất cả không chỉ dừng ở cảm giác nữa.
Ngày hôm sau là tới cái hẹn tái khám, Thị Hoa yêu cầu bác sĩ khám lại thần kinh cho mình, cô ta nghĩ mình bị hoang tưởng do lúc ngã xe đập đầu xuống đường, bác sĩ xem xét trường hợp của Thị Hoa, quả thực không có dấu hiệu não bộ bị tổn thương, cô ta chỉ là suy nhược thần kinh do lo lắng quá độ, họ kê cho cô ta mấy liều thuốc an thần, ngoài ra vết thương ở chân không có gì đáng ngại nữa, tiếp tục nghỉ ngơi từ giờ tới lúc tháo chỉ là được. Mấy lời của bác sĩ khiến Thị Hoa phần nào an tâm, tối hôm đó theo lời dặn của bác sĩ, trước khi đi ngủ uống một liều an thần, chỉ vài phút cảm giác buồn ngủ đã kéo tới, cô ta yên tâm nhắm mắt lại.
Thời gian đầu thuốc tác dụng rất tốt, cảm giác người nhẹ nhõm thoải mái, cũng không bị tiếng động lạ bên ngoài quấy rầy, Thị Hoa thiu thiu ngủ. Nhưng không lâu sau cô ta phải giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh toát sống lưng, so với những đêm trước thì lần này có vẻ không giống, nó đã không còn là cảm giác! Trong bóng tối lờ mờ, Thị Hoa lật chiếc chăn đắp ngang người ra, cô ta nuốt một ngụm nước miếng, mắt nhìn xoáy vào vết thương trên cẳng chân. Một sự rùng rợn tới ghê người hiện ra trước mắt, Thị Hoa cắn chặt môi không dám rít lên, nơi vết thương bây giờ đã nhung nhúc những giòi, chúng ngoi ra từ miệng vết thương, dưới ánh sáng yếu ớt chỉ thấy màu trắng lẫn với màu đỏ, con nào cũng dài tới cả đốt ngón tay, ngúc ngoắc muốn chui ra.
Bà mẹ chồng vốn đang ngủ, tự nhiên thấy giường rung rung, bà ta hé mắt nhìn sang, chỉ thấy một đống lù lù bên cạnh, định thần ra là con dâu không hiểu sao nửa đêm ngồi dậy, bà ta xoa xoa mặt hỏi:
- Con không ngủ được à?
Không nghe thấy tiếng con dâu đáp, mẹ chồng mới nhỏm dậy, bà ta với tay bật cái đèn bàn lên, mắt nhắm mắt mở nhìn xem con dâu ngồi làm gì mà cứ giật đùng đùng như trúng kinh phong. Lúc đối mặt với Thị Hoa, bà mẹ chồng bị dọa cho kinh hoàng một phen, cô ta đầu tóc xổ tung, mắt trợn trừng trừng, đang nghiến răng dứt mấy sợi chỉ khâu ở chân ra. Vết khâu bị cào tới nham nhở, trong tay Thị Hoa còn cầm một đoạn chỉ đã liền thịt, máu me thấm loang lổ khắp chăn đệm, nguyên một bên cẳng chân đỏ choét những máu. Cô ta còn không ngừng tay, tiếp tục hăng hái cấu vào vết thương, giống như không biết đau mà tự xé thịt mình ra, vừa rên hừ hừ vừa lẩm nhẩm:
- Đừng bám vào chân tao, đừng bám vào chân tao...
Chứng kiến cảnh tượng đó, bà mẹ chồng sợ hãi rú lên, bà ta vội vã bế lấy đứa cháu đang ngủ chạy ra phòng khách, đóng chặt cửa phòng ngủ lại tiếp theo lấy điện thoại gọi về nhà, nói rằng Thị Hoa điên rồi, nếu không nhanh đến cứu, cô ta sẽ giết cả hai bà cháu! Rất nhanh sau đó người nhà bên ấy liền tới, khi họ mở cửa phòng ngủ ra, nhờ ánh sáng từ cái đèn bàn mà ai nấy đều thấy được toàn cảnh bên trong, Thị Hoa vẫn ngồi nguyên trên giường, cả người dính máu, vết thương ở chân rách tướp rất đáng sợ. Lúc bị bắt đem đi viện, cô ta không hề chống đối, mắt vẫn không rời vết thương, thều thào nói:
- Giòi,... giòi chui ra nữa kia, đừng để nó bám vào chân tôi,...
Bác sĩ phải tiêm cho cô ta một mũi gây mê rồi mới có thể tiến hành xử lý vết thương, trông nó giờ giống như bị cá rỉa, không cách nào khâu lại được, người ta đành cắt bỏ phần thịt bị tổn thương và nuôi cấy phần da thịt mới đắp vào. Còn đối với hành động của Thị Hoa, cô ta là bị ám ảnh bởi vết thương nở loét và sinh giòi, bác sĩ cho rằng đây có thể là giải đoạn đầu của bệnh rối loạn thần kinh, cái này cần phải theo dõi thêm, vì thế Thị Hoa sẽ phải ở lại bệnh viện để điều trị trong những ngày tới. Người nhà cô ta cũng được gọi đến, sau sự việc vừa rồi bà mẹ chồng nhất định không chịu ở lại, bà ta ôm cháu trai về thẳng nhà bên kia, còn nói cô ta mà bị điên thì không phải là con dâu nhà này nữa.
Qua một đêm ồn ào, sáng hôm sau tỉnh dậy, Thị Hoa bình tĩnh trở lại, cô ta nói mình không điên, chính mắt cô ta nhìn thấy có giòi ngoi ra từ vết thương, đến giờ chân vẫn còn thấy nhột nhột, không thể nào là tưởng tượng được. Vài người động viên cô ta yên cứ tâm ở lại bệnh viện để bác sĩ điều trị, trong đó có Văn Phi, sau khi nghe tin hắn liền tới viện, với danh nghĩa là bạn chồng cô ta, hơn ai hết hắn là người quan tâm tới bệnh tình cô ta nhiều nhất. Ngoại trừ chuyện đó ra, Thị Hoa vẫn hoàn toàn bình thường, quả thực cô ta cũng không biết mình bị làm sao, ban ngày vẫn tỉnh táo, nhưng cứ đến đêm là trong lòng lại sợ hãi bồn chồn, giống như bị ai đó chi phối, không cách nào xua đi được.
Những đêm trong viện, khi mà tất cả các giường bệnh khác đều đã yên giấc, Thị Hoa lại mơ hồ nghe thấy rất nhiều âm thanh kì lạ, vừa là tiếng thì thào, lại vừa là tiếng kim loại va nhau, còn phát ra rất gần, giống như ở ngay đầu giường cô ta. Nhưng vì tác dụng thuốc an thần liều cao nên cô ta không tài nào tỉnh dậy được, cứ ngủ chập chờn như vậy tới sáng, tinh thần vô cùng mệt mỏi, được cái từ lúc vào viện cô ta không hề phát sinh chuyện gì tổn hại đến thân thể, vết thương được chăm sóc tốt nên hồi phục rất nhanh, tới ngày thứ năm cô ta liền được cho xuất viện về nhà.
Đã lâu không được ở riêng với Văn Phi, vài ngày sau Thị Hoa liền lấy cớ bệnh tình thuyên giảm để đuổi người nhà về, cô ta nói mình có thể tự chăm sóc bản thân, cũng muốn ở một mình cho thoải mái. Người thân vừa đi thì Văn Phi tới, Thị Hoa lập tức đòi hắn đưa ra ngoài chơi, cô ta chính là vì ở nhà quá nhiều nên mới phát điên như vậy. Hai người lập tức quấn lấy nhau, Văn Phi những ngày này cũng bận bịu chuyện công việc, nhiều lúc hắn muốn tìm cô ta để giải quyết nhu cầu nhưng lại không thể tới nhà, bây giờ mới được thỏa mãn. Thị Hoa được hắn đưa đi ăn chơi tới khuya, chán chê rồi cô ta nhất định không chịu về nhà, cuối cùng hai người quay xe vào một khách sạn để qua đêm.
Đang vui vẻ trên xe, theo phản xạ Thị Hoa tự nhiên đưa mắt qua gương hậu trong xe, vốn không có chủ đích nên cô ta lướt qua rất nhanh. Nhưng ngay lập tức cô ta phải nhìn lại, lòng bỗng chốc lạnh băng, ghế sau có người! Thị Hoa mặt biến sắc, vội vã giật áo Văn Phi, gào lên:
- Dừng, dừng xe!
Văn Phi đạp mạnh chân phanh, cả hắn và Thị Hoa đồng loạt cắm đầu về phía trước, giống như bị tạt một gáo nước lạnh, hắn gắt ầm lên:
- Em bị sao vậy? Đang yên đang lành hét cái gì, làm anh giật cả mình!
Nhưng Thị Hoa không phản ứng với mấy lời đó, cô ta đang mải ngoái nhìn xuống ghế sau, ánh mắt còn lén lút như quạ nhòm chuồng lợn. Chắc chắn lúc đó Thị Hoa đã thấy hai bàn tay đặt ngay ngắn trên đùi của ai đó ngồi sau, thậm chí cô ta còn thấy nó động đậy nhè nhẹ, hoặc là chân người đó rung rung, nhưng tại sao vừa quay lại đã không thấy đâu nữa? Giây tiếp theo, Thị Hoa rít lên một tiếng, mở tung cửa xe lao ra ngoài, Văn Phi kinh ngạc nhìn cô ta tự hỏi, lẽ nào lại phát điên rồi?
- Ma! Có ma! – Thị Hoa loạng choạng lùi xa khỏi xe, tay cô ta chỉ vào ghế sau, mặc cho Văn Phi khuyên can, cô ta giẫy khỏi tay hắn, nói – tôi không bị điên, anh không thấy sao, xe anh có ma! Tôi không muốn đi với anh nữa, tôi phải về nhà,...
Nói rồi Thị Hoa tập tễnh vừa bỏ chạy vừa vẫy taxi, bất kể Văn Phi níu kéo thế nào, giống như ma đuổi, cô ta sau đó lên taxi chạy đi mất hút.
Rầm!
Hôm nay hắn cũng về nhà. Hồng Ngọc bị đánh thức bởi tiếng đóng cửa dằn dỗi của Văn Phi, cô mở choàng mắt thảng thốt nhìn, định thần giây lát, cô mới từ từ thở ra, cơ thể bấy giờ liền thả lỏng. Đã là mười ngày kể từ khi Hồng Ngọc áp dụng bùa người của Cô Đồng Linh, quá trình thực sự khiến cô khó tin, đúng hơn là sợ hãi. Không giống như tưởng tượng, cứ mỗi đêm cô nhắm mắt lại, cảm giác cơ thể liền nhẹ bẫng, tiếp theo cô đột nhiên bị kéo tới một nơi xa lạ, những nơi cô chưa bao giờ đến, kì quái hơn cả là trong mơ cô luôn thấy Văn Phi và người phụ nữ kia. Những lúc như thế cô đều muốn tỉnh dậy, nhưng càng cố chạy trốn khỏi cơn ác mộng, hoặc nguyền rủa, thậm chí là muốn giết hai người đó, thì mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ, có chăng chỉ thay đổi từ nơi này sang nơi khác.
Đêm nào cũng vật lộn với giấc mơ của bản thân, tới sáng thì người cũng mỏi rã rời, cô luôn thức dậy trong trạng thái căng cứng toàn thân, tới hít thở cũng không dễ dàng, lúc nào cũng như đang gồng mình chống lại cơn ác mộng vậy. Vừa rồi khi giật mình tỉnh dậy, cô còn tưởng như hồn lìa khỏi xác, từ đầu đến chân lạnh ngắt, mồ hôi tay ướt đầm, tim đập dồn dập, sợ tới không dám ngủ tiếp. Càng nghĩ càng bất an, người phụ nữ kia thì cô không biết, nhưng Văn Phi thì rõ ràng vẫn bình thường, không thể kéo dài tình trạng này được, Hồng Ngọc quyết định sẽ tới tìm Cô Đồng Linh để hỏi cho ra nhẽ.
Trời vừa sáng cô liền rời khỏi nhà, đường vắng nên xe chạy vù vù, vội vã như vậy vì Hồng Ngọc lo Cô Đồng Linh sẽ ra khỏi nhà từ sớm. Rất nhanh đã đến nơi, cô mạnh dạn bước vào tòa nhà tập thể, băng qua dãy hành lang tối tăm, tới trước cửa căn hộ cuối cùng, toan gõ cửa. Bỗng nhiên từ phía sau có hơi lạnh thổi vào gáy khiến cô rùng mình, Hồng Ngọc bất giác quay lại, đập vào mắt cô là một người ló ra sau cánh cửa phòng bên cạnh, không biết đã ở đó bao lâu, thấy cô nhìn thì rụt vào sau cánh cửa. Hồng Ngọc hơi run tay, gõ liền một lúc ba cái lên cửa, trong lòng cuống quýt, chân đã dợm bỏ chạy.
Ấy vậy mà cửa không có động tĩnh gì. Cô đứng chờ giây lát, lại gõ thêm mấy tiếng, người đứng sau cửa vẫn giữ nguyên tư thế, cô nhìn cái đôi mắt hau háu đang dán vào mình, cả người liền không được tự nhiên, trống ngực dội lên thình thình. Không đợi được, Hồng Ngọc liền gọi:
- Cô Đồng Linh, bà có nhà không?
Bên trong vẫn im phăng phắc. Nhưng phía sau cô liền có tiếng người đáp, giọng lanh lảnh như chim hót:
- Trong đó làm gì có ai mà gọi.
Hồng Ngọc chột dạ, cô nhìn người vừa nói, khuôn mặt khuất sáng không trông rõ diện mạo, chỉ duy có hai con mắt bỗng sáng quắc lên. Linh cảm bất an khiến cô phải lùi lại, tay đập vào cánh cửa ruỳnh ruỳnh, mắt không dám rời người kia một khắc. Người kia gần như không nhúc nhích, chỉ duy nhất khuôn mặt là ló ra khỏi cửa, tiếp tục nói:
- Chỉ có mỗi con mèo đen sống trong đó thôiiiii – âm tiết cuối cùng liền bị ngân ra, chất giọng lành lạnh, đồng thời hai con mắt sáng quắc đang từ nằm ngang liền xoay chín mươi độ ra nằm dọc, rồi lại tiếp tục xoay chín mươi độ nữa quay về nằm ngang, tới khi thành một vòng tròn mới thôi.
Nhìn mà cô rợn tóc gáy, đầu người có thể làm được vậy sao? Chưa kể nãy giờ Hồng Ngọc đã đập cửa ầm ầm, mà trước sau vẫn không có động tĩnh gì, trừ khi bên trong thực sự không có người. Nghĩ tới đó cô lập tức ôm đầu bỏ chạy, nơi chết tiệt này không phải dành cho người, toàn những thứ ma quái. Sợ người kia đuổi theo, chạy vài bước cô lại ngoái lại nhìn, trong dãy hành lang tối tăm vẫn có một cặp mắt đang dõi theo, đột nhiên xung quanh lóe lên rất nhiều đốm sáng khác, vị trí bất đồng, rải khắp từ trên trần tới sàn nhà. Hồng Ngọc chạy thục mạng, ra tới ngoài rồi mà chân vẫn còn run, cô đứng thở mấy hơi, bất giác nhìn lại cả tòa nhà tập thể, trong đầu liên tưởng ra một cái chuồng chim, nhưng kích cỡ này thì giống chuồng người hơn.
Tối hôm đó, Hồng Ngọc vì sợ hãi mà không dám động vào cái chậu kia nữa. Cô để nguyên nó trong gầm giường, nhớ lại những giấc mơ kỳ lạ gần đây, cùng với những lời người ở khu tập thể kia nói, cô liền nảy sinh nghi ngờ với thân thế của Cô Đồng Linh. Bà ta đã nói sau 30 ngày dùng bùa thì quay lại gặp, vậy có nghĩa trong quá trình sử dụng cô sẽ không cách nào gặp được bà ta, kể cả có tìm tới tận nhà cũng vô ích. Thực ra cô chưa từng dùng bùa nên không biết nó lại có hiệu lực như vậy, bà ta còn dặn đi dặn lại, là phải cân nhắc trước khi sử dụng, quan trọng nhất là tâm không được dao động.
Nhưng hiện tại cô đang bị bao nhiêu suy nghĩ hoang mang bủa vây, nào là Cô Đồng Linh đã đi đâu, tại sao người kia lại nói trong căn hộ chỉ có mỗi con mèo, kể cả đó là người hay ma cũng chưa rõ,... so sánh thiệt hơn thì vẫn nên dừng lại. Vừa hạ quyết tâm, đột nhiên cô cảm giác trong người khác lạ, liếc mắt liền thấy từ dưới gầm giường bỗng tràn ra thứ chất lỏng màu đỏ đặc sánh như máu, là chậu thủng ư?
Hồng Ngọc trong lòng giật thót, vội cúi xuống lấy cái chậu ra, cô nhìn khắp cũng không thấy lỗ hẻ nào, mà thứ dung dịch tràn ra nhà cũng đã biến mất. Tim cô thắt lại, thôi xong, cô đã trúng chiêu, thứ chất lỏng này không chỉ có một sức hút khủng khiếp, từ khi nào nó đọc được cả suy nghĩ của cô! Vừa rồi đưa ra quyết định, giống như máu trong người cô sôi lên, chính nó đã gây ra ảo giác, là cơ thể đang bán đứng cô, hoặc nó đã trở thành một phần của con người cô, nhưng là phần cô không thể khống chế được. Vì chỉ cần vừa nhìn thấy, cô liền nảy sinh ham muốn được chạm vào thứ chất lỏng tựa máu đó, để nó tràn qua kẽ tay, ngập ngụa khắp bàn tay, một cảm giác thực sự gây nghiện. Bấy giờ cô mới nhận ra, như thế nào là không thể quay đầu, một khi đã nhúng tay vào thì không thể rút ra được nữa!
Nói đến Văn Phi, có thật là hắn không chịu ảnh hưởng của bùa người? Thực tế là sau ngày Thị Hoa bị tai nạn, vận đen của hắn cũng bắt đầu từ đây. Khác với người phụ nữ kia, hắn không phải kẻ mê tín, càng không biết sợ ma quỷ là gì, nhưng chạy đâu cho hết nắng! Trước tiên phải kể đến công việc làm ăn, Văn Phi vừa mới chính thức tiếp quản xưởng kinh doanh của gia đình, cụ thể xưởng nhà hắn chuyên sản xuất gốm sứ, cũng đã có thương hiệu, để đảm bảo bố hắn mới giao những đơn hàng của khách quen cho hắn xử lý.
Chuyện là trước kỳ hạn giao hàng, hắn là người giám sát và kiểm tra cuối cùng cả lô sản phẩm, bình thường việc này bố hắn sẽ giao cho chuyên gia trong xưởng, nhưng đây là đơn hàng đầu tiên nên hắn muốn tự mình thẩm định, cũng là để thể hiện trình độ am hiểu gốm sứ của bản thân. Mọi thứ đều ổn thỏa, Văn Phi yên tâm xuất hàng cho khách, giá trị lô hàng lần này lên tới hàng trăm triệu, nếu thành công thì cũng xem như một đòn phủ đầu ngoạn mục.
Nhưng chỉ sau hai giờ đồng hồ xuất đi, hàng liền trở về kho, kèm theo một cuộc điện khẩn, bố hắn nhận điện từ đối tác, song gió lập tức nổi lên. Hơn một nửa số sản phẩm trong lô hàng bị lỗi, mà còn là những lỗi cơ bản, màu pha không đúng yêu cầu, sai kích cỡ, sai tỷ lệ... sau một hồi phân trần, bố hắn muốn chuộc lỗi bằng cách giao lại lô sản phẩm mới, với giá chỉ bằng một nửa. Đối tác làm căng, vì lần này khách đặt đã đợi nửa tháng, nếu không có hàng trong ngày hôm đó thì họ sẽ hủy đơn hàng, vậy tới khi lô sản phẩm mới về cũng không bán được nữa, chẳng phải họ sẽ lỗ hết sao. Giằng co một buổi sáng, cuối cùng đối tác hủy đơn hàng, cả lô sản phẩm xưởng nhà hắn chịu lỗ hoàn toàn.
Bố hắn vô cùng giận dữ, ông xuống xưởng xem lại tất cả lô hàng vừa bị trả về, quả nhiên là có lỗi, tới lúc này Văn Phi không cách nào chối cãi được, chỉ có thể tự trách bản thân tại sao lúc đó lại không nhìn ra, giờ hối cũng không kịp nữa. Đối tác đó vốn là một nhà phân phối rất có tiếng trong khu vực, sản phẩm của xưởng nhà hắn được bên đó nhập về khá nhiều, hàng lỗi thì không phải không có, nhưng lỗi nhiều như vậy thì chưa từng xảy ra, rất có thể vì chuyện này mà bên đó sẽ cắt giảm đơn hàng hoặc tệ hơn là chấm dứt hợp tác. Tất nhiên bố hắn cũng không còn chút tin tưởng nào vào trình độ của hắn, mặc dù vậy cũng sẽ không truất quyền quản lý, ông muốn hắn phải học hỏi thêm, đây cũng xem như một bài học đắt giá cho hắn, nhắc nhở hắn bớt tự phụ đi!
Lô hàng tiếp theo là của một nhà tài phiệt đặt sản xuất riêng, đó là bộ bình gốm mười hai con giáp mô phỏng lại bộ bình gốm của đời nhà Thanh, từ hình dáng tới màu sắc đều rất đặc biệt, dù chỉ là hàng nhái nhưng công phu không kém gì hàng thật. Thực ra nhà tài phiệt kia đối với gia đình hắn lại có quan hệ làm ăn, bộ sản phẩm này là quà mừng tân gia, giá trị không thể đong đếm nổi. Bố hắn chỉ định hắn phải tự mình vận chuyển lô hàng này tới bên nhà kia, vừa là để đảm bảo lô hàng đi đến nơi về đến chốn, vừa là để thuận tiện cho hắn ra mắt đối tác bên ấy. Việc này vô cùng đơn giản, rủi ro gần như bằng không, Văn Phi tự tin mình không cần đặt quá nhiều tâm tư cũng có thể thành công.
Tối hôm đó Văn Phi chạy xe về Hải Phòng, vì đường rất vắng vẻ nên hắn đạp sâu chân ga, xe đang lao đi vun vút, bỗng điện thoại hắn reo lên, màn hình hiển thị số của Thị Hoa, hắn vừa nghe máy thì phía trước xuất hiện một người, cứ lừ lừ băng qua đường mà không để ý đến xe hắn đang chạy tới. Hốt quá hắn mới đạp phanh, đánh tay lái vào lề đường, xe hắn lao cả lên vỉa hè, xóc nảy mấy cái mới dừng lại được, may mắn trên đường không có xe qua lại nên không xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Văn Phi chạy ra nhìn trước nhìn sau, đường vẫn vắng hoe, người vừa rồi đi qua trước mũi xe ấy vậy mà lại không thấy đâu, dưới gầm xe cũng không có, đây còn không phải khu dân sinh, hắn cau mày nghĩ giây lát. Xong đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn chui vào xe tìm điện thoại, gọi lại cho Thị Hoa hỏi thì cô ta chối, bảo đâu có gọi gì cho hắn, sao tự nhiên lại trách cô ta. Văn Phi điên đầu, lúc đó cũng không còn sớm nữa nên hắn đành tiếp tục chạy xe, tâm trạng không lấy gì làm thoải mái.
Chưa hết, lúc tới nhà bên kia, hắn cầm bộ đồ gốm được bọc cẩn thận trong hộp ra, rất nhiều khách quan có mặt ở đó tò mò muốn xem sản phẩm của xưởng gốm nhà hắn đặc sắc thế nào. Nhà tài phiệt không để mọi người phải chờ đợi thêm nữa, ông ta mở hộp trưng ra bộ bình gốm mười hai con giáp vô cùng đẹp mắt, nhưng vừa cầm lên, phần đầu con thú và cũng là miệng bình liền đứt lìa, không những thế, cả mười hai bình đều bị như vậy, và chỉ rời duy nhất phần đầu. Văn Phi tái mặt, chẳng lẽ do lúc đó xe xóc, gốm nhà hắn trước giờ rất dày dặn, bảo quản lại kỹ càng, đâu có va chạm gì mạnh mà nứt được như vậy. Thê thảm hơn là, nhà tài phiệt rất mê tín, hôm nay lại là ngày lên nhà mới của ông ta, đây rõ ràng là điềm xấu, thậm chí là trù yểm ông ta!
Khỏi nói cũng biết, hắn đã phải khổ sở thế nào sau đó. Nhà tài phiệt tuyệt giao với gia đình hắn, một mối làm ăn lớn đổ vỡ kéo theo hệ lụy khôn lường, thị phần gốm của xưởng nhà hắn biến mất khỏi khu vực Hải Phòng. Văn Phi đang trên bờ vực bị thu hồi quyền quản lý kinh doanh, bản thân hắn cũng không tài nào bào chữa cho bản thân khỏi những chuyện vừa qua, trước tình hình đó, gia đình hắn lại được mời đến tham gia lễ gọi thầu dự án gốm sứ Hà Nội, do chính quyền thành phố tổ chức. Đây cũng được xem như là cơ hội đắt giá nhất của hắn, trong thương trường thì ngoài tiền và quyền, yếu tố quan trọng tiếp theo chính là ngôn luận, là người thường xuyên đi hội nghị hội thảo nên Văn Phi đặt rất nhiều hi vọng vào lần gọi thầu này, những chuyện không may kia đều là do ngoại cảnh tác động, còn lần này hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của hắn.
Quả nhiên cái miệng của hắn rất được việc. Văn Phi tính ra cũng là người giao thiệp rộng, bạn bè trong ngành nhiều, dự án lần này khá lớn, cần nhiều nhà đầu tư chung vốn, hắn có thể dùng nó để phô trương thanh thế của gia đình. Thời điểm mở thầu, hắn dự trù sẽ góp 10-20% vốn, đây là con số tương đối an toàn, góp vốn ở đây không phải là dùng tiền, mà là góp sản phẩm, hoặc thầu một giai đoạn nào đó trong quá trình hình thành dự án, ví dụ như gia công hoặc lắp ghép... Văn Phi chắc mẩm chuyến này sẽ lấy lại được chút danh dự của bản thân trong mắt bố, hắn ung dung ngồi trò chuyện với mọi người, không để tâm tới cuộc gọi thầu đang diễn ra sôi nổi trên kia.
Ting ting!
Bỗng tiếng chuông thông báo kết thúc cuộc gọi thầu vang lên, sớm hơn dự kiến của hắn, Văn Phi có phần bất ngờ, lúc nhìn lên màn hình lớn, hắn bỗng không thấy tên mình đâu, ngay cả những cái tên khác cũng biến mất, cả màn hình chỉ hiện lên duy nhất một cái tên. Đồng thời MC cũng đang xướng tên người trúng thầu, một tổng giám đốc của công ty xây dựng nào đó trong miền Nam, ông ta đã ôm 100% vốn của dự án. Văn Phi ngơ ngác nhìn, hắn không tính tới là sẽ có trường hợp công ty lớn đứng ra ôm thầu, nghĩ lại thì ở đây ngoài những xưởng sản xuất còn có rất nhiều đại diện công ty lớn nhỏ tham gia, dù không phải tất cả đều chuyên về gốm sứ, nhưng bọn họ có thể đứng ra làm trung gian, nhận thầu với giá cao và thuê lại các bên liên quan để ăn chênh lệch. Đây chẳng phải là không thỏa đáng sao, miếng ăn đến miệng rồi còn bị hớt mất, cục tức này hắn nuốt không trôi!
Vỏn vẹn mười ngày mà hắn đổ bể ba mối làm ăn lớn, đấy là chưa kể các mối sỉ lẻ và cửa hàng buôn bán của nhà hắn đều có dấu hiệu trì trệ, hễ hắn động tới việc gì là việc đó bung bét ra, cả ngày chạy đôn chạy đáo nhưng rốt cục lại chẳng nên cơm cháo gì. Văn Phi suy đi tính lại, sau tất cả hắn rút ra kết luận:
Thiếu hơi gái.
Quả thật là suốt thời gian khó khăn vừa qua, hắn không gần gũi bất cứ người phụ nữ nào. Vợ hắn, tức Hồng Ngọc thì tối ngày lẩn như trạch, còn bồ hắn, tức Lý Thị Hoa thì bị đau chân không đi đâu được. Văn Phi vò đầu bứt tai, nghĩ muốn giải hạn một lần nhưng chưa có cơ hội, đúng lúc đó Thị Hoa gọi hắn tới hú hí, hai người đang đi chơi với nhau vui vẻ, thế nào mà trên đường về cô ta lại hóa điên, giữa đường gào thét ma quỷ rồi bắt taxi về thẳng. Hắn nghĩ mà bực mình, hôm sau cô ta lại gọi cho hắn, xin lỗi đủ thứ xong rủ hắn qua nhà tâm sự cho thỏa những ngày xa cách. Tất nhiên là hắn tha thứ cho cô ta, còn dùng cái giọng đê tiện nhất mà tuyên bố, sẽ trừng phạt cô ta cả đêm!
Những chuyện râu ria không cần nói đến, tối hôm đó, sau khi đã hôn hít chán chê, hai người kéo nhau lên giường, Văn Phi táo bạo giật tung chiếc áo mỏng manh của Lý Thị Hoa, sau đó vùi mặt vào người cô ta, khiến cho cô ta phải thốt lên sung sướng. Thị Hoa ghì chặt lấy vai hắn, bàn tay không ngừng xoa miết từ lưng tới cổ, tiếp xúc da thịt một cách cuồng nhiệt, ánh mắt lả lơi nhìn khắp người hắn, ham muốn càng bùng lên dữ dội khi cô ta trông thấy vật dưới thân hắn. Hai người như đang ngấu nghiến lấy nhau, tiếng xuýt xoa hòa cùng tiếng thở hao hển, mùi vị tình ái nồng đượm khắp căn phòng.
A!
Bỗng Thị Hoa hét lên, cô ta vùng dậy, Văn Phi đang lúc cao trào liền bị hất sang một bên, hưng phấn vụt tắt. Nhìn mặt Thị Hoa còn đáng sợ hơn nữa, ánh mắt vô hồn, làn da tái nhợt, tới cả miệng cũng há ra cứng đờ không ngậm được lại, thế mà tay vẫn kịp vơ lấy cái chăn che lên người, toàn thân cô ta run lên bần bật, hắn còn tưởng cô ta trúng gió hoặc lên cơn động kinh, nhưng sau đó liền biết là không phải. Thị Hoa lắp bắp nói:
- Có người đứng ở cuối giường...
Văn Phi giật mình quay lại, không có, trong phòng bật một chiết đèn bàn nên có thể thấy là ngoài hai cái bóng của hắn và cô ta thì chẳng có cái gì ở đây nữa. Hắn lay lay vai Thị Hoa, trấn an cô ta, nhưng cũng giống như lần trước, cô ta một mực khẳng định trong phòng có người. Bắt buộc hắn phải đứng dậy bật đèn kiểm tra, đèn vừa sáng lên, Thị Hoa lập tức gào toáng:
- Sau rèm! Nó trốn sau rèm!
Cô ta thấy cái rèm có động. Văn Phi cẩn trọng tiến đến gần chỗ cô ta chỉ, hắn cầm tạm con dao gọt hoa quả làm vũ khí, lấy can đảm kéo mạnh rèm ra, song nhìn một lượt đều không thấy có gì khả nghi. Hắn quay mặt nhìn Thị Hoa, hừ mũi nói:
- Làm quái gì có ai, cứ thần hồn nát thần tính.
Lại thấy mặt Thị Hoa càng thêm biến sắc, từ tái nhợt chuyển thành tối sầm, lỗ đồng tử mở lớn, giống như sợ hãi tột độ, ngón tay vẫn chỉ thẳng về phía Văn Phi, hụt hơi nói:
- Nó ở sau lưng anh,... có người ở đằng sau lưng anh... kia kìa....
Văn Phi nhìn về phía sau, đó là tấm kính cửa sổ, không có gì ngoài một màu đen của trời đêm, chưa kể đây là tầng 31 nữa, bên ngoài không hề có ban công, trộm cũng không trốn ở ngoài đó được. Giờ thì hắn bực thật sự, vốn tưởng là cô ta chỉ muốn làm nũng nên mới nghĩ ra mấy chuyện ma quỷ lôi kéo hắn ở lại, nhưng tới mức này thì quá lắm rồi. Văn Phi mặc lại quần áo, tắt đèn rồi lên giường đắp chăn ngủ, mặc kệ Thị Hoa ngồi thu lu cả đêm, cô ta cứ như vậy hắn cũng chán chẳng buồn dỗ dành nữa. Đây là chiều quá sinh hoang tưởng, vốn nghĩ sẽ có một đêm tràn đầy cảm xúc nhưng hóa ra lại thành thất vọng ê chề, rốt cuộc vẫn không phải do thiếu hơi gái mà hắn đen đủi như vậy!
Từ hôm đó trở đi Văn Phi ít qua nhà Thị Hoa hơn, hôm nào cô ta gọi sang thì hắn lấy cớ bận việc hoặc phải sang nhà bố mẹ nên không đến được. Mãi cho tới một hôm, Thị Hoa nằng nặc gọi hắn đến, cũng mấy ngày không gặp, hắn lại thèm gần gũi nên đánh liều qua đó một phen. Vừa bước vào hắn đã nghe thấy tiếng gõ mõ cóc cóc, mùi hương nhang bay đầy nhà, bên trong có ba bốn người đứng ngồi lố nhố, thấy hắn đến, Thị Hoa tập tễnh đi tới, cô ta nói:
- Em đã mời pháp sư tới trừ tà, anh cầm lá bùa này đi, đem theo bên mình sẽ không bị vong quấy phá nữa – vừa nói Thị Hoa vừa đặt vào tay hắn một mảnh giấy vàng gập thành hình lục giác.
Văn Phi nóng hết cả mặt, trần đời hắn ghét nhất trò bùa chú vớ vẩn, con người hắn không bao giờ tin vào tà ma đạo giáo, càng ngứa mắt bọn mê tín dị đoan, bây giờ Thị Hoa lại bày trò trước mặt hắn, lôi kéo hắn tham gia, có lý nào lại thế? Văn Phi muốn ném lá bùa vào mặt cô ta, nhưng hắn nhịn lại được, không nói không rằng hắn đi thẳng ra cửa. Cô ta sao tự nhiên lại như vậy, sau khi ra viện toàn làm những việc bất thường, hắn thì đang xui tận mạng, làm ăn bết bát, bố hắn sắp tới sẽ thu hồi quyền quản lý xưởng sản xuất, công sức hắn đổ vào kinh doanh giờ đã thành vô ích.
Bỗng hắn nhận ra rằng, chính là từ sau khi Thị Hoa gặp chuyện, hắn mới thành ra như vậy. Tức là cứ dính lấy cô ta thì vận rủi sẽ lây sang hắn, hoặc là cô ta dùng mấy thứ bùa chú kia nhưng lại bị phản tác dụng, giờ chúng đang công kích lại cô ta, và vì hắn liên quan tới cô ta nên hắn cũng dính líu vào đó. Đầu óc Văn Phi dạo gần đây cứ rối lên, hết khôn dồn sang dại, hắn bắt đầu tìm cách đổ lỗi, và hiện tại chỉ có Thị Hoa là phù hợp với những nguyên nhân này. Tự nhiên trong hắn nảy sinh một sự chán ghét đối với cô ta, cái mà trước giờ dù Thị Hoa có vô lý tới mấy hắn cũng chưa từng cảm thấy.
Vậy mới nói, tình yêu cũng chỉ là một loại cảm xúc nhất thời, nó giống với vui hoặc buồn, đều không tồn tại được vĩnh viễn. Con người có thể vui vẻ trong chốc lát, thì thời gian dành cho tình yêu cũng là tương đối, hoặc ngắn hoặc dài, nếu nghĩ rằng yêu được mãi thì họa có là hòn đá mới có thể bất biến. Đâu có mối quan hệ nào mà không có mâu thuẫn, chỉ cần có một vết rạn nứt thì tình cảm đó xác định sẽ có ngày đổ vỡ, cùng với đó là những áp lực trong cuộc sống khiến cho tình yêu càng bị coi nhẹ đi. Cảm giác chán ghét chính là một trong những vết nứt đó, kéo theo nó là những cảm xúc tiêu cực khác, cuối cùng chính là dấu chấm hết cho cuộc tình.
Văn Phi trước đây từng nghĩ sẽ vì Thị Hoa mà làm tất cả, nhưng hắn đã nhầm, chỉ là cô ta chưa khiến hắn cảm thấy chán ghét. Thậm chí ngay cả khi đã nhen nhóm rồi, hắn vẫn nghĩ sẽ bỏ qua cho cô ta, vì hắn yêu người phụ nữ đó, nhưng vấn đề không nằm ở hắn. Thị Hoa nhiều lần nghe hắn nói không thích mấy trò mê tín, cô ta ấy vậy mà lại lờ đi, tiếp tục làm theo ý mình, thuê thầy pháp về cúng bái lầm rầm, trong nhà lúc nào cũng khói um như có cháy. Hai người không cách nào câu thông cho nhau, mỗi người đều kiên quyết giữ quan điểm của mình, vốn dĩ vấn đề cũng không có gì to tát, nhưng lại rơi vào chính thời điểm nhạy cảm của đôi bên. Khi mà mâu thuẫn cao trào ngược lại không phát sinh thêm chuyện gì khác, giống như đang đi đường mà rẽ sang hai hướng khác nhau, họ cứ thế xa dần.
Cuối cùng đến ngày thứ 30 thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc.