Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thúc

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 194 . Cái đuôi

“Đó là cái mẹ gì?” Bàn Tử nhẹ giọng hỏi: “Rùa?” tôi lẳng lặng nhìn, pháo lạnh rơi xuống phía trên bóng đen đó, bởi vì quá xa lại cách tầng nước, ánh lửa rất mờ, nhìn không rõ, từ góc độ này nhìn xuống, nước suối bên dưới và bóng đen dưới nước hình thành một hình dạng con mắt.

Đây có thể chỉ là đá tảng dưới suối. Mắt Bàn Tử tốt, nheo mắt lại, lại nói: “Các cậu có thể nhìn thấy mép không, thứ này không phải một khối hoàn chỉnh, hình như là rất nhiều thứ chồng lên nhau.”

Chúng tôi đều không nhìn thấy, Hắc Hạt Tử nói: “Giây phút căng thẳng kích thích lại sắp đến rồi, các bạn, lấy hàng đi.”

Chúng tôi giở ba lô ra, vũ khí đều là một vài cây lang nha bổng làm sơ sài trước đó, dùng cành cây mảnh nhọn làm gai, đoàn người giống như người nguyên thủy, nhưng ít nhiều vẫn tốt hơn so với chạy phông lông. Mấy mặt nhìn nhau, đều có chút lo lắng, tình trạng thế này cho dù là ẩu đả học đường cũng không nhất định có thể thắng. Nếu dưới đó có bánh tông, e cũng sẽ cảm thấy chúng tôi không tôn trọng bọn chúng.

Nhưng sức quyến rũ của suối nước nóng quá lớn, không dễ dàng gì đến được đây, càng thêm không thể từ bỏ, Muộn Du Bình dẫn đầu chúng tôi tiếp tục đi xuống, chầm chậm xuống đến đáy tầng này.

Xuống dưới nhiệt độ càng cao, không khí càng thêm ẩm ướt, nói thật, trải qua cuộc sống dã nhân khắc nghiệt như này, suối nước nóng lúc này liền khiến tôi thấy mệt mỏi như trong phòng khách sạn năm sao. Muộn Du Bình quan sát xung quanh một lát, phía dưới đã hoàn toàn là tầng nham thạch. Năm đó người xây dựng nơi này, có thể vô cùng muốn đi đến những kỳ quan kiến trúc mỗi tầng đều cao hơn tầng trên như thế, nhưng cái này cần nhân lực vật lực cực lớn, đến được đây, phỏng chừng mọi người đều đã bỏ cuộc.

Bề mặt tất cả mọi thứ ở đây đều là lưu huỳnh thật dày, Muộn Du Bình chầm chậm thẳng người lên, chúng tôi cho rằng y đang thả lỏng thì y lại khoát tay, chúng tôi lại khom người xuống.

Hắc Hạt Tử dùng khẩu hình môi nói với tôi: “Giả vờ đấy, đừng quấy rầy cậu ta.”

Muộn Du Bình quay đầu lại nhìn anh ta một cái, anh ta giơ ngón cái lên, làm một dấu giỏi giỏi. Muộn Du Bình trở tay lại đánh một cây pháo lạnh, ném vào trong nước. Theo đó đi đến mép nước nhìn.

Chúng tôi đều tụ lại, ở đây đã nhìn thấy rất rõ ràng, nhìn thấy pháo lạnh chìm xuống nước, chậm rãi chiếu sáng bóng đen bên dưới, chúng tôi liền nhìn thấy vô số thi thể trẻ em, chìm dưới đáy nước.

Những thi thể trẻ con này toàn bộ đều mặc quần áo cổ đại, trên mặt đốm xanh đốm vàng, trên người không hề có trạng thái trương phềnh, trông như những pho tượng, từng lớp từng lớp, không thể đếm được có bao nhiêu.

“Giáo phái này điên rồi.” Bàn Tử lắc đầu dùng khẩu hình nói.

Tôi thầm thở dài trong lòng, những thi thể trẻ con này từ ba bốn tuổi, đến sáu bảy tuổi không đồng đều, hiển nhiên đều đã qua xử lý, có một vài chỗ xử lý không tốt, có thể nhìn thấy đã héo rút thành túi rỗng bằng da nhìn như động vật kỳ quái. Xem trang trí của bọn trẻ đều rực rỡ, đầm nước này có thể là một lò đan, không biết là loại pháp thuật âm độc nào, luyện chế đan dược ở đây.

Đồng thời chúng tôi còn nhìn thấy, trên mình những thi thể trẻ con này, đều có từng sợi từng sợi gì đó như dây đai màu trắng kỳ quái, hiện tại đã bị lưu huỳnh nhuộm hoàn toàn thành màu vàng, thò vào nơi sâu nhất trong suối nước nóng.

“Những thứ đó là gì?” Bàn Tử hỏi.

Hắc Hạt Tử dùng khẩu hình trả lời: “Đó có thể là đuôi.”

“Đuôi?” Bàn Tử kinh ngạc há hốc mồm.

Hắc Hạt Tử nói: “Kim Đồng giáo còn gọi là Văn Hương giáo, đều nói Văn Hương giáo đến từ Vương Sâm của Thạch Phật Khẩu ở Loan Châu, Hà Bắc, ông ta từng dạy một con hồ ly, hồ ly cắt đuôi tặng ông ta, có hương thơm lạ xộc vào mũi.” Muộn Du Bình ngoái đầu lại: “Không phải, bọn họ dùng trẻ con câu thứ gì đó trong đầm nước này.”
Last edited by tuvi on 11 Dec 2019, edited 1 time in total.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 195 . Đứa bé

Bàn Tử không thể che giấu vẻ mặt kinh khiếp của mình: “Câu? Dùng con nít để câu? Câu cái gì?”

Pháo lạnh dần dần lụi tắt, bọn trẻ bên dưới biến mất vào bóng tối, chỉ còn lại tia sáng đèn pin của chúng tôi, tôi chiếu xuống đầm nước, ánh đèn pin không xuyên qua mặt nước được quá sâu, đã nhìn không rõ nữa.

Tôi thở dài một tiếng, vò vò đầu, nhìn Muộn Du Bình, ánh mắt Muộn Du Bình vẫn nhìn mặt nước, “Dưới nước có thứ gì ăn trẻ con sao, nhưng bọn trẻ đều ở đó, có phải mê tín tà giáo không.”

Muộn Du Bình lại đánh một cây pháo lạnh, Bàn Tử lập tức nói: “Tiểu Ca cậu kiềm chế chút, lần này chúng ta là lập nghiệp, không có nhiều pháo lạnh như thế, chỗ tôi còn ba cây, chỗ Ngô Tà còn hai cây, chỉ còn bấy nhiêu thôi.” Muộn Du Bình lần này rõ ràng là có mục đích, y đợi rồi đợi, nhắm chuẩn cây pháo vào một vị trí, ném xuống.

Pháo lần này từ từ chìm xuống sát bờ suối, rơi xuống bên cạnh những xác trẻ em, rơi đến nơi sâu hơn, chúng tôi nhìn thấy, phía dưới xác trẻ em, trên vách con suối có một thứ, là một hình vòm cực lớn, vắt ngang đáy suối nước, chắc được điêu khắc bằng đá. Muộn Du Bình nói: “Những xác trẻ con này đều đã được ngâm trong kịch độc, những người này dùng xác trẻ con câu thứ đó ở đây, muốn độc chết nó.”

Hắc Hạt Tử dùng tay chạm chạm mặt nước, “Nước ở đây độ ấm vẫn ổn, có khi nào có cá gì không.”

“Những thi thể trẻ con này đều ở đây, chứng tỏ thứ bên dưới rất thông minh.” tôi nói, “Nhưng vì sao đều dùng con nít, nếu là động vật, dùng thịt heo không được à?”

Trong truyền thuyết cổ đại, cúng tế Hà Bá đều dùng đồng nam đồng nữ hoặc là con gái, cúng tế chiến thần nông thần đều dùng nam, nhưng lúc cúng tế, là mang lòng sợ hãi và kính nể thần, ở đây lại muốn độc chết thứ bên dưới, có thể không liên quan đến cúng tế thông thường.

“Đợi một chút.” Bàn Tử nói, “Ở quê tôi tôi từng nghe mấy đạo sĩ nói, trước đây lúc xây cầu, đặc biệt là cầu lớn, phải dùng trẻ con để cúng tế, những lễ tế dùng trẻ con khác rất ít, cậu nói xem, dưới suối này, thứ đó có phải là một cái cầu không?”

Chúng tôi cẩn thận nhìn cổng vòm kia, quả thực rất giống một cây cầu đá, hai bên còn có bóng đen, hình như hai bên đều có động huyệt.

“Thần cầu độc chết được sao?” Bàn Tử lại hỏi Muộn Du Bình, có phải cậu nhớ nhầm không, trí nhớ vốn đã không tốt.

Muộn Du Bình nhìn Bàn Tử một cái, tôi cảm thấy ý y là: Hay là anh xuống xem thử. Bàn Tử không hiểu, giở kíp mìn ra: “Thứ bị độc không chết nhiều lắm, thứ bị nổ không chết tôi chưa từng thấy, cậu cảm thấy có thứ gì ở bên dưới, hay là chúng ta lại câu lần nữa, lần này dùng kíp mìn, có điều nhiều năm như vậy rồi, cho dù bên dưới có thứ gì, hẳn cũng đã chết từ lâu.”

Tôi nói: “Vừa nãy anh nói anh vẫn là đứa trẻ, vậy chỉ có thể dựa vào anh thôi.”

Hắc Hạt Tử ngẩng đầu: “Tháp xây đến đây thì đào ra con suối, sẽ không ngừng lại như thế, bọn họ chắc chắn tiếp tục xây dựng xuống, nhưng nơi này đã xuất hiện tầng nham thanh, đào móc vô cùng khó khăn, có thể thông qua cầu đá bên dưới đổi một phương hướng tiếp tục đào móc. Bây giờ chúng ta vẫn chưa thu được gì, nhưng vừa nãy ở trên kia, nấm đất như vậy không chỉ có một cái, hay là chúng ta trở lên đổi cái khác đi xuống?”

Ánh lửa dần tối lại.

Ngay lúc này, đột nhiên tất cả chúng tôi đều nhìn thấy, trên mặt nước chợt tõm một tiếng, sóng nước lan ra, tựa như có thứ gì đó từ trên xà ngang trên cao rơi xuống. Rơi vào giữa đầm nước.

Tiếp đó, lại thêm hai ba cái, tóc, tóc, tóc, ba gợn sóng, chúng tôi ngẩng đầu, ánh đèn pin chiếu lên, liền trông thấy trên đỉnh của tầng này, treo một thứ khổng lồ.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 196 . Bệnh sạch sẽ

Vừa nãy khi xuống, chúng tôi đã không xem hoành phi, cho nên không chú ý trên xà ngang nữa, không nhận ra ở đó treo một thứ lớn như vậy, nay ngẩng đầu lên nhìn, sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.

Tầng này quả thực là quá cao, đèn pin chiếu lên, thứ đó giống như một cái chuông, trên chuông dán rất nhiều thứ. Dường như đều là phù chú và tiền giấy. Tôi kinh ngạc, đồ giấy nhiều năm như vậy không mục nát, quan sát kỹ hơn, cảm thấy những thứ đó dường như đều làm bằng tơ lụa, bên trên thêm vào tơ vàng tơ bạc các thứ, cho nên có thể bảo tồn tương đối lâu.

“Cái gì đấy? Chuông cao như vậy, cho ai đánh?” Bàn Tử sờ sờ ót, chúng tôi lại nhìn thấy trên đó có thứ gì từ trong chuông rơi xuống. Rơi xuống mặt suối nước nóng, tung ra vòng sóng. “Nóng quá rồi, có phải cái chuông bị chảy không.”

Tôi nheo mắt lại, pháo lạnh đã tắt hoàn toàn, mặt nước không nhìn thấy nữa, đèn pin của tôi quét lên đỉnh, trong tháp có chuông là một việc rất bình thường, Hắc Hạt Tử ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “<Kinh Tăng Nhất A Hàm> quyển hai mươi bốn viết: A Nan bla bla lập tức lên giảng đường, tay cầm kiền chùy nói: Hôm nay tôi đánh trống đưa tin của Như Lai, các chúng đệ tử của Như Lai đều phải tập hợp hết.”

“Bla bla là ý gì?” tôi hỏi, Hắc Hạt Tử nói: “Đoạn giữa không nhớ, đây là chuông Phạn. Trong chuông hình như có gì đó.”


Nhìn phù chú bên trên, thì không được cát lợi cho lắm, cái này nhìn thế nào cũng thấy giống một thứ đồ táng, nhưng treo chuông để táng trước giờ tôi chưa từng nghe qua. Bàn Tử nói: “Trong phong thủy, chuông đại diện cho hàm nghĩa kết thúc, có phải đây chính là tầng cuối cùng rồi, chúng ta đã đến điểm cuối không?”

Tôi ừm một tiếng, đột nhiên nghĩ đến một câu, Muộn Du Bình sau khi ra khỏi cổng Thanh Đồng, nói với tôi y đã nhìn thấy Chung Cực, lẽ nào là tôi nghe nhầm, thực ra y nhìn thấy Chuông Cấp (Trong tiếng Trung, “chung cực” và “chuông cấp” đều phát âm đồng âm), sau khi thấy chuông thì sốt ruột.”

Ngẫm nghĩ chắc không phải như vậy, nhưng y vẫn luôn không nói ra kết luận này, tôi cũng lười hỏi.

Đang do dự có nên đi lên xem xem không, Muộn Du Bình nói: “Mỗi tầng ở đây đều có ba tượng thần, tầng này chỉ có một cái, không bình thường lắm.”

Tôi gật đầu: “Người thiết kế tháp này để lộ ra một loại bệnh sạch sẽ đặc thù, tôi cảm thấy trên đó treo thứ này, cùng với thứ dưới nước, cùng với tượng thần này hợp lại, vẫn là ba vị thần tiên, nhưng ba thần tiên này có thể không giống với bên trên, có hai thần tiên, có thể khi đó là bánh tông.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 197 . Sùng bái thần tượng

Logic rất đơn giản, trước đó mỗi một tầng tháp đều là sùng bái tượng thần, các loại thần chắp vá trong thần thoại tôn giáo, dùng để làm một đạo tràng ở đây, làm một đạo tràng ở kia, trình độ văn hóa của lão bách tính thấp, thực ra không phân rõ thuộc tính tôn giáo, dù sao ai linh thì tôi bái. Đây cũng là nguyên nhân tà giáo thịnh hành mấy nghìn năm. Từ bản chất, là do không thể nắm chắc cuộc sống của mình, vô số thiên tai nhân họa, khiến người ta chuyển sang tin tưởng sức mạnh hư vô.

Bởi vì sức mạnh hư vô ít nhất sẽ không khi này khi khác, anh có thì là có, không có thì là không có. Ba nén nhang, thì có thể đổi được cảm giác tốt, rất hời.

Nhưng đến đây, đột nhiên xuất hiện hai thứ lạ thường như vậy, một bị bịt kín trong chuông lớn giữa không trung, một chìm dưới đáy nước. Tà khí bức người, trong nháy mắt những âm tà quỷ quái của Kim Đồng giáo đều thể hiện ra toàn bộ. Với kinh nghiệm trước nay của tôi, chắc chắn là bánh tông có tình trạng thi biến.

Trước nó đều là tượng đất giả, nay có hàng khô hàng ướt thực tế, vậy tầng này e là tương đối quan trọng, có khả năng tầng tháp bên dưới tầng này, có thứ không phải dạng vừa, cho nên có “vật” canh giữ ở đây.

Mà thứ bên dưới nước, có thể không chịu khống chế, cho nên người của Kim Đồng giáo dùng phương pháp mồi độc trẻ con, muốn xử lý thứ bên dưới, nhưng dường như không thành công.

Phen này phân tích quả thật là đầy đủ, mọi người đều rơi vào trầm tư, nếu là như vậy, chúng tôi làm sao xuống nước, vốn dĩ trong nước ngâm nhiều xác trẻ con như vậy đã đủ ghê rồi, bây giờ lại càng không dám xuống. Giờ ở bên trên, nhìn dưới nước cũng không nhìn không rõ, đừng nói suy nghĩ đối sách.

Nghĩ nửa ngày, Bàn Tử nói: “Chi bằng chúng ta đổi tháp thử xem?” không ai đáp lời, cũng không phải nói không chịu quay lên từ đầu, mà là sự xuất hiện của tầng này, thực ra chứng tỏ chúng tôi đang ở gần chỗ chính xác, hai thứ này vốn chín là để ngăn chúng tôi đi xuống, trong những tháp khác chưa chắc không có, ít nhất bây giờ chúng tôi còn có thời gian, thêm một lúc nữa, sương độc trên kia lần nữa tụ tập, sợ là chúng tôi phải đợi nửa tháng mới đến trận mưa tiếp theo.

Thời gian không đợi ta.

Bàn Tử thấy chúng tôi không có phản ứng, liền bảo: “Vậy tôi ra một chủ ý thiu nhé, cậu xem, trên này treo một cái, dưới này nấp một cái, tại sao phải treo chúng xa như vậy, tôi cảm thấy hai thứ này, tuyệt đối không thể đặt cùng nhau, bằng không treo chung trên kia là được rồi, các cậu cảm thấy, chúng ta có thể nào đánh thứ trên kia rơi xuống, để nó rơi vào trong nước, sau đó chúng ta cẩn thận xem xem, rốt cuộc là long hổ đấu, hay là Hắc Sơn lão yêu đánh Tương Tây thi vương.”

Chúng tôi vẫn không nói gì, trong đầu tôi, trước sau vẫn xuất hiện một giai đoạn không ổn. Không chỉ là không ổn, còn là không ổn hơn mọi suy nghĩ trước nay của Bàn Tử. Tôi cũng muốn mở miệng nói chúng tôi vẫn là đổi tháp khác đi. Bàn Tử bảo tôi đừng nói gì, tiếp tục bảo: “Tôi phân tích một chút, dù sao chúng ta không xuống được, cũng phải đổi tháp khác mà trèo, nếu tháp tiếp theo vẫn là tình hình thế này, thì làm sao? Chung quy cậu vẫn không có cách. Cho nên, chẳng bằng ở đây xem cho rõ, nếu trên đó là Tôn Ngộ Không, dưới đó là Ngưu Ma Vương, thì chúng ta rút thôi, nghe mấy cột sấm, về nhà mình đi hát karaoke.”

Tôi nhìn nhìn Muộn Du Bình không có thái độ gì, Hắc Hạt Tử lại cười: “Cái này được, cái này được, anh bạn được đấy.”

Bàn Tử nói: “Chúng ta đi lên, đứng ở đỉnh cao nhất của tầng này, sau đó gỡ phù chú đi, cắt đứt xích, tình hình không ổn chúng ta trực tiếp tháo chạy lên trên, khẩn trương, Tiểu Ca đến giúp nào. Đây là đời người hiếm gặp một lần đấy.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 198 . Quá khứ

Chúng tôi bò trở lại một mạch, bò về đến đỉnh cao nhất của cầu thang, dùng đèn pin chiếu vào cái chuông khổng lồ kia, khi nhìn gần càng thêm đáng sợ, thể tích cực lớn, vô số gấm vàng đã mục nát quấn quanh trên chuông, trên đó toàn là phù chú. Mặt chuông toàn là lưu huỳnh do lưu huỳnh bốc hơi hình thành, loang loang lổ lổ.

Chuông cách chúng tôi rất xa, căn bản không cần thử, hoàn toàn không tới được, nếu có súng, có thể thử bắn đứt xích đồng trên đó, nhưng tôi dùng đèn pin tự mình xem kết cấu, xích đồng thô bằng bắp đùi chúng tôi, treo trên một xà ngang hình cung, súng bình thường chắc chắn bắn không đứt, với hiểu biết của tôi về kết cấu, bắn đứt xích đồng không được, có lẽ cây xà này vẫn có cơ hội.

Bàn Tử nói với Hắc Hạt Tử: “Hạt Tử, thân thủ cậu tốt, cậu treo kíp mìn lên xà ngang, nổ gãy xà ngang này, sau đó cậu lại nhảy về đây.”

Hắc Hạt Tử khua khoắn một lúc, “Xà này anh nổ không gãy được, ngược lại rất dễ xảy ra chuyện, đây là xà đồng, chỉ là bên ngoài có một lớp vỏ đá, bên trong đều là đồng. Hơn nữa xà này ——” tôi nhìn ngó hai bên, hai bên đều bị tầng nham thạch nặng nề đè nén, xà ngang này vô cùng quan trọng để duy trì kết cấu hoàn chỉnh của tháp này, nếu nổ gãy nó, tầng nham thạch hai bên có thể sẽ sụp xuống.

Bàn Tử gật đầu: “Được, tôi lên đó xem thử.” nói rồi, liền đứng dậy, thử câu lên xà ngang, nhưng gần đây hắn đã mập hơn chút, tay với không tới. Liền bảo Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử: “Hai cậu như thế không được, chúng ta phân công rồi, nghề của ông đây là tank (Tiếng lóng game chỉ những tên trâu bò máu nhiều, phòng thủ cao, chuyên môn lao đầu đi trước ôm địch để đồng đội yên tâm xả dame mà không lo bị chết ), loại chuyện này các cậu có thể..”

Còn chưa nói hết, hai người Hắc Hạt Tử Muộn Du Bình gần như nhảy lên cùng lúc, giẫm lên hai bên vai của Bàn Tử, hai người đồng thời nhảy tới xà ngang.

Cực ly này không phải cự ly người bình thường có thể nhảy được, hai người đều dùng ngón tay treo lên xà ngang, sau đó lật người lên.

Bàn Tử bị đạp ngã nhào, lăn xuống ba bậc thang, mắng to: “Hai tên khốn kiếp, lại giở chiêu này!” Hắc Hạt Tử liền nói: “Bàn Tử, nếu đợi xảy ra chuyện, anh mới làm tròn chức trách, anh có nhận không?” Bàn Tử bò dậy, “Cậu xem cậu cười kìa, con mẹ nó cậu còn muốn chuyện này hơn tôi, bớt làm trò, mau mau xem xem.”

Hai người họ nhìn nhau một cái, cẩn thận bước đi trên xà ngang, đi đến phía trên chuông. Hắc Hạt Tử liền nói: “Xích đồng gắn chết trong xà đồng, bị sụp cũng chưa chắc đứt.” anh ta nhìn nhìn xích đồng, xuôi theo xích đồng cẩn thận bò lên trên chuông. Tôi nói: “Chắc chắn là móc sống, bằng không vật nặng như vậy, không thể lắp đặt một lần. Anh xem thử chỗ nối tiếp của chuông và xích.”

Hắc Hạt Tử lắc đầu, nói với tôi: “Cho dù là móc sống, cũng ở trong chuông.”

Nói xong treo một tay, Muộn Du Bình và anh ta tay kéo tay, trực tiếp dùng anh ta làm dây thừng đu xuống xà ngang, đến sát cái chuông lớn kia, động tác của bọn họ vô cùng thong thả. Nhìn ra hai người rất thuần thục, vô cùng ăn ý.

Sau đó Muộn Du Bình nhìn về phía tôi, vươn tay ra với tôi.

Tôi ngớ ra, nhận ra cái chuông này quá lớn, chiều cao của hai người họ không đủ đến được bên dưới chuông, y là bảo tôi nhảy qua.

Tôi nhìn lại khoảng cách này, nói với Muộn Du Bình: “Móa anh muốn tôi chết thì anh trực tiếp qua đây giết, thế này con mẹ nó làm sao nhảy qua được.”

Bàn Tử nói với tôi: “Tôi ném cậu sang, dưới này là nước, cho dù rơi xuống cũng sẽ không chết, cậu bò lên lẹ lẹ là được, đừng sợ, cậu cũng đâu phải lần đầu tiên.”

Tôi cúi đầu nhìn nhìn bên dưới, một mảng đen kịt, nói với Bàn Tử: “Hay là thế này, tôi ném anh qua.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 199 . Đánh chuông

Bàn Tử nhìn khoảng cách, lại nhìn cái bụng mình, rất nghiêm túc nhìn tôi: “Thiên Chân, những lúc thế này, chúng ta nên nghiêm túc đối đãi nhau. Nếu Bàn gia tôi rơi xuống, các cậu còn cần nổ cái chuông này sao? Bàn gia tôi tự mình làm cho xong, không chỉ khiến thứ bên dưới phục tùng, năm sau lúc các cậu đến đây thăm tôi, tôi còn bồng hai đứa gọi các cậu là chú bác.”

Lúc này dứt khoát ngầu lòi chuyển sang tán gẫu, tôi nói tôi rơi xuống cũng vậy thôi, nếu tôi rơi xuống, con mẹ nó tôi còn sinh bốn đứa được.

Muộn Du Bình bỏ tay xuống, bất đắc dĩ nhìn chúng tôi, Hắc Hạt Tử liền cười mắng: “Hai người diễn, hai người diễn tiếp đi. Câm Điếc chúng ta đi lên gõ hạt hướng dương. Ngô Tà cậu có được không, không được thì nói sớm, chúng tôi quay lại.”

Tôi nhìn khoảng cách này, nhìn nhìn Bàn Tử, thầm mắng trong lòng. Vả cho mình hai bạt tai: “Tới đi, mẹ nó anh ném cho chuẩn vào.”

Bàn Tử cười he he, nói không sao, bên dưới nước sâu vừa đủ, ngày nào cũng nhảy trong bể bơi độ cao này, nói rồi bảo tôi cong mông lên, hắn một tay xách lưng quần phía sau của tôi, một tay nắm cổ áo tôi, tôi nói để tôi hít thở sâu một chút, còn chưa nói hết, Bàn Tử la lớn một tiếng đệt mợ!

Tôi bị nhấc bổng lên, gần như cùng lúc tôi nghe thấy tiếng lưng quần mình đứt đoạn, cả người bị ném vào không trung, tôi cắn răng vươn tay, bị Muộn Du Bình tóm lấy, trực tiếp va vào chuông, phát ra một tiếng vang dội.

Khi đó tôi cảm thấy đầu mình và chuông hoàn toàn đang cộng hưởng với nhau, thịt trên cả người đều đang run rẩy.

Muộn Du Bình siết chặt lấy cổ tay tôi, sức lực của y vô cùng lớn, tôi cũng cảm thấy tay sắp hỏng rồi.

Một hai giây sau tỉnh táo lại, tôi phát hiện nửa thân dưới lạnh buốt, cúi đầu nhìn, lưng quần đã đứt, quần treo trên bắp đùi. Lập tức dùng tay kia xách lên. Bàn Tử liền hô: “Đừng kéo, mọi người ai mà chẳng có, tranh thủ.”

Tôi dùng đùi kẹp chặt quần không cho nó tiếp tục tuột xuống, lúc này thân mình tôi đang treo bên dưới chuông, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bên trong chuông. Tôi dùng đèn pin chiếu lên, liền trông thấy bên trong chuông, có một khối đất cực lớn. Khối đất được bọc lại bằng gấm viết đầy phù chú, giống như bên ngoài, cũng được bện tơ vàng.

Vách trong của chuông, có một vài hoa văn nổi, là mặt sau của hoa văn bên ngoài, tay tôi nắm lên đó, phát hiện rất rắn chắc, tôi cắn đèn pin, bảo Muộn Du Bình buông tay, một tay tôi neo lại, tay kia cũng duỗi lên nắm, quần liền tuột xuống mắt cá chân.

Bàn Tử ở bên kia cười, tôi thầm mắng trong lòng, trở về phải trộn phân chó vào ốc bùn vàng của anh, cho anh ăn no, vừa bò vào trong chuông. Khối đất trong chuông chỉ cách vách chuông khoảng cách một người, tôi bò đến vị trí chân có thể mượn lực, cả người đã ở trong chuông, tôi nhìn nhìn khối đất, dùng sức xé một miếng gấm tơ vàng, từng chút từng chút mặc quần vào.

Một tay mặc quần vã mồ hôi đầy mình, tôi lấy đèn pin xuống tự mình đi xem khối bùn đất này, cảm thấy giống như đường đỏ, thầm nghĩ bên dưới là tách cà phê sao, chiếu rồi tôi mới phát hiện trong bùn này có rất nhiều mảnh vỡ như vỏ sò.

“Bên trong là gì? Có phải bánh tông ngàn năm ngực bự xinh đẹp, hai gói gia vị không?” Bàn Tử ở ngoài hỏi.

Tôi mắng: “Muốn xem tự mình nhảy qua đây xem đi, toàn là bảo bối, đợi lát nữa tặng hết cho anh thân mật.”

Bàn Tử ở ngoài mắng trả cậu thân mật mới ăn con nít, tôi nhìn khối bùn này, co quắp dưới ánh đèn pin mà còn có một loại cảm giác áp bách dữ dội. Tôi bất giác nín thở, mặc kệ trong đó là gì, dương khí của tao một chút cũng không thể cho mày.

Bò mãi lên đến đỉnh, tôi nhìn thấy đinh tán của xích đồng ở bên trong chuông, quả nhiên là móc sống, chỉ cần mở cái móc này, chuông sẽ rơi xuống, nhưng tôi chắc chắn không có thời gian thoát ra. Tôi phải nghĩ cách.

Tôi nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy thứ cố định khối bùn, là một vài nhánh đồng ở trong lòng chuông, những nhánh bằng đồng này đâm vào trong khối bùn, cố định nó trong chuông. Tôi nhìn nhìn đèn pin, đèn pin này vô cùng cứng chắc, trước đây dùng đánh người có thể đánh cho phọt cả cứt và não. Tôi giơ lên, đánh xuống một nhánh đồng, một tiếng vang lớn, nhánh đồng đứt đoạn, khối đất cùng lúc xuất hiện một vết nứt. Một mùi tanh tưởi truyền ra ngoài.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 200 . Mùi thối nồng nặc

Mùi này tanh hôi khủng khiếp, gần như khiến tôi thoắt cái ho khan, đây không phải mùi thối rữa của thi thể còn mới, càng giống mùi thối của nấm mốc lâu năm tạo ra. Gần như trong nháy mắt, Bàn Tử đã ngửi thấy mùi thối này, ở bên ngoài mắng to: “Đệt mợ, cái chân thối của con bánh tông thò ra ngoài rồi.” tôi muốn mắng trả nhưng quả thực không mở nổi miệng, mắt cũng bắt đầu phát đau, dùng sức nheo mắt lại, tôi dùng đèn pin rọi vào trong.

Tôi nhìn thấy bên trong khối đất này, dường như có một đám da đã thuộc, không biết là biểu bì của thứ gì, xám xịt, bề mặt mọc đầy sợi nấm ngắn nhỏ.

Tôi còn định xem cho kỹ, như mùi quả thực quá thối, tôi chỉ có thể dùng đèn pin tiếp tục nhanh chóng đập bể những nhánh đồng kia.

Mỗi lần đập, khối đất kia lại sẽ tiếp tục nứt ra, không ngừng rơi xuống, vừa nãy thứ rớt xuống nước khiến chúng tôi ngẩng đầu lên, hẳn chính là những mảnh đất này. Bàn Tử nhắc nhở tôi, phải lột bỏ những phù chú kia trước, bằng không sẽ hạn chế tuyển thủ này phát huy, không đánh lại thứ trong nước, kịch sẽ mất hay.

Tôi hoàn toàn không tin phù chú có thể có tác dụng gì, nhưng vẫn kéo lơi những miếng gấm bên ngoài, tiếp tục đập, mùi thối bên trong càng lúc càng nồng, tôi gần như muốn nôn mửa, đúng là vô cùng giống mùi hôi chân, hơn nữa còn là mùi ngửi thấy khi thọc chân thối vào miệng mình. Xông cho tôi váng đầu đến thứ trong khối đất cũng không nhìn rõ. Bàn Tử ở ngoài kêu to: “Thiên Chân, vũ khí sinh hóa, vũ khí sinh hóa, mau mau ra đây, chúng ta làm không nổi rồi.”

Tôi cắn răng kiên trì, cuối cùng cả khối đất vì sức nặng và trọng lượng của những nhánh đồng chống đỡ, bắt đầu nứt ra hàng loạt, mảnh đất không ngừng rơi xuống, da thuộc bên trong bắt đầu lộ diện tích lớn ra ngoài, tôi nhìn thấy một thi thể động vật kỳ quái, bị bọc trong khối bùn đất.

Tôi cẩn thận nhận biết, cũng không nhận ra đó là cái gì, bởi vì phần đầu vẫn còn rất nhiều đất, nhưng có thể nhìn ra được, đây là một thứ cực lớn chết rất lâu rồi, làn da đã hóa thành da thuộc, rất nhiều chỗ mục rữa thủng, để lại rất nhiều lỗ lớn. Bề mặt có một lớp nấm mốc màu đen, thoạt nhìn rất giống một con bánh tông lông đen khổng lồ, nhưng tôi biết không phải.

Thứ này tuyệt đối không phải bánh tông, tuy mùi thối khó ngửi, nhưng thứ này tuyệt đối sẽ không khởi thi. Trong lòng tôi hơi yên tâm, nhìn nhìn bên dưới, nếu là như vậy, chứng tỏ người thiết kế nơi này thực ra trình độ bình thường, thứ dưới nước, có thể cũng là giả thần lộng quỷ.

Tôi tiếp tục đập vào những nhánh thanh đồng, lúc này có thể nhìn thấy những nhánh thanh đồng này đều kẹp trong thi thể con vật này, nhưng thứ này rất nặng. Chỉ cần tiếp tục đập gãy một ít, do sức nặng, cuối cùng nó sẽ kéo rách lớp da của mình rơi xuống.

Tôi cắn răng, nước mắt nước mũi đều chảy xuống, lại nghe thấy Muộn Du Bình bên ngoài hô một tiếng: “Đợi chút!”

Tôi thầm nghĩ có phải anh cũng chịu hết nổi rồi không, nhẫn nhịn đi, có tiếng Muộn Du Bình bên ngoài đánh pháo lạnh, từ đây ném xuống dưới.

Tôi thông qua khe hở nhìn thấy pháo lạnh rơi xuống đầm nước, rơi vào trong nước, liền phát hiện, trong nước đã không còn giống ban nãy.

Tất cả xác trẻ con không biết từ lúc nào đã nổi lên mặt nước, trên thân những cái xác, xuất hiện rất nhiều nốt mụn kỳ quái, đang không ngừng nhiều lên.

“Chuyện gì thế?” tôi nghe Bàn Tử hỏi, Muộn Du Bình nói: “Trong khối bùn có thứ gì đó, rơi xuống nước bùn sẽ hòa tan, thứ đó còn sống, chui vào thi thể đang ăn thịt những đứa trẻ này.”

Ở khoảng cách này tôi quả thực nhìn không rõ, ngẩng đầu nhìn nhìn khối bùn còn lại, trong khối bùn chỉ có thứ màu trắng trông như vỏ sò kia. Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ lẽ nào cái xác thối hoắc này không phải mấu chốt, những vỏ sò màu trắng trong khối bùn này mới là mấu chốt. Muộn Du Bình ở bên ngoài thấp giọng nói: “Chúng ta nghĩ sai rồi, đi mau!” còn chưa nói xong, đột nhiên cái chuông run lên một cái, lập tức khối bùn ở giữa cuối cùng không chống đỡ nổi sức nặng, cả khối vỡ ra, rơi xuống dưới. Cả cái chuông đều rung lên một cái. Tôi dùng sức tóm lấy mép chuông, trong nháy mắt đó, tôi phát hiện đoạn gấm tơ vàng vừa nãy mình xé ra làm đai quần đã không bị xé đứt hoàn toàn. Vẫn còn nối với lưng quần tôi.

Nháy mắt tôi bị kéo vào không trung, còn không đợi tôi có bất cứ suy nghĩ nào, đã rơi vào trong nước, va vào những thi thể trẻ con kia.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 201 . Đường trăm dặm đi chín mươi mới quá nửa*

Tôi không phải chưa từng từ nơi cao rơi xuống nước, nhưng lần này trực tiếp rơi trên thi thể trẻ con, tuy không chết chắc như rơi xuống bùn nhão hay đá, nhưng lúc rơi xuống nước mặt va vào xác con nít, vẫn giống như tông thẳng mặt vào xe ô tô. Cũng may cái xác da thuộc động vật rơi xuống trước tôi đã đẩy xác bọn trẻ ra. Tôi không trực tiếp va phải trên mặt nước, bằng không xương mặt tôi chắc chắn vỡ nát.

Vào lúc tôi rơi xuống nước đèn pin không biết đập vào đâu rồi. Nhưng pháo lạnh của Muộn Du Bình gần như ở ngay trước mắt tôi, tôi liền tóm lấy, mới phát hiện làn da của xác trẻ con xung quanh đã hoàn toàn nổi lên một tầng mụn, như thể trong da có thứ gì đó đang không ngừng gặm ăn da thịt. Tôi lập tức dùng pháo lạnh chiếu rọi tay mình. Phát hiện tay tôi không sao cả.

Cùng lúc đang kinh ngạc, tôi phát hiện ở trong suối nước nóng, khối bùn đang cấp tốc hòa tan, trong đó có rất nhiều thứ nhỏ nhỏ như bướm hay vỏ sò, bị hòa tan vào trong nước, ở trong nước nháy mắt bơi vào trong lớp da của những xác trẻ con này.

Xác bọn trẻ nhanh chóng rút nhỏ lại, thứ bên trong bị ăn sạch sẽ chỉ còn lại một lớp da, ở chính giữa vòng vây của xác bọn trẻ, tôi nhìn thấy một cái xác cực lớn áo giáp vàng, đại khái tầm hai mét, trôi nổi trong nước. Đoạn lụa thắt trên xác bọn trẻ, đều buộc vào phần rốn của cái xác lớn giáp vàng này, nhìn giống như mấy trăm cái cuốn rốn. Ở vị trí miếng hộ tâm trên ngực xác giáp vàng, có bốn chữ to: Đạo Lộ Tướng Quân.

Xác trẻ con xung quanh nhanh chóng héo rút, lộ ra cả khuôn mặt của xác giáp vàng, con động vật khổng lồ kia, lúc này tôi đã nhìn rõ, đó là xác một con ngựa.

Nói như vậy, đây là xác của một tướng quân Kim Đồng giáo và chiến mã của ông ta, bị chìm trong đầm nước này.

Khi đó tôi cũng không biết lấy gan ở đâu, có thể lúc rơi xuống nước đầu bị đập hỏng rồi, thò cây pháo lạnh về phía khuôn mặt của cái xác giáp vàng, muốn biết thứ này trông như thế nào. Nháy mắt sau một người rơi xuống nước, tóm lấy cổ tôi lôi lên bờ.

Pháo lạnh của tôi bị tôi giật mình tuột tay, trực tiếp bị tóm lên bờ, liền trông thấy mũ giáp của xác giáp vàng dưới pháo lạnh nhanh chóng oxy hóa, biến thành màu như miếng ngói.

Người tóm lấy tôi là Muộn Du Bình, y lôi tôi lên bờ, gần như cùng lúc, Hắc Hạt Tử cũng nhảy xuống, lật người lên bờ, vừa định nói chuyện với tôi, một cái vuốt đen cực lớn, từ trong nước lập tức thò ra, kéo anh ta xuống nước.

Kính râm của Hắc Hạt Tử bay ra, rơi xuống chân tôi, Muộn Du Bình nói bên tai tôi: “Đi lên!” bản thân xoay người rút dao xông vào trong nước, nước đã toàn bộ thành bùn nhão, không nhìn rõ nữa.

Tôi do dự trong chốc lát, cảm thấy đây không phải trận đánh người trung niên có thể tham dự, cố ý khuyên ngăn cũng không có ích gì, vì vậy co cẳng chạy, mới bò lên được, Hắc Hạt Tử lại trực tiếp bị ném ra khỏi nước, liền tông vào người tôi, tôi và anh ta cùng đập vào vách tường, đụng đến thất điên bát đảo.

Tôi bị anh ta túm lên, lúc này chỉ có ánh đèn pin và pháo lạnh trong nước, mắt anh ta vì ánh sáng mạnh và ánh sáng yếu trộn lẫn quá dữ dội, nhìn không rõ.

Anh ta dùng cánh tay che mắt nói với tôi: “Đánh hết pháo lạnh lên.”

Tôi biết anh ta muốn cho Muộn Du Bình đủ ánh sáng, lập tức kéo pháo lạnh ở thắt lưng tôi và thắt lưng anh ta ra, đánh lên ném vào suối nước nóng. Liên tục ném bốn cây. liền nhìn thấy dưới đó dòng nước loạn thành một mớ. Còn chưa nhìn rõ là chuyện gì, đột nhiên một thứ từ trong nước bị ném lên, úp sấp trên người tôi.

Tôi ngoái đầu nhìn, lại là một cái xác trẻ con, thế mà trông như sống, sống chết ôm lấy tôi, tiếp đó tôi lập tức bị lôi xuống nước.

Tôi uống liền hai ngụm nước nóng xác trẻ con, mới nổi lên mặt nước, trước mặt liền trông thấy cái mặt to lớn của tướng quân giáp vàng bên trong mũ giáp, trên đó dùng đủ màu vẽ ngũ quan, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng trước đó. Gần như cùng lúc mặt ông ta thò về phía tôi, Bàn Tử từ trên trời rơi xuống, thoắt cái ngồi lên mặt cái xác.
----------------------------------------------------------
* Hành trình 100 dặm, đi được 90 dặm cũng chỉ có thể xem như mới bắt đầu một nửa mà thôi......Khích lệ người đang làm việc phải lên tinh thần, không được bỏ dở nửa chừng. Đi được 90 dặm rồi cũng đừng vì vậy mà buông lỏng lười nhác.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 202 . Xác khổng lồ giáp vàng

Trên thế giới này đệ nhất bom nguyên tử phải gọi là Bàn Tử, cái mông từ trên không trực tiếp ngồi lên xác giáp vàng chìm xuống nước, cùng lúc đẩy tôi ra hơn hai mét. Bàn Tử từ trong nước ngoi lên, trong tay cầm một con dao găm, trên người đã bám mấy xác trẻ con. Những xác con nít này cứ như đang sống, bắt đầu phát ra âm thanh grừ grừ. Nhưng Bàn Tử sống chết dùng động tác đấu vật kẹp cổ cái xác lớn giáp vàng, đè nó ở trong nước.

Tôi cũng bị sợi đai lụa như cuốn rốn đó kéo vào trong nước, dùng sức quẫy đạp. Tôi liền hỏi Bàn Tử: “Con mẹ nó anh làm gì vậy?” Bàn Tử mắng to: “Ông đây dìm chết nó.”

Tôi thầm nghĩ nó cũng ngâm trong nước ít nhất một ngàn năm rồi, anh dìm chết nó cái trym ấy, nó dìm chết anh còn được. Quả nhiên cái xác lớn đó liền chìm vào trong nước. Bàn Tử lập tức mất tăm.

Mặt nước đủ loại dao động, trong nháy mắt có hai ba giây yên tĩnh. Dưới nước một đám hỗn loạn, chỉ nhìn thấy trong pháo lạnh, một đám bóng đen giống như bạch tuộc đang lượn lờ.

Tôi trở tay mò tìm dao của mình, mò nửa ngày cũng không thấy, cố gắng bơi trở lên bờ, nhưng xác đứa bé trên lưng sống chết túm chặt tôi tôi bơi không được, cũng không biết tình hình thế nào, chỉ cảm thấy làn da của nó giống như vỏ bánh chẻo, ẩm ướt dính nhớp, đột nhiên từ bên cạnh một người từ trong nước trồi lên, là Muộn Du Bình. Tôi còn chưa nói gì, y đã chống vào vai tôi, cả người nhảy ra khỏi nước, hô một tiếng: “Hạt!”

Hắc Hạt Tử ở trên bờ vừa ho khan vừa đáp: “Tới đây.” gần như đồng thời, Bàn Tử cưỡi cái xác lớn giáp vàng cùng nhảy lên khỏi mặt nước, hắn và xác giáp vàng đã hoàn thành một tư thế vô cùng ái muội, Muộn Du Bình giẫm lên lưng tôi, liền nhảy lên không trung, trầm giọng quát Bàn Tử: “Cổ!” Hắc Hạt Tử ở bên cạnh vòng qua đầm nước nhảy lên ba bậc, hai người gần như va vào nhau trên không trung, Muộn Du Bình lăng không xoay người, dùng một động tác vô cùng khoan khái, lần nữa giẫm lên lưng Hạt Tử trong không trung, Hạt Tử quát to một tiếng: “Lên!” dùng sức duỗi thân cộng thêm Muộn Du Bình toàn lực nhảy, Muộn Du Bình nhảy lên cao hơn ba thước, thắt lưng vặn vẹo.

Ở bên kia Bàn Tử trực tiếp buông tay, nhưng hai chân vẫn cắp bên mông của xác giáp vàng, cả người lộn ra sau lộ ra cái cổ của xác giáp vàng, hô to một tiếng: “Halelujah!” Muộn Du Bình trực tiếp rơi xuống vai xác giáp vàng, đầu gối nháy mắt khóa cứng, thắt lưng vặn đến cực hạn.

Mọi người đều nghe một tiếng vang rất lớn, cổ của xác giáp vàng thẳng thừng bị vặn 180 độ, lúc này Bàn Tử trở mình, Muộn Du Bình ở trên không trung xoay người tung ra tất cả bọn nước, mới cùng lúc bay xuống.

Tất cả mọi người rơi xuống nước, lần nữa từ trong nước ngoi lên, tôi nhìn thấy xác giáp vàng đã bất động, vừa thở phào, Muộn Du Bình liền trồi lên sau lưng tôi, túm lấy tôi kéo lên bờ.

Tôi bị túm về đến trên bờ, lại cảm thấy cái xác trẻ con kia sống chết ôm lấy tôi, bên kia Hắc Hạt Tử kéo Bàn Tử lên bờ, Bàn Tử ở bên đó kêu lên: “Con mẹ cậu đợi tôi tự sướng cái coi.” xác trẻ con trên người có ba cái cũng đang sống chết ôm lấy hắn. Hắc Hạt Tử ở bên đó cười: “Lát nữa đi! Chuyện chưa xong đâu!”

Bốn người về đến bờ, liền nhìn thấy tất cả xác trẻ con, trừ cái ở trên người chúng tôi, những cái khác đã tập trung toàn bộ lại bên cạnh xác lớn giáp vàng, như thể thực sự đang gặm ăn nó. Tôi dùng sức ném cái xác sau lưng, xoay người thì phát hiện, cái xác trẻ con đó dường như đã hòa tan, dính vào lưng tôi. Muộn Du Bình dùng dao róc cái xác xuống, trực tiếp quẳng trở xuống nước. Bàn Tử ở kia cũng thế, mọi người ngồi xuống chỗ nguồn con suối, bắt đầu thở dốc.

Tất cả pháo lạnh đều đã mờ đi, xung quanh tất cả biến thành tối đen, chỉ có đèn pin của tôi ở đáy đầm vẫn còn sáng. Có thể nhìn thấy vô số bóng đen trong đó đang bơi lội phía trên ánh sáng, quầng sáng đèn pin liên tục bị che khuất.

“Đi thôi.” tôi ngẩng đầu nhìn nhìn cầu thang, thầm nghĩ ông đây đúng là phải về hưu rồi, nghề này không làm tiếp được nữa, dù sao người cũng cứu được rồi, mau mau trở lên, đừng khiến người đang đợi lo lắng, tôi phải đi ăn lẩu đi tiệm gội đầu gội đầu cạo mặt.

Lúc này, mặt nước đột nhiên nổi lên một bong bóng cực lớn, tiếp đó chúng tôi đều trông thấy trên nước xuất hiện hai lốc xoáy, nước bắt đầu rút đi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 203 . Hít thở

Chúng tôi bò lên, cẩn thận từ bên cạnh thò đầu ra, nhìn thấy nước trong suối đã hạ xuống đến đáy suối, tôi trở mình ngã nhào, trong lòng chỉ mắng mẹ.

Cuộc đời tôi trong nhiều năm như vậy, vừa nãy trong lòng tôi cuối cùng cũng nảy lên một tia suy nghĩ từ bỏ, không phải là kiểu không nghe không hỏi ở thôn Vũ, mà là thực sự vì khó khăn muốn trốn chạy, muốn nhắm mắt lại nhẫn nhục chịu đựng nhưng không tiến tới nữa, lúc này đường đã tự mở rồi.

Cái con mẹ mày.

Trong nháy mắt đó tôi quả thực muốn mắng to một trận, đây là không thể giải thoát, có lúc buông không được, không có thời gian nào dành hết cho anh, tôi ngẩng đầu nhìn bóng tối trên kia, muốn biết khi nào, tôi có thể có lúc chỉ mở một mắt, nhắm một mắt. Phía trên tháp toàn là bóng tối. Không nhìn thấy được gì.

Bàn Tử nhanh chóng kiểm kê vận dụng còn sót lại trên người chúng tôi, tôi hô: “Bàn Tử, anh có thể nghỉ một lát không, để tôi thở đã.”

“Chuyện như làm việc, đương nhiên phải nói là làm ngay.” Bàn Tử ở bên cạnh nói: “Lúc mấu chốt cố gắng cũng qua được, nếu không cố gắng, có thể sẽ dừng lại ở đây.”

Đương nhiên tôi biết đạo lý này, trở mình dậy, nhìn thấy Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình sớm đã chuẩn bị xong rồi, tôi khoát tay, đột nhiên phổi trước đó không có cảm giác, lập tức bắt đầu co rút dữ dội. Tiếp đó tôi bắt đầu ho khan kịch liệt.

Trận ho này, ho đến tròng mắt tôi cũng sắp nổ tung, ho liên tục ước chừng mười mấy phút, sức cùng lực kiệt biến thành co giật.

Bàn Tử điên cuồng vỗ lưng tôi, tiếp đó tôi bắt đầu ho ra một thứ từ trong phổi, cũng không biết là cái gì, trông như sợi bông, cứ ho mãi.

Ho xong rồi, tôi gần như ngồi xụi lơ, nhìn nhìn những sợi bông kia, tôi dùng tay chạm thử: “Cái gì đây? Xá lợi của ông đây sao?”

“Đây là Kỳ lân kiệt.” Muộn Du Bình bên cạnh nói: “Nhiều năm trước cậu hít nó vào phổi.”

Ba người họ đều nhìn tôi, như nhìn một người sắp chết, tôi khoát tay, thầm cười khổ, lại hít thở, liền phát hiện không khí ẩm ướt này vào trong phổi, đều đau nhức, chỉ cần hít thở, thì sẽ đau, tôi nói với mình, một lát nữa là ổn, nhưng tôi cẩn thận thở sâu, lại thở thế nào, thế nào cũng đau.

Bàn Tử định đỡ tôi dậy. Tôi đã không dậy nổi.

Trong nháy mắt đó tôi nhìn ánh mắt bọn họ, tôi cảm thấy có hơi không ổn.

Trong nháy mắt đó, tôi thậm chí cảm thấy, cả chuyện này là một âm mưu, bọn họ gấp rút đi xuống như vậy, lẽ nào là tôi sắp chết, bọn họ thực ra muốn cứu tôi?

Lôi thành thực ra là mấu chốt để cứu tôi?

Bọn họ sợ tôi không chịu chữa bằng cách này, nên khiến tôi tự mình đến Lôi thành. Bởi vì đến Lôi thành sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn, khiến người bên cạnh gặp nạn.

Không, sẽ không đâu, thế này không hợp logic, nhưng tại sao bọn họ gấp như vậy, còn gấp hơn cả tôi. Quả nhiên rất nhiều chuyện phải tự mình sau khi chậm lại mới có thể nhìn rõ. Anh phải nhìn sau lưng người khác, mới có thể nhìn ra toàn cảnh.

Tôi cảm thấy trong lòng mình quá nhiều vở kịch, muốn chống dậy, lại thực sự chống không dậy nổi, Bàn Tử muốn kéo tôi dậy: “Đi! Thiên Chân! Phải có kết cục tốt.”


Tôi phẩy tay một cái bấu lấy tay Bàn Tử, “Đợi đã Bàn Tử, tôi phải lưu lại vài lời ở đây.”

“Tại sao?”

“Anh tin tôi đi, tôi phải lưu lại vài lời ở đây.” tôi nói với Bàn Tử: “Các anh cũng phải lưu lại lời ở đây, chúng ta phải nói hết những lời trong lòng tại đây.” Bàn Tử kêu to lên: “Không còn thời gian nữa. Tiểu Ca cậu ấy đang nhìn qua đây ——”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 204 . Thần chết

Muộn Du Bình ngăn Bàn Tử nói tiếp, y nhìn tôi. Tôi không chú ý đến vẻ mặt của Bàn Tử, tiếp tục nói: “Tôi cũng không muốn nói lời nào không cát lợi, mấy câu nói hết đi, tôi hỏi mỗi người các anh một câu hỏi, các người đều trả lời tôi là được rồi. Sau đó chúng ta lại xuất phát, các anh cũng có thể hỏi tôi một câu hỏi.”

“Hỏi cái mông, cậu có gì tôi không biết đâu.” Bàn Tử gấp đến chỉ biết vỗ đùi, tâm trạng của tôi lại vô cùng bình tĩnh, Hắc Hạt Tử vẫn ở một bên tìm mắt kính của mình, cuối cùng tìm được mới ở bên cạnh nói: “Đồ đệ tôi đúng đấy, đừng sốt ruột, dưới này không phải chuyện vừa, nghe thử suy nghĩ của cậu ấy, nói không chừng có giá trị.”

Thực ra tôi không có suy nghĩ gì, trong lúc tỉnh táo, tất cả vấn đề của người ta đều là câu hỏi, trong lúc bệnh nặng, đại khái người ta chỉ có bệnh ở đâu mới là vấn đề thật sự, những vấn đề khác đều không bận tâm được. Không biết tại sao, có lẽ thật sự giống như lời đồn, người ta thật sự có dự cảm trước khi mình chết. Đột nhiên tôi vô cùng sợ hãi, sợ tình trạng sức khỏe của mình như thế đi xuống, đúng là sẽ chết thật.

Đây là một loại sợ hãi đã lâu không thấy, tôi nhìn con suối kia, nếu trước đây kinh nghiệm của tôi bù đắp thiếu sót thể lực, thì nay con suối đen ngòn kia lại âm u và quỷ dị như vậy, là cảm giác tạo thành do sức khỏe tôi suy sụp.

Vận may của tôi hình như đúng là sắp dùng hết. Trực giác của tôi đang giục tôi để lại di ngôn.

Bàn Tử ngẫm nghĩ, cũng ngồi xuống, thở dài một tiếng: “Chúng ta qua lại nhiều năm như vậy, có lần nào không phải đi trên dây? Chưa từng thấy cậu lưu lại lời gì, tôi tưởng cậu sớm đã chuẩn bị xong rồi.”

“Lúc đó chúng ta chân ướt chân ráo, bây giờ chúng ta lăn lộn lâu như vậy, không tính tiền, tính giao tình, chúng ta cũng phải có chút di sản. Anh thật không có lời nào muốn nói với tôi? Nếu tôi chết ở dưới thật, anh cứ thế để tôi đi? Anh thật không có gì muốn biết từ chỗ tôi?” tôi hỏi Bàn Tử.

Bàn Tử nằm xuống, nước suối nóng đầy trên đất, cả người chúng tôi cũng ướt, hắn nói: “Ông đây không như cậu, phần lớn mọi chuyện ông đây đều không muốn biết. Có điều nghĩ lại, cậu nói đúng, mấy người các cậu đều nghe đây, cả Tiểu Ca nữa, tôi biết chuyện này đối với cậu mà nói hơi khó, nếu Bàn gia chết ở dưới, các cậu chỉ cần làm một chuyện, nói với bà chủ tiệm làm tóc kế bên Ngô Sơn Cư, nói lúc Bàn Tử tôi chết, không có chút đau đớn nào, chết rất dứt khoát. Bảo cô ấy đừng nhớ đến tôi nữa.”

Tôi liền cười, thầm nghĩ người ta quen gì anh sao, anh cứ ôm đồm như vậy, bà chủ đó tôi đã từng gặp, là kiểu người tuyệt đối sẽ không thích người như Bàn Tử.

Bàn Tử tức giận bảo: “Cậu cười cái gì? Tôi biết cậu nghĩ gì, phải, tôi biết cô ấy không thích tôi, nhưng cô ấy không phải sẽ không thích tôi, đây là cậu lâu nay hiểu sai về tình cảm, thực ra thứ như tình cảm, mẹ nó giống như nợ tiền vậy, người ta làm ăn lỗ vốn, thì sẽ phá sản, tình cảm cũng sẽ phá sản, càng về sau thứ bỏ ra càng ít, vì sao, không phải chín chắn rồi, cẩn thận rồi, là tình cảm lỗ vốn quá nhiều, phá sản rồi, tình cảm mấy đời người chúng ta vốn đã không dồi dào gì, không như người Pháp người Ý, đó đều là tích lũy của cải trăm năm, cái gốc chúng ta không dày như vậy, cho nên, có người đến hơn 40 tuổi, tình cảm cũng đã phá sản. Bà chủ đó bớt chuyện phải lo từ hơn mười năm trước cậu hiểu không? Cô ấy sớm đã tiêu hết rồi, tiêu hết thì phải có người bù vào, Bàn gia tôi chính là muốn lấp hố, tôi lấp xong hố rồi, cô ấy sẽ có thể tiếp tục yêu người khác.” Bàn Tử kích động đứng lên: “Lỡ như đến lúc cô ấy có thể thích tôi, vậy không phải là lưỡng tình tương duyệt sao? Đến năm nay rồi, khó bao nhiêu chứ.”

Tôi không ngờ Bàn Tử lại kích động như vậy, vừa định phụ họa, Bàn Tử lập tức cắt lời tôi tiếp tục nói: “Để tôi nói hết, lại nói, trên đường đời nếu cậu gặp được một người, cậu nhìn thấy đã thích, cậu cũng biết cô ấy muốn gì, cậu có thứ đó, cậu có cho không? Ồ cậu không cho, giữ lại cho mình, vậy người cậu thích là bản thân cậu, cậu phải hiểu cái gì là thích, thích chính là âm hồn, lúc nó đến cậu không nhìn thấy, lúc đi im hơi lặng tiếng, cho dù ở đây cũng khi đông khi tây, thứ này không nói đạo lý, mẹ nó đó là quỷ quấy, cậu gặp được phủi phủi mông bỏ đi, cậu hỏi nó có chịu không, nó không đi thì cậu phải hầu hạ ba nén nhang, nếu nó đi rồi, cậu có đốt nhà cũng không tìm về được, nói như vậy cậu không hiểu đâu, tôi kể cậu nghe câu chuyện vậy. Một người đàn ông vào Địa ngục, thần chết hỏi người đàn ông, chúc mừng anh là người chết thứ 10 tỷ, anh nhận được giải đặc biệt có thể không chết, bây giờ có hai lựa chọn, anh có thể chọn người anh yêu nhất chết, anh cũng có thể chọn vẫn là để chính anh chết. Anh sẽ chọn cái nào?”

Người đàn ông không chút do dự nói: Tôi hy vọng người tôi yêu nhất chết thay tôi. Kết quả người đàn ông nói xong liền chết.

Lúc anh ta rơi xuống Địa ngục hét to không công bằng, thần chết nói với anh ta: Không nghi ngờ gì nữa, người anh yêu nhất chính là bản thân anh.

Lưỡi Bàn Tử cũng thổi ra hoa rồi: “Cho nên, trên đường đời cậu gặp được người mình thích, cô ấy muốn gì, cậu cho được, thì cậu cho, cậu không cho, thì cậu thành thành thật thật thừa nhận người mình yêu là bản thân mình, đó cũng là cuộc đời, không hề mất mặt, bản thân đáng yêu biết bao, nhưng cậu cũng đừng cảm thấy đây chính là tính người, còn có một loại tính người chính là người như Bàn gia tôi đây, Thiên Chân con mẹ nó cậu là phá sản vận may, thứ Ngô gia các người nợ quá nhiều, Bàn gia tôi gặp được cậu, con mẹ nó tôi xem cậu là anh em, thì tôi giúp cậu lấp cái hố này, mẹ nó cậu đừng phí lời nữa, hai người các cậu chắc chắn cũng nghĩ như tôi, bây giờ chúng ta xuất phát. Nhanh nhanh!”

Bàn Tử nói xong đỡ tôi dậy, lại bảo tôi đi tới, Hắc Hạt Tử ở phía sau vỗ tay: “Tư duy không có trung tâm như thế, cuối cùng vẫn vòng về được, bái phục bái phục.” tôi kéo Bàn Tử lại: “Tôi còn chưa nói, tôi có lời muốn nói với các anh, cảm động lắm.” còn chưa nói hết, Muộn Du Bình ở sau lưng tôi ngắt một cái sau cổ tôi, nháy mắt trước mắt tôi tối sầm, ngất đi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 205 . Từng bộ từng bộ

Tôi bị Bàn Tử dùng nước giội tỉnh, lúc tỉnh lại, tôi nhìn thấy mình ở trên một thang đá, bên cạnh một vùng đen kịt.

Thang đá giống hệt mấy tầng trên, trước đó trên nó chắc đều có cầu thang bằng gỗ, hiện tại đều mục nát chỉ còn lại xà đá vốn có bên dưới, không có tay vịn, có lúc cũng rất rộng, mỗi lần cất bước đều rất đau khổ, hơi sơ sẩy một chút thì sẽ té xuống.

Bọn họ đang dùng máy phát điện quay tay sạc điện cho đèn pin, pháo lạnh chắc đã dùng hết. Mọi người đều mồ hôi đầy đầu, trên người tôi cũng toàn mồ hôi, trong không gian này vô cùng ấm áp, không, nên nói là vô cùng nóng nực.

Tôi ngẩng đầu nhìn nhìn, phía trên một vùng đen kịt, căn bản không nhìn thấy được đỉnh, nhìn xuống dưới, bên dưới cũng đen kịt một vùng, không nhìn thấy đáy.

“Tầng mấy rồi?” sau khi tôi hôn mê sâu, cơ thể được nghỉ ngơi rất tốt, lúc này phổi không còn đau như trước nữa, chỉ là trong phổi hình như thiếu đi mấy phần, không thoải mái cho lắm. Bàn Tử đáp: “Tôi đã không rõ nữa rồi, tầng này chúng tôi đã đi bảy tiếng, chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy đáy. Chúng tôi quả thực cõng không nổi cậu nữa.”

Tôi nhìn Muộn Du Bình, nói với y: “Anh có ý gì? Tôi nói mấy câu thì có làm sao?”

Tôi đúng là có hơi tức giận, Muộn Du Bình lặng lẽ bảo: “Lời như vậy tôi nghe quá nhiều rồi.”

Tôi đột nhiên giật mình, đột nhiên nhận ra, thứ như di ngôn, đối với một người sẽ không chết mà nói, không có chút ý nghĩa nào, trong sinh mệnh của y, y chắc chắn từng nghe thấy vô số di ngôn, đối với người như chúng tôi mà nói, để lại lời sau cùng thực ra là kết thúc cuộc đời chúng tôi, chắc chắn vô cùng quan trọng và thiêng liêng, nhưng đối với y mà nói, di ngôn chỉ là một câu sau cùng của người y từng quen biết, những cuộc đời đó đều quá ngắn ngủi.

Thực ra con người cũng không phải nhiều kiểu nhiều loại, tôi từng trải nhiều chuyện như vậy, con người tổng cộng chỉ có bấy nhiêu, chắc cỡ mấy chục loại, trong quan hệ xã hội bình thường anh tìm một người đồng sinh với mình rất khó, trong một xí nghiệp đa quốc gia hai vạn người, giám đốc công ty ngày nào cũng sẽ thông qua hệ thống phát thiệp mừng cho mấy trăm người. Phải, chủng loại người không chỉ có một, nhưng cũng không phức tạp vô hạn, nếu như sống đủ lâu, thì anh sẽ nhìn thấy người có tính cách giống nhau xuất hiện hết lần này đến lần khác trong sinh mệnh của anh. Anh không muốn sống nhàm chán chỉ có thể không ngừng thay đổi chính mình.

Cho nên, lẽ nào di ngôn cũng có phân loại, di ngôn của tôi cho dù có ý nghĩa với tôi hơn nữa, cũng là một loại di ngôn cố định mà thôi, có thể còn là loại cơ bản thường thấy? Cho nên Muộn Du Bình chọn không xoay ghế.

Đây quả thực là bi kịch.

Hắc Hạt Tử ở bên cạnh lại cười, dùng sức quay cần phát điện, bảo: “Cậu biết di ngôn vĩ đại, kết cục sau cùng là cái gì không?”

Tôi lắc đầu, Hắc Hạt Tử bảo: “Bị lãng quên.”

Tôi muốn phản bác, Hắc Hạt Tử nói: “Người sắp chết cậu từng gặp quá ít, tôi từng gặp rất nhiều, người sắp chết, càng muốn cố gắng sống tốt hôm nay. Người khỏe mạnh lại thích hy sinh hôm nay để kỳ vọng vào tương lai tốt đẹp, trên thực tế, mỗi một ngày đều có một không hai, cậu phải nghiêm túc mà sống.”

“Sao các anh đều chuyện này chuyện nọ vậy?” tôi che mặt, trong lòng thầm mắng, biết lời mình muốn nói, đối với bọn họ không có ý nghĩa gì, tuy vô cùng khó chịu, nhưng quả thực cũng là sự thật.

Bọn họ chẳng qua đều đang nói, chết có gì ngầu lắm đâu.

Tôi đứng dậy theo bọn họ tiếp tục đi xuống, Bàn Tử liền bảo: “Tháp này đến tầng này, cao thái quá, chúng ta không còn pháo lạnh, bây giờ không thể đo được khoảng cách này. Cứ thế đi xuống, đầu cũng choáng váng, đúng là đi không đến đáy. Còn đi xuống như vậy nữa chúng ta cứ là ngã xuống cho xong.”

“Trên đầu nổi sấm rồi sao?” tôi hỏi, bọn họ đều không trả lời, Bàn Tử nói: “Sâu như vậy, cho dù nổi chúng ta cũng không nghe thấy.”

Tôi bảo Bàn Tử nói kỹ xem, mấy người họ đầu óc đều mau lẹ, nhưng biết rộng nhớ lâu, Hạt Tử cũng không bằng tôi, Bàn Tử nói bọn họ xuống đến đầm nước, đã nhìn thấy con trùng trông như vỏ sò trong những xác trẻ con kia, đã ăn Đạo Lộ Tướng Quân chỉ còn lại một lớp da, bọn họ đã thăm dò một lượt lối đi dọc hai bờ cầu, phát hiện trong hai thông đạo, toàn bộ đều là lưỡi gà thanh đồng giống như vảy rắn, bao phủ cả lối đi, những miếng thanh đồng này vô cùng sắc bén, mà xung quanh hai lối đi phân nhánh, đường đi thông suốt bốn phương, trong đó cũng toàn là lưỡi gà như thế, giống như mê cung vậy.

Bọn họ trong lúc lạc đường cuối cùng vào được tháp này, tháp này cũng không phải tòa tháp trước đó của chúng tôi, nhưng đếm số ban đầu vẫn theo đếm số của tháp trước tiếp tục tính, Bàn Tử phỏng chừng tháp này chia đoạn, sau khi chúng tôi qua được một đoạn dưới lòng đất, phải đi qua đủ loại đường ống phức tạp đầy lưỡi gà thanh đồng, vào đến một đoạn khác dưới lòng đất, đoạn này thân tháp chôn sâu dưới đất. Dài gấp mấy lần đoạn ở phía trên, tầng lúc này bọn họ đến được, gần như dài vô hạn, không biết “đáy” có tồn tại không.

Tôi thầm khó hiểu, ngẫm nghĩ, liền nói với bọn họ: “Nghe qua không giống kết cấu xây dựng tháp.”

“Tự cậu nói là tháp mà.” Bàn Tử bảo. Tôi nói: “Hạt Tử, chắc anh có thể nhớ ra đây là kết cấu gì.”

Hạt Tử nhìn tôi, đột nhiên nhướng mày một cái: “Cậu là nói, cái tháp này sao.”

“Là một nhạc cụ khổng lồ.” tôi nói: “Đây là một thiết bị phát thanh khổng lồ.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 206 . Trang bị nghe sấm

Nói nhạc cụ có thể có hơi quá lố, nhưng đỉnh tháp kinh loại ở trên kia, lại thêm các tầng tháp chiều dài khác nhau, vốn đã dồn hết tâm trí lại còn hao tốn tiền của. Lúc này xem ra đã có đầy đủ lý do.

Lúc này tôi không thể không bội phục cái chuyện tín ngưỡng này, Kim Đồng giáo tuy đã từng có giáo đô của mình — nghe nói xây đình đài lầu các giống như chốn Bồng Lai, tu luyện phương thuật lâu ngày, đến mức sương khói lượn lờ trong hẻm núi xua cũng không đi, cũng là một trong số ít những tà giáo mà thủ lĩnh dùng quy cách hoàng lăng xây mộ phần cho mình — nhưng kiến trúc như vậy không phù hợp với đặc tính địa lý, lại có quốc lực ủng hộ, là không xây tiếp được. Bọn họ có thể làm được quả thực là không tưởng tượng nổi.

Từ kiểu tùy hứng của kiến trúc, cũng hơn xa biểu tượng tôn giáo bình thường, coi bộ, dốc hết tài lực thực hiện công trình thế này, lại có công dụng thực tế.

Chúng tôi tiếp tục đi xuống, Hắc Hạt Tử được tôi gợi ý, hiển nhiên đã nghĩ ra gì đó, nhưng vẫn không xác định, chỉ là không ngừng gõ gõ đập đập, tôi hỏi anh ta làm gì vậy, anh ta bảo: “Nếu có liên quan đến truyền tải âm thanh, thì kết cấu này không được nguyên vẹn, tiếng sấm trên kia truyền đến đoạn giữa, sau khi rung động lưỡi gà, tất cả âm thanh của lưỡi gà truyền đi sẽ suy yếu, nếu dưới kia là kết cấu dài như vậy, vậy đến được vị trí của chúng ta, thì trên cơ bản chẳng còn nghe được gì nữa. Ở khoảng cách này, âm thanh nhất định sẽ thông qua kim loại truyền đi, cũng chính là nói, tất cả âm thanh từ lưỡi gà phía trên, nếu muốn truyền đến đáy tầng này, sẽ không phải dựa vào đường ống này, hẳn là dựa vào ——”

Anh ta nhìn tường đá, “Phía sau chắc chắn toàn là khe nứt, những lưỡi gà kim loại này phủ đầy những khe nứt này rồi, từng vòng từng vòng ——“ anh ta dùng ngón tay làm thành hình ống, một ngón tay khác vòng quanh bên trên: “Vòng quanh cái tháp này đi xuống, như vậy không chỉ có thể truyền âm thanh đi xuống, cũng có thể cộng hưởng truyền đi.”

Anh ta nhìn nhìn bên dưới: “Nếu tôi đoán không lầm, dưới này chắc có một chỗ nghe sấm, đây là thiết bị nghe sấm hoàn chỉnh. Bốn cái tháp phía trên, cuối cùng đều quy tụ lại cái tháp chính này, tất cả tiếng sấm tập hợp lại đây.”

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, có phải chú Ba cũng từng đến nơi này không. Chú để tôi điều tra bí mật của tiếng sấm, bí mật này xem ra ở ngay trước mắt.

Càng đi xuống, chính giữa xà đá xuất hiện lỗ hổng càng nhiều, có lúc ở giữa hổng sáu bảy bậc thang, chúng tôi phải nhảy bằng niềm tin, lần nào cũng nguy hiểm vạn phần, tôi gần như đều được ba người họ kéo lấy giữa không trung, phổi cũng càng lúc càng đau.

Nhưng tôi bắt đầu cố gắng dời lực chú ý xuống dưới, tôi vẫn còn sợ hãi, cảm thấy sinh mệnh của mình đang nhanh chóng trôi đi, nhưng lực chú ý của tôi đã quay về dưới chân tôi.

Lại đi xuống hơn ba tiếng đồng hồ, bảo tháp đường ống khổng lồ này vẫn không nhìn thấy đáy, vực thẳm to lớn này đang quan sát tôi, trong lúc chúng tôi do dự, lúc này nghe thấy một vài âm thanh thưa thớt, từ trên đỉnh, giống như một đám côn trùng bay, xông xuống từ vách tường.

Âm thanh này hướng xuống, tôi cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, chúng lướt qua chúng tôi, trong nháy mắt xông xuống đáy tháp.

Âm thanh có hiệu quả như vậy, giống như quân bài domino, tiếp đó khoang tháp bắt đầu có nhiều tiếng vọng, tôi ý thức được rõ ràng, đây là có người đang nói chuyện.

Ban đầu tôi tưởng là tiếng sấm, âm thanh truyền tới từng làn từng làn, chúng tôi cẩn thận lắng nghe, phát hiện đó là tiếng người nói chuyện, người nói chuyện, đang gọi tên tôi.

“Ngô Tà…. Ngô Tà...”

Chúng tôi mấy mặt nhìn nhau, Hắc Hạt Tử nhíu mày nghe kỹ, bảo: “Là ông chủ Tiêu. Người của bọn họ đến rồi. Ở trên kia.”
Last edited by tuvi on 11 Dec 2019, edited 1 time in total.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 207 . Người tới rồi

Cuối cùng cũng đuổi đến, thời gian chúng tôi cược mạng giành lấy được, cuối cùng với thực lực trước mắt, thu nhỏ lại thành ưu thế 5 tiếng đồng hồ. Chỉ có 5 tiếng đồng hồ. Không biết bọn họ xuống từ tháp nào, nhưng cuối cùng bốn cái tháp đều sẽ giao nhau tại đây.

Không biết người đợi trên kia có bị phát hiện không, tuy sớm biết sẽ có giờ phút này, nhưng ông chủ Tiêu đuổi theo tới đây, ngược lại tôi cảm thấy an tâm hơn. Cảm giác nơi này có chút hơi người. Cảm giác đột nhiên muốn khui chai bia, đợi bọn họ xuống BBQ.

Bàn Tử nhìn lên, nhẹ giọng bảo tôi: “Trong một lúc bọn họ không đuổi theo đến chỗ chúng ta được. Có cách nào biết được Đại Hoa có cùng xuống không không.”

“Với tính cách của cậu ấy, nếu trong tay cậu ấy có tin tức cốt lõi, có nguy hiểm cho chúng ta, cậu ấy chắc chắn sẽ xuống, nếu ông chủ Tiêu là một cục phân, đợi bị chút ta thịt, cậu ấy chắc chắn ở trên đó nghịch điện thoại.” tôi nói, Tiểu Hoa không hiểu ngôn ngữ gõ, trong lòng không kiềm được có hơi hối hận, có điều ngôn ngữ gõ không có hệ thống, cho dù tôi muốn dạy cũng không có cách nào, chỉ có thể tay làm tay dạy, thế thì với kiểu bận rộn của cậu ấy, cậu ấy có thời gian học mới là lạ.

Tôi nhìn ngó xung quanh, trong đội ngũ của ông chủ Tiêu có cao thủ, hơn nữa trang bị đầy đủ, bây giờ ông ta có thể ở trên đó đùa cợt tôi, chứng tỏ tình trạng đội ngũ rất tốt, với dự đoán sẽ sống mái lúc trước, trong tay ông ta trừ súng đất bình thường, có thể còn có vài thanh vũ khí tự động. Cho dù chúng tôi lợi hại cỡ nào, tổ hợp mơ mộng cỡ nào, một cây AK ở trước mặt chúng tôi, bắn 30 phát, chúng tôi sẽ chết chắc, đường sống duy nhất có thể chính là nhảy xuống từ chỗ này, hy vọng bên dưới là một suối nước nóng khác.

Quanh đây hoàn toàn không có bất cứ khả năng nào có thể mai phục chiến đấu, 5 tiếng đồng hồ này chính là vận tốc sinh tử.

Bàn Tử nhìn vẻ mặt của tôi, nhắc nhở: “Thiên Chân, bọn họ đầy đủ dây thừng, chắc chắn sẽ đu xuống đây, chúng ta chỉ có tối đa 30 phút. Mau đi thôi. Đến đáy còn có một cơ hội sống.”

Thật là chênh lệch giàu nghèo. Tôi thầm mắng trong lòng, thì ra nghèo túng đáng sợ như vậy, bình thường không cảm thấy, lúc có người muốn xử anh vẫn là phải có chút tiền đánh trận.

Tôi nhìn xuống phía dưới, tôi không lừa được bản thân, 30 phút cho dù xuống đến đáy chúng tôi cũng không có phần thắng, tôi ngẩng đầu nhìn phía trên, khi pháo lạnh của bọn họ ném xuống, chính là lúc chúng tôi điên cuồng chạy thoát thân trong 15 phút. Lúc này tôi nhìn thấy mặt sau của xà đá.

Nếu bọn họ đu xuống, nhất định sẽ không bước xuống từng bậc từng bậc, nếu chúng tôi có thể cố định mình phía sau xà đá, trừ phi bọn họ tìm từng cái một, bằng không khả năng lớn nhất là trong nháy mắt xẹt qua chúng tôi. Như vậy chúng tôi sẽ rơi xuống sau lưng bọn họ, đây là ưu thế rất lớn, nếu bỉ ổi một chút, chúng tôi còn có thể cắt đứt dây thừng của bọn họ.

Tôi nói suy nghĩ của mình cho bọn Bàn Tử nghe, Hắc Hạt Tử nhìn nhìn xà đá, liền vui vẻ, “Tôi không vấn đề gì, các cậu cũng không vấn đề gì, nhưng Bàn Tử chết tiệt này không trốn được.”

Bàn Tử nhìn phía đối diện, nói với chúng tôi: “Tôi có thể đi đến đối diện.” hắn dùng đèn pin rọi phía đối diện, theo phán đoán của chúng tôi, trên tường đá đối diện hẳn là có một tượng Phật khổng lồ, tượng Phật này đến tầng này, chắc chắn là tầng nào tầng nấy tương tự kết cấu Phật tháp bên ngoài, nhưng chưa chắc là Phật giáo. Ánh đèn pin chỉ chiếu được một bộ phận, chỉ có thể chiếu ra một ít hoa văn, cũng không biết là cái gì. Dường như cũng đều làm bằng da người. “Cậu nói chúng ta qua đó nấp vào những tượng thần này, có phải cũng rất chắc ăn không.”

“Vấn đề là làm sao anh qua đó đây?”

Bàn Tử vỗ vỗ túi của mình: “Dù nhảy của Khảm Kiên ở chỗ tôi, tuy bề mặt có vài lỗ lớn. Nhưng tôi bay qua đó không thành vấn đề.”

“Vậy anh làm sao quay lại?”

Bàn Tử vỗ vỗ móc bảo hiểm của mình: “Chúng ta không có dây thừng, nhưng có móc, đợi bọn họ đu xuống, tôi nhảy lên dây thừng của bọn họ, thân tháp không rộng, cho dù bọn họ xuống từ chỗ nào, tôi cũng có thể lượn tới móc được.”
Last edited by tuvi on 11 Dec 2019, edited 1 time in total.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Đạo Mộ Bút Ký Hậu Truyện (Trùng Khởi) - Nam Phái Tam Thú

Postby tuvi » 11 Dec 2019

Chương 208 . Thanh Tịnh Mạt Kiếp

Tôi đúng là phục Bàn Tử, giúp hắn sửa sang lại cánh dù, lúc hắn thả người nhảy ngoạn mục, tôi tưởng sẽ nhìn thấy thiên sứ gãy cánh xiêu xiêu vẹo vẹo bay tới đối diện, kết quả tôi nhìn thấy một quả cân đeo cờ ngã thẳng xuống.

Bàn Tử á một tiếng, nháy mắt đã rơi vào bóng tối, tôi thầm mắng trong lòng đậu xanh, ngu ngốc ngã chết rồi, kết quả vào giây phút tia sáng mất hút, dù của Bàn Tử cuối cùng cũng bung ra, xoẹt vào bóng tối.

Chúng tôi mấy mặt nhìn nhau, ánh đèn pin của Hạt Tử chiếu ra ánh sáng yếu dần đến chỗ hoàn toàn tối đen, nhìn ra khoảng cách vô cùng xa, vốn dĩ chúng tôi cho rằng nơi đó hẳn là mặt đất, nhưng quỹ tích trượt xuống ban nãy của Bàn Tử, hiển nhiên bên dưới vẫn là khoảng không.

Chúng tôi mặc niệm một lát, nghe thấy bên dưới truyền lên ngôn ngữ gõ của Bàn Tử: “Mẻ răng rồi, đối diện toàn là hình nộm da người, ông đây đạp một con, tự mình làm Di Lặc.”

Tất cả chúng tôi đều thở phào, tôi đáp lại hắn: “Anh có thể đáng tin chút không, anh ngã ở đây tro cốt cũng không thu được.”

Bàn Tử đáp: “Các cậu mau lên, chúng ta cùng đường phản kích tại đây.”

Đèn pin chúng tôi rọi xuống dưới, căn bản không nhìn thấy Bàn Tử ở đâu, sắc mặt Muộn Du Bình trầm xuống, tôi liền biết không hay rồi, hiển nhiên độ sâu của nơi này vượt quá phỏng đoán của y.

Hiện giờ tôi có thể từ biến hóa cực nhỏ, biết được Muộn Du Bình có khống chế được cục diện xung quanh hay không, không như trước đây y đẩy tôi chạy thì mới biết sắp chết. Dọc đường tới đây, tôi tương đối điềm tĩnh vì tôi cảm thấy y cũng không đặc biệt căng thẳng với tình huống xung quanh. Nhưng lúc này sắc mặt y theo tôi thấy là có vấn đề rồi.

“Trên hoành phi của tầng này viết gì vậy?” tôi hỏi, nhìn xuống theo Muộn Du Bình, nơi này cũng quá sâu rồi. Hắc Hạt Tử nói: “Thanh Tịnh Mạt Kiếp.”

Ngón tay tôi tính toán một chút, đây đã là tầng sâu vô cùng, xuống thêm nữa thì sẽ đến đơn vị nhỏ nhất trong các đơn vị đo lường Phật giáo, gọi là Niết Bàn Tịch Tĩnh, trong cuộc sống của người cổ đại, Niết Bàn Tịch Tĩnh gần như bằng với vô cùng bé. Cũng chính là nói, độ sâu của tầng này xuống thêm nữa, gần như sẽ đạt đến vô hạn vĩnh hằng.

Tôi sờ sờ sau cổ, bụng nghĩ mình hôn mê bao lâu, trong lúc tôi hôi hôn mê, bọn họ đã chạy bao lâu? Tôi suy diễn thử hình ảnh sau khi tôi hôn mê bọn họ cõng tôi lẳng lặng chạy như điên, đột nhiên có phần xấu hổ. Cảm thấy lời của mình có phải quả thực nhiều quá rồi không.

Một bên Hắc Hạt Tử đi đến vỗ những xà đá kia, nơi này cũng không chuẩn xác như hoàng lăng thực sự, xà đá có lớn có nhỏ, cắm trong vách đá, Hắc Hạt Tử dùng sợi thừng an toàn duy nhất trên người quẳng lên một thanh xà đá tương đối thô ở đoạn giữa bậc thang hình chữ Z, cột bản thân phía dưới xà đá, nói tóm lại, chúng tôi đều thử nghiệm, chọn xong chỗ giấu mình. Chúng tôi lại tắt đèn pin.

Xung quanh rơi vào bóng tối tuyệt đối. Đương nhiên chúng tôi cũng không thể treo như thế, dù sao cũng còn một ít thời gian, chúng tôi nằm lên xà đá trước, đợi bên trên có bất cứ động tĩnh nào, chúng tôi lập tức lăn xuống dưới xà đá, kéo căng thân mình làm trạng thái ngụy trang.

Tôi cảm thấy mình có hơi giống côn trùng hình dạng như nhánh cây, cảm thấy có hơi buồn cười. Thấy mọi người đều không nói chuyện, tôi bảo: “Bây giờ tôi có thể nói chút gì đó rồi chứ.”

“Trước đây không cảm thấy cậu lôi thôi như vậy.” Hắc Hạt Tử nhẹ giọng bảo.

“Tôi chỉ muốn biết, đằng sau cổng Thanh Đồng là cái gì, tôi nghĩ nếu tôi đã sắp chết, có thể ghé tai tôi một câu không?” tôi nhìn về hướng Muộn Du Bình nói.

Bên đó không có hồi âm, tôi bảo: “Nếu tôi sắp chết, anh ghé tai tôi nói một câu, sau đó tôi sẽ an lòng ra đi. Bằng không anh đốt ba nén nhang cũng không xua được tôi.”

Bên đó vẫn không có hồi âm, tôi thầm thấy quái lạ, lắng nghe thử, bên đó không có chút động tĩnh nào, mở đèn pin lên, rọi sang bên đó, liền nhìn thấy vị trí của Muộn Du Bình vừa nãy, không có người.

Trong lòng tôi khẽ động, thầm đcm, người đâu? Té xuống rồi sao? Hay là thừa lúc tối bỏ chạy? Gần như cùng lúc liền trông thấy trên đầu một đốm sáng bay xuống như sao băng.

Là pháo lạnh.

Quả nhiên đến rất nhanh, Hắc Hạt Tử nhẹ giọng mắng: “Tắt đèn pin.” tôi chỉ đành lập tức tắt đèn đi, trong lòng thầm mắng, lần này hay rồi, Muộn Du Bình đi đâu rồi.

Trên đầu bùm một tiếng, một quả đạn tín hiệu từ trên bay xuống, nổ vào một vị trí phía trên chúng tôi, quả nhiên là trang bị đầy đủ.

Dưới ánh sáng cực mạnh, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoàn toàn vách tháp đối diện, tôi nhìn thấy vô số hình nộm da người chất lớp lớp trên đó, bề mặt toàn là mảnh lưu huỳnh, da người đều đã biến thành màu đen, màu sắc gần như bong tróc toàn bộ. Trên thân những hình nộm da người này, đều là đủ loại nhạc cụ. Phần lớn đã mục nát chỉ còn một động tác.

Đây là một sàn nhạc, mà sau lưng những hình nộm da người, tôi nhìn thấy khe nứt thân núi cực lớn, từ trên kéo dài xuống dưới như sét đánh, bên trong toàn bộ đều là lưỡi gà thanh đồng trông như những cái vảy.
Last edited by tuvi on 11 Dec 2019, edited 1 time in total.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,270
Posts: 96237
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 48 guests