Chương 9.Lôi Công quan
Trong mộ thất vô cùng bức bối, tôi cởi găng tay cao su, lấy khăn lông lau mặt. Dùng đèn pin tỉ mỉ đi xem bích họa, nhìn lại nhìn, mát mẻ trong lòng bắt đầu lan ra. Trên bích họa tô một lớp gì đó như lòng trắng trứng, ngăn cản nó bị oxy hóa, vì thế xem rất rõ ràng.
Tỉ mỉ nhìn xem, rạn nứt lâu năm bên trên vô cùng nổi bật, rõ ràng niên đại sớm hơn cái mộ này rất nhiều.
Phong cách của bích họa không thể phân biệt, trên trực giác là phong cách tranh triều Tống, vẽ cực kỳ tốt, thoạt nhìn, đều là vẽ mây đen và tia chớp, nhìn kỹ lại, thì có thể trông thấy trong hình mây khắp tường, vẽ các loại các dạng Lôi công.
Mà ở phần dưới bích họa, vẽ vô số núi đá, trong núi có cây và lầu nghỉ, có thể nhìn thấy có rất nhiều con người nhỏ áo trắng mặc quan phục, đang nghe ngóng trên đỉnh núi và lầu các, hình như là đang nghe tiếng sấm trên trời.
Bàn Tử xem từng chiếc từng chiếc linh bài, vừa đọc tên trên đó, có vẻ ‘hòa thượng trượng hai sờ không tới đầu'(Ý ở đây chỉ việc ngoài tầm tri thức, không thể hiểu nổi) , hỏi tôi: “Thiên Chân, cái đấu này nhỏ quá, trông niên đại mới như vậy. Sao lại có bích họa tinh xảo đến thế.”
“Nếu tôi đoán không lầm, những bích họa này là được cắt tới từ mộ khác.” tôi âm trầm nói, thời Dân quốc thế đạo đã thay đổi, họa sĩ vẽ được loại bích họa này không thể nào đi vẽ trang trí mộ cho người ta.
Bàn Tử đã lầm hoàn toàn, phần mộ này không phải mộ lớn gì, chắc là mộ tổ của chính Dương gia, xây vào thời Dân quốc, lúc tổ tiên Dương gia xây nên cái mộ này, cắt bích họa trong những cổ mộ khác sang đây, dán trong mộ của mình làm đồ trang trí.
Tôi từng gặp vài xí nghiệp thôn trấn có thẩm mỹ như thế, bọn họ muốn thể hiện thẩm mỹ của mình, nhưng cách thức khiến người ta thật cạn lời.
Cả tường bích họa này vô cùng quý giá, vẽ Lôi công giống như in, cực kỳ phong độ, tôi từng nghe chú Ba nói có một vài đạo mộ tặc ở Lạc Dương trình độ về thư họa vô cùng cao, nom vẻ hoàn toàn là nhà quê, quần áo cũng một năm chẳng giặt lấy một lần, nhưng lại biết xem tranh.
Dương Đại Quảng có thể là nhánh này.
Những bích họa này tôi suy đoán rất có khả năng là trộm ra từ một cái mộ Tống, mà nội dung vẽ trong bích họa, lại liên quan đến người nghe sấm. Vậy tổ bối của Dương Đại Quảng, có thể từ rất sớm đã tiếp xúc với chuyện nghe sấm. Dương Đại Quảng khi kế thừa tổ huấn, biết trong tiếng sấm có điều huyền bí. Cũng có khả năng, Dương Đại Quảng trong lúc tế bái tổ tiên ở đây, nhìn thấy những bích họa này, phát hiện bí mật trong bích họa, vì thế sinh hứng thú với nghe sấm.
Vậy, tại sao mấy bức bích họa từ mộ Tống này lại có liên quan đến nội dung nghe sấm? Cái mộ Tống đó là mộ của ai, chủ mộ tại sao lại hứng thú với nghe sấm như vậy?
Tôi cảm thấy càng ngày càng thú vị.
Bàn Tử nói với tôi, Bàn Tử không chịu chấp nhận: “Mẹ nó không thể nào, nếu là mộ tổ Dương gia, quan tài đâu? Dương đại gia, Dương đại đại gia, Dương đại đại đại gia đâu? Sao chỉ có bia? Mẹ nó không thể nào chỉ có chút này đồ.”
Tôi thầm nói sao tôi biết được, có lẽ chôn nơi khác, chỗ này chỉ dùng tế bái, có lẽ đều đã chết trong mộ, sau cùng không tìm được hài cốt, Bàn Tử đạp đạp lên xác vật tế, nói nếu là như thế, vậy Dương Đại Quảng tại sao phải thành kính về tế bái như vậy? Nếu thi thể không ở đây, đi đâu tế bái chẳng như nhau. Linh bài đem theo là được rồi.
Tôi cũng cảm thấy hắn nói có lý, nếu thường xuyên quay về tế bái, chứng tỏ thi thể chắc chắn là ở trong mộ không sai.
Nhưng trong mộ thất trừ linh bài ra thì chẳng có gì, Bàn Tử lại đi xem bích họa, gõ lên các nơi trên vách tường, vách tường đặc ruột, vô cùng bền chắc, tìm nửa ngày không thu được gì, Bàn Tử tức tối ngồi xuống đất châm thuốc mắng người, “Tôi nói cậu này, không có Tiểu Ca hai chúng ta cũng sẽ không đổ đấu, đây là tình huống gì chứ, đây là rút lui, rút lui trong lịch sử, là vỡ lỡ không thể tha thứ. Chúng ta quên mánh rồi.”
Tôi nhoài ra đất, muốn xem mối ghép của bích họa và mặt nền, tôi muốn xem xem bọn họ làm sao cắt xuống được cả bức bích họa hoàn chỉnh như vậy, năm đó một đám thầy truyền giáo ở miền Tây Trung Quốc dùng băng dính dán xé xuống nguyên bức rất nhiều bích họa trên di tích cổ, phá hoại vô cùng nghiêm trọng, nhưng bức bích họa này vô cùng hoàn chỉnh. Tựa hồ giống như trực tiếp vẽ lên trên bức tường này. Nghĩ lại nghĩ, tôi cướp điếu thuốc của Bàn Tử, đặt vào đường nối của vách tường và mặt nền, tôi liền trông thấy khói bay lên, có một chút nghiêng vô cùng vô cùng nhỏ.
Tôi cầm điếu thuốc đảo qua cả khe hở, phần chính giữa khói nghiêng nghiêm trọng nhất.
Có khí lưu từ phía phía sau tường. Đó là khí lưu rất nhỏ người không cảm giác được, bức tường này nặng hai bên, chính giữa nhẹ, vách tường chính giữa có dị vật nhẹ hơn gạch, cho nên tường hai bên trầm xuống, chính giữa cong lên, khí lưu ở giữa càng lớn hơn một chút.
“Đằng sau tường có khoảng trống.” tôi nói với Bàn Tử: “Đây là cửa lật. Trục cửa ở chính giữa vách tường, cả bức tường có thể xoay tròn.”
“Mở thế nào?” Bàn Tử hỏi tôi, nếu là Tiểu Ca, gần như cùng lúc hắn sẽ có thể phát hiện cách mở, tôi không có năng lực này.
Bàn Tử dùng lực đẩy bên góc một chút trước, không chút suy suyển. Lại đi tông góc tường hai bên, cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Hắn ta cũng không do dự, cầm lấy xẻng nện vào gạch, tôi hiểu ý đồ của hắn, lập tức qua giúp.
Giống như chó đào hang, chúng tôi đập vỡ gạch xanh trên đất, đào xuống bên dưới tường trước, sau đó lại đào đến đối diện, rất nhanh Bàn Tử đã đào thông một địa đạo, phía sau quả nhiên rỗng không.
Bàn Tử khoét lớn cửa ra, tôi nhìn nhìn vào lỗ, bên trong một vùng tối đen, duỗi tay vào, mở đèn flash điện thoại chụp vài cái, lại rón rén lùi về.
Mở ảnh chụp trong di động, ảnh đèn flash chụp ra nhợt nhạt, cực kỳ dọa người, trông thấy trên mặt tường phía sau mặt tường của chúng tôi, dựng vài thứ kỳ quái. Dưới đèn flash trông như treo một loạt thi thể.
Tỉ mỉ nhìn lại, là một cỗ quan tài miệng nhỏ chôn đứng nửa dựng vào tường, ván quan tài dùng gỗ tạp, bên ngoài cột giá trúc, đều đã rữa nát bét. Rất nhiều chỗ đều mục đến có thể nhìn thấy bên trong quan tài. Những thứ này chính là quan tài người Dương gia, Bàn Tử cuối cùng cũng tìm được một tá Dương đại gia hắn tha thiết mơ ước.
Lúc tôi xem ảnh chụp cảm thấy kỳ quái, vì sao là cách chôn như thế, đợi nhìn thấy tấm ảnh thứ hai tôi liền hiểu, bức ảnh thứ hai chụp chỉnh thể không gian sau tường. Rất mơ hồ nhưng có thể biết rõ, không gian sau tường, là một mộ thất hình chữ nhật lớn hơn một chút, chính giữa mộ thất, có một quan tài đá cũ, trên quan tài toàn là phác họa bằng sơn đỏ, chi tiết nhìn từ xa hầu như giống với bích họa bên ngoài, nhưng quỷ dị là, trên quan tài đá đó, treo một thứ gì đó rất lớn. Giống như một cái chuông lớn treo ngược.
Tôi và Bàn Tử bò vào, đèn pin bật sáng, Bàn Tử đi kiểm tra quan tài Dương gia, lực chú ý của tôi lại ngay lập tức bị quan tài bích họa sơn đỏ kia hấp dẫn.
Đến gần xem hoa văn, trên tường bên ngoài quan tài vẽ đầy Lôi công, quan tài đá trông lớn hơn rất nhiều so với ảnh chụp, đèn pin chiếu qua, có thể nhìn thấy trên nắp quan tài điêu khắc vân mây, vân mây uốn quanh hình thành một hình vẽ lỗ tai, có ba màu sơn vẽ rất nhiều nhân vật trong mây, những nhân vật này đều có một đặc trưng kỳ quái, lỗ tai đều đặc biệt lớn.
Vật khổng lồ bên trên có một nửa khảm vào đỉnh mộ thất, nhìn gần quả thực giống cái chuông treo ngược, là đồ đồng, bám đầy ngàn lớn gỉ xanh đỏ đan xen, đây dường như là một thiết bị phóng đại âm thanh. Hơn nữa nhìn từ hoa văn, quan tài đá và thứ này là một thể, tựa như thi thể trong quan tài đá, sẽ dùng thiết bị này nghe thứ âm thanh nào đó. Bao gồm bích họa bên ngoài, có ba dạng đồ không thuộc cái mộ này, hẳn đều đến từ nơi khác, có khả năng là cùng lúc bị trộm tới đây.
Tôi nhìn nhìn Bàn Tử, lực chú ý của hắn vẫn ở trên người người Dương gia, tôi thò đầu vào bên dưới “cái chuông”, lắng tai nghe ngóng, lại có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh như nước, từ mặt đất truyền tới, dường như là nước ngầm lưu động.
Bàn Tử đi qua, cũng thò đầu đến nghe, hiếu kỳ bảo: “Tiếng gì vậy? Có người đang tiểu tiện trên đó à?”
Tiếng nước này tựa như từ cả mái vòm truyền tới. Tôi nghĩ nghĩ, thầm nói động tĩnh không đúng, lập tức bò ra khỏi đạo động, liền nhìn thấy một tia chớp, bên ngoài không biết là lúc nào, bắt đầu đổ mưa tầm tã. Tiếng sấm cuộn xuống dưới, nước mưa đã xuyên qua nia trúc của tôi, xuôi theo đạo động rót vào, tôi và Bàn Tử ra ngoài, đắp một đống bùn cao hơn chút bên ngoài đạo động, sau đó bung dù trên đạo động, lại quay trở về.
Tôi lại rụt vào trong mộ thất kia, không gian dưới đất nhỏ hẹp, lại có thể nghe rõ tiếng sấm. Thậm chí nghe càng rõ hơn nghe ở ngoài. Hơn nữa kỳ quái là, tiếng sấm nghe bên dưới cái chuông kỳ quái đó, trở thành một loại cảm giác như đang thì thầm. Như thể có vô số người đang cùng lúc thấp giọng nói chuyện, nhưng anh cẩn thận nghe, phát hiện nghe không hiểu gì. Những âm thanh này toàn bộ tập trung lại, chỉ về phía quan tài đá kia.
“Có chút thú vị.” mắt Bàn Tử cũng bắt đầu lóe sáng, lòng hiếu kỳ của hắn cũng trỗi dậy, hắn nhìn quan tài đá: “Thi thể trong cỗ quan tài này, đang nghe sấm?” tôi đưa xà beng cho hắn, sau đó chiếu sáng cho hắn, hắn ăn ý lập tức chọc vào khe hở quan tài đá, đẩy nắp quan tài dời ra một khe hở lớn hơn, hai người chúng tôi đều lùi về sau một bước. Phòng ngừa trong quan tài có thứ gì đó chui ra.
Đợi một hồi, không có gì xảy ra, Bàn Tử mới thở phào, tôi định bước tới cùng hắn đẩy nắp quan tài ra hoàn toàn, hắn đẩy tôi ra: “An toàn trên hết, cậu đứng xa chút, công việc này để Bàn gia tôi làm.” nói rồi hắn dùng sức đẩy nắp quan tài ra một góc nghiêng, bên trong quan tài hoàn toàn lộ ra.
Đẩy xong hắn cẩn trọng rọi đèn pin vào trong quan tài, nhìn nhìn sắc mặt hắn liền biến đổi. Tôi định đi lại gần, Bàn Tử xua tay bảo tôi dừng lại: “Đợi chút đã, cậu làm chuẩn bị tâm lý xong hẵng qua, trong này là yêu quái.”