Chương 75
Cứ như vậy, nguy cơ đáng sợ được xóa bỏ, sự xuất hiện của Đế Vương thiên cổ trở thành cảnh tượng mà những người được chứng kiến vĩnh viễn cũng không thể quên, mà chuyện ngày hôm nay cũng trở thành một thần thoại về sau.
"Sao lại có thể như vậy? Vì sao lại như vậy?" Nguyệt Diệc Hàn tựa như đã mất đi hồn phách, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, miệng không ngừng nỉ non.
Đột nhiên, đôi mắt Nguyệt Diệc Hàn hiện lên màu đỏ như máu, gần như trong khoảnh khắc ấy, một cỗ oán hận tập kích trong lòng Nguyệt Diệc Hàn trong nháy mắt, hắn không hề nghĩ ngợi đã dồn sức đánh ra một chưởng; Quân Mặc phản ứng kịp thời trong phút chốc, bàn tay lớn kéo Mộ Hoàng Tịch vào trong lòng, tiếp đó đánh ra một chưởng hóa giải chiêu thức của Nguyệt Diệc Hàn, sau đó lại đánh thêm một chưởng, thân thể Nguyệt Diệc Hàn không tránh kịp, lại chịu một chưởng này, cuối cùng bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống khoảng đất phía xa như diều đứt dây.
"Tưởng sẽ thắng, nhưng lại thua không dậy nổi! Bởi vì thất bại của ngươi đã định trước rồi!" Đây là đánh giá sau cùng của Mộ Hoàng Tịch đối với Nguyệt Diệc Hàn.
"Hoàng nhi!" Quân Mặc mặc kệ Nguyệt Diệc Hàn, hắn ôm chặt lấy Mộ Hoàng Tịch, giờ phút này hắn không phải là Đế Vương cao cao tại thượng, mà là một nam nhân hết sức bình thường, một nam nhân với tình cảm vấn vương vô cùng.
Tiếng gọi này khiến trái tim Mộ Hoàng Tịch run rẩy, tình cảm nhớ nhung luôn kiềm chế cũng tức khắc được giải phóng, tình cảm bùng lên như cuồng phong, nhưng vẫn còn chút kiềm nén: "Đồ ngốc, vẫn còn đang trong trận chiến!"
"À...!" Quân Mặc ngây ngốc lên tiếng, có điều câu trả lời lại mang thâm ý khác, ngay sau đó, thân thể Mộ Hoàng Tịch được bế bổng lên, Quân Mặc ngồi trên lưng ngựa, ôm Mộ Hoàng Tịch trước ngực, Mộ Hoàng Tịch kinh ngạc, sau đó là vui mừng: "Hi nhi!"
Con ngựa toàn thân tuyết trắng Quân Mặc cưỡi, không phải là Hi nhi mà đã lâu Mộ Hoàng Tịch không thấy thì còn là ai nữa? Nghe tiếng Mộ Hoàng Tịch gọi, tinh thần Hi nhi lập tức tỉnh táo, giống như để biểu đạt cảm xúc của chính mình, lập tức tung vó chạy, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Quân Mặc nhìn Mộ Hoàng Tịch vui vẻ đơn thuần vô cùng, nhất thời cảm thấy ghen tỵ, cảm giác một người sống sờ sờ như hắn đây lại không bằng một con ngựa, có điều dù rất ghen tỵ, nhưng vẫn là vui mừng khi gặp lại, còn có tình yêu sâu đậm không tan đi nổi.
"Xuỵt!" Trở lại quân doanh, Quân Mặc liền ôm Mộ Hoàng Tịch vào quân trướng, vòng qua bình phong bằng gỗ được bố trí ở bên trong, sau đó đặt nàng trên giường lớn, tiếp theo thân thể bao phủ lên, mắt thấy sắp sát thương tẩu hỏa ( xảy ra sự việc ngoài ý muốn), Mộ Hoàng Tịch vội vàng ngăn lại: "Đừng! Hiện giờ không được!"
"Vì sao?" Quân Mặc nhíu mày, trong mắt toàn là dục vọng kìm nén, cộng thêm dung mạo tuyệt mỹ của hắn, quả thực là mê hoặc người khác vô cùng.
Mộ Hoàng Tịch ho khan hai tiếng, mất tự nhiên quay đầu đi, lại phát hiện hơi thở của Quân Mặc vừa vặn phả trên cổ nàng, ngứa, càng khó chịu hơn so với vừa rồi: "Ta... Ta chưa tắm rửa, hơn nữa cả người đều là vết máu!"
Vốn tưởng rằng nói vậy Quân Mặc sẽ biết khó mà lui, ai ngờ Quân Mặc lại cười mị hoặc, ôm nàng lên, sau đó vén màn, trực tiếp tiến vào đại trướng bên cạnh, xung quanh đại trướng được bình phong bao quanh, mà ở giữa lại đặt một thùng tắm rất lớn, trong thùng tắm hơi nóng bốc lên, vừa nhìn đã biết mới được chuẩn bị không lâu, vẻ mặt Mộ Hoàng Tịch đầy hắc tuyến, một khắc trước vẫn còn đang ở bên bờ sinh tử, sao hắn lại có thể có tâm tư suy nghĩ chuẩn bị những thứ này?
Quân Mặc cũng không quan tâm Mộ Hoàng Tịch đang nghĩ gì, bàn tay lớn vung lên, y phục trên người Mộ Hoàng Tịch lập tức biến thành từng mảnh vải, ngay cả cái yếm và tiết khố cũng không cách nào may mắn thoát khỏi, vì thế, Mộ Hoàng Tịch trần truồng được Quân Mặc ôm vào trong ngực, dù Mộ Hoàng Tịch không kìm được có chút xấu hổ, hàm răng khẽ cắn môi dưới: "Lần sau không được như vậy nữa!"
"Ừm!" Quân Mặc nhìn hai má nàng đỏ ửng, nét mặt hiếm thấy còn khiến hắn rung động hơn cả thân thể trần truồng của nàng, bàn tay thử nước ấm, cảm giác được rồi mới nhẹ nhàng thả Mộ Hoàng TỊch vào trong, khải giáp trên người hắn không biết đã được cởi xuống từ lúc nào, hiện tại chỉ có y phục đơn giản, bàn tay to vung lên, động tác lặp lại tương tự, lập tức đã không còn vật che chắn, hắn cũng không cảm thấy khó xử, vào thùng tắm, ôm lấy Mộ Hoàng Tịch ở trong nước, da thịt kề sát, cảm giác tốt đẹp kia khiến hắn suýt nữa đã không kiềm chế nổi.
"Ưm!" Khẽ cắn vành tai Mộ Hoàng Tịch, hơi thở nóng bỏng phun trên cổ nàng, nghênh đón sự run rẩy chân thực của nàng, hắn động tình hôn nàng: "Hoàng nhi! Nhớ nàng!"
"Đừng...!" Mộ Hoàng Tịch muốn cự tuyệt, nhưng Quân Mặc lại bá đạo không cho nàng cơ hội cự tuyệt, nhanh chóng phủ kín môi nàng, ôm nàng vào lòng, bá đạo mà không mất đi dịu dàng, một hồi điên cuồng chỉ mới vừa bắt đầu!
Có lẽ là hai tháng xa cách đã đẩy nhẫn nại của Quân Mặc đến cực hạn, cho nên hắn điên cuồng muốn Mộ Hoàng Tịch như lần đầu tiên, muốn thể hiện nỗi nhớ nhung hai tháng nay tới nàng, cũng muốn khảm nàng vào tận xương tủy, vĩnh viễn cũng không xa rời nhau!
Mộ Hoàng Tịch mệt đến mức thiếp đi, đợi tới lúc nàng tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã trống không, nàng khẽ di chuyển, mới phát hiện bản thân tựa như vừa bị tháo dỡ, cả người đều giống như không còn là của chính mình, có điều mặc cho trên người đau nhức, nhưng một chỗ kia lại cảm thấy lành lạnh, hiển nhiên hắn đã bôi thuốc cho nàng, Mộ Hoàng Tịch không nói gì, đây đều là do ai tạo nên chứ?
"Tỉnh rồi?" Quân Mặc vừa mới thu xếp vài chuyện sau cuộc chiến, tiến vào liền thấy Mộ Hoàng Tịch đang im lặng nhìn trời, xót nàng nhưng đồng thời cũng thỏa mãn vô cùng với kiệt tác của chính mình.
Mộ Hoàng Tịch tặng cho hắn một ánh mắt như dao găm: "Ngươi vô lại!"
"Ha ha ha!" Trái lại, Quân Mặc nở nụ cười, trong ngực khẽ rung động, bộ dáng tuyệt mỹ khiến người khác trống ngực dồn dập; bàn tay lớn ôm Mộ Hoàng Tịch vào lòng, hai tay bắt đầu dạo chơi trên thân thể nàng, lại xoa bóp cho nàng hết sức nhẹ nhàng, người tập võ khống chế huyệt vị tương đối chính xác, hơn nữa hắn còn cân nhắc sử dụng lực rất tốt, cho nên Mộ Hoàng Tịch tạm thời quên đi chuyện xấu hắn làm, thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của hắn, có điều... Sao bàn tay kia càng ngày càng đi xuống vậy? Mộ Hoàng Tịch chụp lấy bàn tay háo sắc kia, tức giận: "Ngươi đừng quá đáng!"
Ý đồ bị phát hiện, Quân Mặc ngượng ngùng cười: "Tuân mệnh!"
Mộ Hoàng Tịch cũng không để ý tới sự đùa nghịch của Quân Mặc, tự mình điều chỉnh một vị trí thoải mái, hỏi: "Hiện giờ tình hình bên ngoài thế nào rồi?"
Quân Mặc vẫn còn đang ngắm nghía mái tóc đen nhánh của Mộ Hoàng Tịch: "Bên phía Nam Chiếu đã lui binh, cho nên binh lính đều không còn ý chí chiến đấu, có lẽ không bao lâu nữa Nam Chiếu sẽ đưa thư cầu hòa tới!"
"Vậy còn ngươi? Nhận thư cầu hòa sao?"
Quân Mặc nhếch môi: "Không phải ngày trước Hoàng Nhi đã nói sao, muốn gây dựng thiên hạ bằng chính năng lực của mình, hiện giờ chẳng phải là thời cơ tốt nhất sao?"
Quân Mặc muốn thiên hạ này, điều này không thể nghi ngờ, mà lúc này tứ quốc đã loạn, đúng lúc là thời cơ tốt nhất để thống nhất thiên hạ, đương nhiên hắn sẽ không uổng phí một cơ hội tốt như vậy, Mộ Hoàng Tịch hiểu rõ điều này.
Lúc đang nghỉ ngơi bên cạnh Mộ Hoàng Tịch, đại quân của Quân Mặc đã bắt đầu xuất phát đến Vân Châu, nội trong ngày hôm nay chắc chắn phải đoạt được Vân Châu, mà lần này chiếm được Vân Châu là nhẹ nhàng nhất, nhờ có chuyện ngày hôm qua, binh lính ở Vân Châu gần như không hề có lòng phản kháng, quân đội của Quân Mặc vừa đến, lập tức có người mở cửa đầu hàng, cuối cùng trừ bỏ một vài tướng lĩnh còn có vẻ ngoan cố, toàn bộ đại quân Vân Châu đã bị Quân Mặc thu thập, ban đêm đại quân đóng quân ở Vân Châu, cuối cùng cũng mở ra cửa lớn đến Nam Chiếu.
Ban đêm, Quân Mặc liên tục bàn bạc việc hành quân với các tướng lĩnh, đã hạ quyết định, trước khi đội ngũ cầu hòa của Nam Chiếu đến, bọn họ nhất định phải tập trung lực lượng mạnh nhất, đánh bại tối đa các thành trì, thừa thế xông lên.
Nói liền làm liền, Quân Mặc tập hợp đầy đủ trăm vạn đại quân, ngày thứ hai liền bắt đầu xuất phát tới gần thành trì.
Thời gian hai tháng, đại quân của Quân Mặc thế như chẻ tre, chỉ trong thời gian ngắn đã chiếm lĩnh bảy tòa thành lớn, thành nhỏ và một số thôn trấn, mà kế hoạch tiến công của Quân Mặc vô cùng đặc biệt, hắn cũng không tiến quân thần tốc, đánh một mạch đến Hoàng đô của Nam chiều như những người khác, mà dùng cách vây quanh, cắt từng chút từng chút lãnh thổ của Nam Chiếu trên bản đồ thành của Tây Việt; cùng lúc đó lại thu phục rất nhiều binh sĩ của Nam Chiếu, trăm vạn đại quân ban đầu, hiện giờ đã tăng đến hơn 150 vạn, đại quân chia làm ba nhánh, hai nhánh do mười tướng lĩnh dẫn dắt tiến công trái phải, mà Quân Mặc tiếp nhận nhánh còn lại, di chuyển dần về phía Hoàng đô Nam Chiếu.
Mà hai tháng này, Mộ Hoàng Tịch cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều có vô số bồ câu đưa thư bay tới, vô cùng mệt mỏi lại bay ra ngoài, ngoài trận chiến này, vẫn còn một trận chiến khác không thấy máu tanh nhưng cũng vô cùng quyết liệt đang diễn ra.
Ngọc Phi Tình biết nàng an toàn, lập tức hợp tác với Bắc Đường Ngọc, hai người cộng thêm Tư Đồ Cảnh, bắt đầu tiến công toàn diện vào tất cả cửa hàng và thế lực của Nguyệt gia.
Những lão nhân của Nguyệt gia dù thông minh nhanh trí, nhưng vẫn kém xa Nguyệt Diệc Hàn, hơn nữa cũng đã lớn tuổi, sao có thể trở thành đối thủ của bọn họ; Nguyệt Vô Song may mắn giữ được một mạng, hiện tại tạm thời thay mặt thân phận Nguyệt Diệc Hàn chủ trì đại cục, đáng tiếc dù nàng ta có tài, nhưng cũng không có tác dụng ở phương diện này, hiện giờ đã gấp đến độ sứt đầu mẻ trán rồi.
Trong thời gian ngắn, thế lực của Nguyệt gia ở Tây Việt đã không còn dư lại bao nhiêu, Mộ Hoàng Tịch theo lời hứa trước đây, khôi phục lại quyền khai thác một phần ba quặng sắt cho Tư Đồ gia, cho Tư Đồ gia vẻ vang giống như năm xưa, mà Tư Đồ Cảnh rốt cuộc cũng có thể xuất hiện đường đường chính chính trước mặt người khác, điều khiến Mộ Hoàng Tịch bất ngờ chính là, dù Tư Đồ Cảnh vui vẻ, nhưng lại không tiếp nhận, hắn nói những thứ này đều là nhờ Mộ Hoàng Tịch, hắn vĩnh viễn trung thành với Mộ Hoàng Tịch, cho nên hắn không cần những thứ này, Mộ Hoàng Tịch hiểu ý, cười, cũng không cố ép, cuối cùng dứt khoát để toàn bộ cửa hàng mang tên Tư Đồ Cảnh, trung thành là phải trải qua khảo chứng, hi vọng Tư Đồ Cảnh sẽ không khiến nàng thất vọng.
Ban đêm, Quân Mặc trở lại phòng, thần sắc có chút mệt mỏi, sau khi hỏi thăm nàng, lập tức lại quay lại xử lý chính vụ; Mộ Hoàng Tịch nhìn dáng vẻ của hắn, nhíu mày lo lắng, đi theo hắn vào thư phòng, quét mắt nhìn một chồng tấu chương trên bàn: "Mấy ngày liền bôn ba ngươi còn chưa kịp nghỉ ngơi, hôm nay đi nghỉ đã, ngày mai xử lý sau được không?"
Quân Mặc lấy ra một xấp nhỏ từ chồng tấu chương kia, cười nói: "Ta chỉ cầm xem những cái này thôi, những việc khác đều đã xử lý tốt rồi, các đại thần lo lắng, ta lấy ra xem qua mà thôi!"
Nghe vậy, Mộ Hoàng Tịch mở một bản tấu chương ra, mới phát hiện phía trên chính là chữ viết của Quân Hạo Hiên, lúc này mới nhớ tới tháng trước nàng thấy Quân Mặc vừa phải dẫn binh vừa phải xử lý triều chính, cho nên hắn bắt đầu dùng đến Quân Hạo Hiên, hiện giờ Quân Hạo Hiên là Nhiếp Chính vương, xử lý toàn bộ chính vụ trong triều, có điều dù sao Quân Hạo Hiên cũng từng tạo phản, vẫn có người không tin hắn, cho nên mới gửi tấu chương tới nơi này cho Quân Mặc, để hắn xem lại một lần.
Nàng đặt tấu chương ở một bên: "Tự cho là thông minh!"
Quân Mặc đặt cây bút trong tay xuống: "Những đại thần này đương nhiên không thể tin tưởng hắn giống nàng, có điều hoài nghi là hiển nhiên!"
Mộ Hoàng Tịch nhăn mặt nhăn mũi: "Sao lời này nghe như có chút chua vậy?"
Hơn hai tháng chiến tranh rốt cuộc tạm ngừng, nguyên nhân là bởi vì cuối cùng đặc sứ của Nam Chiếu đã tới, hơn nữa còn mang tới công chúa đẹp nhất Nam Chiếu.
"Công chúa đẹp nhất Nam Chiếu?" Khi nghe được tin tức này, Mộ Hoàng Tịch không khỏi cười.
"Nương nương! Hoàng thượng cũng không có lòng hòa thân, nương nương không cần lo lắng, hơn nữa dù là nữ tử xinh đẹp đi chăng nữa, cũng không bằng địa vị của nương nương ở trong lòng hoàng thượng!" Thanh Qua thấy Mộ Hoàng Tịch cười như thế, trong lòng bắt đầu gấp gáp, nếu nương nương hiểu lầm hoàng thượng thì sẽ không tốt.
Mộ Hoàng Tịch thấy vẻ mặt khẩn trương của Thanh Qua, tức giận nói: "Thoạt nhìn Bổn cung không tin tưởng chủ tử của các ngươi như vậy sao?"
Thanh Qua im lặng, lời này không thể tùy tiện nhận!
Giờ phút này Quân Mặc vẫn còn ở bên ngoài tiếp kiến sứ thần Nam Chiếu, Mộ Hoàng Tịch nhẹ nhàng đung đưa mái tóc của mình, ngay sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, một nụ cười mị hoặc mang theo tính toán xuất hiện ở trên môi, sau đó không nhìn Thanh Qua, trực tiếp xoay người đi ra phía sau bình phong.
Một màn kia cười rơi vào trong mắt của Thanh Qua, nhất thời lạnh run một cái, trong lòng bắt đầu đánh trống, nương nương đang làm gì? Chẳng lẽ bởi vì lời nói của hắn mà tức giận? Hay nàng vẫn còn đang so đo với công chúa đẹp nhất gì đó? Không được, ta phải đi trước nói cho chủ tử, ngàn vạn lần không thể bị công chúa gì đó mê hoặc, nếu không đến lúc đó nương nương nổi giận sẽ thảm.
Thanh Qua đi thật nhanh tới đại điện Quân Mặc đang tạm thời xử lý chính sự, lúc tới Quân Mặc vẫn đang tiếp kiến đặc sứ Nam Chiếu, hắn cũng không thể đột ngột xuất hiện, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Trong đại điện, Quân Mặc ngồi ở chỗ cao trên Long Tháp, sắc mặt hắn băng hàn, không giận tự uy, thân thể cao lớn giống như cây tùng, giống như một vị thần ngồi ở chỗ cao nhìn xuống thiên hạ; ở dưới kia hai sứ thần Nam Chiếu liên tiếp khen tặng nịnh nọt, nhưng Quân Mặc không cho sắc mặt, khiến sứ thần ở dưới kia hoang mang trong lòng, trong chốc lát trên trán đã rơi mồ hôi như mưa.
Rốt cuộc, một sứ thần lấy dũng khí nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, Hoàng đế của thần vì biểu hiện thành ý, lần này đặc phái chúng thần đưa công chúa đẹp nhất Nam Chiếu là Cơ Dao cùng đến trước!"
"Công chúa chúng thần là đệ nhất mỹ nhân Nam Chiếu, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, hơn nữa còn biết võ thuật, hôm nay đặc biệt vì hoàng thượng chuẩn bị một khúc Kiếm Vũ, xin hoàng thượng thưởng thức!"
Dứt lời, hai người được buộc chặt tóc đi ra, sau đó một khúc tiếng sáo không biết từ chỗ nào vang lên, tiếp đó bóng dáng màu trắng bay tới từ cửa, trong tay của nàng ta cầm một thanh trường kiếm, nhắm thẳng vào Quân Mặc, các tướng lĩnh bên cạnh kinh hãi, lập tức đưa tay khoác lên trên thân kiếm, nhưng sau một khắc, nàng kia theo tiếng sáo huy động trường kiếm trong tay, sức lực mạnh mẽ rồi lại mang theo dịu dàng của nữ tử, vũ điệu sắc bén lại mị hoặc mười phần; nàng ta mang theo cái khăn che mặt, làm cho người ta không thấy rõ bộ dạng của nàng ta, chỉ có một đôi mắt phượng hẹp dài lộ ở bên ngoài, mỗi một lần ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Quân Mặc, ở trong đôi mắt nhẹ nhàng như nước đó có ý muốn nói lại thôi, làm cho người ta liếc mắt nhìn cũng sẽ bị nàng ta đầu độc, một tướng lĩnh ở dưới bị mê hoặc đến đỏ mắt đỏ tai, nhưng ngại vì Quân Mặc ở chỗ này, cho nên không có người nào dám có hành động quá giới hạn.
Đột nhiên, nàng ta vứt bỏ trường kiếm trong tay, từ trong tay áo bay ra hai dãi lụa trắng, cả người nhanh chóng xoay tròn, dãi lụa trắng xẹt qua trên không trung tạo thành hình tròn, cả người nàng ta thoạt nhìn như một đóa hoa trắng, đáng tiếc điệu múa này rõ ràng rất tiên khí, nhưng lại phối hợp với ánh mắt mị hoặc quyến rũ của nàng ta, khiến điệu múa này lập tức thay đổi mùi vị.
Ánh mắt của Quân Mặc nhìn điệu múa phía dưới, mặc kệ nàng ta quyến rũ như thế nào, hắn đều chưa từng chớp mắt, giống như trước mắt hắn chỉ là một mảnh vải trắng, ánh mắt mị hoặc này cách biệt hắn.
Trong ánh mắt Cơ Dao lóe lên một thoáng tức giận, nàng ta tự nhận thuật mị hoặc của mình đệ nhất thiên hạ, vì sao Quân Mặc này không bị nàng ta quyến rũ? Chẳng lẽ là công lực của nàng ta còn chưa đủ?
Trong lòng không chịu thua, Cơ Dao xoay chuyển ánh mắt, sau một khắc hai cánh tay của nàng ta mở rộng, áo khoác màu trắng phía ngoài trong nháy mắt bay ra ngoài, lộ ra vũ y đơn bạc bên trong, chất liệu vũ y gần như trong suốt, hơn nữa vải vóc cực ít, chỉ cần nàng ta chuyển động, bắp đùi thon dài tuyết trắng lập tức lộ không sót gì, động tác lớn là có thể thấy được địa phương bí mật mơ hồ kia; quan tướng lĩnh bên này chưa bao giờ gặp trường hợp mị hoặc như thế, thiếu chút nữa chảy máu mũi, ngay cả Thanh Qua núp trong bóng tối cũng thiếu chút nữa rớt từ trên xà nhà xuống, sớm biết thế thì canh giữ ở ngoài cửa nương nương cho rồi, tới nơi này quả thật là chịu tội.
Nhìn ánh mắt si mê của mọi người, Cơ Dao hả hê ngẩng đầu, nhưng mà khi nhìn về phía Quân Mặc, lại thấy hắn vẫn giữ vững vẻ mặt ban đầu, thậm chí ánh mắt kia đã dời đến chỗ khác; trong mắt lóe lên không cam lòng, ngay sau đó cười đến càng xinh đẹp, biên độ uốn éo vòng eo càng lúc càng lớn, rất tự hào ngực, eo thon, mông tươi ngon, toàn bộ đều bị lộ ra ngoài, sau đó nàng ta lắc lắc từng chút từng chút đi về phía Quân Mặc, chậm rãi đến gần hắn, sau đó từng chút từng chút ngang nhiên xông tới chỗ hắn.
Thanh Qua hô to: Hoàng thượng, mau tỉnh táo! Sắp xảy ra chuyện!
Có lẽ là nghe được giọng của Thanh Qua, khi Cơ Dao chỉ còn cách Quân Mặc một mét, con ngươi như dao của Quân Mặc liếc qua, khiến trong nháy mắt động tác của Cơ Dao cứng ngắc, cố gắng coi thường sợ hãi trong lòng, Cơ Dao tiếp tục uốn éo, nhưng lại không dám đến gần Quân Mặc, chỉ khi điệu múa kết thúc là nằm rạp ở dưới chân của Quân Mặc, nàng ta cố ý ngẩng đầu lên, làm ra tư thế mong đợi, mà bộ ngực tuyết trắng gần như sắp bị nàng ta nặn ra luôn rồi! Báu vật tuyệt sắc như thế, nàng ta cũng không tin hắn sẽ không động lòng.
Đột nhiên, ngoài cửa có một tiếng quát to: "Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Thân thể Thanh Qua rét run: Thảm rồi! Thảm rồi! Nếu để nương nương nhìn thấy nữ nhân kia nằm ở dưới chân chủ tử, nhất định sẽ hiểu lầm!
Sau một khắc, Mộ Hoàng Tịch cũng đã bước chân vào cửa chính, nàng mặc trang phục màu đen dùng đai lưng Phượng, khoác một cái áo lụa mỏng hoa văn màu đen, bao lấy eo nhỏ nhắn, bước chân tao nhã, váy dài vung lên, hương thơm đầy tay áo; tóc của nàng dùng một ngọc bài cài lên, đơn giản lại có vẻ tao nhã cao quý, hợp với khuôn mặt mỹ lệ của nàng, lập tức thanh trừ điệu múa mị hoặc làm không khí ngột ngạt kia.
Mộ Hoàng Tịch bước vào phòng, tùy ý nhìn quanh bốn phía, cuối cùng rơi vào vẻ mặt kinh ngạc của nữ tử đang nhìn trên người mình, mà giờ phút này nàng ta còn duy trì tư thế mị hoặc nằm rạp trên mặt đất; Mộ Hoàng Tịch nhìn lướt qua rồi ngẩng đầu nhìn Quân Mặc cười: "Từ lúc nào thì tìm được một Vũ Cơ xinh đẹp như vậy? Sao không nói với thiếp một tiếng!"
"Lần trước quân ta đại thắng, thiếp chỉ muốn tìm một đào kép đến biểu diễn cho tướng sĩ chúng ta, nhưng vẫn không tìm được, hôm nay lại nhìn thấy, tối nay các tướng sĩ sẽ có vui vẻ, xem như là khao thưởng đến chậm!"
Mộ Hoàng Tịch vừa dứt lời, Cơ Dao lập tức tức giận: "Mặc dù ngài là hoàng hậu Tây Việt, nhưng cũng xin chú ý ngôn ngữ của ngài, bản công chúa là công chúa cao quý của Nam Chiếu!"
Nghe vậy, Mộ Hoàng Tịch ‘cả kinh’, thở dài nói: "Thì ra là công chúa! Là Bổn cung nói sai, Bổn cung vừa vào đã nhìn thấy có người giống như chó nằm ở chỗ này, ta còn cho rằng là kỹ nữ hạ tiện!"
Cơ Dao giận dữ, nàng ta là công chúa của Nam Chiếu, lại biết thuật mị hoặc, mặc kệ là ai thấy nàng ta đều chỉ có tôn kính và ái mộ, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói như vậy với nàng ta: "Lớn mật, ngươi dám bất kính với bản công chúa?"
Mộ Hoàng Tịch nhíu mày, không thèm để ý nói: "Sợ là công chúa nhầm thân phận của mình rồi, Bổn cung là quốc mẫu Tây Việt, một công chúa nho nhỏ như ngươi, cũng muốn Bổn cung cung kính?"
Sứ thần Nam Chiếu chợt lau mồ hôi, gần như là bổ nhào ra: "Hoàng hậu nương nương bớt giận, Cơ Dao công chúa cũng không cố ý mạo phạm, hoàng hậu nương nương khoan hồng độ lượng, tạm tha thứ cho công chúa lần này đi ạ!"
Dứt lời lập tức khuyên Cơ Dao: "Công chúa! Đây chính là hoàng hậu nương nương của Tây Việt, ngài chớ quên mục đích của chuyến này!"
Cơ Dao không ngu ngốc, lập tức ngăn chặn hận ý với Mộ Hoàng Tịch, quay đầu lại nhẹ nhàng cúi đầu với Quân Mặc, trong nháy mắt tròng mắt cũng tràn đầy nước mắt, thật giống như bị uất ức lớn, hơi nức nở nói: "Là Cơ Dao lỗ mãng, xin hoàng thượng thứ tội!"
Đều nói ngu ngốc khi nữ nhân đối phó nữ nhân, nữ nhân thông minh là nên đối phó nam nhân! Hiển nhiên Cơ Dao là loại sau, cho nên nàng ta nhận sai với Quân Mặc, hơn nữa còn bày ra bộ dạng làm người ta yêu thương, sợ rằng thế gian không người nào có thể ngăn cản được, đáng tiếc, Quân Mặc không phải người của thế gian này!
Đến nhìn hắn cũng chưa từng nhìn Cơ Dao một cái, chỉ nhìn Mộ Hoàng Tịch, con ngươi trở nên dịu dàng, nhất là khi thấy trang phục trên người Mộ Hoàng Tịch, quả thực là vô cùng hài lòng; phải biết Mộ Hoàng Tịch không thích ăn mặc, cho nên mặc y phục đều rất tùy ý, cung trang càng thêm khó mặc một lần, ngày hôm nay nàng lại mặc một bộ y phục như vậy ra ngoài, đẹp đến làm hắn có cảm giác hít thở không thông, đứng dậy giơ tay lên nắm lấy tay nàng, sau đó hai người cùng nhau ngồi vào trên Long tháp, giọng nói lạnh lùng lại mang theo nhu tình: "Hôm nay không ngủ trưa sao? Là người bên ngoài ầm ĩ đến nàng?"
Mộ Hoàng Tịch nhíu mày nói: "Không biết thế nào hôm nay vẫn không cách nào ngủ được, nghe nói chàng ở đây triệu kiến người Nam Chiếu, nên tới đây xem một chút, có làm phiền chàng hay không?"
Sắc mặt của Quân Mặc bất động, nhưng trong lòng thì ngọt, Hoàng Nhi của hắn ghen! Trong khoảng thời gian này bởi vì nàng một đường bôn ba đi theo, cho nên đặc biệt thích ngủ, nhất là buổi trưa, chỉ cần một ngày không ngủ đến buổi chiều sẽ không có một chút tinh thần, hiện tại đặc biệt tới đây, hiển nhiên là bởi vì công chúa của Nam Chiếu đưa tới, rõ ràng ghen, vẫn còn không thừa nhận!
"Sẽ không! Vốn ta cũng muốn gọi nàng tới, nhưng lại sợ quấy rầy nàng, không ngờ chính nàng đến rồi!"
"Chuyện tốt như vậy tại sao có thể bỏ qua!"
Cơ Dao duy trì tư thế hành lễ nghe hai người phía trên ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn không để mắt đến tất cả mọi người ở dưới kia, tay giấu trong tay áo nắm thật chặt, trong mắt tràn đầy không cam lòng; trong nháy mắt Quân Mặc đứng dậy, nàng ta cho rằng hắn tới đỡ mình, trong lòng mới vừa có một chút vui vẻ, lại nhìn thấy hắn kéo vị hoàng hậu kia đi qua; hơn nữa hắn còn dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói chuyện, trái tim của nàng ta giống như bị người hung hăng dầy xéo.
Nàng ta không tin! Nàng ta không tin hắn không có chút ý đồ với mình; không cam lòng ngẩng đầu, lại nhìn thấy gò má nhu hòa này của Quân Mặc, tuấn mỹ không như người phàm, còn có màu đen như Hắc Diệu Thạch (Đá thủy tinh núi lửa, còn có tên gọi khác là đá vỏ chai) trong con ngươi, giờ phút này dịu dàng đến muốn chảy ra nước, có cái gì đó, trong khoảnh khắc đó nện vào trong lòng nàng ta, làm nhịp tim nàng ta bắt đầu nhảy lên không quy luật, thậm chí có loại cảm giác sau một khắc sẽ hít thở không thông.
Rốt cuộc, nàng ta hiểu! Ánh mắt trở nên nhất định phải đoạt được: người nam nhân này chắc chắn nàng ta phải có được!