by bevanng » 03 Aug 2019
Chương bốn mươi
Eleanor
Park muốn Eleanor bắt đầu kiểm tra sách vở của mình, nhất là sau tiết thể dục.
“Bởi nếu đó là Tina”, cậu nói, có thể nhận ra ngay cậu vẫn chưa tin vào chuyện đó, “thì cậu cần phải nói với ai đó”.
“Nói với ai chứ?” Cả hai đang ngồi trong phòng cậu, dựa vào giường cậu, cố gắng vờ như Park đang không choàng tay quanh nó lần đầu tiên kể từ hôm nó làm vỡ băng cát-xét của cậu. Cũng chỉ hơi hơi thôi, chứ không hẳn quanh người nó.
“Cậu có thể nói với cô Dunne”, cậu nói. “Cô ấy thích cậu mà”.
“Được rồi, thế là tớ sẽ nói với cô Dunne, và rồi cho cô ấy xem bất kể thứ gì kinh khủng mà Tina đã viết sai chính tả trên sách của tớ, và rồi cô ấy sẽ hỏi, “Làm sao em biết đấy là Tina viết?” Cô ấy sẽ nghi hoặc giống như cậu thôi, chỉ có điều là không có câu chuyện tình lâm li bi đát nào cả…
“Làm gì có chuyện tình lâm li bi đát nào chứ”, Park nói.
“Cậu có hôn không?”, Eleanor đã không cố ý hỏi câu đó. Thẳng thừng, chỉ là giống như vì nó đã hỏi trong đầu nhiều tới mức câu hỏi ấy bị bật ra.
“Cô Dunne á? Không. Nhưng tớ đã từng ôm cô ấy rất nhiều”.
“Cậu biết thừa là tớ muốn hỏi gì… Cậu có hôn con bé không?”
Nó chắc chắn cậu đã từng hôn con bé đó. Nó chắc chắn hai người bọn họ cũng đã làm những việc khác nữa. Tina bé xíu, Park có lẽ đã có thể ôm trọn con bé đó trong vòng tay cậu, bàn tay cậu có lẽ đã run rẩy ở eo con bé đó.
“Tớ không muốn nói về chuyện này”, cậu nói.
“Bởi vì cậu đã hôn”, Eleanor nói.
“Thì có gì đâu”.
“Cớ gì chứ. Đấy có phải là nụ hôn đầu của cậu không?”
“Ừa”, cậu nói, “và đấy là một trong những lí do nó không được tính. Nó chỉ giống như là một cú ném bóng tập thôi”.
“Thế mấy lí do khác là gì?”
“Là Tina, là tớ lúc đó mới mười hai, lúc đó tớ còn chưa biết thích con gái như thế nào nữa…”
“Nhưng rồi cậu sẽ luôn nhớ về nó”, con bé nói. “Đấy là nụ hôn đầu của cậu”.
“Tớ sẽ nhớ là nó chẳng có gì cả”, Park nói.
Eleanor muốn bỏ qua chuyện này, những giọng nói đáng tin cậy nhất trong đầu nó đang gào thét “Bỏ qua đi!”
“Nhưng…”, nó nói, “làm sao cậu có thể hôn nó?”
“Tớ mới mười hai mà”.
“Nhưng nó là đứa xấu tính”.
“Lúc đó nó cũng mới mười hai thôi”.
“Nhưng… làm sao cậu có thể hôn nó rồi lại hôn tớ được?”
“Thì lúc đó tớ thậm chí còn chẳng biết cậu tồn tại nữa là”. Cánh tay Park đột nhiên chạm vào eo nó, trực tiếp. Cậu ép người vào bên hông nó, và con bé ngồi thẳng dậy, một cách bản năng, cố gắng thóp bụng lại.
“Giữa tớ và Tina thậm chí còn chẳng có điểm chung nào…”, con bé nói. “Làm sao cậu lại có thể thích cả hai được? Có phải cậu bị thương ở đầu hồi cấp hai không?”
Park choàng cánh tay còn lại quanh nó. “Thôi mà. Nghe tớ này. Chuyện đó chẳng là cái gì hết. Nó chẳng có gì cả”.
“Có gì chứ”, Eleanor thì thầm. Giờ thì cả hai cánh tay cậu đang ôm lấy nó, giữa nó và cậu gần như không có khoảng cách. “Bởi vì cậu là người đầu tiên mà tớ hôn. Và đó là vấn đề”.
Cậu áp trán mình lên trán nó. Con bé chẳng biết làm gì với mắt hay với bàn tay mình.
“Không tính những gì ở trước cậu”, cậu nói. “Và tớ còn chẳng thể hình dung nổi còn có thể có gì sau cậu nữa không”.
Con bé lắc đầu. “Đừng”.
“Gì cơ?”
“Đừng nói về chuyện sau này”.
“Tớ chỉ có ý là… tớ muốn tớ cũng là người cuối cùng được hôn cậu… Nghe thế thật tệ đúng không, cứ như là lời hăm dọa giết người hay gì đó đúng không? Tớ chỉ muốn nói là, cậu là người đó. Cậu là người dành cho tớ”.
“Đừng”. Con bé không muốn cậu nói như thế này. Nó đã muốn thúc cậu nhưng không phải tới mức này.
“Eleanor…”
“Tớ không muốn nghĩ về chuyện sau này mà”.
“Thì đúng là những gì tớ đang nói đấy, có lẽ sẽ chẳng có người nào khác nữa đâu”.
“Dĩ nhiên là sẽ có”. Con bé đặt tay lên ngực cậu, để nó có thể đẩy cậu ra nếu như buộc lòng phải thế. “Ý tớ là… trời đất ơi, dĩ nhiên là sẽ có. Đâu phải là bọn mình sẽ cưới nhau đâu Park”.
“Không phải bây giờ thôi”.
“Dừng lại”. Con bé cố gắng chớp mắt, nhưng thật đau đớn.
“Có phải tớ đang cầu hôn cậu đâu cơ chứ”, cậu nói. “Tớ chỉ muốn nói là… tớ yêu cậu. Và tớ không thể hình dung nổi tớ sẽ ngừng…”
Con bé lắc đầu. “Nhưng cậu mới mười hai thôi”.
“Tớ mười sáu rồi…” cậu nói. “Bono 1 chỉ có mười lăm tuổi khi ông ấy gặp vợ mình, và Robert Smith thì mới chỉ mười bốn…”
1 U2: ban nhạc rock của Ai-len, thành lập năm 1976. Ca sĩ chính của ban là Bono.
“Romeo, hỡi Romeo…”
“Không giống thế, Eleanor, và cậu biết mà”. Vòng tay Park xiết chặt quanh người nó. Mọi nét bông đùa, nghịch ngợm trong giọng nói cậu biến mất. “Chẳng có lí do gì để nghĩ rằng chúng ta sẽ ngừng yêu nhau cả”, cậu nói. “Nhưng lại có mọi lí do để nghĩ rằng chúng ta sẽ không ngừng yêu nhau”.
Tớ chưa bao giờ nói rằng tớ yêu cậu, Eleanor nghĩ.
Và kể cả sau khi cậu hôn nó, nó vẫn để tay ở ngực cậu.
Thế là. Gì thì gì. Park đã muốn nó bắt đầu kiểm tra bìa sách. Nhất là sau tiết thể dục. Thế là bây giờ Eleanor đợi cho tới khi hầu hết mọi người thay quần áo xong và rời phòng thay đồ, rồi nó cẩn thận kiểm tra sách vở xem có bất cứ điều gì đáng nghi không.
Tất cả đều rất đáng chán.
DeNice và Beebi thường đợi cùng nó. Điều đó có nghĩa là đôi lúc cả đám bị muộn bữa trưa, nhưng điều đó cũng có nghĩa là cả đám có thể thay đồ một cách khá riêng tư, một điều mà lí ra chúng nên nghĩ tới từ lâu.
Hôm nay có vẻ như không có thứ gì biến thái viết trên sách của Eleanor. Thực ra thì Tina còn ngó lơ nó suốt cả tiết thể dục. Kể cả đám tùy tùng của Tina (thậm chí là con nhỏ Annette thích cà khịa) có vẻ cũng chán chọc Eleanor.
“Tui nghĩ chúng nó bị cạn trò để chọc ngoáy tóc tai của tui”, Eleanor nói với DeNice khi đang kiểm tra sách đại số.
“Bọn nó có thể gọi bồ là “Ronald McDonald” mà”, DeNice nói. “Bọn nó đã gọi bồ thế chưa?”
“Hoặc là “Wendy” chẳng hạn”, Beebi nói, hạ thấp giọng và ồm ồm, “Thịt bò đâu?1”
1 Là câu quảng cáo cho chuỗi nhà hàng ăn nhanh Wendy của Mỹ.
“Thôi đi”, Eleanor nói, nhìn quanh phòng thay đồ. “Tai vách mạch rừng đấy”.
“Bọn nó đi cả rồi”, DeNice nói. “Đi hết rồi. Tất cả đều đang ở căng tin, đánh chén món Macho Nachos của tôi. Nhanh lên đi mấy bồ”.
“Bồ đi trước đi”, Eleanor nói. “Giữ chỗ cho bọn này nhé. Tui vẫn còn phải thay đồ”.
“Được rồi”, DeNice nói, “nhưng đừng nhìn sách vở nữa. Bồ đã tự nói rồi còn gì, không có gì đâu. Đi nào, Beebi”.
Eleanor bắt đầu cất sách của mình. Nó nghe thấy tiếng Beebi hét tướng, “Thịt bò đâu?” từ cửa phòng. Đúng là hâm. Eleanor mở tủ đồ.
Trống rỗng.
Hả?
Nó thử ngăn trên đó. Không có gì. Và phía dưới cũng không có gì nốt. Không…
Eleanor bắt đầu lại từ đầu, mở hết tất cả các ngăn tủ trên tường, rồi chuyển sang dãy tiếp theo, cố gắng không hoảng loạn. Có lẽ bọn nó chỉ chuyển quần áo của nó đi đâu đó. Ha. Buồn cười thật. Đùa hay đấy, Tina.
“Em đang làm cái gì thế?”, cô Burt hỏi.
“Tìm quần áo của em”, Eleanor nói.
“Em nên dùng cùng một ngăn tủ thôi, như thế sẽ dễ nhớ”.
“Không phải, có ai đó… ý em là, em nghĩ có ai đó lấy mất quần áo của em rồi”.
“Mấy cái đứa này…”, cô Burt thở dài. Giống như cô không thể nào hình dung nổi có trò đùa nào ác ôn hơn thế.
Cô Burth bắt đầu mở các tủ đồ ở đầu bên kia căn phòng. Eleanor kiểm tra thùng rác và buồng tắm. Rồi cô Burt gọi vọng ra từ trong phòng vệ sinh. “Thấy rồi!”
Eleanor bước vào phòng vệ sinh. Sàn ướt nhẹp, và cô Burt đang đứng trên một cái ghế đẩu. “Cô sẽ đi lấy túi”, cô Burt nói, và đẩy Eleanor ra để bước qua.
Eleanor nhìn xuống hố xí. Mặc dù nó biết nó sẽ nhìn thấy gì trong đó nhưng vẫn giống như một cái tát giáng mặt. Chiếc quần bò mới cùng áo sơ mi cao bồi của nó rúm ró thành một đống đen xì trong hố xí, còn đôi giày của nó thì bị nhét dưới bệ xí. Ai đó đã xả nước, và hẵng còn nước tràn ra ngoài mép bệ. Eleanor nhìn trân trân vào dòng nước chảy xuống.
“Đây”, cô Burt nói, đưa cho Eleanor cái túi Ngon Lại Rẻ màu vàng. “Vớt nó ra đi”.
“Em không cần”, Eleanor nói và lùi lại. Dù gì thì nó cũng không thể mặc lại bộ đó được nữa. Ai cũng sẽ biết đó là bộ bị nhét vào hố xí.
“Thế thì em cũng không thể cứ để quần áo ở đây”, cô Burt nói. “Vớt ra đi”. Eleanor nhìn chằm chằm bộ quần áo. “Thôi nào”, cô Burt nói.
Eleanor cho tay vào hố xí và cảm thấy nước mắt lăn dài trên má nó. Cô Burt giữ miệng túi. “Em phải dừng việc cứ mặc chúng nó trêu chọc mình như thế đi, em hiểu không”, cô nói. “Cứ thế này thì giống như em đang cổ vũ chúng nó đấy”.
Vâng, cảm ơn, Eleanor vừa nghĩ vừa vắt quần bò. Nó muốn lau mắt nhưng cả hai tay đều ướt nhoẹt.
Cô Burt đưa cho nó cái túi. “Thôi nào”, cô nói. “Cô sẽ viết cho em giấy nghỉ”.
“Để làm gì ạ?”, Eleanor nói.
“Tới phòng giáo viên cố vấn của em”.
Eleanor hít một hơi. “Em không thể đi dọc hành lang trong bộ dạng thế này được”.
“Thế em muốn gì ở cô nào, Eleanor?”. Rõ ràng đây là một câu hỏi tu từ, cô Burt thậm chí còn không nhìn nó. Eleanor theo cô tới phòng giáo viên thể dục và đợi lấy giấy phép.
Ngay khi nó bước ra hành lang, nước mắt dồn dập rơi. Nó không thể đi quanh trường như thế này được, trong bộ đồng phục thể dục. Trước mặt lũ con trai… Và trước mặt tất cả mọi người. Trước mặt Tina. Trời đất, Tina có khi đang bán vé ở ngoài cửa căng tin cũng nên. Eleanor không thể làm được. Không thể như thế này.
Không chỉ bởi bộ đồng phục thể dục của nó xấu xí. (Vải pha nilon. Một mảnh. Sọc trắng-đỏ với khóa kéo màu trắng dài ngoại cỡ).
Mà còn bởi nó cực kì bó.
Phần quần soóc chỉ vừa che được quần chíp của nó, còn chất vải thì căng ra đến bẹt cả ngực, đường chỉ thì chỉ chực bục ra dưới hai cánh tay nó.
Nó là một thảm kịch trong bộ đồng phục đó. Giống mười cái xe ô tô đâm chồng lên nhau, chất thành đống.
Lớp thể dục tiết sau đã bắt đầu đến. Một vài đứa con gái lớp mười nhìn Eleanor rồi bắt đầu xì xầm. Túi của nó đang rỏ nước.
Trước khi nó kịp nghĩ kĩ, Eleanor quay nhầm hướng ra hành lang mà tiến thẳng về phía cửa dẫn tới sân bóng. Nó xử sự giống như nó cần bước ra khỏi tòa nhà vào giữa ngày, giống như nó đang có nhiệm vụ vừa khóc lóc/vừa ăn mặc chẳng ra sao/vừa xách túi đồ nước rỏ tong tong.
Cánh cửa lách cách khóa lại sau lưng nó, và Eleanor gục đầu vào cửa, để mặc bản thân vỡ vụn. Chỉ trong một phút thôi. Trời ơi. Trời.
Có một thùng rác ngay phía ngoài cửa, và nó đứng dậy, ném cái túi Ngon Lại Rẻ vào trong thùng. Nó kéo áo đồng phục thể dục quẹt nước mắt. Được rồi, con bé tự nhủ, hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ lên. Đừng để bọn chúng bắt nạt mày. Đó là chiếc quần bò mới của nó trong thùng rác. Và đôi giày yêu thích của nó. Đôi giày Vans của nó. Nó bước về phía thùng rác và lắc đầu, cúi xuống với lấy cái túi. Đồ khốn, Tina. Tao nguyền rủa mày.
Nó hít một hơi nữa và bắt đầu bước đi.
Ở phía bên này trường không có lớp học, nên chí ít thì sẽ không có ai nhìn thấy nó. Nó đi nép sát vào tòa nhà, và khi tới chỗ ngoặt, nó khom lưng đi dưới cửa sổ. Nó nghĩ sẽ đi thẳng về nhà, nhưng như thế có khi lại tệ hơn. Chắc chắn sẽ dài hơn.
Nếu nó có thể đi tới cửa chính, văn phòng giáo viên tư vấn ở ngay phía trong. Cô Dunne sẽ giúp nó. Cô Dunne sẽ nói nó đừng khóc.
Bảo vệ ở cửa trước xử sự như thể mấy đứa con gái suốt ngày lang thang ra ra vào vào trong bộ đồng phục thể dục. Ông ta liếc nhìn giấy phép của Eleanor và phẩy tay cho nó đi.
Sắp đến rồi, Eleanor nghĩ. Đừng chạy, chỉ còn vài cái cửa nữa thôi…
Lý ra nó nên nghĩ là Park sẽ đi qua một trong những cánh cửa ấy.
Kể từ ngày đầu tiên hai đứa gặp nhau, Eleanor đã luôn nhìn thấy cậu ở những nơi không ngờ tới. Giống như cuộc đời của hai đứa là những đường thẳng chồng lấp, giống như cả hai đều có lực hút riêng của mình. Thường thì sự tình cờ ấy chính là điều ngọt ngào nhất mà cả vũ trụ này đem lại cho nó.
Park bước ra từ một cánh cửa ở phía đối diện hành lang và đứng khựng lại ngay khi nhìn thấy nó. Nó cố quay mặt đi, nhưng không kịp. Mặt Park đỏ ửng lên. Cậu nhìn nó chằm chằm. Nó cố kéo cái quần soóc xuống và lập cập đi về phía trước, rồi khi chỉ còn vài bước cuối tới văn phòng giáo viên cố vấn, nó chạy.
“Con không phải quay lại đó”, mẹ đã nói thế sau khi Eleanor kể cho mẹ nghe toàn bộ câu chuyện. (Gần như toàn bộ câu chuyện).
Eleanor đã nghĩ về việc nó sẽ làm gì nếu không quay lại trường. Ở nhà cả ngày ư? Rồi thì sao?
“Không sao”, mẹ nói. Cô Dunne đã đích thân lái xe đưa Eleanor về nhà, và cô cũng đã hứa sẽ mang khóa tới để khóa tủ đồ thể dục của nó.
Mẹ Eleanor vứt cái túi nilon vàng vào bồn tắm và bắt đầu giũ quần áo, nhăn mũi lại, mặc dù chẳng có mùi gì.
“Bọn con gái thật xấu tính…”, mẹ nói. “Con thật may mắn khi có một người bạn con có thể tin tưởng”.
Chắc trông mặt Eleanor phải ngơ ngác lắm.
“Tina ấy”, mẹ nói. “Con thật may mắn vì có Tina”.
Eleanor gật đầu.
Tối hôm đó nó ở nhà. Mặc dù đó là thứ Sáu, và gia đình Park luôn xem phim và nổ bỏng ngô vào các tối thứ Sáu.
Nó không thể đối diện cậu.
Tất cả những gì nó nhìn thấy sẽ lại là ánh nhìn trên gương mặt cậu tại hàng lang. Nó sẽ lại cảm thấy mình vẫn đứng đó, trong bộ đồng phục thể dục.