Chương 4
Thiệu Đình trói chặt cô lại nhưng cũng chưa xuống tay ngay, chỉ chậm rãi tháo cúc áo, chiếc áo sơ mi màu đen hoàn toàn mở rộng, lộ ra cơ thể rắn chắc hữu lực, rõ ràng từng khối, đường cong cứng rắn, có thể nhìn ra được bình thường hắn rất hay luyện tập.
Hắn ngồi ở bên giường chậm rãi hút thuốc, khói thuốc quẩn quanh người hắn, trong phòng im lặng như tờ.
Cố An Ninh nằm một bên, nửa mặt úp vào đệm giường mềm mại, tư thế này khiến cô không thể nhìn rõ động tác của Thiệu Đình ngồi ở đuôi giường, sự tra tấn cô đoán trước chưa lập tức diễn ra, chắc chắn là một kiểu giày vò tâm lý với cô.
Thiệu Đình suy nghĩ cái gì Cố An Ninh không thể phỏng đoán, loại trầm mặc này như lăng trì phòng tuyến tâm lý cuối cùng của cô.
Cố An Ninh không làm cho Thiệu Đình thất vọng, rốt cục cũng cầu xin ra tiếng, cúi đầu rên rỉ: “Không, xin anh đấy…”
Thanh âm mỏng manh như móng vuốt mèo gãi ngứa lên lồng ngực hắn, Thiệu Đình đang hút thuốc hơi khựng lại, sau đó lại thản nhiên phun một ngụm khói, môi mỏng mím thật chặt, lại chẳng nói lời nào.
Cố An Ninh cực kỳ sợ hãi, lúc này trông Thiệu Đình hoàn toàn xa lạ, so với người đàn ông ngả ngớn tra tấn cô trước kia còn đáng sợ hơn một trăm lần.
Sợ hãi giống như một một ngọn núi hắc ám không hề báo trước một tiếng đè nén cô, khiến cho cô thở không nổi, nhưng cả người bị trói quá chặt, tay và chân đều không thể ngọ nguậy.
Sự im lặng như một con cự thú cắn nuốt người ta, không biết qua bao lâu, Cố An Ninh mới nhìn thấy bóng của Thiệu Đình đang chậm rãi đứng dậy in trên vách tường.
Động tác của hắn rất chậm, dúi tàn thuốc, rồi xoay người đi đến chỗ của cô.
Thân ảnh cao lớn chầm chậm đến gần, Cố An Ninh cố sức co người lại, như vậy mới cảm thấy an toàn hơn một chút, nhưng mà bóng dáng tràn ngập nguy hiểm kia vẫn tiến tới, sau đó, mùi thuốc lá nồng đậm vây quanh cô.
Đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt khẽ lướt qua vành tai cô, sau đó hắn dùng sức cắn cô một cái, Cố An Ninh bị cảm giác ẩm ướt nhớp nháp kia làm cho ghê tởm đến sắp phát khóc, đau đớn đến không cảm giác được, người càng thêm run rẩy: “Thiệu Đình, xin anh, đừng như vậy.”
Cổ chân trắng nõn nhỏ nhắn liều mạng đạp, tiếng kim loại nhỏ vụn vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Hắn nghiêng đầu nhìn một hồi, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve cổ chân bị còng cứa đỏ của cô, thhắn âm trầm thấp vang lên bên tai: “Đau không?”
Cố An Ninh không đoán được tâm tư hắn, làm sao trả lời được?
Đau hoặc là không đau, phản ứng của hắn cũng không giống đàn ông bình thường.
Cô nín thở, trong đầu vô cùng hỗn loạn, hồi lâu mới dùng sức gật đầu: “…Đau, mở ra được không?”
Thiệu Đình cũng không trả lời ngay, Cố An Ninh vô cùng bất an. Hắn chỉ nằm úp sấp trên người cô, đôi chân dài nửa quỳ hai bên người cô, cô chỉ có thể nhìn thấy bàn tay to lớn đẹp đẽ của hắn, lại không thể đoán được biểu tình của hắn vào giờ phút này.
Cảm giác được hắn đứng lên khỏi người mình, Cố An Ninh thở phào, sau đó lại bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ!
Bàn tay đàn ông cầm lấy cổ chân cô, đôi môi hơi lạnh lẽo lại hôn lên, cảm giác được bộ phận mềm mại ẩm ướt kia liếm lên nơi bị còng, giống như là dọc theo vết bầm do bị chèn ép……
Cố An Ninh mờ mịt mở to mắt, lý trí không sót lại chút nào.
Tên này điên rồi à? Lại dùng đầu lưỡi đi liếm…
Sau đó cô lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Thiệu Đình: “Tôi đã nói rồi, tôi không làm ăn lỗ vốn, lúc tôi bị đau, tự nhiên sẽ không thể để người khác thoải mái được.”
Cố An Ninh còn chưa kịp phân tích ý tứ trong lời nói của hắn, cổ chân đã truyền đến một trận đau đớn, thân thể bị lôi kéo rất mạnh, một trận thiên toàn địa chuyển, hắn cứ như vậy nắm lấy hai chân cô lôi cô bật dậy đối mặt với chính mình.
Tuy rằng cô gầy yếu, nhưng lại kinh ngạc trước sức lực của hắn, đáy lòng bắt đầu hơi sợ hãi, nếu Thiệu Đình muốn giết chết cô thật đúng là dễ như trở bàn tay.
Tư thế đối diện nhau khiến Cố An Ninh không thể không nhìn chăm chú vào đôi mắt đen của hắn, bên trong đó là sự âm trầm lạnh lẽo, giống như không có bất kỳ tình cảm gì với ai vậy.
Trên người Thiệu Đình vẫn còn mặc quần áo, ngoài lồng ngực rắn chắc bị lộ ra ngoài, ở những chỗ khác có thể xem như chỉnh tề, điều này làm cho sự sợ hãi của Cố An Ninh thoáng cái giảm đi không ít, ít nhất không cần phải xấu hổ đối diện với cơ thể trần trụi của hắn.
Không muốn nhìn hắn, lại bị hắn nắm lấy cằm ép quay trở lại.
Trong mắt Thiệu Đình đã hiện lên sự tức giận, khóe miệng nhếch cười thản nhiên như trước: “Nhớ tới Bạch Thuật Bắc sao? Em nói xem, hiện tại tôi có năng lực động đến hắn ta không?”
Cố An Ninh bất khả tư nghị mở to đôi mắt, đôi môi hơi run rẩy, sắc mặt càng trở nên tái nhợt: “Thiệu Đình!”
Thiệu Đình vẫn cười như không cười nhìn cô chăm chú, thấy phản ứng của cô càng kịch liệt, ánh mắt càng thêm thâm thúy. Gương mặt đẹp đẽ cách cô gần hơn một ít, nụ cười mang theo sự khát máu tàn nhẫn: “Không muốn tôi động đến hắn? Như vậy hãy mở to mắt ra, nhìn kỹ xem người đàn ông bây giờ là ai.”
Hắn kề sát tai cô, ngữ khí ái muội, đôi môi hoàn mỹ gằn từng chữ: “Nhìn xem tôi thượng em như thế nào, bảo bối.”
Trước kia Cố An Ninh còn ôm hy vọng xa vời rằng Thiệu Đình vẫn còn có lương tâm, dù sao qua nhiều năm như vậy cô vẫn còn giữ thói quen với một Thiệu Đình ôn hòa vô hại. Đời này tuy rằng cô găp một vài chuyện đáng buồn, nhưng tóm lại vẫn chưa từng gặp qua người nào quá xấu xa cả, cho nên trong tiềm thức vẫn nguyện ý tin tưởng – bản tính của con người vốn lương thiện.
Có lẽ là do bố cô che chở kỹ càng quá? Lúc này Cố An Ninh mới được sự hiểm ác này chính là được ẩn giấu phía sau mà thôi, tựa như Thiệu Đình giờ phút này, hắn khiến cô chứng kiến được tất cả mọi thứ dơ bẩn mà cả đời này bố cô đã khổ tâm che giấu.
Hơi thở của Thiệu Đình phảng phất quanh chóp mũi cô, mang đến một loại hương vị tuyệt vọng, âm thanh mơ hồ như đến từ địa ngục: “Có lẽ do trước kia tôi đối với em quá tốt, Cố An Ninh, em vĩnh viễn không chịu học cách ngoan ngoãn nghe lời. Một khi đã như vậy, chúng ta đổi loại phương thức ở chung đi.”
Cố An Ninh vặn vẹo thân mình muốn tránh né môi lưỡi của hắn, cảm giác được ngón tay hắn vuốt ve những đường cong trên đôi chân trần, cảm giác khác thường kia giống như bị thứ nhơ nhớp chạm vào người.
Vì không thể tránh được, sự liếm mút giống như hút trọn sinh lực mạng sống của cô.
Sự tồn tại của Thiệu Đình dường như là để phá hủy ý chí của cô tận cùng.
Thân hình cường tráng của hắn áp chế cô, quần dài bên dưới đã bị kéo ra và ném sang một bên một cách thô bạo, cô bất lực, ở dưới thân hắn như một con rối không có suy nghĩ, vải quần tây ma sát làn da non mịn của cô, cảm xúc lẫn lộn khiến cho lỗ chân lông trên toàn thân cô như giãn nở ra.
Thiệu Đình gập người cô lên, hai chân ép đến ngực, cô có thể cảm thấy được chỗ đó lạnh lẽo trưng ra trước mặt hắn. Nơi đó màu sắc rất đẹp, hắn biết cô rất trẻ trung, nhưng hơn hết là biết tư vị của cô rất mê người.
Tựa như giờ phút này, nơi đó nụ hoa chớm nở, như thẹn thùng e ấp.
Hắn không nhịn được bắt đầu nắn vuốt, cô co rúm người lại. Thiệu Đình cúi người xuống, đưa đầu lưỡi lên phía trên bắt đầu hoạt động.
Đầu Cố An Ninh choáng váng, tế bào toàn thân căng cứng: “Không…”
Khi đối diện với đôi mắt đen tối của hắn, cô biết rõ mình không thể ngăn cản được, hay là cầu khẩn cũng vô ích, những lời nói cùng hy vọng dần dần tan biến như bọt khí.
Đây không phải Thiệu Đình trước kia, sao cô lại quên mất chứ.
Thiệu Đình đứng dậy, xoa mấy hạt nước vào hoa tâm, ngón tay lưu luyến ở chỗ khe hẹp khô khốc, đem nước thấm ướt mở ra, cô quả nhiên là tâm tình mâu thuẫn. Hắn đi vào lúc cô đang không ngừng co rúm lại, cố gắng đẩy ra theo bản năng.
Ánh mắt thống khổ của Cố An Ninh nhìn hắn, không có một tiếng động.
Thiệu Đình không quan tâm, đêm nay dường như hắn có tâm tình bạo ngược, Cố An Ninh cũng không biết là mình chọc giận hắn hay hắn gặp chuyện gì không vui. Tóm lại, nếu hắn mất hứng, cô cũng không thể là người gánh chịu chứ.
Thiệu Đình gảy gảy một hồi, phát hiện ra không thể làm Cố An Ninh động được *động tình í ah*, bèn ôm eo Cố An Ninh nhấc lên, đi thẳng vào phòng tắm.
Phòng tắm ở đây cũng không rộng rãi, gạch không được lau chùi sạch sẽ. Thiệu Đình mở vòi hoa sen dội lên người. Dòng nước ấm áp chảy xuống thân hình cứng rắn, còn áo sơ mi trắng trên người Cố An Ninh trở nên ướt đẫm, những hoa văn trên ngực lộ rõ ràng.
Thiệu Đình giữ chặt còng trên tay cô, đưa tay lên đỉnh đầu, vòng dây qua vòi hoa sen phía trên kệ. Cố An Ninh không thể thoát ra, chỉ có thể vặn vẹo mình: “Thiệu Đình, đồ mất nết (1)!”
Thiệu Đình không quan tâm đến việc cô chửi bới, thò tay vào trong áo sơ mi giật áo lót ướt sũng ra, ném sang một bên: “Đây là tình thú”, vừa nói vừa nhìn cơ thể Cố An Ninh: rất có đường cong.
Bên trong cô không còn gì che chắn, hai hạt màu phấn hồng trước ngực nhô lên mờ ảo, mặc dù cô gầy nhưng những đường cong kia hoàn toàn phù hợp với tỷ lệ của cơ thể. Thiệu Đình mắt tối thẫm lại, đưa tay dính nước véo nhẹ mông cô một cái, sau đó cúi xuống, hôn rồi lại hôn qua lớp áo sơ mi trắng.
Cố An Ninh cảm thấy đầu mình ong lên, cảm thấy đầu lưỡi của hắn luồn vào trong, không ngừng thọc sâu dò xét, còn phía dưới thì bị hắn sờ soạng như không.
Một dòng nước ấm áp chảy dọc lưng xuống, không rõ là mồ hôi hay nước vòi, tất cả đều dường như tan vào nụ hôn của hắn ở bên dưới cô, Cố An Ninh chỉ có thể tập trung đứng tại chỗ, mũi chân đang kiễng cũng run lên.
Thiệu Đình đứng lên nhưng vẫn chưa thỏa mãn, thân hình rắn chắc áp sau lưng cô, ép cô vào tường gạch, cô có thể cảm thấy cái đó của hắn cứng ngắc sau eo mình, dù cách lớp quần Âu vẫn có thể cảm thấy kích thước của nó.
“Chuyện đó đối với em đáng sợ như thế sao, tôi lại rất thích đấy”
Thiệu Đình vừa dứt lời, hai chân cô đã bị mở rộng ra, một thứ chất lỏng lành lạnh để mở nơi tư mật chảy vào, Cố An Ninh cảm thấy nhớt, tuy không biết đấy là gì nhưng cũng đoán là chất bôi trơn.
Chính hắn có vẻ cũng dính không ít, vật cứng thô đặt giữa hai chân cọ xát, ấn thử vào lối vào.
Tim Cố An Ninh vọt lên cổ họng, toàn thân chịu đựng hắn đưa vào, cảm thấy chắc chắn không đau, tiếng thở dồn nén của hắn lại truyền đến bên tai tựa như rất thỏa mãn. Có điều Cố An Ninh vẫn cảm thấy khó chịu, cơ thể cảm thấy như thiêu như đốt vậy.
Trong lòng cô cảm thấy chán ghét. Hắn lại rất khít với cô, cảm giác quá mức mãnh liệt, cô không thể lờ đi. Hắn còn chẳng biết xấu hổ, thở dài bên tai cô: “Có muốn cảm thấy nó không?”
Thỉnh thoảng hắn sẽ nói một vài lời **, Cố An Ninh nhắm chặt mắt không muốn nghe, đôi mi thanh tú căng lên, vặn vẹo vô cùng nhẫn nại.
Hắn giữ chắc lấy cô, hai tay đặt bên hông, không để người cô run rẩy. Cô bị ép phải nhón chân lên, tư thế này khiến cho mỗi lần hắn đi vào đều va vào rất nhiều điểm, cơ thể dần dần không chịu được, đau, nén nhịn, đau.
Trán Cố An Ninh đầm đìa mồ hôi, phòng tắm đầy hơi nước mờ mịt, áo sơ mi trắng đã tuột gần hết mà hắn thì trông vẫn chỉnh tề, không có chút chật vật, như chứng mình rằng trong mối quan hệ của họ, hắn vĩnh viễn nắm vai trò chủ đạo.
Thiệu Đình giữ eo cô, không hề chạm vào nơi nào khác, chỉ tập trung tiến vào nơi mềm mại đó, hai bên cánh hoa sưng đỏ lên, không ngừng bị chà đạp, càng lúc càng ẩm ướt.
Đùi Cố An Ninh căng cứng, lại bị dội lên tường gạch, không chịu nổi, lúc đặt xuống có phần khập khiễng.
“Mệt à?” Thiệu Đình khàn giọng hỏi, tay bên dưới vân vê hạt thịt, phát hiện chỗ đó rất trướng, tuy cô chống cự nhưng cơ thể vẫn có phản ứng.
Cố An Ninh bị hắn xoa một hồi như nhũn ra, run rẩy van xin: “Thiệu Đình, đừng mà, như thế rất khó chịu…”
“Tôi rất thoải mái” Thiệu Đình hôn lên thái dương cô, giọng nói nhuộm màu cám dỗ. “Đêm nay em làm tôi mất hứng, đây tính là đền bù tổn thất, tôi đã tính lãi thấp lắm rồi”
Thiệu Đình tự ý quyết định, hoàn toàn không để ý người Cố An Ninh đang run lên, nắm chặt lấy eo nhỏ của cô, hắn vẫn còn đang trong cơ thể cô, loáng cái đã mang đến gần bồn rửa mặt.
Cố An Ninh đầu óc mờ mịt, còn sót chút tỉnh táo, nhỏ giọng kêu lên: “Không, đừng qua bên đấy”
Thiệu Đình bị cô nắm chặt tay, nói rít qua kẽ răng: “Sao, sợ phải nhìn thấy người đang ở trong em không phải hắn à?”
Cố An Ninh lắc đầu, định giải thích mà không được. Thiệu Đình không đếm xỉa gì, đặt cô lên bồn rửa mặt, giữ lấy cằm cô để cô nhìn thẳng vào gương: “Đời này, người đàn ông của em chỉ có thể là tôi”
Nước mắt Cố An Ninh chảy ào ạt, cô sợ phải nhìn thấy gương mặt cô đã quen phụ thuộc phía sau mình kia, bọn họ vậy mà lại làm chuyện thân mật, còn gương mặt hắn vô cùng lạnh lùng xa cách, khiến trái tim cô đau nhói.
Thực sự, Thiệu Đình đã từng vô cùng quan trọng với cô.
Bất quá, chỉ là đã từng…
Lúc sau, Thiệu Đình thấy cô gục xuống, một mực không phối hợp, liền dừng lại.
Cố An Ninh lại cho rằng hắn đã xuất, vội vàng mở mắt ra, đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của hắn. Hắn đặt cô lên bồn cầu, cô không có nhiều kinh nghiệm, không biết hắn lại giở trò gì, ánh mắt kinh hoàng.
Hắn đứng trước người cô, cô liếc thấy cái đó của hắn hùng dũng ngay trước mặt, ngượng chín người mà quay đi nhưng bị hắn giữ đầu lại. Hắn không hề để ý sự quẫn bách của cô, nâng cằm cô lên, môi cô dính vào thứ chất lỏng trên đó, mắt cô nhìn chăm chằm hoảng loạn. Thiệu Đình đứng trên cao nhìn xuống, nhếch môi: “Miệng”
Thiệu Đình đưa cô về thành phố Dung, họ đi đường cả đêm, cô mặc bộ đồ mới hắn đưa cho. Có thể thấy hắn đã tính trước cả.
Cố An Ninh đã không còn muốn nghĩ đến việc phỏng đoán đến tột cùng hắn là dạng người gì, chuyện này đã không còn quan trọng, quan trọng là cô đã nhận ra được sự thật. Cô đối với Thiệu Đình vẫn còn chút tình nghĩa, nhưng Thiệu Đình lại không như vậy, cho nên cô vẫn là nên học thông minh một chút đừng đi khiêu khích hắn, cũng đừng chống lại, ít nhất là trước khi cô hoàn toàn trở nên mạnh mẽ.
Cố An Ninh bị hắn ôm vào trong lòng, mặc kệ toàn thân cô đều run rẩy kịch liệt, thái dương cô mồ hôi ròng ròng, Thiệu Đình đều làm như không thấy, hắn chỉ ôm cô, trêu đùa đầu ngón tay của cô, thỉnh thoảng lại ấn xuống một nụ hôn xuống khóe môi, giống như là cực kỳ yêu thương cô vậy.
Cố An Ninh nhìn gương mặt tái nhợt cứng đờ của mình qua ảnh phản chiếu trên gương, qua thật lâu mới nhỏ giọng: “Sau này tôi sẽ không chạy trốn nữa, xin anh hãy đồng ý với tôi một chuyện.”
Thiệu Đình yên lặng, sau đó mới nói: “Được.”
Cố An Ninh bất ngờ nhìn anh một cái, chạm phải ánh mắt đầy vẻ sâu xa của anh liền rất nhanh xoay mặt sang một bên: “Tôi còn chưa nói đó là gì cả.”
Thiệu Đình nở nụ cười trầm thấp, ôm cô chặt thêm một ít: “Chỉ cần em không chạy, những chuyện khác tôi đều đồng ý với em.”
"Tiếp theo, chúng ta hãy nghe điện thoại của một người khác" Cố An Ninh mỉm cười chuyên nghiệp, chuyển sang cuộc gọi tiếp theo khi không khí có vẻ trầm xuống.
Đêm đó, cô nói với Thiệu Đình rằng cô hy vọng có thể tiếp tục công việc trả lời điện thoại ở đài, là công việc cô làm trước khi rời thành phố Dung. Bảy năm trước, khi quyết định kết hôn với Bạch Thuật Bắc, cô bị tai nạn vào đêm trước hôn lễ, những việc nhỏ không đáng kể cũng không còn nhớ rõ, hơn nữa lại hôn mê suốt 6 năm, khi tỉnh lại thì giống như đã kết thúc một kiếp sống.
Cố An Ninh điều chỉnh một thời gian rất dài, cuối cùng quyết định rằng mình có hứng thú với chủ trì phát thanh. Mười giờ tối hàng ngày, cô chủ trì chuyên mục tình cảm, tuy không khác trước nhiều lắm nhưng cũng cảm thấy vui vẻ.
Ít nhất, trong một thời gian, cô đã có thể hoàn toàn thư giãn, bỏ qua chuyện cũ.
Không muốn bị Thiệu Đình độc chiếm, lại không trốn được, vậy chỉ còn cách này thôi.
Cố An Ninh nhìn đồng hồ điện tử… Quả nhiên điện thoại kêu lên rất đúng giờ
Mỗi đêm, vào thời điểm này, đều có người gọi tới
Trong điện thoại, giọng nữ rất trong trẻo và thanh thuần, lại mang thêm vài phần lãnh diễm của hoa hải đường đêm khuya vang lên, lúc nói chuyện luôn làm người ta không ngừng liên tưởng đến dáng vẻ khi nói chuyện của cô, lờ mờ hình dung đến hình ảnh một cô gái trong sáng nhưng xinh đẹp lạnh lùng.
Cố An Ninh cười nhẹ mở màn: “Xin chào, hôm nay bạn muốn nói điều gì?”
Người nữ bên kia trầm ngâm rồi nói: “Tôi nghĩ hôm nay nói tôi bắt đầu với anh ấy”
Cố An Ninh sửa lại tư thế ngồi, thời gian dài dòng buồn chán mỗi tối sắp bắt đầu. Người con gái này rất kỳ quái, mỗi ngày đều gọi điện thoại đến nói chuyện phiếm với cô, không phải kể lể về nỗi buồn hay sự mê hoặc trong tình yêu, mà thổ lộ hết chuyện cũ của mình với người yêu.
Cô có cảm giác vô cùng khâm phục, chỉ có thể chân thành lắng nghe. Trước kia cũng đã nghe cô gái này kể rằng mình cùng người kia có rất nhiều gút mắc, đại khái là vừa yêu vừa hận.
“Anh ấy là kẻ thù của tôi. Khi chúng tôi còn nhỏ, cũng vì mâu thuẫn giữa hai gia đình mà sinh ra đối chọi nhau gay gắt, không ai vừa mắt đối phương, chèn ép nhau trong cuộc sống. Chính là vận mệnh rất thích nói đùa, về sau các bậc cha chú vì chung mục đích, chúng tôi bị ép cưới. Đó là lần đầu tiên tôi thực sự tận mắt nhìn anh ấy”
“Chúng tôi không thương nhau, sống chung là vì lợi ích. Tôi biết rõ trong lòng anh ấy có một cô gái, điều này đối với tôi cũng chẳng sao, nhưng loài người lại là động vật kỳ quái. Khi bố tôi xảy ra chuyện, tôi suy sụp hoàn toàn thì anh ấy là người đến bên giúp đỡ. Buổi tối không ngủ được, chúng tôi lần đầu tiên nằm chung giường, anh ấy kể cho tôi tường tận mối tình đầu ngày xưa”
Cố An Ninh lắng nghe, trong lòng cảm thấy vô cớ buồn bực: “Kỳ thật tôi thấy anh ta có lẽ là một người rất có trách nhiệm”
Người kia nghe câu này thì cười cười, thanh âm rất đặc biệt, dày đặc giọng mũi: “Cám ơn, đã lâu rồi không có ai nói về anh ấy như thế”
Cố An Ninh ngạc nhiên. Người kia tiếp tục nói: “Anh ấy hiện tại…đã đi tìm cô gái kia. Đã nhiều năm rồi chúng tôi không gặp nhau”
Cố An Ninh đoán rằng bọn họ ly hôn; trước chỉ nghe người này nói qua về bọn họ trong lúc vui vẻ nhớ lại, lúc này nghe được kết cục như vậy khó tránh khỏi thổn thức: “Chuyện tình cảm rất khó đoán trước, nhớ kỹ khoảng thời gian vui vẻ là tốt rồi; chuyện không vui, nhớ rõ cũng chỉ làm mình mệt mỏi”
Đối phương nghe xong im lặng một lúc, lại trầm thấp cười: “An Ninh, cô quả là cô gái tốt bụng đơn thuần”
Cố An Ninh bị lời nói này làm cho nao nao – nhân sinh của cô, một chút cũng không đơn thuần.
Chương trình kết thúc vào rạng sáng. Cố An Ninh vừa từ tòa nhà đi ra, Diệp Cường đã đứng đó chờ đón.
Cô đi chậm chạp, giẫm lên bóng của chính mình, trên quảng trường vắng vẻ chỉ có tiếng bước chân của cô. Cố An Ninh xoay người nhìn Diệp Cường, bất đắc dĩ nói: “Anh không cần đón tôi, không quen”
Diệp Cường tỏ vẻ xấu hổ gật đầu, định nói gì đó, cuối cùng lại chỉ xuống mở cửa x echo cô.
Ánh đèn trong khoảng sân rộng không hề chói mắt. Cố An Ninh nhìn từ cửa xe vào thấy bên trong có một người đàn ông im lặng đang ngồi đó. Thiệu Đình bám vào ghế, nhìn cô, thấy cô chậm chạp bất động, nhịn không được lên tiếng chế nhạo: “Muốn tôi xuống ôm em à?”
Cố An Ninh ngồi xuống cạnh hắn, hơi không được tự nhiên, nghĩ nghĩ nói: “Không phải anh đến thành phố Thủy à, sao quay về nhanh thế?”
Thiệu Đình như có điều suy nghĩ, nhìn nàng chăm chú: “Không muốn gặp tôi sao?”
Cố An Ninh nghĩ trái lương tâm phủ nhận, nhưng lại nghĩ với Thiệu Đình không cần nghĩ này nói nọ. Người đàn ông tên Thiệu Đình này không chỉ vô cùng biến thái trên giường mà tâm tình cũng cống thụ ngược cuồng, chỉ cần đừng chạm nọc hắn, hắn sẽ không đem việc cô kháng cự ra làm tình thú.
Quả nhiên cô trầm mặc làm hắn phát ra tiếng cười nhẹ, ném cho cô một cái hộp.
Cố An Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đã quay đầu về phía cửa sổ: “Người khác cho”
Cố An Ninh mở nhìn thoáng qua, là vòng tay ngọc lục bảo phỉ thúy, nếu cô không biết đây là thứ đồ xa xỉ chắc sẽ nghĩ là Thiệu Đình vứt bừa cho.
Cô nghĩ nghĩ rồi đóng lại: “Giúp tôi cảm ơn người đó”
Thiệu Đình nhìn cổ tay trắng nõn của cô, nhíu mày: “Không đeo vào thử xem”
Cố An Ninh giơ tay lên: “Quần áo hôm nay không hợp”
Thiệu Đình không nói gì thêm, hoàn toàn giữ im lặng. Cố An Ninh nếu có thể sẽ cố gắng hết mức hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của chính mình, tránh gây bất hòa với hắn. Trên đường về nhà Thiệu Đình không nói gì nữa, xuống xe cũng đi thẳng.
Cố An Ninh nhìn bóng lưng hắn, nhăn mặt. Diệp Cường ở bên cạnh đột nhiên kêu lên: “Cố tiểu thư”
Cố An Ninh giật mình, vội vàng thu liễm biểu lộ. Diệp Cường nghiêm túc nhìn cô: “Hôm nay Thiệu ca cố ý đến đón cô, sợ cô một mình với tôi một chỗ sẽ cảm thấy không ổn”
Cố An Ninh nghĩ nghĩ rồi nói, khóe miệng nhếch lên: “Phiền anh bảo anh ta rằng tôi ở cùng một chỗ với anh ta cũng không thích”
Diệp Cường nhìn cô vẻ không đồng ý, thấy cô xoay người đi vội vàng nói: “Cái vòng tay kia, nếu có thể thì hãy giữ cẩn thận. Đối với Thiệu ca nó rất quan trọng. Ngay cả…”
Diệp Cường nghĩ nghĩ vẫn là thôi không nói nữa. Cố An Ninh quay lưng về phía anh, phất phất tay, cũng biết là nghe chẳng lọt từ nào.
Buổi tối Cố An Ninh chỉ ở trong phòng, không ra ngoài. Đêm đó cô xem tâm tình của hắn, nói rằng mình muốn có xe riêng. Thiệu Đình cũng không hề dị nghị, còn hỏi cô rằng có muốn đứng tên xe không.
Cố An Ninh không ngờ hắn lại tin tưởng mình như thế. Thiệu Đình dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, nhéo nhéo mũi nói: “Em rất nhanh sẽ thấy ở bên cạnh tôi tốt hơn so với em nghĩ nhiều”
Ở chung một thời gian, Cố An Ninh phát hiện không ít điều về Thiệu Đình, tỷ như thật ra Thiệu Đình có rất nhiều việc, bọn họ ở cùng dưới mái nhà nhưng tỷ lệ gặp mặt rất thấp. Phần lớn thời gian Thiệu Đình cũng không đợi ở đây, Cố An Ninh mơ hồ cảm thấy dường như mục đích chính của Thiệu Đình là giữ cô trong phạm vi hắn có thể kiểm soát được?
Có tiếng gõ cửa, Cố An Ninh vội vàng hỏi: “Ai đấy?”
Hỏi xong lại thấy mình nói câu vô nghĩa, sau đó là giọng hắn trầm thấp vang lên: “Giúp tôi cái này”
Cố An Ninh cắn cắn môi, cuối cùng vẫn vén chăn đi ra mở cửa, nhìn Thiệu Đình mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản màu xám, thân hình cao lớn hơi chắn ánh sáng hành lang, vẻ mặt trầm tĩnh lạnh nhạt.
“Có thể tắm cho Ngạo không?”
Cố An Ninh nghĩ mà lỗ chân lông cả người dựng ngược, mắt nhìn đồng hồ: “Lúc này à? Sao anh không tự tắm đi?”
Thiệu Đình quơ quơ ngón tay thon dài trước mặt cô. Cố An Ninh thấy trên tay quấn không ít băng vải, lúc trước trong xe tối quá cô hoàn toàn không thấy. Cố An Ninh im lặng nhìn băng vải trên tay hắn, không thấy cần thiết phải quan tâm, người này vì sao mà bị thương, cô lại chẳng rõ quá.
Giết người phóng hỏa chuyện gì hắn cũng có thể làm.
Thiệu Đình cũng không đợi cô đồng ý, quay người đi thẳng: “Trao đổi, cam đoan tháng này tôi không đụng đến em”
Cố An Ninh chấn động, tức giận đỏ mặt: “Khốn kiếp”
Thiệu Đình chỉ chừa lại bóng lưng cao gầy. Cố An Ninh ảo não cắn môi, nghĩ nghĩ rồi về phòng tìm bao tay plastic.
Lúc Cố An Ninh tắm cho Ngạo, Ngạo quẫy nước tưng bừng, lại quá khỏe, nếu không phải Thiệu Đình đứng bên quát nạt, Cố An Ninh cảm thấy có lẽ mính sẽ bị Ngạo kéo ngã xuống đất. Có điều tắm cho động vật cũng là một phương thức trao đổi, sau chuyện này Ngạo ngoan hơn, thân thiện với cô hơn.
Cố An Ninh cũng hơi sợ Ngạo, thử xoa lông nó, hai bên vui đùa ầm ĩ. Ngạo ngốc nghếch vặn vẹo người, thỉnh thoảng cọ cọ một thân toàn nước vào cô.
Đồ ngủ của Cố An Ninh ướt sạch, hơn nữa Ngạo còn le lưỡi không ngừng liếm cánh tay và bụng cô. Cố An Ninh mặt biến sắc, vội lấy tay ngăn lại. May mà Thiệu Đình giữ lại, quay đầu lại xem chừng An Ninh giờ tâm tình không tốt: “Ngạo, ngươi thử trêu cô ấy lần nữa xem?”
Cố An Ninh không nói gì, lừ mắt nhìn hắn. Cả dấm chua Ngạo cũng phải ăn à?
Ngạo bị mắng liền hiểu chuyện, ngoan ngoãn nằm xuống sàn nhà bất động. Cố An Ninh ở bên cạnh rửa đầu đầy mồ hôi. Thiệu Đình còn đang bên cạnh khoa tay múa chân, thỉnh thoảng đưa mũi chân đá cô một cái: “Bụng cũng phải rửa, đừng có lười”
Cố An Ninh bực mình lườm hắn, tên này coi cô là người hầu chắc? May mà điện thoại Thiệu Đình kêu, hắn nhìn màn hình liền xoay người đi ra ngoài, trong phòng tắm cuối cùng cũng im ắng lại.
Cố An Ninh đồng tình sờ đầu Ngạo: “Thật khổ cho mày đã phải chịu đựng chủ nhân vừa biến thái vừa ngây thơ nhiều năm, nếu có ngày tao có thể đi, nhất định sẽ mang mày theo”
Ngạo lè lưỡi liếm mu bàn tay của cô, Cố An Ninh cười sờ đầu nó: “Thế này là đồng ý à?”
Ngạo lại liếm mu bàn tay cô, Cố An Ninh cười ôm đầu Ngạo, thật ra con chó này cũng không quá đáng sợ nữa.
Thiệu Đình lên sân thượng nghe điện thoại, khi Cố An Ninh tắm xong cho Ngạo hắn vẫn chưa nói chuyện xong, đi ngang qua sân chỉ thấy hắn đứng trong bóng đêm, tóc đen loạn xạ trong gió.
Cố An Ninh không có hứng thú nghe lén, xoay người đi, chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn, bị bóng đêm phủ lên một màu âm u lạnh lẽo: “Cô ấy cái gì cũng không biết, anh đừng đi gặp, chuyên tâm đối phó với Cố Bá Bình…”
Gió trên sân thượng thổi rất mạnh, xuyên qua song sa chưa kéo kín thổi vào, Cố An Ninh thấy rét run người, hai tay ôm người chạy về phòng.
Kỳ thật cũng không có gì lạ, không phải sao? Hiện tại, Thiệu Đình làm gì cô cũng không biết
Những ngày tiếp theo Cố An Ninh luôn tỏ ra bình thường, làm việc như mọi khi, buổi chiều tối sẽ đi ra ngoài cùng Thiệu Đình và chú chó. Thiệu Đình không tỏ ra có gì khác lạ, cũng không làm khó cô, ngẫu nhiên suồng sã cũng không hề.
Nhân dịp cuối tuần Thiệu Đình không quay về biệt thự, Cố An Ninh tìm đến nhà cũ, hoa quế trắng rụng đầy sân, thơm ngát hương. Cô đẩy cửa vào, đứng trong sân nhìn một lúc, sau đó lấy chìa mở cửa vào nhà.
Trên thực tế trong nhà luôn có người ở, là để chăm sóc cha cô và Lý Mai.
Lý Mai vội vàng chạy ra từ phòng bếp, ánh mắt thoáng kinh ngạc, lập tức bước nhanh đến cầm tay cô, giọng nói già cả run run: “An Ninh, cháu về rồi”
Cố An Ninh ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ người Lý tẩu, vòng tay ôm bà, rất lâu sau mới khẽ trả lời “Vâng”
Mọi thứ trong nhà đều rất sạch sẽ, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm trắng, chiếu xuống quầng sáng nhạt, cả tòa nhà chìm trong yên tĩnh, trong bầu không khí còn có huân hương mà cha cô thích nhất.
Dường như tất cả không hề thay đổi. Nhìn những thứ quen thuộc, tim Cố An Ninh nhói đau.
Lý Mai cũng đưa tay lau khóe mắt ẩm ướt, cẩn thận đánh giá cô một hồi, ngập ngừng hỏi: “Mấy tháng nay cháu ở đâu? Cảnh sát có đến nhà vài lần, ta thực sự là…không biết làm như thế nào”
Mắt bà đỏ lên, môi mấp máy. Cố An Ninh ôm lấy bà để trấn an, ánh mắt tối lại: “Không có gì, cháu đi…hít thở không khí trong lành ấy mà”
Lý Mai đương nhiên không tin câu trả lời của Cố An Ninh, nhưng vẫn nuông chiều cho qua. Hai người đứng đó một hồi, Cố An Ninh chợt nhớ ra mục đích của mình khi đến đây: “À đúng rồi, Lý tẩu, cháu có điều muốn hỏi”
Lý tẩu ngẩn người, gật đầu thành thực: “Cháu hỏi đi”
“Cháu hỏi Tiểu Thiệu ấy à?” Dường như Lý Mai cũng không biết thân phận thật của Thiệu Đình, nhíu mày cố gắng nhớ lại, “Lúc ấy tiên sinh nói muốn tìm người thân thủ tốt, lúc ấy ta có việc về tranh gia, tiểu Thiệu là do người trong thôn giới thiệu…”
Lý Mai đột nhiên trợn mắt, hoảng sợ nhìn Cố An Ninh: “Ý cháu là Tiểu Thiệu có liên quan tới việc tiên sinh mất tích à?”
Cố An Ninh còn chưa nói gì, Lý Mai đã khoát tay, khẳng định: “Không thể nào, tiểu Thiệu tuy bình thường ít nói nhưng là người rất tốt – khi ta đau thắt lưng nó đều cho ta bài thuốc Đông y rất hiệu quả, ngay cả người giúp việc nhà ta nó cũng quan tâm, sao có thể là người xấu được!”
Cố An Ninh há hốc mồm, không cách nào tự giải thích, đành phải hỏi: “Sao hồi đó tẩu bảo đó là người thân nhà tẩu mà?”
Lý Mai nghe xong có vẻ hơi xấu hổ: “Đó còn không phải là giúp cậu ấy sao, tiên sinh trả lương rất cao, Thiệu Đình lại rất thiếu tiền…”
Cố An Ninh thiếu chút nữa phun trà ra, tên Thiệu Đình này đúng là cái gì cũng dám nói.
Lý Mai nghĩ nghĩ, nói thêm: “Bất quá Thiệu Đình không phải người ở chỗ ta, khẩu âm không giống, ngay cả cách sinh hoạt cũng khác”
Cố An Ninh như đang suy nghĩ, rủ mắt uống trà, tiếp tục nghe Lý tẩu nói: “Lúc đầu gặp, tiểu Thiệu trông như cậu nhóc từ làng khác tới, khi đó cô đang tả tính tình người mình yêu cầu, con trai của Đông tử nói cậu ấy là lính và tẩu cũng thấy có vẻ giống giống”
Cố An Ninh nhớ lại dáng đi của Thiệu Đình, dù cũng là bước chân đi, nhưng người thường và người trong quân ngũ cũng có sự khác biệt. Bạch Thuật Bắc và hắn đi trông không giống nhau lắm, hơn nữa Thiệu Đình chả khác gì lưu manh, sao mà làm quân nhân được, không chừng lại là trợn mắt nói dối cũng nên.
Lý Mai còn nói: “Đông tử đối với tiểu Thiệu còn có vẻ nịnh hót, làm ta cứ thấy là lạ”
Cố An Ninh nghĩ đúng rồi, Thiệu Đình rõ rang là nhắm vào Cố gia, hơn nữa hắn cũng biết không ít chuyện về bố cô, có khi linh vị đó liên quan đến hắn, vậy thì…
Cố An Ninh nghĩ thế, hơi khựng lại, nắm chặt lấy tay Lý Mai: “Lý tẩu, tẩu theo bố cháu lâu nhất, tẩu có biết bố cháu có hối lỗi với ai hay rất để tâm đến ai không?”
Linh vị đó được coi trọng như vậy, người ấy hẳn là nhân tài.
Lý tẩu hơi ngập ngừng, con ngươi co rút nhanh chóng, lát sau liền khôi phục lại bình thường: “Ta không biết, chuyện của tiên sinh, người dưới như ta sao biết được”
Cố An Ninh nhận ra vẻ do dự và sợ hãi của Lý Mai, cũng gật đầu nói: “Cũng đúng, bố cháu không phải người hay chuyện, cái gì cũng giữ trong bụng”
Lý Mai nhẹ nhõm, nhanh chóng đáp: “Đúng vậy đấy. An Ninh, cháu chưa ăn cơm, ta làm cơm cháu ăn nhé”
Cố An Ninh nhìn bóng lưng Lý Mai vội vã rời đi, tay xoa xoa mắt. Mọi thứ dường như phức tạp hơn cô nghĩ. Lý tẩu biết gì đó nhưng lại không muốn nói cho cô.
Chẳng lẽ chuyện bố cô mất tích thực sự có gì đó phải giấu giếm người khác?
Cố An Ninh ngây người nhìn, tiếng điện thoại vang lên trong túi, đó là Thiệu Đình bỏ vào, trong danh bạ chỉ lưu một số, không cần nhìn cũng biết ai gọi.
“Tam Giang hội quán, Diệp Cường sẽ đón em, nhớ trang điểm đẹp vào”
Vừa mở điện thoại đã nghe giọng Thiệu Đình, Cố An Ninh cắn chặt răng, hai bên trán nhếch lên: “Tôi đang ở nhà, Lý tẩu nấu cơm, tôi không đi được không?”
Thiệu Đình trả lời, lời ít ý nhiều: “Lên nhà thay đồ đi, 20 phút nữa cậu ấy đến nơi”
Cố An Ninh nhìn màn hình tắt tối đen, lắc mạnh cổ tay.
Lần đầu tiên Cố An Ninh đến Tam Giang hội quán, hết rẽ trái lại rẽ phải, đi qua một hành lang dài, bồi bàn dẫn cô đến chỗ Thiệu Đình.
Ở đó không chỉ có mình hắn, còn có 6 .. 7 người đàn ông khác đang nói chuyện cười đùa, phía bên trong cùng có một người phụ nữ duy nhất. Người đó thấy Cố An Ninh thì đi đến cười chào. Cố An Ninh nhìn kỹ quá khứ mình đã bỏ lại phía sau và mọi người đang cười đùa.
Cô nghĩ tất cả chỉ là ảo giác, nhưng khi cô chớp mắt, người phụ nữ đó vẫn ở đây, người phụ nữ đó trong rất xinh đẹp. Rất khó để miêu tả loại khí tức trên người cô gái này, giống như..?
Đầu Cố An Ninh vụt ra một cái tên, Hải Đường?