Gởi em - Cô con gái bất chợt!******
Gởi em.
Gởi một chút hơi gió mang mùi hương cỏ lá, hòa lẫn trong tiếng chim kêu ríu rít sau sân vườn.
Gởi em. Gởi cái không khí ấm áp rất hiếm hoi của nơi này, ngày hôm nay.
Sáng này, cầm ly cà phê còn nóng trên tay, vài cọng khói nhỏ quanh miệng ly, vẫn còn đang lãng đãng, hình như mỏng dần, mỏng dần. Tôi bất chợt nhớ em, nhớ về hình ảnh của một em bé gái, nhỏ nhắn người, mà tôi đã gặp bên vệ đường vào năm ngoái.
Vừa trải qua một cơn bệnh, tôi vẫn còn đang được nghỉ ở nhà. Đi đứng còn phải trong tư thế chậm chậm, từ từ. Buổi sáng đó, tôi quyết định đi ra xa một chút hay nói đúng hơn, là muốn bước ra khỏi nhà, một cách bình thường như mọi khi và như mọi người khác.
Vừa ra khỏi ngả tư, rẻ tay mặt tôi thấy một số con gấu nhồi bông, nắm giữ một trái tim đỏ trên bàn tay đang được bày bán trong một góc cây to bên vệ đường. Tôi sực nhớ, à thì ra, hôm nay là ngày lễ Mẹ, hèn chi.
Cô bé bán hàng đưa mắt nhìn tôi, tôi nhìn lại. Vừa mới được làm quen với không khí ngoài trời, tôi thật sự không chú ý nhiều về em lắm, nhưng quanh quẩn lúc bấy giờ chỉ có em và tôi, nên tôi tiến gần đến chỗ em, lướt mắt nhìn vào các món hàng, rồi đưa tay sờ nhẹ. Tôi nhấc bổng một con gấu với dáng ngồi vui vẻ, trong lòng ôm một trái tim đỏ và nhánh bông hồng kèm bên.
Thấy tôi với ý định chọn hàng, cô bé tiến tới gần và hỏi:
- Cô mua tặng mẹ của cô hả?
Tôi trả lời:
- Không phải con ơi, cô không còn mẹ nữa, cô tính mua cho riêng cô.
Lại ngắm nghía tiếp và chợt thấy một con gấu với băng vải đỏ băng ngang ngực với hàng chữ "I love you, mother", tôi có ý định chọn nó.
Cô bé vẫn theo dõi tôi, nhìn tôi và chờ đợi quyết định sau cùng của khách hàng.
Tôi quay qua em bắt chuyện:
- Con có quà tặng mẹ của con chưa vậy?
Cô bé xụ mặt, đôi mắt buồn hiu, nói:
- Mẹ con mất hai năm nay rồi, cô ơi
Đúng thời khắc đó, tôi chợt thấy mình hình như là người quá vô tâm, vô duyên đã tạo ra nỗi buồn cho cô bé, tôi phải nhanh chóng đối đáp ngay:
- Vậy bây giờ con ở với ai? Nhà con ở đâu mà ra đây bán vậy?
- Con ở với ba, hàng này của cô hàng xóm mượn con trông chừng, rồi cô ấy cho con tiền ăn bánh. Cô bé trả lời.
- Con còn đi học không? Tôi hỏi tiếp
- Dạ, con còn đi học, mỗi ngày ba con chở con tới trường trước khi đi làm.
Tôi đoán chừng, cô bé đã có phần nguôi ngoai với nỗi buồn mất mẹ, do chính tôi gợi lại, nên tôi cố nhắn nhủ vài câu, mong là em sẽ vui trong dạ.
- À, vậy ráng học nha con, mai mốt lớn sẽ nuôi lại ba con hén.
- Dạ, con biết.
Nhìn một đứa bé, đang trong tâm trạng thương cha, nhớ mẹ, lòng tôi nao nao, xúc động vô cùng.
Tôi không muốn buồn trước mặt em nữa, tôi chìa con thú tôi chọn về phía em, hỏi giá tiền và trả tiền. Nhưng, bất chợt cô bé chợt chạy lại chỗ ghế ngồi của nó, với lấy con gấu nhỏ xíu trên chiếc ghế, đưa cho tôi và nói:
- Happy mother day, cô!
Tôi bất ngờ quá, không tin điều vừa xảy ra,nghèn nghẹn lời nhưng gượng nói:
- Để cô trả tiền luôn con thú này nha, bao nhiêu vậy con?
Cô bé nhìn tôi cười, ngây thơ trả lời:
-Cái này con tặng cô mà... con muốn tưởng tượng coi như con còn mẹ, coi như cô là mẹ của con ngày hôm nay. Cô biết không, khi ban đêm về, lúc con nằm ngủ là lúc con nhớ mẹ con nhiều lắm, cô à...
Nói bấy nhiêu thôi, cô bé ngưng lại, tôi vói tay nắm tay cô bé thật chặt và nói nhỏ nhẹ:
- Cô hiểu chứ, cô vẫn còn nhớ mẹ cô, mặc dầu đã hơn ba mươi năm xa cách. Con có hiếu như vậy, cô khen con ngoan lắm. Cố gắng học hành cho bằng với người ta, cho mẹ con vui lòng, con làm như vậy là con sẽ không phụ lòng mẹ của con đó.
Cô bé lí nhí dạ rồi nói:
-Cám ơn cô!
Tôi cầm con thú mình mua và tay kia cầm con thú cô bé tặng rồi cũng nói cám ơn như cô bé.
Cả hai chúng tôi đều nói một câu cám ơn, mà chắc chắn nó đã được xuất phát từ trái tim của hai người dưng, nhưng sự yêu thương tràn ra trong ánh mắt và nụ cười của cả hai. Ôi, đó là giây phút thật hạnh phúc của chúng tôi.
Là người lớn, và không muốn em bận tâm nhiều về tôi, nên tôi quyết định từ giã, từ từ bước ra khỏi gian hàng lề đường của em.
Chiều hôm ấy, con gái tôi vào phòng và nhìn thấy tôi chưng con gấu trên đầu tủ, gương mặt nó hóm hỉnh, cười rồi hỏi:
- Ở đâu mẹ có vậy?
Tôi đáp:
- Mẹ mua chớ đâu con.
Nó cười tiếp vì biết tôi hay đùa với nó luôn:
- Mẹ, một mình đi ra tiệm mua?
- Đúng vậy.
Con gái tôi trố mắt, hỏi tiếp:
- Hả? Mẹ đi ra ngoài đường bữa nay? Có phải cô Loan tặng mẹ không? (cô Loan là tên người em dâu út của tôi, năm nào cũng tặng quà cho chị chồng nhân ngày lễ mẹ)
Tôi đáp:
- Năm nay nhà mình ở xa quá, cô ấy đâu có gởi quà được, mẹ mua đó.
Con gái chạy ra khỏi phòng kêu tên chị nó và nói lớn:
-Mai! Mẹ đi ra tiệm mua con gấu cho mẹ kìa!
Chị nó nghe thấy, bước ra khỏi phòng và nói to:
- Cái gì? Thiệt sao?
Cả hai cùng đến phòng tôi, nhìn tôi rồi hỏi:
- Mẹ có sao không?
Tôi cười cười, lắc đầu nói:
- Mẹ khỏe mà, chỉ đi ra khỏi nhà một chút, để thay đổi không khí vậy thôi.
Nghe tôi nói, có vẽ an tâm, cô em trở vô phòng nó và lấy gói quà trao tôi:
- Happy mother day, mẹ!
Đó là chai dầu thơm với cái hiệu tôi thích, hàng năm nó đều tặng tôi như thế.
Cô gái lớn đưa tôi phong bì đỏ và nói:
- Lát mình đi ăn, con đãi.
Tới giây phút đó, giây phút cùng các con quây quần, chuyện trò thân thương, tôi lại nhớ tới em. Một cô bé mồ côi mẹ và với tất cả tâm tình, lấy món đồ của mình để riêng tặng tôi, vì thèm thuồng muốn nói câu Happy Mother Day như những đứa con còn mẹ. Đời và những cuộc sống của mỗi một con người khó mà định trước.
Ngày lễ Mẹ năm nay, tôi không còn gặp em nữa.
Tôi muốn gởi đến em, gởi em một nụ hôn mà như từ lâu lắm tôi đã để dành.
Gởi em, gởi lời chúc học giỏi, mau lớn, khỏe mạnh.
Gởi em nha, một lời chúc không có quà, không có kẹo, không có bánh và cũng không có mặt cùng em!
Tất cả mọi thứ, theo thời gian chắc sẽ dần quên duy có một ngày, một người tôi sẽ không quên, chính là em đó... Cô con gái bất chợt của tôi ơi!
Thuvang