Tất cả rồi sẽ có bình yên
Tất cả rồi sẽ có bình yên. Luôn luôn dặn lòng mình như vậy.
Không biết ai đã trao, đã gởi gì cho cuộc đời tôi mà tôi cứ thích đọc, thích nghe và thích viết những dòng văn chương buồn buồn.
Năm tháng dần trôi, dưới ánh nắng bình minh rực rỡ hay dưới ánh hoàng hôn, hoa vẫn nở, gió vẫn thổi vi vu, mây vẫn bay, mưa vẫn về bất chấp ngày hay đêm.
Mấy chục năm trên dương gian, khoảng thời gian cũng là khá dài để cho mình thấm thía hương vị cuộc đời, cũng đủ cho mình có quyền đi lại tự do, không chờ sự dẫn dắt nào, và thêm cái thú vị mình cũng có thể gởi gấm tâm tình mình vào mấy con chữ nho nhỏ, nghĩ cũng khuây khỏa và vui vui.
Không phải cho người nào đó đọc mà cứ muốn viết. Đó cũng là cách chia sẻ với cuộc đời chăng?
"Ngoan đi, Mẹ thương nè" Hồi bé thì cố ngoan để được mẹ thương. Bây giờ cố ngoan, để cho ai thương, mọi người thương chăng?
Lúc mới chào đời, một tình yêu vĩ đại đã chào đón mình. Rồi từ đó cái cảm tưởng đáng yêu ấy, đã nuôi lớn và khiến mình cố gắng sống để được đáng yêu hơn nữa.
Cây có hoa, mà cây đâu giữ được hoa, hễ có gió thổi đến là hoa rụng xuống, rời xa cây.
Con người thì ai cũng có tình cảm mà đôi khi cũng bị mất, khó khăn gìn giữ, nhưng may mắn là điều này chỉ đôi khi xảy ra thôi.
Mà cuộc đời cũng khéo, không có luật cấm cười hay cấm khóc, điều này làm con người cũng dễ dãi phần nào trong tâm tình của mình.
Cái lắc léo là điều này, còn có nhiều chuyện mà cái đầu nghĩ tới được, nhưng cái hiển nhiên, cái đúng lý lại xuất hiện đưa đến những cấm cản, không cho phép, không được phép làm như vậy, rồi cứ đó, mà gậm nhấm điều mơ, chuyện ước, rồi có khi từ đó nảy sinh ra nỗi buồn.
Một thí dụ đơn giản, chẳng hạn khi nhìn cái áo đẹp quá, giá thì cao, lòng thì muốn mua để chưng diện cho bằng chị, bằng em.Nhưng rồi, chợt nghĩ đến tài chánh, đến những điều thiếu hụt khi phải xử dụng món tiền ấy cho riêng mình, rồi lại không cho phép mình chọn lấy nó.v.v và vv.
Giọt nước mắt kiềm nén cách mấy, cũng có lúc phải rơi xuống. Nỗi buồn sâu thẳm nào, cũng có lúc bật thoát ra ngoài.
Với cố tật, luôn cất thật kỹ nỗi buồn của mình, tôi chỉ thích buồn lúc một mình.
Đôi khi, ít khi thôi, cả tuần trôi qua, mình thấy mình không có nghĩa lý gì cả với dương gian, sinh hoạt theo nhu cầu ăn uống, ngủ nghỉ... đợi khi có ai đó vựa mình dậy, rồi đi tiếp bình thường trở lại.
Nếu, nếu mà...
Với mớ ký ức buồn mình có thể sắp xếp nó lại, để vào chỗ nào xa, khó nhìn thấy.
Còn ký ức yêu thương thì mình sẽ để vào chỗ nơi nào dễ nhìn thấy, mỗi ngày được chạm vào đó, trìu mến nhìn ngắm và mỉm cười.
Còn mớ ký ức lộn xộn giận hờn, trách móc thì lắc đầu, không bao giờ nghĩ tới, gạt bỏ hẳn ra ngoài tâm tưởng.
Thiết nghĩ, lúc đó, đời sống con người chắc sẽ vô cùng thanh thản.
(còn tiếp)