CHƯƠNG 25 Anna
Chúng tôi ngồi dưới bóng cây chơi poker, lặng lẽ nhìn cơn bão chuẩn bị ập tới. Những tia sét rạch ngang bầu trời, không khí ẩm đè nặng lên tôi như một tấm chăn. Gió thổi ào ào làm xáo tung những lá bài.
“Mình nên vào nhà”, T. J bảo.
Khi đã vào trong, tôi nằm dài bên T. J trên chiếc xuồng hơi, nhìn từng tia sét sáng lóa rọi cả căn nhà.
“Đêm nay chắc mình sẽ mất ngủ cho xem”, tôi nói.
“Chắc vậy”.
Chúng tôi nằm cạnh nhau, lắng nghe tiếng mưa dội lên mái nhà. Cứ vài giây lại có một tiếng sấm vang trời.
“Chưa bao giờ chị thấy nhiều sét như hôm nay”, tôi nói. Cứ mỗi lần sét đánh là lông tay và lông tơ trên cổ tôi dựng đứng cả lên. Tôi tự trấn an bản thân rằng cơn bão sẽ qua nhanh, nhưng đã vài giờ đồng hồ trôi qua mà nó chỉ mạnh lên.
Khi những bức tương bắt đầu rung, T. J trèo ra khỏi xuồng và đi về phía cái va li của tôi. Nó ném cho tôi quần jeans. “Chị mặc vào đi”. Nó cũng mặc quần jeans rồi nhét cái cần câu cá tự chế vào hộp đựng đàn ghi ta.
“Tại sao?”
“Bởi vì em nghĩ ở đây không an toàn”.
Tôi bò khỏi xuồng. “Vậy chúng ta biết đi đâu?” Ngay khi vừa hỏi tôi đã biết câu trả lời rồi. “Không! Không đời nào chị chui vào đó. Bao nhiêu cơn bão khác mình vẫn vượt qua tốt mà. Ta cứ ở đây thôi”.
T. J với tay lấy cái ba lô và cất dao, dây thừng cùng bộ cứu thương vào trong. Nó ném cho tôi đôi giày tennis, rồi xỏ chân vào đôi Nike của nó mà không thèm tháo dây. “Chưa bao giờ có cơn bão nào tồi tệ thế này”, nó nói. “Chị cũng biết mà”.
Tôi vừa mở mồm định cãi lại thì cái mái nhà bị thổi tốc lên.
T. J biết là nó đã thắng. “Đi thôi”, tôi gần như không nghe được giọng nó khi gió thổi quá mạnh. Nó quàng tay qua ba lô, ném cái hộp đàn ghi ta cho tôi cầm. “Chị cầm cái này nhé”. Nó cầm hộp dụng cụ bằng một tay, tay còn lại xách va li của tôi, rồi chúng tôi nhanh chóng đi vào rừng đến bên cái hang. Mưa táp rát mặt, gió thổi ào ào như muốn nhấc bổng tôi lên.
Tôi chần chừ không dám bước vào hang.
“Vào đi, chị Anna”, T. J hét.
Tôi cúi người, cố gồng mình lấy hết can đảm để bò vào trong. Tiếng một cái cây bị sét đánh gãy nghe như tiếng súng nổ vang trời, T. J đặt tay lên mông tôi đẩy mạnh. Nó nhét hộp đàn ghi ta, hộp dụng cụ và cả cái va li vào ngay sau lưng tôi, đoạn chui vào sau cùng ngay khi một tiếng sét khác đánh gãy một cái cây, khiến nó nằm chắn ngang cửa hang và nhốt chúng tôi trong bóng tối.
Tôi va vào ngài Xương như thể quả bóng bowling va vào mấy cây ki. Cái đầu lâu lăn lông lốc trên nền hang, và vài giây sau, T. J chui vào cạnh tôi.
Hai chúng tôi - cùng tất cả những thứ chúng tôi sở hữu - rất khó khăn để vừa với chỗ chật chội như cái hang này. Chúng tôi phải nằm ngửa, vai sát nhau, và nếu tôi duỗi tay ra thì tôi sẽ chạm ngay phải vách hang, chỉ cách bên phải tôi vài phân. Chắc T. J cũng vậy. Cái hang bốc đầy mùi bụi bẩn, cây chết và cả mùi động vật nữa, hi vọng không phải dơi. May mà tôi mặc quần bò nên thoải mái bắt chéo chân ở ngay chỗ mắt cá để ngăn không cho con gì bò vào người. Trần hang cao chưa đầy sáu mười phân khiến tôi có cảm giác mình đang nằm trong một cỗ quan tài đóng nắp, tôi phát hoảng lên, tim đập loạn nhịp, hơi thở gấp gáp như thiếu không khí.
“Thở chậm lại, chị Anna”, T. J nói. “Ngay khi bão tan thì chúng ta sẽ chui ra ngoài”.
Tôi nhắm mắt, cố gắng hít sâu thở chậm.
Hãy quên hết nỗi sợ hãi đi. Mình sẽ chết nếu chui ra lúc này.T. J lồng các ngón tay vào tay tôi. Tôi cũng nắm chặt lấy tay nó như nắm lấy phao cứu sinh.
“Đừng bỏ tay ra nhé”, tôi thì thầm.
“Không đâu”.
Chúng tôi ở trong hang đến hàng giờ, lắng nghe tiếng bão gầm rú bên ngoài. Khi cơn bão cuối cùng cũng qua đi, T. J đẩy thân cây khỏi cửa hang. Mặt trời đã chiếu sáng, chúng tôi bò ra, sững sờ trước sự tàn phá của cơn bão.
Cơn bão đã nhổ gốc không biết bao nhiêu cây cối, biến khu rừng thành một mê cung tan hoang và chúng tôi phải lần mò đường để quay lại bãi biển. Cuối cùng khi đã thoát khỏi khu rừng đổ nát, chúng tôi ngỡ ngàng.
Căn nhà đã biến mất.
T. J nhìn trân trối nền đất nơi đã từng là căn nhà. Tôi ôm chặt nó và nói: “Chị rất tiếc”. Nó không đáp lời, nhưng vòng một tay qua ôm tôi, chúng tôi đứng bất động như vậy hồi lâu.
Chúng tôi tìm xung quanh, thấy cái xuồng hơi mắc kẹt dưới một gốc cây. Chúng tôi cẩn thận tìm xem có lỗ thủng nào không, thậm chí tôi còn cúi xuống lắng nghe xem liệu có tiếng xì hơi, nhưng cũng chẳng thấy gì. Cái thùng chứa nước trôi lềnh bềnh trên biển, cách bờ tới vài mét, và tấm bạt cùng cái mái của xuồng ca nô xoắn vào nhau phía sau đống đổ nát đã từng là căn nhà của chúng tôi.
Đệm ghế, áo phao và chăn nằm tứ tung trên bãi cát. Chúng tôi để mặc chúng tự khô dưới ánh mặt trời. Chúng tôi lại gắn nóc xuồng ca nô lên trên chiếc xuồng hơi, nhưng T. J đã cắt cánh cửa cuốn bằng ni lông để làm nhà từ lần trước rồi. Nóc xuồng sẽ giúp chúng tôi được khô ráo khi trời mưa, nhưng giờ chẳng còn gì ngăn được bầy muỗi tấn công cả.
Chúng tôi dành cả ngày hôm ấy để dựng lại một căn lều khác, sau đó đi nhặt củi chất vào lều cho khô. T. J đi câu cá còn tôi nhặt dừa và quả bánh mì.
Sau cùng, chúng tôi ngồi bên ngọn lửa ăn cá mà mí mắt chỉ chực sụp xuống. May sao chiếc xuồng không bị xì hơi nên khi mặt trời lặn tôi và T. J leo ngay lên xuồng ngủ. Tôi thiếp đi ngay khi vừa đặt lưng xuống, đầu gối lên tấm đệm ghế vẫn còn hơi ẩm.
…
Tôi đang thỏa sức vùng vẫy trong vùng nước nông còn T. J mải mê dựng lại căn nhà, nhưng nó hứa sẽ xuống với tôi ngay khi đóng xong mấy tấm ván nữa.
Mong muốn lại có một mái nhà vững chãi che đầu khiến thằng bé quên đi tất cả những thứ khác, và chỉ sáu tuần sau cơn bão, T. J đã làm được rất nhiều việc. Nó đã dựng xong khung nhà, đoạn bắt đầu dựng các bức tường. Vì đã có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này nó làm rất nhanh, và chắc chắn sẽ chẳng nghỉ ngơi nếu tôi không ép nó dừng lại.
Tôi đang thả mình trong làn nước biển thì T. J lững thững bước đến. Đột nhiên, nó chạy như bay xuống bờ biển, hét ầm lên, ra hiệu cho tôi lên ngay. Tôi không hiểu nổi vì sao nó lại đột nhiên hoảng hốt như vậy nên quay đầu lại xem sao.
Tôi nhìn thấy cái vây cá chỉ một giây trước khi nó biến mất dưới làn nước. Nhìn hình dạng và kích cỡ, tôi biết đấy không phải cá heo.
T. J lao đến mép nước, hét lên: “Bơi đi chị Anna, bơi đi”.
Không dám quay đầu lại, tôi bơi nhanh hơn mức mình tưởng tượng. Tôi vẫn chưa thể chạm chân xuống đáy nhưng T. J lao ra, kéo tay tôi vào vùng biển nông. Ngay khi chân chạm đáy, chúng tôi phi như bay lên bờ.
Người tôi run bần bật khiến T. J phải nắm chặt lấy vai tôi trấn an. “Chị ổn rồi”.
“Em nghĩ nó đã bơi trong vùng biển nông của chúng ta bao lâu rồi?”
T. J nhìn qua mặt nước xanh biếc. “Em chịu”.
“Em nghĩ là loài gì?”
“Một loài cá mập nào đó”.
“Em không thể câu cá được, T. J ạ”. Thằng bé vẫn thường đứng ở vùng nước ngập đến eo, bởi vì dây câu của chúng tôi không dài lắm.
“Em sẽ lên bờ ngay khi nhìn thấy cái vây”.
“Chỉ sợ là em không kịp thấy thôi”.
Vài ngày sau đó, chúng tôi dành hàng giờ đứng trên bờ biển để theo dõi con cá mập. Mặt nước vẫn lặng như tờ. Lũ cá heo đến chơi nhưng tôi không dám xuống, chúng tôi thay nhau tắm nhưng đều chỉ dám tắm sát bờ, và chỉ dám xuống nước vài bước để xả sạch người.
Nguyên một tuần đã trôi qua mà không ai trong chúng tôi nhìn thấy con cá mập thêm lần nữa. Chúng tôi nghĩ nó đã bỏ đi nơi khác để kiếm ăn, việc nó bơi vào vùng nước nông này là do tình cờ, cũng giống con sứa hôm trước.
T. J lại bắt đầu câu cá.
Vài ngày sau đó, tôi đang ngồi cạo lông chân bên bờ biển thì T. J bước đến cùng với con cá câu được. Nó đứng nhìn tôi đưa từng lưỡi dao lên xuống trên đôi chân và cắt vào đầu gối khiến tôi bị chảy máu. Mặt nó nhăn lại.
“Lưỡi dao cùn quá rồi”, tôi giải thích.
Nó ngồi xuống cạnh tôi. “Chị không được xuống nước đâu đấy”. Vậy là tôi biết con cá mập đã quay trở lại.
T. J bảo tôi nó đã nhìn thấy con cá mập ngay khi câu xong con cá cuối cùng. “Nó cứ bơi qua bơi lại, song song với bờ, chỉ lộ một chút vây trên mặt nước. Nhìn như thể nó đang đi săn”.
“Em đừng câu cá nữa, T. J, chị xin em đấy”
Có những ngày tôi ngán món cá lên tận cổ, đó gần như là thực phẩm duy nhất mà chúng tôi có. Ngày nào chúng tôi cũng kiểm tra bờ biển xem có con cua nào không, hi vọng làm phong phú thêm thực đơn nghèo nàn của mình, nhưng chẳng bao giờ tìm thấy cả, và chúng tôi cũng không hiểu tại sao lại thế. Quả bánh mì và dừa cũng đủ để cầm hơi. nhưng tôi nhận ra chừng nào con cá mập còn ở trong vùng nước nông này thì chừng ấy chúng tôi vẫn phải chịu đói.
Đã hai tuần trôi qua, chúng tôi không nhìn thấy con cá mập nữa. Tôi vẫn không dám lại gần mặt nước, trừ khi đi tắm, và cũng chỉ dám mò ra vùng nước ngập đến đầu gối. Dạ dày chúng tôi sôi lên biểu tình. T. J rất muốn đi câu nhưng tôi nài nỉ nó đừng vội.
Tôi hình dung con cá mập đang kiên nhẫn đợi chúng tôi xuống nước sâu hơn. T. J lại nghĩ là nó đã bỏ đi vì không kiếm được gì ở vùng nước này. Chúng tôi cứ cãi nhau mãi.
Đã từ lâu tôi không cho rằng mình là “bề trên” của T. J nữa. Có thể tôi lớn hơn, có nhiều kinh nghiệm sống hơn nhưng những thứ đó chẳng còn nghĩa lý gì trên hoang đảo. Ngày qua ngày, chúng tôi cùng nhau đương đầu, giải quyết mọi việc. Nhưng rõ ràng việc tự đặt mình vào môi trường thuận lợi để làm mồi cho một con vật là vô cùng ngu ngốc, tôi đã nói với T. J như vậy. Có lẽ vì thế nên khi thấy T. J lội ra biển tới ngập eo để câu cá cho bữa tối vào hai ngày sau đó, tôi giận đến phát điên.
Tôi vẫy tay liên tục, không ngừng nhảy lên nhảy xuống trên bãi cát để thu hút sự chú ý của T. J. “Ra khỏi đó mau”.
Nó từ từ lội lên bờ, đi về phía tôi và hỏi: “Chị làm sao thế?”
“Em nghĩ em đang làm gì chứ?”
“Em đang câu cá. Em đói và chị cũng thế”.
“Đói không chết ngay được, T. J ạ, mà em thì đâu có khỏe vô địch chứ!” Cứ mỗi từ thốt ra là tôi lại chỉ mạnh vào ngực thằng bé, nó nắm lấy tay tôi để ngăn tôi không làm thế nữa.
“Lạy Chúa, chị bình tĩnh lại xem nào”.
“Hôm trước thì em không cho chị xuống nước, bây giờ thì em đứng ngập tới eo mà làm như không có gì to tát”.
“Hôm ấy chị đang chảy máu mà chị Anna! Và giờ em có năn nỉ thì chị cũng không đời nào dám bước xuống nước đâu nên đừng ra vẻ như chị cần sự cho phép của em”, nó hét lên.
“Tại sao em cứ khăng khăng tự đặt mình vào nguy hiểm, kể cả khi chị đã bảo em đừng làm thế?”
“Bởi vì việc em có xuống nước hay không thì cũng là quyết định của em, không phải của chị”.
“Quyết định của em có ảnh hưởng trực tiếp đến chị đấy, T. J ạ, vì thế chị nghĩ chị hoàn toàn có quyền ngăn cản những quyết định ngu ngốc!” Mắt tôi rơm rớm, môi tôi cong lên. Tôi quay lưng lại, bỏ đi. Nó cũng chẳng thèm đi theo.
Tuần trước T. J đã xây xong nhà. Tôi bước vào nhà, nằm vật xuống chiếc xuồng hơi. Sau khi đã khóc chán chê, tôi cố bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, và chắc hẳn tôi đã thiếp đi một lát, bởi vì khi mở mắt ra tôi đã thấy T. J nằm bên cạnh tự lúc nào.
“Xin lỗi”, cả hai chúng tôi cùng nói.
“Bắt chước nhé. Em nợ chị một cốc Coca”, tôi nói. “Chị muốn một cốc to với thật nhiều đá”.
Nó mỉm cười. “Đó sẽ là thứ đầu tiên em mua cho chị khi mình rời khỏi hòn đảo này”.
Tôi chống tay nhỏm dậy, đối mặt với nó. “Chị đã phản ứng hơi quá. Cũng vì chị hoảng sợ quá thôi”.
“Em thực sự nghĩ con cá mập đã đi rồi”.
“Không phải chỉ là con cá mập đâu, T. J ạ”. Tôi hít một hơi thật sâu. “Chị quan tâm đến em nhiều lắm, chị không thể chịu nổi khi nghĩ là em sẽ bị thương hoặc thậm chí bị chết, chị chỉ có thể sống sót ở đảo này vì có em bên cạnh”.
“Chị vẫn sống được, chị Anna. Chị có thể làm được mọi thứ em làm, và chị cũng sẽ ổn thôi”.
“Chị sẽ không ổn chút nào. Khi ở nhà, chị hoàn toàn có thể sống một mình, nhưng ở đây thì không, T. J. Chị không tài nào sống một mình trên đảo này đâu”. Nước mắt tôi tuôn dài khi hình dung về việc mình sẽ đau khổ, cô đơn nhường nào nếu T. J không còn ở bên. “Chị không biết con người có chết vì cô đơn không, nhưng chắc là sau khi đã cô đơn đủ lâu, chị sẽ muốn chết đi còn hơn”, tôi thì thầm.
Nó nhỏm dậy, đặt tay lên tay tôi. “Đừng bao giờ nói thế”.
“Đó là sự thật. Đừng nói với chị là em chưa bao giờ nghĩ vậy”.
Lúc đầu thằng bé im lặng, nhưng nó cũng không nhìn thẳng vào mắt tôi. Cuối cùng nó gật đầu, nói: “Sau khi con dơi cắn chị thì em có nghĩ thế”.
Nước mắt tôi càng chảy nhiều hơn, ướt đẫm cả khuôn mặt. T. J kéo tôi vào lòng, ôm chặt tôi trong khi tôi nức nở, nó xoa lưng cho tôi và kiên nhẫn đợi tôi nín. Cả hai chúng tôi đều không mặc nhiều đồ lắm - nó chỉ mặc quần soóc và tôi chỉ mặc bộ đồ bơi - cảm giác da tiếp da khiến tôi bối rối không ngờ. Người thằng bé tỏa ra mùi đại dương, và đó là mùi mà tôi sẽ nhớ mãi khi nghĩ đến T. J.
Tôi thở dài hài lòng với việc được khóc thỏa thích. Đã lâu lắm rồi mới có người ôm tôi nên tôi không muốn cử động chút nào. Cuối cùng, khi tôi ngẩng đầu lên, T. J dùng hai tay ôm mặt tôi, đoạn nhẹ nhàng lau hết nước mắt còn đọng trên má tôi.
“Chị đã thấy khá hơn chưa?”
“Rồi”.
Nó nhìn vào mắt tôi và nói: “Em sẽ không bao giờ để chị một mình đâu, nếu như em có thể”.
“Vậy thì em đừng xuống biển nữa”.
“Được thôi”. Nó lau thêm mấy giọt nước mắt. “Đừng lo, chúng ta sẽ tìm cách khác để kiếm đồ ăn. Chúng ta luôn làm được mà”.
“Chị mệt mỏi quá, T. J”.
“Vậy chị nhắm mắt lại đi”.
Nó hiểu nhầm ý tôi. Ý tôi là tâm trạng - vì luôn có vấn đề mới phát sinh cần phải đối mặt và lúc nào cũng phải lo lắng về việc một trong hai chúng tôi bị ốm hoặc bị thương. Trời mới gần tối thôi nhưng ở trong vòng tay của T. J thật thoải mái nên tôi ngả đầu ra, nhắm mắt lại.
Nó ôm tôi chặt hơn, một tay đặt ở vai tôi, tay còn lại đặt trên cánh tay tôi.
“Em làm chị cảm thấy rất an toàn”, tôi thì thầm.
“Chị thật sự an toàn mà”.
Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ, nhưng chỉ mấy giây trước khi thiếp hẳn đi, tôi cảm thấy làn môi T. J lướt qua môi mình với một chiếc hôn ngọt ngào dịu nhẹ.
Tôi tỉnh dậy trong vòng tay T. J ngay trước bình minh, vừa đói vừa khát vừa cần đi vệ sinh. Tôi trèo khỏi xuồng, ra khỏi nhà và đi vào rừng, trên đường trở lại tôi nhặt thêm mấy quả dừa cùng quả bánh mì. Bầu trời đã sáng dần, tôi loay hoay chải đầu đánh răng và chuẩn bị bữa sáng.
Trong lúc đợi T. J thức dậy, tôi ngồi nghĩ về những sự kiện đã xảy ra đêm qua. Nỗi thèm muốn của T. J gần như có thể sờ thấy được, tỏa ra phừng phừng như hơi nóng từ ngọn lửa. Hơi thở của nó trở nên nặng nề hơn, tim nó đập thình thịch ngay dưới ngực tôi. Nó đã kiềm chế hết sức khiến tôi tự hỏi liệu nó còn thỏa mãn với việc chỉ cần ôm tôi trong tay được bao lâu.
Và với tôi thì được bao lâu nữa.
Nó bước ra khỏi nhà chỉ vài phút sau, vừa đi vừa với tay buộc tóc đuôi ngựa.
“Chào”. Nó ngồi xuống cạnh tôi và bóp nhẹ vai tôi. “Sáng nay chị thế nào?” Nó đặt đầu gối cạnh đầu gối tôi.
“Ổn hơn nhiều rồi”.
“Chị ngủ có ngon không?”
“Có, còn em?”
Nó gật đầu, cười. “Em ngủ rất ngon”.
Chúng tôi ngồi trên bãi biển sau bữa sáng.
“Em đã nghĩ rồi”, nó vừa nói vừa gãi nốt muỗi đốt. “Nếu em đem cái xuồng hơi ra bãi nước nông để câu cá thì sao?”
Gợi ý của nó làm tôi chết khiếp. “Không được”, tôi vừa nói vừa lắc đầu quầy quậy. “Nhỡ con cá mập cắn xuồng thì sao? Hoặc là nó húc cho lật xuồng?”
“Có phải phim
Hàm cá mập 1 đâu hả chị Anna. Hơn nữa, chị chỉ nói là không muốn em đứng dưới nước thôi”.
1 Là bộ phim được sản xuất năm 1975 của đạo diễn lừng danh Steven Spielberg khi ông mới 29 tuổi. Bộ phim kể về cuộc tấn công người của một loài cá mập trắng khổng lồ ở bãi biển New England (Mỹ). “Đúng là chị đã khăng khăng như thế”, tôi thừa nhận.
“Nếu em câu cá trên xuồng thì ta sẽ không bị đói nữa”.
Dạ dày tôi sôi lên rạo rực như thể con chó trong thí nghiệm của Pavlov 1 khi nghe T. J nhắc đến cá. “Chị không biết nữa, T. J ạ. Nghe có vẻ là một ý tồi”.
1 Nhà sinh lý học người Nga - Ivan Pavlov đã chứng minh phản xạ tự nhiên có điều kiện ở loài vật bằng cách nghiên cứu chức năng dạ dày và quan sát sự tiết dịch vị của loài chó. Ông nhận thấy bất cứ khi nào thấy một yếu tố liên quan đến đồ ăn (như bát đựng thức ăn, người hay cho ăn…), dạ dày của chú chó luôn tiết ra dịch vị khiến nó thèm ăn. “Em sẽ không ra xa đâu. Chỉ vừa đủ sâu để bắt được cá thôi”.
“Được rồi. Nhưng chị sẽ đi với em”.
“Chị không cần phải làm thế”.
“Tất nhiên là chị cần”.
Chúng tôi phải xì hơi cái xuồng để đưa nó qua khỏi cánh cửa căn nhà. Sau đó lại bơm căng bằng cái bơm khí rồi đem nó xuống biển.
“Chị đổi ý rồi”, tôi nói. “Như thế này thật điên rồ. Ta nên ở trên bãi biển, chỗ an toàn thôi”.
T. J cười nhăn nhở. “Thế thì còn gì vui cơ chứ?”
Chúng tôi lôi cái xuồng xuống bãi nước nông. T. J móc mồi vào lưỡi câu và câu từng con cá một, sau đó ném chúng vào xô đựng đầy nước biển. Tôi không thể ngồi yên mà không nhìn ngó sang hai bên mạn xuồng. T. J kéo tôi xuống ngồi cạnh nó.
“Chị đang làm em sốt ruột đấy nhé”, nó nói, vòng tay qua người tôi. “Em sẽ bắt thêm vài con, sau đó mình sẽ về”.
Cái xuồng hơi lúc này không có mái che nên mặt trời chiếu thẳng xuống chúng tôi. Tôi chỉ mặc mỗi bikini, nhưng vẫn nhễ nhại mồ hôi dưới cái nóng như thiêu như đốt. T. J đang đội chiếc mũ cao bồi của tôi và nó cởi ra đội lên đầu tôi.
“Mũi chị đỏ rực rồi kìa”, nó nói.
“Chị đang bốc hỏa lên đây. Trời nóng quá”.
T. J với tay xuống, vốc một vốc nước tưới lên tôi. Nó làm tôi thấy nhột và nhiệt độ cơ thể còn tăng thêm đến mười độ. Nó lại thò tay xuống biển nhưng đột nhiên dừng lại. “Nó đây rồi”, và rút cần câu lên.
Tôi nhìn qua vai, ngay lập tức từng thớ cơ trên người tôi cứng dơ. Cái vây lượn lơ trên mặt nước cách chừng hai mười mét, đang tiến dần về phía chúng tôi. Khi nó đến gần đủ để nhìn rõ, tôi lập tức vớ lấy mái chèo và đưa một cái cho T. J. Chúng tôi nhìn con cá mập đang bơi quanh cái xuồng, chẳng ai nói một lời nào.
“Chị muốn quay lại bờ”, tôi nói.
T. J gật đầu, chúng tôi liền chèo đi, con cá mập bơi theo đến tận chỗ nước cạn. Khi nước chỉ còn ngang gối, T. J nhảy ra, kéo chiếc xuồng có cả tôi ngồi trên lên tận bờ cát. Tôi lập cập trèo ra.
“Chúng ta biết làm cái quái gì với nó bây giờ?”, thằng bé hỏi.
“Chị không biết”.
Bởi vì thực sự tôi không biết mình và T. J phải làm gì với một con cá mập dài gần ba mét cứ lượn lờ trong vùng nước nông cùng chúng tôi.
Chúng tôi đi bộ về nhà. T. J nhóm lửa còn tôi làm sạch cá và nấu bữa trưa. Chúng tôi ngấu nghiến ăn hết chỗ cá sau bao lâu phải nhịn. T. J bắt đầu bước đi ngay khi vừa ăn hết miếng cuối.
“Chị không thể tin được là em lại ở trên biển cùng với con cá mập đó”. Nó dừng lại, quay đầu nhìn tôi. “Chị không cần phải lo về việc em đứng dưới biển nữa. Em sẽ câu từ trên xuồng. Em chỉ hi vọng nó sẽ không táp cái xuồng một miếng”.
“Vấn đề là thế này T. J ạ. Ta không thể cứ bơm đi bơm lại cái xuồng hơi mỗi khi lôi nó ra vào nhà được. Chị không rõ ta còn bao nhiêu khí CO2 trong bình nữa. Nếu em muốn dùng cái xuồng để đi câu thì ta phải để nó hẳn bên ngoài, chúng ta có mái che nhưng không còn hai miếng vải ni lông để ngăn muỗi nữa”. T. J đã bị muỗi đốt chi chít vì hay đi vào rừng.
“Vậy con cá mập chết tiệt kia được quyền quyết định việc chúng ta có ăn hay không và chúng ta sẽ ngủ ở đâu?”
“Có vẻ là thế”.
“Chết tiệt. Nó có thể làm chủ dưới nước, chứ không phải trên bờ. Mình phải giết nó”.
Chắc thằng bé đang đùa. Giết một con cá mập nghe chẳng thực tế chút nào, chưa kể đến việc nó có thể ngoạm bọn tôi trước nữa. T. J vào nhà, quay trở ra với hộp dụng cụ. Nó gỡ sợi dây thừng thành từng lọn nhỏ.
“Em đang nghĩ cái quái gì thế?”, tôi hỏi, tự nhiên thấy sự phải nghe câu trả lời.
“Nếu đóng vài cây đinh lên trên sợi dây thừng này, em có thể kéo được con cá mập ra khỏi nước”.
“Em muốn thử bắt nó?”
“Vâng”.
“Từ trên xuồng?”
“Không, từ trên bãi biển. Nếu ở trên bờ, chúng ta sẽ có cơ hội thắng lớn hơn. Chỉ cần dụ nó vào vùng nước nông thôi”, T. J giải thích.
“Điều đó thì dễ. Chị rất ngạc nhiên khi lần trước thấy nó vào gần bờ đến mức nào”.
T. J gật đầu. Chẳng ai trong chúng tôi đề cập đến việc con cá mập hoàn toàn bơi được ở vùng nước chỉ ngập đến hông người.
T. J dùng búa nhổ ba cái đinh khỏi hông nhà, và trước khi lôi hẳn ra, nó dùng búa uốn cong phần đuôi của chúng. Nó buộc từng sợi thừng quanh mấy đầu đinh, tạo thành ba cái mốc nhỏ.
“Em không biết phải dùng gì làm mồi bây giờ”, T. J nói.
“Em muốn thử bắt cá mập luôn hôm nay sao?”
“Em muốn giành lại vùng nước nông của mình, chị Anna ạ”. Mắt thằng bé ánh lên vẻ sắt đá, tôi biết là sẽ chẳng có cách nào thuyết phục nó đổi ý.
“Chị biết chúng ta cần gì”. Không thể tin nổi là tôi đang tham gia vào kế hoạch điên rồ này.
“Cái gì?”
“Một con gà. Nếu chúng ta móc một con gà còn sống vào sợi thừng, nó sẽ giãy giụa và thu hút con cá mập”.
Thằng bé vỗ lưng tôi. “Em rất mừng khi chị cùng tham gia vào vụ này”.
“Miễn cưỡng thôi”. Nhưng tôi đồng ý với T. J là chúng tôi cần thử. Mặc con cá mập, con sứa và những nguy hiểm tiềm tàng khác vẫn chưa được biết, vùng nước nông này là của chúng tôi, và tôi hiểu vì sao T. J lại muốn chiến đấu. Tôi chỉ hi vọng chúng tôi sẽ không phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Chúng tôi đã bắt thêm và chén hai con gà kể từ con đầu tiên bắt được hôm Giáng sinh. Tôi nghĩ vẫn còn lại một con, thậm chí là hai nếu chúng tôi may mắn. Cũng khá lâu rồi chúng tôi vẫn chưa nhìn hay nghe thấy con nào. Cứ như thể bọn gà biết chúng tôi đang rình bắt chúng.
Chúng tôi xới tung cả hòn đảo để tìm gà và chút nữa đã định bỏ cuộc trong thất vọng thì đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ cánh. Phải mất thêm nửa tiếng nữa mới tóm được con gà. Tôi quay mặt đi trong khi T. J loay hoay buộc nó vào sợi dây thừng.
Thằng bé lội ra biển để nước ngập đến ngực, rồi thẳng tay ném con gà ra xa nhất có thể, đoạn cầm đầu sợi dây thừng lội vào bờ.
Con gà cuống cuồng vỗ cánh trên mặt nước, cố gắng thoát khỏi sợi dây. Chúng tôi im lặng quan sát, và bắt đầu thấy sợ hãi khi con cá mập lừ lừ tiến đến ngoạm chặt con gà. T. J kéo dây mạnh hết sức để những cái đinh móc vào miệng con cá. “Em nghĩ cách này hiệu quả đấy chị Anna. Em thấy nó đang bị kéo lại này”.
Thằng bé bước lùi vài bước, chôn chặt chân xuống cát, và nắm sợi dây thừng bằng cả hai tay. Đột nhiên sợi dây giật ngược lại, kéo T. J về phía trước, khiến nó ngã đập mặt xuống nước, trong khi con cá mập đang bơi ra biển. Tôi lao lên lưng T. J, dùng hai bàn tay bấu chặt xuống bãi cát. Con cá mập lôi cả hai chúng tôi đi như thể chúng tôi nhẹ tựa lông hồng. Khi chúng tôi cố gắng lấy lại thăng bằng và đứng được thì nước đã ngập đến đầu gối.
“Ra phía sau em mau”, T. J hét. Nó cuốn sợi dây thừng thêm hai vòng quanh cánh tay. Tôi siết chặt lấy đầu sợi dây thừng. Chúng tôi bước giật lùi vài bước, cố gắng giữ người trên mặt đất. Con cá mập giằng qua giằng lại, vừa đớp con gà vừa thoát khỏi mấy cái đinh móc.
Nó lại kéo chúng tôi về phía trước. T. J dùng hết sức bình sinh ghì chặt sợi dây, cánh tay nó sưng phồng lên. Mồ hôi nhễ nhại trên mặt tôi khi chúng tôi đang tranh đấu trong cuộc chiến không cân sức này, nước đã ngập tới đùi tôi.
Hai cánh tay tôi bỏng rát, và từng phút trôi qua, tôi nhận ra rằng chúng tôi sẽ không thể nào lôi được con cá mập lên bờ. Tôi nghĩ lý do duy nhất mà chúng tôi vẫn đứng được là vì nó
để chúng tôi làm vậy. Phải cần đến ba người đàn ông lực lưỡng may ra mới có cơ hội thắng, và giờ là lúc phải từ bỏ thôi.
“Buông dây thừng ra, T. J. Ra khỏi đây thôi”.
Nó không cãi lời tôi nhưng sợi dây thắt quanh tay nó quá chặt nên không thể gỡ nổi. Nó cố vùng vẫy thoát thân trong khi con cá mập kéo nó xuống vùng nước sâu hơn. Nước đã ngập đầu thằng bé, sợi dây thừng đột nhiên chùng xuống. Thở phào nhẹ nhõm, tôi cứ đinh ninh rằng T. J đã thoát, nhưng rồi tôi nhận ra con cá mập đang bơi về phía chúng tôi.
“Lên bờ ngay, chị Anna”.
Tôi cứng đơ, nhìn T. J hoảng loạn gỡ sợi dây khỏi cánh tay. Cái vây cá lặn xuống dưới mặt nước, và tôi biết thằng bé sẽ không kịp vào bờ.
Tôi hét lên. Đột nhiên từ khóe mắt, tôi nhìn thấy rất nhiều những cái vây khác chuyển động cực nhanh và đến trong nháy mắt. Lũ cá heo đã tới, khoảng hai hay ba con bơi thành nhóm.
Tôi lội khỏi mặt nước, nhìn chúng bao vây để bảo vệ T. J khi thằng bé bơi vào bờ. Khi nó lên đến bờ cát với tôi, tôi vội choàng tay qua người nó, không ngừng thổn thức.
Thêm bốn con cá heo nữa đến và bây giờ có ít nhất bảy con. Chúng bao vây con cá mập, dùng mõm húc vào người nó, ép nó bơi vào vùng nước nông.
T. J nhìn thấy đầu sợi thừng đang nổi bập bềnh gần đàn cá heo. Nó lao xuống nước, vội vã nắm lấy đầu dây. Chúng tôi ra sức kéo, với sự trợ giúp của đàn cá heo, cuối cùng con cá mập cũng bị lôi lên bờ, đầu không ngừng lắc qua lắc lại, vài sợi lông gà rơi ra từ miệng nó.
T. J ôm chầm lấy tôi trong khi tôi co cả hai chân lên vòng qua eo nó. Cả hai chúng tôi đều hét lên vui sướng.
Lũ cá heo bơi qua bơi lại phấn khích. T. J và tôi lao xuống nước, cố gắng ôm lũ cá heo, mặc dù việc này chẳng dễ dàng gì. Vài phút sau, chúng bơi đi mất. T. J cùng tôi lên bờ, đứng cạnh con cá mập lúc này đã nằm thẳng đuỗn trên bãi cát.
“Chị không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu lũ cá heo không đến kịp”.
“Thì lúc đó tiêu đời là cái chắc”.
“Chị chưa bao giờ sợ hãi đến thế. Chị cứ nghĩ nó ăn thịt em đến nơi rồi”.
T. J ôm tôi, đặt cằm lên đầu tôi. “Nhưng nó đã không thể làm thế”.
“Còn bây giờ chúng ta sẽ ăn thịt nó, đúng không?”.
“Chuẩn không cần chỉnh”, nó vừa nói vừa cười ngoác miệng.
T. J dùng cái cưa tay để xẻ thịt con cá, đó là cảnh tượng kinh khủng nhất mà tôi từng chứng kiến. Tôi dùng dao cắt nhỏ thành từng miếng vừa ăn. Cưa và dao không phải dụng cụ hoàn hảo để lóc thịt một con cá mập, máu bắn đầy người chúng tôi, làm ướt đẫm bộ bikini màu vàng của tôi và quần soóc của T. J. Mùi tanh tràn ngập buồng phổi tôi mỗi khi tôi hít thở. Chúng tôi sẽ phải chôn bộ xương của nó ở đâu đó, nhưng đó là việc chưa cần làm lúc này.
Tôi kiểm tra lại đống thịt cá vừa lọc. Nhiều hơn mức chúng tôi có thể ăn, và cũng phải vứt đi phần lớn, nhưng bữa tối chắc chắn sẽ rất no nê.
Máu thấm đẫm trên ngực T. J. “Chị có muốn gột rửa một chút trước khi nấu không?”, nó hỏi khi chúng tôi quay về nhà.
“Không, em cứ tắm trước đi. Chị sẽ làm món quả bánh mì nghiền, sau đó sẽ xuống tắm”. Đã vài ngày nay tôi không còn cảm giác được sạch sẽ thật sự. Tôi dự định sẽ dùng xà phòng và tha hồ ngụp lặn ở chỗ nước sâu hơn ba mươi phân.
Thằng bé bước vào nhà, rồi quay trở ra với xà phòng, dầu gội đầu cùng quần áo trên tay.
“Em cứ để quần soóc dưới đó nhé. Chị sẽ giặt cho em sau”.
“Được thôi”, nó nói với lại.
Tôi say sưa với món quả bánh mì nghiền. Tôi đã tìm ra công thức vào một ngày dài buồn chán. Đầu tiên là nạo cơm dừa bằng một hòn đá, sau đó cho dừa nạo vào một cái áo phông để vắt lấy nước cốt. Tôi nướng quả bánh mì lên rồi cũng nạo thịt quả, rưới vào đó nước cốt dừa rồi nấu chín trong một cái sọ dừa. T. J thích mê món này.
Tôi xiên thịt cá mập vào que để nướng trên lửa.
“Đến lượt chị đấy”, T. J nói khi nó quay lại, người nó thơm hơn hẳn người tôi. “Em sẽ bắt đầu nấu ăn khi chị đi tắm. Khi nào chị tắm xong, mình có thể bắt đầu bữa tối được rồi”.
“Được thôi”. Tôi chỉ tay vào T. J, “Tránh xa món quả bánh mì nghiền ra nhé”.
Tôi bước vào nhà, lôi đống quần áo từ trong va li ra. Một món đồ màu xanh dương làm tôi chú ý.
Tại sao lại không nhỉ?Tôi có đầy đủ lý do để ăn diện hôm nay. Bữa tối luôn đặc biệt khi chính tay ta giết chết con mồi, nhất là khi vừa thoát khỏi miệng chính con mồi đó.