THẾ GIỚI BẤT AN
Mỗi buổi sáng thức dậy mở máy truyền hình theo dõi tin tức thế giới đã nghe mùi tử khí. Những dòng tin chiến sự mỗi ngày với những tổn thất nhân mạng mà người ta thường gọi “không đáng kể” trên các hệ thống truyền thông, chính là nỗi mất mát và đau đớn lớn lao của mỗi gia đình khi có con tử hận. Con người trong cuộc chiến là những con số vô tri, đôi khi chìm vào những dòng tin trên hệ thống truyền thông, mà xướng ngôn viên đã đọc với giọng đọc vô hồn, không một mảy may cảm xúc, còn tệ hơn một đám cháy nhà hay một giờ kẹt xe trên xa lộ.
Ba năm nay, người Mỹ đã hy sinh tại Afghanistan, Iraq đã lên tới con số nghìn. Tại Iraq trung bình mỗi ngày chết chừng ba chục người, không tính ta hay địch, quân chiếm đóng hay người địa phương. Nước Mỹ trong nội chiến, chỉ trong bốn năm, từ năm 1861 đến 1865 đã có nửa triệu binh sĩ bỏ mình trên chiến địa, chia ra Bắc quân 363,020 và Nam quân 199,110 người, trong Đệ I Thế Chiến mất 116,708 người, Đệ II Thế chiến với 408,306 người, trong đó chỉ riêng trận Trân Châu Cảng đã mất 2,388 binh sĩ. Còn các nước Đức, Nhật, Pháp, Ý… số người tử trận còn lên tới con số bao nhiêu? Trong cuộc chiến tranh giúp bảo vệ miền Nam Việt Nam, 58,219 binh sĩ Hoa Kỳ đã hy sinh.
Tại Việt Nam để có cái ôm hôn của bác Hồ sau chiến thắng Điện Biên Phủ, Võ Nguyên Giáp đã nướng 10,000 thanh niên miền Bắc trong chiến thuật biển người trong 56 ngày đêm tại thung lủng Lai Châu. Trong cuộc chiến tranh để chiếm miền Nam, Hà Nội phải mất gần hai triệu người và miền Nam hy sinh gần 800 nghìn binh sĩ.
“Nhất tướng công thành, vạn cốt khô”, những tướng tá bất cứ trong cuộc chiến nào cũng nâng ly rượu “rửa lon” bằng cái chết của hàng ngàn binh sĩ thuộc quyền. Người ta khen ngợi tài dụng binh của một vị tướng, nhưng chỉ một nét bút chì trên bản đồ hành quân, một lệnh ban từ trung tâm hành quân, máu xương phải đổ ra trên trận tuyến, thành hay bại cái chết chừng cũng ngang nhau.
Nhìn một đàn kiến đang bò dưới gốc cây không biết có mấy nghìn con, mà con người chết đến hàng vạn người. Nỗi thống khổ của một gia đình, con cái, cha mẹ và những người thân thuộc được nhân lên hàng chục, hằng trăm rồi hằng chục nghìn, nỗi đau của con người cao vời vợi, biết bao nhiêu là oan trái, bao nhiêu là tuyệt vọng.
Bà Cindy Sheehan, 48 tuổi, cư dân Vacaville, California, có con tử trận tại Iraq, đã dẫn đầu một cuộc biểu tình gần trang trại của ông Tổng Thống Bush hôm 7 tháng 8-2005, cho tới nay nhiều lúc quy tụ hơn 200 người cùng biểu tình với bà. Tên Casey Sheehan, con của bà Cindy chỉ là một con số không hơn không kém trong con số vượt lên trên 2,500 binh sĩ Mỹ đã bỏ mình tại Iraq cho cái gọi là chiến dịch tự do “Iraqi Freedom”. Các lãnh tụ chính trị trên thế giới đã lùa bầy “con đỏ” vào những lò lửa chiến tranh, chắc chắn không biết đến cái đau của những bà mẹ như Cindy Sheehan. Người ta chỉ nghĩ đến những biến chuyển lớn của thế giới mà quên nỗi đau của từng người, của từng gia đình một, nhưng con người không thể coi thường những nỗi đau ấy. Nuôi một đứa con khôn lớn để rồi dâng hiến cho tổ quốc, tổ quốc của chúng ta hay tổ quốc của kẻ thù đều có những lý lẽ riêng để đòi hỏi sự hy sinh của quần chúng. Nhân mạng được tính bằng những con số. Những bản tin thời sự qua đi, nhũng con số thống kê còn lại trên hồ sơ và với hình ảnh nghĩa trang san sát những cây thập tự trắng.
Hết chết cho chiến tranh, con người lại như con sâu cái kiến chết vì thiên tai. Ở Trung Quốc hằng trăm người chết vùi trong những hầm mỏ. Nạn động đất ở Pakistan làm hơn 70,000 người chết. Xa hơn, tại bốn tiểu bang miền trung nam nước Mỹ, Katrina cướp đi 1,000 nhân mạng. Tsunami chết 135,000 người tại Đông Nam Á. Nước Mỹ mất 2,996 người trong thảm kịch 9/11.
Những con số nhỏ thì bão lụt ở quê nhà, Nam Bắc Trung mươi người bị cuốn theo dòng nước. Rải rác tại Đông Nam Á năm bảy người chết vì cúm gia cầm. Chúng ta từng nhìn một cái quan tài phủ cờ trong chiến tranh Việt Nam, đưa đám một người bạn thân, hay nhìn những nấm mộ san sát trong nghĩa trang, nhưng chưa bao giờ chúng ta tưởng tượng nổi là dịch bệnh, chỉ trong mùa thu 1918, hơn bốn mươi triệu người trên thế giới đã chết vì cúm Tây Ban Nha (Spanish flu). Thế giới hiện nay lại đang lo sợ nạn cúm gà sẽ giết hàng chục triệu con người trên trái đất trong những ngày sắp tới.
Nếu so với dịch bệnh thì thiên tai ít người chết hơn, so với thiên tai, thì số người chết trận là ít. So với những đám tang của người già, những người trẻ ra đi càng ngày càng nhiều bởi những cuộc chiến tranh và tàn sát nhau trên thế giới. Con người hiện nay lại phải đối đầu với thiên tai và dịch bệnh kinh hoàng chưa biết lúc nào sẽ trùm lên trái đất, mà thế giới này mỗi sáng thức giấc vẫn còn nghe tiếng súng, cùng tiếng la hét hận thù.
Sau những ngày kinh hoàng và được thoát chết, con người thấy đời sống quá ngắn ngủi và vô nghĩa, người ta có yêu nhau hơn, tha thứ và cảm thông được với người khác hơn không?