Chương 12
Ra đến ngoài đường, Mục Lôi thở dài, cảm thấy trong lòng rất rối ren và bất an.
Những lời vừa rồi của ông Tô khiến ông không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Nghe ra thì rất có lý, nhưng lại cứ khiến người ta thấy hoài nghi.
Theo lý mà nói, bạn bè trong bao nhiêu năm như vậy thì không nên nghi ngờ. Nhưng, Mục Lôi cứ có cảm tưởng, kể từ lúc ông Tô ăn loại thịt ấy xong thì cứ như trúng phải tà. Để ăn được loại thịt ấy, ông ấy đã giấu mình và rủ mấy người bạn khác cùng đi. Không ăn được loại thịt đó, ông ấy quyết không chịu từ bỏ đến tận nơi, bắt người ta phải làm riêng cho mình một suất thì mới chịu thôi. Nếu sự thật đúng như lời ông ta nói, ông ấy cảm thấy người ở Thiện Phẩm Cư có ý định rời khỏi nơi đó, cũng có nghĩa là từ nay về sau ông ta không được ăn loại thịt đó nữa thì sẽ như thế nào nhỉ?
Nghĩ đến đây, Mục Lôi thấy lòng thắt lại. Ông Tô đã yêu thích món thịt ấy đến thế thế mà sau khi biết là không thể đến Thiện Phẩm Cư được nữa lại không hề tỏ ra tiếc nuối đặc biệt gì. Không lẽ ông ta thật sự…
Đúng lúc trong lòng đang ngổn ngang, rối bời thì di động của Mục Lôi đổ chuông, ông móc điện thoại ra xem thì thấy đó là một số máy lạ.
Mục Lôi mở máy nghe, là điện thoại của Phòng quản lý khu phố, nói rằng ngôi nhà cũ của ông ở khu cũ sắp tới sẽ phải giải tỏa, yêu cầu ông phải chuyển hết đồ đạc trong nhà, chuyện đền bù và những việc có liên quan khác xin liên hệ với Phòng quản lý khu phố.
Đang trong lúc tâm trạng rối bời, Mục Lôi chỉ ậm ừ mấy tiếng rồi tắt máy.
Thực ra, Mục Lôi đã biết trước rằng việc xây dựng lại khu nhà cũ sẽ động đến ngôi nhà của mình. Đó là một căn nhà phúc lợi mà cơ quan phân cho cha ông khi tới thành phố, kể từ khi cha ông qua đời, căn nhà đó cứ để không. Lúc này, ông không có tâm trạng đâu mà lo chuyện nhà cửa, nhưng nghĩ kĩ thì thấy, sớm muộn gì cũng phải thu dọn đồ đạc ở đó, chi bằng nhân lúc này gọi con trai Mục Đông Thành cùng tới dọn và tiện thể nói về chuyện của ông Tô để xem con trai có ý kiến gì.
Mục Lôi gọi điện cho con trai, hỏi: “Đông Thành, con đang ở cơ quan à?”
“Không ạ, con đang ở nhà.”
“Sao lại không đi làm?”
“Công việc của con có thể ở nhà sắp xếp tài liệu mà. Cha, có chuyện gì vậy?”
Mục Lôi nghĩ, con trai chỉ ở cách đây có hai dãy phố, nên nói: “Để cha đến chỗ con.”
Mục Đông Thành trầm ngâm giây lát: “Cha… chuyện gì thế, nói qua điện thoại không được ạ?”
Mục Lôi nhíu mày: “Sao, cha tới không được à?”
“Không… Tất nhiên là được ạ, vậy thì cha tới đi…”
Mục Lôi tắt máy, cảm thấy có gì đó là lạ. Sao Mục Đông Thành lại cứ ấp a ấp úng vậy nhỉ? Dường như nó không muốn cho mình đến… Trước đây nó có thế đâu.
Mặc kệ nó thôi, cứ đi đã hẵng hay. Mục Lôi đi mất chừng mười phút thì tới khu con trai ở và đi thang máy lên.
Thực ra Mục Lôi cũng có chìa khóa vào nhà con trai, nhưng nếu nó đã ở nhà thì ông nhấn chuông. Sau hai tiếng chuông thì Mục Đông Thành ra mở cửa.
“Cha đi đôi dép này vào ạ.” Mục Đông Thành chào cha. Mục Lôi ngồi xuống, Mục Đông Thành pha một ấm trà Long Tỉnh là loại trà mà cha thích nhất và bưng lại.
“Cha tìm con có việc gì?” Mục Đông Thành hỏi.
Mục Lôi nhấp một ngụm trà, nói: “Đông Thành này, chuyện đó… cha đã nhận lời với con là không tiếp tục theo đuổi nữa, cha thực lòng muốn kết thúc nó, nhưng sáng nay, chú Trương của con (tức Thực Tiên) gọi điện đến…”
Mục Lôi kể cho con nghe chuyện sáng nay. Mục Đông Thành nhíu chặt mày, nghe xong không nói câu gì, vẻ mặt đầy suy tư.
Một lúc sau, Mục Lôi hỏi: “Con thấy thế nào?”
Mục Đông Thành nói: “Con cảm thấy… có lẽ là ngẫu nhiên thôi.”
Mục Lôi nhìn con trai: “Con nghĩ như thế à?”
“Đúng vậy, bác Tô làm sao có thể làm được cái chuyện đáng sợ đó.”
“Trong tình hình bình thường thì tất nhiên không thể, nhưng cha cảm thấy ông ấy vì loại thịt đó mà trở nên khác thường…” Mục Lôi do dự nói, “Để được ăn hoặc có được loại thịt ấy, thì ông ấy có khả năng làm bất cứ chuyện gì.”
“Cha, đó chỉ là suy đoán của cha thôi.” Mục Đông Thành nhắc: “Nếu cha đã nhận lời là không truy cứu nữa thì cũng không nên suy nghĩ linh tinh nữa.”
“Nhưng…”
Đúng lúc đó thì di động của Mục Đông Thành đổ chuông, anh làm một động tác ra hiệu với cha rằng “chờ con một chút” rồi nhấn vào nút nghe.
Cú điện thoại đó là người của cơ quan gọi tới. Mục Đông Thành đứng dậy, quay lưng về phía cha để nói về công việc. Trong lúc chờ con trai, Mục Lôi đưa mắt nhìn thấy mấy cuốn sách để dưới tầng cuối cùng của chiếc tủ kính, một quyển trong số đó úp ngược lại, có vẻ như thời gian này Mục Đông Thành đang đọc sách. Ông cầm cuốn sách lên nhìn bìa sách, là một cuốn “Ngàn lẻ một đêm” phiên bản mới.
Trang mà cuốn sách đang mở dừng ở chuyện “Jute và người Marốc”. Mục Lôi lướt qua, đột nhiên mở to mắt, thẳng người dậy và đọc kĩ.
Nội dung của trang đó như sau:
Jute và người Marốc cưỡi lên mình la và bắt đầu khởi hành. Họ đi từ trưa cho đến lúc mặt trời ngả về hướng tây. Jute thấy bụng đói sôi ùng ục, nhìn sang thì thấy người Marốc chẳng mang theo thứ gì, bèn lên tiếng hỏi: “Thưa ngài, hình như ngài quên mang theo đồ ăn thì phải?”
“Cậu đói rồi à?”
“Vâng.”
Thế là họ nhảy xuống khỏi mình con la. Người Marốc bảo Jute: “Lấy túi yên ngựa xuống cho ta.” Chờ Jute lấy chiếc túi xuống, người Marốc bèn hỏi: “Người anh em, cậu muốn ăn gì?”
“Thứ gì cũng được.”
“Xin thề với thánh Ala, cậu nên nói rõ, rút cục là cậu muốn ăn gì?”
“Bánh mì và bơ.”
“Ôi! Con người đáng thương! Bánh mì và bơ quá tầm thường, cậu hãy chọn thứ khác ngon hơn đi.”
“Tôi đã đói lắm rồi, bây giờ ăn gì cũng được, miễn là có cái ăn.”
“Có thích món thịt gà quay không?”
“Rất thích.”
“Có thích cơm đường mật không?”
“Rất thích.”
“Có thích…” Người Marốc nêu ra tên của hai mươi tư món ăn.
Jute nghe, trong bụng nghĩ thầm, ông ta điên rồi. Vừa không có nhà bếp lại cũng chẳng có đầu bếp thì ông ta làm thế nào để chế biến ra những món ăn ngon ấy cho được? Không để cho ông ta tiếp tục cái kiểu không tưởng ấy nữa, nên Jute trả lời nôn nóng: “Đủ rồi, đủ rồi. Trong tay ngài chẳng có gì, nhưng lại nêu ra nhiều món ngon như vậy, ngài định làm cho tôi chết vì thèm à?”
“Có đây, Jute.”
Vừa nói, người Marốc vừa thò tay vào cái túi yên ngựa lấy ra một chiếc mâm vàng, trong mâm quả nhiên có hai con gà quay còn nóng hôi hổi. Lần thứ hai ông ta đưa tay vào tiếp tục lấy ra một đĩa thịt dê nướng. Ông ta cứ thò tay vào túi yên ngựa như vậy và cuối cùng lấy ra đủ hai mươi tư món không thiếu món nào, sau đó thì nói với Jute: “Ăn đi, con người đáng thương!”
Jute ngây người trước cảnh tượng trước mắt rồi nói: “Thưa ngài, không lẽ trong túi yên ngựa của ngài có nhà bếp và đầu bếp?”
Người Marốc cười khà khà, nói: “Chiếc túi yên ngựa này đã được phù phép, trong đó có một người hầu để sai bảo. Dù chúng ta có đưa ra yêu cầu làm một ngàn món cùng một lúc hắn cũng đáp ứng được ngay lập tức.”
“Đúng là một chiếc túi yên ngựa kì diệu!” Jute không ngớt lời khen.
Hai người vui mừng đánh chén một bữa no say. Ăn xong, họ đổ hết đồ ăn thừa đi và đặt chiếc mâm trở lại túi yên ngựa, tiện tay lấy ra một bình nước để rửa. Sau đó, họ làm động tác cầu nguyện rồi thu dọn, tiếp tục cưỡi lên mình con la và đi tiếp. Người Marốc hỏi: “Jute, từ Ai Cập đến đây, cậu có biết chúng ta đã đi được bao nhiêu dặm đường rồi không?”
“Không, tôi không biết.”
“Chúng ta đã đi được chặng đường trong một tháng rồi đấy.”
“Như thế nghĩa là sao?”
“Jute, cậu phải biết, con la này là một con la thần, một ngày nó có thể đi bằng một năm. Hôm nay, vì để chăm sóc cậu nên nó mới đi chậm như vậy.”
Họ cứ đi mãi, đi mãi, tiến gần về phía Marốc. Một ngày ba lần họ lấy đồ ăn từ trong túi yên ngựa ra ăn, ngày đi đêm nghỉ liên tục như vậy trong bốn ngày. Trên đường đi, hễ Jute cần gì thì người Marốc lại lấy từ trong chiếc túi yên ngựa thần kì ra cho cậu, vì vậy cậu rất hài lòng…