Chương 12
5 năm giờ rưỡi chiều ngày hôm sau, Tần Phượng đến như đã hẹn. Mã Văn hẹn cô ta ở ngã tư đường Quang Hoa, thực ra là ở chỗ cách cửa hàng về phía trước một chút. Mã Văn đã đứng đợi sẵn ở đó, sau khi xe của Tần Phượng đỗ xong, anh chạy đến, mở cửa xe, hỏi: “Xuống xe đi loanh quanh nhé?”
Tần Phượng xuống khỏi xe, cô ta diện một bộ đồ sang trọng như mọi khi, mặt mày rạng rỡ, đáp: “Được.”
“Đi theo đường lớn này một lúc.” Mã Văn nói.
Tần Phượng gật đầu. Để nhận được cửa hàng kia một cách thật nhẹ nhàng, cô ta tỏ ra biết điều ngoan ngoãn hẳn.
Hai người đi bộ theo con đường lớn. Đường ở khu mới phát triển không có nhiều xe, hai bên là những tán cây tươi tốt, không khí trong lành hơn hẳn trung tâm thành phố Mã Văn nói: “Khu vực này tuy vắng vẻ nhưng ít ồn ào hơn hẳn trung tâm, sống ở nơi đây cũng rất tuyệt.”
“Tất nhiên rồi.” Tần Phượng nhướn mày nói, “Cho nên mới nói cửa hàng và ngôi nhà ở khu mới phát triển của anh mới là quý. Còn cái cửa hàng ở trung tâm thành phố kia quản lý nó cũng rất phiền phức, em sẽ tiếp quản nó thay anh, coi như là giúp anh vậy.”
Mã Văn khẽ cười, “Đúng thế, chẳng phải tôi đã nghĩ thông rồi sao. Tất nhiên, tôi cũng nghĩ thông một số việc khác nữa, trước đây, tôi và cô thực ra cũng không có xung đột gì về nguyên tắc.”
Tần Phượng gật đầu lia lịa, nói theo ý của Mã Văn, mặc dù trong bụng không nghĩ như vậy, “Đúng như thế, chẳng qua tính cách của chúng ta có một số điểm không hợp mà thôi. Anh thì thích yên tĩnh, còn em thì lại thích ồn ào. Có điều, như thế cũng là bổ sung cho nhau… Nói ra có thể anh không tin, nhưng sau khi ly hôn xong, trong lòng em thực sự không quên được anh…”
Mã Văn xua tay, “Thôi nào, bây giờ không nói những chuyện đó nữa. Tôi chỉ hi vọng từ nay về sau cô hãy quản lý cửa hàng đó cho tử tế và sống một cuộc sống vui vẻ.”
Tần Phượng dường như cảm động thật sự, đến nỗi mà Mã Văn không phân biệt nổi những lời nói đó của cô ta có phải là đang đóng kịch không nữa. “Ôi, Mã Văn, anh còn nghĩ cả như thế cho em. Em hứa với anh, nhất định sẽ kinh doanh tốt cửa hàng đó, và sẽ không phí hoài tâm huyết của cha anh.”
“Như thế thì tốt…”
Họ vừa đi vừa nói chuyện, đi được chừng hơn chục phút, Mã Văn “bất ngờ” phát hiện ra một lối đi nhỏ bên cạnh con đường lớn, anh nói: “Em nhìn kìa, ở đây có một con đường đất dẫn vào trong rừng, chúng ta vào đó dạo đi!”
Tần Phượng hoi nhíu mày: “Trong rừng thì có gì mà dạo chơi?”
“Em đã ở trong các trung tâm thương mại phát chán lên rồi, thay đổi khẩu vị một chút đi. Em đã biết là anh thích những nơi thanh tịnh như thế này, hãy coi như là đi cùng anh được không?”
Tần Phượng ngước mắt lên, nói: “Anh muốn em cùng anh tìm lại cảm giác ban đầu chứ gì?”
Mã Văn cố ý làm ra vẻ ngượng ngùng, “Nếu em không muốn… Thì thôi vậy.”
Tần Phượng mỉm cười: “Ai bảo là em không muốn.” Nói rồi cô ta đưa tay nắm lấy cánh tay Mã Văn, cùng đi theo con đường nhỏ.
Trống ngực của Mã Văn đập rất nhanh, anh cố gắng giữ vẻ bình thường.
Vào đến rừng, Mã Văn nói đủ thứ chuyện để thu hút sự chú ý của Tần Phượng. Bây giờ anh đã rất thuộc cánh rừng này, có thể đi vòng quanh để đến gần ngôi nhà gỗ. Đi được hơn chục phút, Tần Phượng đứng lại, quay đầu nhìn phía sau, nói: “Chúng ta đừng đi về trước nữa, đã không nhìn thấy con đường lúc đi vào đâu nữa rồi.”
“Em sợ lạc đường à?” Mã Văn nói: “Không sao đâu, anh biết đường ra như thế nào.”
Có lẽ do sự cảnh giác bản năng mách bảo nên Tần Phượng kiên quyết không đi thêm nữa. “Em đói rồi, Mã Văn, chúng ta quay về thôi.”
“Thôi được.” Mã Văn gật đầu, đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh. Chỗ này phù hợp đây.
Tần Phượng vuốt mái tóc dài, nũng nịu nói: “Anh không định mời em ăn tôi à?”
“Tất nhiên rồi.” Mã Văn cười đáp, nhưng rồi lập tức chau mày. “Tự nhiên anh đau bụng quá. Em chờ anh một chút, để anh đi vệ sinh chút nhé.”
Tần Phượng phì cười, “Anh vẫn còn phải tránh em à? Thôi, tùy anh, nhưng phải nhanh lên đây.”
“Ừ.” Mã Văn đi vào một vạt cây lúp xúp. Tần Phượng quay người đi, lấy một bao thuốc lá dành cho phụ nữ rút ra một điếu cho lên miệng, rồi châm lửa bằng chiếc bật lửa rất tinh xảo.
Hút hết một điếu thuốc mà Mã Văn vẫn chưa ra. Tần Phượng quay người lại nhìn về phía Mã Văn đi vào lúc trước rồi gọi to: “Mã Văn, anh xong chưa?”
Không có tiếng trả lời. Tần Phượng chau mày, đưa tay nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ rưỡi rồi. Lúc này, cô ta mới để ý thấy trời đang dần tối, cả vạt rừng đang dần bị bóng đen bao phủ.
“Mã Văn! Mã Văn! Anh đã xong chưa? Anh đang ở đâu vậy?” Tần Phượng bắt đầu thấy lo và đi về phía mà Mã Văn nói rằng vào để đi vệ sinh. Cô ta vạch lá tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Mã Văn đâu.
Bỗng nhiên cô ta nhận ra, có lẽ mình đã bị chơi khăm nên lập tức nổi giận gầm lên: “Mã Văn, anh lừa tôi đến đây rồi cố tình vứt tôi ở đây phải không?!”
Giọng nói the thé của Tần Phượng phá tan sự yên tĩnh của khu rừng, làm kinh động đến cả bầy chim đang đậu trên cành cây. Cô ta tin rằng tiếng quát của mình cách hàng mấy trăm mét cũng nghe thấy, ấy thế mà vẫn không nghe tiếng Mã Văn trả lời. Rất rõ ràng là giống như điều cô vừa nghĩ: cô ta đang bị đùa giỡn thật sự!
“Chết tiệt! Thằng đàn ông chết giẫm thối tha! Dám… chơi tao như thế!” Khuôn mặt của Tần Phượng méo đi vì tức giận, cô ta gầm lên như điên: “Chờ đến lúc tao ra khỏi đây… xem tao sẽ tính sổ với mày thế nào!”
Cô ta vừa giận dữ gầm gào, vừa đi bừa giữa các lùm cây. Một cặp mắt nấp ở chỗ cách sau lưng cô ta chừng hơn một trăm mét đang lặng lẽ nhìn theo.
Mã Văn không đi xa, anh chỉ nấp vào một lùm cây ở hướng khác.