Thượng Quan Vân đứng dậy, đi về phía nhà tắm.
Cô đến trước cửa. Cửa nhà tắm là cửa kính mờ nửa trong suốt. Giờ chỉ nhìn thấy hơi nước bốc lên nghi ngút ở bên trong. Thượng Quan Vân đẩy đẩy cửa, phát hiện cửa nhà tắm đã bị khóa.
“Hạ Lam,” cô đứng ngoài cửa gọi, “Sao anh lại khóa cửa?”
Không có ai trả lời.
Thượng Quan Vân gõ cửa, tăng âm lượng: “Hạ Lam, hai bố con tắm xong chưa?”
Vẫn không ai trả lời. Thượng Quan Vân có phần sốt ruột. Chắc không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Lúc này, quản gia Kim cũng tới trước cửa nhà tắm, ông hỏi: “Phu nhân, có chuyện gì vậy?”
Thượng Quan Vân nhíu mày nói: “Cửa nhà tắm bị khóa, tôi đã gõ cửa và gọi họ nhưng không có ai trả lời.”
“Ban nãy lúc ra ngoài, tôi chỉ khép lại, đâu có khóa.” Quản gia Kim bồn chồn nói, “Nói vậy là tiên sinh khóa cửa à?”
“Anh ấy tắm cho thằng bé, khóa cửa làm gì chứ?” Thượng Quan Vân càng cảm thấy không đúng, “Hơn nữa, sao đến tiếng giội nước tôi cũng không nghe thấy nhỉ?”
Quản gia Kim cũng cảm thấy hơi khác thường, ông gõ cửa lớn tiếng gọi: “Tiên sinh!”
Thượng Quan Vân không còn bình tĩnh được nữa, cô gần như gõ đập lên cánh cửa kính, như thể muốn đập vỡ nó ra, đồng thời lớn giọng hét gọi: “Hạ Lam! Hạ Thanh! Hai bố con đang làm gì trong đó? Mau…”
Cửa nhà tắm mở ra. Hạ Lam chỉ mở he hé, anh nhìn Thượng Quan Vân, nhưng người vẫn chắn trước cửa.
Thượng Quan Vân há miệng nhìn chồng chẳng biết nói gì, lại định ngó vào bên trong, không thể nhìn thấy Hạ Thanh đang làm gì. Cô hỏi: “Bọn em gọi cửa lâu như vậy, sao giờ anh mới mở?”
Hạ Lam im lặng trong chốc lát, nói: “Không có gì.”
Thượng Quan Vân nghi hoặc nhìn anh: “Còn con trai đâu?”
“Ở trong đó.”
“Anh chặn cửa làm gì chứ?”
Hạ Lam ngoảnh đầu đưa mắt nhìn vào phòng tắm một cái, rồi dịch sang bên cạnh hai bước nhường đường.
Tựa như bên trong có bí mật nào đó. Và phải giấu mình. Thượng Quan Vân nghi hoặc bước vào nhà tắm.
Thấy Hạ Thanh đứng cạnh bồn tắm, người được quấn trong chiếc khăn bông to, chỉ để lộ đầu ra ngoài, vẫn là bộ dạng lạnh nhạt thờ ơ đó. Cô bước lại định bế con lên tầng mặc quần áo. Song vừa đi được hai bước, Hạ Lam đã đi tới chắn trước mặt cô, nói: “Vân, em đừng bế nó.”
Thượng Quan Vân kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
Hạ Lam không trả lời, anh đối mặt với vợ cùng quản gia Kim, nói bằng một giọng điệu kiên định hiếm thấy: “Hai người nhớ là, sau này chỉ có tôi mới có thể chạm vào Hạ Thanh. Người khác đều không được có bất kì sự tiếp xúc thân thể nào với thằng bé.”
Thượng Quan Vân và quản gia Kim mồm miệng há hốc sững ra nhìn Hạ Lam, sửng sốt đến mức nhất thời chẳng nói được gì. Hồi lâu sau, Thượng Quan Vân ngạc nhiên hỏi: “Hạ Lam, ý anh là gì? Tại sao em không thể chạm vào con trai em?” Cùng với đó, trực giác thúc giục cô hỏi, “Trong nhà tắm vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Lam đến bên cạnh vợ, chậm rãi nói từng tiếng một: “Vân, cứ làm như anh bảo, đừng hỏi vì sao. Sau này mọi chuyện về Hạ Thanh cứ để anh quyết định, em nghe rõ rồi chứ?”
Thượng Quan Vân há miệng, khó tin nhìn chồng. Hạ Lam đặt hai tay lên vai vợ, mắt chăm chú nhìn cô, hỏi lại: “Em nghe rõ rồi chứ?”
Thượng Quan Vân gật đầu theo bản năng. Từ nhiều năm nay cô đã rất hiểu chồng, chỉ cần Hạ Lam nói chuyện với cô bằng ngữ điệu này, nghĩa là đây là chuyện vô cùng quan trọng. Ngữ khí của Hạ Lam bề ngoài chỉ là thăm dò, song trên thực tế là mệnh lệnh. Giữa hai vợ chồng họ có một sự giao hẹn ngầm, trong tình hình kiểu này thì không cần phải hỏi hay nói nhiều.
Hạ Lam quay người, bế con trai được quấn kín mít lên tầng, đồng thời bảo: “Tối nay, anh ở phòng Hạ Thanh, ngủ với con.”
Thượng Quan Vân không kìm được nói: “Em đã bảo quản gia Kim liên hệ với Viện trưởng Nghê ở bệnh viện Nhân An, đề nghị ông ấy sắp xếp các bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện, giúp Hạ Thanh làm…”
Không đợi Thượng Quan Vân nói hết, Hạ Lam đã cất tiếng ngắt lời: “Bảo quản gia Kim gọi lại cho Viện trưởng Nghê để hủy cuộc hẹn ngày mai. Hạ Thanh không cần làm bất cứ kiểm tra nào cả.” Hạ Lam đầu không ngoảnh lại bế con trai lên tầng.
Thượng Quan Vân cứng họng nhìn theo bóng lưng Hạ Lam. Lúc đó, đúng lúc đó cô lại chạm phải ánh mắt của Hạ Thanh. Ý cười lạnh lẽo ẩn chứa trong ánh mắt con trai mà cô thấp thoáng nhìn thấy khiến cô không rét mà run. Cô vô thức cụp mắt, không dám đối mắt với con.
“Thình”, Hạ Lam vào phòng con trai, rồi khóa cửa lại. Thượng Quan Vân rõ ràng nghe thấy tiếng khóa cửa. Cô đứng đờ ra trong đại sảnh vắng vẻ, dường như một phần nào đó trên người đã bị lấy ra khỏi cơ thể.
Ông trời ơi, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chồng và con trai mình đều làm sao vậy?
Cậu bé quay về nhà tối hôm nay có thật là Hạ Thanh con trai mình?