Bác nhân viên chân chất đó gật đầu đồng tình. Viện phó lại chỉ xuống vườn hoa ở tầng trệt, nói: “Khoảng trống dưới kia là nơi hoạt động của các xác sống, các nhân viên của viện chúng tôi ngày nào cũng tiếp xúc với vài trăm xác sống - có lẽ họ còn hiền lành hơn cả những con cừu, nếu không, thì ai dám làm công việc này? Thế nào? Bây giờ cháu còn sợ bị xác sống tấn công nữa không?”
Ông ta nói khiến tôi hơi xấu hổ, vì không muốn bị Phùng Luân chê cười, tôi gật đầu: “Được! Thế thì không vấn đề gì.”
Phùng Luân vỗ vào lưng tôi: “Lạc Thần khá lắm!”
Viện phó nói với người nhân viên: “Mở cửa phòng này đi!” Người ấy gật đầu, rồi rút ở túi áo ra một cái thẻ từ, đưa vào khe ở mép cánh cửa phòng 149 “xẹt” một cái, cửa mở ra.
Dù đã được cho biết là rất an toàn, tôi vẫn cảm thấy tim mình hơi thắt lại.
“Đừng sợ, chú sẽ vào cùng hai cháu.” Viện phó dẫn chúng tôi bước vào phòng.
Tôi nhận ra, từ nãy đến giờ đã khá lâu, nhưng hai xác sống vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước - quay mặt vào tường, ngẩng đầu nhìn lên, thật là khó hiểu nhưng cũng khiến cho chúng tôi bớt căng thẳng. Tôi không muốn bước lại, để trở thành mục tiêu bị họ chú ý.
Nhưng Viện phó thì khác, ông ta nói rất tự nhiên như đối với bạn bè: “Này, hai vị đang làm gì thế? Có khách đến đấy!”
Một trong hai xác sống từ từ quay người lại. Tôi nhìn thấy mặt “anh ta” - ngoài những điểm chung mà các xác sống đều có, tôi nhận ra xác sống này trước kia là một thanh niên đẹp trai tao nhã. Kiểu tóc của anh ta vẫn như mọi người bình thường (tóc của xác sống không mọc dài thêm nữa), tóc xõa xuống cái trán hẹp, trông không khác gì các thanh niên đang theo đuổi mốt tóc - nhưng đôi mắt trắng xám và da mặt nhợt nhạt như của quỷ hút máu nhắc chúng tôi rằng anh ta không phải là người nữa.
“Đây là người bạn của 'Bàn Cổ'.” Viện phó khẽ nói với chúng tôi. Khi ông đang giới thiệu thì xác sống này từ từ dịch chuyển đôi chân về phía chúng tôi.
Ba chúng tôi đứng ở giữa căn phòng, tôi đứng phía sau Viện phó và Phùng Luân, tôi muốn xác sống này chỉ đi đến trước mặt hai người chứ đừng tiến gần tôi là được. Nhưng sự việc lại không như vậy, anh ta đi vòng qua họ rồi bước đến gần tôi.
Tôi dịch chuyển sang một bên thì xác sống cũng đi theo. Tôi không hiểu tại sao hắn ta lại “hứng thú” với tôi; tôi định nói với hắn rằng người thật sự thích ngươi là cậu bạn tôi chứ không phải tôi, nhưng lại ngờ ngợ chẳng biết mình có thể giao lưu với hắn không.
Cuối cùng, hắn dồn tôi đến góc phòng, tôi hết đường tháo lui. Lúc này, bác nhân viên bước lại, có lẽ định ngăn gã xác sống đồng tính này quan tâm đến tôi quá mức. Tôi cầu mong bác ta kịp thời cứu tôi, nhưng Viện phó lại giơ tay ra hiệu bác ta đừng làm thế, rồi nói với tôi: “Không sao, Lạc Thần cứ đứng im. Anh ta không làm gì cháu đâu, cứ tin ở chú!”
Tôi rất mong chú Viện phó nói đúng, nhưng, chết tôi rồi, gã xác sống há mồm ra áp sát mặt tôi! Tôi đành ngoảnh sang bên, và “á…” kêu lên sợ hãi.
“Lạc Thần đừng động đậy!” Viện phó nói. Tôi liếc nhìn lại, thấy vẻ mặt hắn bỗng trở nên căng thắng. Gay thật! Chắc hắn không đến nỗi mất kiểm soát chứ? Tim tôi đập loạn xạ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cái mũi của hắn sắp chạm vào mặt tôi, tôi sợ quá nhắm tịt mắt lại.
Vài giây… rồi vài chục giây trôi qua, gã xác sống không cắn cũng không có hành động gì xâm phạm tôi. Tôi mở mắt ra, thấy cái mũi hắn cứ di chuyển xung quanh tôi, hình như là đánh hơi cơ thể tôi. Tôi cố chịu đựng, đứng bất động, nín thở. Chừng hơn một phút sau, hắn lùi ra rồi bước đến bên Phùng Luân và Viện phó, rồi tiếp tục “thăm hỏi” vẫn bằng cách “ngửi hơi” như vậy. Sau đó hắn đi về góc tường lúc trước, đứng đờ ra ngẩng mặt lên phía trên.
Tôi thấy Phùng Luân cũng thở phào như tôi, cậu ta hỏi Viện phó: “Tại sao thằng cha này cứ ngửi đi ngửi lại từng người chúng ta?”
“Đó là một thứ bản năng động vật.” Viện phó nói. “Khi có người hoặc xác sống xuất hiện ở lãnh địa của mình thì xác sống sẽ dùng khứu giác để nhận biết một cá thể.”
“Xác sống có khứu giác à?” Phùng Luân hỏi.
“Có chứ! Và còn nhạy hơn cả thính giác, thị giác của họ. Cho nên, khi có vài xác sống gặp nhau ở sân hoạt động, thì họ đánh hơi để nhận biết còn nhanh hơn là quan sát khuôn mặt của nhau. Nếu cháu đến viện vào ban ngày thì cháu sẽ nhìn thấy cả đàn xác sống đứng ở vườn hoa dưới kia cùng đánh hơi nhau.”
“Vậy là chú đã biết từ trước, khi chúng cháu vào đây thì sẽ xuất hiện tình huống này?”
“Đúng!” Viện phó tủm tỉm cười.
“Nhưng vừa nãy cháu nhìn thấy chú căng thẳng!” Tôi nói luôn điều này, không nể nang.
Viện phó cười phá ra, có vẻ như đã trêu đùa chúng tôi thành công: “Ha ha… bỏ qua cho chú nhé! Chú không nén được, muốn nhìn xem các cháu hốt hoảng ra sao!”
“Chú xin lỗi, chú chỉ mong lần thực tế này sẽ tăng thêm chút kích thích cho vui!” Ông ta vỗ vai tôi.
Có thể nhận ra thái độ của tôi và Phùng Luân trái ngược nhau, Phùng Luân rất phấn khích, hào hứng chỉ vào “Bàn Cổ” nói: “Sao hắn không đến ngửi cháu nhỉ?”
“Ừ nhỉ! Chú cũng thấy hơi kì lạ.” Viện phó chăm chú nhìn “Bàn Cổ”, nói: “Cả hai cứ ngẩng nhìn cái gì thế không biết?”
Nói rồi ông bước lên, nhìn theo hướng hai xác sống đang nhìn. Hồi lâu sau ông đã nhận ra: “Thì ra là thế…”
Tôi và Phùng Luân cũng bước lên, nhìn kĩ, mới phát hiện ra trên tường có một con thạch sùng. Hai xác sống đang nhìn nó.
“Chỉ là con thạch sùng, có gì đáng xem nhỉ?” Phùng Luân cảm thấy khó hiểu.
“Với xác sống, thì đây lại là thú vui của họ.” Viện phó nhún vai.
Lúc này con thạch sùng bắt đầu bò xuống dưới. Thế rồi xuất hiện một cảnh tượng kì quái: “Bàn Cô” lập tức đưa tay ra chộp luôn con thạch sùng!
Mấy người chúng tôi đều không ngờ xác sống lại có thể làm cái động tác này, ai cũng sửng sốt. Nhưng sự việc tiếp theo còn đáng kinh ngạc hơn: “Bàn Cổ” vò nhàu con thạch sùng trong lòng bàn tay rồi nhét vào mồm nhai luôn!
Bốn người chúng tôi, tức cả Viện phó lẫn bác nhân viên, đều giật mình ngây đờ, rõ ràng là cả hai người họ đều chưa từng nhìn thấy cảnh này. “Bàn Cổ” nhấm nháp con thạch sùng rất ngon lành, tôi nhìn mà phát khiếp, ghê cổ chỉ chực nôn ọe.
“Ơi… hắn ta…” Phùng Luân cau mày, “Lợm giọng, kinh khủng quá!”
Viện phó hỏi người nhân viên: “Bác đã từng nhìn thấy cảnh này bao giờ chưa?”
“Chưa! Đây là lần đầu tiên.” Con người chân chất này nói.
Tôi hỏi Viện phó: “Các xác sống đều không cần ăn, phải thế không?”
“Đúng! Họ chẳng bao giờ ăn cả.”
Tôi chỉ vào “Bàn Cổ”: “Thế thì, chuyện này là thế nào?”
“Có lẽ, chỉ có thể hiểu là anh ta đang thử cảm nhận một điều mới lạ…” Viện phó nói không mấy khẳng định.
Tôi nhíu mày, cảm thấy bất an: “Liệu có phải… đây cũng là một biểu hiện xác sống tiến hóa hoặc biến dị không?”
“Chú nói thật, chú cũng chịu không biết.” Viện phó ngượng nghịu nói, “Có lẽ chú nên ghi lại sự kiện này, làm một đề tài cho trung tâm nghiên cứu sau.”
Rồi ông nhìn đồng hồ, nói: “Được rồi, các bạn trẻ! Hôm nay trải nghiệm thực tế đến đây thôi!”
Tôi và Phùng Luân rời trung tâm nghiên cứu xác sống. Bây giờ nhớ lại, tôi thấy rất hối hận.
“Sự kiện con thạch sùng” không to tát gì nhưng nếu tôi thật sự coi trọng và suy nghĩ về nó thì có lẽ tôi sẽ nhận ra rằng - đây là một dấu hiệu rất tồi tệ.