“Trước đây anh đã gặp chuyện tương tự thế này chưa? Ý tôi là, ngày trước anh có bao giờ dựa vào nội dung giấc mơ để viết tiểu thuyết không?”
“Đã từng có!” Ám Hỏa gật đầu, “Thực ra, có thể coi như đó là một thói quen đặc biệt của tôi. Tôi thường nhớ rất rõ nội dung giấc mơ, tôi cũng hay có những giấc mơ hình thành linh cảm sáng tác, cho nên có đến vài cuốn tiểu thuyết tôi đã sáng tác đều là như thế cả.”
Chris khẽ gật đầu, rồi im lặng mấy giây, sau đó cậu đưa ra một câu hỏi khiến mọi người đều sửng sốt: “Anh đã từng bị mộng du bao giờ chưa?”
Ám Hỏa, thực tế là tất cả mọi người, đều hết sức kinh ngạc. Ám Hỏa quá sợ hãi: “Cậu… hỏi cái câu này là thế nào? Cậu cho rằng… đêm qua, chính tôi…”
Chris nhìn thẳng vào mắt Ám Hỏa: “Anh cho là thế nào? Có cái khả năng này không?”
“Không thể!” Ám Hỏa kêu lên, “Tôi chưa bao giờ bị mộng du cả!”
Bầu không khí trong đại sảnh lắng xuống mấy giây. Hạ Hầu Thân hắng giọng: “Ngày trước tôi từng đọc một cuốn sách viết rằng, có một số người vốn không hề mộng du, nhưng ở vào một hoàn cảnh đặc biệt hoặc rơi vào tình huống đặc biệt nào đó thì có thể xảy ra mộng du mà chính người ấy lại không hề hay biết.”
Ám Hỏa hơi bực mình, đáp luôn: “Tôi có mộng du hay không, tự tôi biết rõ!”
“Nhưng vấn đề nằm ở chỗ: Tại sao anh khẳng định rằng mình không mộng du?” Long Mã nói, “Theo tôi được biết, người mộng du thì không biết rằng mình đang mộng du, trừ phi được người khác gọi cho tỉnh lại.”
Ám Hỏa hơi há miệng, ngập ngừng định nói nhưng lại thôi. Anh cau mày, hai môi mím chặt, dường như nội tâm anh đang giằng xé gay gắt. Hồi lâu sau anh mới nói nên lời: “Sở dĩ tôi biết rõ mình không mộng du, là vì… có người có thể chứng minh cho tôi điều này.”
Câu nói của anh khiến mọi người sửng sốt. Bắc Đẩu tò mò hỏi: “Anh có thể chứng minh?”
Ám Hỏa im lặng, ánh mắt anh lướt nhìn tất cả mọi người - anh muốn tìm và quan sát nhân vật có thể “làm chứng” cho mình. Nhưng nhân vật ấy lại không đứng ra, còn Ám Hỏa cũng không mạnh dạn chỉ rõ người ấy là ai. Chắc chắn ở đây phải có uẩn khúc gì đó.
Chừng hơn một phút sau, Thiên Thu phá tan sự im lặng: “Tôi cho rằng, anh Ám Hỏa đã không muốn nói ra thì chúng ta đừng đi sâu vào chuyện này nữa. Anh ấy nói mình không mộng du, thì là không mộng du!”
Bạch Kình phì cười: “Thế thì kì lạ đây! Không ai trong chúng ta thừa nhận đêm qua mình xuồng dưới nhà đi đi lại lại, chẳng lẽ là ma làm hay sao?”
“Chắc là có người đang bày trò gì đó!” Long Mã nói, “Rõ ràng là trong chúng ta có người không nói thật.”
“Tuy nhiên, ở cái chốn quái dị này dù có ma thật thì cũng không cho là kì lạ!” Hạ Hầu Thân phát biểu ý của riêng mình.
Sa Gia hai tay ôm vai, run run: “Anh Hạ Hầu Thân đừng nói thế! Ở đây vốn đã đủ khốn đốn rồi!” Không riêng gì Sa Gia, mấy người khác cũng có vẻ lo lắng bất an.
Ám Hỏa bỗng đứng lên, nói: “Tôi… tôi phải về phòng nghỉ một lát đã.”
“Còn chưa cho điểm câu chuyện kia mà?” Nam Thiên nhắc nhở.
“Thôi, không cần cho điểm nữa.” Ám Hỏa buông ra một câu rồi đi thẳng lên gác. Có thể nhận ra bây giờ anh chẳng thiết quan tâm vấn đề này nữa.
Mọi người nhìn theo bóng Ám Hỏa, rồi cũng giải tán. Sự việc này chỉ còn cách kết thúc ở đây, tất cả đều đáng ngờ và li kì khó hiểu. Điều duy nhất có thể khẳng định là lại có thêm một người phạm quy chẳng đâu vào đâu cả.
Đêm đã khuya, Ám Hỏa bức bối đi đi lại lại trong phòng. Đã vi phạm quy tắc của trò chơi, thần kinh anh căng như dây đàn, không sao ngủ được. Một vài vấn đề vướng mắc cũng ám ảnh anh.
Đêm qua anh và người ấy đã ở bên nhau.
Sự việc này chỉ anh và người ấy biết. Bây giờ nhớ lại, anh cho rằng ở đây có thể có chuyện man trá. Có phải người ấy tiếp cận anh, vì một mục đích nào đó? Có lẽ chỉ vì muốn hãm hại anh?
Nhưng. Anh cau mày, rồi bỗng ngẩng đầu lên thật mạnh. Không thể. Đêm khuya, mình và người ấy ở bên nhau. Giả sử đúng là ban đêm có người ra ngoài vận động thân thể, thì cũng không thể là bất cứ ai trong hai người.
Chẳng lẽ… mình đã bị mộng du thật? Anh bắt đầu nghi ngờ chính mình. Nhưng anh lập tức nghĩ rằng, nếu là thế thì người đã ở cùng anh không thể không biết.
Chết tiệt! Chuyện này là thế nào? Anh lo lắng gãi đầu gãi tai, sự việc không sao hiểu nổi này khiến anh bực dọc, bất an. Nhưng, đúng vào lúc này Ám Hỏa nghe thấy dưới nhà vọng lên tiếng bước chân khe khẽ. Người anh căng cứng, toàn thân nổi da gà. Anh nghĩ đến một sự việc.
Người đi đi lại lại ở dưới nhà đêm qua, đích xác không phải là mình!
Thế thì người đó là ai?
Lúc này, câu trả lời đang ở bên ngoài phòng này.
Tiếng bước chân vẫn đang còn, chỉ cần mở cửa bước ra thì có thể biết ngay chuyện là thế nào. Đồng thời có thể chứng minh với mọi người rằng mình không hề mộng du. Ám Hỏa căng thẳng, tim đập liên hồi, anh tự nhắc mình hãy bình tĩnh. Đây có thể là một cái bẫy! Tiếng bước chân đáng sợ trong đêm, nghe giống như u hồn đang dụ người ta bước vào địa ngục, làn không khí dày đặc hiểm nguy và những tín hiệu của cái chết. Nếu bây giờ bước ra thì có thể vén bức màn bí mật nhưng cũng có thể mất mạng!
Không có nhiều thời gian để do dự, Ám Hỏa biết những tiếng bước chân này sẽ không tồn tại quá lâu. Rốt cuộc, anh quyết định - phải liều một phen! Dù phải mạo hiểm cả tính mạng, anh cũng phải làm rõ xem là chuyện gì.
Cánh cửa phòng rung rung mở ra. Âm thanh đó lại càng rõ rệt, giống như những nhát búa nặng trịch gõ vào tim Ám Hỏa. Anh đã có thể nhận ra âm thanh này phát ra từ tầng trệt, nói chính xác hơn, nó phát ra ở ngay dưới chỗ anh đang đứng.
Cửa mở ra rồi, ánh sáng yếu ớt từ trong phòng lọt ra, dù sao cũng khiến cho đại sảnh dưới kia sáng lờ mờ, mắt anh cũng dần thích nghi với bóng tối. Anh cảnh giác nhìn xung quanh, không thấy bóng ai từ các phòng khác bước ra. Toàn những người nhát như cáy! Anh vừa thầm trách họ vừa chăm chú nhìn xuống tầng dưới kia. Nhưng, kẻ phát ra tiếng bước chân lại như đang chơi trò trốn tìm với anh, hắn cứ nấp dưới đó chứ không chịu hiện thân. Ám Hỏa vừa sốt ruột vừa sợ hãi nhưng cũng không thể làm gì.
Anh bỗng nghe ra, tiếng bước chân ấy hơi chuyển hướng thì phải… hình như nó đang lên cầu thang. Tim anh bỗng co thắt… vì vị trí của phòng anh ở nằm ngay chỗ đầu cầu thang rẽ phải. Lúc này tiếng bước chân đang dần tiến về phía anh.
Từng bước, từng bước, âm thanh đang dần dần gần thêm nữa. Ám Hỏa phát hoảng, anh đoán chỉ mươi giây nữa thì gã đó sẽ lên hết cầu thang rồi xuất hiện trước mặt anh. Chưa bao giờ căng thẳng như lúc này nhưng anh cố gắng kiềm chế để không kêu lên hoặc nôn ọe cho nhẹ bớt, anh thậm chí muốn chạy như điên quay trở lại phòng mà lẩn trốn như một con thỏ nhát gan. Nhưng, e rằng đã muộn mất rồi, vì quá sợ hãi nên toàn thân anh mềm nhũn bất lực, không thể nhúc nhích.
Đúng vào lúc gã ấy sắp hiện thân, thì tiếng bước chân bỗng ngừng lại.