TÌNH DỤC, PHẦN BA
Câu hỏi 79
Chồng tôi không biết hôn, và có lẽ tôi không thể dạy cho anh ấy. Tôi phải tạo nghiệp gì để có được một nụ hôn đúng nghĩa từ người đàn ông này?“Trước khi trả lời,” tôi bắt đầu, “tôi cho rằng bạn sẽ phải nói cho tôi biết thế nào là một nụ hôn ‘đúng nghĩa?”’
Tôi đang ngồi ở Austin, Texas, cùng với Debbie - một người bạn cũ. Chúng tôi đang ngồi đợi trong một nhà hàng nằm kế bên một phòng tập yoga, nơi mà trong khoảng nửa tiếng nữa, tôi sẽ có một bài nói về những giáo lý Phật giáo cổ xưa. Thật là dễ chịu khi thỉnh thoảng nhận được những câu hỏi như thế này: không quá nặng nề đến mức làm xáo trộn cuộc sống, vì tôi biết thực ra cuộc hôn nhân của cô ấy vẫn đang diễn ra khá tốt đẹp. Chồng cô, Tim, cúi đầu xuống và mỉm cười. Tôi đoán là cậu ấy còn vừa đá nhẹ vào chân vợ một cách dịu dàng ở dưới bàn nữa.
“Ý tôi là,” Debbie trình bày, “tôi nghĩ một nụ hôn thì phải nhớp nháp. Tức là trao đổi thật nhiều nước miếng ấy.” Mắt Tim trợn ngược.
“Tôi không đùa đâu,” cô nói tiếp, mắt nhìn chằm vào chồng. “Ý tôi là, nếu ông hỏi tôi thì tôi không hề nghĩ một cái thơm lên má - hay thậm chí cả lên môi - là một nụ hôn thực sự đâu.” Cô khoanh tay và nhìn tôi đầy kiên quyết, trong khi đó tôi mò mẫm trong trí nhớ để tìm xem liệu mình đã bao giờ nhìn thấy nghiệp cho nước miếng được miêu tả trong các kinh sách cổ hay chưa.
“Tôi nghĩ vấn đề không phải là nước bọt đâu,” cuối cùng, tôi đưa ra quyết định. “Tôi nghĩ vấn đề là sự tập trung. Nếu bạn muốn nhớp nháp, thì nụ hôn sẽ phải kéo dài trong một khoảng thời gian nhất định. Để nụ hôn được kéo dài thì cả hai bạn đều phải chìm đắm trong nó. Chìm đắm có nghĩa là bạn muốn cậu ấy tập trung vào nụ hôn khi cậu ấy đang hôn bạn.”
Tim gật đầu. Cậu ấy trông có vẻ nhẹ nhõm hơn khi biết rằng chúng tôi sẽ không dành nửa tiếng tiếp theo để nói về nước miếng.
“Và
sự tập trung,” tôi tiếp tục, “gần như có nghĩa là không nghĩ về bất kỳ điều gì khác trong khi hôn. Bạn muốn Tim hiện diện và mãn nguyện, bạn muốn Tim chỉ đứng đó và hôn bạn thôi. Bạn muốn một cảm giác tập trung trọn vẹn cho nhau, và ẩn trong sự tập trung đó là một cảm giác về sự hưởng thụ.”
Với điều này thì cả hai đều gật đầu. Giờ thì chúng tôi đang dần đi đến được đâu đó.
“Đây gần như cũng chính là định nghĩa của thiền,” tôi nói thêm, rồi sau đó tôi ngồi nghĩ một lát để xem cái gì sẽ giúp ích cho họ nhiều nhất... một điều mà vị lạt-ma của tôi luôn nói là nơi quan trọng nhất để bắt đầu.
“Được rồi,” tôi nói khi đã trở nên thông suốt. “Nói chuyện này sẽ mất một lúc nhưng chúng ta sẽ đi được đến đó.” Debbie và Tim cùng gật đầu.
“Chúng ta sẽ phải tìm hiểu xem làm thế nào có thể gieo các hạt giống cho sự tập trung hoàn hảo. Tôi có thể bảo bạn rằng bạn phải thiền nhiều hơn mỗi ngày; tránh những việc gây kích thích quá mức như dành quá nhiều thời gian cho thư điện tử hoặc Facebook; ngủ đủ, ăn đủ, luyện tập thể thao. Và đúng là tất cả những việc đó đều có thể giúp ích cho sự tập trung của bạn nhưng chỉ là có thể thôi. Chúng ta sẽ phải nhìn sâu hơn nếu bạn muốn biết bí mật thực sự của một nụ hôn chuẩn.
Chúng ta sẽ tiếp cận vấn đề như thế này. Trong suốt cả ngày, khi chúng ta trải qua cuộc sống của mình, chúng ta đều đang lắng nghe những ý nghĩ được nói ra trong tâm trí chúng ta - phải vậy không?”
“Chắc rồi,” Tim nói. “Có thể chúng ta không thường xuyên nhận ra nhưng tâm trí chúng ta lúc nào cũng đang nói.”
Các hạt giống chính là những người đang nói trong tâm trí bạn trong suốt cả ngày“Tốt. Vậy tôi có một câu hỏi cho bạn. Khi tâm trí bạn đang nói và bạn đang lắng nghe nó nói thì bạn là người đang nói hay bạn là người đang lắng nghe? Vì bạn không thể là cả hai trong cùng một lúc được.”
Debbie và Tim trông có chút bối rối.
“À, hay nói thế này đi. Khi bạn đang nói chuyện với một người ở công ty thì trước tiên bạn sẽ phải nghĩ về điều bạn định nói trước khi bạn nói, phải vậy không?”
“Chắc rồi,” Debbie nói. “Đó là một quá trình liên tục chọn lựa từ ngữ để diễn đạt các ý tưởng của mình.”
“Đúng thế. Và khi việc nói chuyện diễn ra trong tâm trí bạn thì bạn cũng trải qua quá trình tương tự, quá trình chọn lựa từ ngữ bạn muốn nói, phải vậy không?”
“Không, không hề như thế chút nào,” Tim nói. “Các ý nghĩ cứ tự nhiên xuất hiện, hoàn toàn theo ý của chúng mà thôi.”
“Tôi cũng nghĩ thế đấy,” Debbie nói thêm. “Ý tôi là, khi chúng ta vô cùng suy sụp thì chúng ta sẽ nghe thấy những câu nói tiêu cực xuất hiện trong tâm trí chúng ta và chúng ta không thể dừng chúng lại được. Có vẻ như chúng ta không có một chút quyền kiểm soát nào đối với chúng cả. Đó là lý do tại sao việc cố gắng khuyên nhủ những người đang suy sụp có thể khiến chúng ta vô cùng ức chế. Không phải là họ muốn nghe những ý nghĩ tiêu cực đi qua tâm trí họ đâu.”
“Chính xác. Và bạn thấy đấy, điều này cũng đúng cả với những ý nghĩ ngẫu nhiên xuất hiện trong tâm trí khi chúng ta hôn nữa. Có thể Tim đang rất cố gắng để cho bạn một nụ hôn nồng nàn, nhớp nháp, tập trung - nhưng những ý nghĩ về các việc khác cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí cậu. Chúng ta phải quyết định xem tại sao những ý nghĩ đó lại nảy ra trong đầu cậu ấy rồi sau đó chúng ta có thể đi đến bí mật của một nụ hôn tuyệt vời.”
Vừa nói, tôi vừa quay một cái bút trong những ngón tay; Tim nhìn xuống và mỉm cười. “Rồi, rồi. Tôi hiểu rồi. Nếu tôi thấy một cái bút là một cái bút vì những hạt giống mà tôi tình cờ có trong tâm trí tôi, giống như cách tôi thấy mọi thứ và mọi người khác xung quanh tôi vào bất kỳ lúc nào, thì tôi cho rằng điều đó cũng đúng với các ý nghĩ tôi nghe thấy bên trong tâm trí mình. Chắc chắn chúng cũng nảy ra từ các hạt giống.”
“Các hạt giống mà bạn đã gieo trước đây,” tôi bổ sung. “Và câu hỏi là, cái gì gieo những hạt giống đó? Cụ thể hơn, tuần này chúng ta nên gieo các hạt giống như thế nào nếu tuần sau chúng ta muốn nghe những ý nghĩ an tĩnh và tập trung trong đầu chúng ta?”
“À thì lô-gích thôi,” Debbie nói, “chúng ta sẽ phải đem lại sự an tĩnh và tập trung cho người khác. Việc đó sẽ gieo hạt giống.”
“Lại đúng rồi. Và có một cách rất hiệu quả để làm điều đó. Trong suốt cả ngày dài, chúng ta đều phải tương tác với người khác. Có thể khi đi trên phố, chúng ta sẽ bắt gặp ánh mắt của một người quen và chúng ta sẽ tiến lại gần người đó để nói vài câu.
Khi bạn đi đến để nói chuyện với một người nào đó - bất cứ người nào, vào bất kỳ lúc nào trong toàn bộ phần còn lại của cuộc đời bạn - hãy dừng lại một chút để quan sát khuôn mặt người đó, để xem người đó đang cảm thấy gì trong khoảnh khắc đó. Hãy tưởng tượng bạn có thể nhìn xuyên qua hộp sọ của người đó để vào bên trong tâm trí của người đó.
Hãy tưởng tượng tâm trí người đó giống như một cái hồ nhỏ, một cái hổ nhỏ chứa đầy nước trong như pha lê. Hãy nhìn xem hôm nay mặt nước trông như thế nào.
Với một số người, mặt nước hoàn toàn phẳng lặng và yên bình - tức là những người này đang cảm thấy an tĩnh, tập trung. Nếu vậy, ý tưởng là, khi chúng ta rút lại gần khoảng cách và sẵn sàng nói một điều gì đó với họ, chúng ta cần quyết định với bản thân rằng chúng ta sẽ tôn trọng sự an tĩnh này: chúng ta sẽ không khuấy động mặt hồ phẳng lặng trong như pha lê tượng trưng cho sự tập trung của họ.
Chúng ta chọn lựa từ ngữ một cách cẩn thận, thậm chí cả cử chỉ và biểu cảm trên khuôn mặt nữa. Nghiệp của việc chu đáo như thế sẽ gieo các hạt giống để thấy tâm trí bạn - sau đây một tuần hoặc một khoảng thời gian nào đó - an tĩnh và tập trung. Và rồi chúng ta sẽ có thể thực sự cho đối phương toàn bộ sự chú ý của mình khi chúng ta hôn.”
“Tôi cho rằng,” Debbie nói trong khi tôi nhìn đồng hồ, “chúng ta thậm chí còn có thể tạo ra nhiều hạt giống hơn thế nếu mặt hồ của người kia đang xao động dữ dội khi chúng ta đến gần họ. Chúng ta giữ cho mặt hồ pha lê của chính mình yên bình và an tĩnh hết mức có thể để rồi sau đó, khi hai hồ chạm nhau và cuộc trò chuyện bắt đầu, chúng ta sẽ thu được các hạt giống của việc giúp họ tìm được ít nhiều sự yên bình. Chúng ta phải cẩn thận không để mình căng thẳng, kích động, hay đòi hỏi.”
“Cách nghĩ đó thật thú vị,” Tim đồng ý. “Ý tôi là, vào bất kỳ lúc nào hai người gặp nhau và trao đổi vài câu thì những lời nói và ngôn ngữ cơ thể đi kèm với họ đều ảnh hưởng đến cả hai hồ. Nếu bạn muốn gieo các hạt giống cho một nụ hôn tuyệt vời thì bạn phải có được ý định rằng kết quả của mọi cuộc trao đổi nên là lãi ròng cho cả hai người. Mặt hồ của cả hai đều sẽ phẳng lặng như gương.
Hãy làm thế đi,” tôi mỉm cười, và bước ra để đi thực hiện bài nói.