Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 11 Jan 2018

Giá trị vĩ đại của một tai nạn


Tháng 12 năm 1914, phòng thí nghiệm của nhà bác học Thomas Edison bị thiêu rụi hoàn toàn trong một trận hỏa hoạn. Mặc dù con số thiệt hại vượt quá hai triệu đô la Mỹ nhưng công ty bảo hiểm chỉ bồi thường 238.000 đô la.
Vì theo họ, toàn bộ tòa nhà được đúc bằng bê tông, một vật liệu được đánh giá là không bắt lửa. Ngọn lửa đêm hôm đó đã thiêu rụi nhiều công trình tâm huyết của cuộc đời Edison.
Khi đám cháy vẫn chưa được dập tắt, Charles, cậu con trai 24 tuổi của Edison, hốt hoảng lùng sục, tìm kiếm cha mình giữa đống đổ nát mịt mù khói. Cuối cùng, cậu cũng tìm thấy Edison, rất bình tĩnh, đang quan sát cảnh tượng xung quanh. Gương mặt ông đỏ bừng phản chiếu hình ảnh đám cháy, mái tóc bạc trắng bay phất phơ trong gió.
“Tôi nhìn cha mà tim đau nhói,” Charles kể. “Cha tôi đã 67 tuổi, không còn trẻ nữa để bắt đầu lại khi mọi thứ đều đã cháy theo ngọn lửa. Khi trông thấy tôi, cha hét to: “Charles, mẹ con đâu?” Khi tôi bảo rằng tôi không biết, ông nói, “Đi tìm và đưa mẹ con đến đây ngay. Mẹ con sẽ không bao giờ có dịp chứng kiến cảnh này trong cuộc đời một lần nữa đâu.”
Sáng hôm sau, Edison nhìn đống hoang tàn và bảo: “Tai nạn này đã mang đến cho ta một giá trị vĩ đại. Mọi lỗi lầm chúng ta gây ra đều bị xóa sổ hoàn toàn. Cảm ơn Thượng Đế. Giờ đây, chúng ta có thể bắt đầu lại.”
Ba tuần sau đám cháy, Edison cho ra đời chiếc máy hát đĩa đầu tiên.
- Theo The Sower’s Seeds của Brian Cavanaugh

Nếu ngôi nhà bạn bị cháy, hãy tự sưởi ấm mình bằng ngọn lửa ấy.
- Ngạn ngữ Tây Ban Nha




Great value in Disaster


Thomas Edison's laboratory was virtually destroyed by fire in December, 1914. Although the damage exceeded two million dollars, the buildings were only insured for $238,000 because they were made of concrete and thought to be fireproof. Much of Edison's life's work went up in spectacular flames that December night.
At the height of the fire, Edison's 24-year-old son, Charles, frantically searched for his father among the smoke and debris. He finally found him, calmly watching the scene, his red face glowing in the reflection, his white hair blowing in the wind.
“My heart ached for him,” said Charles. “He was 67 - no longer a young man to start life when everything was going up in flames. When he saw me, he shouted, 'Charles, where's your mother? ' When I told him I didn't know, he said, 'Find her. Bring her here. She will never see anything like this as long as she lives. '“
The next morning, Edison looked at the ruins and said, “There is great value in disaster. All our mistakes are burned up. Thank God we can start anew.”
Three weeks after the fire, Edison managed to deliver his first phonograph.
- From Brian Cavanaugh's The Sower's Seeds

If your house is on fire, warm yourself by it.
- Spanish Prover
Last edited by bevanng on 10 Feb 2023, edited 1 time in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 11 Jan 2018

Tin tốt lành


Robert De Vincenzo là một vận động viên đánh gôn xuất sắc người Argentina. Lần nọ, anh đăng quang trong một giải đấu. Khi nhận chi phiếu tiền thưởng xong và chụp hình lưu niệm với báo chí, anh trở lại tòa nhà câu lạc bộ để chuẩn bị ra về.
Lát sau, khi anh đang một mình đi ra bãi đậu xe thì một phụ nữ trẻ tiến đến gần anh. Cô ta chúc mừng chiến thắng của anh, rồi kể cho anh nghe về đứa con đang bệnh nặng và khó qua khỏi của mình. Hiện thời, cô không biết phải làm sao để thanh toán tiền khám chữa bệnh và viện phí cho đứa bé.
De Vincenzo xúc động trước câu chuyện của người phụ nữ, liền lấy bút ký vào tấm chi phiếu tiền thưởng của mình và đưa cho người phụ nữ. “Xin cô nhận để lo cho cháu bé”, anh vừa nói vừa dúi tấm chi phiếu vào tay cô.
Tuần sau, trong bữa ăn trưa ở câu lạc bộ, một viên chức của Hiệp hội đánh gôn chuyên nghiệp đến bàn của anh và nói: “Mấy đứa trẻ ở bãi đậu xe vào tuần trước nói với tôi rằng anh có gặp một phụ nữ ở đấy sau giải.” De Vincenzo gật đầu. Ông ta nói tiếp: “À, tôi có tin này cho anh hay. Cô ta là một tay lừa đảo. Cô ta chẳng có đứa con nào bị bệnh cả. Ả còn chưa lập gia đình nữa là. Cậu đã bị gạt rồi, anh bạn ạ.”
Vincenzo hỏi lại: “Ý của ông là chẳng hề có đứa bé nào sắp chết cả phải không?”
“Đúng vậy”, ông ta đáp.
“Đó là tin vui nhất trong tuần này mà tôi nghe được đấy,” De Vincenzo nói.
- The Best of Bits & Pieces

Hai người cùng nhìn bầu trời buổi tối qua những chấn song: Một người chỉ thấy toàn một màu đen, còn người kia thì thấy những vì sao nhấp nháy.
- Frederick Langbridge




Good news


Robert De Vincenzo, the great Argentine golfer, once won a tournament and, after receiving the check and smiling for the cameras, he went to the clubhouse and prepared to leave. Some time later, he walked alone to his car in the parking lot and was approached by a young woman. She congratulated him on his victory and then told him that her child was seriously ill and near death. She did not know how she could pay the doctor's bills and hospital expenses.
De Vincenzo was touched by her story, and he took out a pen and endorsed his winning check for payment to the woman. “Make some good days for the baby,” he said as he pressed the check into her hand.
The next week, he was having lunch in a country club when a Professional Golf Association official came to his table. “Some of the boys in the parking lot last week told me you met a young woman there after you won that tournament.” De Vincenzo nodded. “Well,” said the official, “I have news for you. She's a phony. She has no sick baby. She's not even married. She fleeced you, my friend.”
“You mean there is no baby who is dying?” said De Vincenzo.
“That's right,” said the official.
“That's the best news I've heard all week,” De Vincenzo said.
- The Best of Bits & Pieces

Two men look out through the same bars: One sees the mud, and one the stars.
- Frederick Langbridge
Last edited by bevanng on 10 Feb 2023, edited 1 time in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 11 Jan 2018

Trái tim không có tuổi


Chiếc tàu thủy lướt đi, trên boong có rất nhiều người đang tận hưởng kỳ nghỉ thoải mái trên biển kéo dài ba ngày. Ở lối đi phía trước tôi là một người phụ nữ nhỏ bé trong bộ quần áo màu nâu nhạt. Đôi vai bà hơi khom lại, mái tóc trắng được cắt ngắn quá vai.
Từ loa phóng thanh của con tàu chợt vang lên một giai điệu quen thuộc của bài hát “Hãy bắt đầu điệu nhảy Beguine”. Và bất chợt, một điều thật tuyệt vời diễn ra ngay trước mắt tôi. Người phụ nữ - không để ý rằng có người đang ở phía sau lưng mình - nhanh nhẹn và duyên dáng bước theo tiếng nhạc - toàn thân uyển chuyển, nhịp nhàng.
Khi đến gần cánh cửa dẫn đến toa ăn, bà trở lại vẻ nghiêm nghị và từ tốn bước vào trong.
Những người trẻ tuổi thường nghĩ rằng những người ở vào độ tuổi xế chiều như chúng tôi thì sẽ chẳng còn lãng mạn, chẳng hợp với khiêu vũ hay mộng mơ. Họ đánh giá chúng tôi qua dáng vẻ bề ngoài của tuổi tác, của những nếp nhăn, của những vòng eo to và của mái tóc muối tiêu.
Họ không thấy con người thực đang sống bên trong chúng tôi.
Không ai biết rằng tâm hồn tôi vẫn còn là tâm hồn của một cô gái mảnh mai, lớn lên ở một vùng ngoại ô Boston. Từ sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn nghĩ tôi là con gái út trong một gia đình hạnh phúc, có một người mẹ xinh đẹp chăm sóc yêu thương và một người cha luôn luôn vui vẻ ở bên cạnh.
Và tôi vẫn còn là một thiếu nữ lãng mạn khao khát tình yêu, một phụ nữ trẻ mong muốn khẳng định mình trong xã hội - nhưng tôi biết thổ lộ điều này với ai đây?
Chúng tôi cũng như người phụ nữ nọ, vẫn giữ lòng ngân vang tiếng nhạc. Với những vốn sống đã góp nhặt được, bề ngoài chúng tôi trông như những người đã trưởng thành, nhưng bên trong vẫn còn là những đứa trẻ con thích vui đùa, những thiếu nữ e thẹn, những người trẻ tuổi đầy ắp ước mơ. Trong chúng tôi vẫn luôn tồn tại những trải nghiệm cuộc sống, và cả những gì mà chúng tôi luôn muốn vươn tới.
Trong tim chúng tôi vẫn vang vọng những giai điệu rộn ràng của bài hát “Hãy bắt đầu điệu nhảy Beguine”. Và những khi chỉ có một mình, chúng tôi lại khiêu vũ.

- Beth Ashley




An Ageless Heart


The cruise ship was crowded with people off for three days of pleasure. Ahead of me in the passageway walked a tiny woman in brown slacks, her shoulders hunched, her white hair cut in a bob.
From the ship's intercom came a familiar tune - “Begin the Beguine.” And suddenly, a wonderful thing happened. The woman, unaware anyone was behind her, did a quick and graceful dance step - back, shuffle, slide.
As she reached the door to the dining salon, she re-assembled her dignity, and stepped soberly through.
Younger people often think folks my age are beyond romance, dancing or dreams. They see us as age has shaped us; camouflaged by wrinkles, thick waists and gray hair.
They don't see the people who live inside.
No one would ever know that I am still the skinny girl who grew up in a leafy suburb of Boston. Inside, I still think of myself as the youngest child in a happy family headed by a mother of great beauty and a father of unfailing good cheer.
And I am still the romantic teenager who longed for love, the young adult who aspired to social respectability - but whom shall I tell?
We are all like the woman in the ship's passageway, in whom the music still echoes. We are the sum of all the lives we once lived. We show the grown-up part, but inside we are still the laughing children, the shy teens, the dream-filled youths. There still exists, most real, the matrix of all we were or ever yearned to be.
In our hearts we still hear “Begin the Beguine” - and when we are alone, we dance.
- Beth Ashley
Last edited by bevanng on 10 Feb 2023, edited 1 time in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 11 Jan 2018

Tại sao phải nản lòng?


Một ngày nọ, khi đang lái xe về nhà sau giờ tan tầm, tôi dừng lại ở công viên gần nhà để vào xem trận đấu bóng chày tranh giải địa phương. Vừa ngồi xuống băng ghế cạnh sân bóng, tôi hỏi một trong những cậu bé đang có mặt ở đó về tỉ số của trận đấu.
“Chúng cháu bị dẫn trước 14-0 ạ!” cậu bé mỉm cười, trả lời tôi.
“Thật sao?”, tôi ngạc nhiên. “Thế mà nhìn cháu chẳng có chút gì nản lòng nhỉ!”
“Nản lòng ư?” cậu bé hỏi lại với vẻ khó hiểu lộ rõ trên mặt. “Tại sao lại nản lòng cơ chứ? Trận đấu còn chưa kết thúc cơ mà!”
- Jack Canfield




Discouraged?


As I was driving home from work one day, I stopped to watch a local Little League baseball game that was being played in a park near my home. As I sat down behind the bench on the first-baseline, I asked one of the boys what the score was.
“We're behind 14 to nothing,” he answered with a smile.
“Really,” I said. “I have to say you don't look very discouraged.”
“Discouraged?” the boy asked with a puzzled look on his face. “why should we be discouraged? We haven't been up to bat yet.”
- Jack Canfield
Last edited by bevanng on 11 Feb 2023, edited 1 time in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 20 Jan 2018

Thưa cô, cô giàu có phải không ạ?


Hai đứa bé co mình trong chiếc áo bành tô quá khổ, rách rưới đứng nép vào nhau phía sau cánh cửa, run rẩy mời tôi: “Thưa cô, cô mua báo cũ không ạ?”
Tôi đang bận, chỉ muốn từ chối một tiếng cho xong, thế nhưng khi nhìn xuống đôi chân của chúng, tôi thật không đành lòng. Những đôi xăng-đan bé xíu, ướt sũng vì mưa tuyết. “Vào nhà đi, cô sẽ làm cho mỗi đứa một ly cacao nóng!” Chúng lặng lẽ bước theo tôi. Hai đôi xăng-đan sũng nước được đặt trên bệ lò sưởi để hong cho khô.
Cacao và bánh mì nướng ăn kèm mứt có thể làm ấm lòng trước cái lạnh buốt giá bên ngoài. Đưa thức ăn cho bọn trẻ xong, tôi lại vào bếp để tiếp tục với những con số chi tiêu đau đầu.
Không khí yên ắng trong phòng khách khiến tôi cảm thấy hơi làm lạ. Tôi nhìn vào trong phòng.
Cô bé đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay, ngắm nhìn một cách say mê. Cậu bé đi cùng rụt rè: “Thưa cô, cô giàu có phải không ạ?”
“Cô giàu có ư? Không, không đâu cháu ạ!” - Vừa nói, tôi vừa ngao ngán nhìn tấm khăn trải bàn đã sờn cũ của mình.
Cô bé cẩn thận đặt chiếc tách vào đĩa. “Những chiếc tách của cô hợp với bộ đĩa ghê!” Giọng nói của cô bé có vẻ thèm thuồng.
Thế rồi chúng ra đi, trên tay cầm theo gói báo cũ, băng mình trong ngọn gió rét căm căm. Chúng không nói lời cảm ơn. Nhưng quả thật, chúng không cần phải cảm ơn tôi. Những gì chúng đã làm cho tôi còn hơn cả tiếng cảm ơn. Những chiếc tách và đĩa bằng gốm màu xanh trơn của tôi là loại thường thôi. Nhưng chúng là một bộ rất hợp. Tôi nếm thử món khoai tây và khuấy nồi súp. Khoai tây và món súp, rồi mái nhà, cả người chồng của tôi với công việc ổn định - tất cả đều rất phù hợp với tôi.
Tôi đặt chiếc ghế đang ở trước lò sưởi vào chỗ cũ và dọn dẹp lại căn phòng cho gọn gàng. Vết bùn từ đôi xăng-đan ướt sũng của hai đứa bé vẫn còn đọng lại trên mặt lò sưởi, nhưng tôi không lau đi. Tôi muốn giữ chúng lại, để lỡ đâu có ngày tôi lại quên rằng mình giàu có đến mức nào.
- Marion Doolana

Nếu để ý đến những điều bạn có trong cuộc sống, bạn sẽ nhận được nhiều hơn thế.
Còn nếu chỉ để ý đến những điều bạn không có trong cuộc sống, bạn sẽ thấy mình không bao giờ có đủ.

- Oprah Winfrey




Lady, are you rich?


They huddled inside the storm door - two children in ragged outgrown coats.
“Any old papers, lady?”
I was busy. I wanted to say no - until I looked down at their feet. Thin little sandals, sopped with sleet. “Come in and I'll make you a cup of hot cocoa.” There was no conversation. Their soggy sandals left marks upon the hearthstone.
Cocoa and toast with jam to fortify against the chill outside. I went back to the kitchen and started again on my household budget…
The silence in the front room struck through to me. I looked in.
The girl held the empty cup in her hands, looking at it. The boy asked in flat voice, “Lady… are you rich?”
“Am I rich? Mercy, no!” I looked at my shabby slipcovers.
The girl put her cup back in its saucer - carefully. “Your cups match your saucers.” Her voice was old with a hunger that was not of the stomach.
They left then, holding their bundles of papers against the wind. They hadn't said thank you. They didn't need to. They had done more than that. Plain blue pottery cups and saucers. But they matched. I tested the potatoes and stirred the gravy. Potatoes and brown gravy - a roof over our heads - my man with a good steady job - these things matched, too.
I moved the chairs back from the fire and tidied the living room. The muddy prints of small sandals were still wet upon my hearth. I let them be. I want them there in case I ever forget again how very rich I am.
- Marion Doolan

If you look at what you have in life, you’ll always have more.
If you look at what you don’t have in life, you’ll never have enough.
- Oprah Winfrey
Last edited by bevanng on 11 Feb 2023, edited 1 time in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 20 Jan 2018

Bài học về cách chấp nhận


Mỗi lần gặp thất bại trong cuộc sống, tôi lại nghĩ ngay đến câu chuyện của cậu bé Jamie Scott. Ngày đó, Jamie đang thử diễn một vai trong vở kịch của trường.
Mẹ cậu bé nói với tôi rằng em đã đặt hết tâm huyết vào vai diễn thử này, mặc dầu trong thâm tâm bà lo sợ con trai mình sẽ không được chọn. Đến ngày nhà trường quyết định chọn vai diễn, tôi theo bà đến trường để đón Jamie sau giờ tan học.
Vừa nhìn thấy mẹ, Jamie chạy vội ngay đến, đôi mắt sáng long lanh ngập tràn hãnh diện và thích thú: “Mẹ ơi, mẹ đoán thử xem nào?”, cậu bé la toáng lên rồi nói luôn câu trả lời mà sau này trở thành bài học cho tôi: “Con được cô chọn là người vỗ tay và cỗ vũ, mẹ ạ!”
- Marie Curling


Roles - and how we play them


Whenever I'm disappointed with my spot in life, I stop and think about little Jamie Scott. Jamie was trying out for a part in a school play. His mother told me that he'd set his heart on being in it, though she feared he would not be chosen.
On the day the parts were awarded, I went with her to collect him after school. Jamie rushed up to her, eyes shining with pride and excitement. “Guess what, Mum,” he shouted, and then said those words that remain a lesson to me: “I've been chosen to clap and cheer.”
- Marie Curling
Last edited by bevanng on 11 Feb 2023, edited 1 time in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 20 Jan 2018

Sergie của tôi


Nếu như được sống lại cuộc đời mình, bạn sẽ làm điều gì khác đi?” - Nếu có ai đó hỏi bạn câu này thì bạn sẽ trả lời thế nào? Còn với tôi, tôi chỉ mong được sống lại quãng đời đã qua, khi ngày mai sẽ trở thành ngày hôm qua, ngày kia sẽ là hai ngày trước, cứ thế… Nếu có thể, tôi sẽ đánh đổi mỗi ngày mình đang sống để lấy bất kỳ một ngày nào của quá khứ vì tôi muốn mãi mãi được sống trong hạnh phúc với Sergei. Ước muốn ấy giống như cố tìm lại sao chổi đã xuất hiện vào mùa xuân năm trước, một ngôi sao chỉ lướt qua Trái đất chỉ có một lần trong mười bảy ngàn năm. Nhưng dù cho cuộc sống trước mắt có ra sao thì những năm tháng tươi đẹp nhất tôi đã gắn bó với Sergei sẽ lưu mãi trong tim tôi.
Mọi chuyện đến với Sergei và tôi thật tự nhiên, trong sáng, thơ mộng như mặt nước hồ vào những đêm sáng trăng. Sergei đến với tôi chân thành như một người bạn, cả hai luôn sóng đôi bên nhau trên đường băng trước ánh mắt của hàng ngàn khán giả. Rồi chúng tôi yêu nhau, Sergei tinh tế, dịu dàng, anh cho tôi những giây phút ngọt ngào, lãng mạn. Rồi chúng tôi kết hôn và có con với nhau. Tôi được sống hạnh phúc trong một thế giới mà tôi không còn mong đợi gì hơn: một người chồng chuẩn mực, một đứa con xinh ngoan, còn bản thân tôi vẫn có thể tiếp tục theo đuổi bộ môn trượt băng nghệ thuật yêu thích của mình.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng bình yên như ta mong muốn. Cuộc sống ban cho tôi mọi thứ: tình yêu, con cái, sự nghiệp, của cải… rồi bất ngờ cướp đi niềm vui sống trong tôi vào một mùa đông lạnh lẽo, rét buốt. Sergei ra đi để lại một khoảng trống vô hình khiến tôi hụt hẫng, thẫn thờ và đau đớn cùng cực. Tất cả như một trận cuồng phong cuốn tôi khỏi cuộc sống thần tiên và ném vào một khu rừng hoang vu, u ám.
Nhớ ngày đầu mới gặp nhau, Sergei là bạn diễn môn trượt băng nghệ thuật của tôi. Anh lớn hơn tôi bốn tuổi và hoàn toàn khác biệt tôi về nhiều thứ. Chỉ có những cú tung người, những khi xoay chuyển trong vòng tay Sergei là chúng tôi kết hợp rất ăn ý. Và chẳng hiểu vì sao tôi luôn tin rằng Sergei là người duy nhất có thể biểu diễn cùng mình.
Nhiều năm trôi qua, cả hai chúng tôi cùng lớn lên và chuẩn bị tranh tài tại Olympic 1988. Khi cuộc thi đến gần, chúng tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng. Trong một buổi luyện tập vào giữa tháng Mười Một, khi Sergei đang nâng tôi trên cao thì anh trượt chân và làm tôi rơi xuống đất, phần đầu bị đập rất mạnh xuống mặt băng. Tôi cảm giác như đầu mình bị chẻ ra làm đôi, mắt mờ đi và tôi lịm người bất tỉnh.
Trong thời gian ở bệnh viện, tôi luôn lo nghĩ về việc luyện tập dở dang, về thế vận hội Olympic sắp đến và càng cảm thấy điên tiết vì cú trượt chân của Sergei.
Một hôm, Sergei đến bệnh viện thăm tôi. Anh mang tặng tôi một đóa hồng rực đỏ nhưng trông anh rất buồn. Đó là lần đầu tiên anh tặng hoa cho tôi. Tôi vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy hạnh phúc khi nhìn anh buồn bã đến vậy. Anh đến thăm và tặng hoa cho tôi mỗi ngày. Và khi có thể trượt băng trở lại, tôi chợt có cảm giác là lạ trong cách anh nâng giữ tôi khi biểu diễn, đôi tay anh như siết chặt tôi hơn, ấm áp và nồng nàn.
Tất niên năm ấy, anh đến dùng cơm và ở lại đón năm mới với gia đình tôi. Tình cảm giữa chúng tôi thật sự nảy nở từ đó. Anh và tôi đã ngồi bên nhau say sưa trò chuyện suốt đêm, tay trong tay tản bộ trên con đường se lạnh vào xuân và lắng nghe âm thanh lạo xạo trên tuyết theo mỗi nhịp bước chân của mình. Những cánh đồng phủ tuyết trắng xóa, tiếng chuông nhà thờ vọng lại từ xa, đây đó những ngôi nhà tràn ngập ánh đèn vàng ấm cúng. Đêm thật đẹp. Và lòng người thật ấm áp.
Năm ấy, chúng tôi giành lại được huy chương vàng Olympic năm 1988 tại Calgary, Canada. Một năm sau chúng tôi cưới nhau và con gái Daria của chúng tôi chào đời hai năm sau đó. Năm 1994, chúng tôi tiếp tục giành được huy chương vàng Olympic thứ hai tại Lillehammer, Na Uy.
Năm 1995, chúng tôi tập luyện tại Lake Placid cho chuyến lưu diễn “năm mươi năm thành phố của những ngôi sao trượt băng nghệ thuật”. Buổi tập hôm ấy, chúng tôi xuất hiện trong tư thế cả hai cùng quỳ một chân, mặt đối mặt. Tôi tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận rõ con tim anh đang vỗ nhịp, mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ chiếc áo anh đang mặc khiến tôi ngây ngất.
Chúng tôi thực hiện những động tác đầu tiên - cú xoay tròn nâng cao dần. Rồi chúng tôi phải tách ra, gập người lại hai lần trước một pha nâng người lên cao khác. Nhạc dần đến đoạn cao trào, cũng là lúc chúng tôi phải thực hiện động tác quyết định. Nhưng tôi lưu ý thấy Sergei chỉ lướt đi trên băng mà không hề gập người. Tôi nghĩ có thể do lưng của anh lại bị đau. Sergei cũng không thể điều khiển được bàn chân. Anh cố dừng nhưng lại tiếp tục lao nhanh về phía trước và đâm sầm vào những tấm chắn quanh sân. Anh đang bị choáng váng nhưng anh không nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Rồi anh khuỵu chân, loạng choạng ngã xuống mặt băng.
Tôi hốt hoảng lao về phía Sergei. Giữa sân băng lạnh giá mà cơ thể anh vẫn đầm đìa mồ hôi. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ đau đớn, anh không nói được gì, chỉ quằn quại bấu chặt tay tôi. Miệng anh há to và dường như anh đang cố hớp lấy không khí, một cách khó nhọc và bất lực. Tôi thật sự hoảng loạn. Tôi vẫn chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra. Ngay lúc ấy tôi chợt quên bẵng vốn tiếng Anh ít ỏi của mình, thậm chí tôi còn không nhớ được từ “giúp đỡ” trong tiếng Anh là gì. Tôi chỉ ra sức vừa chạy vừa la hét, cố tìm một ai đó và nhờ họ giúp đỡ.
Sergei được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Dù các bác sĩ đã làm hết sức mình, nhưng họ vẫn không thể giữ anh lại cho tôi. Ở tuổi hai mươi tám, Sergei đã bỏ tôi ra đi mãi mãi vì một cơn đau tim đột ngột. Tôi muốn khóc thật to nhưng tôi tự không cho phép mình khóc, vì tôi biết nước mắt sẽ khiến tôi không thể gượng dậy, tôi sợ mình sẽ gục ngã trước nỗi đau mất anh, tôi sợ anh buồn và thất vọng về tôi. Mắt tôi cứ nhòe đi và cổ họng ứ nghẹn, đắng nghét. Tôi không thể chịu đựng nổi, quá bất ngờ, quá cay đắng. Tôi sẽ sống sao đây khi từ nay không còn ai nâng tôi trong vòng tay, không còn ai vỗ về, yêu thương và chia sẻ cuộc sống này cùng tôi?
Tôi cởi đôi giày trượt ra khỏi chân anh, đôi chân giá lạnh. Tôi xoa hai tay mình vào chân anh, cố làm ấm chúng lại. Tôi cũng muốn làm ấm đôi bàn tay của anh, sưởi ấm cả cơ thể anh. Tôi yêu thương và trân trọng chúng biết mấy. Nhưng hình như tình yêu đó của tôi vẫn không đủ sức giữ anh lại trên cõi đời này.
Anh đã trở vẻ với đất mẹ yêu thương, còn tôi một mình đối diện với nỗi mất mát. Đứa con bé bỏng của chúng tôi hoàn toàn không hiểu được sự ra đi của cha. Tôi cố gắng nói cho Daria hiểu, nhưng chẳng biết phải làm thế nào. Thật khó khăn khi buộc phải thốt ra những lời mà ngay cả tôi cũng cảm thấy vô cùng đau đớn: “Cha con đả mất, cha sẽ không bao giờ trở về nữa…”. Darla chẳng khóc mà cũng chẳng buồn. Thái độ của con bé càng khiến tôi lo sợ. Thế nhưng sau đó con bé đã hỏi: “Nếu con muốn gặp cha thì sao?”. Câu hỏi ngây thơ của con khiến tim tôi tan nát. Tôi phải nói với con rằng cha sẽ về thăm con khi nào cha muốn và đôi khi, con sẽ nhìn thấy cha trong giấc mơ của mình. Tôi còn nói với con rằng, giờ đây cha cũng giống như một thiên thần, cha sẽ không còn trở về nhà mỗi ngày nữa và chúng ta sẽ rất buồn cũng như thỉnh thoảng con sẽ thấy mẹ khóc.
Tôi vừa nói vừa âu yếm nhìn vào đôi mắt con, chỉ mong sao Daria có thể hiểu. Con bé im lặng, đôi chân nó vẫn lắc lư trên thành giường, con bé ngọng nghịu nói: “Mẹ ngoan đi nào, mẹ đừng khóc nữa nhé”. Rồi nó dùng bàn tay bé xíu của mình quệt nước mắt cho tôi. Lòng tôi thắt lại, tôi lại càng muốn khóc to hơn…
Tôi ở lại Moskva sống cùng cha mẹ và khắc khoải đếm từng ngày. Tôi cảm thấy lạc lõng, chơi vơi như không còn điểm tựa - tôi không còn là chính mình nữa. Tất cả giờ đây thật vô nghĩa. Tôi chẳng có một mục đích nào cho cuộc đời mình, chẳng còn gì để cố gắng hay phấn đấu. Mỗi sáng khi mở mắt ra, tôi lại nằm trên giường mà tự hỏi: “Tại sao mình lại thức dậy? Mình ra khỏi giường để làm gì?”. Tôi thấy tương lai thật u ám. Không ai có thể hiểu tôi lúc này, và nếu có, cũng chẳng ai có thể giúp tôi thoát khỏi bóng đêm triền miên đang vây quanh và siết chặt lấy tôi. Tôi chỉ có thể tự xoa dịu nỗi đau của mình mỗi khi tôi gào khóc thật to, cảm giác vở toang lồng ngực để phá vỡ một cái gì đó đang ứ nghẹn trong lòng.
Thời gian cứ chầm chậm trôi, tôi dần nhận ra rằng làm việc là điều có thể giúp tôi xoa dịu vết thương. Sự nghiệp trượt băng là cả một tương lai đang chờ tôi phía trước. Môn trượt băng nghệ thuật chính là niềm đam mê và là sợi dây gắn kết tình yêu của hai chúng tôi, giờ đây có thể nó sẽ là chiếc giá đỡ để giúp tôi đứng dậy. Tôi sẽ sống cùng nó với tất cả tình yêu và tâm huyết, tôi sẽ sống cho cả phần của Sergei, bởi ước mơ của anh vẫn còn dang dở. Thế là tôi nghĩ đến một buổi biểu diễn trượt băng nghệ thuật để tưởng niệm Sergei với sự góp mặt của những người bạn thân. Thật khó khăn khi tôi phải biểu diễn trước mọi người mà không có Sergei sóng đôi. Tôi sẽ phải một mình đối diện với những ký ức đau buồn trên sân băng và phải cố gắng lấp đầy cái sân khấu mênh mông ấy khi không có anh. Đó là những gì tôi cần phải làm. Tôi sẽ chẳng trượt cùng với một ai khác. Đôi tay của Sergei là đôi tay duy nhất dìu tôi trên sân băng từ khi tôi mười một tuổi và sau này vẫn vậy.
Đêm diễn thiêng liêng ấy đã đến. Tôi hồi hộp chờ đợi sau tấm màn, lo sợ rằng mình sẽ bật khóc và không giữ được bình tĩnh. Khi nghe những giai điệu của bài Sonate Ánh Trăng quen thuộc, quá nhiều kỷ niệm tràn về. Tôi thấy mình đang thực hiện những động tác của bài múa tự do năm nào tại Thế vận hội Olympic năm 1994 ở Lillehammer. Sergei đang diễn cùng tôi, anh tung tôi ra xa… cả hai cùng xoay người… cả hai lướt chéo qua nhau… Tất cả cùng ùa về thật sống động, cứ như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Tôi cảm nhận rõ linh hồn của Sergei đang ở đâu đây, ngay bên tôi lúc ấy.
Lúc trước, mỗi khi đến lượt biểu diễn của mình, Sergei và tôi luôn tay trong tay cùng tiến ra sân băng. Giờ đây, cảm giác một mình phải thực hiện tất cả thật kinh khủng.
Đèn bật sáng choang, mọi người vỗ tay chào đón, một cảm giác thật lạ dâng trong lòng tôi. Tôi đã lo lắng biết bao vì sợ mình sẽ bị chìm khuất và rằng sẽ không ai nhìn thấy cũng như ủng hộ tôi vì tôi quá nhỏ bé. Nhưng thật lạ, ngay lúc ấy tôi cảm thấy mình to lớn, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tôi phải làm điều gì đó cho Sergei và cho chính tối. Tôi lắng nghe Sergei, tôi lắng nghe nhũng gì anh đang mách bảo. Điều đó khiến sức mạnh trong tôi được nhân đôi. Từ ngày Sergei ra đi, chưa bao giờ tôi cảm thấy tài năng trong mình trào dâng mãnh liệt đến thế và chưa bao giờ tôi cảm thấy mình tràn đầy sức sống đến như vậy.
Bài biểu diễn của tôi thật sự thành công. Sau bài múa, tôi muốn nói đôi lời với mọi người, với những người đã luôn ủng hộ tôi. Thế nhưng khi cầm mic-rô trên tay, bao nhiêu ngôn từ đều biến mất. Tôi chỉ có thể nói những điều vô cùng giản dị từ sâu thẳm con tim mình: “Tôi không biết nói thế nào để diễn đạt hết suy nghĩ của mình, nhưng tôi chỉ muốn cầu chúc tất cả các bạn: Hãy cố tìm lấy hạnh phúc trong từng ngày. Hãy mỉm cười với nhau ít nhất một lần trong ngày. Hãy nói với nhau, dù chỉ một câu, rằng bạn yêu quý những người thân yêu của mình biết chừng nào. Đừng ngại ngùng, hãy nói rằng bạn yêu họ!”.
Đó là những gì tôi đã học được từ cuộc sống của mình, với Sergei của tôi.

(Việt Hòa dịch theo Internet)
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 21 Jan 2018

Tôi vẫn tin vào tuổi trẻ hôm nay


Thỉnh thoảng, khi đáp máy bay đi thuyết trình ở các nơi, tôi thấy mình may mắn khi được ngồi cạnh những người bạn đồng hành thích trò chuyện. Đó quả là một điều thú vị, bởi tôi vốn là người thích lắng nghe người khác.
Tôi đã được nghe nhiều câu chuyện về nỗi buồn, niềm vui, nỗi sợ hãi, sự thù hằn và về nhiều điều thú vị khác.
Nhưng cũng thật buồn, có nhiều lúc tôi phải ngồi cạnh một người chỉ muốn trút tất cả sự hằn học, bực tức lên vị khán giả bất đắc dĩ ngồi bên cạnh trong suốt chặng đường dài 600 dặm. Tôi nhớ có một lần như thế, tôi buộc phải ngồi một chỗ chịu đựng bài thuyết trình về tình trạng kinh khủng của thế giới ngày nay: “Anh biết đấy, giới trẻ ngày nay thật là…”. Ông ta cứ tiếp tục nói không ngừng về sự tệ hại của tuổi trẻ ngày nay, chủ yếu là dựa vào những bản tin lúc 6 giờ hàng ngày mà không có sự chọn lọc.
Tôi vui mừng xuống máy bay khi đến nơi và trên đường về khách sạn, tôi mua một tờ báo địa phương. Một trang bên trong của tờ báo có đăng một bài viết mà tôi nghĩ rằng đáng ra nó phải được đưa lên trang nhất.
Bài báo viết về một cậu bé 15 tuổi bị mắc bệnh u não. Cậu đang phải điều trị bằng phương pháp xạ trị và hóa trị. Hậu quả của những đợt điều trị ấy làm cậu bị rụng hết cả tóc. Tôi nhớ cảm giác của mình lúc bằng tuổi cậu bé - ắt hẳn là tôi phải xấu hổ và khổ sở lắm.
Những người bạn của cậu chợt nghĩ ra một giải pháp: tất cả các cậu bé trong lớp đều xin phép gia đình được cạo hết tóc để bạn mình sẽ không phải là người không có tóc duy nhất trong trường. Và ngay trên trang báo là bức hình chụp một người mẹ đang tự tay cạo đầu cho con mình trước vẻ hài lòng của mọi người trong gia đình.
Vâng, tôi vẫn tin vào tuổi trẻ hôm nay.
- Hanoch McCarty




I don't despair about kids today


Sometimes when I'm flying from one speaking engagement to another, I find myself lucky when sitting next to someone who's quite talkative. This is often a pleasant experience for me because I'm an inveterate people-watcher. I've heard stories of sadness, delight, fear, rivals and many other interesting stories.
Sad to say, there are times when I'm sitting next to someone who just wants to vent his spleen on a captive audience for 600 miles. It was one of those days. I settled in, resignedly, as my seatmate began his disquisition on the terrible state of the world with, “You know, kids today are…” He went on and on, sharing vague notions of the terrible state of teens and young adults, based on watching the six o'clock news rather selectively.
I gratefully disembarked the plane and bought a local paper on the way to the hotel. There, on an inside page, was an article that I believe ought to have been the front-page headline news.
The article wrote about a 15-year-old boy with a brain tumor. He was undergoing radiation and chemotherapy treatments. As a result of those treatments, he had lost all of his hair. I remember how I would have felt about that at his age - I would have been mortified!
This young man's classmates spontaneously came to the rescue: all the boys in his grade asked their family if they could shave their heads so that Brian wouldn't be the only bald boy in the high school. There, on that page, was a photograph of a mother shaving off all of her son's hair, with the family looking on approvingly.
No, I don't despair about kids today.
- Hanoch McCarty
Last edited by bevanng on 11 Feb 2023, edited 1 time in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 21 Jan 2018

Chuyện về cây cầu kỳ vĩ


Cầu Brooklyn bắc ngang con sông nằm giữa vùng Manhattan và Brooklyn được xem là phép lạ của ngành xây dựng. Vào năm 1883, một kỹ sư giàu óc sáng tạo tên là John Roebling, cảm thấy hứng thú với ý tưởng sẽ xây cây cầu ngoạn mục này.
Tuy nhiên, các chuyên gia cầu đường bảo ông hãy quên ý tưởng đó đi vì đó là một dự án bất khả thi. Không nản lòng, ông thuyết phục con trai mình là Washington, cũng là một kỹ sư đầy tiềm năng. Cả hai cha con cùng ấp ủ ý tưởng về cách hoàn thành cây cầu và cách vượt qua mọi trở ngại. Bằng mọi cách, họ thuyết phục các ngân hàng đầu tư tài chính cho dự án xây cầu này. Hết sức phấn khởi và nhiệt thành, họ tuyển nhân công và bắt đầu xây cây cầu như mơ ước của mình.
Dự án mới tiến hành được vài tháng thì tai họa ập đến. Một tai nạn ngay tại công trường đã cướp đi sinh mạng của John Roebling, còn Washington, con trai ông, thì bị tổn thương não nặng nề, không thể đi đứng và nói được. Ai cũng nghĩ rằng cuối cùng dự án sẽ tan thành mây khói vì chỉ có cha con Roebling là những người duy nhất hiểu được cách xây chiếc cầu này.
Mặc dầu không thể đi lại và nói chuyện được, nhưng đầu óc Washington Roebling vẫn còn rất tinh anh. Một hôm, khi đang nằm trong bệnh viện, trong đầu anh chợt nghĩ ra cách hình thành một bộ mã truyền tin. Vận động duy nhất của cơ thể anh là nhúc nhích được một ngón tay. Với bộ mã này, anh dùng ngón tay còn chuyển động được gõ ra ý nghĩ của mình để thông tin với vợ những gì cần nói với các kỹ sư vẫn đang tiếp tục xây dựng cây cầu. Trong suốt 13 năm, Washington đã ra lệnh bằng ngón tay duy nhất còn chuyển động của mình cho đến khi hoàn thành cây cầu Brooklyn kỳ vĩ.
- Theo A Fresh Packet of Sower's Seeds của Brian Cavanaugh




The miracle bridge


The Brooklyn Bridge that spans the river between Manhattan and Brooklyn is simply an engineering miracle. In 1883, a creative engineer, John Roebling, was inspired by an idea for this spectacular bridge project. However, bridge-building experts told him to forget it, it just was not possible. Roebling convinced his son, Washington, an up-and-coming engineer, that the bridge could be built. The two of them conceived the concept of how it could be accomplished, and how to overcome the obstacles. Somehow they convinced bankers to finance the project. Now with unharnessed excitement and energy, they hired their crew and began to build their dream bridge.
The project was only a few months under way when a tragic on-site accident killed John Roebling and severely injured his son. Washington was severely brain-damaged, unable to talk or walk. Everyone thought that the project would have been scrapped since the Roeblings were the only ones who understood how the bridge could be built.
Though Washington Roebling was unable to move or talk, his mind was as sharp as ever. One day, as he lay in his hospital bed, an idea flashed in his mind as to how to develop a communication code. All he could move was one finger, so he touched the arm of his wife with that finger. He tapped out the code to communicate to her what she was to tell the engineers who continued building the bridge. For 13 years, Washington tapped out his instructions with one finger until the spectacular Brooklyn Bridge was finally completed.
- From Brian Cavanaugh's A Fresh Packet of Sower's seeds
Last edited by bevanng on 11 Feb 2023, edited 2 times in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 23 Jan 2018

Bài học từ trái tim


Đ
ó là bài học mà Sarah - cô con gái nhỏ mười tuổi của tôi phải luôn mang thanh nẹp ở chân do một dị tật bẩm sinh - đã cho tôi. Hôm đó là một ngày mùa xuân tuyệt đẹp, Sarah vừa đi học về đã kể ngay cho tôi nghe về việc cô bé đã tham gia thi đấu trong ngày hội thể thao ở trường.
Nghĩ đến đôi chân của Sarah, tôi liền chuẩn bị ngay những lời an ủi để cô bé không nản lòng. Thế nhưng trước khi tôi kịp nói lời nào, Sarah đã hào hứng: “Bố à, con thắng đến hai cuộc đua!”
Tôi thật không thể tin được điều ấy! Và Sarah nói thêm: “Con có lợi thế hơn các bạn khác bố ạ!”
À, thì ra là như thế. Tôi có thể tưởng tượng rằng Sarah đã được ưu tiên đứng trước vạch xuất phát so với các bạn… hay một điều gì tương tự như thế. Thế nhưng, lại một lần nữa cô bé lại nói trước: “Bố ơi, không phải con được xuất phát trước đâu nhé… lợi thế của con là con luôn biết rằng mình phải cố gắng thật nhiều!”
- Stan Frager



A lesson in heart

A lesson in “heart” is my little, 10-year-old daughter, Sarah, who was born with a muscle missing in her foot and wears a brace all the time. She came home one beautiful spring day to tell me she had competed in “field day” - that's where they have lots of races and other competitive events.
Because of her leg support, my mind raced as I tried to think of encouragement for my Sarah, things I could say to her about not letting this get her down - but before I could get a word out, she said, “Daddy, I won two of the races!”
I couldn't believe it! And then Sarah said, “I had an advantage.”
Ahh! I knew it. I thought she must have been given a head start… some kind of physical advantage. But again, before I could say anything, she said, “Daddy, I didn't get a head start… my advantage was I had to try harder!”

- Stan Frager
Last edited by bevanng on 11 Feb 2023, edited 1 time in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 26 Jan 2018

Vượt trên nghịch cảnh


Chúng tôi, những người đã từng sống trong trại tập trung vẫn còn nhớ những con người đã đi từ lều này sang lều khác để an ủi mọi người và cho đi cả những mẩu bánh mì cuối cùng của mình. Họ chỉ là một con số ít ỏi trong rất nhiều người đang sống trong trại, nhưng họ đã đưa ra một bằng chứng thuyết phục rằng con người có thể bị tước đi mọi thứ, chỉ trừ một điều: Điều cuối cùng trong các quyền tự do của con người - quyền lựa chọn thái độ của mình trong mọi hoàn cảnh, quyền chọn lấy cách sống cho riêng mình.
- Viktor E. Frankl

Sức mạnh lớn nhất mà con người có được là sức mạnh có được quyền lựa chọn.
J. Martin Kohe




Obstacles


We who lived in the concentration camps can remember the men who walked through the huts comforting others, giving away their last piece of bread. They may have been few in number, but they offer sufficient proof that everything can be taken from a man but one thing: The last of his freedoms - to choose one's attitude in any given set of circumstances, to choose one's own way.
- Viktor E. Frankl

The greatest power that a person possesses is the power to choose.
J. Martin Kohe
Last edited by bevanng on 11 Feb 2023, edited 1 time in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 30 Jan 2018

Niềm tin


Cuối căn phòng tiếp tân của Viện Vật lý Trị liệu và Phục hồi Chức năng, có một tấm bảng đồng gắn chặt trên tường. Suốt mấy tháng trời vào viện để điều trị, tôi đã ra vô căn phòng ấy không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng, tôi chưa bao giờ đi về phía tường bên kia để đọc những gì viết trên tấm bảng đồng ấy. Rồi tình cờ một buổi chiều nọ, tôi đã đọc nó. Tôi đọc rồi đọc lại lần nữa. Sau khi đọc xong lần hai, tôi gần như bật khóc - không phải vì buồn, mà bởi một cảm giác ấm áp khiến tôi xúc động đến mức phải bấu chặt tay vào chiếc xe lăn của mình. Tôi muốn chia sẻ với các bạn những dòng chữ ấy:
Điểm tựa cho những ai đang đau khổ
• Tôi xin Thượng Đế ban cho tôi sức mạnh để có thể đạt được những điều tôi mong muốn.
• Nhưng Người chỉ ban cho tôi sự yếu ớt, để tôi học cách sống khiêm cung.
• Tôi cầu xin sức khỏe để có thể làm nên những điều vĩ đại.
• Nhưng Người chỉ ban cho tôi ốm yếu để tôi có thể làm những điều tốt hơn.
• Tôi cầu xin sự giàu có để cảm thấy mình luôn hạnh phúc.
• Nhưng Người chỉ ban cho tôi nghèo khổ để tôi có nhiều hiểu biết.
• Tôi xin Người quyền lực để được người đời ca tụng.
• Nhưng Người chỉ ban cho tôi yếu đuối để tôi luôn cần có niềm tin.
• Tôi cầu xin Người tất cả mọi điều để có thể được tận hưởng cuộc sống.
• Người đã cho tôi cuộc sống để tôi tận hưởng tất cả mọi điều.
• Tôi chẳng có được những gì tôi đang khẩn cầu - nhưng lại được mọi thứ mà trước kia tôi đã từng ao ước.
• Ngoại trừ bản thân tôi, mọi nguyện cầu thầm kín của tôi đều được Người đáp trả.
• Và tôi, giữa mọi người, cảm thấy được ưu ái biết bao nhiêu!
- Roy Campanella




Faith


Down in the reception room of the Institute of Physical Medicine and Rehabilitation, there's a bronze plaque that's riveted to the wall. During the months I went to the Institute for treatment, I rolled through that reception room many times, coming and going. But I never quite made the time to pull over to one side and read the words on that plaque that were written. Then one afternoon, I did. I read it and then I read it again. When I finished it for the second time I was near to bursting - not in despair, but with an inner glow that had me straining to grip the arms of my wheelchair. I'd like to share it with you:
A Creed for Those Who Have Suffered
• I asked God for strength, that I might achieve.
• I was made weak, that I might learn humbly to obey…
• I asked for health, that I might do great things.
• I was given infirmity, that I might do better things…
• I asked for riches, that I might be happy.
• I was given poverty, that I might be wise…
• I asked for power, that I might have the praise of men.
• I was given weakness, that I might feel the need of God…
• I asked for all things, that I might enjoy life.
• I was given life, that might enjoy all things…
• I got nothing I asked for - but everything I had hoped for.
• Almost despite myself, my unspoken prayers were answered.
• I am, among men, most richly blessed!
- Roy Campanella
Last edited by bevanng on 11 Feb 2023, edited 1 time in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 30 Jan 2018

Bài học từ trò chơi ghép hình


• Chúng ta không thể mong muốn tất cả mọi thứ sẽ phải hoàn thiện ngay lập tức. Hãy để sự việc thể hiện theo đúng bản chất tự nhiên của chúng.
• Khi mọi việc không trôi chảy, hãy nghỉ ngơi đôi chút. Mọi thứ sẽ khác đi khi bạn quay lại.
• Đừng quên có lúc bạn phải nhìn vào bức tranh toàn cảnh. Loay hoay với những mảnh nhỏ chỉ khiến bạn nản chí.
• Lòng kiên trì sẽ được đền đáp. Mọi thử thách lớn đều được giải quyết từng bước một.
• Mỗi khi gặp bế tắc, hãy chuyển sang một hướng khác. Và sau đó nhớ quay lại.
• Việc đầu tiên bạn cần làm là thiết lập đường biên. Có ranh giới, bạn mới cảm nhận được sự an toàn và trật tự.
• Đừng ngại thử nhiều cách kết hợp khác nhau. Đôi khi chúng sẽ khít khao đến ngạc nhiên.
• Bất kỳ điều gì đáng làm cũng đều đòi hỏi sự kiên trì và nỗ lực. Bạn không thể vội vã trước một thách đố lớn.
• Hãy dành thời gian để tận hưởng những thành công dù nhỏ bé của mình. Chúng sẽ động viên bạn bước tiếp.
- Khuyết danh

Cuộc đời không phải là tổng thể những gì chúng ta đạt được, mà là những gì chúng ta khao khát vươn tới.
- Jose Ortegay Gasset




Lessons from a jigsaw puzzle


• Don't force a fit. If something is meant to be, it will come together naturally.
• When things aren't going so well, take a break. Everything will look different when you return.
• Be sure to look at the big picture. Getting hung up on the little pieces only leads to frustration.
• Perseverance pays off. Every important puzzle went together bit by bit, piece by piece.
• When one spot stops working, move to another. But be sure to come back later.
• Establish the border first. Boundaries give a sense of security and order.
• Don't be afraid to try different combinations. Some matches are surprising.
• Anything worth doing takes time and effort. A great puzzle can't be rushed.
• Take time to celebrate your successes, even little ones. They will encourage you to go ahead.
- Author Unknown


Life is not the sum of what we have been, but what we yearn to be.
- Jose Ortegay Gasset
Last edited by bevanng on 11 Feb 2023, edited 1 time in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 03 Feb 2018

Điều gì là thật sự quan trọng?


Cách đây vài năm, tại Đại hội Thể thao dành cho vận động viên khuyết tật tổ chức ở Seattle, có chín vận động viên xếp hàng tại vạch xuất phát để tham dự cuộc thi chạy ngắn 95 mét.
Tất cả đều bị khuyết tật về thể chất hoặc trí não. Khi tiếng súng lệnh xuất phát vang lên, mọi người đều quyết tâm chạy đến đích nhanh nhất để trở thành người thắng cuộc.
Bỗng nhiên, một cậu bé bị trượt chân trên đường chạy. Cậu bị ngã nhiều lần và bật khóc. Tám vận động viên còn lại nghe tiếng khóc của cậu bé nên chạy chậm dần rồi ngừng hẳn. Rồi tất cả cùng quay lại và tiến đến chỗ cậu bé. Một cô bé mắc hội chứng Down cúi xuống hôn cậu bé và nói: “Điều này sẽ làm cậu dễ chịu hơn đấy!” Cuối cùng tất cả chín vận động viên nắm tay nhau và cùng tiến về đích.
Tất cả mọi người có mặt ở sân vận động đồng loạt đứng lên và cất tiếng reo hò các vận động viên trong mười phút liên tục.
- Bob French




What's really important?


A few years ago at the Seattle Special Olympics, nine contestants, all physically or mentally disabled, assembled at the starting line for the 100-yard dash. At the gun they all started out, not exactly in a dash, but with the relish to run the race to the finish and win.
All, that is, except one boy who stumbled on the asphalt, tumbled over a couple of times, and began to cry. The other eight heard the boy cry. They slowed down and paused. Then they all turned around and went back. Every one of them. One girl with Down's syndrome bent down and kissed him and said, “This will make it better.” Then all nine linked arms and walked together to the finish line.
Everyone in the stadium stood and the cheering went on for ten minutes.
- Bob French
Last edited by bevanng on 11 Feb 2023, edited 1 time in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Những Bài Viết Ngắn Chọn Lọc (Sưu Tập)

Postby bevanng » 03 Feb 2018

Hãy suy ngẫm


Năm 1889, Rudyard Kipling - nhà văn được giải Nobel Văn học năm 1907, đã từng nhận một lá thư từ chối của hội đồng chấm thi San Francisco: “Tôi rất lấy làm tiếc, thưa ông Kipling, nhưng quả thực ông không biết cách sử dụng tiếng Anh.”
Winston Churchill từng thi rớt kỳ thi vào lớp sáu. Ông trở thành Thủ tướng của nước Anh khi đã 62 tuổi, sau cả một đời chỉ toàn gặp thất bại. Sự đóng góp lớn nhất của ông là khi ông đã về hưu.
Albert Einstein đến năm lên 4 tuổi mới biết nói, và phải đến năm 7 tuổi mới biết đọc. Thầy giáo đã từng nhận xét về ông như sau: “Chậm phát triển, khó gần, luôn có những ước mơ ngớ ngẩn.” Ông từng bị đuổi học và bị từ chối nhận vào trường Bách khoa Zurich.
Louis Pasteur chỉ là một sinh viên bình thường trong số những sinh viên chưa tốt nghiệp, từng xếp thứ hạng 15/22 ở môn Hóa.
Tướng Douglas MacArthur đã từng bị từ chối gia nhập West Point không chỉ một mà đến hai lần. Đến lần thứ ba, ông mới được chấp nhận và đã lập nhiều chiến công ghi vào sử sách.
Năm 1944, Emmeline Snively, giám đốc của hãng đào tạo người mẫu Blue Book từng nói với cô người mẫu triển vọng Norma Jean Baker (Marilyn Monroe) rằng: “Cô nên học làm thư ký hay lấy chồng đi thì hơn.”
Khi từ chối ban nhạc rock The Beatles của Anh, người quản lý của hãng thu âm Decca đã nói rằng: “Chúng tôi không thích thứ âm nhạc của họ. Mấy nhóm guitar như thế đã lỗi thời rồi!”
Năm 1954, Jimmy Denny, giám đốc của hãng Grand Ole Opry, đã sa thải Elvis Presley chỉ sau một buổi biểu diễn. Ông nói với Presley rằng: “Anh chẳng thể đi đến đâu được. Anh nên quay về lái xe tải đi thì hơn.”
Khi Alexander Graham Bell phát minh ra chiếc điện thoại đầu tiên vào năm 1876, nó đã không nhận được sự ủng hộ của mọi người. Tổng thống Rutherford Hayes nói: “Đây quả thực là một phát minh gây ngạc nhiên, nhưng liệu có ai muốn sử dụng nó không?”
Trước khi phát minh ra bóng đèn tròn, Thomas Edison đã tiến hành hơn 2.000 cuộc thử nghiệm. Một phóng viên trẻ hỏi về cảm giác của ông sau khi thất bại quá nhiều lần như vậy. Ông nói: “Tôi chưa bao giờ thấy mình thất bại, dù chỉ một lần. Tôi phát minh ra bóng đèn tròn. Quá trình phát minh này có đến 2.000 bước”.
Sau nhiều năm thính lực bị giảm, đến năm 46 tuổi, nhà soạn nhạc người Đức Ludwig van Beethoven hoàn toàn không thể nghe được. Bất chấp điều đó, ông vẫn viết được những tuyệt phẩm âm nhạc - gồm năm bản nhạc giao hưởng - vào những năm cuối đời của mình.
- Jack Canfield và Mark Victor Hansen

Thất bại chính là cơ hội để bạn khởi đầu lần nữa một cách hoàn hảo hơn.
- Henry Forda




Consider this


In 1889, Rudyard Kipling - an author won the Literature Nobel Prize in 1907 received the following rejection letter from the San Francisco Examiner. “I'm sorry, Mr. Kipling, but you just don't know how to use the English language.”
Winston Churchill failed sixth grade. He did not become Prime Minister of England until he was 62, and then only after a lifetime of defeats and setbacks. His greatest contributions came when he was a “senior citizen.”
Albert Einstein did not speak until he was four years old and didn't read until he was seven. His teacher described him as “mentally slow, unsociable and adrift forever in his foolish dreams.” He was expelled and was refused admittance to the ZurichPolytechnicSchool.
Louis Pasteur was only a mediocre pupil in undergraduate studies and ranked 15th out of 22 in chemistry.
General Douglas MacArthur was turned down for admission to West Point not once but twice. But he tried a third time, was accepted and marched into the history books.
In 1944, Emmeline Snively, director of the Blue Book Modeling Agency, told modeling hopeful Norma Jean Baker (Marilyn Monroe), “You'd better learn secretarial work or else get married.”
While turning down the British rock group called The Beatles, one executive of Decca Recording Company said, “We don't like their sound. Groups of guitars are on the way out.”
In 1954, Jimmy Denny, manager of the Grand Ole Opry, fired Elvis Presley after one performance. He told Presley, “You ain't goin' nowhere… son. You ought to go back to drivin' a truck.”
When Alexander Graham Bell invented the telephone in 1876, it did not ring off the hook with calls from potential backers. President Rutherford Hayes said, “That's an amazing invention, but who would ever want to use one of them?”
When Thomas Edison invented the light bulb, he tried over 2,000 experiments before he got it to work. A young reporter asked him how it felt to fail so many times. He said, “I never failed once. I invented the light bulb. It just happened to be a 2,000-step process.”
After years of progressive hearing loss, by age 46 German composer Ludwig van Beethoven had become completely deaf. Nevertheless, he wrote his greatest music - including five symphonies - during his later years.
- Jack Canfield and Mark Victor Hansen

Failure is only the opportunity to begin again more intelligently.
- Henry Ford
Last edited by bevanng on 11 Feb 2023, edited 1 time in total.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,322
Posts: 14094
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 19 guests