Phút Vẩn Vơ _______________
Phố đông người phố chẳng của riêng ai
Cái bảng tên đường ngày đêm vẫn đó
Quán xá bán buôn nói cười lớn nhỏ
Thời xưa đâu ôm lặng lẽ mình tôi
Khúc nhạc buồn câu hát ngại ngùng môi
Nghe tiếc nuối bồi hồi nhìn quanh quất
Những tháng năm đầu hồn nhiên chân thật
Bây giờ thì độ tuổi yêu đã nguôi
Giữa buổi chiều đưa con mắt xa xôi
Có thể là lẻ loi làm mình khóc
Hay có lẽ cuộc đời hoài lăn lóc
Nên tần ngần khép nép bước chân ngưng
Nếu...
Nếu mà thôi may rủi không biết chừng
Ta lặng thinh và ngừng trong hơi thở
Vẫn bận lòng vẫn vấn vương duyên nợ
Hay nhẹ nhàng thanh thản phút ra đi
Ơi...
Chút miên man đủ sức để cười khì
Đặt trái tim ngữa lên trời tìm nắng
Xua hiu quạnh để lòng thêm tươi tắn
Cùng với Thu vui một kiếp lá hoa
Mấy chục năm rồi...
Ta vẫn nhận ra ta!
Thuvang