34.
Xuống máy bay, cô tất tả bước theo đám hành khách. Cô bận bộ y phục đen và mang đôi hoa tai của mẹ để lại. Đã mấy năm cô không đụng tới. Các viên ngọc trải hết sức đẹp, tương tự thứ ngọc trên chuỗi vòng cổ mà IVO đã tặng cô. Bận bộ đồ, IVO ra sân bay đón cô. Vừa nhìn thấy ông, Bettina trở ra khoan khoái nhẹ nhõm. Khi còn trên máy bay, ý nghĩ được thấy lại Nữu Ước cũng làm cô hồi hộp. Đây là ước mơ hay là ảo mộng? Trong suốt chuyến bay biết bao nhiêu kỷ niệm nhảy nhót trong đầu cô… với người cha… với IVO… về nhà hát… những đêm tiệc tùng… với Anthony… trong căn phòng áp mái. Như một cuốn phim vô tận trôi qua mà cô không thể hãm nổi. Nhưng vừa thoáng thấy cái dáng cao lênh khênh của IVO ở phòng chờ ngoài cùng đầy ắp người, cô cảm thấy yên tâm ngay. Đó là sự thật không bác bỏ được.
- Mệt lắm không, em yêu quý?
- Không đến nỗi. Căng thẳng thôi. Đến bao giờ em phải gặp Norton.
- Khi tôi đưa em về khách sạn, - Ông cười trả lời, không một chút ẩn ý. IVO từ lâu đã không nghĩ mình từng là chồng cô nữa. Ông trở lại vai trò là người bạn của cha cô, phần nào đó như thay người cha chăm sóc cô.
- Em quá căng thẳng sao? - Ông nhìn cô hỏi.
Cô gật đầu cười nhẹ.
- Em không thể nào chịu đựng được hơn nữa, IVO ạ. Em cũng chẳng còn biết cái gì đợi em phía trước.
- Thế thì, người ta sắp diễn vở của em ở Broadway rồi, Bettina à. - Ông nói với cô hết sức dịu dàng - Chồng em bảo thế nào?
Vẻ mặt tối sầm chốc lát, rồi cô nhún vai và cười trở lại.
- Không gì cả.
- Không nói gì? Xem như không có chuyện gì?
- Anh ấy không thèm nói với em, từ khi em báo sẽ tới đây.
- Còn con em?
- Nó tỏ ra biết thông cảm hơn ba nó nhiều lắm.
IVO không muốn nói thêm gì, nhưng tự hỏi rồi Bettina sẽ làm thế nào với Alexander. Nếu họ dựng vở của cô, cô phải lưu lại thành phố nhiều tháng. Cô sẽ mang đứa trẻ theo, hay là giao lại cho bố nó? IVO chưa vội đưa chuyện đó ra, khi công việc chưa có quyết định dứt khoát. Hai người tán gẫu đủ thứ, nhưng không nói gì tới công việc. Một người mang hành lý của Bettina ra xe IVO. Ở đó, người tài xế đang đợi.
- Nữu Ước có thay đổi nhiều không? - Ông hỏi cô, khi họ đi qua cầu.
- Không thấy gì cả.
- Anh cũng nghĩ vậy và anh cũng rất vui mừng.
IVO từng mong là mọi thứ với cô vẫn thân thuộc và cô tìm được cảm giác như ở nhà mình. Cô đã sống quá lâu nơi xa lạ với những con người, không hề hiểu cô và với một người chồng quá khác biệt. Không hề biết, nhưng IVO không mến anh ta. Ông thù ghét những tình cảm mà anh đã làm cho cô chán ngấy về quá khứ của cô, về ba cô, về lý lịch của cô và đến cả bản thân cô nữa.
Xe leo lên Đại lộ thứ Ba và Đại lộ Vườn hoa, Bettina ngắm dân cư, dòng ôtô, khách qua đường. Cảnh náo nhiệt chập tối, số vừa rời công sở về nhà, số đi tới tiệc nhỏ hay một buổi đón tiếp, số khác nửa lo đi tìm nhà ăn, ăn tối. Cả một bầu không khí kích thích lan tới cô, mặc dầu các cửa đều kính nâng lên.- Không có gì thay thế nổi, phải không nào? Ông lộ vẻ tự hào về quang cảnh đang diễn ra xung quanh.
- Bác chẳng thay đổi gì cả. IVO à. Người ta vẫn giữ cái cảm giác bác đang là giám đốc tờ Bưu điện Nữu Ước.
- Trong thâm tâm, tôi vẫn nghĩ như thế.
- Điều đó làm bác thêm bực mình.
Ông nhún vai.
- Rồi có ngày, mọi việc đều thay đổi.
“Chúng ta cũng vậy” cô có ý muốn trả lời ông thế, nhưng rồi nín thinh. Ít phút sau, xe vòng qua một bồn cây để tới dừng trước khách sạn.
Mặt trước ngôi nhà ốp cẩm thạch có trang trí bằng vàng thếp, người gác cổng bận bộ đồ đồng phục dạ nâu viền kim tuyến, phòng tiếp nhận khách bề thế, ngồi sau quầy là một nhân viên xum xoe hết mực. Người ta đưa Bettina đến tận phòng. Cô ngắm nhìn xung quanh với vẻ ngạc nhiên. Cũng đã khá lâu rồi cô không lui tới những chốn này. - Bettina phải không?
Một người lùn mập, cặp mắt xanh linh lợi, viền tóc xám, đang đợi cô. Ông ta không đẹp nhưng duyên dáng. Ông đứng lên và đưa tay ra cho cô.
- Ông là Norton à?
Ông gật đầu xác nhận.
- Tôi rất bằng lòng được gặp chị qua những tháng nói chuyện qua điện thoại.
Hai người bắt tay nhau nhiệt thành. IVO đưa thù lao cho người phục vụ mang hành lý tới. Bettina gọi chỗ đón tiếp để đặt mua các thứ giải khát.
- Nếu không quá mệt, tôi muốn mời chị ăn cùng tôi. Ông ta nói vẻ dò hỏi. Xin lỗi chị, vì công việc, tôi đến đây ngay, giữa chúng ta còn biết bao nhiêu chuyện phải cùng nhau trao đổi. Phần khác, tôi biết chị muốn nhanh chóng trở về miền Tây. Ngày mai, chúng ta phải gặp số người xuất vốn, người tổ chức biểu diễn và tôi rất muốn chúng ta có chút ít thì giờ bàn bạc với nhau. Bettina giơ một bàn tay lên.
- Dĩ nhiên, ông Norton, tôi hiểu. Xin ông đừng ngại. Và ông rất có lý. Hễ mà tôi kết thúc được công việc phải làm ở đây là tôi trở về nhà ngay.
Ánh mắt của Norton gặp cái nhìn của IVO. Cô ta có chịu lưu lại hàng tháng ở Nữu Ước được không? Mới tối đầu tiên cũng chưa cần phải đặt ra việc đó. Để cô tự hiểu lấy, nhanh hơn.
- Còn về ăn tối, tôi vui vẻ nhận lời. Bác IVO cùng ăn chứ? sẵn sàng.
Bettina ngồi vào chiếc ghế bành kiểu Louis XV, lịch sự, để trong phòng cô. Sau mấy năm, cô lại trở lại với khung cảnh trước đây. Suốt thời thơ ấu, cô cùng ông bố qua lại luôn luôn ở khách sạn kiểu này. Chỉ có khác là ngày nay người ta đón cô. Họ nói chuyện gẫu quanh bàn rượu. Một Martini cho hai ông, còn vang trắng cho Bettina. Một giờ sau, cô lánh đi thay quần áo và chải lại mái tóc màu nâu vàng cắt ngắn. Cô vẫn mang đôi hoa tai mẹ để lại, nhưng lần này cô bận một chiếc ào dài bằng tơ đen. Vừa nhìn thấy cô, IVO không thể không nghĩ rằng bây giờ cô ăn diện rất tầm thường. Dù chiếc áo này rất khá song chẳng đáng kể so với những thứ trước đây.
Chừng 10 giờ, tất cả kéo đến La Grenouille. Vừa ngồi xuống, Bettina thở một cách khoan khoái. Cứ như là sau bao năm sống ở một thế giới khác, nay được trở về nhà. IVO rất vui thích nhìn thấy cô, vẻ rạng rỡ. Họ bắt đầu ăn món trứng cá, rồi gọi món thịt cừu non cắt quân cờ, món măng tây xốt Hòa Lan và bánh phồng tráng miệng. Cuối bữa ăn, có càfê, rượu cô-nhắc và xì gà Lahavana cho hai người. Bettina ngồi dựa vào ghế ngắm họ, cảm thấy vui thích với các thứ hương vị và không khí quen thuộc. Suốt buổi tối, cô kinh ngạc khen ngợi các món ăn, mùi thơm xì gà, chị em phụ nữ ngồi xung quanh từ phấn son, đồ nữ trang đến các kiểu tóc… mọi cái đều được sắp xếp hoàn hảo, trông thật vui mắt. Giữa những con người tinh tế ấy, Bettina tự cảm thấy mình nhàm chán đến phát sợ. Cô bỗng nhận ra mình đã thay đổi quá nhiều. Đến chầu cô-nhắc thì Norton đề cập tới điểm quan trọng của câu chuyện.
Vậy thì. Chị Bettina, chị nghĩ thế nào về chuyện hợp đồng nhỏ giữa chúng ta? Ông ta hỏi, vẻ thích thú.
- Công việc làm tôi rất xúc động, ông Norton ạ. Nhưng thật sự tôi chưa hiểu đầu đuôi ra sao cả?
- Xin kiên nhẫn, Bettina, tôi sẽ trình bày chị rõ.
- Ngay ngày mai, họ sẽ làm gì. Một món tiền lớn, kẻ bỏ vốn đều là những người đứng đắn ở Broadway, còn người đứng ra dàn dựng là người được cả Nữu Ước này mến mộ và một nhà hát đáng mong ước.
Đây là một trong những dịp hiếm ở một nhà hát mà mọi thứ đã đâu vào đấy cả rồi. Việc dàn dựng vở của bà đáng lẽ cần tới 6 tháng sửa soạn, nhưng với lý do là có thể đơn giản trong diễn tập, nhờ phòng diễn đã sẵn sàng và kinh phí bảo đảm, cho nên có thể trong ba tháng là xong được. Người đứng ra tổ chức diễn tập tin rằng sẽ có đủ diễn viên cần thiết. Chỉ còn thiếu có sự nhất trí của Bettina. Vậy là tất cả thuộc ở bà.
- Vậy thì thưa bà, Norton hỏi sau một ngày bàn bạc mệt lử, hôm nay ta có thể ký kết để bật đèn xanh cho công việc? Ông cúi xuống tỏ vẻ thận trọng và chỉ vào mớ hợp đồng đặt trên bàn giấy, về pháp lý. Bettina chẳng hiểu gì cả. Nếu cô chấp nhận số tiền kha khá người ta đưa ra, nếu cô ở lại Nữu Ước và chăm lo việc diễn tập thì có thể công diễn trước Noel. Đơn giản chỉ có thế. Thế mà trước mặt Norton, cô lộ vẻ mệt mỏi, rã rời cân não.
- Có chuyện gì chưa ổn sao?
- Tôi không rõ, ông Norton... phải... Tôi phải nói với chồng tôi đã. Và tôi còn phải lo liệu cho con nhỏ.
Norton bật dậy.
- Tôi có con trai ba tuổi. - Cô nói và cười khúc khích.
Norton đưa bàn tay phác một cử chỉ và cười.
- Mang cháu tới với chị rồi đưa vào một trường nào đó ở Nữu Ước trong ba bốn tháng gì đó, đến sau Noel thì cùng về nhà. Nếu chị thích thì có thể đưa cả anh ấy đến đây. Chúa lòng lành, người ta trả chị cao như thế là để chị có thể dắt bầu đoàn đi theo chứ!
- Tôi không muốn tỏ ra là người không biết điều. Nhưng… chồng tôi không thể đi được. Anh là Bác sĩ và… cô dừng lại đột ngột và nhìn thẳng vào mắt Norton. - Tôi sợ. Tôi có biết gì về Broadway đâu? Tôi đã viết vở kịch và bây giờ thì tự hỏi đã làm ra cái gì…
- Cái chị đã làm à? Ông kêu lên và nhìn cô với đôi mắt gay gắt, kiên quyết. Chẳng có gì. số không. Không gì cả! Chị đã sinh đẻ một kịch bản, nhưng nếu không cho dàn dựng, không chộp lấy thời cơ đã đến với chị thì thưa chị, chẳng khác gì đem dao chém xuống nước. Có thể chị thích hơn… ông dừng lại một lát -… đem dàn dựng ở California tại một đoàn địa phương bất kỳ nào đó và rồi chẳng ai biết tới chị đâu.
Chốc lát im lặng nặng nề, đầy cân nhắc.
- Có phải chị muốn như thế không, chị Bettina? Sao nào! Chị cân nhắc đi. Hãy nghĩ đến ông cụ trước đây.
Bất thần, Bettina đập nắm tay lên mặt bàn làm cả Norton cũng giật mình.
- Ông Norton, tôi rất bực mình với ba tôi, với bác IVO và với John. Tất cả họ đều cứ muốn tôi phục tùng ý muốn của họ rồi lại cứ năn nỉ Bettina hãy nhân danh Pierre, Paul, Jacques mà làm việc này việc kia. Phần tôi, tôi không làm thay ba tôi, không thay chồng tôi, không thay bác IVO, không làm thay cả ông nữa. Mà là cho tôi, ông Norton ạ, cho tôi, ông hiểu chứ? Và có thể phần nào là cho con trai tôi. Hôm nay tôi chưa trả lời ông cũng như chưa ký kết bất cứ mẩu giấy nào hết. Tôi trở về khách sạn để suy nghĩ đã. Sáng mai, tôi đi về nhà. Và cho đến khi đã xem xét vấn đề dưới mọi khía cạnh cần thiết, có thể nắm chắc tôi xin gọi điện lại cho ông.
- Đừng để chờ đợi quá lâu. chị ạ. Norton trả lời vô cùng bình thản.
Nhưng Bettina thì mệt mỏi. Ông ấy. Họ. Mọi người. Cô cứ bị thúc ép thô bạo, liên miên.
- Tại sao? Nếu vở kịch hay thì họ cũng biết phải chờ tôi chứ!
- Dĩ nhiên, nhưng nhà hát đâu rảnh rỗi mãi, mọi thứ sẽ dễ thay đổi lắm. Để công việc trôi chảy thì chị phải nắm chắc mọi chủ bài, lúc này là vậy đó. Nếu tôi ở trường hợp của chị, tôi dứt khoát không để xảy ra những bất trắc. Xin chị chú ý cho.
- Tôi xin lưu tâm.
Bối rối, cô đứng lên. Norton lại gần, cười.