- Vâng, hầu như thế.
…
Nàng nô đùa với Alessandro suốt cả ngày chủ nhật, mưa tầm tã và thật may là hôm thứ bảy trời vẫn còn tốt. Ngày thứ hai, nàng đã làm việc suốt mười lăm tiếng đồng hồ và tiếp qua thứ ba, làm việc trọn ngày. Nàng phải gọi điện thoại đi Hồng Kông, Châu Âu, Brazil và Bangkok.
Nàng mặc quần jeans đi chân đất xuống nhà bếp và uống tí cà phê trong khi chuông cửa reo. Nàng nhìn lên ngạc nhiên. Chuông reo sớm trước 10 phút. Chị Hattie đã đi chợ, và Natasha bảo nàng sẽ đi suốt ngày. Lòng lo ngại, Isabella đi ra phía cửa trước, nhìn qua lỗ nhỏ và cười, thấy Corbett đến. Ông ta cũng mặc chiếc áo khoác cũ và quần jeans.
- Bà đừng quên một việc thật quan trọng. Đó là đưa mấy cháu đi xem đội cứu hỏa.
Isabella có vẻ bối rối:
- À, tôi quên mất!
- Hai cháu có ở nhà không? Nếu không, tôi sẽ đưa bà đi xem. Nếu, chúng ta không đi đến đó tham quan thì tiếc vô cùng! - Vừa nói ông vừa ngắm nhìn Isabella, đặc biệt là đôi bàn chân trắng, thon đẹp.
- Trong năm phút nữa, hai cháu sẽ về, chúng nó sung sướng lắm! À, ông có được khỏe không?
- Xin cảm ơn bà, tôi vẫn khỏe. Bà vẫn khỏe và làm việc đều phải không?
- Đúng như thế - Isabella cười vui vẻ và sau đó, mời ông đi vào xem văn phòng nhỏ nhắn của nàng.
- Ông có thích xem qua văn phòng của tôi? Natasha đã dành cho tôi lúc tôi đến đây - Nàng giống như một cô gái giới thiệu phòng ở của mình. Và ông đi theo nàng một cách thích thú. Khi bước ra, ông đã ca ngợi:
- Văn phòng xinh xắn quá!
Mọi thứ đều bừa bộn, những đống giấy tờ, hồ sơ ngổn ngang, và trên sàn nhà đầy những mảnh vải cắt kiểu mốt. Ông ta nói tiếp:
- Tôi nghĩ ở Rome chắc bà cần văn phòng rộng rãi hơn?
- Đúng. Rộng hơn nhiều! - Nàng cười thầm, nghĩ đến những văn phòng mênh mông nàng và Amadeo sử dụng chung ở lầu tư - Nhưng tôi đang dự tính…
- Bà đang muốn dự tính điều gì?
Vừa lúc ấy, hai đứa bé về nhà, cười nói vui thích khi thấy Corbett đã đến. Sau mười phút, chúng nó cùng đi với ông ta. Hai giờ sau mới trở về.
- Thế nào? - Isabella chờ chúng về nhà, và kể lại cho nàng nghe mọi chi tiết. Alessandro nói với vẻ hăng say, còn Jason dành được nói trước. Lúc bấy giờ chị Hattie xuất hiện, kéo hai đứa bé đi tắm. Còn lại Isabella và Corbett. Nàng hỏi:
- Ông được khỏe không? Bị kiệt sức sao?
- Mệt thật. Nhưng rất vui thích.
- Ông thích môn thể thao nào? Ông dùng nước uống gì?
- Xin vui lòng cho rượu Scotch và nước đá thật nhiều.
- Rất Hoa Kỳ! - Nàng nhìn ông có vẻ không bằng lòng và đi đến quầy rượu của Natasha.
- Không biết tôi nên uống thứ gì nhỉ?
- Cinzano, Pernod hay có thể thứ gì cũng được. Nhưng thành thật mà nói, tôi thích Scotch hơn. - Nàng đưa ly rượu cho Corbett, hỏi - Natasha đâu?
- Đang mặc áo quần để đi ăn tối.
- Còn bà thì sao?
- Như thường lệ. Tôi đi dạo một vòng.
- Bà không sợ sao, Isabella? - Ông nhìn nàng với vẻ ái ngại.
- Tôi rất cẩn thận. - Nàng không trở lại đại lộ Madison nữa - Không thích thú gì, nhưng bổ ích.
Ông ta gật đầu đồng ý.
- Đêm nay tôi cùng đi với bà được không?
- Chắc rồi! - Nàng trả lời nhanh nhẹn.
Nàng chờ ông uống xong và Natasha đã ăn tối, cả hai người cùng ra đi. Họ vẫn đi con đường cũ và có thể xa hơn chút đỉnh, rồi quay lại về nhà. Nàng luôn luôn cảm thấy thoải mái sau những cuộc đi dạo chơi, dường như cơ thể nàng cần vận động và không khí trong lành. Nàng nói:
- Bây giờ tôi mới hiểu những con chó đáng thương kia, cứ bị tròng cổ nhốt suốt ngày.
Corbett nói:
- Thỉnh thoảng ở văn phòng tôi cũng thường bị tình trạng như thế.
Nàng nhìn ông có vẻ không đồng ý: “Nhưng ông có thể đi ra ngoài thoải mái!”.
Ông đang suy nghĩ một điều gì khi họ cùng trở về nhà, nhưng hai đứa bé đã chồm lấy họ. Chúng đã tắm rửa sạch sẽ, và tha hồ nô đùa với Corbett. Nàng nhìn ông vui đùa với chúng. Corbett là người đàn ông duy nhất đến với chúng. Cuối cùng Hattie trở lại gọi hai đứa bé đi ngủ.
- Mời ông ở lại dùng cơm tối nhé?
- Vâng, tôi rất thích.
Trong phòng ăn, họ cùng ăn bữa ăn tối vui vẻ, đầm ấm thân mật. Sau đó, họ vào phòng riêng của Isabella ngồi nghe nhạc. Corbett duỗi chân ra thoải mái:
- Tôi rất vui thích trong cuộc đi picnic tuần qua. Ông biết không, lúc đó, hầu như tôi không muốn đi chút nào?
- Tại sao bà không muốn?
- Tôi sợ bị quấy rầy! - Ông và Isabella cùng cười khi nghĩ đến chuyện ấy.
- Nhưng bà có bị phiền gì không?
- Đâu có. Chẳng có điều gì!
- Và tôi cũng thế.
Nàng cười thoải mái và ngạc nhiên khi ông ta nắm tay nàng.
Ông ta nói:
- Tôi rất lấy làm tiếc về những nỗi đau khổ bà đã chịu trong thời gian qua. Tôi ước ao có thể thay đổi hết tất cả những điều ấy.
- Nhưng hiện giờ ông chưa thay đổi được, ông hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Đúng! Chưa được!
- Cuộc đời không phải luôn luôn dễ dàng, nhưng như ông đã nói, chúng ta luôn luôn là những kẻ sống còn.
- Có người còn sống, có người đã ra đi. Nhưng chúng ta, bà và tôi, đều là những người còn lại.
Nàng gật đầu, đồng ý:
- Tôi nhớ tổ phụ tôi đã nói: “Cho dầu việc gì ghê gớm xảy ra, việc gì sai trái xảy đến, ông vẫn vươn mình và cố gắng thực hiện một cái gì tốt đẹp hơn ngay sau đó. Thỉnh thoảng ông phải cần vài phút để lấy lại hơi thở, nhưng rồi ông sẽ thực hiện được một việc gì tuyệt hảo”. Tôi luôn luôn khâm phục điều đó.
Corbett nói:
- Bà giống y hệt ông cụ. - Nàng cười tỏ vẻ cảm ơn - Tại sao cuối cùng ông cụ lại bán cơ nghiệp làm ăn?
- Ông cụ đã tám mươi ba tuổi, quá mệt mỏi và già yếu. Bà ngoại tôi đã qua đời và mẹ tôi lại không quan tâm đến công chuyện làm ăn. Chỉ còn một mình tôi. Mà tôi còn quá nhỏ, không thể đứng ra điều khiển cơ sở được. Bây giờ thì tôi có khả năng. Thỉnh thoảng tôi vẫn hằng mơ tưởng mua lại cơ sở và liên hợp với cơ sở San Gregorio.
- Tại sao bà không thực hiện?
- Amadeo và Bernardo luôn luôn nhấn mạnh rằng điều đó không bổ ích gì.
- Sao lại không bổ ích? Có bổ ích cho bà chứ.
- Có thể. Tôi không hoàn toàn bác bỏ ý kiến đó.
- Sau này, một ngày nào đó, bà sẽ mua lại.
- Có thể. Một điều chắc chắn là tôi không bao giờ bán tài sản, của cải của tôi. - Nàng muốn nói đến cơ sở San Gregorio.
- Tôi có thắc mắc về vấn đề ấy được không? - Ông nhìn về phía khác trong khi hỏi nàng.
- Không phải đối với tôi. Không bao giờ. Nhưng đối với ông giám đốc của tôi, Bernardo, cứ mãi khăng khăng trong ý hướng này. Ông ấy như muốn điên lên, vì tôi không bao giờ chịu bán tài sản của tôi nhất là cơ sở San Gregorio?
Corbett gật đầu với vẻ hiểu biết:
- Tôi không nghĩ bà phải bán.
- Một ngày nào đấy, mọi công chuyện làm ăn sẽ thuộc về Alessandro. Tôi thề với ông như vậy. Tôi phải tạo dựng cho cháu.
Corbett lại gật đầu, và bây giờ câu chuyện lại chuyển qua những vấn đề khác: nhạc, du lịch, những nơi họ sống trong thời thơ ấu và tại sao Corbett không bao giờ có con cái. Ông nói:
- Tôi sợ tôi không có thì giờ nghĩ đến chuyện con cái.
- Thế vợ của ông thì sao?
- Tôi nghĩ bà ấy cũng thế. Và chúng tôi đã thỏa thuận với nhau, chúng tôi chưa hề có con. Và bây giờ thì quá trễ rồi.
- Vào tuổi bốn mươi hai? Vô lý. Ở nước Ý, đàn ông già hơn ông vẫn có con như thường.