Chương mười bốn
Còn ngái ngủ, đi xuống phòng lớn. Còn sớm. Trời về mùa đông, những tia nắng yếu ớt đầu tiên chiếu ngang qua những ngôi nhà chọc trời ở Nữu ước. Nàng đứng ở cửa sổ phòng khách một lát, nghĩ đến thành phố nàng đang trú thân, một thành phố cạnh tranh về mọi mặt và ai là kẻ chiến thắng. Một thành phố dành cho những người như Natasha và chính nàng, nàng cũng phải chấp nhận. Nhưng không phải thành phố nàng lựa chọn. Một thành phố không có sự suy tàn, tiếng cười và sự đằm thắm vui tươi như thành phố Rome. Tuy nhiên, nó có những khía cạnh khác: thành phố sáng rực lên như một dòng sông kim cương, như muốn mời gọi nàng hòa nhập lúc nàng đảo mắt nhìn cảnh phố phường.
Nàng nhẹ bước xuống nhà bếp, mở tủ thức ăn ra và lấy cà phê. Loại cà phê không giống ở Rome. Nhưng lúc pha xong, nó có mùi đặc biệt, thân thuộc, nhắc nàng nhớ đến quãng đời sống chung với Natasha cách đây 12 năm. Vẫn mùi hương ấy, làm cho nàng thấy lại tất cả những gì nàng đã thấy từ dạo đó: một căn phòng, một người bạn, một niềm vui, một buổi hẹn hò với một người đàn ông đã lãng quên từ lâu. Nhưng bây giờ không có thời gian để ngồi mơ tưởng nữa. Nàng nhìn đồng hồ treo ở bếp, nàng biết một ngày làm việc đã bắt đầu. Bây giờ là 6 giờ 30 sáng. Chậm hơn sáu tiếng so với giờ ở Rome. Thật may mắn, nàng gặp được Bernardo ngay trong phòng làm việc, trước bữa ăn trưa, ông ta bận rộn với bao nhiêu gánh nặng đè trên vai. Nàng nâng ly cà phê đem về phòng làm việc xinh xắn của nàng, và tự mỉm cười lúc bật điện sáng. Natasha, người bạn hiền tốt bụng làm sao! Nàng đã tốn kém bao nhiêu. Nhưng sự dịu dàng trong đôi mắt của nàng vụt biến mất khi nàng sửa soạn bắt tay vào công việc.
Khi nhân viên tổng đài điện thoại nối đường dây đi Ý, Isabella mở một trong hai va li đầy nhóc giấy tờ, lấy ra một tập giấy dày và hai cây viết màu sáng chói. Nàng còn đủ thì giờ để nhấm nháp cà phê. Nhân viên tiếp nhận điện thoại ở Rome, tại công ty San Gregorio, nghe đầu dây nói…
Nhân viên điện thoại tổng đài nhờ tìm Bernardo. Isabella vô cùng lo lắng, nàng hồi hộp nín thở im lặng, sợ cô tiếp nhận điện thoại ở San Gregorio nhận ra tiếng của nàng. Sau đó, Bernardo đã cầm máy:
- Vâng. Bernardo nghe.
- Chào Người Hiền. Tôi đây!
- Mọi sự thế nào?
- Hoàn hảo.
- Bà được khỏe không?
- Mệt lắm. Có hơi bị kích động. Khi đến đây rồi, tôi mới nhận ra mọi sự xảy ra như thế này có ý nghĩa gì. Anh thật may mắn nếu tôi trở về nhà trên chuyến bay sắp đến. - Nàng cảm thấy nỗi nhớ nhà tràn ngập tâm hồn và bỗng nhiên nàng muốn đưa tay ôm lấy ông ta.
- Chính bà là người may mắn. Tôi sẽ giận bà nếu bà quay trở lại. - Giọng nói nghe khẳng định, nhưng Isabella lại cười.
- Vâng, tôi hiểu. Nhưng bây giờ đằng nào chúng tôi cũng bị dính chặt ở đây rồi. Thật quá điên! Tôi sẽ cố hết sức mình bao lâu tôi còn ở đây. Bây giờ, cho tôi biết có gì xảy ra không? Mọi sự êm xuôi cả hay sao?
- Tôi vừa mới gửi cho bà một tập hồ sơ. Mọi việc sẽ tiến hành theo chương trình. Bà biết không, bây giờ người ta đồn rằng bà đang ở lánh thân trong phòng nhỏ trên chóp của công ty San Gregorio. Đồng thời báo chí cũng chạy tin như vậy.
- Rồi còn gì nữa không?
- * già Teresa là người đầu tiên tức giận, cho bà hành động quá xấu. Nhưng bây giờ, bà đã hiểu và thông cảm. * già tưởng bà đưa * đi luôn thể. Có lẽ * xin nghỉ việc. Chú bé thế nào?
- Cháu thích thú lắm. Mặc dầu thực tế chúng tôi không đi Phi Châu!
Cả hai người cùng cười lớn tiếng. Và bây giờ Isabella tỏ ra cảm ơn, những năm trước đây, họ đã thuê gắn đường đây đặc biệt. Chỉ Amadeo, Isabella và Bernardo dùng mà thôi. Nhờ vậy, những cuộc nói chuyện của họ qua điện thoại giữ được an toàn. Không có đường dây nối liền vào bất cứ một nơi nào trong nhà để bất cứ một người nào trong nhà cũng có thể nghe được.
- Bây giờ bằng mọi giá hãy cho tôi biết! Việc ăn uống, nấu nướng ra sao? Những cú điện thoại? Thư từ, điện tín, thông tin liên lạc rà sao? Những đơn đặt hàng mới! Có vấn đề nào vào phút chót về hàng mùa hè không?
Thời gian Isabella vắng mặt là thời gian gay cấn nhất.
- Chẳng có gì căng thẳng xảy ra cả, ngoại trừ hàng vải đỏ bà đặt mua từ Hồng Kông.
- Sao vậy? - Những đầu ngón chân của nàng như đùa với đường dây điện thoại chạy ngoằn ngoèo dưới bàn giấy của nàng - Vậy mà cuối tuần qua, họ bảo với tôi chẳng có vấn đề gì.
- Họ nói dối với bà đấy. Họ không thể gửi được.
- Cái gì? - Tiếng của nàng vang khắp phòng nhưng nàng đã đóng chặt cửa. - Bảo với họ như vậy không thể được. Tôi sẽ không mua hàng của họ nữa. Ôi! Chúa ơi!… Thôi thôi! Không cần! Để tôi gọi họ. Bên đó chậm hơn mười ba giờ so với thời gian ở đây. Nhưng, trong mười hai tiếng nữa, tôi sẽ gọi họ. Đêm nay, tôi sẽ nói chuyện với họ.
- Bà nên chọn ra một vài giải pháp, ở đây, tại Rome, chúng ta không có hàng gì để dùng hay sao?
- Không có. Trừ phi chúng ta dùng màu đỏ sậm còn lại từ mùa trước, thay vì màu đỏ tươi.
- Dùng loại đó được không?
- Tôi phải nói chuyện với Gabriela. Anh không biết đâu. Tôi phải xem hàng đó có thích hợp với những hàng còn lại không?
Nhưng sau đó nàng biết rằng nếu dùng màu đỏ sậm, vì toàn bộ màu phải đổi lại tất cả. Năm nay, nàng muốn chọn một số màu như màu xanh đậm nhưng sáng tươi, màu vàng của ánh nắng, màu đỏ của Hồng Kông và màu trắng. Nếu bây giờ sử dụng màu đỏ sậm, nàng lại cần màu xanh biếc, màu cam, có thể một ít màu vàng, và ít màu đỏ tươi. Nàng nói:
- Như vậy thay đổi toàn bộ.
- Vâng, nhưng có thể thực hiện được không?
Nàng muốn thét lên với ông.
- Đúng! Nhưng không có ở đây. Anh đã báo cho tôi biết hàng đỏ của Hồng Kông không có, phải không? Đó là một điều thiệt hại cho chúng ta.
- Tại sao bà không thay thế bằng một mặt hàng khác hiện có ở Hoa Kỳ.
- Ở đây không có cái gì chúng ta cần đến cả. Thôi! Được. Không cần! Để tôi giải quyết sau. Bây giờ còn gì nữa không? Còn miếng ngon lành nào nữa dành cho tôi không?
- Chỉ có một thôi.
- Họ không gửi màu xanh nhạt cho chúng ta phải không?
- Có, họ đã gửi đến rồi. Nhưng đó là tin vui.
- Để đổi phải không?
Mặc dầu giọng nói của Isabella không được bình thường, nhưng vẻ mặt của nàng như sống trở lại. Nàng không biết phải điều động làm sao để thay đổi mặt hàng và màu chính trong một khoảng thời gian ngắn, vì nàng ở quá xa. Ước gì nàng trở về công ty San Gregorio tức khắc. Bất cứ nàng ở đâu, nàng vẫn còn nắm công chuyện làm ăn. Phải chi nàng có thể dời núi và điều động được thời gian.
- Vậy còn tin gì mới nữa không?
- Tổng công ty F-B đã mua nước hoa đủ cho Hạm đội thứ sáu chạy!
- Tốt lắm!