Chương sáu
Mẹ ơi!… Mẹ ơi!… Bác Bernardo!
Mũi của Alessandro dán chặt vào tấm kính. Cây Nôen nhấp nháy chiếu sáng phía sau cháu. Isabella choàng tay ôm con, nhìn ra bên ngoài. Nàng cười. Nàng và Bernardo tạm thời gác qua một bên những cuộc tranh luận mấy ngày trước. Nàng và con nàng khẩn thiết cần có sự hiện diện của Bernardo. Bố mẹ của nàng và của cả Amadeo đã qua đời cách đây hơn chục năm. Cũng như trước đây, lúc Amadeo còn sống, họ chẳng có gì làm cho Alessandro vui ngoài cảnh đầm ấm của gia đình, bản thân họ và bạn bè thân thuộc của họ. Theo thói quen Bernardo luôn luôn vào thẳng nhà Alessandro la to lên:
- Ô! Kìa… Kìa! Vĩ đại quá! Bác có mang gói quà thật to!
Bernardo giống như người đóng kịch câm gây vui cười, lê chân với những gói nặng nề, tất cả được bọc vào trong một túi xách lớn bằng vải dày. Ông đội chiếc nón Ông già Nôen và mặc bộ áo quần màu sậm như thường lệ.
Isabella cũng cười lớn khi người hộ vệ mở cửa cho Bernardo vào. Ông hôn nhẹ lên má nàng, rồi quay sang cháu bé. Hai tuần lể khó chịu, căng thẳng ở công ty xem như đã qua. Vấn đề Đại công ty IHI đã chấm dứt hẳn. Isabella đã gửi cho họ một lá thư từ chối thật vắn tắt, và Bernardo đã cảm thấy thấm thía đến tim gan. Cuối cùng mọi việc đã được giải quyết xong. Mùa Giáng sinh đến, cả Isabella lẫn Bernardo đều gạt qua một bên những mâu thuẫn. Nàng mời ông một ly rượu và họ cùng ngồi bên lò sưởi.
- Lúc nào con có thể mơ những gói này? Bây giờ được chưa?…
Alessandro chạy lui chạy tới vui cười mừng rỡ, * già Teresa quanh quẩn gần cửa lớn. Những người giúp việc trong nhà, tất cả đều ăn lễ mừng ở nhà bếp, có rượu và những quà tặng Isabella đã dành cho họ tối hôm trước.
Không dự lễ mừng trong gia đình là những người hộ vệ. Họ được xem như không có liên hệ. Vấn đề an ninh cho mọi người trong nhà tùy thuộc vào sự canh gác an toàn của họ ở tại các cổng ra vào biệt thự, và ở cả bên ngoài. Những người gác máy điện thoại vẫn bám sát máy như thường lệ, trong phòng đọc sách cũ của Amadeo. Bọn bắt cóc vẫn còn gọi đến với giọng phẫn nộ. Bây giờ, chúng gọi liên hồi, ngay cả trong những ngày nghỉ việc và ngày lễ. Mặc dầu chúng chưa thỏa mãn. Chúng còn đòi hỏi thêm nữa. Bernardo biết điều đó đã làm cho Isabella vô cùng bận tâm và khổ sở. Nàng luôn luôn biết những cú điện thoại ấy, dường như nàng đã có linh cảm về chuyện này.
- Lúc nào con có thể mở gói quà được chớ?
Alessandro kéo tay áo của Bernardo. Ông ta giả vờ không nghe.
- Mở cái gì cháu? Đó chỉ là những áo quần bẩn bác đem đi giặt ủi đó thôi.
- Không phải đâu! Nhất định không phải! Mẹ ơi, mẹ mở cho con.
- Chờ đến lễ nửa đêm bác sẽ mở cho con, - Isabella cười và vuốt tóc con - * già đâu, con? Tại sao * không tặng quà cho con trước?
- Ồ! Mẹ ơi!
- Xem nào. - Nàng đẩy một gói quà lớn vào tay của Bernardo. Ông tháo ra và lấy tặng nàng một chiếc áo dài xa tanh màu hồng tuyệt đẹp. Về phần Isabella, nàng tặng ông ta một xách tay và một chiếc đồng hồ xinh xắn sang trọng.
Một năm mới an lành cho mọi người. Ai ai cũng tỏ lòng trung thành với nàng và con của nàng. Bây giờ nàng không còn nghi ngờ những người trong gia đình của nàng. Cuối cùng, nàng tin rằng những kẻ phản bội chính là những người ở bên ngoài. Nàng đã tặng anh tài xế Enzo một chiếc áo khoác mới để choàng thêm bên ngoài khi anh ta lái xe đưa nàng đi quanh thành phố, cùng với một chiếc máy thu thanh mới. Anh hãnh diện nói anh có thể đến thành phố Paris hay Luân Đôn bằng chiếc máy thu thanh ấy.
Alessandro lại chạy tung tăng trong phòng; trông thấy mẹ mặc chiếc áo hồng quá lộng lẫy, cháu vui mừng kêu lên:
- Bây giờ đến lượt con chứ!
- Được rồi. Ông chủ nhỏ Alessandro. Mời ông theo tôi.
Bernardo vẫy ta ra hiệu cho Alessandro đến bên túi vải lớn. Cậu bé liền chạy đến ngay và la ó reo mừng. Chẳng mấy chốc Alessandro đã mặc xong bộ áo quần phi hành gia. Cậu cười nói vang nhà, chạy trượt nhanh trên sàn gỗ bóng loáng đến hôn Bernardo, rồi lại nhào đến để lãnh thêm quà: Đồ chơi, bút chì màu, con gấu màu nâu, và sau cùng là chiếc xe đạp.
- Trời ơi! Đẹp quá chừng! Có phải… chiếc Rolls - Royce không?
Isabella và Bernardo cùng phá lên cười vui sướng, nhìn cậu bé thót lên xe đạp mới ngồi bảnh chọe.
- Đúng! Chiếc Rolls đó. Cháu còn thích quà gì nữa không?
Cậu bé lái xe đi len lỏi trong phòng khách, nhắm cái bàn kiểu Vua Louis XV, sau đó đến bức tường. Trong lúc hai người nhìn theo cậu lòng tràn ngập yêu thương. Họ cười nhưng bỗng nhiên họ lại khóc.
Nhưng rồi nỗi buồn trong đôi mắt của Isabella lại tiêu tan, khi nàng quay lại vui cười với con:
- Con đi kiếm * già Teresa và lấy chiếc áo khoác của con.
- Mẹ định đi ra ngoài? - Alessandro có vẻ buồn rầu.
- Chỉ một lát thôi!
- Con không thể mặc áo này sao? - Cậu bé chỉ vào bộ áo quần phi hành gia.
- Đi nào! Con có thể mặc thêm áo khoác bên ngoài.
- Vâng ạ. - Cậu bé nói tiếng Mỹ nhưng với giọng Ý và biến đi thật nhanh.
Họ lắng nghe tiếng chuông xe đạp reo vui ở bên ngoài. “Thật là món quà đúng điệu”. Nàng cũng biết, trước đây Amadeo đã có dự định sắm cho con món quà ấy, nhưng rồi… Nàng nhìn Bernardo và nói:
- Năm nay, tôi rất sung sướng có ông ở đây với cháu Alessandro, và với cả tôi nữa.
Ông nắm tay nàng nhẹ nhàng bên lò sưởi củi nổ lách tách và cháy sáng.
- Tôi cũng không thể ở một nơi nào khác. Mặc dầu trong lúc làm việc bà đã làm cho tôi đau khổ nhiều. - Nhưng, đó là vấn đề khác. Và bây giờ, trong câu chuyện của họ đã xuất hiện một chiều hướng mới - Tôi rất tiếc, tôi… tôi đã cảm thấy gánh nặng đè trên hai vai. Tôi vẫn hằng nghĩ bà sẽ hiểu…
Nàng nhìn ông với vẻ mặt xanh xao, nhưng rất kiều diễm, nhất là đôi mắt huyền của nàng, luôn luôn đượm một nét buồn xa xăm…
- Tôi hiểu chứ! Ông biết không, tôi sẽ giúp ông nhiều hơn, nếu ông cho phép tôi… Tôi có một nguồn động lực… tự thúc đẩy tôi làm tất cả. Thật khó giải thích. Tôi phải xa rời tất cả, trừ cháu Alessandro.
- Một ngày kia sẽ có nhiều hơn.
- Một ngày kia… nhưng, than ôi! Nàng chỉ lắc đầu… Không bao giờ tôi bước thêm bước nữa! Không có người nào giống anh ấy! Anh ấy là một nhân vật đặc sắc.
Nàng lại khóc tức tưởi, rút tay ra khỏi tay của ông rồi nhìn ngọn lửa một cách lặng lẽ. Bernardo nhìn đi nơi khác. Ông uống một ngụm rượu, vừa nghe tiếng chuông xe đạp. Alessandro xuất hiện với * già Teresa.
- Sẵn sàng chưa? - Đôi mắt của Isabella hơi e thẹn, nhưng nét mặt nàng vẫn điềm nhiên-, quay nhìn con với nỗi đau đè nặng trong lòng.
- Con xong rồi! - Khuôn mặt cậu bé nổi bật một cách tinh nghịch dưới cái nón phi hành gia bằng plastic.
- Bây giờ chúng ta cùng đi!
Isabella đứng dậy dẫn đường đến cửa lớn nhìn ra vườn. Một người hộ vệ đã đứng thường trực tại đó. Cả khu vườn sáng rực lên dưới ánh đèn màu. Nàng nhìn con âu yếm và nghe con lấy hơi thở:
- Mẹ ơi!… Đẹp quá!