by bevanng » 01 Oct 2016
Chương 2 VÀO NGHỀ
1. THIÊN ĐAO
Năm xưa, khi được Lý Đức Lượng dẫn đi khỏi nhà họ Ngô, Ngô Cương đã mười tám tuổi.
Đến tuổi trưởng thành, anh muốn cùng đám thanh niên trong thôn đi làm vệ sĩ cho Mã bang, song ông nội anh sống chết không chịu đồng ý. Anh đành phải đốt ruộng khai hoang trồng một ít thuốc phiện, nhưng thu nhập rất bèo bọt.
Khi Lý Đức Lượng cưỡi trên con ngựa cao lớn, tìm tới ngôi làng nhỏ nơi họ sinh sống, Ngô Cương đang buồn chán đi lững thững trên đường.
Đám Lý Đức Lượng hơn mười người, nghênh ngang ngựa lớn, ăn vận sang trọng, xuất hiện trước mặt anh.
Ngô Cương tưởng rằng họ tới tìm mua thuốc phiện, nên cũng chẳng quan tâm, cứ thế đi tiếp.
Một gã mặt thịt ngang phè lớn tiếng gọi anh:
- Này, anh bạn, có biết nhà ông Ngô ở đâu không?
Ông Ngô? Trong thôn này chỉ có mỗi nhà anh là họ Ngô. Ngô Cương bèn hỏi lại:
- Anh tìm ông Ngô nào? Ở đây chỉ có một nhà họ Ngô thôi.
Lý Đức Lượng ôm quyền nói:
- Ông cụ tên là Ngô Phong.
Ngô Cương liền dẫn họ về nhà.
Ông nội đang ngồi trước căn nhà lá sắc thuốc. Lý Đức Lượng vừa nhìn thấy ông, vội vàng xuống ngựa, hành lễ với ông nội.
Ồng nội tuy nghèo khó, nhưng vẫn là một ông cụ rất uy nghiêm. Ông hỏi Lý Đức Lượng tìm một ông già như ông để làm gì, nói rằng dù Lý Đức Lượng có trả bao nhiêu tiền cũng không để cho cháu trai đi bán mạng cho họ.
Ông nội tưởng Lý Đức Lượng là phường buôn ma túy muốn đến thuê Ngô Cương.
Khi đó, thị trường buôn bán ma túy ở Tam Giác Vàng đã bắt đầu có chuyển biến do sự lũng đoạn của Âu Mỹ, xuất hiện rất nhiều tổ chức buôn bán ma túy lớn nhỏ.
Lý Đức Lượng đề nghị ông nội hãy vào nhà nói chuyện. Ông nội đành phải đi theo Lý Đức Lượng vào nhà.
Lý Đức Lượng tới tìm ông nội là vì muốn lập gia phả cho nhà họ Lý. Tổ tiên nhà họ Lý đã theo cụ tổ nhà họ Ngô từ Trung Quốc tới Miến Điện, nghe nói nhà họ Ngô có gia phả, ghi chép rất nhiều sự tích về tổ tiên nhà họ Lý, nên ông ta tới đây để xin được xem qua gia phả nhà họ Ngô.
Thời đó, nhà họ Ngô không biết đã bao nhiêu năm không ghi chép gia phả rồi, người họ Ngô cũng không còn nhớ được tổ tông là ai. Ông nội hỏi thăm kỹ lưỡng những chuyện về cụ tổ nhà họ Lý, rồi mới cho Lý Đức Lượng xem gia phả nhà họ Ngô.
Khi Lý Đức Lượng sắp sửa ra về, bèn hỏi ông nội, Ngô Cương là gì của ông, ông đáp là cháu nội.
Lý Đức Lượng thở dài một tiếng, rồi nói muốn dẫn Ngô Cương đi làm ăn. Ngô Cương cứ ngỡ ông nội sẽ từ chối, không ngờ ông nội vui vẻ đồng ý ngay.
Ông nội chỉ nói một câu, cháu tôi giao cho anh, tôi yên tâm.
Đến tận khi Ngô Cương bằng tuổi ông nội lúc bấy giờ, mới hiểu được tại sao ông nội lại yên tâm đến vậy. Đó là sự nhạy bén của một người đã từng trải sự đời. Điều duy nhất ông nội anh không biết, đó là Lý Đức Lượng cũng là người buôn bán ma túy, hơn nữa, còn là một trong những trùm ma túy lớn nhất Tam Giác Vàng vào thập niên 20.
Nhưng ông nội hiểu rõ, cho dù là trùm ma túy, cũng phải cho cháu trai đi theo Lý Đức Lượng để rèn giũa. Ông không thể để cho cháu mình cả đời bị giam chân nơi xó núi hoang dại này được.
Ngô Cương được ông nội dạy cho một chút đao pháp, nên sau khi đến chỗ Lý Đức Lượng, chuyện đánh nhau bằng binh khí cơ bản chẳng có gì khó khăn. Lý Đức Lượng nói, quan trọng nhất là phải luyện gan.
Tam Giác Vàng thời đó, thổ phỉ hàng đàn, trong những cánh rừng rậm, tập trung đủ mọi thể loại tội ác trên đời. Tội phạm của rất nhiều nước như Trung Quốc, Việt Nam, Thái Lan đều coi chốn rừng thiêng nước độc này là chốn ẩn thân.
Muốn tồn tại trên mảnh đất này, ngoài thế lực ra, gan góc cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng.
Luyện gan, rất đơn giản, cấp cho anh đủ đồ ăn vật dụng, quẳng anh vào sâu trong rừng rậm là được. Ở đó, thứ gì cũng có, rắn độc, chướng khí, lang sói, và những bộ xương người la liệt khắp nơi. Chỉ cần ở trong rừng sâu đủ nửa tháng, người nhát gan tới cỡ nào rồi cũng thành không sợ trời, không sợ đất.
Có thể sống sót trong rừng rậm, gan dạ là yêu cầu cơ bản nhất.
Ngô Cương sau khi được dạy cho các kiến thức đơn giản về sinh tồn trong rừng rậm, liền bị Lý Đức Lượng sai người ném vào trong rừng sâu.
Trước đó, vì sợ hãi, Ngô Cương chưa bao giờ dám một mình đi vào núi sâu. Nhìn theo bóng đao thủ (thời đó là thập niên 20, dân buôn bán ma túy và thổ phỉ trong lãnh thổ Miến Điện vẫn trong thời binh khí lạnh, rất ít người có súng) dắt ngựa, dần dần biến mất trong ánh hoàng hôn, Ngô Cương hiểu rằng, mười lăm ngày sau, anh sẽ trở thành một người đàn ông thực thụ. Đương nhiên, vẫn còn một kết quả khác, mười lăm ngày sau, hoặc chưa tới mười lăm ngày, anh đã biến thành một cỗ xác, hoặc là một bộ xương.
Song anh không biết được rằng, cách chỗ anh ở không xa, là Thiên Phúc đang nhận lệnh bảo vệ anh.
Nhìn sắc trời mỗi lúc một tối dần, loáng thoáng có tiếng gầm rú của các loài dã thú văng vẳng bên tai. Ngô Cương cầm đao đốn mấy thân cây nhỏ, phạt hết cành nhánh, chọn chỗ mấy gốc cây gần nhau, dọn sạch phía dưới, rồi buộc mấy thân cây nhỏ lên gốc cây thành cái khung chữ nhật, sau đó buộc vài cành cây lên trên, thế là thành một chiếc giường đơn giản. Để đề phòng thú hoang, anh còn đào mấy cái hố sơ sài xung quanh chiếc giường, cắm đầy tre nhọn hoắt dưới đáy.
Sau đó, anh lại tìm lấy ít cành khô, nhóm một đống lửa, nướng cơm lam, ăn kèm với dưa muối. Nhìn lại chiếc giường nhỏ và đống lửa, lắng nghe tiếng thú gầm lúc một rõ dần, lại nhìn màn đêm mịt mùng vây bủa xung quanh, Ngô Cương lúc này mới thấm thía con người là loài động vật thân thương biết mấy.
Anh không biết một buổi tối sẽ phải dùng hết bao nhiêu cành cây, sợ rằng chẳng may đốt hết củi, thú hoang sẽ mò đến gần, bèn đi ra xung quanh tìm thêm một ít.
Để không sợ hãi, Ngô Cương cố gắng không nhìn ra xung quanh. Ông nội nói trong núi có rất nhiều người chết, âm khí tích tụ, có những thứ có thể biến thành hình dạng con người, buổi tối xuất hiện hù dọa người ta, rất nhiều người đã bị những thứ này dọa cho chết khiếp. Ở Miến Điện, người ta gọi những thứ này là “ma núi”. Nghe đồn ma núi còn có thể biến thành những cô gái xinh đẹp, giả vờ bị lạc đường, để dụ dỗ đàn ông trẻ tuổi. Gặp phải ma núi kiểu này, nếu không bị mắc lừa, cô ả lập tức xoay người, biến thành nữ quỷ với hình hài rùng rợn, khiến người ta khiếp vía mà chết. Nếu là người can đảm, không đếm xỉa đến nó, nó cũng hết cách. Thế nhưng rất hiếm người có thể thoát nổi hai chiêu trên của ma núi.
Song càng khiếp sợ lại càng muốn nhìn, Ngô Cương thận trọng ngẩng đầu, nhìn ra xung quanh, vừa nhìn, đã khiến anh hồn bay phách tán. Bốn bề tuy tối đen mù mịt, nhưng lại thù lù đứng đó không biết bao nhiêu con người. Những bóng người này hình thù quái đản, đang nhìn anh với ánh mắt âm trầm.
Ngô Cương không sợ sói, không sợ rắn, cảm thấy sức người có thể đánh thắng chúng, thế nhưng ma núi thì lại phiền phức hơn nhiều.
Anh thấy trong cái thế giới đen đặc xung quanh, dường như có vô số ma núi đang rình mò anh, không biết lúc nào sẽ thình lình xông tới. Ngô Cương khiếp hãi tới mức quăng cả cành cây đi, rú toáng lên.
Tiếng rú của anh văng vẳng dội lại trong thung lũng, Dường như có vô số ma núi đang bắt chước giọng anh, cứ thế rú đi rú lại. Ngô Cương kinh hoàng, xoay người nhìn khắp xung quanh, dường như có vô số ma núi đang đi về phía anh.
Anh chạy tới bên cạnh đống lửa, cầm cây đao lên.
Lúc đó, anh chợt thấy bên cạnh có tiếng cành cây lào xào, âm thanh rất rõ. Anh nhặt một hòn đá, ném về phía phát ra tiếng động. Tiếng động biến mất, anh vẫn không yên tâm, gầm lên một tiếng vang động, cầm lên một cành cây dài đang bốc cháy, xông về phía phát ra tiếng động. Tới đó, anh cũng không cần biết có thứ gì hay không, cứ thế điên cuồng chém loạn xạ như phát rồ. Chém rồi, anh vẫn còn lo sợ phía sau lưng, liền xoay người chém vòng tròn.
Chém túi bụi một hồi, anh đã mệt rã, nhưng lại không dám dừng tay. Cứ như thế nếu dừng lại, con ma sẽ áp sát tới gần. Anh nghiến răng gầm rít, chém lia lịa về phía con ma núi trong tưởng tượng, rồi tung chân đạp, giơ đầu húc.
Thế nhưng, anh vẫn cứ bị ma núi ếm phép.
Cây đao trong tay đột nhiên bị ma núi kẹp chặt.
Anh rút về mà không rút nổi.
Toi rồi! Anh sợ quá quăng luôn cây đao, chạy về bên đống lửa.
Ồng nội từng nói, ma núi cũng sợ lửa. Bọn chúng chỉ có thể hoạt động ngoài đống lửa mười bước chân. Trong vòng mười bước chân, chúng sẽ biến thành dơi, không thể hại người được.
Anh chạy tới sát bên đống lửa, gần đến không thể gần hơn được nữa.
Bọn ma núi không xông tới.
Không còn cây đao, anh càng thấy hoang mang. Xung quanh có tiếng động, anh chẳng còn can đảm để xông ra ngoài nữa. Ngô Cương nằm cuộn tròn bên đống lửa, lúc này đã không còn đường lui, thì anh lại trở nên bình tĩnh. Nếu đúng là có ma núi thật, những thứ tà ma rất sợ lửa, chúng sẽ không dám xông tới. Nếu như có thứ gì không sợ lửa mà xông tới, thì cũng chẳng có cách nào khác, đành phải liều chết thôi.
Nghĩ tới cái chết, trong lòng anh lại trấn tĩnh hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên, anh sực nhớ đến lời ông nội nói, rất nhiều người không phải là bị đánh chết, mà là bị cắn chết, bị dọa chết. Chỉ cần không sợ, con người sẽ có thể sống được trong núi. Dưới gầm trời này, thứ gì là vĩ đại nhất? Chính là con người. Con người sợ những thứ khác, nhưng kỳ thực, những thứ khác lại càng sợ con người.
Đúng vậy. Rắn hổ mang đúng là ghê gớm, nhưng nếu biết tránh né chúng, thì chúng chưa bao giờ chủ động cắn người. Sói rất hung dữ, nhưng chúng chỉ có thể trốn trong núi sâu, không phải là đói khát tới kiệt cùng thì chưa bao giờ xông ra đối mặt với con người. Thế nhưng, ma núi có sợ người không? Ông nội từng nói, chúng có lúc sợ người, có lúc không. Lời của ông nội chưa hẳn đã chính xác. Tại sao mình lại không hỏi ông lớn xem ma núi có sợ người hay không nhỉ?
Nằm co quắp bên đống lửa một hồi lâu, hình như ma núi cũng không xông tới. Ngô Cương bèn đứng lên, bước ra khỏi phạm vi mười bước chân bên ngoài đống lửa. Không có ác quỷ, cũng chẳng có mỹ nữ. Lẽ nào ma núi đã lấy cây đao của anh đi nghịch chơi?
Anh cầm một cành cây đang cháy lên soi, đi tới chỗ mình chặt chém loạn xạ vừa rồi, thì nhìn thấy cây đao của mình đang bị giắt cứng trên một chạc cây.
Hoàn toàn chẳng phải là ma núi, mà là cây đao của anh chẳng may bị chạc cây cản lại.
Anh bước lại gần, lấy cây đao xuống, chém đứt luôn chạc cây vừa kẹp giữ cây đao của anh.
Đêm đầu tiên, anh gần như không ngủ, cứ thế co ro bên đống lửa, nắm khư khư cây đao, nhìn trân trối vào bóng đêm rùng rợn nhạt dần. Đến sáng hôm sau, anh đã không gượng nổi nữa, ngồi bên đống lửa đã tắt, ngủ thiếp đi.
Anh ngủ một mạch đến gần trưa. Khi tỉnh dậy, cảm giác hai chân tê dại, suýt nữa không đứng dậy nổi.
Lúc này, sương mù trong rừng rậm đã tan, không gian tĩnh lặng, ấm áp.
Dù sao cũng là thanh niên, ngủ một giấc dậy, đã lập tức cảm thấy sức lực dồi dào. Đám ma núi đông như nêm tối qua đã biến thành những thần cây cao thấp so le thư thái vươn mình dưới ánh nắng.
Trải qua cơn khốn đốn đêm qua, anh cho rằng mình đã hiểu được một chút về rừng rậm.
Nghe anh chàng đã dẫn anh vào rừng nói, đi về phía tây không xa có một con suối nhỏ, có thể rửa mặt uống nước tại đó. Anh liền cầm theo dao và túi da bò đựng nước đi về phía đó.
Vì là mùa hạn, dòng suối nhỏ đã cạn khô. Tận dưới lòng sông có một vũng nước, nước đã ngả màu vàng quạch, trên bề mặt nổi lên một lớp gì đó màu xanh vàng. Anh biết bên dưới lớp váng lúc nhúc những đỉa, trong nước còn có trứng của chúng. Nước ở đây không thể uống được.
Ngô Cương thực sự không thể ngờ rằng, nước đã trở thành một vấn đề. Anh men theo lòng sông, đi lên phía trên một đoạn, tìm thấy vài vũng nước nữa, nhưng trông đều tương tự như vậy.
Song anh không biết rằng, cứ lang thang xung quanh nguồn nước như thế này, là đã phạm vào đại kỵ của cuộc sống trong rừng rậm.
Bám theo sau lưng anh là một gia đình linh cẩu gồm tám mạng. Chúng đã lâu lắm rồi chưa có gì bỏ bụng, nhìn thấy một con người như Ngô Cương, đương nhiên là vô cùng hưng phấn.
Thế nhưng, còn chưa quan sát kỹ, bọn chúng sẽ không hành động. Trong rừng rậm, linh cẩu là loài thú săn mồi tinh khôn nhất. Bọn chúng không có sức mạnh như hùm beo, ngoài việc tác chiến theo bầy, thì nắm rõ chân tướng, nắm chắc thời cơ là một trong những sách lược của linh cẩu. Nghe nói, về phương diện tấn công con người, linh cẩu có một loạt những phương pháp độc đáo của riêng chúng.
Trước khi quyết định có phát động tấn công một con người hay không, chúng sẽ đứng thẳng dậy trên hai chân, để ước chừng chiều cao của người này. Nếu người này cao hơn chúng, chúng sẽ không tự mình phát động tấn công, mà sẽ đợi đồng bọn tới, đánh giá sức mạnh của hai bên. Nhưng nếu người này không cao hơn chúng khi đứng thẳng, chúng sẽ không hề khách khí.
Gia đình linh cẩu đang bám theo Ngô Cương không phải là quá lớn mạnh. Vợ chồng linh cẩu đang nuôi một ổ linh cẩu con. Bọn linh cẩu con ăn rất khỏe, khiến hai vợ chồng nó kiệt sức. Đàn con đang trong thời kỳ ăn khỏe mà chưa biết tự kiếm mồi, nếu muốn đối phó với Ngô Cương, hiển nhiên không có hy vọng. Vì thế bọn linh cẩu biết, xét về thực lực, chúng không đánh nổi Ngô Cương. Thế nhưng một tảng thịt to đến thế, không ăn được lại không cam lòng. Vì thế, vợ chổng linh cẩu cứ bám lẵng nhẵng theo Ngô Cương, hy vọng có thể tìm được thời cơ tấn công anh.
Ngô Cương không hề phát giác ra điều này. Anh quay lại trước vũng nước đầu tiên, đào một cái hố nhỏ ở vạt đất ẩm ướt bên cạnh, đợi nước thấm ra đầy hố, thì đong đầy vào túi da.
Vừa mới ngẩng đầu lên, anh đã phát hiện thấy một con rắn hổ mang bò ra từ trong rừng. Con rắn hổ mang có lẽ đã phát hiện ra anh từ lâu, đang chuẩn bị cắn trộm, lúc này đã tiến đến rất gần Ngô Cương.
Ngô Cương vừa phát hiện ra nó, nó liền ngóc đầu dậy, phun phì phì về phía anh.
Những giống này, Ngô Cương không sợ. Anh dùng đao dẫn dụ nó nhảy múa, rồi thình lình chém phập một nhát đứt bay cái đầu đang ngóc lên của nó, sau đó nhặt thân mình vẫn đang co giật của con rắn lên, chuẩn bị mang về nướng ăn.
Một loạt các hành động của Ngô Cương đã khiến cho cả nhà linh cẩu kinh hãi. Linh cẩu bố còn thè lưỡi liếm đầu mấy đứa con, hình như muốn kiểm tra xem đầu của chúng phải chăng vẫn còn nguyên vẹn.
Theo lý mà nói, đối mặt với một địch thủ đáng gờm nhường này, linh cẩu bố nên dẫn cả nhà bỏ đi mới phải. Thế nhưng, tình cảnh khắc nghiệt trong rừng rậm khiến chúng đã quen với việc không chịu từ bỏ một cơ hội nào. Đắn đo một lúc, nó vẫn cứ dẫn cả nhà âm thầm bám theo Ngô Cương.
Đương nhiên, có những việc vợ chồng linh cẩu không thể nào ngờ tới, đó là còn có một con sói nữa đang bám theo bọn chúng. Sói tính toán rất chu toàn. Nó đợi vợ chồng linh cẩu bỏ đi săn mồi, thì sáu con linh cẩu con kia sẽ là một bữa ăn thịnh soạn.
Ngô Cương không hề hay biết những điều này. Trong rừng rậm, đây là hiện tượng hết sức bình thường. Tất cả mọi động vật ở trong rừng rậm, bắt đầu từ thời khắc chúng đặt chân vào rừng, đã lập tức biến thành một phần trong chuỗi thức ăn tại đây.
Bắt được một con rắn, Ngô Cương khá là phấn khởi. Thịt của loài rắn hổ mang này là một món ngon. Hồi còn ở dưới quê, mấy năm cũng chẳng bắt nổi một con. Con rắn này rất to, bữa trưa coi như đã được giải quyết.
Anh làm sơ qua bụng rắn, chặt một cành cây xiên vào mình nó, quay trở về nhóm lửa, bắt đầu nướng thịt.
Một lúc sau, thịt rắn đã tỏa hương thơm phức.
Ngô Cương lấy ra ít muối, đổ vào một chiếc bát con, đợi thịt rắn chín sẽ chấm muối ăn.
Mùi thơm của thịt rắn cũng khiến cho cả nhà linh cẩu nước dãi ròng ròng. Linh cẩu con không nhịn được, liền xông bừa lên phía trước, bị linh cẩu lớn giơ đầu húc ngã. Linh cẩu con ấm ức, rên lên ư ử.
Tiếng rên không lớn, nhưng rất rõ ràng. Ngô Cương bỏ miếng thịt rắn xuống, xách dao lên, bước thẳng tới.
Linh cẩu bố vừa thấy có chuyện không hay, thú tính liền trỗi dậy, lập tức lao vọt ra từ sau bụi cây đang ẩn nấp, hụp thấp đầu xuống, nhe nanh ra với Ngô Cương, từ trong cổ họng phát ra những tiếng gầm ghè uy hiếp.
Ngô Cương biết rằng giống này mặc dù thân hình nhỏ bé, nhưng lại hung tàn cực độ. Khác với chó sói, bọn chúng chỉ tiến chứ không lùi, chỉ cần nhắm được mục tiêu, lập tức xông lên bất chấp cả tính mạng.
Ngô Cương không biết rằng con linh cẩu mẹ nhân lúc anh đang thủ thế với con linh cẩu bố, đã khẽ khàng vòng ra phía sau anh, uốn cong lưng lên, chuẩn bị tấn công.
Ngô Cương không nhìn thấy con linh cẩu sau lưng. Con linh cẩu trước mặt đã nhấp nhỉnh muốn lao lên, hai chân trước từ từ tiến lên thăm dò.
Ngô Cương vừa lùi vừa tìm cơ hội tấn công. Anh biết, một chiêu đánh ra, nếu không chém trúng, bản thân anh sẽ vô cùng nguy hiểm. Tốc độ tấn công của linh cẩu nhiều khi còn nhanh hơn cả sói.
Ngô Cương đã lùi về phía sau liền mấy bước, anh biết mình đã không thể lùi thêm nữa. Càng lùi, lại càng chứng tỏ mình khiếp nhược, con linh cẩu sẽ càng hung hãn hơn. Trong lúc này, khí thế là vô cùng quan trọng.
Anh hơi lùi về phía sau một bước, rồi thình lình xoạc cẳng nhảy vọt lên, con dao trong tay chém thẳng xuống cần cổ con linh cẩu.
Con linh cẩu cứ như biết trước anh sẽ ra chiêu này, nên nhẹ nhàng nhảy sang một bên, đã tránh được một đòn trí mạng. Sau đó, nó không hề dừng lại, mà nhân lúc Ngô Cương loạng choạng vì chém hụt, lập tức lao tới tấn công từ bên cạnh.
Ngô Cương muốn thu dao lại thì đã muộn, đành phải tung một chân lên, đạp về phía nó.
Con linh cẩu ngoắt đầu, thuận đà cắn phập vào cổ chân Ngô Cương, cả quần lẫn da thịt đều bị xé toạc một mảng. Ngô Cương đau tới suýt chết ngất.
Đúng lúc đó, anh nghe thấy một tiếng gió rít sát sạt bên cạnh. Anh biết ngay là không ổn, chẳng kịp nghĩ ngợi, lập tức xoay người chém liền một dao.
Nhát dao chém vào không khí. Con linh cẩu mẹ phía sau khẽ lách mình đã tránh được nhát chém, hạ xuống bên cạnh anh.
Ngô Cương biết mình đã lâm vào nguy hiểm. Hai con linh cẩu kia muốn biến mình thành bữa trưa của chúng, bản thân anh e rằng cũng chẳng còn cơ hội để phản kháng nữa.
Lần này con linh cẩu mẹ tấn công trước. Khi nó nhảy vọt lên còn cuốn theo mùi hôi của sữa. Ngô Cương biết nếu mình chết, còn phải làm thức ăn cho cả đám linh cẩu con, nghĩ đến cảnh bị một bầy linh cẩu lớn bé xâu xé xác mình, anh cảm thấy thật ghê tởm. Ngô Cương gầm lên một tiếng, giả vờ định tung chân đá nó, sau đó lưỡi dao phía sau liền quét tới. Linh cẩu cũng thực gớm ghê, lắc mình một cái trên không trung, lại né được nhát chém của Ngô Cương.
Con linh cẩu bố nhân lúc Ngô Cương chưa kịp đứng vững, cắn vào chân anh giật mạnh. Ngô Cương mất trọng tâm, ngã đánh huỵch xuống đất. Linh cẩu mẹ thấy cơ hội đã tới, không chút do dự, nhảy phóc lên cao, há ngoác miệng, lao thẳng tới yết hầu của Ngô Cương.
Ngô Cương thầm nhủ, lần này chết chắc.
Anh chỉ biết giơ tay lên đỡ một cách vô thức, không ngờ con linh cẩu sau khi đớp lấy tay anh, lại nhả ngay ra, nằm vật sang một bên.
Con linh cẩu bố đang định xông tới, Ngô Cương bỗng nhìn thấy một vệt sáng trắng không biết từ đâu bay vụt đến, cắm phập vào cổ nó. Con linh cẩu lão đảo vài cái thì ngã gục xuống đất, giãy giụa một hổi rồi chết.
Ngô Cương lại nhìn con linh cẩu mẹ vừa đánh lén, thấy trên cổ nó cũng cắm một ngọn phi đao. Nó đã chết.
Anh bò dậy, nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đang bước từ trong rừng ra, bèn nói:
- Cảm ơn đại ca đã cứu giúp.
Người đó nhìn anh, rút ngọn phi đao trên người con linh cẩu ra, nói:
- Không có gì, chỉ tiện tay thôi.
Ngô Cương thấy người này vận quần áo ngắn, bèn hỏi:
- Chắc anh là “Thiên Đao”?
Thiên Phúc cười đáp:
- Đúng vậy, tôi là Thiên Phúc.
Kỳ thực, Thiên Phúc đã nhận mệnh lệnh của ông lớn Lý, tới đây bảo vệ cho Ngô Cương.
Vừa rồi nếu không nhờ Thiên Phúc ra tay, thực không dám chắc cái mạng nhỏ bé của Ngô Cương có giữ được hay không.
Sau đó, Thiên Phúc đã cùng với Ngô Cương sống. trong rừng rậm mười lăm ngày. Trong mười lăm ngày này, Ngô Cương đã học được rất nhiều điều từ Thiên Phúc, và hai người cũng trở thành đôi bạn chí thân.