“CHEMISTRY” VÀ ĐỒNG KHÍ TƯƠNG CẦU!
(VI-VÂN)
HỎI:
“Cô ơi, có phải là ít hẹn hò làm cho chán nản hơn nỗi cô đơn không? Tôi đã hẹn rất nhiều lần mà chẳng gặp được ai cả! Tại sao?
Tôi nên làm như thế nào? Làm sao để thử xem trong các cuộc hẹn hò có “chemistry “ không?”
Thưa Cô Hoàng-Chi-Lan,
Tôi năm nay 32 tuổi, nhan sắc trên trung bình, là một phụ nữ thông minh và hoạt bát. Nhưng gặp phải số phận bất hạnh: tôi đã ly dị chồng gần ba năm qua. Cuộc sống của tôi rất đơn sơ, trước khi lấy chồng, tôi chưa hề biết hẹn hò, gặp gỡ với ai cả. Lý do cũng thật đơn giản, tôi gặp chồng tôi từ lúc tôi mười bốn tuổi và chỉ biết có một mình anh cho đến khi lớn lên và làm đám cưới năm tôi 21 tuổi.
Sau đám cưới tôi vẫn là một cô gái ngây thơ cứ tưởng chuyện lấy chồng, lập gia đình cũng như chuyện học hành và kiếm việc làm để có tiền tiêu và giúp cha mẹ thôi. Chồng tôi hơn tôi 7 tuổi, con của một gia đình làm business, có cửa tiệm bán tạp hóa. Anh là một công chức thuộc ngành xã hội, ngày hai buổi đi làm rất đều đặn. Anh tốt nghiệp College xong là quyết định tìm việc làm và không nghĩ tới chuyện học thêm gì cả. Có lẽ vì vậy mà anh không cho tôi học thêm một cái gì ngoài công việc kế toán cho cửa tiệm của gia đình với số lương cố định, không có “bonus” gì cả.
Chồng tôi đã mê sắc đẹp của tôi từ hồi nhỏ và nhiều ham muốn lắm. Nhưng anh lại không ưa thích sự thông minh và hoạt bát của tôi. Anh giữ tôi trong nhà và quan niệm rằng người vợ có bổn phận làm tất cả mọi việc trong nhà… (như mẹ anh đã làm cho gia đình ông nội anh mấy mươi năm về trước). Anh nói là đàn bà có chồng không được đi ra ngoài xã hội vì sẽ hư hỏng. Anh kiểm soát tôi rất chặt chẽ từ áo quần đến tiền bạc.
Thú thật với cô, lúc mới lấy chồng, tuy chưa biết tình yêu là gì, những cảm giác lạ từ sự tiếp xúc thân xác và “sex” làm cho tôi thấy thích thú, rồi ham mê, và tôi quên đi mọi sự khó chịu, chẳng hạn như bị xem như người giúp việc trong nhà, bị ràng buộc, cấm đoán nhiều thứ. Thỉnh thoảng tôi còn bị những hành động thô lỗ vũ phu của chồng, khi tôi cãi lại những điều mình thấy bất công, phi lý hoặc không hợp với thời đại hay hoàn cảnh sống. Những chuyện bất hạnh này, tôi đều giấu mọi người, vì sợ lộ ra, bố mẹ tôi biết được, sẽ đau buồn. Ngày trước, khi chồng tôi đến nhà và có mai mối kết hợp, bố tôi rất tin tưởng vào cái bề ngoài hiền lành của anh, không ngờ bản chất anh tệ hại như bây giờ. Tôi đã đóng vai “người vợ hạnh phúc” rất tài tình khi đi ra ngoài trong các dịp đám cưới, đám hỏi vân vân. Ai cũng trầm trồ khen ngợi “cặp uyên ương” chúng tôi, không ai biết được tình trạng “trong héo ngoài tươi” của tâm tư tôi.
Vai “người vợ hạnh phúc” của tôi đã chấm dứt vào cái ngày mà tôi phát giác ra là chồng tôi đã ỷ quyền làm chồng, lục soát thư tín và tự ý gọi điện thoại đóng trương mục và credit card của tôi một cách độc đoán. Mầm chán nản lâu năm nay mọc thành cây, không thể nào chịu đựng được nữa. Tôi quyết định một cách dứt khoát, không thể mềm lòng trước những lời van xin dịu ngọt và hứa hẹn tương lai của anh nữa.
Tôi dọn về ở với mẹ. Mẹ đã hiểu được tình cảnh của tôi nên rất thương cảm. Sau một thời gian sống độc lập, thoải mái, tôi bắt đầu có bạn bè và đã thử làm những cuộc hẹn hò gặp gỡ “online” cho đỡ buồn cô quạnh.
Từ online tôi đã đôi lần đi vào hiện thực hẹn hò, gặp gỡ vài lần, nhưng chẳng thấy có một chút gì vương vấn với người gặp gỡ cả. Tôi không thấy chút “chemistry” nào trong các cuộc giao tiếp ấy. Về sau, tôi thấy chán những cuộc hẹn hò qua e-mail và điện thoại, bởi vì nó chẳng ra làm sao cả, không giải quyết được vấn đề gì cho những u uất của đời sống hiện tại của tôi.
Trong tất cả những cuộc hẹn hò ấy, điều mà tôi thấy chán nhất là mời tôi đi ăn tối chỉ với mục đích đề nghị “over night”. Vì vậy, tôi thường tìm cách “pay for dinner” để khỏi bị lôi thôi, khó chịu. Tôi mệt mỏi và thường mang mặc cảm có tội vì đã làm cho người ta hụt hẫng.
Cô ơi, có phải là ít hẹn hò làm cho chán nản hơn nỗi cô đơn không? Tôi đã hẹn rất nhiều lần mà chẳng gặp được ai cả!
Tại sao?
Tôi nên làm như thế nào? Làm sao để thử xem trong các cuộc hẹn hò có “chemistry” không? Xin Cô giúp cho ý kiến.
Thành thật cảm ơn cô.
ĐÁP:
Vi-Vân quý mến,
Vấn đề của Vi-Vân khá tế nhị. Theo tôi, đây là lúc mà Vi-Vân phải trở thành một phụ nữ thật sự rồi, không thể ở lại trong tâm trạng một cô gái thơ ngây nữa! Chúng ta sẽ nói thẳng, nói “toạc” ra tất cả sự thật nhé.
Vi-Vân nói là không biết tại sao “hẹn thật nhiều mà chẳng gặp ai!” và trong những lần giao tiếp với bạn trai trong cuộc “hẹn hò”, Vi-Vân lại “không thấy có chút chemistry nào”.
Theo tôi, sở dĩ có tâm trạng này, là vì cô đã lấy chồng lúc còn quá trẻ - không phải trẻ vì mới 21 tuổi đầu, mà trẻ, vì “chưa biết gì về yêu đương, ân ái” cả. Sự giao tiếp đầu đời hoàn toàn thuộc phạm vi thân xác do bản năng điều khiển. Vi-Vân hoàn toàn bị động trong tình dục, nên những khoái cảm mà Vi-Vân hưởng được lúc ban đầu và một thời gian sau đó với người chồng không có yêu đương, quý trọng, dần dần trở nên một “routine” theo cách “ăn quen bén mùi” mà thôi. Tình trạng đơn điệu này kéo dài, thường làm mất dần các khoái cảm và hứng thú, bởi nó đã trở thành “như cơm bữa” thích hay không, đến bữa thì phải ăn. Dù Vi-Vân “chưa đói”, nhưng chồng “muốn ăn” thì có bổn phận phải dọn ra thôi. Người chồng của Vi-Vân lại là người ích kỷ, chỉ biết tìm lạc thú cho mình, không biết hoặc không cần biết đến tâm tư của vợ. Và như Vi-Vân đã nói là “anh ta chỉ mê sắc đẹp của Vi-Vân và ham muốn” thôi, nghĩa là không có tình yêu, chỉ có sự sở hữu và hưởng thụ Vi-Vân mà thôi.
Sở dĩ Vi-Vân có thể tiếp tục cuộc sống đơn điệu và mất hứng thú với người chồng “ích kỷ” và “cổ hủ” ấy, là nhờ trước khi lấy chồng Vi-Vân chưa có một cuộc hẹn hò nào, không có một môi tình đầu, tình cuối nào, cũng chẳng có một bóng dáng chàng trai nào trong tâm trí. Chứ nếu Vi-Vân đã có một lần hẹn hò hoặc một thoáng yêu đương của tuổi học trò thơ ngây… rồi mới lấy chồng, thì cuộc sống Vi-Vân sẽ bi đát hơn. Nhiều bậc cha mẹ thuộc thế hệ tuổi 55 hoặc 60 trước đây, thường nghĩ rằng “tình yêu sẽ đến sau khi hai người ăn ở và chăn gối với nhau”, cần gì phải có tình yêu trước hôn nhân. Một số bạn gái hiện nay lại quan niệm rằng “nên lấy người yêu mình, chứ đừng lấy người mình yêu”.
Chính quan niệm này đã làm cho nhiều cặp vợ chồng bị khốn khổ, dở khóc, dở cười, khi “cái con tim” lâu nay ngủ yên trong thói quen và bổn phận, bỗng bừng thức dậy và thèm khát một chút gì đó gọi là tình yêu… để lấp đầy cái “khoảng trống tâm hồn” mà các cuộc “gối chăn cơm bữa” chỉ làm cho rỗng thêm…
Trở lại với cái “chemistry” mà Vi-Vân đang cần tìm. Theo các nghiên cứu khoa học hiện nay và theo kinh nghiệm cá nhân, thì “chemistry” rất huyền diệu khi nó tác dụng trong tình yêu. (Chemistry có gốc Hy Lạp là “Chemeia” có nghĩa là “cuốn hút nhau” - “chemical love” ám chỉ cái hấp lực làm cho hai người nam nữ thích đến gần và quyến luyến nhau vì cảm thấy có sự “hòa hợp” với nhau.) Huyền diệu là vì nếu hai người nam nữ gặp nhau mà có “chemistry” thì sẽ thấy rung động, hòa hợp và cuốn hút lẫn nhau, khó rời xa nhau. Phản ứng hóa chất này xẩy ra một cách nhanh chóng trong tâm trí của hai người, rất khó phân tích, không thể biết tại sao “mới gặp mà đã quyến luyến” ngay. Trường hợp “không có chemistry” khi hai người hẹn hò nhau, thì gặp gỡ sẽ không thấy rung cảm gì cả, cuộc nói chuyện và trao đổi sẽ tẻ nhạt, có tính cách hình thức mà thôi. Nói theo cách Việt Nam thì “đối diện mà không tương phùng”, là vì không “đồng thanh, đồng khí”, vì khác “chất” nên không “hòa hợp” được. (Sách ghi là “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”- Those of the same sound respond to each other, those of the same substance attract each other).
Vi-Vân muốn tìm “chemistry” thì không thể chỉ dùng e-mail hay điện thoại được vì cần phải gặp gỡ mới “xem phản ứng hóa học” được. Tôi đề nghị Vi-Vân hãy nói chuyện điện thoại đôi ba lần, đặt những câu hỏi, lắng nghe câu trả lời và dùng trực giác của đàn bà để sơ khởi đoán xem người đối thoại ấy như thế nào. Nếu thấy sau vài ba lần nói chuyện mà không có gì hấp dẫn thì đừng phí thời gian. Trường hợp nhận thấy có chút chemistry và quyết định gặp thì lần đầu chỉ nên gặp vào một buổi sáng hoặc trưa, uống cà-phê hoặc uống trà tại một cái quán thanh lịch nào đó, một thời gian ngắn. Mục đích duy nhất của cuộc “hẹn” này là để Vi-Vân có cơ hội tìm hiểu người đàn ông ấy qua cái nhìn thẳng vào mắt nhau. Tôi nghĩ là trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Vi-Vân sẽ có thể biết ngay mình có còn muốn gặp lại người này nữa hay không. Nên biết là trong các cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này, Vi-Vân không bị ràng buộc bởi một cái gì cả ngoài sự chân thành muốn tìm hiểu và thái độ lịch sự. Nếu theo kế hoạch này thì Vi-Vân sẽ loại trừ được những bữa ăn tối “boring”, thoát khỏi mặc cảm tội lỗi vì đã phí thời gian và tiền bạc.
Vi-Vân nên biết rằng, trong hành trình “đi tìm người bạn tình đích thực” này, bạn như người đang tập đi xe hai bánh. Đương nhiên là thỉnh thoảng Vi-Vân bị té ngã và văng khỏi chiếc xe đạp. Vậy thì hãy chuẩn bị một vài cái “band-aids” vì có thể bị trầy da, u đầu đấy.
Đừng nản chí. Hãy ráng sức tìm kiếm, người bạn đồng thanh khí đang chờ Vi-Vân tại một nơi nào đó trong tương lai. Bình tĩnh, thận trọng nhưng phải luôn luôn lịch thiệp và khả ái đối với các chàng trai đến với mình. Hãy giao thiệp rộng rãi với nhiều hạng người để có thể tìm ra “người lý tưởng” của mình. Hãy tin tưởng vào tương lai. Không nên để cho các chàng thấy mình thông minh quá.
Chúc Vi-Vân nhiều may mắn, sớm tìm được “hoàng tử của lòng”.
Quý mến,
Hoàng-Chi-Lan