Tháng 12 nắng chiều nhàn nhạt đổ chiếc bóng dài mãi đến tan trên cỏ biếc ..Mặt trời thôi làm khó nỗi cô đơn của người ngồi nhìn bóng mình .Ông già vẫn chưa có ý định trở về nhà, ông ngồi nguyên trong sân chùa cho đến màng đêm kéo đến ...Ai cũng tưởng ông tan vào bóng đêm vì ko ai thấy ông ra về ..nhưg ngày mai lại thế ....
Chẳng qua ông chỉ là người ko biết đi thưa về trình ..vì ông ko thuộc diện trả giá tội lỗi ngoài đời bằng cách vô chùa chuộc tội .Nên ai cũng nói ông thương vợ đến động lòng người dương thế ..vợ ông đột ngột qua đời với canh bịnh nhanh hơn khả năng trị liệu của bác sĩ, biến ông thành người cô đơn , đời hiu quạnh một góc sân chùa là thế ..tuy ông chỉ tạt qua chùa khi hoàng hôn nhạt nắng ..hôm gió sớm thu về ...để thắp nén hương cho vợ ..rồi ngồi lặng thinh như pho tượng thừa .....
Ko ai biết trong tâm ông thương vợ đến mực nào ..người ta chỉ thấy sự yên lặng của ông đến tàn nhẫn ..ông cứ ngồi thừ ra như khúc gỗ mục , mặc mùa đi qua ..xuân hạ thu đông gì cũng mặc ..chỉ những hôm trời lạnh quá thì ông ngồi bên trong ...cũng là ngồi nhìn bóng cột chùa trong không gian chết ....
Sự lặng thinh của Đức Phật được người đời kính ngưỡng qua lăng kính "ngài ngồi quán thế "..trong khi sự lặng thinh của ông chỉ khác Đức Phật là ông bằng xương bằng thịt, ông còn hơi thở ..chứ ko bằng xi măng cốt sắt và ko có nhịp tim như Đức Phật, nên người ta nói ông ..khùng .
Chẳng ai biết chính cái nhịp tim thoi thóp của ông là sản phẩm thời đại ..một thời đại ko tưởng nhưng có thật hơn cả những cuốn kinh sách ghi chép những điều khó chứng thực nên người ta hay nói , " có tin có lành" để vô hiệu hóa những thắc mắc !
Dường như từ ngày vợ mất , ông ko quan hoài đến gì nữa ..cả vạn vật trong vũ trụ thì loài người nhỏ bé là gớm ghiếc nhất ! Ông ko để mình trở mặt thù hận đồng loại .Nhưng những chiều nhạt nắng làm hoang liêu một góc sân chùa cũng là thời khắc ăn năn như căn bịnh cũ tái phát trong lòng ông ....
Thật ra ông ôm nỗi muộn phiền về gia đình hay chính mình thì ông cũng ko rõ ..ông giận các con làm vợ ông ko vui nên người quyết định ko ở với con dâu , con rể nào nữa ...Hai ông bà chỉ còn có nhau khi đã cuối đời ....
Họ rày đây mai đó dưới những mái hiên ko hơi thân thích...Ông ko biết vợ chết vì buồn phát bịnh hay bịnh phát buồn ..ông chỉ biết chắc một điều là đã gần mãn tang vợ ..đã gần 3 năm thời gian ..nhưng ông chưa hề thấy đứa con nào đến chùa ....
Gió heo may đã về làm se sắt vạn vật ...ông vẫn ngồi đó..người ta chỉ thấy ông già cầm trên tay bó nhang , rồi ông làm gì với những cây nhang ấy thì chẳng ai quan tâm .Từng sợi khói mong manh ...từng sợi thấm thía chyện đời ......