Tôi Đi Mỹ (26 Hết)
Mười năm ròng rồi thêm bốn tháng nữa chờ đợi, phải vậy thôi, hụi chót mà!
Tôi đã sức tàn lực tận, còn 2 em tôi hoàn toàn thụ động vì "bài" quá nhỏ chả có gì để binh cả.
Tôi đang tính nhờ mấy người bạn học, bạn tôi trước 75 và sau 75 cũng khá nhiều, nhưng đúng lúc đó, cô em gái út tôi lúc này làm ăn khấm khá và có khá nhiều mối quan hệ, nhờ một người bạn thân làm trong ngành Công an, chỉ sau 3 tuần là cái hộ chiếu đã được "giải phóng" về với chủ. Nhẹ nhõm!
Giữa tháng 5, chúng tôi lên Sở Ngoại vụ đăng ký chuyến bay.
***********
****
Chờ đợi lê thê và đau khổ vậy mà càng gần đến ngày khởi hành lòng tôi như lửa đốt với nhiều nỗi buồn nung nấu.
Sau khi nhận được thông báo chuyến bay sẽ khởi hành vào cuối tháng 6/1999, tôi tức tốc lên Gia Ray nói bố tôi làm thủ tục chót là giấy xác nhận "bốn không" - không thiếu nợ Ngân hàng - không thiếu thuế Nhà nước - không có nhà đất - không tài sản khác.
Những kỷ niệm trong quá khứ đã ngủ sâu bỗng thức dậy khi tôi đi ngang qua nhà ga Long Khánh nơi gia đình tôi sống trong đó gần 4 năm lúc bố tôi là chỉ huy truởng cung đường sắt Biên Hòa- Long Khánh- Bình Tuy để rồi chưa tới 10 năm sau, bên thua cuộc! bố tôi trong cơn lốc xoáy, phải lặn lội nơi rừng thiêng nước độc, cất cái chòi dưới chân núi Chứa Chan sống lây lất. Mẹ tôi sau khi đi kinh tế mới về cũng sống cà lơ phất phơ qua ngày đoạn tháng. Một sự thay đổi bất ngờ mà không ai có thể biết trước.
Nếu điều lớn nhất để nói là tình yêu thì tiếp theo, theo tôi phải nói đến là SỰ THAY ĐỔI! Bởi vì không có gì tồn tại vĩnh cửu nên phải chấp nhận đổi thay. Cho nên dù thật sự không NUỐI TIẾC nhưng vẫn có thoáng ngậm ngùi.
Nỗi nhớ như là một tự nhiên không cần phải cố gắng. Nỗi nhớ là một đặc ân mà chỉ có nơi con người. Người ta có thể không nhớ miếng ngon cao lương mỹ vị chứ không thể quên củ khoai, ổ bánh mỳ, trái bắp nướng... được cạp ngon lành trong buổi sáng hối hả đi học hay những chiều mưa gió quây quần bên gia đình.
Còn 2 tuần trước ngày lên đường lòng tôi lại càng quặn thắt nhiều hơn. Vợ tôi đi làm và con tôi vẫn đi nhà trẻ bình thường. Nhiều người mơ đuợc tới xứ Mỹ cớ sao tôi có vé máy bay mà lại thấy buồn. Muối xát lòng ai nấy mặn mòi! Mỗi chiều đi làm về, vợ tôi nhìn 2 cái va ly là rơi nước mắt.
Trời ạ! phải bỏ nhà ra đi, xa con thơ bé nhỏ và tình yêu thuở mặn nồng. Bỏ lại tất cả, tất cả những gì tôi có được đều làm ra từ mồ hôi, nước mắt và cả máu.
Kể từ ngày bước chân xuống thềm đời, một mình tôi, thân cô thế cô, bơi ngược dòng để xua đi đói nghèo. Không dễ chút nào khi trong tay không một tấc sắt, không một người lính, không vốn liếng thì lấy đâu ra quyền lực. Chỉ bằng đôi tay và khối óc!
Thuở hồng hoang của loài người, quyền lực khởi thủy từ võ lực. Khi con người còn sống rải rác thành từng nhóm, từng bộ lạc, chưa tập trung cao thì người nào to khoẻ, giỏi đánh nhau sẽ chiếm được nhiều hơn. Khi xã hội phát triển, quyền lực thuộc về kẻ nào có khả năng thâu tóm và tư hữu (chính trị, đất đai, nhân công, thời cơ...) và quyền lực lúc này thường tập trung vào một nhóm người.
Và bất công là điều không thể tránh khỏi từ bản thể nguyên thủy của xã hội cũng như từ bản thân mỗi người.
Đã từng sống học tập và làm việc qua 3 chế độ, tôi cho rằng không có mô hình xã hội nào là lý tưởng cả.
Ở đời này làm gì có tự do. Chả có xã hội nào có tự do cả! Cứ sau 5 tiếng là người ta bắt buộc phải kiếm cái bỏ vào miệng. Cho nên thế giới trong một thời kỳ dài, suy cho cùng, chiến tranh chẳng qua là để giành miếng ăn và các quyền lợi khác. Cuộc chiến giành miếng ăn là khốc liệt nhất, tàn bạo nhất với tất cả mọi thủ đoạn và biện pháp. Nhớ lại lịch sử, ai cũng biết, 2 cuộc đại thế chiến cướp đi 60 triệu sinh mạng có nguyên nhân sâu xa từ sự khủng hoảng của chủ nghĩa tư bản đó ư?
Cũng có người cho rằng Tạo hóa dựng nên con người và mọi tốt xấu kiết hung đều do con người mà ra vì con người có quyền tự do lựa chọn. Tôi cho rằng điều đó, có khi đúng với người này mà lại sai bét với người khác. Nếu được tự do lựa chọn thì đâu có ai dại đến nỗi chọn làm cu ly hay hốt rác.
Khi bạn có 10 em gái theo đuổi, bạn có quyền lựa chọn, còn tôi, chả có ma nào.. thèm thì lấy ai mà chọn với lựa!
ĐỜI theo tôi hiểu, CÔNG DANH LÀ MỘT TUỒNG HƯ ẢO. PHÁP LUẬT ÂU LÀ MỘT TRÒ HỀ.
Nếu cứ ở lại Việt Nam, gia đình tôi sống được chứ? Chắc là được, nhưng với một thể chế như vậy, với lý lịch như vậy, muôn đời con cháu không ngóc đầu lên được.
**********
********
Ngày ra đi! 4 bố con âm thầm lặng lẽ như chạy trốn.
Mấy chục năm sau cái ngày đen tối ấy vẫn cứ nghèo nàn xơ xác hoang phế tồi tàn đói rách tả tơi xanh lè! hạt me! Phải đi thôi!Riêng lòng tôi thì buồn vô bờ, buồn như đưa đám. Cái mong chờ ấy đến để rồi lại kèm theo là một chia ly! Chao ơi! sao mà cay nghiệt thế hả Trời!
Đêm hôm trước chuyến bay, khuya, vợ tôi ôm con mà khóc. Tôi thức trắng đêm như pho tượng. (Hổng có mần ăn chi hết! Hix..) Con thạch thùng trên tường chặc lưỡi thay cho tiếng tôi khẽ thở dài. Không, phải can đảm lên.
Một tình yêu đích thực không dễ gì vỡ bể được. Sự xa cách như ngọn cuồng phong thổi tắt đi ánh đèn leo lét yếu ớt nhưng làm bùng lên những đống than đỏ hồng rạo rực.Tôi nói thầm với vợ: "Em, Hạnh phúc đã qua sẽ là chiếc áo giáp che chở cho tháng ngày sắp tới."
Tôi nói với con: "Con ạ, ba đi con có biết, thắp lên một chút sáng trong đêm."
Sáng dậy, đánh răng rửa mặt như hàng ngàn ngày khác mà chút xíu là tôi bật khóc, trời ạ, ngồi trong bếp nhìn ra những thứ tầm thường nhất bây giờ trở thành thân thương lạ kỳ. Cây v ú sữa truớc nhà mà mỗi năm vào dịp Tết cho hàng thúng quả đem về cho hai bên nội ngoại như đang níu bước chân tôi.
Ngày mai không còn ở căn nhà thân yêu này nữa để tới nơi lạ hoắc huơ, căn nhà là kết quả của một đời xe xém xuôi ngược với biết bao phong ba bão táp. Không dễ từ hai bàn tay trắng mà chân chính làm nên căn nhà. Thương quá!
Con đường hàng ngày vẫn đi về mòn mấy chục cái lốp xe hôm nay tôi thấy nó quyến luyến làm sao. Tình cảm đó ngày thường để ý làm gì chỉ khi nào sắp xa, sắp mất rồi người ta mới thấy, mới hiểu, mới động lòng. Muối xát!
Hình ảnh đời sống thường ngày ăn uống cũng lởn vởn với những bữa cơm canh cua dưa chua cà pháo, đậu hũ kho, canh rau ngót nấu với cá rô lóc xương.. đơn giản thế mà không biết tôi có tìm lại đuợc nơi xứ người không.
Nhiều quá, tùm lum tà la, ngôn ngữ lúc này bất lực và không cần thiết phải nói lên tất cả. Tôi cứ để mặc cho kỷ niệm và dĩ vãng hành hạ, nhưng thà vậy mà sướng hơn là lạnh lùng thản nhiên.
*******
******
9 giờ tối, chiếc máy bay lùi dần thật chậm ra phi đạo rồi cất cánh. Tôi bấy giờ mới thực sự có cảm tưởng mình như là con chim đang bay thoát, còn về đâu tương lai ra sao thì chưa biết. Trong nhờ đục chịu. Ngồi sát cửa sổ, máy bay lên cao, tôi nhìn xuống phiá dưới, lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy khung trời Sài Gòn về đêm.
Muôn ngàn ánh sáng lấp lánh và những con đường người xe xuôi ngược hối hả dưới tôi cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi mất hẳn thay vào đó là hình ảnh mẹ, vợ con và các chị em tôi, rồi người thân, bạn bè còn ở lại. Tạm biệt ánh lửa hồng.
Khi máy bay chìm vào trong mây, tôi thấy mình đang đạp xe trên con đường làng êm ả hai bên thơm mùi lúa của ngày nào đi học, tôi thấy ánh mắt em trông vời theo, trông mãi. Đỏ hoe. Bồng bềnh. Âu yếm. Nhung nhớ. Chia ly. Xát muối.
Tôi đã là người tha hương rồi ư? Không biết, chỉ tới lúc tôi thấy những giọt nước mắt lăn dài và nghe mặn trên môi, tôi mới biết là mình đang khóc. Vô thức.
Khóc vậy đi Mỹ làm gì KHI ĐÃ Ở TUỔI TRUNG NIÊN? Chỉ có thể nói ngắn là
ĐỂ XÂY LẠI CUỘC ĐỜI, KHÔNG PHẢI CHO TÔI, MÀ CHO CON CHÁU ĐƯỢC TỰ DO, KHÔNG! KHÔNG CHÍNH XÁC! ĐƯỢC TỰ DO HƠN VÀ TỐT ĐẸP HƠN!Tháng 10/2014
NVX Nam Hòa