Bài Hát Ru Em Ngủ đi, em bé anh yêu,
Phòng em gió sáng dặt dìu tiếng hoa .
Thu về, mùa đã nghe xa ...
Hoàng hôn nhân thế phai nhòa nhớ thương.
Riêng em tóc biếc, môi hường
Vui say bên nỗi đoạn trường là anh.
Chiều đồi: cây tạ hồn xanh,
Sương the lảng đảng, hoa cành tả tơi .
Em vui, xuân sắc riêng trời,
Hồn say giấc bướm, miệng cười vẻ hoa .
Em ơi, chiều thế đương nhòa,
Môi khô khôn níu, tên đà nhạt tên.
Bao nhiêu nguyền cũ đương quên,
Bao nhiều tình cũ đương rền rĩ than.
Tiếng sầu mất giữa nhân gian,
Nàng đi xa lắm và nàng đã vui .
Anh về, lòng góa, tim côi,
Lửa thiêng đem sấy lại đồi lạnh khô .
Gửi em, giấc mộng đầu mùa,
Hoa phai ghi dấu những giờ xót thương ;
Anh run, quỳ gối chân giường:
- Em ơi! Cực lạc, thiên đường là em!
-------------------------------------------------------------------
Buổi Hẹn Nắng vàng em mới lại
Ôi! ngóng trông sao buồn.
Tôi đi và đứng mãi,
Mắt tìm xa xôi luôn...
Tôi mơ chân trên đường,
Áo màu trong lá thắm;
Đường và cây mát lắm,
Riêng lòng tôi đau thương.
Tôi không hề yêu đương,
Sao sầu tôi vương vương,
Sao tình tôi bát ngát,
Sao hồn tôi thê lương?
Nhẽ nào trên Hà nội,
Ngày vàng chia sáng, tối
Không thấy nắng bay reo,
Em quên gi đến nỗi ?
Đây, em tôi đây rồi!
Màu áo mơ da trời,
Mùa xuân bừng môi tươi,
Nắng dồn theo gót bước.
Đôi mắt long lanh cười
- Ôi! đời hôm nay vui,
Chim gió đừng mách nhé!
Ta xé thơ đi rồi ...
-------------------------------------------------------------------
Cảm ĐềMẹ nhỏ của con ơi!
Máu chảy, xuân thơm, mắt lệ ngời,
* mẹ đã khô nguồn sữa cũ,
Tình con còn lại bấy nhiêu thôi!...
Hoa Xuân đất Việt nghìn thu nở,
Gương cũ muôn đời rạng rỡ soi.
Uớc nhỏ như xưa mà nũng nịu:
"Coong nà coong mẹ, mẹ coong ơi!..."
-------------------------------------------------------------------
Cảm Xúccô gái Việt Nam ơi!
từ thuở sơ sinh lận đận rồi
tôi biết tình cô u uất lắm
xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi
cô chẳng bao giờ biết bướm hoa
má hồng mỗi tiết mỗi phôi pha (*1)
khi cô vui thú là khi đã
bồng bế con thơ đón tuổi già
cô gái Việt Nam ơi!
ngọn gió thời gian đổi hướng rồi
thế hệ huy hoàng không đủ xóa
nghìn năm vằng vặc ánh trắng soi
tôi đến đây tìm lại bóng cô
trở về đường cũ hái mơ xưa
rau sam vẫn mọc chân rào trước
son sắc lòng cô vẫn đợi chờ
dãi lúa cô trồng nay đã tươi
gió xuân ý nhị vít bông cười
ai hay lòng kẻ từng chăm lúa
trong một làng con đã héo rồi
cô gái Việt Nam ơi!
nếu chữ "hy sinh" có ở đời
tôi muốn nạm vàng muôn cực khổ
cho lòng cô gái Việt Nam tươi
(trong QUÊ NGOẠI, 1935-1942)
-------------------------------------------------------------------
Chị TôiNgày xưa còn nhỏ ngày xưa
Tôi đeo khách bạc lên chùa dâng nhang
Lòng vui quần áo xêng xang
Tay cầm hương nến đình vàng mới mua
Chị tôi vào lễ trong chùa
Hai chàng trai trẻ khấn đùa hai bên
“Lòng thành lễ vật đầu niên
Cầu cho tiểu được ngoài Giêng đắc chồng”
Chị tôi hai má đỏ hồng
Vùng vằng súyt nữa quên bồng cả tôi
Tam quan mái ngói chị ngồi
Chị nghe đoán quẻ Chị cười luôn luôn
Quẻ Thần mắt thánh mà khôn
Số này chồng đắt mà con cũng nhiều
Chị tôi nay đã xế chiều
Chắc còn nhớ mãi những điều chị mơ
Hằng năm tôi đi lễ chùa
Chuông vàng khánh ngọc ngày xưa vẫn còn
Chị ơi thấy vắng trong hồn
Ít nhiều hương phấn khi còn thơ ngây
Chân đi đếm tiếng chuông chùa
Tôi ngờ năm tháng ngày xưa trở về
-------------------------------------------------------------------
Chiều Xuân Trung Kỳ Chiều xuân sang chuyến đò đông
Trai tơ khăn lục, gái hồng thắm môi .
Da sông mát rãi da trời,
Đây mùa xuân bén trên loài cỏ hoa .
Hiu hiu ... chiều ngả tà tà...
Buồn lên xóm vắng, cây nhòa khói xa .
Đời em như một lời tranh
Và gần như tiếng bên đình trẻ reo .
Nghìn thu hội lại một chiều,
Buồn hơn nhớ, nhẹ hơn điều trông mong.
Có tơ giăng mối hai lòng,
Có muôn quan gió luồn trong một người .
-------------------------------------------------------------------
Cỗ Bài Tam Cúc Ngày Tết mải chơi tam cúc
Không hay anh tới sau lưng
Ghé lại gần em mách nước
Kết luôn xe pháo mã hồng
Ồ ván bài em đỏ quá
Đỏ như đôi má ngày xuân
Em có ăn trầu đâu nhỉ
Mà sao người thấy bâng khuâng?
Nắng mới rọi vào song cửa
Rung rinh bóng lá cành doi
Năm ấy em mười sáu tuổi
Trăng tròn – anh chẵn đôi mươi
Từ đó mỗi mùa đào nở
Pháo xe lại rộn cây bài
Có độ anh về, có độ
Vắng anh, em nhớ mong hoài
Mấy chục mùa xuân thấm thoát
Nhớ thương hờn giận chen nhau
Một bức tranh thơ bát ngát
Quý thay cái thuở ban đầu!
Nay tóc đời ta điểm bạc
Bể đâu thời thế phôi pha
Em ạ, cỗ bài tam cúc
Vẫn thơm nguyên vẹn tình ta.
-------------------------------------------------------------------
Cơn GiậnCó những cơn điên xé được đời,
Những cơn quằn quại máu tanh hôi,
Mà hồn rít lại rồi căng thẳng,
Chờ nuốt không gian xuống khắp người.
Ôi! những bàn tay cấu lấy tay,
Và vò nát ngực, sóng lung lay
Nghìn muôn tia lửa ngầu trong mắt,
Rung cả thân mình, chuyển cả mây.
Rồi răng, rồi lợi, rồi tim huyết
Tất cả xô dồn... tất cả run...
Gió cát xông lên, mưa bão rít...
Hằng muôn con thác trút căm hờn!
Một phút điên cuồng phá thỏa thuê,
Cho sông đau khổ bớt tràn trề,
Ai hay hơi máu hồn khi tắt
Cả một trời thương lẳng lặng về.
Hối hận, Cay, Chua đứng sững bên.
Giọng cười mai mỉa buốt qua tim:
Tôi mê, châm lửa cho nhà cháy,
Lửa giận nguôi rồi, than tối đen.