by hoatimxua » 15 Jun 2009
Chương 11
Trên đường đi tới quán "Thuỷ Tiên", Nhã Tuyền đã vượt hết ba cái "stop sign" và không ngớt đạp ga liên tục. Nghe Hương dùng hai chữ "đổ máu" trong điện thoại mà Tuyền không khỏi phập phồng lo sợ.. Thật ra Nhã Tuyền chưa bao giờ biết mặt mũi của Tina ra làm sao; tuy nhiên, nàng vẫn thường nghe Oanh và Hương nói về nhân vật này rất nhiều lần. Đại khái Tina là người đàn bà của một đại ca nổi tiếng trong giới ăn chơi với cái biệt hiệu oai phong lẫm liệt là "Dũng Méo". Có lẽ vì thế mà Tina đã được em út nể mặt lây chăng? Tuyền thầm hỏi mình như thế và trong thoáng chốc, quán cà phê đã xuất hiện trước mặt nàng.
Tới nơi, Nhã Tuyền vừa hấp tấp chạy bộ về phía sau quán, vừa đưa mắt nhìn khắp xung quanh khu đó và quả nhiên, Tuyền thấy ngay một đám con gái, khoảng chừng 7, 8 đứa đang lớn tiếng chửi lộn với nhau. Cảnh tượng trước mắt làm Tuyền hơi khựng lại và nàng thật ân hận vì mình đã đến trễ một bước. Con Oanh bây giờ trông giống như môt bà khùng bị nhốt trong nhà thương điên: quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù, mặt mày đỏ ngầu. Nhã Tuyền chưa kịp quan xác kỹ lưỡng thì thấy Oanh đang bị mấy đứa kia ấn sát vô tường, và một đứa con gái độ 26 tuổi, hùng hổ xông tới tát thật mạnh vào mặt nó.
Trong khi đó Hương đứng bên cạnh cố gắng chui vào đám đông nhưng đã bị họ đẩy văng ra ngoài. Hương lảo đảo té xuống đất, và Nhã Tuyền vội chạy lại đỡ Hương lên. Bấy giờ Nhã Tuyền mới nhận thấy khuôn mặt của Oanh đầy những vết cào trầy trụa, bất giác Tuyền hét lớn:
--Các người làm gì thế? Muốn huỷ hoại dung nhan của nó phải không?
Cả đám lùi lại vài bước, quay một lượt ra sau nhìn Tuyền. Nhân cơ hội đó, Tuyền và Hương bước tới vịn vai Oanh. Tuyền vội tháo kẹp tóc ra để cột lại mái tóc rối bù cho Oanh. Giữa lúc ấy, có một tiếng nói:
--Con Sương đâu? Mày ra đây cho tao!
Sương ngoan ngoãn tách ra khỏi đám đông:
-Dạ chị Tina gọi em!
--Con kia, mày xem cái bản mặt của nó nè! Bây giờ mày nói cho tao biết, ai đang phá hoại dung nhan của ai
Tina vừa chỉ vào mặt Sương, vừa trừng mắt hỏi Tuyền.
Thật vậy, nhìn khuôn mặt của Sương mà Tuyền không khỏi sợ hải, chẳng những có nhiều vết trầy trụa tương tựa Oanh, trái lại một con mắt đã bị bầm tím và ở bên mép miệng đang rỉ máu ra. Chứng tỏ, trước khi đám Tina đến đây, chắc chắn Sương đã bị Oanh đánh một trận tơi tả. Nhã Tuyền nhận thấy nếu cứ tiếp tục lớn tiếng giằng co qua lại thì chỉ có nước tự rước hoạ vào thân. Nghĩ vậy, Nhã Tuyền kiếm cách giãng hoà:
--Nhưng dù sao, chị cũng đã cho con Oanh môt bài học rồi. Tôi thiết tưởng mọi chuyện nên dừng lại ở đây là vừa...
Sương sừng sộ cắt ngang:
--Cái gì? Dừng lại à? Chị xem nè, nó đánh tôi sưng mặt sưng mày đã đành, đằng này xém tí nữa nó đã rạch mạt tôi vài đường rồi đấy
Sương vừa nói vừa giơ con dao găm sáng loáng lên như để chứng minh lời nói của mình hoàn toàn là sự thật. Nhìn thấy con dao găm nhọn hoắc mà Tuyền không khỏi rùng mình một cái. Bấy giờ Oanh mới lên tiếng:
--Tao không lấy mạng mày là phước lớn cho mày lắm rồi. Mày dư sức biết rằng thằng Việt đang cặp với tao, thế mà mày vẫn nhảy vào phá đám, các người nói xem, có phải nó là người muốn gây chuyện trước không?
Nghe nhắc đến Việt, Nhã Tuyền bèn hỏi nhỏ Hương:
--Cái thằng mắc dịch đó đâu rồi.
Hương khẽ đáp:
--Hình như nó còn ngồi ở trong quán nước.
Nhã Tuyền đoán chỉ có Tina là người cầm đầu ở đây, nên nàng cố gắng thuyết phục cô ta:
--Thật ra con Oanh vì nóng giận nhất thời mới không tự kềm chế được bản thân mình. Có ai nhìn thấy người yêu của mình đang dang díu với người khác mà không khỏi đau lòng chứ? Dù kết quả ra sao thì Sương vẫn là người chiến thắng, chẳng những giựt đi người tình của người ta mà còn khiến con Oanh điên đảo nữa. Những vết thương nhỏ trên mặt làm sao có thể sánh bằng vết thương lòng chứ? Hơn nữa, trong khi cả đám mình gây gỗ với nhau ngoài này thì cái thằng sở khanh kia có lẽ nó đang ngồi khoe khoan vói mọi người rằng hiện giờ có hai người đẹp đang ấu đã với nhau vì nó. Nếu chị cố tình làm lớn chuyện ra, có phải chỉ làm trò cười cho thiên hạ không?
Lời lẽ nhã nhặn của Tuyền khiến Tina đâm ra suy nghỉ một hồi, cô ả đưa mắt nhìn xung quanh thì quả thật ở đằng xa có một tốp người đang chăm chú theo dõi họ nảy giờ vói nét mặt rất khoái chí.
Giữa lúc ấy, bỗng có một đứa nói nhỏ bên tai Tina nhưng cũng vừa đủ cho mọi người cùng nghe:
--Ở đây ai cũng biết danh tiếng của chị cả, mình đã lỡ đứng ra can thiệp, nếu chỉ vì những lời lẽ đơn sơ của tụi nó mà bỏ qua tất cả, em e rằng người ta sẽ cười mình đấy
Tina cảm thấy em út nói cũng có lý, nhưng trước khi đến đây, quả thật Tina chẳng hề hay biết nguyên nhân chính là lỗi của Sương, cô nàng chỉ nhận được cú điện thoại báo tin là lập tức kéo tất cả đàn em lên trên này. Bây giờ đã rõ cớ sự, nếu tiếp tục đánh nhau thì đúng là mang tiếng "vì trai".
Sau cùng, Tina bèn nhượng bộ:
--Thôi được, tao cũng không muốn gây thêm chuyện. Nếu con Oanh chịu đứng ra xin lỗi vói con Sương một tiếng và hứa từ nay không được đụng tới nó nữa thì tao sẽ bỏ qua hết.
Nhã Tuyền mừng thầm, tưởng đâu câu chuyện đã được giải quyết, nào ngờ, Oanh vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Tuyền, lớn tiếng quát:
--Có lộn không? Bắt tôi xin lỗi nó hả, còn khuya! Mấy người ngon thì đánh tay đôi vói tôi đi, chứ đừng hòng kêu tôi tha cho nó. Từ nay, hễ tôi gạp nó ở đâu thì đánh tới đó, xem nó còn dám quyến rũ kép của người ta nửa không cho biết?
Tina sa sầm nét mặt lại, chưa kịp ra tay thì.....
--"Bốp"
Nhã Tuyền tát Oanh một cái thật mạnh, và rồi nàng cũng không tự chủ được mình:
--Mày điên đủ chửa. Sao mày lại dại khờ dám sống chết vì cái thằng đó? Tụi bây chỉ mới cặp kè được vài tháng thôi mà mày đã không nỡ rời xa nó rồi. Trong khi thằng Công quen tao đến sáu năm dài đăng đẵng, vậy mà sau khi nó bỏ tao vì một người khác, nhưng tao vẫn có thể sinh hoạt bình thường bởi tao còn có tự ái. Còn mày, lòng tự tôn và tự ái của mày đâu rồi
Chẳng phải cái bạt tay của Tuyền làm Oanh tỉnh táo ra, mà là những lời kể lể của Tuyền đã thật sự làm Oanh xúc động. Oanh vừa ôm mặt vừa quay vào tường giấu vội những dòng nước mắt đang tuôn trào xuống má. Có lẽ sự kiện xảy ra quá nhanh chóng và bất ngờ khiến cho mọi người không hẹn mà im lặng tất cả.
Sau vài phút lắng đọng, Tina bèn giựt lấy con dao trên tay Sương, cất tiếng hăm doạ:
--Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt phải không? Mày vốn biết con Sương là em út của tao thế mà mày vẫn ra tay, chứng tỏ mày chẳng xem tao ra gì. Tao đã nhượng bộ tha cho mày là dễ dãi lắm rồi, vậy mà mày vẫn ngoan cố khiêu chiến với tao, nếu hôm nay tao bỏ qua thì mai này còn ai dám nể tao chứ?
--Chị tính làm gì nó?
Tina ngó xuống con dao trên tay với nét mặt rất nghiêm nghị. Lần đầu tiên, Nhã Tuyền hơi khiếp sợ trước một người khác vì khi Tina giận dữ, khuôn mặt của ả trông rất khó coi, có lẽ vì thế mà Tina mới làm được "chị hai" của đám choai choai này. Sau đó, Tina ra lệnh:
--Tụi bây lôi đầu nó ra đây cho tao! Để xem từ nay nó còn dám vênh mặt với tao không cho biết?
Tina vừa dứt lời, tức thì cả đám xông vào dí sát Oanh vào tường, và một đứa cao nhất đưa tay bóp chặt hai gò má của Oanh lai. Tới đây, Hương và Tuyền đều hiểu là họ đang định làm gì, cả hai cố gắng cứu Oanh ra nhưng lấy ba chọi sáu thì làm sao thắng cho được....
o0o
Trong lúc cả đám còn đang giằng co thì từ phía bên hông quán có một đám đông đang theo dõi họ từ lâu. Đám đông đó đã lần lượt bỏ đi hết, có lẽ họ đã quen thuộc với những tình cảnh như thế này hoặc cũng có thể họ sợ bị phiền phức nếu lát nửa đây cảnh sát kéo đến. Duy chỉ còn hai gã thanh niên là vẫn còn nán lại nơi đấy. Hai người con trai đó, không ai khác hơn chính là Đông và Hải.
Sỡ dĩ Đông và Hải vẫn cố tình đứng lại theo dõi diễn biến câu chuyện là vì cả hai đã nhận ra người con gái mà họ đã gặp gỡ hôm nào. Cho đến khi, mái tóc dài của cô ta buông xoả xuống lưng thì dường như Đông không còn nhúc nhích gì được nữa. Đôi chân chàng như đang bị đông cứng lại, còn lồng ngực của chàng như muốn vỡ tung ra. Đông nghe rõ tiếng nói loạn xạ xuất phát tự trong tim chàng: "Nụ cười hôm trước, mái tóc dài hôm nay. Lâu lắm..lâu lắm rồi ta mới tìm lại được một khuôn mặt quen thuộc như thế...."
Đông còn đang mãi mê đuổi theo hình bóng năm nào thì đột nhiên tiếng la hét của mấy người con gái đó làm chàng sực tĩnh. Khi chàng đưa mắt tiếp tục theo dõi thì thấy Tina đang cầm một con dao như chừng muốn rạch mặt ai, bất giác chàng đã quên lời thề năm nào, định tiến tới can thiệp thì đột nhiên chàng nhận thấy một cánh tay của mình đang bị Hải giữ lại:
-Đi đâu đó? Mày làm ơn giải quyết vụ này dùm tao đi!
Đông mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Hải:
--Giải quyết? Nếu tao không nhầm thì xưa nay mày chẳng hề thích nhúng tay vào chuyện của người ta, nhất là đụng chạm đến mấy "bà Tám" như thế?
--A...là vì trong số đó có một đứa là bạn học củ của con Vân.
--Đứa nào vậy?
Hải vừa chỉ về phía đám đông, vùa nghiêng đầu nói:
--Đó đó, cái con hơi cao cao, có mái tóc dài nhất trong cái đám lộn xộn kia...
Đông càng kinh ngạc thêm:
--Sao ngộ thế? Quen thân không?
--Hình như cũng thân... Hình như là không...
--Cái gì mà hình như hoài vậy
Hải nhún vai một cái:
-Đã nói là bạn của con Vân mà, làm sao tao biết được có thân hay không?
Có điều tao chỉ gặp mặt cô ta hai lần. Thấy bạn của vợ mình gặp rắc rối mà không ra tay giúp đỡ thì cũng hơi kỳ kỳ làm sao ấy.
Đông chợt cười khanh khách:
--Quen biết mày bấy lâu, bây giờ tao mói thấy mày cũng có đạo nghĩa lắm chứ. Nếu vậy thì mày bước sang đó mà ra tay anh hùng cứu mỹ nhân đi, sao lại kêu tao nhảy vô làm gì?
--Tao không cho con bé đó là mỹ nhân đâu, là bà chằn thì có. Chẳng qua tao nghỉ tình con Vân thôi. Mày đừng hỏi nhiều nửa, mày biết nguyên do vì sao tao nhờ mày mà.
Đông giả vờ nghiêm mặt nói:
--Kẹt một cái tao đã hứa vói bà già tao rồi, tao không muốn xen vào chuyện giang hồ nửa đâu.
Hải chẳng biết là Đông đang trêu mình, nên chàng vội vàng phân tích:
--Trời đất! Bây giờ đâu phải bắt mày đâm chém một ai, mà chỉ hổng dám tự tin như thế? Mày đừng quên rằng Đỗ Tấn Đông ngày nay không còn là Đỗ Tấn Đông ngày xưa đâu nhé?
--Tao biết..nhưng mà....
Hải chưa nói hết ý đã thấy Đông gấp gút đi như chạy về phía đằng kia.....
o0o
--Tao cho mày một cơ hội chót, có chịu xin lỗi nó không?
Tina vừa nói, vừa nhấp nháy con dao trước mặt Oanh. Trong khi đó, Oanh dường như không biết sợ là gì, có lẽ những ly rượu ban nảy đã làm tăng thêm sức gan lì, vì thế Oanh cương quyết lắc đầu lia lịa. Đến nước này, Tina thật sự nổi nóng, những ngón tay bấu chặt cán dao hơn. Mọi người im lặng chờ đợi, bỗng Nhã Tuyền lấy hết sức, xô mạnh Tina qua một bên, nói trong hơi thở dồn dập:
--Nếu chị muốn gạch mặt nó thì cứ gạch mặt tôi đi!
Khi không bị xô một cái, Tina đâm ra bực tức lên, cô ả bèn xông tới tát Tuyền một cái thật nhanh, đám còn lại thấy thế vội buông Oanh ra mà giữ chặt Tuyền lại. Bây giờ mục tiêu không còn là Oanh nửa, Tina hùng hổ, dí sát con dao bên má phải của Tuyền:
--Mày muốn làm anh hùng phải không? Được tao sẽ cho mày toại nguyện.
Nhã Tuyền từ từ nhắm mắt lại, trong bóng tối nàng thấy hình bóng Công hư hư ảo ảo, rồi nàng nghe có tiếng la hét của Hương và Oanh:
-Đừng làm ẩu! Tao gọi cảnh sát đấy!
--Xin đừng! Tina!
--Thôi đủ rồi chị Tina ạ!
Trong phút giây chờ đợi bản án, Nhã Tuyền ngỡ mình đã nghe được một giọng nói quen quen. Khi nàng mở mắt ra thì thấy một gã con trai đang nắm chặt cánh tay phải của Tina, và dùng một bàn tay còn lại để gỡ con dao từ tay Tina xuống. Sau đó, anh ta quay mặt lại nói vói bọn họ:
--Buông cô ta ra!
Cả đám không hẹn mà buông Nhã Tuyền ra một lượt. Sau đó họ lủi thủi đứng nép bên mình Tina. Nhã Tuyền thoáng chút bàng hoàng vì nàng đã nhận ra vị cứu tinh của mình.
--Cô có sao không?
Nghe anh ta hỏi, Tuyền mới sực nhớ, vội đưa một bàn tay rờ lên mặt, quả thật bây giờ nàng mới cảm thấy hơi đau ở bên má trái. Nàng chưa kịp nói gì thì Hương và Oanh đã chạy đến bên nàng, mỗi đứa một câu:
--Mày không sao chứ Linh?
--Vén tóc cho tao xem mặt mày thử!
Giữa lúc ấy, có một tiếng nói vang lên:
--Chú Đông, chú làm gì ở đây?
Đông quay người lại, hỏi bằng một giọng rất điềm tỉnh, như chẳng hề lộ vẻ gì gọi là van xin:
--Chị có thể nể mặt tôi mà bỏ qua cho cô ta không?
Tina hừ một tiếng:
--Tôi nể mặt chú rồi ai nể mặt tôi. Hơn nửa, toàn là chuyện của đàn bà con gái cả, tôi thiết nghỉ chú không nên xen vào làm gì.
--Thật ra tôi đến để báo cho chị biết là chủ quán đã gọi cảnh sát rồi đấy!
Tina dậm chân nói:
--Cái thằng cha đó bộ chán sống rồi sao. Tôi nào có gây chuyện trong quán của ổng đâu mà dám gọi cảnh sát chứ? Nhưng mà tôi nói cho chú biết, dù hôm nay không trả được thù này thì hãy còn rất nhiều cơ hội về sau.
Cặp chân mày của Đông hơi chau lại:
--Thù gì cơ chứ? Chị mang tiếng là "chị hai", lại để cho em út đi dành bạn trai của một nguòi khác, tính ra là tại chị không biết quản thúc đàn em mình, sao còn bày đặt gây khó dễ cho người ta. Nếu đổi ngược tình thế, dù chị có đâm chết ai đi nửa, tôi cũng không màng đến đâu. Đây không phải là lần đầu tiên chị ra chơi, hẳn chị dư sức hiểu luật giang hồ chứ?
Tina tái mặt:
--Bây giờ chú lên tiếng dạy đời tôi phải không? Chú đừng nhắc luật giang hồ với tôi vì dù cho con Sương có dành bạn trai của ai đi nửa, thì tụi nó cũng không nên đánh ngưòi ta trước. Đánh sưng mặt con Sương đã đành, còn đòi lấy dao gạch mặt nó nữa, nếu hiện tại tôi có gạch vài đường trên mặt nó thì cũng chẳng qua chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.
Rồi như để ra oai với đàn em, Tina trừng mắt nhìn về phía bọn Nhã Tuyền:
--Tôi nhất định phải dạy cho tụi nó một bài học nhớ đời!
Đông cho hai tay vào túi quần, thông thả nói:
--Chủ nhật này có thể tôi sẽ đi thăm anh Dũng. Ảnh có hỏi tôi một số nghi vấn từ lâu, nhưng tôi vẫn đắn đo chưa muốn cho anh ta biết. Song, có lẽ tôi sẽ đổi ý. Hay là chủ nhật này chị đi cùng với tôi cho vui.
Giữa lúc tình cảnh đang đến hồi gay cấn, đột nhiên nghe những lời nói của Đông, mọi người ngỡ rằng anh ta cố tình đánh trống lãng để cho xoa dịu bớt tình hình. Nhưng đối vói Tina, đó là những câu nói có chứa đựng một hàm ý sâu xa.
Tina trở nên lúng túng:
--Chú... chú..đinh đem anh Dũng ra hù tôi phải không?
Bỗng nhiên, Đông nghiêm hẳn sắc mặt lại:
--Tôi cần gì phải đem anh ấy ra đây để hù chị chứ? Nể mặt ảnh, tôi kêu chị bằng chị.. Nhưng nếu chị không nể mặt ảnh, coi bộ đàn em của ảnh cũng không cần nể mặt chị làm gì. Bọn nó hiện đang có mặt trong quán, chỉ cần một cú điện thoại của tôi, tức thì sẽ kéo ra đây liền. Có một điều tôi muốn nhắc nhở cho chị nhớ, tuy bây giờ anh Dũng không còn là đại ca của chúng nửa, nhưng tất cả đã cùng sanh tử với nhau, có thằng cũng đã vì ảnh mà từng nằm ở bệnh viện, và điều quan trọng nhất là đây chẳng phải là lần đầu tiên chúng nó đánh đàn bà con gái.
Dứt lời, Đông rút điện thoai từ trong túi quần ra, chưa kịp bấm nút thì Tina vội lên tiếng ngăn cản:
--Khoan đã! Chú vì mấy con nhỏ này mà trở bạn thành thù với tôi à? Chú đừng tưởng hăm doạ tôi vài câu là tôi sợ chú nhé! Con nhỏ này chưa hề ngán một ai qua bao giờ!
Đông hơi tư lự vài giây, chẳng phải vì những lời tự cao của Tina làm chàng sợ hải, mà chàng đang suy nghỉ xem có nên nhân cơ hội này làm sáng tỏ mọi chuyện chăng? Tuy nhiên, Đông đã tự nguyện với mình là không còn muốn xen vào chốn giang hồ nửa, nếu bây giờ chàng ăn thua đủ với Tina thì quả là chàng chẳng biết dùng tư cách gì để nói chuyện với cô ta. Song, khi chàng đưa mắt nhìn về phía ba người con gái đó, chàng không khỏi thương hại cho họ.. Nhất là người con gái kia, Đông tự hỏi động cơ nào đã khiến cô ta thí mạng mình như thế? Đột nhiên, cô ta cũng đưa đôi mắt long lanh nhìn chàng, ánh mắt như đang chứa đựng nghìn câu tâm sự trong đó, và bất giác Đông chợt hiểu ra mình phải nên làm gì.
Trong lúc đó, một đứa con gái thủ thỉ bên tai Tina, một người cũng rất quen thuộc vói Đông, đó chính là Hồng:
--Chị Tina à, thôi mình bỏ qua đi chị! Tất cả chỉ là chuyện nhỏ cả...
--"Bốp"
Hồng còn chưa nói hết câu đã bị Tina giáng cho một bạt ta nảy lửa, khiến Hồng im bặt, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc.
--Hồi nảy chính là mày kêu tao đừng bỏ qua đấy.
Tina nhìn về phía Sương, tiếp tục quát tháo ầm ỉ:
-Đứa nào đứa nấy thấy đàn ông con trai là hồn vía đều lên mây cả! Đi về hết cho tao!
Sở dĩ Tina quyết định rút lui đột ngột như vậy là vì chính bản thân cô ta hiểu rỏ tính tình dứt khoát và gan dạ của Đông hơn ai hết. Bởi Tina vẫn còn nhớ chuyện xảy ra cách đây 5 năm, giá như lúc đó không có Đông, chắc có lẽ Dũng đã ngủ yên ở nơi lòng đất nghĩa trang từ lâu rồi. Tuy nhiên, dù sao trước mặt đàn em, Tina cũng ráng vớt vát vài chiêu, cô ả bèn chỉ tay về phía Oanh:
--Liệu hồn nhen mậy! Lần sau tụi bây không có tốt số vậy đâu!
--Tôi nghỉ chắc chị chưa hiểu hết ý của tôi. Nếu bất cứ một trong ba cô này bị gì thì tôi không dám bảo đảm chuyện gì sẽ xảy ra đâu nhé!
Tina giận run cả người vì đây là lần đầu tiên Đông dám ăn nói vói cô ta như thế. Trong khi đó, Sương rất lo sợ khi thấy Đông đứng ra can thiệp dùm cho Oanh, cô nàng chỉ e mai này Oanh ỷ thế có nguòi chống lưng mà ra tay đánh mình nửa, nên Sương rụt rè hỏi nhỏ Tina:
--Thiệt bỏ qua sao chị?
--"Bốp"
Lại thêm một cái tát tay nữa. Thật ra mọi người có mặt ở đây đều hiểu rằng Tina đang kiếm người để trút cơn giận, chỉ tội cho Sương và Hồng đã không rõ tánh của "chị Hai" mình, hai cái tát tay này chẳng khác nào là để đánh Đông. Sau đó, Tina trừng mắt nói vói Sương:
--Lúc mày có chuyện thì đi kiếm tao bênh vực dùm. Đợi đến khi tao có chuyện, có đứa nào dám đứng ra gánh dùm tao những nhát dao trên mặt không? Còn không mau đi về hết cho tao
Dứt lời, Tina và tất cả đàn em lũ lượt bỏ đi. Đông nhìn theo họ mà không khỏi thở dài ngao ngán bởi Tina chính là hình ảnh của chàng từ nhiều năm về trước.
Đợi cho tất cả đã thật sự rời khỏi khu vực của quán nước, Đông mới quay sang trấn an ba người họ:
--Các cô cứ yên tâm ra về. Tôi tin chắc Tina sẽ không dám gây hại gì đến các cô đâu. Tuy nhiên, tôi khuyên các cô tốt nhất là đừng nên đụng chạm đến họ, vì tôi rất rành tánh tình của Tina.
Hương ríu rít nói:
--Cám ơn! Tụi em cám ơn anh Đông nhiều lắm!
Oanh cũng muốn nói một lời cảm ơn với Đông, nhưng Oanh chưa kịp lên tiếng thì thân hình như sắp ngã xuống. Có lẽ Oanh đã quá mệt mõi vì những ly rượu và cuộc chiến vừa qua. Thấy thế, Hương và Tuyền vội dìu Oanh đi về hướng bãi đậu xe.
Khi Nhã Tuyền cho xe lùi lại để có thể chạy ra phía trước quán, nàng hơi nghiêng đầu về phía phải để tìm kiếm Đông. Quả nhiên, Đông vẫn còn đứng một mình nơi đó. Anh chàng cũng đang chăm chú nhìn Tuyền, và dù ở trong một khoảng cách hơi xa, ánh mắt của chàng vẫn làm Tuyền rung động. Nhưng lần này, ánh mắt thật khó hiểu vô cùng. Ánh mắt dường như rất oai phong, thoáng chút huyền bí, lại như chứa đựng rất nhiều tâm sự trong đó. Bất giác, Nhã Tuyền không dám nhìn anh ta nữa, vội vàng cho xe lao đi thật nhanh.
Cho Anh giữ lại một cành hoa tím.
Để mang về pha mực viết tình thơ.
Nhớ ngày xưa hoa tím rụng hững hờ.
Nơi chốn cũ em còn gom thương nhớ.
(hht)