Biết yêu, thương rồi hẵng cưới
Theo tớ, để bạn có thể có một bàn tay để nắm, một gia đình nhỏ để yêu thương, một người luôn bên cạnh bạn để chia sẻ mọi điều trong cuộc sống như một cam kết đến cuối cuộc đời, bạn cần phải có cả: Yêu - Thương - Cưới.
“Yêu nhau cho nhau nụ cười, thương nhau cho nhau cuộc đời!” như trong một bài hát của nhạc sĩ Vũ Thành An.
1. Yêu
Khi yêu, con người ta nên yêu một cách hết mình hay yêu là phải nghĩ đến chuyện “sẽ cưới”?
Hơi cổ hủ khi cho rằng “Yêu là cưới”. Nhưng theo tớ là vậy, và tớ là người cổ hủ.
Khi yêu, bạn sẽ lo lắng cho một người, just only one (chỉ một người). Những điều xung quanh khi ấy có thể chẳng có nghĩa lý gì với bạn cả. Cuộc hẹn với bạn bè bạn đã hẹn trước, bạn có thể để sang một bên để chạy đến bên một người vừa nói chuyện điện thoại với bạn.
Yêu rồi, mọi cảm giác vui, hạnh phúc đều được gửi đến một người. Thể hiện rõ cả thái độ bên ngoài của bạn. Yêu đời hơn, cảm thấy cuộc sống thật đẹp khi hạnh phúc cùng ai đó, và cũng chán nản, mệt mỏi khi cả hai giận nhau. Nhưng chỉ có hạnh phúc, vui vẻ thì gửi đến ai đó, còn những nỗi buồn thì gần như được giữ kín để ai đó chỉ cảm thấy vui vẻ khi ở bên mình.
Những cảm giác nhớ nhung sẽ làm bạn cảm thấy ngột ngạt, luẩn quẩn trong bạn chỉ là hình ảnh của ai đó.
Yêu là khi bạn gặp một ai đó mọi lúc có thể.
Yêu là khi bạn cho nhau nụ hôn.
Yêu là khi bạn chỉ cảm thấy những điều tốt đẹp của ai đó.
Đấy, khi yêu con người ta cho nhau nụ cười, hay những giọt nước mắt nhưng chưa thể cho nhau cuộc đời khi chưa thương.
2. Thương
Nếu chỉ yêu nhau rồi sẽ cưới ngay cả khi chưa biết thương, liệu có ổn không? Tớ nghĩ là sẽ có một gia đình nhưng có thể không hạnh phúc khi chưa có thương.
Thương ai đó là khi bạn quyết định cuộc đời của bạn sẽ cùng chia sẻ những niềm vui hay nỗi buồn cho ai đó. Nhớ là không chỉ có niềm vui mà cả những nỗi buồn nữa nhé.
Thương là khi bạn cố gắng để ai đó một mình trong đêm lạnh ngắt, không điện thoại, không tin nhắn. Nhưng bạn luôn nghĩ về ai đó, mọi lúc mọi nơi. Nhưng không cố gắng đến gặp cho bằng được. Người ta sẽ sống tốt hơn khi cố gắng tự lập.
Thương là khi bạn cho nhau những cái ôm bên cạnh những nụ hôn.
Thương là khi bạn cảm thấy cả những điều không tốt, chưa hoàn thiện của ai đó. Và bạn phải yêu ngay cả những điều chưa hoàn hảo ấy, chấp nhận cả những điều không hay ở ai đó.
Thương khác yêu ở chỗ: yêu bạn có thể cảm nhận được bằng tình cảm, nhưng thương thì cần cả lý trí.
3. Và cưới…
Là khi cam kết sẽ cùng nhau đi đến cuối cuộc đời được cả hai bên đồng ý ký kết, nhưng đây chỉ là một bản hợp đồng, và có thể hủy bỏ.
Cưới, có biết bao nhiêu điều phải lo lắng…
Là khi có con, bạn phải lo cho con còn hơn cả lo cho cuộc đời của bạn. Ví dụ nhé, nửa đêm, con khóc thét lên vì khó ngủ, bạn cũng phải thức cùng con. Bạn không chỉ biết phân biệt loại sữa này dành cho độ tuổi nào, uống như thế nào, mà còn phải biết sáng mai đúng 7 giờ, bạn phải đi làm với một khuôn mặt, tinh thần như khi mới cưới.
Mỗi chiều đi làm về, bạn không bù khú với bạn bè, đồng nghiệp mà phải chạy vội đi mua sữa về gấp cho con. Về đến nhà, vợ bạn cũng mệt mỏi sau một ngày làm việc và đang bế con, đứa trẻ khóc ré lên vì mọc răng. Liệu bạn có đủ yêu thương để chạy vào bế con từ tay người vợ mệt mỏi, nựng nịu con như lúc đứa bé vừa chào đời không?
Nhớ nhé, phải đủ cả yêu và thương… Để có thể đủ yêu thương ngay cả lúc vừa vào nhà, cũng với khung cảnh ấy, nhưng bạn nghe được: “Sao anh không về sớm hơn? Anh còn nhậu nhẹt với bạn bè trước khi về nhà nữa à?”. Khi đó, bạn cần nhắm mắt lại, hít thật sâu, thở ra nhẹ nhàng, và đừng nghĩ gì cả, cứ để đầu óc khi đó rỗng tuếch cũng được. Nhưng rồi vợ bạn lại hỏi: “Anh còn đứng đó làm gì? Đang suy nghĩ xem nên đi cuộc nhậu với bạn nào à?”, với một thái độ cằn nhằn, bực tức. Khi đó, được xem như cao trào, và như những gì bạn được khuyên là: “Hãy bình tĩnh, tức giận lúc này không mang lại kết quả gì cả”. Theo tớ, bình tĩnh lúc này là điều tất nhiên, nhưng bạn cần chạy lại bế và dỗ dành đứa trẻ thay cho vợ bạn ngay lúc đó, với đủ yêu thương. Nhớ là phải đủ cả yêu lẫn thương nữa đấy. Điều đó tớ nghĩ là sẽ khó nhưng không phải không làm được.
Sau khi có con, những cảm xúc khi còn yêu nhau có đủ giúp bạn vượt qua khó khăn không? Và bạn vẫn sẽ sống bằng yêu thương hay là bằng nghĩa vụ? Bạn sẽ sống không phải vì gia đình, vì trách nhiệm hay vì một điều gì khác mà vì sự yêu – thương của bạn chứ?
Khi có gia đình, tài khoản của bạn không phải chỉ của riêng một mình bạn mà là sở hữu của ít nhất hai người. Tất nhiên, tài khoản đó có hai nhà tài trợ, nhưng liệu bạn có chắc cuộc sống vật chất sẽ không làm lung lay cuộc sống tinh thần của bạn?
Nhiều người nói “Khi tình yêu đủ lớn, bạn có thể vượt qua mọi khó khăn”. Khi nào thì “đủ”? Chỉ với yêu thôi ư? Tớ nghĩ “Khi yêu thương đủ lớn, bạn có thể vượt qua mọi khó khăn”. Và chẳng có định nghĩa nào cho từ "đủ" trong trường hợp này đâu, chỉ là cảm giác của mỗi người.
Và để có thể cưới, bạn cần phải có 3 yếu tố tinh thần - thể lực - vật chất để có thể hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc thì không hẳn phải có đủ 3 yếu tố đấy.
Là khi bạn có một thần kinh thép để chịu đựng, một tâm hồn nghĩ về gia đình ấm áp mọi lúc, và có cả lạc quan để gia đình có thể đứng dậy từ những vực thẳm. Đấy là tinh thần.
Là khi bạn có một sức khỏe đủ tốt để có thể sẵn sàng thức nguyên đêm ầu ơ con ngủ, và sáng mai vẫn đi làm vui vẻ. Là khi bạn phải đủ sức lực để chạy hết quãng đường còn lại của cuộc đời. Đấy là thể lực.
Là khi bạn mua sắm đủ thứ cho con của bạn, sữa, các loại máy móc hiện đại giúp cho cả mẹ và bé, cho con của bạn học ở những trường xịn trong thành phố… và nhất là một khu vườn vừa phải để con bạn học cách trồng cây, học cách đào xới đất đai, học cách trân trọng và vui đùa cùng thiên nhiên. Đấy là vật chất.
Nhưng khi cưới, bạn không chỉ mất đi cuộc sống độc thân, mà bạn còn được nhiều thứ lắm.
Giọng nói bi bô “pa pa” mỗi khi bạn đi làm về, những bữa cơm gia đình ăn tất nhiên là ngon hơn ngoài quán rồi nè.
Bạn tự hào khi có một bản sao như đúc của bạn và vợ trong căn nhà nhỏ và ấm của bạn.
Cảm giác hạnh phúc sau khi tan tầm bạn chạy vội về nhà, vợ đeo tạp dề đang nấu nướng, chồng tuy không đeo tạp dề nhưng không có nghĩa là ngồi xem ti vi hay đọc báo mà đang dọn chén, nhặt rau… Nhìn yêu thế không biết.
Nhiều nữa lắm, và tớ cũng không biết hết, hãy trải nghiệm thử xem… Và nhớ là không phải trải nghiệm ngay lúc này đâu đấy.
Chỉ là những suy nghĩ vẩn vơ của một đứa con trai chưa từng trải gì nhiều, vẫn đang cố để có thể có một tương lai tốt đẹp. Lung tung và ngớ ngẩn nhỉ? Suy nghĩ nhiều, cứ cho là tớ không bình thường đi. Vì sẽ có người nói tới đâu hay tới đó, nghĩ chi cho rắc rối và nhức đầu.
Viết cho tương lai
P/s: Tớ chỉ nói lý thuyết thế thôi chứ chưa thực hành đâu. Chỉ là lý thuyết suông như trong sách vở...
st