Tản Mạn Mùa Hè

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Tản Mạn Mùa Hè

Postby Ngươi vien xu » 14 Jun 2011

Tản mạn Mùa Hè

Một buổi sáng! Vâng sáng nay tôi lại thấy hoa phượng nở. Loài hoa thân yêu của tuổi học trò. Giữa tôi - Giữa người đi học và phượng vĩ tự nhiên có 1 cái gì vô hình trừu tượng làm khuấy nên một nỗi niềm hình như là bồi hồi rộn rã cứ mổi độ hè về.
Image
Tự dưng tôi lại nhớ trường xưa. Bao nhiêu năm rồi vẫn nhớ. Cũng những buổi trưa này trên cao nguyên và những năm tháng đầu đời. Tôi được hàng phượng tỏa bóng. Nắng cao cao và gió nhe nhẹ. Những giờ học mà sau này tôi mới hiểu đó là hạnh phúc. Rồi thày cô, bè bạn, sách bút, ... tất cả qua đi, qua đi.

Từ buổi đó, buổi niên thiếu đó, tôi đã nhiều đêm không ngủ được. Ban đêm nhìn lá rơi tuyệt lắm.Một hoài bão. Một ước vọng tìm cái vĩ đại trong công việc bình thường. Vậy mà đến bây giờ tôi vẫn thao thức! Vẫn nhìn lá rơi mà tâm hồn tù túng!

Hôm nay tôi lại ngồi dưới gốc phượng. Có cây đã trổ hoa đỏ rực. Có cây còn khẳng khiu trơ trụi, chỉ mới lú lên một ít lá xanh. Cây phượng vốn đơn giản. Lá xếp đều, be bé, xinh xinh. Một chút gió là những chiếc lá sóng lên. Hoa phượng không đẹp. Dĩ nhiên cả về hương sắc lẫn cấu trúc, nhưng nó có hồn. Và chính đó nó mới tồn tại mãi. Những kỷ niệm đẹp, rất đẹp lại hiện về. Tôi thấy cả một trời xưa thơ ấu. Tôi nghe mình bùi ngùi. Và tôi thấy tuổi học trò vẫn còn- sẽ còn mãi trong tôi.

Hoa phượng lại nở , mùa hè thương nhớ lại về. Nhưng... nhưng mà về bên ưu tư của cuộc sống- cuộc đời- cuộc tình.

Em có thấy từng ngày lo âu đan trên nét cười, trên ánh mắt? Em có thấy đêm đêm giấc ngủ nửa vời mà cũng không trọn? Em có thấy vết thương tình ngăn cách và một thung lũng ngập tràn nước mắt? Em có nghe xã hội này từng giờ lở lói- đối nghèo-ngu dốt, bất công?

Em có biết con người- vâng chính con người đã chuẩn bị mầm chiến tranh trong cái vỏ hòa bình. Và em có hiểu con người ta sẽ không bao giờ biết rõ nguồn gốc cũng như sẽ đi đến đâu- chân lý vẫn là chân lý, người ta chỉ có thể nhìn theo bóng chân lý cho con đường đi nhưng bao giờ cũng có 1 giới hạn phải không em?

Vâng như một cái máy, cứ đi mà chẳng biết đi về đâu ! Cay quá !

Em ạ, hết thảy mọi hoạt độngcủa con người là nhằm đến cái hạnh phúc, ngay cả những chuyện làm đau khổ hy sinh thiệt thòi rốt cuộc lại cũng chỉ vì hạnh phúc. Bao giờ cũng có cái tha mông lung bên cái tôi dày đặc, nhưng không có ngược lại.

Bây giờ tôi không thể lẩn thẩn mãi để hỏi con người ta sinh ra để làm gì rồi đi đến đâu! lẩn thẩn. chỉ biết rằng mình đang sống giữa anh em đồng loại. Tôi rất ư là lãng mạn nhưng lãng mạn đôi khi thành lãng ....nhách..,

Tôi quên sao được cuộc chiến từng ngày diễn ra trong xã hội. bao nhiêu người cùng khổ như tôi như em? Lo cho nhu cầu tối thiểu luôn là mối đe doạ . Viễn tượng đói nghèo là bóng ma lớn nhất luôn ám ảnh. Tôi không sợ, không được quyền sợ mà phải nhìn thẳng. Trong sinh hoạt hàng ngày, trong đời sống tình cảm, trong tất cả các quan hệ luôn có 1 thuộc từ : KINH TẾ

Tôi sẽ không biện hộ vì sao tôi lại tự mang nặng vết thương xã hội, vì sao một ngưòi nghèo khổ và đau khổ lại khóc thương cho những người đau khổ.

Em cứ cho đó là bản năng đi. Như một loài khuyển vậy. Em có tranh luận với tôi về giá trị của bản năng như thế nào tôi cũng chấp nhận. Con người mà em, là 1 con vật nhưng bên trong có 1 thiên thần. Có những thiên thần không đủ bù đắp nhưng cũng có thiên thần chịu nhiều thiệt thòi- tôi chưa dùng từ hy sinh- đắng cay nào đó như tôi, như em chẳng hạn

Vấn đề còn lại chúng ta phải làm gì cho xã hội? Tất cả cứ thẳng thắn tự vấn như vậy. Dĩ nhiên tôi đã có câu trả lời ..
________1986_____________

( Chỉ còn sót lại dăm bài trong 3 chiếc floppy khi qua Mỹ, bài này là để nhìn lại- ngoái đầu nhìn lại- xem 25 năm trước mình viết gì ! Thôi đừng tiếc làm gì cho những mùa hạ phượng đỏ tuổi học trò, mà chỉ thương cho năm tháng khánh vàng khi bước chân xuống thềm cuộc đời-

Khánh vàng vì quá ngây thơ , hiền lành , khù khờ, thiếu thốn , chân chất và đẹp nhất đó là tuổi ôm ấp những hoài bão, những rạo rực thèm khát,

Tuổi trẻ chỉ đến một lần trong cuộc sống cũng như mỗi người chỉ sống một lần trong đời.
Đời không phải là những gì đã có, hay sẽ có, mà chính là cái đang làm từng phút từng giây!

Đời là những mong chờ, nhưng mong chờ đó đến rồi lại là hiện tại không bao giờ đầy đủ như trăm ngàn hiện tại đã qua!

Có Thiên đường nào đó không? - Thưa có, nhưng "Chỉ có Thiên đuờng thực là Thiên đường đã mất- The o­nly true paradise is Paradise Lost"( Quên không nhớ câu này của ai . xin lỗi tác giả )

Và từ đó tôi có thể bắt chước lối suy luận toán học, người ta chỉ biết yêu khi ...người yêu mình sang ngang (câu này của tôi, không phải danh ngôn ...) và cũng vậy, bây giờ tôi mới biết yêu tuổi học trò mà hồi xưa đã không cảm thấy

Muời chín tuổi, không làm thơ, tôi chỉ viết : - Ngoài đèn sách có gì đâu tay trắng- Đêm trắng mưa hay trắng xoá cuộc đời-Tình độc thoại bơ vơ màu ánh nắng- Bước tương lai nghe hụt hẫng ...lai rai -

Rồi sau đó mới là làm thơ ..thiệt:

Mười chín tuổi yêu vì sao đêm rụng
Yêu nắng trường bay áo gió phất phơ
Yêu lá đổ cho tâm hồn tù túng
Và yêu thêm màu tím của đợi chờ

Vâng mười chín tuổi hay buồn chiều xuống
Hay miên man cho đến cuối mùa đông!!


Cũng mùa phượng, tôi đã yêu em, phải có một nét son nào đó,nhất định như vậy, hoặc một sức sút mãnh liệt cuồng phong để tìm nhau, vượt lên tất cả, một phiêu lưu có thể không về đến đích mà chỉ tìm ý nghiã trong cuộc hành trình.

Bản chất thực của tình yêu là ở đấy. Yêu vì tôi là trai và em là gái! Vậy thôi.

Làm sao chống lại được ! Bởi vì trái tim con ngưòi ta là phải yêu. Cứu cánh của nó phải là rung cảm. Dĩ nhiên nó vẫn cần một tối thiểu nào đó, về hình thức, về điều kiện chẳng hạn, nhưng trái tim mạnh mẽ ( như ...tôi ) không dễ vỡ bể đâu nhá!

Mái nhà năm xưa, bờ tóc thề của người có còn bay hay không,( hay cắt tóc ngắn hay đi tu mất tiêu rồi ....) để cho tôi làm con diều bay cao theo cơn gió tình yêu. Chỉ khi Gió lặng thì con diều mới rớt ( cái bịch ), mà gió chẳng bao giờ ngưng và mây chẳng bao giờ ...ngừng,

Hạnh phúc là ...tôi yêu em, thấp thỏm 5-7 phút cũng đuợc, như Romeo và Juliette cũng OK, mình nhớ nhau như lá nhớ rừng, nhớ là tiền đề đầu cũng là tiền đề cuối cuả tình cảm, khi xa nhau mà cảm thấy ... xa nhau tức là vẫn nhớ, nhớ nhau nhớ tuổi học trò ..

Bây giờ 11 giờ sáng của mùa hạ 2011, tôi (làm ít mà ăn nhiều, mới có thời giờ ngồi gõ ..)nhìn qua những tấm ảnh trên Internet, tôi lại bồi hồi lẫn rộn rã như ngày nào mùa phượng nở đỏ rực với tiếng ve kêu râm ran. Cái gì còn không để ý, cái gì có không thấy qúy, chỉ khi mất và hết mới thấy tiếc quý!

Nên giờ tôi thương mùa hạ như thương em vậy- bằng nhau ! Bởi vì, đối với tôi, em là thần tượng- đâu sợ gì mà không dám nói lên chữ thần tượng- hoặc giả dụ không là thần tượng đi nữa thì tôi cũng vẫn cần ..thần tượng. Thương ghê đi chứ , không thương sao được, thương cho năm tháng đầu đời vàng hoa mai son hoa phượng!

Bất giác giọt lệ âm thầm nóng hổi, giọt lệ của mùa hoa phượng đỏ, thư sinh và tiểu thơ nhẹ nhàng trao nhau ánh mắt mà ánh mắt là cửa sổ linh hồn, vậy là ta trao nhau linh hồn rồi đó, em cần không, nếu cần, tôi sẵn sàng bán rẻ linh hồn tôi cho ...ma quỷ( bán mắc nó không mua ...) để đổi lấy giọt sương trên đôi mắt em, trên cánh hoa hồng e ấp.
Image

vậy thôi, tôi xin cảm ơn em và tuổi học trò

ĐNH
1986-2011
......
Em cứ đến cứ đi và cứ khóc
Ta đã đi rồi ta lại sẽ về

User avatar
Ngươi vien xu
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $59,160
Posts: 1548
Joined: 28 Feb 2006
Location: USA
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Ngươi vien xu từ: pleikey, Hai-Au-Phi-Xu-9

Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 26 guests