Em Buông Tay Ra Rồi...làm Lại Từ Đầu Nhé?!

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Em Buông Tay Ra Rồi...làm Lại Từ Ðầu Nhé?!

Postby littlehoney999 » 11 Feb 2011

EM BUÔNG TAY RA RỒI...LÀM LẠI TỪ ĐẦU NHÉ?!

--------------------------------------------------------------------------------


Những mùa xuân trước…




Ta hay ngồi chống cằm bên khung cửa sổ, biếng nhác nhìn mẹ đang ngắt những chiếc lá vàng trên mấy khóm Đỗ Quyên. Mẹ bảo làm đẹp cho cây để đón Tết. Ta thoáng nghĩ..đằng nào thì mấy chiếc lá vàng cũng sẽ tự rụng để chồi non lên xanh thôi mà…bởi vì đông xám sẽ phải nhường chỗ cho xuân hồng…

Image


Nhưng ta nhầm! Kể cả khi nắng xuân tràn về tươi thắm, khi màu bông Đỗ Quyên đỏ lên rực rỡ thì vẫn có những chiếc lá vàng bướng bỉnh bám lại trên cành. Chúng ở đó, tàn úa và khô khốc như thách thức những mầm xanh đang lên mơn mởn. Nếu không đưa tay ngắt chúng đi thì sẽ chẳng thể nào có được những khóm Đỗ Quyên xanh lá đỏ hoa để đón Tết cả. Ừ, thì ra không phải chiếc lá vàng nào cũng biết rằng mùa đông đã đi qua!




Ta nhận ra điều đó…không hẳn vì ta vừa bước sang một tuổi mới, mà bởi vì ta vừa trải qua một số chuyện buộc ta phải khôn lớn hơn trong từng suy nghĩ. Là chuyện buồn khiến ta lại một lần nữa phải nếm vị mặn của những giọt nước mắt. Nhưng rồi trong lúc đời ta đau khổ nhất, có người đã dạy ta về cách nhìn cuộc đời này như nhìn lên một bầu trời có những đám mây. Đừng vì một vài đám mây xám mà quên đi rằng nền trời vẫn rất xanh. Kể cả khi bầu trời ấy toàn một màu xám xịt thì cũng đừng quên phía trên tầng mây xám luôn là những tầng mây xanh. Và nếu không tin được tất cả những điều đó thì tốt nhất…đừng nhìn!




Ta ngoái lại sau lưng, có sợi dây nào nối ta với quá khứ. Chút vui, chút buồn mà sao níu kéo, mà sao vấn vương. Bước chân đã chạm thềm năm mới nhưng bàn tay vẫn còn nắm chặt những mảnh vỡ ngày hôm qua. Nghẹn lòng vì câu nói bỏ thì thương mà vương thì tội…








Và mùa xuân này…




Trở về nhà với những giọt nước mắt chưa kịp lau khô nên vẫn còn loang loáng trên đôi mắt buồn. Lại chống cằm ngồi bên khung cửa sổ, định nhờ nắng hong khô đôi mắt ấy. Nhưng quê hương mùa này chỉ có nắng lạnh mà thôi. Ta luống cuống đưa tay níu chiếc khăn quàng cổ khi mà một cơn gió vô tình lướt ngang qua. Có những thứ ta cần phải giữ lấy, nhưng không phải lúc nào cũng nắm chặt được trong tay. Có những thứ ta muốn ném đi, nhưng không phải lúc nào cũng buông ra được…Để rồi, ta mãi là kẻ kéo lê sau lưng cả một mớ hành lý lỉnh kỉnh trên con đường cô độc của mình.



Nhưng hôm nay, cuộc đời mở ra trước mắt ta một cánh cửa mới. Mùa xuân khoác cho ta một màu áo mới tinh khôi. Ước mơ của ta đã rất gần, tưởng chừng chỉ cần đưa tay ra là ta có thể chạm vào được. Nhưng mà muốn chạm tay vào…thì trước hết ta cần phải buông tay ra khỏi những gì mà ta gọi là quá khứ không dịu êm! Thoáng chút lưỡng lự, nhưng rồi ta buông tay ra thật đấy! Không còn gì nữa cả ngoài hai bàn tay trắng…




Nhưng với đôi bàn tay đã tự do này, ta có thể làm được rất nhiều thứ...

Trước tiên, ta sẽ ngắt hết những chiếc lá vàng khỏi cây Đỗ Quyên. Lá ơi, đừng cố níu kéo một mùa đông đã đi qua…Xuân đến rồi đó, hãy nhường chỗ lại cho những chùm bông đỏ rực đang thắp lên ngọn lửa ấm áp trong vườn nhà.

Và sau đó, với chính đôi tay này, ta sẽ nắm bắt lấy những cơ hội, sẽ chạm vào giấc mơ của ta…và sẽ siết chặt tay ai đó để nói rằng…cùng em làm lại từ đầu nhé?!

Lily_Rose viết ngày 09/02/2011

Em không làm thi nhân hay thi sĩ
Em chỉ làm tri kỷ của riêng anh :luv: :ôm:

Một Nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ :) Không cười thì lỗ ráng chịu nghen ^_*

User avatar
littlehoney999
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $112,012
Posts: 6798
Joined: 01 Aug 2007
Location: trên cành cây, nơi có tổ ong ^_*
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng littlehoney999 từ: Christiane, p19374

Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 34 guests